Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Mọe --- kẻ có tiền đều phá của như vậy à? Nếu tôi nhớ không nhầm, bộ sô pha
này là hàng nhập khẩu nhỉ? Như bảo bối của lão Vương, chỉ kém không ôm tình
nhân ngủ một giấc ở trên đó thôi, không ngờ người ta nói đổi là đổi, mắt cũng
không thèm nháy.
"Đó là vì cô chưa biết bộ được dọn vào đó, nhãn hiệu xa xỉ của Italy, ít nhất
cũng sáu con số."
"Chậc... Cô nói xem gần đây giám đốc Thẩm gây ra tiếng vang lớn như vậy, rốt
cuộc là có ý gì?"
"Người ta ghét bố cục lúc trước, muốn đổi cái tốt hơn, sao tới chỗ cô lại phải có
ý nhìn xa trông rộng thế, người ta hưởng thụ không được à?"
"Đổi đồ dùng trong phòng dễ dàng như vậy, cô nói xem có phải đổi người sẽ
càng thêm dễ dàng không?"
"Gì?"
"Tôi hình như đã phát hiện ra được bí mật gì đó rồi! Hừ, đừng ai quấy rầy, tôi
phải cân nhắc thật tốt cái đã, đúng rồi, cân nhắc thật tốt..."
"Có bệnh à? Cả ngày lải nhải luyên thuyên."
Nhóm nhân viên chia thành vài nhóm, rất nhanh đã xử lý tốt đồ dùng thay thế,
sau đó nhanh chóng rời đi.
Không có trò vui để xem, mọi người lại bay như chim, lời đồn "người đẹp nhiều
tiền lại hào phóng" về Thẩm Loan lan truyền nhanh chóng.
Chưa đến nửa ngày, toàn bộ mọi người trên dưới công ty, gồm cả cô em mập ở
sảnh cũng rất tò mò với vị "sếp mới" tỏa ra ánh sáng lấp lánh khắp người này.
Giữa trưa, Thẩm Loan lại tự bỏ tiền túi làm ba bàn tiệc, mời mọi người ăn cùng.
Quán ăn trực tiếp dùng xe chuyên dụng đưa đồ đến văn phòng, một nhóm phục
vụ đến, ngay lập tức, tổng giám đốc Thẩm trong suy nghĩ của mọi người lại cao
lớn hơn vài phần.
"... Chị Thái, giám đốc Thẩm nói thế nào? Có ăn cùng không? Càng đông càng
vui mà!"
"Không cần, giám đốc Thẩm sợ mọi người không được tự nhiên, bảo tôi đóng
gói một phần đưa vào văn phòng."
"Hu hu hu, giám đốc Thẩm cũng quá săn sóc rồi đó, thật ra chúng tôi không hề
mất tự nhiên, thật đó!"
Cuối cùng, Thẩm Loan vẫn không ra ngoài với mọi người, ngay cả phần Thái
Vân đóng gói đưa vào, cũng không động đũa đến bao nhiêu.
Trong phòng trà, mấy chị em ở chung nói chuyện phiếm.
"Ậc... Xin lỗi, trưa nay ăn quá no, bây giờ vẫn chưa tiêu hóa."
"Tôi cũng vậy, no quá! Cơm tối phải ăn ít lại."
"Lại nói, giám đốc Thẩm cũng thật tốt quá! Ngày đầu tiên đã mời chúng ta ăn
bữa tiệc lớn, trước đó còn nói cô ấy không chịu trách nhiệm, vứt việc bỏ ra
ngoài du lịch, bây giờ nghĩ lại thì không nên."
"Chậc, chỉ một bữa cơm đã mua chuộc được cô?" Môi đỏ nhẹ cong, kéo ra một
độ cong mỉa mai châm chọc.
"Sao có thể gọi là mua chuộc? Kẻ có tiền vốn dĩ thích làm theo ý mình, tới một
lúc rồi nói đi chơi không phải rất bình thường à? Những chuyện ở trong mắt
chúng ta không thực tế, có lẽ với người khác, là chuyện bình thường hằng
ngày."
Người phụ nữ vỗ tay: "Theo lời cô, vậy những món cô ta mời chúng ta ăn, có lẽ
đối với cô ta như cho mấy con chó cưng à, cô thật sự cảm thấy mình được lời
à?"
"Lưu Nghệ, cô nói chuyện đừng quá đáng! Mắng ai là chó? Tôi thấy lúc trưa cô
cũng ăn không ít nhỉ?"
"Có sữa là mẹ, lười nói nhảm với mấy cô!" Nói xong, lắc lắc cơ thể như rắn
nước nhanh chóng rời đi.
"Mặc kệ cô ta, nói đến cùng còn không phải là ghen ghét tổng giám đốc Thẩm
à. Chỉ bộ âu phục bên ngoài đó thôi, cô ta tích góp vài tháng tiền lương, còn vay
mượn tiền trên mạng, nhưng đi đến cửa hàng chuyên bán lại mới biết được đó là
bản giới hạn, đến trước hẹn trước, không thì có tiền cũng không mua được."
"Giỏi quá, giám đốc Thẩm của tôi." Mắt fan nữ số một sáng lấp lánh.
"Thiên kim hào môn đúng là khác biệt, dáng người tốt, gia thế tốt, quan trọng là
còn hào phóng, bị làm fan của cô ấy thì làm sao đây?"
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi nữa!"
"Các cô đoán xem, có khi nào Lưu Nghệ nghẹn đến nội thương không? Ha
ha..."
Tiếng cười truyền ra thật xa, giống như chuông gió đung đưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.