Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 316: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 316



Quỷ?

Lăng Vân ngây người, đột nhiên quay đầu lại: "Anh nói gia có phải bị trúng tà

hay không?"

Gì?

Vẻ mặt Sở Ngộ Giang mơ màng.

Lăng Vân nghiêm trang lặp lại: "Tôi nói, có phải gia bị trúng tà hay không?"

"Xin hỏi, điều gì khiến cậu xuất hiện ảo giác như vậy?"

Lăng Vân như nghĩ đến cái gì, biểu cảm chớp mắt trở nên vặn vẹo, sau một lúc

lâu mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Dù sao thì gia cũng không bình thường!"

"Không bình thường chỗ nào?"

"Nói chuyện làm việc đều không giống anh ấy."

"Ví dụ như?"

Lăng Vân nhớ tới cảnh vừa rồi ở trường bắn, Quyền Hãn Đình tình ý miên man

với Thẩm Loan, không biết ngượng, dáng vẻ động tay động chân nhìn rất buồn

nôn.

Phải nói như thế nào?

"Thì... thì như vậy mà!"

Sở Ngộ Giang nhướng mày, rất muốn hỏi "Như vậy là loại nào", nhưng nhìn

Lăng Vân nháy mắt đỏ mặt, cùng với biểu cảm khó có thể mở miệng, cuối cùng

vẫn là biến thành một màn hỏi đáp quang co lòng vòng không có đáp án.

"Thấy chuyện gì ở trường bắn?"

Lăng Vân gật đầu.

"Có liên quan đến gia?"

Lại gật đầu.

Sở Ngộ Giang nghĩ nghĩ, thử nói: "Còn có liên quan đến cô Thẩm?"

Cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.

Sở Ngộ Giang nháy mắt đã hiểu, giơ tay vỗ vỗ bả vai anh ta, dùng giọng điệu

của người từng trải thấm thía trấn an nói: "Không sao, cậu kiểu này gọi là "hội

chứng cẩu lương", quen rồi sẽ tốt lên."

Lăng Vân: "?"

...

Lại nói trường bắn, đoàng đoàng đoàng

Liên tiếp ba tiếng súng bắn.

Thẩm Loan thu tay lại, kéo nút bịt tai xuống, nhướng mày với người đàn ông

đang đứng xem: "Sao?"

Bộp bộp bộp!

Quyền Hãn Đình vỗ tay: "Danh sư xuất cao đồ."

"Xời, thật biết rát vàng lên mặt."

"Sao, anh nói không đúng hả?" Quyền Hãn Đình nhận lấy "Xích viêm" cô đưa,

xoay người đặt vào hộp súng, khóa kỹ.

"Em là "cao đồ" không sai, nhưng anh..."

Người đàn ông kéo cô vào lồng ngực, một tay ôm chặt, đứng yên không động:

"Qua cầu rút ván? Tốt xấu gì cũng phải chờ xe qua rồi, sau đó mới giết lừa

chứ?"

"Anh là lừa hả?"

Mặt mày Quyền Hãn Đình tối sầm: "Thật ra anh rất muốn."

"Cái gì?" Thẩm Loan quay đầu, đôi mắt trừng lớn nhìn anh: "Đầu óc hỏng rồi?"

Thế mà muốn làm lừa!

"Lừa cũng có điểm tốt" anh ghé sát vào, như có như không cắn cắn vành tai

người phụ nữ, nhẹ nhàng mở miệng: "Đủ dài..."

Thẩm Loan không phản ứng lại: "Thứ gì?"

"Có thể làm em sướng."

"..." Một đợt yên lặng dài đằng đẵng, đột nhiên, người phụ nữ bừng tỉnh:

"Quyền Hãn Đình! Anh là đồ lưu manh!"

Nắm tay đấm vào ngực anh.

Lực không mạnh, nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ, rốt cuộc đã luyện tập bao

ngày, vẫn là anh cầm tay dạy ra.

Với thân thủ của Quyền Hãn Đình, muốn tránh không khó, nhưng vẫn đứng yên

không nhúc nhích, không những không tức giận, ngược lại thấp giọng bật cười,

như tiếng đàn hợp âm, rung động và vang dội, gợi cảm vô cớ: "Đây có phải gọi

là- nắm đấm nhỏ đánh vào ngực anh?"

Thẩm Loan: "..." Anh già, anh không cần biết nhiều như vậy chứ!

"Còn đấm? Tay không đau sao?"

"..." Đừng nói nữa, thật là không chịu nổi.

"Ngoan" nói xong, túm hai tay cô, đặt vào vị trí trái tim: "Chỗ này của ông đây

thương."

Thẩm Loan đột nhiên không kịp đề phòng đã bị trêu ghẹo, cũng quên mất giãy

giụa.

Bốn mắt nhìn nhau, không biết như thế nào môi cùng môi tiến đến gần nhau,

trằn trọc thân mật, dịu dàng liếm mút.

Hôn xong, Quyền Hãn Đình trực tiếp khiêng cô trên vai, nâng bước hướng đến

phía thang máy.

"Anh làm cái gì vậy?! Để em xuống!"

Bàn tay vỗ vỗ lên mông người phụ nữ, không dùng bao nhiêu lực, co dãn cực

kỳ tốt, Quyền Hãn Đình: "Lên lầu."

"Làm gì?"

"Em."

Sau đó, sân vận động từ trường bắn biến thành phòng ngủ chính.

Thẩm Loan phát hiện thể lực của anh già này không thể đùa được, có thể chơi

cô, lăn lộn cô, thế nhưng anh còn làm không biết mệt, hứng thú bừng bừng.

Giống như một nhà thám hiểm, cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng tò mò, không

bao giờ tiêu hết tinh thần và sức lực.

Thẩm Loan cảm thấy, bản thân bị lật như lật bánh, bị người ta lăn qua lộn lại, vo

tròn bóp dẹp, kết cấu bên trong càng ngày càng nổi gân.

Không biết qua bao lâu, cô đổ mồ hôi đầm đìa nằm lì trên giường, hai mắt ngơ

ngác nhìn trần nhà, cảm thụ được dư vị một đợt tiếp một đợt tràn ra khỏi cơ thể.

Quyền Hãn Đình châm một điếu thuốc, dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp

lại, cố gắng để xa, không để Thẩm Loan sặc.

Không ngờ người phụ nữ bật một phát ngồi dậy, một tay ôm lấy chăn mỏng

trước ngực, một cái tay khác cướp thuốc lá trong tay anh.

"Trốn cái gì? Cho em nếm thử một hút."

Quyền Hãn Đình bất đắc dĩ lắc đầu, cười đưa cho cô: "Biết hút sao?"

"Sao, muốn dạy em?"

"Rất vui lòng."

"Tưởng bở!" Nói xong, tự hít sâu một ngụm, nhưng không lập tức nhả ra, mà

ngậm trong miệng, sau đó đột nhiên tiến đến gần môi người đàn ông, hung hăng

ấn xuống.

Quyền Hãn Đình bị sặc, không dung nạp nổi.

Thẩm Loan nhướng mày, ngồi thẳng dậy, nhìn anh từ trên cao xuống, giống một

nữ vương ngạo nghễ không ai bì nổi, một tay kẹp thuốc lá: "Muốn dạy, cũng là

em dạy cho anh mới đúng."

"Năng lực!" Quyền Hãn Đình một tay ôm cô vào ngực.

"Ôi... Anh chậm một chút! Tay em còn cầm điếu thuốc, không sợ bị bỏng hả?"

"Không sợ."

"Chẹp."

"Bị bỏng mới tình thú."

"..."

"Muốn thử không?" Quyền Hãn Đình đưa vai qua, dáng vẻ "Tùy em tàn phá,

tuyệt không phản kháng".

Cấm dục nhưng khiêu khích.

Động tác nuốt nước miếng của Thẩm Loan hơi đột ngột, ngón tay run lên, nửa

thanh khói rơi xuống đầu vai người đàn ông, chỉ nghe thấy một tiếng ngâm nặng

nề mà sung sướng chợt vang bên tai.

Cô cuống quít nói: "Không sao chứ? Em không cố..."

"Bảo bảo, anh nói, em làm anh bỏng gọi là tình thú."

Thẩm Loan không còn lời nào để nói.

Sau một lúc lâu, cô ném tàn thuốc, sâu xa nói: "Anh là máu M à?"

Thuộc tính trời sinh, thần phục với bạo lực, nhưng lại không thần phục cô.

Thẩm Loan bắt đầu rối rắm.

Có chờ mong nhưng cũng sợ hãi thất vọng.

Người đàn ông như nhìn thấu suy nghĩ của cô, thấp giọng cười, thuận thế cúi

đầu, cạy ra khớp hàm người phụ nữ, hôn một cái hôn dài và kịch liệt thay cho

câu trả lời.

Trong hỗn loạn, Thẩm Loan bắt gặp một tiếng thở dài thấp không thể tả, kèm

theo một tiếng thì thầm.

Anh nói: "Chỉ có em, anh chỉ bị người một duy nhất thần phục là em."

Thẩm Loan cười, dùng phương thức lớn mật hơn đáp lại anh.

...

Mặt trời chiều đã ngả về tây, ráng đỏ rực lửa trên bầu trời.

Ninh Thành được bao phủ trong một quầng sáng màu cam vô cùng đẹp.

Một phiến đá xanh phô trong hẻm nhỏ, người bán rong đã lục tục dọn quán về

nhà, trên mặt tràn đầy niềm vui và thỏa mãn, có thể thấy được hôm nay thu

hoạch không tồi.

Trong một góc đá trong góc hẻm, một người phụ nữ đầu đội mũ lưỡi trai đang

ngồi.

Mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản phối với quần đùi màu đen, chiều dài

chỉ đủ che qua mông một chút, đôi chân dài tinh tế trắng nõn đan chéo, đi một

đôi xăng đan cao gót được kéo một nửa trên bắp chân bên kia, tạo nên một tư

thế thật đẹp.

Quần áo trang điểm giống học sinh nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Huống hồ, cô sơn móng tay màu hoa anh đào hồng nhạt, tay còn kẹp điếu thuốc,

đã cháy được một nửa.

Vành mũ che cả khuôn mặt, không thấy rõ gương mặt người phụ nữ, càng

không thể nào phân biệt được biểu cảm của cô ta lúc này.

Cho đến khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, màn đêm đến, cô ta mới ném

tàn thuốc xuống đất, dùng đế giày di di, đứng dậy rời khỏi ngõ hẻm.

Quẹo trái ở đầu hẻm, đi bộ 50 m, ngừng trước một tiệm cà phê.

Sau đó, đẩy cửa đi vào.

"Cô muốn cái gì ạ?"

"Cà phê."

"Được, xin chờ một chút."

Rất nhanh, người phục vụ đưa cà phê lên, cô ta bỏ mũ lưỡi trai xuống, để lộ

khuôn mặt tinh xảo, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất.

Nửa giờ sau, khi ly cà phê sắp thấy đáy, người cô ta chờ cũng đã tới.

Thẩm Loan ngồi vào chỗ đối diện người phụ nữ, đặt túi xuống, nhận menu

người phục vụ đưa, lật từ từ qua hai trang cuối cùng mới quyết định: "Một cốc

mocha, không thêm hoa."

Trong lúc chờ cà phê, hai người không ai chủ động mở miệng nói chuyện.

"Mocha của cô, mời dùng."

"Cảm ơn." Thẩm Loan cầm muỗng, nhẹ nhàng quấy: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Người phụ nữ nhíu mày: "Minh Đạt đã quyết định đẩy Lý Văn Cẩn ra gánh tội

thay, tiếp theo cô định làm thế nào?"

Thẩm Loan: "Thuận theo tự nhiên."

Đáy mắt người phụ nữ hiện lên sự bực bội, rồi lại không cam lòng bản thân để

lộ cảm xúc dễ dàng như thế, hít sâu, mạnh mẽ bình tĩnh lại, "Kế hoạch của

chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, sắp đến thời điểm thu lưới quan trọng, cô lại bảo

tôi thuận theo tự nhiên?"

Vừa chất vấn cô ta vừa không nhịn được cười lạnh.

"Ô?" Thẩm Loan nhướng mày: "Nếu không không muốn nghe theo tôi, chắc đã

có dự định tốt hơn, là như thế này vậy?"

Sự bối rối lướt nhanh qua đáy mắt người phụ nữ: "... Không có."

"Vậy nghe tôi."

Những lời này như có tác dụng kỳ diệu xoa dịu trái tim, người phụ nữ rốt cuộc

cũng bình tĩnh lại.

Nghĩ nghĩ, cô ta trầm giọng nói: "Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta cũng coi như

người trên cùng chiếc thuyền, tốt xấu gì cô cũng nên nói cho tôi biết cụ thể kế

hoạch tiếp theo chứ, mà không phải trả lời với tôi "thuận theo tự nhiên" cho có

lệ."

Thẩm Loan bưng ly cà phê lên, nhẹ nhấp một ngụm: "Hương vị cũng được."

Người phụ nữ: "..." Đến lúc nào rồi, còn uống cà phê.

"Cô muốn biết cái gì?"

"Đôi tiện nhân Lý Văn Cẩn và Thẩm Như này bao giờ thì xong đời?!" Đáy mắt

người phụ nữ tràn đầy hận ý, cơ mặt cũng căng chặt, má cứng đờ.

Nếu có nhân viên làm việc ở công ty quảng cáo Minh Á trước kia ở đây thì sẽ

nhận ra người phụ nữ này từng là đồng nghiệp với họ - Lưu Nghệ!

Vì đến muộn bị Thẩm Loan hạ lệnh đuổi việc, lại bị Thái Vân phát hiện cô ta

bán tin tức cho Lý Văn Cẩn ở toilet, tiết lộ hành động của Thẩm Loan ở công ty.

Thẩm Loan đột nhiên rất tò mò: "Cô rất hận hai người họ sao?"

Khóe miệng Lưu Nghệ cười lạnh, như ngưng kết sương lạnh không tan: "Đâu

chỉ là hận? Bây giờ tôi ước uống máu, gặm xương họ!"

Đã từng, sau khị bị Thẩm Loan đuổi việc, hèn mọn như vậy khẩn cầu Lý Văn

Cẩn, nhờ anh ta sắp xếp cho cô ta một vị trí trong tổng công ty Minh Đạt, lễ tân

cũng được, chân chạy cũng được, chỉ cần có một công việc yên ổn là được, cô

ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Nhưng Lý Văn Cẩn trở mặt không quen, một câu "Minh Đạt không nuôi phế

vật" biến cô ta thành một quân cờ bị vứt bỏ, Lưu Nghệ sao có thể cam tâm?

Cô ta vì giúp Lý Văn Cẩn để ý Thẩm Loan, không chỉ có tìm được chỗ tốt, cuối

cùng công việc cũng mất.

Rời khỏi Minh Á, cô ta không còn thu nhập, gần nửa tháng, như trứng chọi đá,

tiền thuê nhà cũng không trả nổi.

Cuối cùng cắn chặt răng, hạ quyết tâm, cô ta quyết định tự đi tìm Lý Văn Cẩn

nói chuyện!

Ngày đó, đầu tiên cô ta đến tòa nhà của Minh Đạt, không có gì bất ngờ xảy ra lễ

tân cản cô ta lại, gọi điện thoại cho Lý Văn Cẩn, đầu nói thẳng không gặp.

Nếu Lưu Nghệ đã đến thì không định ra về tay không.

Cô ta thật sự, thật sự, không nghĩ đến có ngày cô ta phải khổ vì tiền như thế!

Cũng không phải chưa từng hối hận, nếu lúc trước không đống ý làm chuyện đó

cho Lý Văn Cẩn, Thẩm Loan sẽ không tìm lý do đuổi việc cô ta.

Cho nên, đều do Lý Văn Cẩn sai.

Mà sau Lý Văn Cẩn còn có Thẩm Như, cô ta mới là đầu sỏ gây tội!

Lần thứ hai tìm đến, Lưu Nghệ cướp luôn điện thoại trong tay lễ tân: "Họ Lý,

nếu không muốn bị mọi người biết chuyện rồi đồn ầm lên, tôi khuyên anh tốt

nhất lập tức xuất hiện trước mặt tôi, bởi vì, tôi cũng không biết một khi bản thân

lên cơn điên sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì đâu!"

Cuối cùng, Lý Văn Cẩn cũng đã gặp cô ta ở gara ngầm.

"Lặp lại lần nữa, tôi muốn vào Minh Đạt!"

"Vẫn là câu nói kia, tôi không có quyền lực để làm được việc này." Trong mắt

Lý Văn Cẩn toát ra sự bực bội, sắc mặt càng âm trầm.

"Anh không làm được, không phải còn có Thẩm Như sao? Cô ta là cô cả nhà họ

Thẩm, giám đốc bộ phận quản lý dự án, sắp xếp cho tôi một vị trí thích hợp

chắc không có khó khăn gì chứ?"

Chính những lời này đã hoàn toàn kích thích người đàn ông.

Đến giờ Lưu Nghệ còn nhớ rõ khi anh ta bóp chặt cổ cô ta, ánh mắt lộ ra sự

điên cuồng và đen tối.

"Cô là cái thá gì?! Cũng xứng nhắc đến cô ấy?! Tôi nói cho cô biết, biết điều

một chút, nếu không tôi có rất nhiều cách khiến cô chết trong yên lặng!"

Nói xong, kéo cô ta vào góc chết của camera, lực trên tay càng ngày càng tăng.

Đó là lần đầu tiên Lưu Nghệ nếm thử mùi vị sắp chết như thế, loại sợ hãi này,

chỉ nhớ lại cũng khiến cô ta muốn thét chói tai!

Cho đến khi cô ta nghĩ rằng cô ta chết chắc rồi, đột nhiên truyền đến tiếng bước

chân.

Lý Văn Cẩn hoảng loạn chạy trốn, Lưu Nghệ thở thoi thóp nằm trong góc, ý

thức tỉnh táo, nhưng không cách nào nhúc nhích, thậm chí thở thôi cũng thấy

đau.

Cô ta nghĩ cô ta không dám.

Hoàn toàn sợ.

Cô ta không đấu lại Lý Văn Cẩn.

Tiền và mạng, cô ta vẫn muốn sống.

Khi cô ta đã quyết định sẽ từ bỏ, một đòn hủy diệt khác lại giáng xuống đầu cô

ta.

Một người nhặt rác đã phát hiện Lưu Nghệ nằm hôn mê trong một góc, phát

điên rồi hãm hiếp cô ta...

Trong cuộc đời cô ta có hai khoảng khắc u tối nhất đều xảy ra trong một tiếng

ngắn ngủi.

Chết, thất thân...

Mà tất cả chuyện này, đều do Lý Văn Cẩn và Thẩm Như làm hại!

Thời gian trở lại, trong quán cà phê.

Thẩm Loan nhìn người phụ nữ gần như bất ổn về cảm xúc và rối loạn thần kinh

phía đối diện, có thể cảm nhận rõ sự thù hận toát ra từ cô ta.

Cũng không xa lạ, bởi vì kiếp trước cô nằm trên bàn phẫu thuật, tận mắt nhìn

thấy từng bộ phận cơ thể bị người ta lấy ra từng thứ từng thứ một, cảm giác

muốn hủy thiên diệt địa này, muốn giết chết mọi người càng ngày càng mãnh

liệt.

Cô không biết Lưu Nghệ rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, cũng không có hứng

thú đi tìm tòi nghiên cứu Lý Văn Cẩn và Thẩm Như đã làm gì đến nỗi bức một

người bình thường thành nửa điên nửa khùng.

Thẩm Loan chỉ biết, Lưu Nghệ và cô có cùng mục đích.

Cho nên khi đối phương chủ động liên lạc với cô, tuyên bố sẽ cung cấp bằng

chứng thuyết phục Thẩm Như nhận hối lộ từ Tập đoàn Hằng Sinh, Thẩm Loan

đã động tâm.

Cô lợi dụng kiếp trước biết trước được vào thời điểm này sẽ bùng nổ chuyện

châu báu có chứa phóng xạ nên đã lên kế hoạch từ trước, thông qua internet và

dư luận, thuận lý thành chương đốt ngọn lửa này lên Minh Đạt, cuối cùng mục

tiêu chỉ thẳng Thẩm Như!

Một khi Thẩm Như đổ, Lý Văn Cẩn một bàn tay vỗ không vang, cũng có nghĩa

tất cả đổ sông đổ bể.

Cô chỉ không nghĩ tới Lý Văn Cẩn vì Thẩm Như, vậy mà ôm tất cả trách nhiệm

vào người, thật đúng là... cảm động!

Thẩm Loan không nhịn được nhếch môi.

"Cô cười cái gì?!" Trong mắt Lưu Nghệ không nhịn được điên cuồng kích động:

"Cô đã đồng ý với tôi sẽ khiến Thẩm Như và Lý Văn Cẩn trả giá đắt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.