Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Ban đêm, tại câu lạc bộ Hoan Lang.
Lúc Hạ Hoài đến trong phòng chỉ có một mình Thẩm Khiêm, nhìn xung quanh:
"Tần Trạch Ngôn đâu?"
Anh ta chưa ngu đến mức đi hỏi Tống Lẫm.
"Tôi không gọi Trạch Ngôn." Thẩm Khiêm đặt một chén rượu sạch xuống, rót
đầy ba phần, đẩy cho Hạ Hoài: "Nếm thử xem hương vị như thế nào?"
"Được, năm tuổi không nhỏ nhỉ?"
Thẩm Khiêm cười khẽ: "Có sánh được với Petrvs của cậu không?"
Anh ta tất nhiên sẽ không thừa nhận bản thân kém hơn, Hạ Hoài nghiêm trang:
"Mỗi loại mỗi vẻ."
Thẩm Khiêm không hỏi về rượu nữa, như vô ý mở miệng: "Hôm nay khi tôi ở
tòa nhà Quảng Hạ có nhìn thấy xe của cậu..."
"Khụ khụ khụ..."
"Uống từ từ thôi, không ai tranh với cậu."
Hạ Hoài bị sặc hai má đỏ bừng, ánh mắt né tránh: "Cái kia... Cậu đã nhìn thấy?"
"Nhìn thấy cái gì?"
"A Khiêm," anh ta thu hồi biểu cảm bất cần đời, đột nhiên trịnh trọng: "Tôi rất
thích Loan Loan."
Vẻ mặt của Thẩm Khiêm không thay đổi, bàn tay cầm ly khẽ siết chặt.
"Thích? Nhưng sao tôi lại nhớ rõ, tháng trước cậu và một nữ sinh đại học Ninh
dây dưa không rõ?"
"Đó là..."
"Là cái gì?" Thẩm Khiêm đảo mắt nhìn anh ta, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo, mang
theo vài phần hùng hổ doạ người.
Hạ Hoài biết bản thân phóng túng, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy hổ thẹn,
nhưng bây giờ anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân như vậy thật không tốt, giống
như bị thấp kém hơn khi đứng trước mặt Thẩm Khiêm, bị ép tới thở không nổi.
"Tôi đã chia tay với cô ta từ lâu rồi."
"Cho nên?"
Hạ Hoài đón nhận ánh mắt của anh ta: "Bây giờ tôi có tư cách theo đuổi Loan
Loan."
"Tư cách?" Thẩm Khiêm cười khẽ, không cho là đúng: "Một xấp giấy còn
không đủ cho cậu vẽ bậy, sao phải nhớ đến khuôn mặt trắng nhất?"
Hạ Hoài có ngu, nhưng chưa ngu đến mức đần độn, tất nhiên nghe ra sự hoài
nghi của đối phương: "Tôi nghiêm túc."
Thẩm Khiêm ngửa đầu uống một ngụm rượu vang đỏ, giọng điệu lạnh nhạt:
"Cậu có thể duy trì nghiêm túc trong bao lâu?"
"..."
"Sao không nói gì?"
"Tôi không thể đảm bảo sau này thế nào nào, không ai đoán trước được chuyện
gì sẽ xảy ra, nhưng bây giờ," Hạ Hoài gằn từng chữ một: "Tôi vô cùng chắc
chắn, người mà tôi muốn ở bên trong quãng đời còn lại là Thẩm Loan."
"Cậu nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng lại muốn con bé dùng hạnh phúc cả
đời đánh đổi, cậu dựa vào cái gì?"
Hạ Hoài nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh ta: "Sao tôi cảm giác hôm nay cậu cứ quái
quái?"
Ánh mắt Thẩm Khiêm hơi lóe, giả vờ uống rượu để che dấu sự thất thố, rất
nhanh, cảm xúc đã bình tĩnh lại: "Tôi không có ý ra lệnh cho cậu, tôi không
quan tâm những người phụ nữ khác như thế nào, nhưng Thẩm Loan thì không
được."
"Được hay không là do Loan Loan quyết định, không liên quan gì đến cậu..."
Hạ Hoài nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thẩm Khiêm hơi ngây người.
"Loan Loan sớm hay muộn cũng sẽ yêu đương, thử với tôi một chút có sao?
Nếu chúng tôi có thể đi đến cuối cùng, cậu trở thành anh rể tôi không tốt sao?"
Hạ Hoài vừa nói vừa khát khao tương lai, ý cười đầy mặt.
Thẩm Khiêm nắm chặt chân ly, không ngừng dùng sức siết chặt, rắc!
"Fuck! Sao lại vỡ rồi?" Hạ Hoài kinh ngạc đứng lên: "Không bị cứa vào tay
chứ?"
"Hai người cậu không hợp." Thẩm Khiêm bỏ ly xuống, rút khăn giấy ấn vào chỗ
bị thương, rất nhanh, một màu đỏ tươi đã thấm ướt giấy, nhưng biểu cảm trên
mặt của người đàn ông lại vô cùng lạnh nhạt, giống như người bị thương không
phải là anh ta.
"A Khiêm, tôi không hiểu..."
"Không cần hiểu, cứ làm theo là được."
"Xin lỗi," Hạ Hoài rũ mắt: "Có kẽ tôi không làm theo lời cậu được."
Sau một lúc nói chuyện, chắc chắn tan rã trong không vui.
Thẩm Khiêm rời đi đầu tiên, Hạ Hoài theo sau, tìm được xe, mặc kệ mui xe có
sạch sẽ hay không đã nằm thẳng lên trên.
Gió đêm thổi tan mùi rượu, trong mắt càng thêm tỉnh táo, Hạ Hoài ngơ ngẩn
nhìn trăng tròn trên trời cao: "Đó là em gái của cậu mà..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.