Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Có việc cần nhờ người, đã xác định trước là kém một bậc.
Đừng nói là uống vài chén rượu trắng, dù có tỏ vẻ đáng thương, hôm nay Ngụy
Uyển Ương cũng có thể mặt không đỏ thở không mạnh mà gọi đối phương một
tiếng "ông nội"!
"Tổng giám đốc Âu nói như vậy làm tôi đau lòng đấy."
"Nếu cô Ngụy đã có thành ý như vậy, nếu tôi còn không cảm kích, hình như...
Cũng không tốt lắm. Tục ngữ nói đúng lắm, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng,
oan gia nên giải không nên kết mà!"
Người phụ nữ gật đầu: "Chính là đạo lý này."
"Nhưng lần trước Tần Cần làm tôi lúng túng trước mặt nhiều người như vậy,
còn la hét muốn đi cơ quan tư pháp, tố cáo tôi cưỡng hiếp..."
"Haizz! Cô ấy cũng chỉ là một con nhóc, chưa hiểu sự đời, anh người lớn lượng
thứ một chút đừng so đo với cô ấy được không?"
Trên mặt người đàn ông không có chút tức giận khi bị cắt lời, cũng không thèm
để ý đến sự nịnh hót "người lớn lượng thứ" cao chót vót này,bản thân đã bị thứ
khác hấp dẫn chú ý, chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm vào sườn mặt đẹp đẽ của
người phụ nữ, đôi mắt tối sầm lại.
Lại nói, Ngụy Uyển Ương cũng là người đẹp.
Dù chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất ở trên người cô ta, giờ nào phút
nào cũng đang tản ra cám dỗ trí mạng.
So với cái loại quả non chát mới vừa hai mươi như Tần Cần, Ngụy Uyển Ương
chính là quả đào mật đã chín, tươi ngon nhiều nước, hương thơm mêm người.
Hiếm có nhất là tuổi của cô ta cũng không lớn, lại một thân phong tình.
Âu Chí Đông sưu tầm không ít phụ nữ, lớn thì một nữ minh tinh, nhỏ thì người
mẫu tuyến mười tám, nói là "duyệt vô số gái" cũng không quá, còn chưa từng
gặp qua loại như Ngụy Uyển Ương này ---
Đan xen giữa thiếu nữ và thiếu phụ, là sự tồn tại của quyến rũ và ngây ngô.
"Không so đo cũng được." Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, câu nói dừng
hai lần, tối nghĩa không hiểu được: "Trừ khi, cô có thể thay thế Tần Cần, theo
tôi một đêm."
Nụ cười của người phụ nữ bỗng trì trệ, rượu cũng rơi ra hơn nửa, thấm ướt mu
bàn tay, sự mát lạnh xuyên qua lỗ chân lông đi thẳng đến ngực, sau đó lan tràn
đến tứ chi.
Trong nháy mắt nào đó, Ngụy Uyển Ương rất muốn chẳng màng gì mà trực tiếp
cho đối phương một tát, cười lạnh hai tiếng, nghênh ngang rời đi.
Giống như con khổng tước kiêu ngạo hào hùng, không thể xâm phạm.
Nhưng hiện thực là, trong tay Âu Chí Đông nắm giải trí Phi Dương, cô ta muốn
hoàn thành việc thu mua, chắc chắn phải qua được một cửa này!
Nếu bỏ qua cơ hội lần này, sự phát triển của phòng làm việc bị chặn lại, vậy thì
một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, cô ta sẽ không thể thoát khỏi thế
lực khống chế của Tống Càn, thì làm sao để đoạt lại quyền nuôi dưỡng Hiểu
Nhạc?
Cho nên, cô ta không thể rời đi, thậm chí là... Không thể từ chối!
Âu Chí Đông: "Nếu như đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không vòng vo nữa.
Đêm nay ở lại, chuyện trước đó xóa bỏ hết, thế nào?"
Trong lòng có sông cuộn biển gầm như thế nào thì trên mặt vẫn bình tĩnh như
cũ, Ngụy Uyển Ương nói: "Xin lỗi, trượt tay."
Nói rồi, lau đi vết rượu trên tay, lấy bình rượu ra, lần nữa rót đầy, nói: "Khẩu vị
của tổng giám đốc Âu không nhỏ, cũng không biết tửu lượng có quan hệ trực
tiếp không?"
Trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia hứng thú, mơ hồ nhảy ra sự xúc động:
"Ồ? Cô có kiến nghị gì hay?"
"Hay là, chúng ta so một lần?"
"So thế nào?"
"Tất nhiên là, so ly này đến ly khác, xem ai thua trước. Tôi thua, mặc cho tổng
giám đốc Âu xử lý. Nhưng nếu..." Cô ta tạm dừng trong chớp mắt, giơ tay để
lên vai người đàn ông, sát người vào, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Anh thua, thì
phải đồng ý với tôi một điều kiện."
Nhuyễn ngọc ôn hương* gần ngay trước mắt, trong mắt người đàn ông vẫn xẹt
qua sự cảnh giác: "Điều kiện gì?"
*Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở
thanh xuân ấm áp.
"Tôi tạm thời còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ kỹ rồi lại nói cho anh, giống như... 《
Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》, Triệu Mẫn với Trương Vô Kỵ, vừa nghĩ đã cảm thấy
thú vị rồi!"
Chân mày người đàn ông căng thẳng, như đang do dự, lại có chút động lòng với
Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ vừa nói.
Ngụy Uyển Ương cầm lấy chén rượu, đưa tới trước mặt người đàn ông: "Đừng
nói là, anh không dám?"
"Hử! Dùng lời nói để kích tôi à?"
Trên mặt người phụ không có một chút bối rối và chột dạ khi bị vạch trần,
ngược lại càng cười sâu thêm: "Không sai, tôi đang kích anh đấy! Cho nên, cuối
cùng là so hay không?" Đầu ngón tay trắng như tuyết bấm vào chén rượu, ngầm
có ý gọi mời.
Người đàn ông giơ tay nhận lấy: "Được! Nếu như so cái khác, có lẽ tôi còn suy
nghĩ một chút, nhưng nói về tửu lượng, Âu Chí Đông tôi còn chưa từng thua ai,
chỉ sợ cuối cùng người không chịu nổi là cô."
Người phụ nữ nâng cằm lên, làm thái độ kiêu ngạo: "Chưa nói trước được gì,
thử qua mới biết được."
"Ha ha ha... Tôi thích cái tính cách này của cô!"
Kế tiếp, món ngon đầy bàn làm nền, càng ngày càng nhiều chai rượu rỗng.
Âu Chí Đông cười tủm tỉm uống ly rượu trắng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào
mặt Ngụy Uyển Ương, thỉnh thoảng lại nhìn xuống cổ, thuận thế đi xuống.
Cô ta mượn động tác rót rượu, nghiêng người tránh đi: "Đến, tổng giám đốc Âu,
tôi lại kính anh một ly."
Hai mươi phút sau.
Hai má người đàn ông hiện ra một tầng đỏ mỏng, tiếng thở dốc nặng thêm, trái
lại thì sắc mặt người phụ nữ vẫn như thường, thậm chí so với trước khi uống
rượu còn tái nhợt hơn vài phần.
Mắt Âu Chí Đông lộ ra sự kinh ngạc, hưng phấn trong mắt càng đậm: "Tửu
lượng không tồi, xem ra, thật sự có chút tài năng."
Ngụy Uyển Ương kiềm chế cơn buồn nôn trong bụng, nhẹ nhàng bâng quơ:
"Nếu không, sao lại dám so với anh?"
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại: "Cứ ly này đến ly khác như vậy thì phiền
quá, hay là, chúng ta đổi sang bình?"
"Được." Vui vẻ đồng ý.
Bây giờ Âu Chí Đông mới thật sự coi trọng, thấy dáng vẻ bình tĩnh như thường
của người phụ nữ, trong lòng càng thêm không chắc chắn.
Mới mở rượu ngũ lương*, mỗi người một chai.
*Loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên (Trung Quốc) làm bằng năm loại lương
thực.
"Uyển Ương, cô có chắc là còn muốn tiếp tục so không?"
"Vì sao lại không?"
Mí mắt người đàn ông giật giật, ngoài miệng lại thương tiếc: "Cô đấy, phụ nữ
mà tỏ vẻ mạnh mẽ cái gì? Uống xong chai này có thể muốn nửa cái mạng, bây
giờ nhận thua còn kịp.
"Tổng giám đốc Âu, anh nói như vậy, cũng quá coi thường phụ nữ chúng tôi
rồi."
"..."
Ngụy Uyển Ương: "Tôi uống trước rồi nói, anh từ từ cũng được." Nói xong,
ngừa đầu mạnh mẽ uống.
Khóe mắt người đàn ông muốn nứt ra: "Cô!"
Có lẽ là có cảm giác say, hoặc là lòng háo thắng, Âu Chí Đông đỏ mắt bắt đầu
uống ừng ực.
Kết quả còn chưa đến nửa bình, cũng đã ngất đi, say ngất ở trên chỗ ngồi.
Ngụy Uyển Ương thấy thế, buông bình rượu, đẩy đẩy bả vai người đàn ông:
"Tổng giám đốc Âu? Đừng ngủ mà, chúng ta tiếp tục uống..."
"Không được... Ực... Đừng nữa..."
"Như vậy sao được? Còn chưa phân thắng bại."
Đáp lại cô ta, là một trận ngáy.
Người phụ nữ thở phào một hơi, bỗng, biến sắc, lao ra khỏi phòng.
Che miệng, nghiêng ngả lảo đảo đi vào toilet, ghé vào trên bàn rửa mặt ói lên ói
xuống, toàn bộ quá trình kéo dài hai phút.
Tửu lượng của Ngụy Uyển Ương không kém, mấy năm vừa bắt đầu kia, vì đoạt
tài nguyên, kết thân, cô ta không thiếu chuyện ra ngoài xã giao, bữa tiệc đã
tham gia không có 1000, thì cũng có 800.
Một buổi tối uống mấy lần cũng là bình thường.
Một người vốn không uống rượu, lại cứ như vậy từng chút luyện ra.
Chờ đến khi phòng làm việc đi vào quỹ đạo, tiếng tăm lớn lên, cô ta mới chậm
rãi rời khỏi tuyến hai.
Không ngờ, hôm nay còn có cơ hội tái xuất giang hồ.
Ngụy Uyển Ương ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên cảm
thấy có một chút buồn cười.
Hay là... Thật đáng buồn?
Cũng may, cô ta đánh cuộc thắng, tất cả đều đáng giá.
Nhổ ra một ngụm khí, đều là mùi rượu. Người phụ nữ đứng thẳng, đè bụng, lại
moi họng ói ra một đợt nữa.
Vốc một nắm nước lạnh, rửa mặt, điều chỉnh tốt tâm tình và vẻ mặt, bây giờ
mới rời đi.
Đáng tiếc, cô ta vẫn đánh giá cao chính mình, chỉ một chút như vậy, mùi rượu
đã nhảy thẳng lên đầu, trước mắt bắt đầu choáng váng mắt nổ đom đóm, tay
chân cũng bủn rủn mệt mỏi.
Chỉ có vịn vào vách tường, mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.
Đi tới chỗ rẽ, bỗng nhiên đụng vào một lồng ngực ấm áp, người phụ nữ phát ra
một tiếng kêu đau, dưới phản lực thì lập tức sẽ ngửa ra sau ngã xuống đất, thế
ngàn cân treo sợi tóc, bỗng có cánh tay dài vắt nnag qua, quấn lấy vòng eo
mảnh khảnh của người phụ nữ, lại thuận thế kéo lên, Ngụy Uyển Ương lại lẫn
nữa rơi vào cái ôm ấm áp đó.
"A Càn..." Cô ta kêu ra tiếng, men say vướng lấy, như lời thì thầm của đôi yêu
nhau.
Đáng tiếc, người đàn ông vẫn chưa nghe rõ.
Giơ tay nâng cái cằm xinh xắn của người phụ nữ lên, ánh mắt thuận tiện rơi
xuống khuôn mặt quá mức tái nhợt kia.
Đôi mắt nửa mở nửa khép, đôi môi đỏ mọng nửa khép nửa mở, giữa hơi thở tản
ra một mùi rượu nồng nặc, yết hầu của Tống Càn chuyển độn, ánh mắt tối tăm.
Ngụy Uyển Ương thuận thế bám lấy vai người đàn ông, đôi tay vòng ra sau cổ,
khép lại thật chặt.
"Có lẽ em... đang nằm mơ..."
Nói xong, tự mình cười.
"Vì sao ở trong mơ còn thấy anh?"
Tống Càn: "..."
"Có lẽ là... ực... âm hồn bất tán... trong truyền thuyết à?"
Sắc mặt người đàn ông tối lại: "Cô đứng ngay ngắn cho tôi!"
"Đứng không nổi, vì ---" Cô ta cười đến mi mắt cong cong, giọng nói hờn dỗi:
"Em mềm mà!"
Shhh!
Người đàn ông siết chặt quai hàm.
Bàn tay để ở bên hông cô theo bản năng dùng sức.
"A... Anh nhẹ chút... Làm đau em..."
Đáy mắt Tống Càn bùng cháy: "Ngụy Uyển Ương, là do em tự đụng vào."
Nói xung, ôm cô ta nhanh chóng rời đi, giống như nóng lòng đạt mục đích gì
đó, như thiêu như đốt, vội vội vàng vàng.
Lúc đi ngang qua một phòng, người phụ nữ chợt nhớ tới gì đó, dùng sức một cái
tránh thoát khỏi cái ôm của người đàn ông, lảo đảo làm bộ đẩy cửa.
"Em làm gì?" Chân dài Tống Càn một bước, bắt được tay cô.
"Buông ra! Anh buông ra!"
"Ngụy, Uyển, Ương!"
"Em muốn lấy túi! Túi ---" Cô ta cố ý nhấn mạnh hai lần.
Người đàn ông nhíu mày.
Lúc này, Ngụy Uyển Ương đã đẩy cửa ra, đi đến chỗ ngồi ban đầy, cầm lấy túi.
Tống Càn nhìn Âu Chí Đông đã gục xuống bàn, ánh mắt đột nhiên sắc bén, lòng
đầy ý niệm bị tướt tắt sạch sẽ.
"Đi thôi? Ơ... Sao lại không đi nữa?" Người đàn ông nghi ngờ nhìn anh ta một
cái.
"Ngụy Uyển Ương, cô nhìn kĩ xem tôi là ai!" Đôi tay kẹp chặt hai vai thon gầy
của cô ta, Tống Càn nghiến răng nghiến lợi.
"Anh... là ai?"
"Thế nào, không biết?" Anh ta cầm lấy nửa chai rượu còn dư trên bàn, giơ cao
hơn đầu, nghiêng tay đổ.
Ngụy Uyển Ương kêu lên, giật mình một cái bỗng tỉnh táo: "Tống Càn, anh nổi
điên cái gì?!"
"Bây giờ nhận ra tôi là ai?" Nở nụ cười mỉa, cay nghiệt như dao, chỉ vào Âu Chí
Đông ngất như con lợn chết: "Cô định say khướt ngủ với gã ta như vậy?"
Sắc mặt người phụ nữ nhanh chóng thay đổi.
Mắt Tống Càn lộ sự châm biếm: "Cô cho rằng lấy thân thể làm lợi thế, sắc đẹp
làm mồi, là có thể làm cho tên họ Âu nhỏ ra, đồng ý thu mua?"
"Câm miệng, anh cái gì cũng không biết!"
"Đúng vậy, tôi đúng là không biết cô có thể rẻ mặt đến nước này! Ngụy Uyển
Ương, người phụ nữ dơ bẩn như cô căn bản không xứng làm một người mẹ!"
"Anh có tư cách gì để nói ra lời này? Tống Càn, anh dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc Hiểu Nhạc là con trai tôi, cô là mẹ đẻ của Hiểu Nhạc! Nếu có
thể, một người phụ nữ bất kỳ nào cũng được, sao lại cố tình là cô?"
Khuôn mặt vốn tái nhợt của người phụ nữ, trong phút chốc chuyển thành trắng
bệch.
"Cô muốn giải trí Phi Dương? Tôi khuyên cô vẫn nên thừa dịp còn sớm mà dẹp
cái ý nghĩ này đi, miễn cho vỡ đầu chảy máu!"
"Uy hiếp tôi?"
"Sai! Đây là nhắc nhở, là lời khuyên."
"A... Tống Càn, cất cái lòng tốt giả tạo của anh đi, tôi không cần!"
Mi tâm người đàn ông bỗng căng chặt: "Cô người phụ nữ này... Đúng là không
biết tốt xấu."
"Anh sợ tôi hoàn thành thu mua, từ nay về sau không còn bị anh uy hiếp, đoạt
lại Hiểu Nhạc chứ gì?"
"Chỉ bằng cô?" Tống Càn đánh giá cô ta từ đầu đến chân, rõ ràng là khinh bỉ.
"Tóm lại." Ngụy Uyển Ương thở sâu, đáy mắt xẹt qua một ánh sáng tối tăm:
"Giải trí Phi Dương cuối cùng cũng phải là của tôi!"
Dã tâm bừng bừng, chắc chắn phải được.
Tống Càn nhướng mày, bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt và cô gái
nhát gan yếu đuối trong ấn tượng đã quá khác xa.
"Vô dụng, cô đấu không lại cô ấy." Ném xuống một câu nói sâu xa như vậy,
người đàn ông xoay người rời đi.
Ngụy Uyển Ương giật mình tại chỗ, sau khi não lên men càng vô cùng chậm
chạp, sau một lúc lâu mới khó khăn lắm phản ứng lại được: "Cô ấy? Là ai?"
...
Học viện Khởi Hàng, ban C, tiết tài nguyên nhân lực.
"Lần trước cô nói giải trí Phi Dương như thế nào?" Thẩm Loan lấy bản ghi
chép, bỗng nhiên mở miệng.
Miêu Miêu dừng lại, đôi mắt nhìn bảng đen chằm chằm, ngoài miệng lại nhỏ
giọng nói: "Sau khi Tống Lẫm chết, Âu Chí Đông liền trở thành cổ đông lớn
nhất của công ty, hơn nữa ngày thường anh ta phụ trách các hoạt động hằng
ngày, bây giờ giải trí Phi Dương đã nằm trong tay anh ta. Đúng rồi, phòng làm
việc của cô Ngụy kia tôi cũng thuận tay tra xét một chút, rất thú vị."
"Thú vị thế nào? Nói nghe một chút."
"Vốn là phòng làm việc của cô ta phát triển cũng không tệ lắm, trong ngành
cũng có chút danh tiếng, nhưng một tháng trước, tiểu hoa đán và tiểu thịt tươi
chống đỡ đồng thời đi ăn máng khác, không chỉ mang đi rất nhiều tài nguyên,
còn về giẫm lên nhiều lần. Tôi theo con đường này điều tra xuống, phát hiện
người giở trò quỷ sau lưng lại là anh trai của Tống Lẫm!"
"Tống Càn?" Thẩm Loan nhướng mày.
"Đúng! Chính là anh ta!" Miêu Miêu cắn đầu bút, nghĩ trăm lần cũng không ra:
"Cô nói xem, Tống Càn tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc của MT, anh ta sao lại
không hợp với một cái phòng làm việc nho nhỏ?"
"Hai nguyên nhân đơn giản.
Trước mắt Miêu Miêu sáng ngời, làm vẻ chăm chú lắng nghe.
Thẩm Loan: "Hoặc là vì lợi, hoặc là vì tình. Người trước xuất phát từ công,
người sau xuất phát từ tư."
Miêu Miêu như ngộ ra gì đó: "Theo lý thuyết thì trong giới tài chính hẳn là
không liên quan nhiều đến giới giải trí lắm, chỉ là một phòng làm việc mà thôi,
không cần thiết phải dùng thủ đoạn không tốt này đi uy hiếp. Vậy chỉ có thể là -
- - vì tình!" Nói xong hai chữ cuối cùng, cô ta hít một hơi lạnh.
Thẩm Loan chợ cảm thấy buồn cười: "Phải kinh ngạc đến như vậy à?"
"Hình như tôi đã ăn được một miếng dưa lớn rồi*."
*Ý chỉ ăn dưa hóng hớt, biết được một chuyện lớn.
"Đúng vậy." Thẩm Loan cong môi: "Cô Ngụy này, thật sự là không hề đơn giản
đâu."
Miêu Miêu nuốt nuốt nước miếng, sao cô ta lại cảm thấy nụ cười kia của boss
như muốn làm chuyện gì đó nhỉ?
...
Cốc cốc ---
Tống Càn: "Vào đi."
Thư kí: "Tổng giám đốc Thẩm, có vị tự xưng là cô Thẩm, muốn nói chuyện làm
ăn với anh."
"Họ Thẩm?"
"Vâng, Thẩm Loan. Cô ấy còn nói có khả năng anh không biết cô ấy, nhưng có
cái tên chắc chắn sẽ không xa lạ."
"Tên là gì?"
"Sở Ngộ Giang."
Tống Càn sắc mặt hơi đổi: "Cô ấy đâu?"
"Ở phòng họp nhỏ."
"..."
...
Trong nháy mắt cửa bị đẩy ra, người phụ nữ đứng ở trước cửa sổ cũng theo đó
xoay người lại.
"Lần đầu gặp, chào anh, tôi là Thẩm Loan."
Tống Càn nắm tay lại: "Chào cô." Ánh mắt lộ ra sự dò xét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.