Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan nghĩ bụng, không gì chữa khỏi tâm hồn tốt hơn đồ tráng miệng sau
bữa tối hết, ngay cả cái máy lạnh hình người đang ngồi cạnh cũng không cần
phải để tâm luôn.
"Loan Loan chờ một chút, anh đi tính tiền trước." Nói rồi Hạ Hoài đứng dậy rời
đi.
Sở Ngộ Giang khẽ ho một tiếng: "Thế thì...Để tôi ra bãi đỗ lấy xe."
Hai người cùng đi, chỉ còn Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan ngồi lại. Một người
nhìn thẳng về phía trước, trong sự tĩnh mịch sâu xa để lộ vẻ gian manh khác
thường, người kia thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lặng thinh ẩn giấu sự
lạnh lùng.
"Không quen tôi sao?" Giọng nói vang lên rất bình thản nhưng không hiểu sao
Thẩm Loan lại nghe ra sự nguy hiểm giấu diếm bên trong.
Khóe môi cô khẽ cong: "Thân phận của anh đặc biệt, người bình thường không
dám trèo cao."
"Em là người bình thường ư?"
"Đương nhiên."
"Chẳng lẽ em không hề nhận thấy lá gan của mình lớn hơn người khác rất nhiều
sao?" Anh quay đầu tiến sát tới gần cô, nhấn mạnh từng chữ một.
"Chú Lục đang khen tôi sao?" Thẩm Loan nhìn lại, không hề né tránh đón lấy
ánh mắt của người đàn ông, nụ cười không thay đổi.
"Em đoán xem?" Quyền Hãn Đình cúi người lại gần hơn, khoảng cách giữa hai
người càng lúc càng giảm bớt.
Thẩm Loan cảm thấy không khí đang dần loãng khiến hơi thở cũng trở nên khó
khăn. Còn Quyền Hãn Đình lúc này chỉ thấy khắp xoang mũi tràn ngập mùi
hương tự nhiên của thiếu nữ, vừa ngọt như mật lại thanh như trái bưởi non, xen
lẫn chút hương cam thật nhạt, dễ ngửi hơn bất cứ loại nước hoa nào anh từng
biết. Thứ mùi ấy dụ dỗ anh tiến lại mỗi lúc một gần.
Đột nhiên trước ngực xuất hiện một lực cản, tầm mắt của người đàn ông hạ
thấp, chỉ thấy một đôi tay trắng nõn, thon dài nhỏ nhắn đang dùng tư thế chống
cự đặt lên ngực mình.
"Chú Lục, đây là nơi cộng cộng."
"Thì sao?" Anh nhíu mày mỉm cười, trong là vẻ gian tà không đứng đắn.
"Đừng chơi trò đùa giỡn lưu manh."
"Chậc, ngủ còn chưa ngủ, chỉ đến gần một chút chắc không vấn đề gì chứ?"
Thẩm Loan không xấu hổ cũng chẳng buồn bực, bình tĩnh đáp: "Nếu bị chó cắn
một lần, chẳng lẽ còn để yên cho nó tiếp tục liếm sao?"
Sắc mặt Quyền Hãn Đình ngay lập tức tối đen, nắm chặt lấy cánh tay mảnh
khảnh của cô. Chỉ cần anh hơi dùng chút lực thì có thể nghe thấy tiếng gãy vô
cùng rõ: "Con gái vẫn nên mềm mại một chút, gai góc quá sẽ dễ dàng bị thương
đấy."
Thẩm Loan khẽ cười, không hề tán đồng.
Quyền Hãn Đình tiện tay tăng thêm chút sức, quyết tâm dạy cho cô một bài học.
"Chú Lục, chú cứ như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy."
Người đàn ông nhíu mày đầy căng thẳng: "Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm rằng chú thích tôi nên mới tìm đủ mọi cách thu hút sự chú ý của tôi
như vậy."
"Vớ vẩn!" Lời khiển trách lạnh lùng thốt ra, sắc mặt anh càng thêm nặng nề.
"Vậy chuyện này giải thích thế nào?" Cô giật giật cổ tay: "Tôi nói chúng ta
không quen, vừa hay phủi sạch quan hệ, chú nên vui mừng mới đúng, kết quả
chú lại nóng nảy bực bội đến mức ra tay với cả con gái như vậy?"
Quyền Hãn Đình cứng người trong chớp mắt, rồi lập tức buông Thẩm Loan ra:
"Đừng có tưởng ai cũng thích mình."
"Yên tâm, chỉ cần chú không làm gì quá đáng thì tôi cũng sẽ an phận."
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bay tung tóe. Cũng may bầu không khí này không
tồn tại quá lâu vì Hạ Hoài đã trở lại.
"Chú Lục, cháu đưa Loan Loan về trước, còn chú thì sao?"
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên đứng dậy, anh cao hơn Hạ Hoài nửa cái đầu, khí
thế toàn thân vốn dĩ không ai có thể so sánh, giờ lại mang theo cả vẻ lạnh lùng
thấu xương và ánh mắt vô cảm xen lẫn sự sự dò xét phán đoán nhìn Hạ Hoài,
rồi sau đó lại nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Thẩm Loan, giống như đang muốn
hỏi: em thích loại như này sao?
Thẩm Loan khẽ cười: tóm lại không liên quan gì tới anh.
Quyền Hãn Đình ôm một bụng tức tối, cảm giác bản thân sắp nổ tung, ý nghĩ
đầu tiên nảy ra trong đầu chính là --- ông đây thua thằng nhóc thối này chỗ nào?
Đến khi ý thức được suy nghĩ của bản thân thì anh bỗng sửng sốt, một lúc lâu
vẫn không thể hoàn hồn. Cảm xúc ấy xa lạ tới mức Quyền Hãn Đình không thể
hình dung nổi tâm trạng của bản thân lúc này. Chờ tới khi anh tỉnh táo hơn mới
không thể không thừa nhận là bản thân đã mất khống chế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.