Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thứ nhất, xin lỗi có thể một điều nhịn chín điều lành, ngăn cản đối phương
mượn đề tài.
Thứ hai, chịu thua đúng lúc sẽ dễ dàng tranh thủ sự đồng tình của những người
vây xem, nói tóm lại là đặc quyền của "Bạch liên hoa".
Thẩm Loan đã có lợi thế này, tất nhiên phải lợi dụng thật tốt.
Miêu Miêu nghe vậy, biểu cảm khinh thường: "Ai lại xấu như vậy, thế mà nghĩ
ra ám chiêu kiểu này để quấy nhiễu cô thi cử?!"
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Kì thi nhỏ dựa vào thực lực, kì thi lớn dựa vào may mắn.
Nhưng thứ "may mắn" này, nhìn không thấy, sờ không được.
Xét đến cùng chính là một loại tâm lý ám chỉ - tâm trạng tốt, mọi chuyện suôn
sẻ, đặt bút có thần.
Đủ để có thể thấy được, giữ vững được tâm trạng tốt đối với thí sinh thực sự rất
quan trọng.
Nếu tố chất tâm lý của Thẩm Loan kém, bị người ta vừa gây sự vừa mắng đến
không thể hiểu được như vậy, không chừng hỏng mất. Ngồi trong trường thi
hoảng hốt, còn chưa bắt đầu đọc đề trong lòng đã rối tinh rối mù, sao có thể thi
tốt nổi cơ chứ?
Chiêu này của đối phương thật sự cao tay.
Mịt mờ, hàm súc, quan trọng nhất chính là sẽ không để lại nhược điểm.
Dù làm tốt hay không đều do bạn tự làm bài, không ai cầm dao ép bạn.
Đòn im lặng đánh người câm, có đau cũng không nói nên lời.
"Quá khốn nạn!" Miêu Miêu thấp giọng chửi bới, vẻ mặt tức giận.
"Sao, tôi còn chưa giận, cô tức cái gì?" Thẩm Loan buồn cười nhìn cô ấy.
"Tôi sốt ruột!"
"Có cái gì mà phải sốt ruột?"
"Địch ẩn núp trong tối, lúc nào cũng có khả năng đánh lén, còn chưa đủ lo
lắng?" Muốn lên chiến trường, vậy phải vinh quang vẻ vang.
Vẻ mặt của Thẩm Loan không đổi, không bị ảnh hưởng chút nào: "Tôi cho rằng,
việc quan trọng nhất lúc này chính là thi cử, cô cảm thấy sao?"
Miêu Miêu: "... Có lý."
"Đối phương làm như vậy là vì muốn tạo ra tâm lý khủng hoảng, làm ảnh
hưởng tới thành tích thi cử. Càng như vậy, chúng ta càng không thể rối, nếu
không đã đúng ý của kẻ địch, cô cam tâm sao?"
Miêu Miêu dùng sức lắc đầu, tất nhiên không cam lòng! Hai người đã chuẩn bị
lâu như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện trong thời khắc mấu chốt này.
Cô ấy hít sâu, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hai người trao đổi ánh mắt, hơi gật đầu, tách ra đi vào trường thi.
Thẩm Loan đối chiếu số báo danh, tìm được vị trí của mình.
Cột thứ ba, cột thứ tư, nằm ở giữa phòng thi, không tiến, không lùi.
Bây giờ xung quanh đã có người ngồi vào gần kín, gần một nửa người mặc tây
trang, dù là nam hay nữ, giống như chỉ có như vậy mới có thể thể hiện sự trịnh
trọng.
Còn số người mặc quần áo thoải mái, mặc váy như Thẩm Loan chiếm số ít.
Hơn nữa lúc trước ở sân thể dục gây ầm ĩ như vậy, không ít người đều đã nhìn
thấy, khiến cô có vẻ càng nổi bật hơn.
Không ít người đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
"Này, là người vừa rồi ở sân thể dục đúng không?"
"Váy liền màu trắng, không sai. Sao, cậu vừa ý người ta?"
"Hứ tôi đã có bạn gái rồi, câu này của cậu quá đáng rồi nhé!"
"Chỉ đùa chút thôi, đừng coi là thật. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người phụ
nữ này rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi chân kia, vừa dài vừa thẳng, da còn trắng
nữa, nhưng hình như còn nhỏ..."
"Nhỏ chỗ nào?"
"Cút đi! Nghĩ cái gì vậy? Tôi nói người ta nhỏ tuổi! Nhìn qua chắc cũng chỉ hai
mươi, muốn thi vào lớp B tôi còn tin, nhưng lớp C... hơi không bình thường."
Lớp B, hay còn gọi là "Lớp của người thừa kế", có thể vào tất cả đều là phú nhị
đại.
"Đúng vậy... Độ tuổi này không giống người đã có ba năm kinh nghiệm công
tác."
8 giờ 50, giám thị có mặt.
8 giờ 55, tháo niêm phong, phát bài thi.
9 giờ đúng, bài thi chính thức bắt đầu.
Trong phút chốc, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt mở bài thi và tiếng ngòi bút ma sát
với mặt giấy.
Một bài kiểm tra, in hai mặt, tổng cộng 18 tờ, với một thẻ có thể đọc được bằng
máy và một phiếu trả lời.
Nói cách khác, đề chiếm 36 trang.
Thời gian làm bài là 240 phút tức là 4 tiếng.
Khi Thẩm Loan nhận được đề thi, xem qua các câu hỏi một lượt.
Đề hình giống với năm vừa rồi, có chọn một đáp án đúng, chọn nhiều đáp án
đúng, lấp chỗ trống, trả lời ngắn, trình bày và phân tích, tính toán.
Phần đáng nhắc đến nhất chính là năm nay nhiều hơn một câu - mô phỏng đàm
phán, 10 điểm.
Nói thật, số lượng câu hỏi không quá nhiều, nhưng chiếm 18 tờ giấy, tổng cộng
36 trang, nguyên nhân chủ yếu là câu hỏi dài khiến người ta ngạc nhiên.
Dường như mỗi câu hỏi đều dài như một đoạn văn, mà đáp án phải chắt lọc ra
từ những thông tin vụn vặt và phức tạp.
Không đọc đề mà trực tiếp làm bài, khả năng làm đúng, ha ha, không tồn tại.
Khó trách đề thi vào Khải Hàng được gọi là "IMO giới tài chính".
Chỉ có những người đã làm mới biết thực sự không hề nói quá chút nào.
Vì tò mò, Thẩm Loan dừng lại ở câu hỏi thêm mấy chục giây, trong lòng gần
như đã hiểu rõ, rồi mới quay lại đề tính toán, sau đó là đề trình bày và phân tích
...
Theo trình tự từ sau ra trước, từ khó đến dễ.
Khi đến thời gian chính thức làm bài, cô trực tiếp bắt đầu từ phần chọn một đáp
án đúng trước, dành mười lăm phút làm bài.
Tiếp theo là chọn nhiều đáp án đúng, cô chỉ dùng mười phút; điền vào chỗ
trống, chỉ năm phút.
Cho nên, trong vòng nửa tiếng đồng hồ từ lúc bắt đầu làm bài, cô đã nhanh
chóng làm xong bốn mặt giấy, mà hầu như mọi người vẫn còn dừng ở tờ thứ
hai, một vài người bắt đầu sang tờ thứ ba, cũng chưa ai nhanh bằng cô.
Thẩm Loan đã cố gắng lật trang nhẹ nhàng nhất có thể nhưng vẫn phát ra tiếng
động, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đặc biệt trong trường thi yên tĩnh,
trong bầu không khí căng thẳng như thế.
Động tác của co khiến cho không ít người khủng hoảng ——
Wow! Sao có thể làm nhanh như vậy chứ?
Biến thái hả?
Sao cô cứ lật trang hoài vậy? Chắc đến phần trả lời ngắn gọn rồi hả? Có phải
chí có mình tôi làm chậm nhất, vẫn còn dừng lại ở trang thứ hai?
Vừa nhìn đã biết là không làm phần trước, không, trực tiếp nhảy đến mặt sau,
có gì đặc biệt hơn người?
Xuy! Lật giấy không có nghĩa là đều đã làm hết những câu trước, cho dù đã làm
hết, cũng không có nghĩa là làm đúng, đánh trống khua chiêng mà thôi.
...
Có người hoảng loạn, có người thong dong, nhưng tất cả đều không liên quan gì
đến Thẩm Loan.
Cô đặt tờ đề sang một bên, lấy phiếu trả lời ra, bắt đầu đối chiếu điền đáp án.
Mất quá nhiều thời gian đọc đề, Thẩm Loan mất hai mươi phút, điền đáp án chỉ
dùng mười phút.
Cảm giác này... Nói như thế nào nhỉ?
Ngoài kiểm tra kiến thức chuyên ngành, còn kiểm nghiệm thị lực của một
người.
Đọc nhanh như gió gì đó, chắc chắn là ưu thế đầu tiên.
Trong nháy mắt, một tiếng đã trôi qua, cô còn ba phần trình bày và phân tích,
tính toán và câu hỏi thêm.
Đề trình bày và phân tích có ba câu, điểm của một câu bằng tất cả các câu của
phần trả lời ngắn gọn, cho nên, chỗ trống còn lại trong phiếu đáp án tương đối
nhiều, tóm lại, bắt đầu "thao thao bất tuyệt".
Trong đó có một câu còn rất thú vị, đề bài rất đơn giản, không giống như những
câu trước đó cung cấp tư liệu giới thiệu bối cảnh các cấp bậc hoặc nghiên cứu
nội dung một phần nào đó thuộc lĩnh vực kinh tế học.
Hỏi: Làm thế nào mới có thể thực hiện tối đa hóa lợi?
Đơn giản thì đơn giản, nhưng cũng ý nghĩa lại không hề phù phiếm.
Không có ví dụ thực tế công ty cụ thể, cũng không cho điều kiện tiền đề gì, trực
tiếp bắt thí sinh trả lời.
Giống như có người hỏi "Làm thế nào mới có thể sáng tạo ra một xã hội thống
nhất".
Trả lời thì có thể trả lời, giống như trả lời kiểu gì cũng không sai, nhưng càng
như vậy càng khó sờ đến đáp án chính xác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.