Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 32: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 32 Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ



Không nói lời nào, ngồi lên xe moto, nổ ga, cả người và xe phóng như mũi tên rời khỏi dây cung.

Thẩm Loan nhìn bóng lưng của thiếu niên đi xa, lẽ ra phải như được trút được gánh nặng, nhưng trong lòng lại có cảm giác nặng trĩu không thể nói rõ.

Lúc đó, một chiếc taxi đi đến bên cạnh cô: “Cô gái, có đi không?”

Thẩm Loan ngay lập tức mở cửa xe, ngồi lên ghế phó lái: “Đuổi theo chiếc xe moto phía trước kia.”

“Chuyện này...” Ánh mắt tài xế có vẻ khó xử.

“Tiền xe gấp đôi.”

“Được! Cô gái, cô ngồi chắc vào!”

Nói xong, một chân đạp ga hết cỡ.

Thẩm Loan theo bản năng nắm chặt lấy tay vịn, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng cách lớn đã bị Chu Trì kéo dãn trước mắt: “Làm phiền ông nhanh một chút.”

“Yên tâm đi, sẽ không mất dấu đâu, bảo đảm sẽ không làm lỡ cơ hội bắt gian tại trận của cô!”

“...”

Lúc đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, vẫn còn ba giây nữa là sang đèn đỏ, tài xế chuẩn bị dừng xe.

Thẩm Loan bỗng dưng mở miệng: “Vượt qua đi!”

Giọng nói vừa đột ngột vừa vội vàng, vô hình có vài phần chèn ép và ác liệt, trong lòng tài xế cũng run rẩy mạnh, vô ý làm theo.

Nhưng vì tranh đường nên chiếc xe đi bên trái của giao lộ đã khởi động rồi, hai xe suýt quẹt vào nhau trong nháy mắt, khoảng cách chẳng qua chỉ còn khoảng 10 cm.

“Mẹ kiếp! Rốt cuộc có biết lái xe không?”

Đối phương lên tiếng chửi, tài xế taxi định chửi lại, bị Thẩm Loan ngăn lại: “Đừng lãng phí thời gian.”

“Cô gái, vừa này cô xém chút nữa hại chết tôi rồi! Trong tình huống đó, sao có thể nói xông lên là xông lên được? Cũng may tôi phản ứng nhanh, tay lái đủ cứng...”

“Im miệng! Phía trước chuẩn bị rẽ trái, ông đuổi nhanh cho tôi.”

“Haizz, tôi nói cô gái này, sao cô lại...”


“Nếu như không muốn nhận đơn khiếu nại, tôi khuyên ông, tốt nhất nên im lặng một chút.”

Tài xế không nói nữa.

Khoảng chừng mười năm phút sau, xe máy lái đến chỗ vòng xoay, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Ngay sau đó, tầm nhìn phía trước đột nhiên mở rộng hơn, ba làn đường vừa rộng vừa bằng phẳng, tài xế lẩm bẩm: “Đi đến cả đường vành đai ngoài rồi, còn phải đuôi theo bao lâu nữa mới đến cái đầu...”

Mặt Thẩm Loan hơi biến sắc: “Ông nói đây là đâu?!”

Tài xế bị giọng nói lanh lảnh của cô làm cho giật mình, suýt chút nữa run tay: “Cô gái này, sao bỗng nhiên cô kinh ngạc vậy?!”

“Tôi hỏi ông, đây là nơi nào!”

Tài

xế dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô một cái, úi, gương mặt nhỏ kia trắng như một tờ giấy vậy: “Đây, đây là đường vành đai ngoài Xuân Trần, có vấn đề gì sao?”

Đường Xuân Trần!


Đây là nơi mà kiếp trước Chu Trì xảy ra tại nạn giao thông!

Lẽ nào thật sự không có cách nào thay đổi quỹ tích vận mệnh?

Không!

Cô không tin!

Nếu không có cách nào thay đổi, vậy thì sống lại có ý n ghĩa gì?

Lẽ nào chờ đợi cô là lòng bị khoét một lỗ, kết cục chết không nhắm mắt?

“Dừng xe!”

Tài xế hoang mang: “Không, đuổi theo?”

“Tôi bảo ông dừng xe!”

Két két—

Xe ngay lập tức dừng lại, Thẩm Loan nhân lúc tài xế chưa kịp chuẩn bị, trực tiếp đá ông ta xuống xe, chỉ trách người tài xế này cậy tay nghề lâu lắm, lại không thèm cài dây an toàn.

Thẩm Loanh chuyển sang vị trí lái xe, ly hợp, kéo ga, nổ máy đi.

Cả quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, nhanh đến nỗi khiến người phản ứng không kịp, đợi khi tài xe taxi phản ứng lại, thì chỉ nhìn thấy bụi để lại sau đít xe.

“Xe của tôi! Ăn cướp!”

Vì lúc nãy dừng lại và thay đổi tay lái, thời gian bị trì hoãn, khoảng cách giữa taxi và xe moto bị kéo dãn một khoảng rất lớn, Thẩm Loan chỉ có thể điên cuồng mà đạp ga, mới có thể nhìn thấy Chu Trì ở ngã tư của giao lộ.

Chỉ cần muộn thêm một giây nữa, đợi qua phần ngã rẽ, thì chắn chắn sẽ để mất dấu của chàng trai, đến lúc đó...

Không thể tưởng tượng nổi!

Thẩm Loan nắm chặt tay lái, ly hợp, phanh xe, ga, không ngừng chuyển số giữa các bánh răng.

Lúc mới đầu không quen tay, đến bây giờ từ từ gia nhập vào cảm giác sảng khoái, máu chảy trong người thi nhau hăng hái nhảy nhót.

Nhất định sẽ không đi lên vết xe đổ, cô tự nói với mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.