Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Ánh mắt của Thẩm Như quá trong sáng, dường như có thể phản chiếu mọi sự
khó coi.
"...Vậy con từ từ thu dọn, mẹ đi ra ngoài trước." Dương Lam nói xong liền đi
mất.
Thẩm Như cụp mắt xuống, trên mặt không nhìn thấy bất kì sự đau thương nào,
cô ta đờ đẫn thu dọn quần áo và đồ đạc xếp vào trong vali.
Nếu như đã nhìn thấu mọi thứ, thì cần gì phải đau lòng?
Dù sao cái nhà này vốn dĩ cũng là như vậy....
Thẩm Như phải mất hai tiếng đồng hồ mới có thể miễn cưỡng thu dọn xong ba
chiếc vali lớn.
Trời đã dần dần tối lại, sau đêm nay cô sẽ phải rời khỏi cái thành phố này, chạy
theo một tương lai mịt mù không rõ.
Thẩm Như đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Bỗng dưng lại muốn uống rượu.
Tách—
Nút bần của chai rượu được bật ra.
Chất lỏng màu đỏ được đổ xuống, cuộn trong chiếc ly thủy tinh, tỏa ra một
hương thơm làm say lòng người.
Nắm chặt chân ly, lắc nhè nhẹ.
Cuối cùng, uống hết trong một ngụm.
Thẩm Như bò người trên ban công, cười lớn ha ha, vừa cười những giọt nước
mắt trong veo vừa chảy xuống má, để lại hai vệt nước óng ánh, sự im lặng nói
lên sự đau thương.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ, ánh mặt trời vẫn chưa chiếu sáng hẳn.
Thẩm Như chỉ đem theo ba chiếc vali lớn, im lặng rời khỏi nhà lớn nhà họ
Thẩm.
Đúng bảy giờ đến sân bay.
Bước xuống taxi, bác tài giúp cô ta lấy vali xuống, Thẩm Như trả cho ông ta
thêm năm tệ nữa.
"Đừng... thật sự không cần..."
Thẩm Như xua xua tay, xoay người rời đi, biểu cảm không hề có chút gợn sóng.
Đổi xong thẻ lên máy bay, đang chuẩn bị đi qua kiểm an thì điện thoại kêu lên.
Là một dãy số lạ.
"Alo?"
"..." Đầu bên kia không lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở nhẹ nhàng dài dài.
"Văn Cẩn! Là anh đúng không?"
"..."
"Tôi biết, nhất định là anh! Anh đến tiễn tôi sao?"
"..."
"Xin lỗi, tất cả đều tại tôi. Anh có thể... ra đây không? Tôi phải đi Quảng Đông
rồi, cũng không biết từ nay về sau còn cơ hội gặp lại anh nữa không?"
"... A Như." Đầu bên kia im lặng một hồi lâu, ngay lúc Thẩm Như dường như
tuyệt vọng thì đối phương cuối cùng cũng lên tiếng.
"Văn Cẩn đúng là anh rồi! Anh đang ở đâu?" Ánh mắt lướt qua bốn phía nhưng
vẫn không tìm thấy gì.
"A Như, lúc này tôi không thể gặp cô."
"Vì sao chứ?"
"Cô nghe tôi nói..." Giọng nói của người đàn ông vừa khô khan vừa khàn khàn,
thô ráp giống như cát sỏi: "Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, từ việc bức xạ đá quý đến
vạch trần việc ăn hối lộ, tất cả đểu do Thẩm Loan đứng sau sắp đặt tỉ mỉ, từng
bước một dụ chúng ta rơi vào bẫy. Vì thế, không phải lỗi của cô, người phụ nữ
đó mới là đầu sỏ."
Thẩm Như ngạc nhiên đến ngẩn người ra: "Sao anh lại biết? Anh có chứng cứ gì
không?"
"...Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cô nhất định phải tiếp
tục sống tốt."
"Vậy anh thì sao?!"
"Tôi sẽ giúp cô trả thù cô ta."
"Lý Văn Cẩn, anh muốn làm cái gì?!" Vẻ mặt của người phụ nữ ngay lập tức trở
lên hoảng sợ, lo lắng.
Nhưng đáng tiếc, đầu bên kia đã cúp máy.
...
Đúng sáu rưỡi Thẩm Loan thức dậy, việc đầu tiên là tập bài yoga trong phòng,
tiếp đến là ra ngoài chạy bộ, sau đó trở về phòng thay quần áo để kịp xuống
tầng ăn sáng, ăn sáng xong thì lái xe ra ngoài.
Hôm nay là buổi nhập học đầu tiên của cô ở Khởi Hàng, cô không mặc váy liền,
mà chuyển sang bộ áo sơ mi quần âu tương đối nghiêm túc.
Áo sơ mi màu trắng, ở cổ áo và vạt trước có viền ren, làm nổi bật lên đường
thêu tối màu, nhìn qua thì giống một chiếc áo sơ mi bình thường, nhưng để ý kĩ
lại thấy những điểm độc đáo khác với mọi người.
Phần gấu áo được sơ vin trong chiếc quần âu ống rộng, càng làm đôi chân cô
thẳng tắp thon dài, tỉ lệ hoàn hảo.
Chân đi một đôi giày cao gót xăng-đan màu đen, làm lộ ra đầu ngón chân mượt
mà, và mu bàn chân bị che khuất một nửa bởi gấu quần.
Thẩm Xuân Giang đề nghị đưa cô đi.
Nhưng Thẩm Loan từ chối: "Lái xa đi sẽ tiện hơn."
"Cũng phải, đi đường chú ý an toàn."
Khuôn mặt ông ta giống như khuôn mặt của một người cha hiền từ.
Ai không biết còn tưởng rằng ông ta rất xem trọng Thẩm Loan.
"A Khiêm, đi cùng đến công ty không?" Thẩm Xuân Giang thu ánh mắt lại,
chuyển sang con trai.
"Không cần đâu." Nói xong, anh ta đặt dao nĩa xuống, đứng dậy rời đi.
Dương Lam nhìn lên tầng hai không biết bao nhiêu lần, có vẻ hơi lo lắng, thậm
chí đứng ngồi không yên.
"Sao A Như vẫn chưa thấy xuống? Tôi lên xem xem..."
Đúng lúc này, một người giúp việc đứng ở bên cạnh bỗng dững nói: "Bà chủ,
trời vừa tờ mờ sáng cô cả đã đi rồi, còn đem theo cả vali.
"Đi rồi?" Dương Lam sững người đứng nguyên tại chỗ.
"Vâng."
Thẩm Xuân Giang chau mày nhìn bà ta một cái: "A Như đi chuyến bay chín giờ
sáng nay đến Quảng Đông, bà không biết sao?"
"Tôi..." Bà ta chỉ mải chăm sóc cho con trai, nhưng lại vô tình không chú ý đến
con gái.
"Thật sự không biết bà làm mẹ kiểu gì!" Bỏ lại một câu như vậy, Thẩm Xuân
Giang bỏ đũa đứng dậy.
Dương Lam tức giận đến nỗi vành mắt đỏ lên, bà ta luôn cảm thấy lần này
Thẩm Như đi, bà ta có thể... mất đi đứa con gái này....
Đường Tân Giang vào lúc sáng sớm, ánh mắt trời vẫn còn đang chiếu xuống
mặt nước, chưa hề chiếu lên đến đường, bốn làn đường rộng rãi có thể tha hồ
mà phóng xe, từng cơn gió mát mẻ thổi qua.
Thẩm Loan dứt khoát tắt luôn điều hòa, hạ cửa sổ xuống một nửa.
Khi đi qua một ngã tư, điện thoại rung lên hai cái, cô đang mải cua xe sang bên
trái nên cũng không kịp nhận điện thoại.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe trở hàng lớn chạy đến từ phía đối diện, theo lý
mà nói làn đường của cô đang là đèn xanh, vậy thì phía đối diện phải chuyển
sang đèn đỏ mới đúng.
Nhưng chiếc xe trở hàng đáng nhẽ phải dừng lại kia lại không hề có ý định giảm
tốc độ, mà ngược lại còn tăng tốc nhanh hơn lao phía cô.
Mí mắt Thẩm Loan giật mạnh một cái, vậy mà phản ứng đầu tiên lại là ấn nút
điều khiển hạ cửa sổ xuống đóng chặt.
Sau đó mạnh mẽ ngoặt tay lái sang bên phải, tránh chiếc xe ở phía trước và
dùng đuôi xe để chặn đầu chiếc xe trở hàng kia lại.
Rầm—
Loảng xoảng—
Chỉ nghe thấy hai tiếng động lớn vang lên, đuôi xe Maserati bị hư hại, nhưng
đầu xe lại tránh được nguy hiểm, cho dù là như vậy, lực tác động lớn của vụ va
chạm vẫn khiến cho Thẩm Loan không thể kiểm soát được, ngả người về phía
trước đập trán vào vô lăng.
Ù ù!
Hai tailùng bùng, trong khoảnh khắc đó cô tưởng rằng mình lại trở về kiếp
trước, lần đầu tiên bước chân vào nhà họ Thẩm, bị Thẩm Khiêm tát cho một bạt
tai, dường như cả thế giới đều trở lên yên tĩnh.
Chiếc xe trở hàng rõ ràng không có ý định từ bỏ, một lần không được, lui xe lại,
muốn đâm lần thứ hai.
Thẩm Loan không quan tâm đến cơn đau truyền đến từ trán cùng với nỗi sợ hãi
điếc nửa lỗ tai đem đến, cắn chặt răng, ngồi vào vị trí, khởi động động cơ lại
một lần nữa...
Đúng trong khoảnh khắc chiếc xe trở hàng kia lao đến lần thứ hai, chiếc xe
Maserati màu đỏ trong tư thế kéo lấy tay ga như một mũi tên lệch hướng xông
ra.
Chiếc xe trở hàng cồng kềnh không được uyển chuyển như chiếc xe con, muốn
đuổi theo là không thể nào.
Hơn nữa chuyện này đã gây ra việc tắc đường, nhưng những chiếc xe tận mắt
chứng kiến vụ việc cũng không ít, giao thông nhanh chóng rơi vào tình trạng tắc
nghẽn.
Những chiếc xe ở đằng sau cứ dồn lên, những chiếc xe phía trước lại chặn lại,
chiếc xe chở hàng căn bản là không thể chạy được!
Trừ khi—
Cửa xe bị đẩy ra từ phía trong, một người đàn ông đeo khẩu trang đội mũ lưỡi
trai che đi khuôn mặt nhảy ra từ vị trí ghế lái, dáng người cao to, mặc một chiếc
áo sơ mi màu đen, đang chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng đáng tiếc, chạy không nổi hai bước, thì đã bị cảnh sát giao thông đang
vội vã đi đến bắt được.
"Còn muốn chạy?! Thành thật một chút đi!"
Người đàn ông bị cảnh sát kìm chặt không thể không hạ thấp người xuống,
nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt cứ nhìn chằm chằm về phía
chiếc xe Maserati màu đỏ.
Đuôi xe đã bị đâm đến nỗi nát bét, khói trắng mờ mờ ảo ảo bay lên, trong không
khí phảng phất mùi xăng dầu.
Bùng nổ—
Bùng nổ!
Ngược lại là nổ bùng!!!
Người đàn ông hung tợn nhìn, nếu như ánh mắt có thể hóa thành ánh lửa, vậy
thì anh ta nhất định sẽ thiêu cháy chiếc xe cùng với người trong xe kia một cách
sạch sẽ đến xương cốt cũng không để lại.
"Không xong rồi! Chiếc xe phía trước đang bị rỉ dầu! Nhanh chóng cứu—"
Cảnh sát nghiêm mặt lại, ánh mắt căng thẳng, nhưng còn chưa kịp nói xong
bỗng dưng im bặt.
Nhìn thấy một dáng người cường tráng xông đến chiếc xe bị đâm kia còn nhanh
hơn bọn họ, giống như một con báo săn lao điên cuồng, nhanh như tia chớp.
Quyền Hãn Đình cắn chặt răng, cánh tay nổi gân xanh, trong nháy mắt kéo cánh
cửa ở vị trí ghế lái ra, đối diện với đôi mắt chứa đựng ý cười của người phụ nữ
—
"Sao anh lại đến đây?"
Khoảnh khắc đó, trái tim của anh mới rơi xuống.
Cửa xe biến dạng nghiêm trọng, Thẩm Loan bị kẹt giữa ghế ngồi và tay lái
không thể động đậy được, trán chảy máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt đó lại
sáng ngời trong veo không gì sánh bằng, trong khoảnh khắc này phản chiếu
khuôn mặt của người đàn ông, lấp lánh gợn sóng.
Quyền Hãn Đình cắn răng, trực tiếp nắm dây an toàn trên người cô lôi ra: "Anh
không đến, sợ rằng em sớm đã đi đời rồi!"
"Nhưng anh vẫn đến rồi."
"Còn cười được? Có gì đáng cười hả? Xấu chết đi được!"
Có trời mới biết được, anh ngồi trong chiếc xe đằng sau nhìn thấy một màn
nguy hiểm xảy ra trước mắt, tim sắp nhảy ra ngoài! Trong khoảnh khắc đó, Lục
gia Quyền Hãn Đình không sợ trời không sợ đất lại bị "sự sợ hãi" trước nay
chưa hề có bao trùm.
Cho dù đi đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, trải qua hình phạt nghiêm
khắc, đánh đập tra hỏi, anh cũng hề có cảm giác như thế này—
Dường như trời sắp sập xuống!
Thẩm Loan hít sâu một hơi, yếu ớt nói: "Quyền Hãn Đình, anh lại dám nói em
xấu?"
"Im miệng!" Ánh mắt người đàn ông mãnh liệt.
Nhưng trái tim Thẩm Loan lại mơ màng mềm nhũn.
Cô đưa tay sờ má người đàn ông, nhẹ nhàng, dịu dàng: "A Đình đừng sợ."
Quyền Hãn Đình tự nhiên có cảm giác xúc động muốn khóc, viền mắt nóng lên,
mũi cay cay.
Bàn tay đang nắm dây an toàn hơi run run, sức lực ngày càng lớn, động tác
cũng ngày càng mạnh mẽ: "Bảo bối ngoan, cố chịu một chút."
"Được."
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên dùng sức.
Thẩm Loan bị ghìm đến nỗi toàn thân lạnh toát, mà trong không khí mùi xăng
dầu càng càng càng nồng nặc.
Mồ hôi trên trán người đàn ông nhỏ từng giọt xuống dọc theo gò má.
"Đừng nóng vội, từ từ."
"Im miệng!" Hai mắt người đàn ông đỏ ngầu, lên tiếng trách mắng hiếm thấy.
Thẩm Loan mới không thèm sợ anh: "Vừa nãy anh nói em xấu, em còn không
tức giận, sao ngược lại thành anh tức giận vậy? Sao hả, sợ em sẽ chết à?"
"Không được phép nói ra chữ đó!"
"Ai ya, em nói nhỡ đâu em thật chết rồi, anh..."
"Sẽ không! Anh không cho phép!"
Thẩm Loan cười nhẹ, khuôn mặt tái nhợt của cô một chút hồng hào: "Anh cũng
bá đạo quá rồi."
Nhưng, cô thích sự bá đạo như vậy.
Cuối cùng dây ăn toàn cũng được nới lỏng ra, là bị ai đó dùng sức mạnh mẽ kéo
ra.
Quyền Hãn Đình ôm cô ra ngoài xe.
Thẩm Loan thuận theo dựa vào trong lòng anh, tay quàng lên cổ người đàn ông,
hoàn toàn là tư thế ỷ lại.
Khi đã đi xa phạm vi chiếc xe có thể bùng nổ, Quyền Hãn Đình mới mở miệng
hỏi cô: "Cảm thấy khó chịu ở đâu?"
"Chóng mặt."
"Còn gì nữa?"
"Buồn nôn."
"Trên người có vết thương nào không?"
Thẩm Loan lắc đầu.
Người đàn ông bỗng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt cô có những
vết máu, tim đau thắt lại.
"Anh vẫn chưa nói cho em biết, sao anh lại ở đây?"
Quyền Hãn Đình không trả lời, cũng không biết là đang giận cô hay là giận
mình.
"Đang yên đang lành sao lại bắt đầu cáu kỉnh vậy?" Giọng Thẩm Loan nhẹ
nhàng yếu ớt, không giống với sự nhẹ nhàng dứt khoát như ngày thường, nghe
kỹ một chút, rõ ràng là hơi thở không ổn định.
"Em không thể ngừng lại một chút sao? Bớt nói hai câu? Còn chê mình chưa đủ
tồi tệ sao?!"
Thẩm Loan nhẹ nhàng ở trong lòng anh, cố gắng nhịn cơn đau đầu vừa ập tới,
mỉm cưởi một cái: "Em không sao..."
"Mặt trắng bệch thành như thế này rồi còn nói không sao?!" Tức giận đến nỗi
gầm lên một câu, nhưng đáy mắt toàn sự lo lắng: "Xe cứu thương đâu? Sao còn
chưa đến? Mẹ nó, bọn họ làm cái gì vậy?!"
Quyền Hãn Đình ôm chặt cô, giọng nói dường như hơi nghẹn ngào: "Không đợi
nữa, chúng ta tự đi bệnh viện!"
Đúng vào lúc anh xoay người bước nhanh—
"Xe cứu thương đến rồi!"
Trong lúc đưa đôi tình nhân hoạn nạn có nhau, đồng thời cũng không bỏ lỡ thân
mật kia, cảnh sát giao thông sớm đã sơ tán phương tiện và đám đông xung
quanh.
"Ba người các anh đưa anh ta về đồn trước, nhân tiện thông báo với công an
thành phố, bảo bọn họ sắp xếp để cảnh sát hình sự đến đây."
"Hả? Cảnh sát hình sự?"
"Tôi hỏi qua rồi, các nhân chứng đều khai chiếc xe trở hàng kia cố ý đâm vào
chiếc Maserati, hơn nữa đâm một lần không được, còn đâm lần thứ hai."
"Ý của ngài là... giết người có chủ đích?!"
"Không loại trừ khả năng này, quyền lực của cảnh sát giao thông chúng ta có
hạn, nhanh chóng thông báo cho bên kia giúp đỡ."
"Vâng."
"Hai người các cậu, ghi chép lại phương thức liên lạc của các nhân chứng, sau
này có khả năng sẽ cần dùng đến. Còn nữa, thông báo với bên phòng cháy chữa
cháy, chiếc xe này bất cứ lúc nào cũng có thể nổ."
Mười năm phút sau, xe cứu hỏa đến nơi, đúng lúc này, đuôi của chiếc xe
Maserati màu đỏ đã bắt đầu cháy, dầu cũng rỉ ra không ít, nhưng kỳ lạ là vẫn
chưa phát nổ.
Đội phòng cháy chữa cháy bắt đầu hành động, phải nhanh chóng dập lửa.
"Ơ?"
"Sao vậy?"
"Các anh xem—"
"Kính chắn gió đằng sau. Xe đã bị đâm như thế này rồi, nhiệt độ cao và đột
nhiên lại bị lạnh, sau cả ba hoàn cảnh cực đoan, vậy mà vẫn có thể còn nguyên
vẹn không bị hư hại?!"
"Còn nữa, cửa kính xe cũng vẫn tốt!"
Cộc cộc—
Một sĩ quan cứu hỏa trẻ tuổi không kìm được sự tò mò, đưa tay lên gõ thử hai
cái: "Thứ này rốt cuộc được làm từ chất liệu gì vậy?"
"Nhìn có vẻ là kính chống đạn."
"Không đúng! Kính chống đạn cũng không thể chống đỡ nổi như vậy, anh nhìn
bề ngoài xem, trừ vết xước ra, một vết nứt cũng không thấy, kính có kiên cố thế
nào thì có một vết nứt cũng là chuyện bình thường."
"Đi! Đem về nghiên cứu một chút!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.