Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Lý Văn Cẩn yên lặng đi theo Thẩm Như rời khỏi phòng họp.
Anh ta biết tất cả những thứ đang xảy ra trước mắt có ý nghĩa gì, cũng không
khó để đoán trước hậu quả sắp phải đối mặt, nhưng trong lòng anh ta lại chưa
từng bình tĩnh thoải mái như lúc này.
Hai người đi lên sân thượng, dưới ánh mặt trời chói chang, gió thổi mạnh làm
quần áo hai người tung bay.
Thẩm Như nắm tay vịn nhìn ra phía xa, ánh mắt chỉ có vẻ yên lặng.
"Văn Cẩn, anh lại đây."
Người đàn ông không hề chần chừ nhấc bước tiến lên, đứng ở vị trí sánh vai
cùng cô ta, thuận thế nhìn về phía xa.
Một khắc đó, anh ta quả thật vui sướng đến nhảy nhót.
Làm thư ký, mãi mãi anh ta chỉ có thể đi theo phía sau cô ta, đó là chức trách,
cũng là bổn phận của cấp dưới.
Chỉ có ở trong mơ mới có thể không kiêng nể gì mà tới gần, thân mật, ôm nhau
hôn nhau.
Hiện giờ, anh ta cuối cùng cũng đứng được cùng cô ta, lấy thân phận bình đẳng,
không còn là thư ký và giám đốc, chỉ thuần túy là một người đàn ông với người
phụ nữ.
Mặc dù pháo hoa dễ tàn, chỉ lướt qua trong chốc lát, cũng vẫn sẽ có người si mê
ánh sáng trong một cái chớp mắt kia.
Đáng tiếc, Thẩm Như không nhìn anh ta, cũng bỏ lỡ vẻ kích động đến nóng
cháy và mê luyến trong đáy mắt người đàn ông.
Anh ta giống một vai hề, biểu diễn vô cùng hài hước trên sân khấu to như vậy,
lại vẫn không thể chọc cười cô ta gái nhỏ đang đau thương khóc thút thít trong
đám người.
"A Như..."
Một tiếng lẩm bẩm, nhỏ đến không thể nghe thấy.
Thẩm Như chỉ mải nhìn về nơi xa, dường như nơi đó mới là tất cả những gì cô
ta theo đuổi và hướng tới.
Nghe thấy hay là không nghe thấy, vẻ mặt của người phụ nữ cũng vẫn rất bình
tĩnh, dáng vẻ lạnh nhạt.
"Từ khi còn rất nhỏ tôi đã từng nghe ba nói, chỉ có ở vị trị càng cao mới có thể
nhìn càng xa; mà nhìn xa hơn, mới có thể trở nên ưu tú hơn."
Người đàn ông yên tĩnh đóng vai gốc cây, không cần mở miệng phụ họa, cũng
không cần mở miệng an ủi.
Lặng yên ngóng nhìn và lắng nghe.
Thẩm Như: "Chờ đến khi lớn lên một chút, tôi mới biết được hóa ra lời này là
nói cho anh tôi nghe. Khi đó tôi đã nghĩ, vì sao anh tôi có thể nghe, tôi lại
không thể? Không phải đều họ Thẩm sao?"
Lý Văn Cẩn lộ ra vẻ thương tiếc.
Hai người quen biết từ trong vườn trường đại học, cùng khóa cùng trường, chỉ
không cùng chuyên ngành.
Ngoại hình xinh đẹp, gia đình quyến quý, Thẩm Như vừa nhập học đã trở thành
nữ thần mà cả trường cô công nhận.
Lý Văn Cẩn nhiều lần nghe được tên cô ta từ bạn cùng phòng, luôn xuất hiện
cùng mấy từ như "hoa khôi ngành", "Hoa hậu giảng đường" linh tinh, nhưng lần
đầu tiên thấy người thật lại là lúc thông báo lịch học sau kì huấn luyện quân sự.
Ngày tháng mười vẫn rất nóng bức, bầu trời cao, đám mây thì trắng, trên cây đa
ngoài cửa sổ phòng học, chim chóc đang hót líu lo.
Bục giảng có màu gỗ thô, máy chiếu màu trắng, thầy giáo già họ Ngô mặc sơ
mi trắng quần tây, không đeo caravat, đầu tóc hoa râm chải ra phía sau, đoan
chính hề cẩu thả.
Nữ sinh ngồi bàn ba dãy thứ năm bị ông ấy gọi lên trả lời câu hỏi, từ chỗ Lý
Văn Cẩn chỉ có thể thấy một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh, đứng thẳng tắp.
Tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, mềm mại rũ xuống, một chiếc khăn sam
chiffon màu trắng, để lộ phần cổ thon dài.
Giọng nói không nhanh không chậm của cô ta cuối cùng trả lời được chính xác
câu hỏi mà giảng viên đưa ra, trái tim của Lý Văn Cẩn cũng theo đó mà lỡ nhịp.
Chỉ một bóng dáng đã làm anh ta rung động không thôi.
Cho đến giờ anh ta vẫn nhớ rõ rang mỗi một chi tiết xảy ra vào hôm đó, giống
như dấu vết được khắc sâu dưới đáy lòng, trong lúc lơ đãng sẽ hiện lên trước
mắt, trong khoảnh khắc khiến người ta hoa mắt.
Từ đó về sau, Lý Văn Cẩn bắt đầu yên lặng để ý cô ta gái xinh đẹp này.
Không thể nghi ngờ, cô ta vừa cố gắng vừa chăm chỉ. Mỗi ngày kiên trì chạy bộ
lúc sáng sớm, vừa vận động vừa luyện nói; đến đủ tất cả các tiết, trong lớp chưa
bao giờ chơi điện thoại, không làm việc riêng; chỗ mà lúc hết tiết cô ta thường
đi trừ nhà ăn, chính là thư viện.
Nghe người khác nói nhà cô ta rất có tiền, là thiên kim đại tiểu thư danh xứng
với thực, nhưng lại không nhìn ra nửa điểm được nuông chiều từ bé, thậm chí
còn có thể chịu khổ hơn so với người bình thường.
Cũng vì nguyên nhân đó, sự bất ngờ của Lý Văn Cẩn đối với cô ta lúc ban đầu
mới có thể dần dần biến thành tò mò, cuối cùng chìm sâu vào trong đó, không
thể tự kềm chế.
Một cái cơ hội "Ngẫu nhiên", hai người quen biết, lại nhân lúc cùng học lớp
thực hành được phân vào cùng một nhóm nhỏ, thường xuyên đi thư viện gặp
nhau bàn bạc. Thẩm Như rất ít khi chủ động hẹn người khác, đều là Lý Văn Cẩn
cố hết sức thúc đẩy.
Ai biết căn bản là anh ta không thích học tập, ghét nhất là thư viện, nhưng vì
Thẩm Như, những cái "Không yêu" và "Chán ghét" đó cũng không còn quá
quan trọng nữa.
Càng hiểu về Thẩm Như, Lý Văn Cẩn dần dần ý thức được Thẩm Như ưu tú
hơn so với trong tưởng tượng của anh ta nhiều.
Đúng là ưu tú như vậy, mới làm anh ta tự thấy xấu hổ, cuối cùng chùn bước.
Tốt nghiệp xong, Thẩm Như vào cô ty trong nhà, anh ta cũng không chút do dự
đi theo.
Lý Văn Cẩn nghĩ, cô ta ưu tú và cố gắng nhiều như vậy, căn bản mình không
xứng có được, vậy thì đành nhìn từ phía xa, lẳng lặng bảo vệ, chờ khi cô ta cần
có thể che mưa chắn gió là được.
Đây là tín niệm duy nhất của anh ta từ đại học đến bây giờ, thậm chí trong cả
tương lai.
Người phụ nữ hơi cong khóe môi lên ra vẻ tự giễu: "Sau đó lại có người nói cho
tôi, mặc dù đều là họ Thẩm cũng không giống nhau, bởi vì giới tính."
"Anh trai tôi là con trai trưởng, từ giây phút sinh ra kia đã được xác định trở
thành người thừa kế, cha mẹ yêu thương anh ta, ông nội coi trọng anh ta, công
ty cũng để cho anh ta. Dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì ưu thế giới tính trời sinh? Cho
nên bất kể tôi cố gắng như thế nào, làm được tốt đến đây cũng sẽ không được
chút tán thành nào."
Sự đau lòng trong mắt người đàn ông dường như sắp tràn ra, anh ta muốn nói
cho cô biết: Cố gắng của em không uổng phí, những điểm tốt của em cũng
không phải là đều không được nhận ra, ít nhất tôi đã thấy được.
Lý Văn Cẩn muốn mở miệng mấy lần, cuối cùng lại chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
Bởi vì đã quen truy đuổi, anh ta sớm đánh mất sự dũng cảm dám thổ lộ.
Thẩm Như: "Tôi không cam lòng, tôi thua kém Thẩm Khiêm sao? Hay là năng
lực của tôi không đủ để bay lên vị trí cao hơn? Nếu Minh Đạt chắc chắn đã là
vật trong bàn tay của anh tôi, tôi tính toán vì chính mình trước, dọn sẵn đường
lui, điều này quá đáng lắm sao?"
Không sai, cô ta nhận hai mươi triệu châu báu Hằng Sinh lén đưa tới, đổi lại cô
ta đồng ý dùng hết toàn lực thúc đẩy hai bên hợp tác.
Mọi người cùng có lợi, cùng thắng không tốt à?
Thử hỏi, có mấy giám đốc cấp bậc cao tầng ở Minh Đạt chưa từng nhận tiền
boa?
Sai lầm duy nhất của cô ta chính là không dự đoán được châu báu Hằng Sinh
bùn nhão không trét được lên tường như thế, bị gièm pha, rút củ cải mang cả
theo bùn, kéo cô ta xuống nước.
Có điều...
Thẩm Như đột nhiên đảo mắt nhìn về phía Lý Văn Cẩn: "Điều tra được ra ai
quạt gió thêm củi ở trên mạng chưa?"
"Đối phương che giấu rất khá, tạm thời chưa có tin tức."
"Vậy nguyên tác giả "thánh thủ điểm kim" đăng tin nóng trên diễn đàn kia đâu?"
Lý Văn Cẩn: "... Cũng không điều tra được."
Thẩm Như cười lạnh: "Đối phương rõ ràng có chuẩn bị, cũng không biết là
nhằm vào Minh Đạt, hay là nhằm vào tôi."
Dù sao, tất cả những việc này thật sự quá trùng hợp!
Từ lúc bê bối Hằng Sinh bị tuôn ra, đến khi Lãng Đức khởi tố, Minh Đạt bị liên
lụy vào, đến cuối cùng đầu mâu chỉ thẳng về phía cô ta, hoàn hoàn trùng khớp,
tinh diệu vô cùng, khiến cho Thẩm Như không thể không nghi ngờ rằng sau
lưng có đôi tay vô hình đang thúc đẩy tình thế chuyển biến xấu.
Nhưng ai có bản lĩnh như vậy?
Nhằm vào Minh Đạt, nhằm vào cô ta, mục đích ở đâu?
"Giám đốc Thẩm, hội nghị còn chưa kết thúc, tổng giám đốc để tôi đến mời
ngài trở về." Không biết khi nào thư ký Thẩm Xuân Giang đã xuất hiện trên sân
thượng, vẻ mặt cung kính, giọng điệu lại có vẻ ép buộc.
Sắc mặt Thẩm Như trắng bệch, chợt nở một nụ cười châm chọc: "Ba bảo anh
đến à?"
"Vâng."
"Anh bảo ông ấy yên tâm, tôi sẽ quay lại ngay, tuyệt đối sẽ không để, ông, ta,
nhọc, lòng!" Mấy chữ cuối cùng, Thẩm Như cố ý nhấn mạnh, có loại thất vọng
và sầu thảm nói không rõ.
Trong mắt thư ký hiện ra vẻ xấu hổ, suýt nữa không nhịn được.
Nói thật cô ta rất đồng tình với Thẩm Như, không chỉ không được cha ruột che
chở, ngược lại ở thời khắc nguy cấp nhất còn bị đẩy ra làm bia ngắm.
Đổi lại là cô ta, chỉ sợ đã sớm ức đến chết mất.
Còn có cái gì tàn khốc hơn so với việc bị chính người thân nhất vứt bỏ?
Than khẽ, xoay người rời đi, dù sao cô ta đã nói xong, tin rằng Thẩm Như cũng
sẽ không ngốc đến mức thật sự lâm trận bỏ chạy.
Trốn thì có thể chạy trốn đến đâu?
Dù sao vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Thẩm Như đứng dưới mặt trời, rõ ràng độ ấm cao như vậy, cô ta lại run rẩy.
Rốt cuộc Lý Văn Cẩn cũng không nhịn được, cắn chặt răng, duỗi tay ôm cô ta
vào trong lòng ngực.
Trái tim khó khống chế như vậy, nhưng động tác lại thật cẩn thận vô cùng,
dường như người phụ nữ trong lòng ngực là một món đồ sứ dễ vỡ, nhẹ nhàng
chạm vào một cái sẽ dập nát mất.
Thẩm Như đầu tiên là cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng thích ứng được với
vòng ôm của người đàn ông.
Tuy rằng không ôm lại, nhưng cũng chưa từng nhẫn tâm đẩy ra.
Lúc này Thẩm Như quá cần một vòm ngực để dựa vào, cho cô ta có thể thở dốc.
"Không có việc gì... rồi sẽ qua thôi..." Anh ta vụng về mở miệng, trong mắt hiện
lên sự dịu dàng khác xa dáng vẻ hung ác nham hiểm ngày thường.
"A Như, em không sai, em muốn tranh thủ một ít vì chính mình, để lại một
đường lui trong tương lai, tôi biết, cũng hiểu được. Chỉ là chuyện này trùng hợp
bị người có tâm lợi dụng, tính kế liên tục mới làm cho cục diện chuyển biến
xấu, phát triển thành chuyện không thể cứu vãn."
"Đúng vậy, đã không thể cứu vãn rồi..." Cô ta lẩm bẩm tự nói, toát ra sự tuyệt
vọng vô tận.
Mà Lý Văn Cẩn chưa bao giờ thấy Thẩm Như yếu ớt như vậy.
Trong ấn tượng, cô ta vẫn luôn độc lập mà kiên cường, giống một gốc cây mai,
tự nở trong giá lạnh, ngạo nghễ thắng cả sương tuyết.
Lòng người đàn ông đau nhói, giống như bị roi da tẩm nước muối quất vào.
"A Như, tin tôi sẽ không có việc gì!"
Người phụ nữ chỉ lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, đến cả tiếng khóc cũng ẩn
nhẫn mà khắc chế: "Vô dụng, tôi xong rồi... tất cả đều xong rồi..."
Ánh mắt Lý Văn Cẩn bỗng chốc kiên định, giọng điệu trịnh trọng: "Xin em, tin
tưởng tôi..." Một lần cuối cùng.
Trong phòng họp.
Thẩm Như nhận lấy cái nhìn chăm chú, các loại đánh giá đến từ khắp các
hướng, trở lại vị trí cũ, mặt không biểu cảm ngồi xuống.
"Giám đốc Thẩm thật là có thể diện, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!"
"Cô coi các vị đang ngồi đây là gì?"
"Có chuyện đã muốn chạy? Cô coi mọi người là kẻ ngu à?!"
"..."
Quở trách Thẩm Như xong, mấy vị cầm quyền lại thay đổi họng súng đánh
thẳng lên đầu Thẩm Xuân Giang.
"Tổng giám đốc Thẩm, nhìn con gái mà anh dạy ra đi, ăn cây táo rào cây sung
không nói, còn không có trách nhiệm như thế! Quả thật là làm người thất vọng
tvô cùng!"
"Lúc trước là ông dốc hết sức mình bảo đảm để Thẩm Như vào công ty, bây giờ
xảy ra chuyện, chỉ sợ ông cũng không thể thoái thác tội của mình!"
"..."
Mấy ông già không lâu trước đây mới thêm nước trà, nhuận giọng nói, lúc này
vừa lúc nói như pháo nổ.
Ngày thường đứng trước Thẩm Xuân Giang như mặt trời sắp lặn, mấy lão già
này cũng không dám động chạm đến mặt mũi ông ta như vậy, nhưng hôm nay
Thẩm Như phạm sai lầm, ông ta đuối lý, cho dù bị người chỉ vào mũi mắng,
cũng chỉ có thể cắn răng cố nén.
Cuối cùng, vẫn là vị cầm quyền phái trung lập có đức cao vọng trọng đứng ra,
bảo mọi người dừng lại.
"Mọi người đều bớt tranh cãi đi, việc quan trọng lúc này không phải nội chiến,
mà là tìm ra cách giải quyết, tranh thủ trấn an lòng người trước khi bắt đầu
phiên giao dịch ngày mai kịp thời, ổn định giá cổ phiếu!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ngay lập tức yên lặng, nhóm giám đốc đều câm
miệng, rốt cuộc Thẩm Xuân Giang cũng có thể thở mấy hơi, nếu không ông ta
thật sự hoài nghi mình sẽ bị đám lão già này làm cho tức chết!
"Quản trị Lý nói đúng, tôi đồng ý!"
"Tôi cũng đồng ý!"
"Lão Lý à, vậy ông nói xem bây giờ nên làm gì bây giờ?"
Lý Lập Đông, cũng là vị quản trị đức cao vọng trọng kia đột nhiên đảo mắt nhìn
về phía Thẩm Như, hiện ra vẻ sắc bén: "Tôi nghĩ trước khi thương lượng đối
sách phía trước, còn cần biết rõ một việc. Giám đốc Thẩm!"
Cả người Thẩm Như chấn động, đến rồi!
"Trước mặt tất cả các vị đang ngồi đây, cô ăn ngay nói thật, rốt cuộc có nhận hai
hai mươi triệu của châu báu Hằng Sinh hay không?"
"..." Cô ta cắn chặt môi, ánh mắt sớm đã hoảng loạn, không còn trấn định.
"Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng, nếu còn không thẳng thắn được, vậy cũng chỉ
có thể báo án, để cho cảnh sát tham gia điều tra, tìm ra chân tướng!" Nói đến
đây, ánh mắt đảo qua phía Thẩm Xuân Giang, ẩn ý mà nhẹ nhàng nói: "Bất kể là
cô mang họ gì, là con gái của ai, Minh Đạt cũng tuyệt đối không nương tay!"
Dưới ánh đèn cao áp, căn bản là Thẩm Như vốn đã chột dạ không thể chống đỡ
được, cô ta tin Lý Lập Đông sẽ nói được làm được, một khi cảnh sát tham gia,
vậy cô ta sẽ càng phiền toái, so với việc đó, còn không bằng...
Cô ta cắn chặt răng, dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt cũng dần trở nên kiên
định: "Tôi..."
"Là tôi!" Lý Văn Cẩn đứng ở phía sau Thẩm Như giống như một người trong
suốt lại đột nhiên mở miệng, đón lấy ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, anh ta
không tránh không né, đứng thẳng tắp: "Người nhận khoảng hối lộ hai mươi
triệu của Hằng Sinh không phải giám đốc Thẩm."
Xôn xao!
Tất cả mọi người ngạc nhiên!
Lý Lập Đông: "Vớ vẩn! Cậu có biết mình đang nói gì không?!"
Lý Văn Cẩn giơ tay đẩy mắt kính trên mũi, đáy mắt thế nhưng hiện ra một tia
sung sướng: "Đương nhiên, tôi còn không già đến mồm miệng không rõ như
ngài đâu."
Lý Lập Đông gần 80 tuổi, sức khỏe vẫn luôn không tệ, cũng không có chứng
bệnh lẩm cẩm tuổi già hay là các loại bệnh về tim hay não nào, nhưng hàm răng
lại rụng hết, tuy rằng làm răng giả, nhưng mồm miệng không rõ lúc nói chuyện
là điều khó tránh khỏi, không ngờ bây giờ thế nhưng trở thành mục tiêu công
kích cá nhân của Lý Văn Cẩn.
Ông lão lập tức giận đến mức hai má đỏ lên, nhưng dù sao cũng là người từng
gặp sóng to gió lớn, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mà những người khác đã sớm bị hành động cả gan làm loạn ấy của Lý Văn Cẩn
dọa đến nói không nên lời, hai mắt ngơ ngác, đặc biệt là các giám đốc bộ phận.
Trong trí nhớ, tuy rằng vị thư ký Lý này quá mức nghiêm khắc, ít khi nói cười,
nhưng phần lớn đều im lặng mà khiêm tốn, không tùy tiện dính vào thị phi,
cũng sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận, đi theo phía sau mông Thẩm Như giống
như một cái bóng, vội trước chạy sau, tự tay làm hết.
Sao hiện tại lại như thể thay đổi một người, toàn thân lộ ra vẻ xấu xa.
Hơn nữa anh ta nói cái gì?
Người nhận hối lộ thế nhưng là anh ta?!
Cốt truyện lại bắt đầu xoay ngược lại à?
Vẻ mặt của Thẩm Như dại ra, giống như vốn không biết đã xảy ra chuyện gì,
mãi không phản ứng kịp.
"Trẻ con!" Lý Lập Đông mắng: "Cậu cho rằng đứng ra gánh tội thay là có thể an
toàn à? Ngây thơ!"
"Gánh tội thay?" Lý Văn Cẩn buồn cười mà liếc nhìn ông ta một cái, cũng
không đứng ở sau Thẩm Như nữa, thong dong đi đến trước mặt ông cụ, tia quỷ
quyệt xấu xa sáng lên dưới tròng mắt kính: "Ông cũng quá đề cao giám đốc
Thẩm, đồng thời, cũng quá coi thường tôi rồi."
Lý Lập Đông nhíu mày lại, nếp nhăn vốn có trong nháy mắt lại nhiều thêm mấy
cái: "Không đứng ra sớm, không đứng ra muộn, đúng lúc đang ép hỏi Thẩm
Như lại đứng ra, cậu không cảm thấy quá khéo à?"
Gừng càng già càng cay, liếc mắt một cái đã nhìn ra sự "Tự thú" của Lý Văn
Cẩn có vấn đề.
"Tôi chỉ không nhìn được mà thôi, bởi vì các người thật sự quá ngu ngốc, ngu
ngốc đến hết thuốc chữa!" Giống như đang muốn giúp Thẩm Như đòi lại những
gì trước đây đã phải chịu đựng, miệng Lý Văn Cẩn không ngừng phun ra những
từ nhục nhã: "...Haiizz! Ngẫm lại giám đốc Thẩm thật đúng là đáng thương, cha
ruột mặc kệ cô ta, lại bị đám lão già các người ép bức, đổi lại là tôi thì đã sớm
nhổ lên mặt mỗi người các người một bãi nước bọt, chứ ai còn ngây ngốc ngồi
ở đây chịu ngược đãi chứ?"
Nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Như, không có yêu say đắm, không
có thương tiếc, không có cái gì cả.
"Coi như nể tình tôi làm thư ký cho cô nhiều năm như vậy, chúng ta làm việc
với nhau cũng coi như vui vẻ, không ngại cho cô một lời khuyên, có những
người chỉ là cậy già lên mặt, không biết xấu hổ vô cùng, gặp phải nên trực tiếp
động tay bới một tầng da của bọn họ ra, nhìn xem những tên chó chết đã bước
nửa chân vào quan tài ấy có còn dám không lựa lời, hùng hổ doạ người nữa hay
không! Vậy mới có thể không để chính mình chịu khổ."
Câu cuối cùng, anh ta nói rất nhẹ, rồi lại như thể rất nặng.
Thẩm Như nhìn vào trong đáy mắt người đàn ông, thấy được gợn sóng kích
động dưới sự bình tĩnh, thương tiếc đối với cô ta bên trong oán giận, nháy mắt
ngực nghẹn ứ lại, giống có cái gì sắp tràn ra...
Cô ta biết, anh ta đang dùng cách này xả giận cho cô ta, còn không quên nói cho
cô ta, về sau đừng để mình chịu khổ nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.