Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Lúc Thẩm Loan cúi người đặt dép lê xuống trước mặt Thẩm Khiêm, anh ta đột
nhiên duỗi tay vuốt nhẹ tóc cô.
Mắt Thẩm Loan lộ ra vẻ kinh ngạc, Thẩm Xuân Giang cũng không nhịn được
nhìn về phía con trái liếc mắt thêm một cái.
"Có cái gì dính ở đây." Anh ta duỗi tay, một mẩu xơ quýt màu trắng dính trong
lòng bàn tay.
"Cảm ơn anh."
"Ừ."
Thẩm Xuân Giang vừa lòng gật gật đầu: "Nhìn thấy tình cảm của hai anh em tốt
như vậy, ba cũng yên tâm rồi."
...
22: 00.
Đêm khuya tĩnh lặng, ngọn đèn dần tối đi, nhà cũ chìm vào trong giấc ngủ say.
Thẩm Loan mới từ phòng tắm bước ra, còn chưa kịp lau khô đầu tóc đã nghe
được tiếng gõ cửa.
"Ai?"
"Là anh." Thẩm Khiêm.
Cô mở cửa ra, ánh đèn chiếu trên hành lang lờ mờ, cặp mắt kia của người đàn
ông lại sáng vô cùng, giống như ánh sáng chiết xạ từ đá quý, rực rỡ lấp lánh.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Khiêm tới phòng cô, không đợi Thẩm Loan
từ chối, người đàn ông đã tự mình đi vào.
"Anh à, có việc gì không?"
"Vừa tắm rửa xong à?" Anh ta cầm một lọn tóc ướt bên cổ cô gái nhỏ lên, đuôi
tóc còn đang nhỏ nước, phía sau lưng đã bị ướt một mảnh lớn, vải dệt đơn bạc
của áo ngủ dính sát vào da thịt, phác hoạ ra hình dạng xương con bướm rất hoàn
mỹ: "Sao không sấy tóc?"
"Đang chuẩn bị..." Anh đã đến rồi.
Thẩm Khiêm lấy từ túi quần ra một cái hộp nhung tơ hình trái tim màu đỏ đưa
cho cô.
"Cái gì vậy?"
"Quà."
Thẩm Loan lùi về phía sau nửa bước: "Sinh nhật em còn chưa đến."
"Vừa vặn thấy lúc đi công tác, thuận tay mua về." Giọng điệu của Thẩm Khiêm
nhàn nhạt: "Em không thích thì vứt đi."
"Vậy sao được?" Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, nhận lấy chiếc hộp: "Còn chưa
mở ra, em còn không biết bên trong là cái gì đã vứt đi, lãng phí biết bao?"
Biểu cảm của người đàn ông không thay đổi, nhưng rõ ràng Thẩm Loan lại cảm
giác được khí thế quanh người anh ta không còn lạnh thấu xương, dần trở nên
hòa hoãn.
"Ừ, vậy em mở hộp đi."
Thẩm Loan tháo khóa hộp hình cánh hoa màu vàng kim xuống, theo chiếc nắp
hộp mở ra, một tia sáng lóng lánh màu bạc chiếc vào mi mắt, dưới đèn, viên
kim cương được cắt thật hoàn mỹ chiết xạ ra ánh sáng nhỏ vụn mà lộng lẫy,
được cố định vào chiếc vòng tay ở giữa.
"Thích không?"
Thẩm Loan gật đầu, cầm lấy lắc tay từ trong hộp, cẩn thận cầm lên: "Thật là
đẹp." Cô không có nói sai, chiếc lắc tay này thật sự xinh đẹp. Không chỉ là vì
viên kim cương có giá trị xa xỉ kia, vòng bạc cũng có thiết kế sáng tạo khác
người. Nhìn kỹ sẽ phát hiện mỗi một đoạn vòng đều có nét điêu khắc tỉ mỉ, hoa
văn phức tạp, bất kể là chỉnh thể hay chi tiết đều tinh xảo đến không thể bắt bẻ.
Thẩm Khiêm: "Nước mắt Ares."
"Cái gì?"
"Tên của nó."
"Có ý nghĩa gì không?"
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe, lắc lắc đầu, "Không rõ lắm."
"Rất đắt đúng không?" Thẩm Loan ngước mắt.
Đồng tử đen bóng trong trẻo của thiếu nữ phản chiếu bóng dáng của anh ta, hầu
kết của Thẩm Khiêm khẽ động đậy: "Không đắt."
"Lừa đảo!"
Anh ta cười nhạt, nhặt khăn lông ở cuối giường trùm lên trên đầu cô, cũng
mượn sự ngăn cách này để che giấu ánh nhìn chăm chú mà vui mừng, anh ta
nói: "Nhớ phải sấy khô đi rồi mới ngủ, ngủ ngon."
Chờ Thẩm Loan túm khăn lông ném xuống, chỉ còn có thể nhìn thấy bóng lưng
người đàn ông rời đi.
Lạch cạch.
Cửa đóng lại.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Loan chớp mắt, rồi lại chớp mắt, chỉ
như vậy thôi... đã xong rồi?
Không phải nên hỏi xem rốt cuộc cô đã đi du lịch ở đâu? Gặp ai? Đã làm gì
sao?
Cho nên, người anh trai này đêm khuya đến thăm cô chỉ để tặng lắc tay sao?
"Nước mắt Ares?" Thẩm Loan nhướng mày, dùng khăn lông quấn gọn tóc ướt,
cầm di động bắt đầu kiểm tra.
Nhà đấu giá Giai Sĩ... Lấy kim cương có độ tinh khiết cao để chế tạo thành lắc
tay có phong cách Hy Lạp cổ...giá mua là 362 vạn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.