Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1156: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 1156



"Yên tâm đi, chị Đàm." Giọng nói yêu kiều, uyển chuyển động lòng người.

Thiên hạ đồn thổi "Mật Đường" có ba cái nhất: Rượu quý nhất, các em đẹp

nhất, còn có bà chủ quyến rũ động lòng người nhất.

"Rượu" và "em gái" rất nhiều, nhưng Lệ Hiểu Đàm chỉ có một.

Cô một đường thuận lợi mọi bề, dính trước chọc sau, lại đáng chết hấp dẫn mọi

ánh nhìn.

Các cô gái trẻ có lẽ xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mặt mày tổng thể lại thiếu chút ý

nhị.

Tuổi tác lớn một chút, ý nhị có, nhưng lại không đủ cuốn hút.

Nhưng Lệ Hiểu Đàm lại khác, cô đủ nộn đủ mỹ, còn các cô gái trẻ lại không có

chút ý vị này.

Là từ kinh nghiệm tích lũy, sóng gió chồng chất mà thành.

Đôi mắt cười như không ấy chỉ cần khẽ nhấc là có thể hấp dẫn vô số người

muốn tìm tòi nghiên cứu chuyện xưa sâu trong đó.

"Chị Đàm tới rồi!"

"Tháo trang sức chuẩn bị tan tầm sao?"

"Ở đây chị có chỗ —"

Vào hậu trường, các cô gái nhỏ dưới trướng bắt đầu ríu rít, mồm năm miệng

mười.

Tẩy trang xong, Lệ Hiểu Đàm mặc áo gió, cột chắc đai, mới quay đầu nói với

quản lý mới nhận chức: "Để ý nửa buổi sau, có việc thì gọi cho tam ca, cậu ấy

biết xử lý."

"Yên tâm đi, chị!"

"Ừm, đi trước đây."

Mới ra "Mật Đường", một cơ gió lạnh ập vào mặt.

Lệ Hiểu Đàm quấn chặt áo khoác, dẫm giày cao gót rời đi.

Mới ra đầu hẻm, một chiếc G to màu đen phanh gấp trước mặt cô, tiếng phanh

xe vô cùng chói tai.

Lệ Hiểu Đàm lui về sau nửa bước mới đứng vững, nhìn qua cũng không ngạc

nhiên lắm.

Cửa sổ xe nửa nửa, lộ ra gương mặt đẹo trai tục tĩu của người đàn ông, đáng

tiếc, vẻ mặt bây giờ của anh không tốt lắm, bá đạo hung hãn.

"Lên xe."

"Tam gia rảnh thế sao?" Cô khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung.

Hồ Chí Bắc nhíu mày: "Tôi không muốn nói lại lần hai."

Người phụ nữ than nhẹ, vòng sang bên kia, mở cửa ghế phụ, ngồi vào.

Đây là ưu điểm của người phụ nữ thành thục.

Đối mặt với người đàn ông cũng khôn khéo, cô vĩnh viễn biết phải thế nào mới

đúng mực, khi nào nên cứng, khi nào nên mềm.

Hồ Chí Bắc quay đầu, lập tức lái xe ra vùng ngoại ô.

Ở đây ông có một căn biệt thự, là nơi hai người hay gặp nhau.

Sau khi vào cửa, không một câu vô nghĩa, chỉ cười với nhau một cái rồi lao vào

nhau như củi khô gặp lửa.

Từ phòng khách thiêu vào phòng ngủ, lại từ phòng ngủ châm đến ban công,

cuối cùng phòng bếp, toilet...

Đảo mắt đã đến 2 giờ, Hồ Chí Bắc ôm cô nằm xuống.

Giờ phút này thể xác và tinh thần của người đàn ông đều được thỏa mãn, sắc

mặt cũng không khí chịu như vừa rồi.

Nói chuyện từ từ: "Em suy nghĩ đến đâu rồi?"

"Cái gì đến đâu?" Người phụ nữ khảy sợi tóc, có vẻ không chút để ý.

Hồ Chí Bắc nhíu mày, rồi lại cố kỵ cái gì, thở sâu cố kìm xuống: "Lần trước đã

nhắc qua với em, đổi sang làm cái khác. Trong tay Thẩm Loan có nhiều sản

nghiệp như vậy, em lại là dì nhỏ của nó, tìm đại một vị trí nào đó cũng tốt hơn

Mật Đường."

"Sao anh không nói luôn em nên đi theo anh không cần là tốt nhất?"

Hồ Chí Bắc khóe miệng nhiễm ý cười, hiển nhiên ông ta càng thích đáp án này:

"Nếu em nguyện ý, anh hoan nghênh hai tay hai chân."

"Anh coi em là cái gì chứ? Bạn tình? Hay là tiểu tam?" Giọng nói nhẹ như

không, nghe chủ như câu bông đùa.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện sự hờ hững dưới đáy mắt người phụ

nữ.

"Nói bừa cái gì vậy? Anh không có vợ, sao em lại là tiểu tam được."

Lệ Hiểu Đàm gỡ tay anh ra, tự ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo: "Em sẽ không rời

Mật Đường. Anh chấp nhận, chúng ta tiếp tục; không chấp nhận..."

"Sao?" Người đàn ông lạnh giọng, sự dịu dàng trước một giây đó không còn sót

lại gì.

"Thì chia tay."

"Lệ Hiểu Đàm, em đang ngoan cố cái gì chứ?! Mật Đường là chỗ cho phụ nữ

đứng đắn sao?! Rõ ràng em có cơ hội nhảy ra, vì sao không tranh thủ?!"

Cô đã cài xong cúc áo cuối cùng, xuống giường đứng yên, nhìn anh từ trên cao

xuống, khóe miệng từ từ cong lên--

"Thứ nhất, em không ngoan cố, em rất tỉnh táo, cũng rất lý trí."

"Thứ hai, em vốn dĩ là con đàn bà không đứng đắn, mời anh lau mắt nhìn cho

rõ."

"Thứ ba, từ trước tới nay em chưa bao giờ có suy nghĩ muốn rời Mật Đường, vì

sao phải tranh thủ?"

"Thứ tư, trò chơi của chúng ta dừng lại tại đây."

Nói xong, lấy áo khoác, xách túi rời đi.

"Đúng rồi" Cô dừng chân, đột nhiên quay đầu lại: "Không phải anh vẫn luôn tò

mò vì sao em cứ phải đi trước 6 giờ phải không? Bởi vì — em phải về làm đồ

ăn sáng cho Tán Tán."

Cho đến khi tiếng đóng cửa vang kên, Hồ Chí Bắc mới đột nhiên tỉnh lại —

Anh bị đá?!

Trong măt người phụ nữ đó, anh còn không bằng một thằng nhóc?!

"Lệ Hiểu Đàm, em — chờ đó!"

...

Tám giờ sáng, quận Tượng Sơn.

"Chào bà dì."

"Chào bé ngoan của bà!" Lệ Hiểu Đàm mặc tạp dề từ phòng bếp ra, tặng kèm

một nụ cười hoàn mỹ.

"Con muốn ăn cái gì?" Cô ấy hỏi.

Tán Tán: "Có những món gì ạ?"

"Trứng, sữa bò, bánh mì và cháo gạo kê."

"Sữa bò với bánh mì đi ạ, con cảm ơn." Tán Tán buộc khăn ăn và leo lên ghế

ngồi xuống, nhìn như một quý ông nhỏ.

Lúc sau, Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình xuống lầu, sau đó Nhị tử và Tam tử

cũng đến rồi.

Lệ Hiểu Đàm: "Tối hôm qua ở Mật Đường không có chuyện gì, đúng không?"

Cô hỏi câu hỏi như thường lệ.

Tam tử: "Chỉ cần giải quyết hai tên ma rượu, không phải là vấn đề gì lớn."

"Biểu hiện của Tô Thần như thế nào?"

Tô Thần là phó quản đốc mới được thăng chức.

Tam tử: "Vẫn còn tạm ổn."

Trong lòng Lệ Hiểu Đàm hiểu rõ.

"Chà! Mọi người đang ăn sáng à? Tôi tới đây đúng lúc quá nhỉ." Một tiếng cười

lớn vang lên, sau đó bóng dáng cao lớn bước vào.

Hồ Chí Bắc thân dài vai rộng, nói dễ nghe một chút thì gọi là "cường tráng", nói

khó nghe một chút thì chính là "cao lớn thô kệch".

Cố tình là ông ta có một khuôn mặt nam tính và ngay thẳng, lông mày rậm, chỉ

tùy tiện trừng một cái cũng khiến người ta sợ chạy mất dép.

Lệ Hiểu Đàm siết chặt đũa, sau đó đứng dậy, cười nói: "Tam gia tới rồi sao, anh

muốn ăn cái gì?"

Giọng điệu thản nhiên, thái độ quen thuộc, không khác gì đối đãi với Nhị tử

cùng Tam tử.

Hồ Chí Bắc nhìn cô ấy thật sâu, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng hai má lại âm

thầm siết chặt.

Thực đúng là... đã xem thường cô ấy.

"Một tô mì đi, cảm ơn cô." Vừa nói anh ta vừa kéo ghế ngồi xuống.

Tán Tán ngước mắt lên, ôn tồn nói: "Tam thúc, hôm nay không có mì đâu ạ."

"Vậy thì có món gì?"

"Trứng, sữa bò, bánh mì và cháo gạo kê."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.