Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1154: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 1154



Đứa cháu gái đó của anh vẫn âm thầm như vậy, thiệp mời đã không mạ viền,

cũng không nạm vàng, ngay cả câu chữ biểu đạt cũng ngắn gọn xúc tích —

Hoan nghênh đến dự.

Bốn chữ.

Kèm theo thời gian và địa điểm, chỗ ký tên đóng dấu đỏ của tập đoàn, bên cạnh

có một chữ ký viết tay hơi qua loa không dễ nhận ra.

Những người khác có lẽ cảm thấy lạ mắt, nhưng đối với Thẩm Xuân Hàng mà

nói, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn...

Miêu Miêu.

Đầu ngón tay ấm áp mơn trớn chỗ đó, mang theo vài phần lực ẩn nhẫn.

Đột nhiên, anh khép thiệp mời lại, để sang một bên, ngay sau đó ấn số nội bộ.

Rất nhanh, đầu kia đã nhận máy: "Chủ tịch?"

"Vào đây."

"Vâng."

Thư ký buông điện thoại, đứng dậy đẩy cửa văn phòng chủ tịch.

"Chủ tịch Thẩm." Cô ta đứng yên trước bàn làm việc.

"Đây là báo cáo quý của người phụ trách các bộ phận, có mấy chỗ có vấn đề đã

được khoanh tròn, phát xuống, nên xử lý thế nào, trong lòng họ hiểu rõ."

"Vâng."

"Mặt khác, tiến độ bên Kinh Bình thế nào rồi?"

Thư ký: "Tất cả đã được đẩy mạnh theo kế hoạch, không có bất ngờ gì xảy ra,

tháng sau là có thể dời."

"Không được."

Thư ký không hiểu.

Thẩm Xuân Hàng im lặng trong chốc lát: "Vậy thì... cố gắng phê duyệt thời

gian ngắn lại còn nửa tháng."

"Nhưng thủ tục bên Kinh Bình rất nghiêm, muộn nhất cũng phải một tháng..."

Người đàn ông giơ tay: "Cái này để tôi giải quyết, cô cứ dặn họ gửi đáng giá

trước nửa tháng là được."

"Vâng, tôi lập tức liên lạc với giám đốc Trương."

Thẩm Xuân Hàng khẽ ừ một tiếng: "Đi đi."

Sau khi thư ký rời đi, anh cau mày ngồi ngẩn người, cuối cùng vẫn cầm điện

thoại gọi đến số máy đó.

"Loan Loan, chú nhỏ có chuyện muốn cháu giúp đây..."

...

Trước một ngày Tập đoàn Thương Lan thành lập, Thẩm Xuân Hàng đến Kinh

Bình, ở trong khách sạn Thẩm Loan sắp xếp cho anh.

Ngày hôm sau, anh đến hội trường rất sớm.

Chỗ ngồi được bố trí ở hàng ghế thứ 3 và cột thứ 5 của khu vực VIP, tuy không

phải ở phía trước nhưng lại nằm ở giữa.

Sau khi các ghế xung quanh đã có người ngồi chật kín, anh nói chuyện kết bạn

với họ, Thẩm Xuân Hàng mới hiểu được vì sao mình được sắp xếp ngồi đây.

Thẩm Loan đang cho anh cơ hội mở rộng quan hệ.

Ngồi hàng trước, ngang hàng như nhau; ngồi gần cuối, tốt xấu lẫn lộn.

Mà ở giữa lại vừa vặn thích hợp.

Anh nhẹ nhàng thở dài...

Nghi thức tiến hành được một nửa, người chủ trì bắt đầu giới thiệu người phụ

trách công ty con, lúc Miêu Miêu xuất hiện, trong mắt Thẩm Xuân Hàng không

còn chứa được ai khác nữa.

Cô mặc một bộ vest màu cà phê nhạt, thiết kế dài đến tận mu bàn chân, chỉ hở

phần mũi giày cao gót, làm tôn lên đôi chân dài, bờ cai mảnh khảnh, cái eo thon

nhỏ và mông căng tròn.

Chỉ thấy người phụ nữ nhìn thẳng, đi về chỗ ngồi đằng trước của mình, thản

nhiên ngồi xuống trước ánh nhìn của mọi người.

Sau khi kết thúc, khách khứa ra về có trật tự, Thẩm Xuân Hàng nhìn thấy Miêu

Miêu ở chỗ ngoặt hành lang.

Cô đang đè thấp giọng, sóng vai nhỏ giọng nói chuyện với một người đàn ông.

Mà người đàn ông này Thẩm Xuân Hàng cũng biết.

Lúc trước là nhân viên trong công ty con mà ông cụ sắp xếp, sau đó được điều

đến tổng bộ nhậm chức, cuối cùng đi theo Thẩm Loan.

Bây giờ đều là người phụ trách sinh vật Thanh Lam với Miêu Miêu.

Hai bên chạm mặt, dừng bước cùng lúc, cách nhau khoảng cách hai mét.

Miêu Miêu và Thẩm Xuân Hàng đều im lặng, nhưng Lý Phục lại tiến lên, cười

tiếp đón: "Chủ tịch Thẩm, anh cũng tới à, vinh hạnh!"

"Tập đoàn mới thành lập, làm lão thần mở mang bờ cõi, chúc mừng anh."

Hai người bắt tay, vừa chạm vào đã tách ra.

Lý Phục quay đầu nhìn Miêu Miêu, rồi lại liếc nhìn Thẩm Xuân Hàng, thức thời

lựa chọn lảng tránh: "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi tiễn khách."

Rất nhanh, hành lang hẹp dài chỉ còn lại hai người.

Thẩm Xuân Hàng đề nghị: "Hay là... chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện?"

Nhiều người nhiều miệng, thật sự không nên ở đây.

"Được" Miêu Miêu gật đầu: "Đến phòng tiếp khách đi."

Nói xong, xoay người đi trước.

Thẩm Xuân Hàng nâng bước đuổi theo sau, nhìn thì cứ tưởng anh chiếm thế

thượng phong, cuối cùng không phải vẫn bị cô nắm mũi dắt đi sao?

Nói đi chỗ nào là đi chỗ nấy.

Suy cho cùng bây giờ không như trước nữa rồi...

Cứ cảm khái vậy mà vào phòng tiếp khách, đóng cửa lại, Thẩm Xuân Hàng

không che dấu mà nói ra.

Mặt mày mỉm cười, giọng điệu thoải mái.

"Không giống chỗ nào?"

"Anh nhớ không lầm, lần trước gặp, em cũng hỏi như vậy."

Miêu Miêu nhìn thẳng anh ấy: "Đó là bởi vì lúc ấy anh cũng nói những lời này."

Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ cười: "Đã xinh đẹp, lại càng rực rỡ lóa mắt."

"Cảm ơn." Cô ấy hơi hơi gật đầu, không thấy e lệ.

"Tối nay cùng ăn một bữa cơm được không?"

Miêu Miêu: "Xin lỗi, còn việc phải xử lý."

"Ngày đầu tiên thành lập tập đoàn mà đã bận như vậy?"

"Tôi nghĩ chủ tịch Thẩm phải hiểu rõ hơn tôi chứ."

Thẩm Xuân Hàng than nhẹ: "Người đến tuổi trung niên phải học cách chậm dần

rồi."

"Nhưng tôi còn đang trong thời kì sung sức nhất, làm sao bây giờ?" Cô ấy

nghiêng đầu, trêu chọc.

"Không biết có thể mượn chút tinh thần phấn chấn này của tổng giám đốc Miêu

không, để cái cây cổ thụ này mơn mởn hơn chút không?"

Miêu Miêu nhấp môi, hơi muốn cười, nhưng ho nhẹ hai tiếng để kìm lại, cuối

cùng vẫn nhịn xuống.

"Tôi tin có rất nhiều người sẵn lòng làm chủ nợ của chủ tịch Thẩm, tôi không

cần góp vui nữa đâu." Nói xong, làm bộ rời đi.

"Nhưng anh cứ muốn mượn em đấy, người khác không được." Ánh mắt người

đàn ông nóng rực dán chặt bóng lưng người phụ nữ, mang theo cảm giác muốn

xuyên thủng.

Miêu Miêu dừng bước chân, cảm nhận được sự áp bách mãnh liệt trên đầu vai.

Cô từ từ xoay người...

"Lời này của chủ tịch Thẩm có ý gì?"

Người đàn ông nâng bước tới gần, rất nhanh, khoảng cách giữa hai người được

rút lại ngắn nhất, hơi thở cũng gần trong gang tấc.

"Em nghĩ anh có ý gì? Em cho rằng anh thật sự muốn mượn chút tinh thần phấn

chấn này của em sao? Anh cần em!"

Em cần em!

Là em!

Trầm bổng có lực, nói năng khí phách.

Miêu Miêu sửng sốt.

Trong ấn tượng của cô, Thẩm Xuân Hàng phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận nho

nhã, cho dù năm đó ở Ninh Thành hai người phát sinh tranh chấp lớn như vậy,

anh cũng không hề thể hiện ra sự cường thế như thế, thậm chí còn áp bách.

"Anh..." Miêu Miêu lẳng lặng lui về sau, muỗn kéo dãn một khoảng cách an

toàn.

Đáng tiếc lại bị người đàn ông phát hiện ra ý đồ, giành trước một bước túm chặt

tay cô.

Anh thấp giọng cười nhạt, mặt mày lành lạnh, nhưng nụ cười vẫn rất dịu dàng:

"Trốn cái gì? Em sợ anh?"

"Chủ tịch Thẩm cứ nói đùa..." Ánh mắt Miêu Miêu trong trẻo, giờ phút này cô

lại vô cùng trấn định: "Anh không phải hồng thủy mãnh thú, tôi sợ cái gì?"

"Có khi..." Anh dừng lại một lúc, cười lấp lánh như ánh trăng sáng: "Anh sẽ ăn

em."

Bốn chữ cuối, người đàn ông dán sát tai cô, hơi thở phả ra, vừa nóng vừa ngứa.

Miêu Miêu nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Cô cười, nhẹ nhàng nhướng mày, khuôn mặt ngập tràn sự tự tin càng khiền

gương mặt tinh xảo ấy càng thêm loá mắt: "Chủ tịch Thẩm không sợ no quá

sao? Suy cho cùng, dạ dày anh không tốt."

"Hóa ra em còn nhớ rõ." Anh đột nhiên dịu dàng hẳn, mắt long lánh như hồ

nước đầy.

Miêu Miêu nhíu mày: "Không phải tôi —"

"Không phải cái gì?" Người đàn ông cắt lời: "Không phải quan tâm anh? Hay là

không thừa nhận em vẫn còn nhớ?"

"Chủ tịch Thẩm, bây giờ tôi rất bận!"

"Cho nên?"

Mặt Miêu Miêu trầm như nước: "Không rảnh cùng anh ở đây phí — ưm —"

Bất ngờ hôn cô, người đàn ông hành động nhanh chóng, Miêu Miêu trở tay

không kịp.

"Ô ô —" Khốn khiếp!

Thẩm Xuân Hàng bị cô đẩy hơi lùi về sau một chút, nhưng bàn tay giữ chặt sau

lưng cô không mảy may buông ra: "Nếu không thích phí lời, vậy cứ trực tiếp

thực hiện, sao?"

"Không thế nào! Buông tay."

"Đừng nóng vội, còn chưa xong..."

"Anh!" Cô tức giạn trừng mắt, Thẩm Xuân Hàng lại không cho cô có cơ hội mở

miệng lần nữa.

Đây là một nụ hôn dài, giống anh, thanh thanh đạm đạm, dịu dàng lịch sự, thiếu

vài phần nhiệt tình như lửa, nhưng lại có sự chân thành và thuần túy lâu dài.

Không biết qua bao lâu, anh mới buông ra.

Miêu Miêu hít sâu, lui về sau một bước, giống như đoạn cao trào thường thấy

trong phim truyền hình cẩu huyết, dứt khoát lại xinh đẹp tát anh một cái thật

mạnh.

"Tôi coi như anh không tỉnh táo, nhất thời thất thố." Cái cằm xinh đẹp hơi hơi

giơ lên, hai má ửng đỏ, không hề nhìn thấy sự thẹn thùng, tia sáng lạnh lẽo lướt

qua đáy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.