Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Mọi người nhìn về phía cô, kể cả Lưu Mẫn đang cúi đầu sắp xếp lại bài thi cũng
không nhịn được mà liếc mắt nhìn theo.
Trái lại trên khuôn mặt của Trương Phàm lại có vẻ rất bình thản, giống như đã
sớm biết Thẩm Loan sẽ làm như vậy, cho nên không tỏ ra có chuyện gì ngoài ý
muốn.
"Đây chẳng phải là kẻ gian lận sao? Cô ta đang định làm gì?"
"Quỷ mới biết được."
"Không đúng... cô gái này nhìn có vẻ rất bình tĩnh, đâu giống như người bị bắt
quả tang?"
"Đừng đoán mò, nghe xem cô ta nói sao đã."
Cơ bản đều là quần chúng thích hóng chuyện bà tám.
Tất nhiên cũng có những kẻ không muốn xem màn kịch này của Thẩm Loan —
"Cô ta nghĩ mình là ai? Bắt người khác ở lại thì phải ở lại? Tôi cứ đi đấy thì làm
gì được tôi!"
"Nếu là tôi, tôi hận không đào hố tự chôn mình từ lâu rồi, làm gì còn mặt mũi
mà đứng đây? Không sợ mất mặt à?"
"Da mặt đúng là dày như góc tường thành..."
Thẩm Loan ngước mắt, chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt giống như
có một sức mạnh vô hình, khiến cho người ta không dám đối diện.
"Đối với việc phát hiện ra mẩu giấy dưới chỗ ngồi của tôi, Ban quản lý thi cử và
trung tâm theo dõi đã có kết quả chính xác, có người cố ý hãm hại tôi!"
Câu này vừa nói ra, đám đông lập tức xôn xao lên.
"Thật hay giả vậy?"
"Hãm hại? Ai lại rảnh rỗi như thế?"
"Cũng có lẽ là vì tẩy trắng nên tìm người chịu tội thay ấy chứ?"
"Tôi đã nói là chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám, các người còn không tin!"
"Cái b**p!"
Đột nhiên, không biết ai đó hét lên một tiếng —
"Nếu cô nói có người hãm hại cô, vậy cô chỉ đích danh ra người hại cô là ai đi!"
Lập tức lôi kéo theo một đống tiếng nói phụ họa:
"Đúng đấy! Mau chỉ ra đi!"
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan rơi trúng vào một cô gái mặc áo hoodie trắng:
"Cô tự đứng ra nhận hay là cần tôi mời?"
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của cô ta dường như càng trắng thêm, ánh mắt
hoang mang, cả người run bần bật, vừa nhìn một cái đã biết ngay là đang chột
dạ!
Xôn xao —
Những người đang đứng cùng cô ta không hẹn mà cùng nhau lùi về phía sau,
giống như rời xa một thứ gì đó dơ bẩn ghê tởm, vậy là không cần cô ta tự mình
bước ra cũng đã trở thành kẻ nổi bật nhất trong đám đông.
Bỗng chốc, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về cô ta, nghi ngờ, tra xét, coi thường...
Chính là lúc này, Trương Phàm bước lên trên bục, cùng Thẩm Loan sóng vai
đứng cạnh nhau:
"Tôi có thể chứng minh tất cả đều là sự thật. Nhà trường cũng sẽ trừng phạt
thích đáng kẻ thật sự gian lận, xin mọi người hãy theo dõi thông báo trên
ưebsite chính thức của trường học. Chúng tôi luôn tuân theo nguyên tắc kiểm
tra công bằng, công chính, công khai, sẽ không để bất kỳ người tốt nào bị oan
uổng, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ gian! Mong mọi người giữ vững đạo đức tốt
đẹp và phẩm chất ưu tú, tìm kiếm sự thật, không nghe theo những thông tin sai
lệch không đúng sự thật. Một khi phát hiện có phát ngôn xúc phạm bội nhọ
danh dự của học viện Khởi Hàng, Nhà trường sẽ thực hiện các biện pháp kỷ
luật!"
Trên một mức độ nào đó Trương Phàm chính là đại biểu cho Khởi Hàng, ông đã
đứng ra phát biểu, xem ra chuyện hãm hại là có thật.
Mà Thẩm Loan cũng coi như là đã rửa sạch được hiềm nghi.
Nhưng...
Mọi người đều đến đây để kiểm tra, có thù oán gì mà phải dùng thủ đoạn bỉ ổi
như thế để bôi nhọ danh dự của người ta.
Nhất thời nảy lòng gian?
Nơi này chỗ nào cũng có camera theo dõi, trừ khi đầu óc của kẻ đó có vấn đề
mới có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc trăm phần trăm bị vạch trần này.
Nếu không phải là bỗng dưng nảy ra, vậy chỉ còn là...
Đã âm mưu từ lâu!
Nghĩ đến đây, quần chúng ăn dưa không khỏi rùng mình, càng nghĩ sâu xa càng
thấy kinh khủng!
......
Ban quản lý thi cử, Trương Phàm và Lưu Mẫn thu lại máy chấm thi và đáp án
giao cho nhân viên phụ trách niêm phong bài thi, thế là đã hoàn thành xong
nhiệm vụ.
"Trương Phàm, chuyện gian lận lúc nãy ấy, tôi càng nghĩ càng cảm thấy bứt
rứt."
"Làm sao thế?"
"Mặc dù đã giải thích rõ hiểu lầm, người đáng bị phạt cũng đã nhận được hình
phạt thích đáng, nhưng em học sinh bị oan kia bởi vì phải chịu tai bay vạ gió mà
đã lãng phí mất 40 phút làm bài thi, lỡ như không thi tốt, tôi..."
Lưu Mẫn mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là người cay nghiệt.
Làm giáo viên có nhiệm vụ truyền thụ tri thức, giải đáp thắc mắc cho học sinh,
cô ấy nghiêm khắc thật ra cũng chỉ là vì muốn dạy dỗ tốt hơn, thúc dục học sinh
tiến lên, người xưa nói rất đúng, nghiêm sư xuất cao đồ.
Suy cho cùng, cũng là một trái tim hết mực suy nghĩ lo cho học sinh.
Lúc trước, cô ấy cho là Thẩm Loan gian lận trong thi cử, phẩm chất không tốt,
thế nên mới có ấn tượng xấu với cô, bây giờ phát hiện ra người ta vô tội, lại bắt
đầu lo lắng suy nghĩ.
Trương Phàm nghe vậy, vô cùng thản nhiên xua tay: "Chuyện nhỏ thôi, cô
không phải lo lắng..."
"Chuyện nhỏ?!" Lưu Mẫn nói to, hận không thể nhẩy bổ người lên: "Tôi nói
cho thầy biết, cả đời con người không có một cuộc thi nào mà là "chuyện nhỏ"
cả! Mang tiếng làm thầy giáo thế mà thầy lại có thái độ như vậy, tại sao trước
kia tôi không nhận ra, trong lòng thầy lại có những tư tưởng lệch lạc như vậy cơ
chứ?"
Trương Phàm dở khóc dở cười: "Cô giáo Lưu, cô để tôi nói xong được không?"
"Có nói đến ba hoa chích chòe thì cũng là ngụy biện..."
"Trước khi Thẩm Loan bị tôi gọi ra khỏi phòng thi, cũng đã làm xong hết tất cả
câu hỏi rồi, thế nên tôi mới nói cô không cần phải lo lắng cho em ấy. Lúc cô thu
bài thi chẳng lẽ không phát hiện ra bài thi của em ấy gấp đúng theo quy tắc,
hoàn toàn tuân theo quy trình làm bài?"
"Ý của thầy là...Khi em ấy bị phát hiện gian lận, cũng đã có ý định nộp bài thi
luôn rồi?!"
Trương Phàm gật đầu.
Lưu Mẫn tỏ vẻ giật mình.
"Tôi đã xem qua bài thi của em ấy, những câu tính toán cũng đã làm xong hết,
bao gồm cả câu hỏi cuối cùng kia cũng giải ra rồi. Hơn nữa, câu hỏi thêm điểm
cũng viết kín mít chữ hơn nửa trang giấy."
"Trời...Câu hỏi cuối cùng cũng làm đúng rồi sao?" Đó chính là câu hỏi tương
đương với đề Olympic Toán quốc tế tiêu chuẩn!
"Đúng vậy." Trương Phàm đã rất ngạc nhiên từ lâu rồi, cho nên lúc này lại tỏ ra
vô cùng bình tĩnh, vừa lúc có thể thưởng thức biểu cảm khác ngoài vẻ nghiêm
khắc trên khuôn mặt cô Lưu, đúng là... rất là thú vị, đúng không?
Lưu Mẫn lẩm bẩm than thở: "Học viện Khởi Hàng của chúng ta chỉ sợ lại xuất
hiện kỷ lục mới rồi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.