Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Cháu là thí sinh nhập học được điểm tối đa duy nhất trong nhiều thí sinh nhập
học của Khởi Hàng."
"Ồ."
Ồ? Chỉ như vậy?
Thẩm Xuân Hàng không khỏi bật cười, xem ra chuyện mà anh ta cho rằng rất
ghê gớm, ở trong mắt cô nhóc này căn bản không quan trọng gì.
"Nghe nói cháu định thay hết cửa kính xe sang loại kính cường lực chống nổ?"
Thẩm Loan nhướng mày: "Sao chú nhỏ lại biết?"
"Cửa hàng sửa xe mà cháu đến đó biết xe chú, thấy một cô gái nhỏ đi Maserati
như cháu, khụ... khó tránh khỏi lo lắng, cho nên gọi điện thoại cho chú xác nhận
một chút."
Mà tình huống thật sự là chủ cửa hàng nghĩ nhầm Thẩm Loan là tình nhân nhỏ
của anh ta, gọi điện thoại tới chủ động nói không tính tiền, muốn mượn chuyện
này có được một nhân tình.
Dù sao, phí sửa lại tất cả cũng không phải là một con số nhỏ.
Tất nhiên, những chuyện này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là ---
"Sao lại chợt nghĩ đến đổi kính cường lực?"
Thẩm Loan: "An toàn."
Đầu kia dừng lại, nửa đùa nửa thật: "Chuyện gì làm cháu cảm thấy không an
toàn?"
Thẩm Loan: "Lo trước khỏi hoạ."
Rõ ràng là hỏi gì đáp nấy, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại thấy cái gì cũng chưa
nói.
Lần đầu tiên Thẩm Xuân Hàng biết được đứa cháu gái này của mình chỉ sợ
không đơn giản như vật.
Nếu nói điểm tối đa là may mắn, vậy phần phong thái ung dung này không thể
nào quy vào may mắn nhất tạm được.
"Chú đã nói qua với ông chủ, chi phí không cần phải lo lắng, chỉ cần lái xe vào
trong quán, sửa thế nào, tùy cháu."
Thẩm Loan cong môi: "Tục ngữ nói rất đúng, không có công không nhận lộc.
Chú nhỏ như vậy, cháu sẽ rất áp lực."
"Ha ha..." Một tiếng cười sang sảng từ đầu kia truyền tới: "Đầu không lớn, lại
nghĩ rất nhiều. Lần này cháu thi được điểm tối đa, tất nhiên phải khen thưởng."
Thẩm Loan hỏi lại: "Là chú nhỏ khen thưởng, hay là khen thưởng từ hiệu
trưởng học viện Khởi Hàng?"
"Có gì khác nhau à?"
"Vế trước thì cháu nhận; phía sau, còn phải suy xét. Dù muốn nhận, cũng phải
đến ngày khai giảng, tự tay trao thưởng cho cháu trước bục, ngay trước mặt bạn
học không phải sao?"
"Vậy xem như là món quà chú nhỏ tặng cho cháu."
"Nhận tấm lòng."
"Hả? Vì sao?" Thẩm Xuân Hàng phát hiện nói chuyện với Thẩm Loan rất thú
vị, dù có ngụy biện cũng có thể bị cô nói đến đạo lý rõ ràng, làm người khác
không thể nào phản bác đựợc.
"Sửa xe chẳng qua là hứng thú nhất thời, sau đó lại cảm thấy không quan trọng
gì, nghĩ lại hay là bỏ đi."
Thẩm Xuân Hàng cũng không miễn cưỡng.
Khích lệ vài câu, lại khen cô một phen, phút cuối bỗng nhiên nói: "Chú đã nói
với ba và ông cháu."
Quả nhiên, giờ cơm trưa, Thẩm Xuân Giang đặc biệt trở về từ công ty, biểu cảm
u buồn tích tụ trong nhiều ngày mất đi, giờ tươi cười như tắm mình trong gió
xuân.
Vừa vào nhà đã cao giọng kêu: "Loan Loan đâu? Loan Loan ở nhà không?"
Bước chân nghênh đón của Dương Lam bỗng nhiên chậm chạp, cánh tay vươn
ra cứng đờ ở giữa không trung, nụ cười phai nhạt vài phần: "Anh tìm nó làm
gì?"
Thẩm Xuân Giang cũng không để ý, thay dép lê rồi lập tức đi vào trong, bắt lấy
một người làm, hỏi: "Cô ba ở đâu?"
"Ở, trên lầu."
Ông vậy mà muốn trực tiếp lên lầu, tự mình đi tìm.
Dương Lam lúc này mới nhân ra sự bất thường. Đầu tiên, Thẩm Xuân Giang rất
ít khi về nhà ăn cơm trưa; tiếp theo, thái độ của ông với Thẩm Loan hình như có
hơi nhiệt tình quá mức.
Đúng lúc này Thẩm Loan từ trên lầu đi xuống, đụng phải Thẩm Xuân Giang.
"Ba."
"Loan Loan à, Khởi Hàng công bố thành tích trúng tuyển rồi."
Thẩm Loan rũ mắt, bờ môi xuất hiện nụ cười ngượng ngùng yêu ớt: "Vâng, con
vừa mới tra được."
Đơn thuần, vô hại, trong sáng như sen trắng.
"Thật sự là điểm tuyệt đối?!"
"Vâng." Nhẹ nhàng gật đầu.
"Giỏi! Ha ha... Thật là con gái tốt của ba! Năm đó A Như thi hai lần cũng chưa
được thành tích này như con, thằng ba gọi điện thoại cho ba ba còn chưa tin,
không nghĩ tới là sự thật!"
Mắt Thẩm Xuân Giang lộ ra sự mừng rỡ, vẻ mặt vui vẻ.
Trong nháy mắt ánh mắt nhìn Thẩm Loan đã không như trước.
Trước đây ông chỉ biết đứa con gái này xinh xắn ngoan ngoãn, yên tĩnh dịu
dàng, lại không ngờ cô lại có thực lực này, thậm chí còn vượt xa đứa con gái lớn
năm đó.
Ngẫm lại cũng đúng, con của Thẩm Xuân Giang ông sẽ không có kẻ ngu ngốc!
Mặc dù lưu lạc bên ngoài, cũng vẫn thiên phú kinh người như cũ.
Hai ba con cùng đi tới phòng ăn, trong toàn bộ quá trình Thẩm Loan đều biểu
hiện hai loại tâm trạng được sủng ái mà lo sợ và ngại ngùng khó xử đúng mức.
Dương Lam ở bên cạnh thu hết cuộc nói chuyện của hai người vào trong tai, vẻ
mặt lại hết sức kinh ngạc.
Nó vậy mà thi đậu?
Còn là điểm tối đa?!
Chuyện này... Sao có thể chứ?
Năm đó A Như thi lần thứ hai mới miễn cưỡng đậu được, điểm tối đa càng nghĩ
cũng không dám nghĩ, Thẩm Loan sao lại...
Khó tin trừ Dương Lam, còn có hai chị em Thẩm Như và Thẩm Yên mới vừa từ
bên ngoài đi vào.
Lý Văn Cẩn còn đang phối hợp điều tra với bộ công thương, tinh thần Thẩm
Như lại càng ngày càng sa sút, đúng lúc Thẩm Yên vừa trở về từ Kinh Bình,
thấy thế cũng rất đau lòng, sáng sớm đã kéo Thẩm Như ra ngoài dạo phố giải
sầu, lúc này mới thắng lợi trở về.
Trên mặt hai người đều nở nụ cười, vừa mới bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng
cười không chút nào che giấu sự sung sướng của Thẩm Xuân Giang: "... Ở Khởi
Hàng phải học cho tốt, có yêu cầu gì cứ nói, ba chắc chắn sẽ đồng ý! Đúng rồi,
tiêu dùng hằng ngày trong trường không thấp, mỗi tháng ba cho con thêm một
trăm nghìn tệ tiền tiêu vặt, nếu vẫn không đủ, hỏi ba mà lấy, biết chưa?"
"Biết rồi ạ, cảm ơn ba." Giọng nói dịu dàng thong thả, mang theo vài phần vui
mừng, vài phần nghẹn ngào, như bị cảm động.
Thẩm Xuân Giang hài lòng gật gật đầu, cảm giác được con gái dựa vào, sùng
bái làm ông lâng lâng.
Nhưng vào trong tai Thẩm Như và Thẩm Yên lại thành dối trá, giả tạo, làm
dáng, còn có ra oai và đắc ý.
Độ cong khóe miệng của hai người không hẹn mà cùng hạ xuống, quần áo lựa
chọn tỉ mỉ, các vật dụng xa xỉ như ví da các kiểu ở trong túi cũng trở nên nhạt
nhẽo.
Thẩm Yên ném đồ trong tay xuống, mang dép rồi nổi giận đùng đùng chạy tới
phòng ăn, chỉ còn một bước nữa, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh ngày đó bị
Thẩm Loan tuyệt tình ấn ở trên mặt bàn nhục nhã, giống như một chậu nước
lạnh từ trên đầu tưới xuống, bỗng rùng mình một cái, không dám tiến lên nữa.
Đến khi ---
"Ba." Thẩm Như lướt qua cô ta, lập tức đi vào trong.
Thẩm Xuân Giang nghe vậy, tươi cười hơi thu lại: "Về rồi à."
Bởi vì chuyện nhận khoản hối lộ, Minh Đạt bị Hằng Sinh liên lụy, gây ra nhiều
chuyện như vậy, tuy rằng Lý Văn Cẩn kịp thời đứng ra gánh chịu tất cả trách
nhiệm, nhưng sự thật như thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Chỉ là
không muốn vạch trần tấm màn che làm mọi người đều khó chịu mà thôi, còn
Thẩm Như là người thế nào, ngoài miệng hội đồng quản trị và người nhà họ
Thẩm không nói gì, nhưng trong lòng đều rõ ràng!
Mặc dù Thẩm Như từng là đứa con gái Thẩm Xuân Giang coi trọng nhất, bây
giờ không phải cũng chịu ghẻ lạnh à?
Ngược lại thì Thẩm Loan, đúng là "tân sủng"!
Thẩm Yên cắn cắn môi, đi theo sau Thẩm Như: "Ba, vừa rồi ba đang nói gì với
em gái thế? Có vẻ như rất vui?"
Thẩm Xuân Giang cũng không có khúc mắc gì với Thẩm Yên, ý cười trở lại trên
mặt: "Loan Loan thi đậu Khởi Hàng!"
Mí mắt rũ xuống của Thẩm Như không ngừng được run rẩy.
Trong lòng Thẩm Yên hạ xuống, tuy rằng đã sớm dự tính trước, nhưng chính tai
nghe được, lực đánh vẫn không nhỏ.
Phản ứng đầu tiên là --- sao có thể chứ?
Nếu Khởi Hàng dễ thi đậu như vậy, chị cả cũng sẽ không thi hai lần mới đậu.
Phản ứng thứ hai --- dù may mắn để cho nó thi đậu, cũng chẳng có gì ghê gớm!
Mắt cô ta nhìn Thẩm Như, đuôi mắt lại liếc qua Thẩm Xuân Giang ngồi ở bên
cạnh, Thẩm Yên cúi đầu ra vẻ rụt rè: "Ba, con cũng muốn thi vào Khởi Hàng!"
"Con?" Thẩm Xuân Giang lắc đầu bật cười.
Thẩm Yên chu miệng, vẻ mặt không phục, không những không khó coi, ngược
lại còn có vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ, giọng nói ngọt ngào trong trẻo, vừa
nghe đã làm lòng người ta mềm mại: "Gì chứ? Ba lại không tin con... Trình độ
học vấn cấp ba của Loan Loan còn có thể thi đậu, con học ở đại học G Ninh
Thành, là đại học top 10 cả nước đó!"
"Đây cũng không phải là con học đại học nào là có thể quyết định, nếu không,
những sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, đại học Q sao lại thi rớt?"
Thẩm Yên nghẹn lời, giận dỗi: "Dù sao con cũng muốn thi! Lại còn sẽ thi tốt
hơn cả em gái!"
Lời nói hùng hồn này không những không nhận được sự khích lệ của Thẩm
Xuân Giang, ngược lại làm ông cười sằng sặc, mà nụ cười đó lại không phải là
vui mừng, hay là cưng chiều, mà mang theo... ý chê cười.
Thẩm Yên cho rằng chính mình nghe lầm, nhưng giây tiếp theo ---
"Con muốn thi tốt hơn cả Loan Loan? Vậy chắc là không được rồi. Dù sao, mấy
năm nay điểm tuyệt đối cũng chỉ có một mà thôi."
"Điểm, điểm tuyệt đối?!" Vẻ mặt Thẩm Yên sững sờ.
"Đúng vậy, lần này Loan Loan không chỉ làm đúng hoàn toàn đề thi, mà đề phụ
cũng không bị trừ một điểm nào."
Keng ---
Đôi đũa trong tay Thẩm Như rơi lên chén, lúc va chạm tạo ra tiếng vang.
Ha... Ha ha...
Cô ta và Văn Cẩn trả giá lớn như vậy, đổi lại là Thẩm Loan điểm tuyệt đối?!
Dựa vào cái gì?
Bảo cô ta cam chịu thế nào?!
Thẩm Như cắn chặt răng, như chỉ có vậy mới có thể khống chế được oán trách
và hận thù trong đầu.
Trừ tâm trạng Thẩm Xuân Giang rất tốt, Thẩm Loan liên tục trả lời bên cạnh,
những người khác giống như chim cút không hót, ngồi tại chỗ, cắm đầu ăn.
Thẩm Yên vốn không hề cảm thấy thi đậu Khởi Hàng là chuyện rất khó, ít nhất
cô ta nỗ lực cũng có thể thi đậu, nhưng điểm tối đa lại không dám hy vọng xa
vời.
Nhưng Thẩm Loan vậy mà lại làm được?! Trời... Thế giới này rốt cuộc bị sao
vậy?
Cảm xúc của Thẩm Như nhờ đi dạo phố giải sầu mà dần dần ổn lên, lại lần nữa
như phủ sương mù, gạt mãi không tan, làm sắc mặt vốn vô cùng tái nhợt càng
thêm trắng bệch.
Dáng người gầy gò, như không bưng nổi cái bát.
Thẩm Xuân Giang lại tiếc rẻ sự chú ý với cô ta, thậm chí nửa ánh mắt cũng
không có.
Hiện thực như vậy, tàn khốc như thế, đây gọi là "cha ruột"? Thẩm Như bi thương
chất vấn trong lòng, đáng tiếc, đã định trước là không nhận được đáp án.
Bởi vì ngay cả nói ra, cô ta cũng không dám.
Một bữa cơm ngon, lại ăn vô cùng nặng nề.
...
Sau khi ăn xong, mọi người còn chưa rời chỗ.
Thẩm Tông Minh gọi một cuộc điện thoại tới, làm thần kinh Thẩm Xuân Giang
căng thẳng một giây.
"... Ba?" Ông ta nhận cuộc gọi, do dự mở miệng, tuy đã cố gắng che giấu,
nhưng đã để lộ ra vài phần thấp thỏm trong giọng nói.
Không phải Thẩm Xuân Giang không có khí phách, mà là mấy ngày nay đã bị
ông cụ mắng đến sợ.
Vốn tưởng rằng thứ chờ đợi mình sẽ lại là một trận mắng chửi, lai không ngờ
Thẩm Tông Minh không có chút dấu hiệu tức giận nào, nghe giọng nói hình như
tâm trạng cũng không tệ lắm ---
"Ba nghe thằng ba nói, lần này Thẩm Loan giành được hạng nhất trong thi
tuyển vào Khởi Hàng, cũng là điểm tối đa duy nhất từ khi trường xây dựng đến
nay.
Lòng Thẩm Xuân Giang đang căng thẳng cuối cùng cũng có thể thả lòng, âm
thầm thở phào một hơi, cười nói: "Đúng vậy, Loan Loan thi tốt, thằng ba nói
thành tích này thật sự khó có được!"
"Ừ. Bảo nó sau khi vào học thì học cho giỏi, nếu như thật sự có bản lĩnh, tương
lai Minh Đạt cũng không thiếu vị trí của nó."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Xuân Giang không khỏi giật mình.
"Ba, ý của ba là, Loan Loan có thể vào Minh Đạt nhậm chức?"
Thẩm Xuân Giang không cố tình tránh đi, hoặc hạ giọng, cho nên mọi người ở
đây đều nghe được.
Sắc mặt Dương Lam hơi đổi, mắt Thẩm Yên thì lộ vẻ đố kỵ không cam lòng.
Thẩm Như vẫn giữ động tác như cũ không thay đổi, như không thèm để ý,
nhưng bàn tay để ở dưới bàn lại bỗng nhiên nắm chặt.
Vẻ mặt Thẩm Loan kinh ngạc, hai mắt lập lòe nước mắt ước ao và cảm động,
không khỏi chửi thầm: Đời người như trò đùa, hoàn toàn dựa vào kỹ thuật diễn.
Không nghĩ tới dáng vẻ này dừng ở trong mắt ba mẹ con Dương Lam, vừa đáng
ghét lại đáng đánh!
Ông cụ đầu bên kia nghiêm túc nói, đủ thấy được sự thận trọng: "Đều là con gái
nhà họ Thẩm chúng ta, không có lý gì A Như có cơ hội này, Thẩm Loan lại
không có. Tất nhiên, điều kiện là nó phải thật sự có năng lực này."
Một số điểm tuyệt đối quậy đến bầu không khí trong nhà bỗng nhiên thay đổi.
Mấy người vui, mấy người buồn.
Thẩm Loan không quan tâm nhiều như vậy, cơm nước xong vào lúc giờ chiều
nắng gắt đã lên ô tô lái đi.
Trên đường tới Tân Giang, từ phía sau vượt lên một chiếc xe màu trắng đen
quen thuộc chạy băng băng ép cô dừng lại.
Thẩm Loan xuống xe, đóng sầm cửa, đi tới, gõ cửa xe đối phương, mặt nở nụ
cười ---
"Tôi muốn xem thử là ai buông thả như vậy,vi phạm quy định vượt qua?"
Người đàn ông nghiêng đầu, để lộ một gương mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ ba
phần, tháo kính râm xuống, trong mắt xuất hiện sự gian manh: "Bảo bối, thấy rõ
chưa? Muốn gần một chút nữa không?"
Thẩm Loan lắc đầu, Quyền Hãn Đình lại không cho cô bất kỳ cơ hội lui lại nào,
trực tiếp đẩy cửa xe ra, hai chân để xuống đất, duỗi tay kéo cô vào trong ngực.
Gió nhẹ thổi qua đường Tân Giang, nhánh cây tỏa bóng bao phủ hai người vào
trong.
"Còn muốn chạy?"
Thẩm Loan ở trong ngực anh uốn tới éo lui: "Ôm chặt như vậy, không chê nóng
à."
"Không chê, chặt hơn cũng không đủ."
Thẩm Loan giơ tay, dùng ngón trỏ nhấn nhấn lên bờ môi mỏng mê người kia
của người đàn ông: "Trước khi tới có phải chỗ này đã bôi mật không?"
"Ừ, mời em nếm thử." Nói xong, thuận thế cúi đầu, hôn lên bờ môi anh đào kia.
Thẩm Loan nhón chân lên, ôm chặt cổ người đàn ông, đáp lại theo biên độ nhỏ.
Dù vậy, cũng đủ làm anh phát cuồng.
...
Thẩm Khiêm nghe được từ mẹ mình chuyện Thẩm Loan trúng tuyển Khởi
Hàng, còn là hạng nhất với điểm tuyệt đối.
Lúc đó, anh ta vừa kết thúc một cuộc đàm phán thương nghiệp, lái xe đi vòng
đến đường Tân Giang về CBD.
"... A Khiêm, mẹ chính tai nghe thấy ông con nói sẽ cho nó cơ hội vào làm ở
Minh Đạt, ba con không hề phản đối, còn rất vui vẻ!"
"Vâng, con đã biết."
Điểm tuyệt đối?
Tuy rằng cảm giác cô sẽ làm mọi người phải kinh ngạc, lại không nghĩ tới sẽ ưu
tú như vậy.
Từ khi xây Khởi Hàng đến nay, ban C trúng tuyển cho tới bây giờ chưa từng có
điểm tuyệt đối.
Thẩm Khiêm cong môi, so với việc Dương Lam cố gắng cho anh ta thấy nguy
cơ, anh ta lại ảm thấy tự hào và kiêu ngạo hơn, còn có một loại hưng phấn bí ẩn
không thể nói.
Giống như, Thẩm Loan vốn nên ưu tú như vậy.
Mà một mặt đó của cô, lại là do anh ta phát hiện đầu tiên!
"... A Khiêm?! Con còn đang nghe không?"
"Còn."
"Mẹ cảm giác Thẩm Loan này rất tà môn, nó là một đứa mới tốt nghiệp cấp ba,
lúc vừa mới vào nhà họ thẩm thì ngây thơ ngu dốt, mềm yếu vô hại, giờ mới
qua bao lâu đã không chỉ làm cho ba con thương tiếc nó rất nhiều, còn đè ép A
Như và tiểu Yên một đầu, mẹ thấy, cứ tiếp tục như thế, trực tiếp uy hiếp đến
con!"
Thẩm Khiêm không cho là đúng: "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi."
Vừa là sự tin tưởng với bản thân, cũng là hiểu biết với Thẩm Loan. Chút năng
lực bây giờ của cô, vẫn chưa tạo ra được sóng lớn gì.
Dương Lam mím môi, sầu lo không giảm mà còn tăng lên: "Con đừng bị nó lừa,
tóm lại, cẩn thận đề phòng!"
Thẩm Khiêm miễn cưỡng trả lời hai câu, lấy cớ lái xe không tiện nói điện thoại,
qua loa kết thúc.
Anh ta nhìn thẳng về phía trước, lúc đang tăng tốc chạy thẳng, ánh mắt bỗng
dừng lại, bỗng nhiên đạp phanh.
"Má nó --- mày má nó có biết lái xe không thế? Chạy băng băng thì ghê gớm
lắm à? Nói phanh thì phanh, có bệnh!"
Xe phía sau chửi rủa, gào thét chạy qua.
Thẩm Khiêm lại giống như thất thần, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Dòng sông mênh mông, ánh mặt trời chiếu rọi, như rải xuống muôn vàn ánh
vàng, lăn tăn loang loáng.
Dưới bóng cây cạnh bờ sông, một đôi nam nữ đang ôm hôn.
Người đàn ông thân hình cao lớn, bóng lưng cao ngất, người phụ nữ gầy nhỏ
yểu điệu, lại cũng không lùn, hai mắt nhắm chặt, lộ ra nửa khuôn mặt khuất sau
đầu người đàn ông.
Thẩm Khiêm chỉ liếc mắt một cái, đã nhận ra là ai.
Ha ha...
Người thi điểm tuyệt đối, đang chia sẻ sư vui vẻ với bạn trai?!
Ánh mắt lệch đi, rơi xuống trên chiếc xe màu đen trắng cạnh đường, qủa nhiên -
- -
Quả nhiên là anh!
Quyền Hãn Đình!
Không biết nhìn bao lâu, ánh mắt Thẩm Khiêm từ ngơ ngẩn mờ mịt, đến ngưng
tụ thành băng, cuối cùng, anh ta giẫm chân ga hết cỡ, nghênh ngang bỏ đi.
Chỉ để lại mỗi làn khói xe màu trắng, nhưng rất nhanh đã biến mất ở trong gió,
như anh ta chưa bao giờ dừng ở chỗ này.
...
"Sao anh lại đến đây?" Vừa hôn xong, Thẩm Loan dựa vào trong ngực Quyền
Hãn Đình, thở hồng hộc.
"Sao anh lại không thể tới?"
"Nói chuyện đàng hoàng!" Thẩm Loan trừng anh.
"Thi điểm tuyệt đối không phải nên cảm ơn anh đầu tiên sao? Dù sao, khoảng
thời gian em ôn tập kia, anh cũng đưa cơm qua cho em không phải sao?"
"Chậc chậc, nếu như em không nghe nhầm, Lục gia đây là đang tranh công à?"
"Ừ!"
"Da mặt thật dày!" Thẩm Loan xoa mặt anh, trời nóng như vậy, nhưng một chút
mồ hôi cũng không có, vừa trơn lại mềm như trước.
"Nếu da mặt của gia không dày, sao theo đuổi được em?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.