Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Cảm ơn cháu gái ngoan, hôm nào mời cháu ăn cơm."
"Chú vẫn tự cầu phúc đi."
Thẩm Xuân Hàng cười nhạt một tiếng, kết thúc điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã
thấy Miêu Miêu từ trong ra, ngồi lên xe trợ lý.
Thông thường, như này có nghĩa cô phải tham gia tiệc.
Thẩm Xuân Hàng gọi chiếc taxi, một đường theo đuôi.
Gần đây, Miêu Miêu đang bàn chuyện hợp tác với một nhãn hiệu trang điểm
quốc nội, muốn cùng sản xuất ra một loại mĩ phẩm dưỡng da, ông chủ của công
ty đó là "Bình rượu", danh xưng "Ngàn ly không say", quả nhiên uống được
một nửa cô không nổi nữa, lấy cớ đi vệ sinh để nôn.
Sớm biết thế này đã để Lý Phục đi.
Thằng nhóc đó không biết gần đây sao lại cứ thích chạy đến quận Tượng Sơn.
Nôn xong, chỉnh trang lại, Miêu Miêu đã tỉnh táo hơn nhiều.
Đang chuẩn bị quay về tiếp tục, ai ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải Thẩm Xuân
Hàng.
Người đàn ông nghiêng người dựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc, rũ mắt nhìn
xuống, nghe thấy tiếng giày cao gót ngẩng phắt đầu lên.
Cứ như vậy, Miêu Miêu đột nhiên không kịp đề phòng bị hãm sâu vào đôi mắt
sâu thẳm.
Trong nháy mắt đó, đầu cô ong lên.
"Đừng uống nữa." Người đàn ông mở miệng, có lẽ là bị thuốc lá hun, giọng nói
vừa thấp vừa trầm.
Miêu Miêu đột nhiên hoàn hồn, không muốn để ý tới, lập tức tránh ra.
Giây tiếp theo, người đàn ông đuổi theo, giữ chặt tay cô, kiềm chế lực mang
theo sự nhẫn nhịn: "Nếu uống tiếp em sẽ say mất."
"Nhưng đây là công việc của tôi."
Thẩm Xuân Hàng im lặng.
Miêu Miêu nhếch khóe miệng, cười: "Không nên, chủ tịch Thẩm nên rõ hơn tôi
chứ, tới vị trí này rồi, xã giao như cơm bữa, là chuyện hằng ngày phải làm."
"Em đừng liều mạng như vậy."
"Cầm mức lương cao hơn người thường, tất nhiên phải dốc hết sức. Nếu không
chủ tịch Thẩm nghĩ kiếm tiền dễ vậy sao?"
Nhìn sâu cô một cái, Thẩm Xuân Hàng hỏi: "Nhất định phải vậy?"
Miêu Miêu cằm khẽ nhếch: "Đúng vậy."
"Được" Anh kéo cô về hướng phòng; "Anh uống giúp em!"
"?"
Sao cốt truyện lại không theo kịch bản thế này?
Đêm nay, Thẩm Xuân Hàng uống say không còn biết gì, thuận lý thành chương
ở nhà Miêu Miêu.
Ngày hôm sau cô đúng giờ đi làm, đang mở họp, đột nhiên nhận được điện
thoại bệnh viện gọi tới —
Dạ dày Thẩm Xuân Hàng xuất huyết, đang tiến hành giải phẫu!
Miêu Miêu bỏ việc chạy thẳng đến bệnh viện, sau khi đến phòng bệnh, đã kết
thúc giải phẫu, sắc mặt người đàn ông trắng bệch dựa vào đầu giường, râu ria
xồm xàm, cái gì "Ôn nhuận nho nhã" không còn lại gì, chỉ còn tiều tụy và lôi
thôi.
"... Không thoải mái vì sao không nói sớm?" Miêu Miêu đi đến mép giường.
Anh cười: "Sợ quấy rầy em làm việc."
"Xin lỗi, biết rõ dạ dày anh không tốt còn..."
"Không cần xin lỗi, anh vui."
Miêu Miêu im lặng, đang tự hỏi, sau một lúc lâu mới một mở miệng lần nữa —
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Thẩm Xuân Hàng: "Anh muốn ở bên em."
"Được."
"Em... Em nói gì?!"
"Em nói — được."
"Nói, nói lại lần nữa?!" Anh đã ngây ngốc, đại não lập tức ngừng hoạt động, nói
chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Miêu Miêu nhìn thẳng vào mắt anh: "Thẩm Xuân Hàng, anh đã đi xong một
trăm bước rồi, cho nên, chúng ta thử xem đi."
Thử một bắt đầu lần nữa đi.
Một lần nữa biết đối phương.
"Thử" liền thử luôn giấy kết hôn.
Thẩm Xuân Hàng vuốt vuốt quyển sổ đỏ mới ra lò hồng, đứng ở cửa Cục Dân
Chính, như trút được gánh nặng thở dài: "Cuối cùng cũng danh chính ngôn
thuận!"
Miêu Miêu dắt anh: "Đi thôi, còn phải về công ty mở họp."
"Được, vợ ơi!"
Miêu Miêu im lặng mỉm cười.
Kết hôn xong, Thẩm Xuân Hàng vẫn để giám đốc chuyên nghiệp quản lý, yên
tâm làm "đầu bếp của gia đình", lúc rỗi rãnh lại nghiên cứu kinh tế toàn cầu,
thỉnh thoảng đăng luận văn, rồi làm giáo sư thỉnh giảng ở các trường đại học.
Trong một lần nọ, Thẩm Xuân Hàng mua lại một biệt thự sân vườn của một
người bạn, từ đó về sau anh say mê trồng hoa, trồng rau, còn đào ao trong vườn
nuôi cá.
Cuộc sống gia đình quá nhàn nhã.
Còn Miêu Miêu tiếp tục làm một người phụ nữ mạnh mẽ, sinh học Thanh Lam
cô nuôi dưỡng như con, sau đó càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh,trong
năm năm ngắn ngủn đã nhảy thẳng lên vị trí dê đầu đàn trong ngành sinh học
công nghệ.
Tất nhiên, cô cũng từ một "bảo mẫu" biến thành "mẹ ruột " —
Thẩm Loan cho cô và Lý Phục 20% cổ phần.
Chuyện này không những không làm cô thả chậm bước chân, ngược lại giống
như tiêm máu gà càng chạy càng hăng.
Đối với chuyện này, Thẩm Xuân Hàng ngoài nặc kệ còn có thể nói gì?
Cô đã từng vì anh nấu canh dưỡng dạ dày, bây giờ đổi thành anh vì cô lo liệu
việc nhà.
...
Hai mươi năm sau.
Miêu Miêu trở thành một người phụ nữ cứng rắn trên thương trường, "nữ ma
đầu" trong ngành công nghệ sinh học, mà Thẩm Xuân Hàng lại là nhà kinh tế
học nổi danh toàn cầu, dạy học và giáo dục, học trò khắp thiên hạ.
Thẩm Xuân Hàng: "Em bắt đầu thích anh từ bao giờ thế?"
Miêu Miêu: "Rất sớm."
Thẩm Xuân Hàng: "Sớm thế nào?"
Cô chìm vào hồi ức: "Chắc là năm ấy..."
Cô còn rất béo, rất xấu, chỉ là chú vịt xấu xí trong đám đông, mà anh đứng trên
sân khấu giảng bài, áo sơ mi trắng, thoải mái sạch sẽ nho nhã, giọng nói ôn hòa
hoan nghênh mọi người ghi danh vào học viện Khởi Hàng.
Khi đó, cô chỉ có thể lặng lẽ gọi anh là "nam thần".
Bây giờ, cô có thể lớn tiếng gọi anh là "chồng".
Mối tình đơn phương này cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.