Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Tống Càn được khen lợi hại: "..."
Anh ta bỗng nhiên phát hiện, Ngụy Hiểu Nhạc và mẹ cậu đều khiến người khác
tức muốn chết, đều có bản lĩnh tức chết người không đền mạng.
Nhưng, dù khó dạy bảo thế nào cũng phải tiếp tục dạy, còn muốn phải dạy đến
nơi đến chốn mới thôi.
Anh ta đã từng nghe mấy người bạn đã kết hôn có con ca thán, cái gì mà "Ba
không dễ làm", "Trẻ con ghê gớm trong nhà phiền không chịu được".
Tống Càn nghe xong chỉ cười cho qua, không để tâm, thầm nghĩ, gia đình họ
chỉ là nuôi dạy một đứa bé mà thôi, bỏ tiền mời bảo mẫu là có thể giải quyết, có
khó gì chứ?
Đến giờ phút này, đến phiên mình anh ta mới cảm nhận sâu sắc được khó khăn,
gian khổ trong đó—
Bảo mẫu có thể giặt quần áo nấu cơm, nhưng không thể đánh mắng dạy dỗ.
Nói cho cùng, ba mẹ vẫn phải tự vén tay áo mà làm.
Đứa trẻ mà ngoan ngoãn biết nghe lời còn bớt lo, nhưng nếu không nghe lời, ví
dụ như đứa trước mắt này, thì... muốn to cái đầu.
Tống Càn thở sâu: "Con cảm thấy ba có thể khiến mẹ Mao Trình xin lỗi là rất
lợi hại?"
"Đúng vậy!"
"Thật ra con cũng có thể."
"Con?" Ngụy Hiểu Nhạc bĩu môi: "Gạt người."
"Có câu nói, có lý đi khắp thiên hạ. Ý là chỉ cần nói lý lẽ thì không sợ gì hết."
"Nói... lý lẽ?" Cậu bé con nghe xong phát ngốc.
Tống Càn mở miệng giải thích: "Con đánh Mao Trình, cậu bé bị thương, chúng
ta trở thành người không biết lý lẽ, cho nên ba phải xin lỗi phụ huynh của Mao
Trình; mà Mao Trình nói ra những lời khó nghe đó, con mới bị chọc giận vì vậy
mà đánh người, cho nên, phụ huynh của Mao Trình trở thành người không biết
lý lẽ, mẹ của Mao Trình tất nhiên cũng phải xin lỗi ba. Nghe hiểu không?"
Cậu bé con ngây ngốc trong chốc lát, sau đó... lắc đầu.
"Không hiểu lắm."
Tống Càn đỡ trán, bây giờ anh ta vô cùng nghi ngờ sinh vật "Cha" này làm sao
mới có thể sống sót? Sẽ không bị tức chết chứ?
"Nói đơn giản một chút, sau này con không được đánh nhau nữa!" Đã đủ dễ
hiểu chưa?
Cậu bé con vò đầu, những lời này cậu nghe hiểu, nhưng —
"Nếu người khác đánh con, con cũng không thể đánh trả sao?"
"Cái này..." Tống Càn rối rắm, ho nhẹ: "Phải xem tình huống rồi mới quyết
định."
"Tình huống gì?"
"Nói lý lẽ không có nghĩa là đứng yên cho người ta đánh, lúc cần thiết tất nhiên
có thể đánh trả."
"Ồ ~ vậy là tốt rồi." Cậu bé con vỗ vỗ ngực, cười nhe răng: "Dù sao Mao Trình
cũng không đánh lại con."
Tống Càn: "......" Anh ta có thể lựa chọn cái chết không?
Buổi tối, bảo mẫu tắm rửa xong cho tiểu gia hỏa, ôm vào trong phòng, Tống
Càn lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ màu lam.
"Lại đây, thay đi."
"Không muốn cái này, muốn vịt nhỏ màu vàng."
Tống Càn thầm nghĩ tật xấu cái gì vậy, nhưng vẫn lanh lẹ đổi thành một bộ màu
vàng in hình vịt con khác.
Bây giờ Ngụy Hiểu Nhạc mới cảm thấy mỹ mãn mặc vào.
Tống Càn chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp: "Ngủ ngon."
Cậu bé con chớp mắt: "Ngủ ngon."
Để một ngọn đèn vàng nhạt, Tống Càn đóng cửa rời đi.
Năm phút đồng hồ sau, Ngụy Hiểu Nhạc xốc chăn lên, xuống giường, tìm cặp
sách, mở ra, lấy một cái di động.
Trong lúc đó, còn nhìn về phía cửa mấy lần phòng ngừa có người đột nhiên tiến
vào.
Sau khi lấy được điện thoại cậu nhảy lại vào giường, nằm xuống.
Dùng chăn che lại, gọi đến một dãy số —
Sau hai tiếng tút tút, đầu kia nghe máy.
Đôi mắt Ngụy Hiểu Nhạc sáng ngời, buột miệng thốt ra: "Mẹ ơi!"
"Hiểu Nhạc?"
"Mẹ ơi bao giờ thì mẹ về nhà?"
"Nhạc Nhạc nhớ mẹ?" Giọng nói của người phụ nữ nhỏ nhẹ dịu dàng, giống
như viên kẹo mềm mại, vừa nghe đã thấy ngọt.
"Vâng, nhớ!"
"Thật ngoan ~ hôm nay ở trường học có nghe lời cô giáo không?"
Ngụy Hiểu Nhạc hơi chột dạ, ấp úng có vâng hai tiếng.
Đầu kia vừa nghe đã thấy không đúng, nhưng không lập tức truy hỏi, hay tức
giận, chỉ nói: "Có thể nói cho mẹ biết không?"
"... Con đánh nhau với bạn học."
"Có mời phụ huynh không?"
"Có."
"Tống... Ba có phê bình con không?"
"Ba nói phải nói lỹ lẽ, không thể động tay động chân; nhưng nếu có ai đánh con,
con có thể đánh trả."
Đầu kia trầm mặc một lúc lâu.
"Mẹ ơi?"
"Hiểu Nhạc, sau này nhớ nghe lời ba."
"Vâng." Tuy biết bên kia không nhìn thấy, nhưng cậu bé con vẫn thận trọng gật
gật đầu: "Mẹ ơi bao giờ mẹ trở về thế?"
"Ngày mai."
"Thật vậy hả?! Mẹ tới đón con tan học nhé?"
"Được." Người phụ nữ trả lời dịu dàng.
...
Thẩm Loan ở sơn trang Đông Li tĩnh dưỡng mấy ngày, vết thương trên trán đã
nhạt dần, một lớp che khuyết điểm mỏng là có thể che được.
Cô thấy bản thân đã khá hơn rất nhiều rồi, nhưng Quyền Hãn Đình lại không
yên tâm, lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô như nhìn phạm nhân, cái này không
được, cái kia không cho.
"Anh sắp thành bà mẹ già đến nơi rồi đấy!" Thẩm Loan nhào nặn gương mặt
của người đàn ông, cảm giác thật thích.
Quyền Hãn Đình không phản kháng, chỉ lo kéo cô vào trong lòng, một bàn tay
không an phận sờ loạn bên hông của người phụ nữ.
Hoa cỏ thấp thoáng, giống như một đôi uyên ương hoang dại triền miên.
Mà một màn này bị Sở Ngộ Giang đúng lúc đi ngang qua vườn hoa nhìn thấy,
đấy, hai người này lại dính vào nhau.
Trước kia, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới gia sẽ có dáng vẻ này khi rơi vào bể tình
— phóng đãng hồi xuân, cả người toát ra mùi thối nát.
Làm bậy nha!
Lớp quyền anh không có, huấn luyện bắn súng cũng hủy bỏ, ngay cả tập yoga
cũng phải tập dưới mí mắt mới được, Thẩm Loan trở thành người nhàn rỗi nhất
sơn trang, không gì sánh nổi.
Trái ngược hoàn toàn là Lolita dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp, cần cù và chăm
chỉ, không chỉ phục vụ các món ngón, mỗi ngày còn chuẩn bị cho Thẩm Loan
một nồi lão hỏa tịnh canh*, không lặp lại, bổ não bổ thân, tiện thể tăng cân, nhất
cử tam tiện.
*Lão hỏa tịnh canh: hay còn gọi là canh quảng phủ, thuộc ẩm thực Quảng
Đông. Là món canh bồi bổ sức khỏe được người dân xứ Quảng thừa hưởng từ
hàng ngàn năm trước.
Thẩm Loan đặt tay lên mu bàn tay của người đàn ông, kéo bàn tay đang đặt trên
eo mình ra: "Anh xem, em bị Lolita suốt ngày bồi bổ bằng mấy loại canh kỳ
quái đó bây giờ béo hơn rồi."
"Phải không? Để anh sờ xem... Hình như béo thêm một vòng so với trước kia."
"Có sao?" Đã là phụ nữ dù bao nhiêu tuổi, vừa nghe thấy từ "béo" theo bản
năng sẽ đều căng thẳng, cho dù Thẩm Loan gầy cũng thế.
"Béo lên chút sờ vào mới thấy sướng." Quyền Hãn Đình vẫn chưa thỏa mãn mà
véo véo hai cái nữa, ừm, cuối cùng cũng đẫy tay.
Ăn cơm trưa xong, Quyền Hãn Đình nhận điện thoại.
Trong lúc đó, có nhắc đến Tống Lẫm, Thẩm Loan lập tức ném điều khiển ra xa,
ghé vào nghe lén.
"... Được, tôi biết rồi..."
Kết thúc cuộc trò chuyện.
Thẩm Loan: "Có tin gì vậy?"
"Phòng pháp ý Cục Công An đã có kết quả đối chiếu DNA, xác nhận là thi thể
của Tống Lẫm, coi như đã kết án, cũng đã thông báo người nhà tới nhận thi
thể."
"Ai tới nhận?" Thẩm Loan đột nhiên rất tò mò.
"Em đoán xem."
Người nhà họ Tống rất đơn giản, dựa vào hiểu biết của cô đối với Tống Nguyên
Sơn, chắc sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ đã giết con trai mình, vậy chỉ còn —
"Tống Càn?"
"Ừm."
Thẩm Loan cười nhạo một tiếng: "Thú vị ghê, hại người rồi nhặt xác? Thể hiện
sự nhân từ cuối cùng sao?"
"Quan hệ của anh em nhà họ Tống không được tốt lắm, nhưng Tống Càn vẫn có
chút tình cảm với đứa em trai Tống Lẫm này, đáng tiếc, kết quả Tống Lẫm lại tự
mình hất bỏ không còn một mảnh."
Thẩm Loan sơn trang ở Đông Li ăn xong cơm tối định về nhà họ Thẩm.
Chiều hôm xuất viện, Thẩm Khiêm từng gọi cho cô một cuộc điện thoại, muốn
đến bệnh viện thăm người mà không thấy ai.
Kết quả, Quyền Hãn Đình nhân lúc cô không chú ý, trực tiếp giật điện thoại,
cúp điện thoại không chút do dự.
Thẩm Loan vừa tức vừa buồn cười: "Anh ngây thơ đến mức này sao? Sao lại
giống đứa trẻ thế?"
Người nào đó đúng tình hợp lý: "Không cho em nhận điện thoại của anh ta!"
"..."
"Không cho!"
Ha ha, Quyền ba tuổi.
"Ở lại thêm hai ngày không được sao?" Quyền Hãn Đình cau mày, vẻ mặt
không vui.
"Cộng thêm hai ngày nằm viện, đã là sáu ngày tất cả, còn chưa đủ nhiều sao?"
"Nếu không em dọn đến đây luôn đi?" Người đàn ông mong đợi, nghĩ đến sinh
hoạt tính phúc tương lai, anh không nhịn được vui sướng.
"Tưởng bở!"
Cuối cùng, Quyền Hãn Đình không lay chuyển được cô, không tình nguyện đưa
người về nhà họ Thẩm.
Trước khi sắp chia tay, tất nhiên là ôm hôn triền miên.
Thẩm Loan suýt nữa bị anh hôn đến thở không nổi: "Ưm! Ưm ưm..."
Đủ rồi!
Quyền Hãn Đình mút thật mạnh hai cái mới buông ra.
Thẩm Loan: "..."
Lão lưu manh thành tinh, càng ngày càng không quy củ.
Thẩm Loan vòng qua vườn hoa, khi đang chuẩn bị vào cửa thì nghênh diện
đụng phải Thẩm Khiêm.
Hai người đều ngây người.
"Anh."
"Đã về?"
"Vâng."
Thẩm Khiêm đảo mắt qua cái trán trơn bóng của cô: "Ổn chưa?"
"Vâng."
Không nhiều lời, hai người gặp thoáng qua.
Bỗng nhiên, Thẩm Khiêm dừng bước chân: "Tống Lẫm chết rồi."
Thẩm Loan không dừng lại, nhẹ nhàng bâng quơ "Ồ" một tiếng, không dao
động.
"Có phải do em làm không?"
Lời này khiến Thẩm Loan không thể không dừng lại, khẽ cười xoay người, nhìn
thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông =.
"Anh, anh đang nói gì vậy?"
Thẩm Khiêm gằn từng chữ một: "Anh nói, Tống Lẫm có phải em giết không?"
Người phụ nữ cười mặt mày cong cong: "Em và anh ta có mẫu thuẫn không sai,
từ chuyện ở suối nước nóng trong sơn trang đến chuyện lần này anh ta và Lý
Văn Cẩn hợp mưu muốn đâm chết em, mà em cũng thật sự hận không thể một
dao giết chết anh ta, nhưng anh cảm thấy em có làm chuyện này sao?"
"Em không làm không nghĩa những người khác cũng không."
Ám chỉ Quyền Hãn Đình ra tay.
Thẩm Loan không giải thích nhiều, có đôi khi, nói càng nhiều, sơ hở càng
nhiều, mà Thẩm Khiêm lại là một người tương đối thông minh, chỉ sợ từ giọng
điệu, thần thái của cô đều có thể tìm ra manh mối.
"Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ." Ném xuống một câu như vậy, Thẩm
Loan không hề dừng lại, cất bước đi vào.
Thẩm Như đi Quảng Đông, mấy ngày trước Dương Lam bị bệnh, bây giờ còn
nằm trên giường nghỉ ngơi, Thẩm Yên cũng không ở nhà.
Một căn nhà to như vậy, ngoài mấy người làm đang quét dọn ở ngoài, nghênh
đón cô về, cũng chỉ có Thẩm Xuân Giang đang ngồi trên sô pha.
"Ba." Cô đi qua.
"Cùng ba tới phòng làm việc." Nói xong, đứng dậy đi về phía trước.
Thẩm Loan không lắm để ý cười cười, đi theo phía sau.
Nội dung cuộc nói chuyện không nghiêm túc, chỉ hỏi một vài câu liên quan đến
hôm tai nạn xe cộ, cũng cố ý vô tình nhắc đến Tống Lẫm, xem ra, Thẩm Xuân
Giang cũng chỉ muốn nói mấy câu khách sáo với cô.
"Con và Tống Lẫm rốt cuộc có ân oán gì? Sao cậu ta lại bí quá hoá liều hợp
mưu với Lý Văn Cẩn, muốn tính mạng của con?"
"Không biết. Tuy con và Tống Lẫm ở chung không vui vẻ, nhưng ngẫm lại cẩn
thận thật ra số lần chạm mặt cũng không nhiều, con cũng không biết con đã đắc
tội với anh ta lúc nào."
"Là như thế sao?" Thẩm Xuân Giang nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ đánh giá cô.
Thẩm Loan không tránh không né, nói năng khí phách: "Vâng!"
Sau một lúc lâu, Thẩm Xuân Giang than nhẹ: "Thôi, con nghỉ ngơi cho khỏe lại
đi."
Ngày hôm sau là chủ nhật, Khải Hàng cũng nghỉ.
Sáng sớm Miêu Miêu đã gọi điện thoại đến —
"Tổng giám đốc Thẩm, Trần Mặc đã trở lại!"
Hai tháng trước, Minh Á bị một công ty đến từ Bắc Hải thu mua, thay tên là
"Hàng Á".
Nhân viên cũ đều nghỉ việc, giải tán, Thái Vân, Ứng Bân và một vài người khác
tiếp tục đi theo.
Mà Trần Mặc được Thẩm Loan bí mật sắp xếp đến Kinh Bình tham gia lớp tập
huấn quản lý trong 40 ngày, làm công tác chuẩn bị nhậm chức CEO.
Bây giờ, tập huấn kết thúc, anh ta ngồi chuyến bay 6 giờ sáng về Ninh Thành.
Sợ ảnh hưởng Thẩm Loan nghỉ ngơi, cho nên trực tiếp gọi cho Miêu Miêu.
"Trần Mặc nói, trước khi nhậm chức muốn gặp cô."
"Gặp tôi?" Thẩm Loan nhướng mày.
"Ừm."
"Được, hai giờ chiều gặp, cô cũng đến cùng luôn đi."
...
Miêu Miêu đặt một phòng riêng trên mạng, hơn nữa cũng đến sớm trước nửa
giờ.
Không lâu sau Thẩm Loan cũng đến.
"Trần Mặc đâu?"
Miêu Miêu: "Cuối tuần bị tắc đường, anh ta vẫn trên cầu vượt."
Vào thời gian trà chiều, Thẩm Loan thích ăn, Miêu Miêu càng đam mê hơn, hơn
nữa trà chiều ở chỗ này gần xa nổi tiếng, hai người gọi đồ ăn trong lúc chờ đợi,
Trần Mặc cũng đã tới.
Chỉ là anh ta không đến một mình mà còn dẫn theo một người phụ nữ.
"Đây là ai?" Miêu Miêu nhỏ giọng nói thầm.
Thẩm Loan cười đứng lên, bắt tay với Trần Mặc: "Hoan nghênh về nhà."
Sau đó mới quang minh chính đại đưa mắt nhìn người phụ nữ, đánh giá không
chút nào che dấu.
Ấn tượng đầu tiên là thật xinh đẹp.
Cao khỏang 168 cm, tỉ lệ dáng người vô cùng hoàn hảo, chân dài eo thon, làn da
trắng nõn, áo sơ mi chiffon, phối với quần ống rộng màu đen, giày cao gót mũi
nhọn màu đỏ, tràn đầy khí chất của môt OL (office lady) giỏi giang.
Trang điểm nhẹ nhàng, mỉm cười đúng mực.
Ấn tượng thứ hai là trẻ tuổi.
Tuy quần áo theo phong cách thành thục, nhưng gương mặt tràn đầy collagen
kia không lừa được người, dáng vẻ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi.
Nhưng kỳ la chính là gương mặt non nớt này không giả, nhưng cả người đều
toát lên hương vị của một người phụ nữ thành thục đã có chồng, khí chất này
không phải là chỉ mặc quần áo và trang điểm là có hiệu quả.
Thẩm Loan bỗng nhiên sinh ra tò mò.
Khi cô đánh giá người phụ nữ, cô ta cũng lẳng lặng đáng giá cô.
Quả nhiên như lời Trần Mặc nói, là một cô gái vô cùng trẻ tuổi, nhiều nhất cũng
chỉ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, còn cao hơn mình nửa cái đầu, da dẻ trắng
sáng, thu hút người nhất là đôi mắt đen nhánh trong vắt kia như có tia sáng xẹt
qua, dập dềnh sóng cuộn, cử chỉ động lòng người.
Trong vắt đến mức liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả, không dính nhiễm
thế tục, càng không giống một thương nhân khôn khéo đầy bụng kế sách.
Bây giờ cô ta bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Trần
Mặc.
Giống một sinh viên nữ như vậy mà có bản lĩnh làm mưa làm gió xuống tay
trong lúc khó khăn, âm thầm thu mua một công ty quảng cáo?
Còn thu mua với giá thấp hơn so với các đối thủ cạnh tranh mạnh.
Sao cứ có cảm giác như nghe tiểu thuyết vậy?
Dù sao trong lòng cô ta cũng đặt dấu chấm hỏi, có thái độ nghi ngờ.
Thẩm Loan: "Vị này là?"
Trần Mặc cười nói: "Nhìn tôi này, quên giới thiệu. Vị này là một người bạn tôi
làm quen được trong lúc tập huấn, gọi là Ngụy Uyển Ương. Vị này là bà chủ
của tôi Thẩm Loan, bên cạnh vị này chính là ta đồng sự Miêu Miêu."
"Xin chào, cô Ngụy."
"Xin chào, tổng giám đốc Thẩm."
Hai người bắt tay, nhìn nhau cười, ánh mắt chạm nhau mơ hồ có tia lửa tóe ra.
"Ngụy Uyển Ương? Uyển trong dịu dàng như nước?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.