Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Cuối cùng, Lý Văn Cẩn dùng năng lực của bản thân gánh lấy trách nhiệm,
Thẩm Như sống lại từ cõi chết.
Tuy đã tìm được "Đầu sỏ gây tội", nhưng chuyện này vẫn chưa xong.
Tình hình của Minh Đạt vẫn không lạc quan như cũ.
Danh dự là một thứ mà ngày thường không người hỏi thăm, nhưng một khi bị
gièm pha, có vết nhơ thì rất khó rửa sạch.
Dù Minh Đạt và Hằng Sinh không tồn tại giao dịch lén, nhưng chung quy do
bên trong Minh Đạt có sâu mọt làm ảnh hưởng tới giá cổ phiếu, gây hại đến các
nhà đầu tư.
Nồi này ném không xong, cũng không thể ném, nếu không sẽ để lại hình tượng
công ty không chịu trách nhiệm, không có chịu gánh vác trong mắt quần chúng,
mất nhiều hơn được.
Buổi chiều, bộ phận quan hệ công chúng của Minh Đạt tổ chức một cuộc họp
báo, Thẩm Khiêm tự mình ra mặt chủ trì đại cục.
Hầu hết những người được mời đến là phóng viên trong lĩnh vực tài chính, vấn
đề sắc bén, châm chọc thấy máu.
Phóng viên A: "Xin hỏi anh Thẩm, hôm nay anh lấy thân phận gì chủ trì cuộc
họp báo này?"
Thẩm Khiêm: "Người thừa kế tương lai của Minh Đạt, đủ phân lượng chưa?"
Phóng viên nghe thấy vậy, ngượng ngùng cười: "Tất nhiên."
Phóng viên B: "Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi trong chuyện này Minh Đạt đóng
vai trò gì?"
Thẩm Khiêm: "Người bị hại."
"Vẻn vẹn chỉ thế?"
"Nếu không thì sao?"
Phóng viên B hơi ngây ra, cũng không luống cuống: "Tuy nói người nhận hai
mươi triệu tiền hối lộ của Hằng Sinh là thư kí giám đốc bộ phận quản lý dự án,
nhưng người xưa có câu, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, xuất hiện
sự sai sót như vậy, chẳng lẽ tập đoàn Minh Đạt không có chút trách nhiệm nào
sao?"
Thẩm Khiêm: "Tôi chưa bao giờ phủ nhận rằng trong chuyện này Minh Đạt
phải gánh trách nhiệm, nhưng có một sự thật mời anh phải biết rõ là chuyện này
không xung đốt với thân phận "người bị hại" của Minh Đạt. Chịu tổn hại do đá
quý Hằng Sinh gây ra, cũng chịu tổn hại do quản lý nội bộ kém."
Phóng viên B không còn lời nào để nói.
Phóng viên C đứng ra: "Tập đoàn Minh Đạt quy hết trách nhiệm chủ yếu lên
người một nhân viên có qua loa quá hay không?"
Thẩm Khiêm: "Xin hỏi, hai chữ "qua loa" trong miệng anh cụ thể chỉ cái gì?"
"Công ty có tội, để nhân viên nhận tội, cho dù chân tướng sự việc có như thế
nào, đều dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến "người chịu tội thay" và "đội nồi
hiệp nghĩa", từ đó thu hút sự chỉ trích lớn hơn."
Thẩm Khiêm: "Đầu tiên, phải cảm ơn anh lo lắng cho Minh Đạt; tiếp theo, chân
tướng không xoay chuyển theo ý chí của con người, tôi nói không tính, anh nói
cũng không tính, chứng cứ mới là vương đạo. Còn với sự phê bình của người
ngoài, tôi luôn tin chắc rằng, cây ngay không sợ chết đứng, thời gian sẽ chứng
minh tất cả, công lý luôn ngự trong trái tim chúng ta."
Cuộc họp báo kéo dài từ hai giờ chiều đến bốn giờ chiều, liên tục hai tiếng đồng
hồ, Thẩm Khiêm bình tĩnh đối đáp trôi chảy.
Dù có chút vấn đề có thể coi như xảo quyệt, anh ta cũng có thể thành thạo xử lí.
Cuối cùng nhẹ nhàng bâng quơ ném xuống một tuyên bố sấm sét ——
"Như đã biết, Minh Đạt sẽ không loại trừ việc áp dụng các biện pháp pháp lý để
chịu trách nhiệm cho sự cố lần này đến cùng."
Thời buổi bây giờ, giải thích với dư luận thế nào cũng vô dụng, đính kèm theo
hai chữ "pháp luật" mới có mức độ đáng tin.
Câu trả lời của Thẩm Khiêm hoàn hảo như câu trả lời mẫu trong sách giáo khoa,
lúc này lại có them một sự đảm bảo, hiệu quả chắc hẳn có thể đoán được.
Dù sao đến khi tan họp, chuyện nhà đầu từ náo loạn đã dẹp yên hoàn toàn, cũng
điên cuồng gọi điện thoại nữa, cả tập đoàn coi như đã khôi phục lại hoạt động
bình thường.
Cuối cùng chuyện này có hoàn toàn bình ổn chưa, còn phải xem xu thế giá cổ
phiếu của Minh Đạt vào phiên giao dịch ngày mai.
Tăng trở lại thì hoàn toàn ổn.
Tiếp tục giảm rất có thể sóng gió lại ập đến.
Đêm nay ngoài tập đoàn Minh Đạt mất ngủ, vô số nhà đầu tư cũng lâm vào tình
trạng thấp thỏm.
Thẩm Loan lại ngủ ngon lành, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, 9 giờ rưỡi sáng, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch.
Nửa giờ sau, giá cổ phiếu của Minh Đạt không có xu hướng tăng trở lại.
Trong lòng Thẩm Khiêm bỗng nhiên trầm xuống, sắc mặt của hội đồng thành
viên ban quản trị ai nấy đều nhợt nhạt khó coi.
Mặt Thẩm Xuân Giang không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm xu thế của giá cổ
phiếu trên màn hình, giống như muốn chọc thủng một lỗ.
Mười giờ rưỡi, giảm xuống còn 25. 92, trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi từ
lúc bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Minh Đạt lại lần nữa giảm xuống.
Ngày thứ ba, vẫn thế.
Ngày thứ tư, lại càng thấp.
...
"Giám đốc Thẩm, đã điều tra ra được!" Đàm Diệu đưa tài liệu trong tay qua:
"Ngài đoán không sai, tin tức về đá quý Hằng Sinh và bộ phận quản lý dự án
nhận hối lộ đều phát ra từ IP này."
Lông mày Thẩm Khiêm căng chặt.
Đàm Diệu không bình tĩnh: "Rõ ràng đã sắp xếp từ trước! Lấy chuyện của Hằng
Sinh để ngụy trang, thật ra là nhằm vào Minh Đạt."
"Tra được địa chỉ IP không?"
"Là một quán cà phê internet ở vùng ngoại ô, không lắp camera. Đoạn đường
xung quanh đang thi công, camera giám sát đều bỏ hết rồi. Cho nên, không thể
tra được gì..."
"Bình thường." Thẩm Khiêm híp híp mắt, sự nguy hiểm lướt qua đáy mắt: "Đối
phương rõ ràng có chuẩn bị mới đến."
"Bây giờ chúng ta..." Đàm Diệu dò hỏi.
"Manh mối đã bị đứt đoạn, tạm dừng điều tra."
"Vậy giá cổ phiếu của Minh Đạt..." Đàm Diệu hơi ngừng lại, do dự.
Thẩm Khiêm nhìn anh ta một cái: "Có chuyện nói thẳng."
"Theo như kết quả điều tra, xu hướng của giá cổ phiếu là bình thường, cũng
không có dấu vết bị làm giảm."
Ánh mắt Thẩm Khiêm bỗng chốc chuyển u ám.
Nói thật, kết quả này Đàm Diệu cũng không tin, rõ ràng đã kịp thời truyền
thông, nên giải thích cũng đã giải thích rõ ràng, nên trấn an cũng đã trấn an
đúng chỗ, giá cổ phiếu nhất thời dao động còn có thể hiểu được, nhưng bốn
ngày liên tục xuống thấp, chuyện này không bình thường.
Nhưng kết quả điều tra lại bình thường?!
Thẩm Khiêm: "Kiểm tra lại lần nữa chưa?"
Đàm Diệu: "Đây là lần thứ tư kiểm tra lại kết quả."
Thẩm Khiêm: "..."
Mà lúc đầu nhà đầu tư hùng hùng hổ hổ vừa mới dần bình tĩnh lại lại hoàn toàn
thất vọng với Minh Đạt.
Các nhà bán lẻ vì khủng hoảng mà lựa chọn ngăn chặn kịp thời tổn hại, thi nhau
bán tháo cổ phần trong tay, vì thế khiến cho giá cổ phiếu giảm thêm một nấc;
giá cổ phiếu xuống thấp, khủng hoảng càng sâu, bán tháo tăng nhanh.
Bởi vậy, hình thành một vòng tuần hoàn chết không cách giải quyết.
Thẩm Loan đã cảm nhận được rất rõ không khí trong nhà càng ngày càng căng
thẳng.
Thẩm Như đã nhiều ngày chưa xuất hiện, Thẩm Xuân Giang và Thẩm Khiêm đi
sớm về trễ, ngay cả số lần Dương Lam ra cửa chơi bài cũng giảm bớt rất nhiều.
Thẩm Yên ở trường học, cũng không biết nghe được cái gì, gọi điện thoại về nói
cuối tuần này không về nhà, muốn cùng bạn học đi đại học Thượng Hải nghe
tọa đàm.
Chỉ có Thẩm Loan vẫn sinh hoạt như thường.
Đúng sáu giờ rưỡi thức dậy, rời giường rửa mặt.
Bảy giờ đến tám giờ ở phòng luyện yoga.
Tám giờ mười phút ra ngoài chạy bộ.
Chín giờ ăn sáng.
Chín giờ rưỡi đúng giờ ra ngoài, lái xe đến sơn trang Đông Li, luyện quyền anh
với Quyền Hãn Đình hai tiếng hoặc các hạng mục khác.
Mười hai giờ, Lolita đáng yêu đúng giờ đưa cơm.
Ăn xong, nghỉ trưa, buổi chiều tiếp tục luyện súng.
Lục Thâm ngồi trên sô pha, trong miệng ngậm tăm xỉa răng, hai cánh tay dài
giang rộng, ngửa ra sau, vẻ mặt thích ý, giống tên côn đồ đầu đường vừa mới
đùa giỡn phụ nữ nhà lành xong.
"Trù nghệ của Lolita lại tiến bộ, hai người có nhận ra không?"
Động tác uống trà của Thiệu An Hành không dừng lại, nhẹ hớp một ngụm mới
từ từ gật đầu: "Ừm không tồi."
Hồ Chí Bắc cũng gật đầu phụ họa.
Có tiến bộ hay không anh ta không biết, ăn ngon là sự thật.
Lục Thâm lại đảo mắt nhìn Lăng Vân và Sở Ngộ Giang.
Với việc bị từ chối trả lời loại vấn đề không có dinh dưỡng này, Lục Thâm cũng
không thèm để ý, xem như đứa trẻ hư đốn đang ở thời kỳ phản nghịch, mà anh
ta là một người cha khoan dung quyết định không chấp với đứa trẻ.
Sở Ngộ Giang: "Phải không? Tôi ăn thấy giống nhau, không cảm giác được gì."
Lục Thâm: "Ô, hầm cầu hiểu biết hơn rồi."
Sở Ngộ Giang: "?"
Thiệu An Hành: "Ý của cậu ta là cho cậu ăn cứt." Dù sao ăn cái gì cũng như
nhau.
Sở Ngộ Giang: "!"
Lục Thâm: "Ha ha ha... Chỉ đùa chút thôi."
Lăng Vân không mở miệng, nhưng đáy mắt không nhịn được lộ ra sự khinh
thường.
Lục Thâm hít sâu, tự dặn bản thân phải nhẫn! (thật ra là đánh không lại đứa trẻ
nghịch phá này...)
Thẩm Loan hay trêu chọc cô bé Lolita dễ thương này, ngoài miệng đùa giỡn
hơn nữa tay sờ loạn, làm xong thủ tục mới rời khỏi phòng ăn.
Quyền Hãn Đình ôm eo cô, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi mặt người phụ nữ.
Cô dâu nhà anh càng nhìn càng thấy đẹp, nhìn thế nào cũng không thấy đủ...
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình đang chuẩn bị đến trường bắn, Lăng Vân đột
nhiên đứng lên: "Cho tôi theo với."
Ánh mắt Quyền Hãn Đình dò hỏi hướng về phía Thẩm Loan, thấy cô khẽ gật
đầu, anh mới nói với Lăng Vân: "Đi theo đi."
"Gia, tôi muốn thử "xích viêm"."
Thẩm Loan nhướng mày: "Xích viêm?" Là cái gì vậy?
Quyền Hãn Đình: "Hôm qua lão ngũ mới vừa nghiên cứu ra súng ngắm, uy lực
kinh người."
Đôi mắt Thẩm Loan sáng ngời: "Em có thể thử không?"
Lăng Vân nhìn cô đầy phòng bị, xích viêm là anh ta giành trước!
Quyền Hãn Đình xụ mặt: "Không được!"
Một giây đó, tuy Lăng Vân luôn là một thằng nhóc mặt liệt vạn năm không cảm
xúc, nhưng nội tâm lại nảy lên một sự cảm động.
Anh anh...
Gia vẫn nghĩ đến anh ta, không "Thấy sắc quên cấp dưới", vui quá đi!
Nhưng giây tiếp theo -
"Cây súng đó lực phản chấn quá lớn, anh sợ em không khống chế được khiến
bản thân bị thương, để Lăng Vân thử trước đi."
Thẩm Loan gật đầu, bạn trai thật săn sóc.
Lăng Vân ha hả, gia quá bất công!
Hu hu... Chẳng lẽ anh ta sẽ không bị lực phản chấn quá lớn làm bị thương sao?!
Hừ!
Tuy anh ta thật sự không dễ bị thương như vậy, nhưng cũng không muốn làm
chuột bạch nhé...
Lục Thâm nhìn về phía ba người rời đi, ý vị không rõ mà hắng giọng: "Lục ca
định coi cô dâu của anh ấy là cấp dưới hả?"
Thiệu An Hành buông chén trà: "Cấp dưới có mềm mại như vợ? Có thơm như
vợ? Có đẹp như vợ?"
Lục Thâm: "..." Thế mà anh ta không có lời nào để nói.
Hồ Chí Bắc như ngộ ra gật gật đầu, đáy mắt tràn đầy vui mừng: "Hai người biết
cái gì? Lão lục thông suốt rồi!"
"Thông suốt?" Lục Thâm quẹt qua, đôi mắt to tò mò hỏi ba chớp chớp, đừng
nói, rất đáng yêu: "Tam ca, ý gì?"
Hồ Chí Bắc nở một nụ cười thần bí, ra vẻ cao thâm: "Chuyện này sao... chỉ có
thể ngầm hiểu, không thể nói ra. Chó độc thân như em và lão ngũ sẽ không hiểu
đâu." Nói xong, còn rất có cảm giác ưu việt mà lắc lắc đầu.
Sự tò mò của Lục Thâm hoàn toàn bộc phát.
Thiệu An Hành lại bị câu "chó độc thân" của đối phương làm khó chịu, lạnh mặt
đáp lễ: "Nói cứ như anh đã kết hôn rồi không bằng, nếu em và tiểu thất là chó
độc thân, tính theo tuổi tác, chắc anh là "cẩu già" hả?"
Giọng điệu Hồ Chí Bắc như thổ phỉ: "Ông đây có người tình!"
"Anh không có vợ."
"Có người tình!"
"Có cũng không phải vợ anh."
Hồ Chí Bắc: "..." Cậu mới là chó già! Không, chó già không có tính phúc!
Thiệu An Hành: "Em biết anh đang mắng em, mắng thầm. Nhưng sự thật chính
là sự thật, anh muốn mắng như thế nào thì mắng, dù sao lão cẩu chính là lão
cẩu." Mặt vô cảm, nghiêm trang.
Sắc mặt Hồ Chí Bắc tối sầm.
Không đợi anh ta tức giận hờn dỗi, Thiệu An Hành ngửa đầu uống hết chén trà
còn dư, đứng dậy ra ngoài, không cho đối phương bất cứ cơ hội cơ hội chuyển
bại thành thắng nào.
Lục Thâm còn nhớ thương câu "Chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra" trong
miệng Hồ Chí Bắc, lấy lòng nói: "Tam ca, tam ca, anh không già, không già
chút nào, thật đấy! Ngọc thụ lâm phong, tiêu sái anh tuấn, người gặp người
thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp!"
"Hừ! Coi như em thức thời, thằng nhóc thôi lão ngũ kia, sớm hay muộn cũng có
ngày bị anh dạy dỗ một trận."
Lục Thâm vội vàng không ngừng gật đầu: "Đúng đúng đúng, anh lợi hại nhất."
Nắm đấm cứng hơn thuốc nổ không? Chưa kịp ra tay, chỉ sợ đã bị một cây súng
laser của Ngũ ca làm cho choáng váng té ngã.
Hồ Chí Bắc nghe thấy rất thoải mái, cả người thông thuận, bây giờ mới cho anh
ta sắc mặt tốt: "Muốn biết hả?"
Hai mắt Lục Thâm tỏa ánh sáng, lóe lóe: "Vâng vâng!"
"Lại đây..."
Anh ta ghé sát vào: "Tam ca anh nói đi."
Hồ Chí Bắc: "Anh hỏi em, tăng cường rèn luyện cái gì?"
"Thể chất? Thể năng? Sức chịu đựng?"
"Đúng vậy! Thằng nhóc cậu còn rất thông minh!"
"Hi hi." Lục Thâm ưỡn ưỡn ngực, dáng vẻ rất khoe khoang.
Được khen ngợi mà!
Hồ Chí Bắc cười tà một tiếng: "Người phụ nữ ấy mà, thể năng mạnh, sức chịu
đựng tốt, ở trên giường không phải có thể..."
Lục Thâm bừng tỉnh: "Tam ca, không ngờ anh hiểu biết như vậy."
"Tất nhiên! Tam ca cậu thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú."
Lục Thâm gật đầu: "Bây giờ em cảm thấy Ngũ ca thật sự sai mười phần, sao có
thể gọi anh là lão cẩu được chứ?!"
Hồ Chí Bắc hừ lạnh, đôi mắt lộ ra vui mừng: "Vẫn là thằng nhóc cậu biết phân
biệt đúng sai."
"Phải thêm một chữ."
"?"
"Chó già —— bỉ ổi!"
Nói xong, cười ha hả như điên, sau đó lòng bàn chân như bôi dầu, chạy nhanh
như gió.
Vừa chạy vừa cười.
Hồ Chí Bắc phản ứng lại, tức đến méo mồm, lập tức tiến lên nhưng vẫn để anh
ta chạy thoát: "Thằng nhóc thôi! Ngứa da phải không?!"
Người chứng kiến tất cả Sở Ngộ Giang: "..."
Hình như gần đây mọi người đều không được bình thường cho lắm.
Trường bắn ngầm.
Lăng Vân thử "Xích viêm" xong, ánh mắt dính chặt trên súng, xé cũng không xé
được.
Cảm xúc hay lực sát thương đều khắc vào tận tim.
Khi Quyền Hãn Đình đưa cho Thẩm Loan, đôi mắt nhỏ của anh ta như nhìn
thấy bạn gái xinh đẹp trong trắng bị kẻ ác vấy bẩn.
"Ô..." Thẩm Loan không nhận: "Hay là thôi đi?"
Cô bị ánh mắt lên án kia của Lăng Vân nhìn khiến da đầu tê dại, cảm giác mình
giống như một tội nhân thiên cổ...
Ánh mắt lạnh lùng của Quyền Hãn Đình thổi qua, trong lòng Lăng Vân rơi cái
bịch, không tình nguyện dời tầm mắt đi.
Ôi! Đó là khẩu súng yêu thương của anh ta...
Thu phục một đứa trẻ phá phách xong, Quyền Hãn Đình đảo mắt nhìn Thẩm
Loan, sắc lạnh trong mắt biến mất, chỉ còn một sự dịu dàng: "Được rồi."
Thẩm Loan: "..." Anh như vậy mà cũng có thể làm lão đại được sao? Không sợ
bị cấp dưới phản bội hả?
Lăng Vân: "..." Khó chịu, muốn khóc, gia không cưng mình.
Kế tiếp, Quyền Hãn Đình tay cầm tay dạy Thẩm Loan sử dụng, từ xác định địa
điểm, đến nhắm chuẩn, rồi đến cò súng, toàn bộ quá trình ngực ngừoi đàn ông
kề sát sau lưng ngừoi phụ nữ.
Thẩm Loan cũng không để ý nhiều như vậy, dù sao hai người đã xác định quan
hệ nam nữ, lại đã làm đến bước thân mật nhất rồi, gần gũi một chút cũng là điều
vô cùng bình thường.
Dù sao, từ khi cô đến sơn trang Đông Li tiến hành huấn luyện thể năng đến giờ,
cũng đã từ từ quen với sự đụng chạm của Quyền Hãn Đình.
"... Như thế, lại bóp cò đi, đã hiểu chưa?"
Thẩm Loan gật đầu: "Em thử xem."
"Chú ý, muốn khống chế tốt phải ép lực xuống."
"Như vậy sao?" Thẩm Loan thử một chút.
Quyền Hãn Đình gật đầu, cằm đặt trên hõm vai người phụ nữ, chóp mũi vẩn
vương mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể người phụ nữ truyền đến, trong lòng lập
tức rục rịch.
Thẩm Loan chỉ lo nghiên cứu khẩu súng trong tay, vẫn chưa để ý tới cảm xúc
biến hóa của người đàn ông.
Không nghĩ tới, dáng vẻ cô nghiêm túc chuyên chú như vậy, càng có thêm loại
sức hút không thể kháng cự.
Quyền Hãn Đình cọ cọ, ghé sát vào, lại cọ...
Cho đến khi hơi thở nóng rực quá phận phun ở sau tai, Thẩm Loan mới phát
hiện không đúng: "Anh..."
"Loan Loan, chúng ta đổi chỗ luyện tập khác đi?"
"Chỗ nào?"
"Trên lầu." Anh nhìn nhìn trần nhà.
Thẩm Loan nhíu mày: "Anh nói phòng khách?" Chỗ đó làm sao mà bắn súng
được?
Người đàn ông lắc đầu: "Anh nói lầu hai."
"Sau đó?"
"Ha ha... Phòng ngủ chính."
Ánh mắt Thẩm Loan tối sầm lại, đôi mày xinh đẹp khẽ nhếch kèm theo vài phần
hài hước: "Ô, vậy anh muốn luyện cái gì?"
"Yêu tinh đánh nhau."
"Quyền Hãn Đình, ban ngày ban mặt, anh không biết xấu hổ sao?"
"Không biết."
"..."
"Loan Loan ~"
"Không được! Em từ chối."
"Vì sao hả?" Lúc này Quyền Hãn Đình không còn sự uy nghiêm hiển hách của
Lục gia nữa, như chú chó nhỏ vô cùng đáng thương, muốn ăn thịt mà không
được ăn, lại không dám phát giận, chỉ có thể làm nũng tỏ ra đáng yêu.
Thẩm Loan suýt chút nữa cười ra tiếng, nhưng đã kịp thời dừng lại.
"Không có vì sao, anh chỉ cần tiếp thu."
"... Ôi." Vặn ngón tay, hơi tủi thân.
Lăng Vân đứng bên cạnh nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, chuyện này chuyện
này... đây vẫn là gia của anh ta sao?
Quá khủng bố!
Còn nữa, cái gì mà yêu tinh đánh nhau, ôi ôi... Anh ta vẫn còn là một đứa trẻ
mà, vì sao lại đối xử với anh ta như vậy?
Lăng Vân căm phẫn sôi sục.
Đáng tiếc, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan chưa từng để ý tới, vẫn còn đang
đắm chìm trong hình thức "Một người dạy một người học", tiếp tục tình chàng ý
thiếp, anh nói em nói, không biết xấu hổ.
Trên đường, đụng phải Sở Ngộ Giang.
Lăng Vân vòng qua, buồn rầu đi về phía trước, giống như quả bóng cao su bị xịt
hơi.
"Ôi - cậu đi nhanh như vậy làm? Sau lưng có quỷ đuổi hả?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.