Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 342: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 342



"Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây." Tưởng Thạc Khải bỏ lại một

câu, sau đó nhanh chân rời khỏi.

Nụ cười trên khuôn mặt Miêu Miêu dần dần lạnh băng, quay đầu nhìn Thẩm

Loan: "Giấu gia giấu giếm, người này chắc chắn có vấn đề!"

"Thế thì cũng không liên quan gì đến chúng ta..." Thẩm Loan nhìn về phía bóng

lưng của người đàn ông dần dần khuất hẳn, lẩm nhẩm nói nhỏ: "Ít nhất là tạm

thời không liên quan gì đến chúng ta."

"Tạm thời." Miêu Miêu chau mày.

"Dạo này, Hàng Á thế nào?" Thẩm Loan bỗng nhiên hỏi.

Miêu Miêu hơi ngây người ra, chủ đề này... Có phải chuyển nhanh quá rồi

không?

"Hôm qua liên lạc với chị Thái, chị ấy nói nhân lực ở các phòng ban của công ty

cũng khá đầy đủ rồi, việc phòng vấn là do chị ấy tự làm, những người được

tuyển vào đều là những người trẻ tuổi, đồng thời cũng đặt ra quy định kiểm tra

và đáng giá nghiêm ngặt. Ngoài ra, tuần trước Trần Mặc cũng đã đến công ty

trình diện."

Thẩm Loan nhìn thẳng về phía trước: "Cô cảm thấy Trần Mặc là người như thế

nào?"

Miêu Miêu hơi ngạc nhiên: "Cô muốn nói về phương diện nào?"

"Tính cách, năng lực, đối nhân xử thế."

"Con người Trần Mặc... nên nói thế nào đây?" Miêu Miêu trầm ngâm một lát:

"Anh ta học chụp ảnh quảng cáo và chế tác, nghiệp vụ năng lực rất cao, điểm

này thì không còn gì để nghi ngờ. Từ kiến thức chuyên môn đến khả năng sáng

tạo, đặt tầm nhìn trong cả ngành nghề, thì anh ta có thể được coi là "người nổi

bật". Nhưng về phương diện làm người...?

"Thì sao?"

"Anh ta có mắt nhìn, cũng rất nhanh trí, biết xem xét thời thế, trong hoàn cảnh

tồi tệ nhất biết cách rút ra nhưng thông tin có ích, từ đó đưa ra lựa chọn đúng

đắn nhất."

Thẩm Loan nhếch mày: "Sao lại cô lại cho rằng như vậy?"

"Lúc Hàng Á vẫn còn là Minh Á thuộc sở hữu của tập đoàn Minh Đạt, bởi vì

một nhóm người đến muộn nên cô đã trực tiếp sa thải họ, sau đó qua trong

camera giám sát xem được Trần Mặc có nói chuyện một lúc với một trong

những người đó."

Thẩm Loan gật đầu, lúc đó là cô đã bảo Thái Vân đi kiểm tra camera giám sát.

Cũng vì chuyện đó, Trần Mặc mới để lại ấn tượng khá là sâu sắc trong đầu

Thẩm Loan.

Không phải điều gì khác mà chính là sự nhanh trí biết xem xét thời thế, cùng

với sự nhạy bén nghe được tin tức liền hành động ngay.

Miêu Miêu: "Bây giờ nghĩ lại, có khả năng lúc đó anh ta đã đoán ra được điều

gì đó, nếu không anh ta căn bản không có can đảm ở nguyên vị trí, ngu dốt chờ

đợi sau khi Minh Á bị thu mua, không lựa chọn đi theo con đường ngược sáng."

Dù sao, dựa vào trình độ chuyên môn và nghiệp vụ của anh ta, để tìm được một

công ty tốt hơn Minh Á là dễ như trở bàn tay.

Thẩm Loan nhìn Miêu Miêu cười.

"Chuyện đó... sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?" Trong lòng hoảng loạn, làm

cái gì vậy chứ?

"Vậy mà cô lại có thể nhìn ra ý đồ khác của Trần Mặc, chứng minh—" Cô nhìn

vào vị trí tim của Miêu Miêu sau đó đánh giá: "Cũng không ít hơn đối phương

là mấy nhỉ."

Miêu Miêu hơi run, đáy mắt lướt qua tia hoảng loạn: "Giám đốc Thẩm..."

"Đừng căng thẳng, tôi không phải vua chúa, không thích trò "thánh ý khó dò",

cô và Trần Mặc có thể đoán được tôi đang muốn làm gì, đó là khả năng của hai

người, đó cũng là dựa vào khả năng thích nghi với công việc của hai người."

Miêu Miêu mím môi, bỗng dưng lại cảm thấy có chút buồn cười—

Trần Mặc cho rằng mình thông minh hơn những nhân viên khác của Minh Á,

mà cô ấy lại tự cho rằng mình thông minh hơn Trần Mặc, nhưng từ đầu đến cuối

nhất cử nhất động của bọn họ đều trong tầm mắt của Thẩm Loan.

Nhìn thấy nhưng lại không nói ra, đây mới là người thật sự thông minh!

Thẩm Loan hất cằm: "Tiếp tục."

Hả...

Tiếp tục cái gì?

Miêu Miêu ngây ra hai giây sau đó mới kịp phản ứng, cô nói "tiếp tục" là tiếp

tục nói Trần Mặc là người như thế nào.

"Trần Mặc, anh ta nhanh trí thì nhanh trí thật, nhưng tôi lại luôn cảm thấy trong

cách nói chuyện và làm việc của anh ta thiếu một chút quyết đoán, do dự không

dứt khoát."

Một phần có thể thấy được từ việc anh ta cho phép Ngụy Uyển Ương đến gặp

Thẩm Loan.

Miêu Miêu: "Cho dù là cô Ngụy kia có quan hệ gì với anh ta, còn Trần Mặc lại

có ý gì với cô tạ, một người không chống lại được những lời nói dịu dàng ấm

áp, và không biết cách từ chối người khác, trong đàm phán rất dễ bị đối phương

dắt mũi."

Đây cũng là điều mà Thẩm Loan không hài lòng nhất ở Trần Mặc.

Thương trường như chiến trường, nếu như đại tướng không sát phạt quả quyết,

thì làm sao có thể thống lĩnh binh sĩ công thành đoạt đất?

Binh hừng hực một cái, tướng hừng hực một tổ.

"Thật ra" Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe lên: "Tôi cảm thấy Trần Mặc không chắc

chắn có thể giữ vững vị trí CEO của Hàng Á."

Dù sao Thẩm Loan đã chạm đến đáy của cô ta, Miêu Miêu cũng dứt khoát

không che giấu nữa, phỏng đoán "thánh ý" sao? Vậy thì chính là phỏng đoán

thánh ý đi!

Lợn chết lẽ nào lại sợ nước sôi?

Bình đã mẻ thì sứt thêm một chỗ hay hai chỗ cũng không có khác biệt gì quá

lớn.

Thẩm Loan cảm thấy buồn cười nhìn cô ta một cái, ánh mắt trong suốt, dường

như có thể nhìn thấu tất cả, rõ như lòng bàn tay.

"Cô không sợ Trần Mặc nghe được câu này thì cô sẽ không xong với anh ta à?"

"Ha ha! Tự anh ta không ngồi chắc hoàng vị, lại còn trách người khác nói mông

anh ta nhỏ sao?"

"..."

Thẩm Loan như có suy nghĩ gì đó.

Miêu Miêu cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của cô: "Nhìn dáng vẻ này, giám

đốc Thẩm cô nghĩ ra cách gì rồi sao?"

"Cô muốn trở thành con giun trong bụng tôi?"

"Khụ khụ, nếu như có thể."

"... Đừng lắm điều." Thẩm Loan thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm túc: "Nghe qua

"hiệu ứng cá nheo" chưa?"

Trong khi cá nheo khuấy động môi trường sống của những con cá nhỏ, nó cũng

kích hoạt khả năng tìm cách sinh tồn của những con cá nhỏ.

Miêu Miêu ngạc nhiên: "Ý của cô là..."

Thẩm Loan không hề trả lời, mà trực tiếp đi thẳng về phía trước.

"Ai ya, cô đợi tôi với, tôi còn chưa hỏi xong mà...." Vừa nói vừa nhanh chân

đuổi theo.

Nếu như Trần Mặc là "cá nhỏ", vậy thì giám đốc Thẩm lại chuẩn bị để ai làm

con "cá nheo" hung dữ mạnh mẽ này.

Cho dù thế nào, những ngày tháng tiếp theo của Trần Mặc có lẽ sẽ không quá dễ

dàng.

Hi hi...

Công ty tài chính MT, văn phòng tổng giám đốc.

Cốc cốc cốc—

Tiếng gõ cửa truyền tới có vẻ hơi dồn dập, Tống Càn chau mày lại, nói một

tiếng xin lỗi với người bên kia video: "Tổng giám đốc Từ, thật sự xin lỗi ngài.

Chúng tôi sẽ hẹn lại sau... được, tạm biệt."

Khi video kết thúc, người đàn ông tháo tai nghe ra, vứt lạch cạch trên bàn làm

việc, lạnh lùng mở miệng: "Vào đi."

"Tống giám đốc Tống..."

Là Điền Tuệ.

Ánh mắt Tống Càn hơi lo lắng, bỗng chốc đứng bật dậy: "Xảy ra chuyện gì?"

Lúc trước anh ta dặn dò Điền Tuệ là anh ta có một cuộc họp video rất quan

trọng, không có chuyện gì đặc biệt thì không được làm phiền.

Bây giờ, Điền Tuệ lại vội vội vàng vàng gõ cửa, có thể thấy... chuyện không

được lạc quan.

"Vừa nãy cô giáo bên nhà trẻ gọi điện tới nói Hiểu Nhạc lại bị sốt, hơn nữa còn

còn bị thổ tả, bọn họ đã gọi xe cấp cứu, bây giờ có lẽ đã đến bệnh viện rồi."

"Là bệnh viện nào?" Tống Càn cầm áo khoác ngoài lên, nhanh chân bước ra

phía ngoài.

Điền Tuệ cũng nhanh chóng đi theo sau: "Bệnh viện nhi thành phố."

...

"Ba Hiều Nhạc anh cuối cùng cũng đến rồi!" Giáo viên chủ nhiệm lo lắng đến

mức đứng nguyên tại chỗ xoay người lại nhìn thấy Tống Càn cứ như nhìn thấy

cứu tinh vậy, vội vàng nghênh đón.

"Cô giáo, tình hình hiện tại của Hiểu Nhạc thế nào rồi?" Đưa mắt nhìn bốn xung

quanh: "Người đâu?"

"Bác sĩ nói là bị viêm ruột thừa cấp tính, anh mau chóng đi kí tên đi, kí xong

còn làm phẫu thuật! Cậu bé đã đau đến nỗi cả người đều co rúm lại, thật sự rất

tội nghiệp..." Còn chưa nói xong, giọng nói đã có phần nghẹn ngào.

Cô giáo xoay người lại, lau lau khóe mắt.

Ca phẫu thuật vẫn đang tiếp tục, ban đầu Tống Càn vô cùng hoảng loạn nhưng

dần dần lấy lại được bình tĩnh.

Anh ta bảo cô giáo trở về, đứng đợi một mình ở cửa phòng phẫu thuật.

"Cô cũng về đi."

Điền Tuệ hơi ngây ra: "Nhưng một mình anh có ổn không?"

"Còn có điều dưỡng."

"Vậy... tôi về trước đây?"

Tống Càn gật đầu.

Điền Tuệ than nhẹ một tiếng, xoay người rời khỏi.

Đáng thương cho tấm lòng của ba mẹ trên thế giới này...

Lại thêm nửa tiếng trôi qua, đèn hành lang bệnh viện sáng trưng, nhưng vẫn yên

tĩnh vắng vẻ đến đáng sợ.

Bỗng dưng đèn đỏ "đang phẫu thuật" chuyển sang thành màu xám.

Cánh cửa phòng phẫu thuật được đẩy từ trong ra, hai người y tá đẩy giường

bệnh đi ra, Ngụy Hiểu Nhạc nằm trên chiếc giường bệnh trắng như tuyết đó, hai

mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt.

Tống Càn chỉ nhìn lướt qua một cái trái tim đã như thắt lại.

"Bác sĩ con trai tôi thế nào rồi?"

"Ca phẫu thuật nhỏ mà thôi, đã không sao rồi. Nhưng cậu bé vẫn phát sốt, mọi

người là phụ huynh phải chăm sóc tốt cho cháu."

"Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý."

...

Lúc Ngụy Uyển Ương đến nơi, Tống Càn đang ngồi ở chiếc ghế dài ngoài hành

lang, ngửa đầu tựa vào tường, chiếc áo sơ mi bình thường không có một chút

cẩu thả cũng trở lên nhăn nheo đáng sợ.

Lộ ra sự tiều tụy hốc hác.

"HIểu Nhạc đâu?"

Đáp lại cô ta là một sự trầm lặng kéo dài.

Ánh mắt người phụ nữ lộ ra sự sốt ruột: "Tống Càn, tôi đang hỏi anh đó, anh

không nghe thấy hả?! Con trai tôi đâu?"

Người đàn ông lạnh lùng đưa mắt nhìn cô ta: "Hóa ra cô vẫn biết Hiểu Nhạc là

con trai cô sao?"

Ánh mắt lạnh như băng lướt qua một lượt từ đầu đến chân cô ta, môi hơi nhếch

lên một nụ cười lạnh: "Đây là vừa từ bữa tiệc nào đến đây? Chắc không làm lỡ

dở việc cô mua vui chứ?"

"Tống Càn, tôi không muốn cãi nhau với anh. HIểu Nhạc bị ốm rồi, tôi phải

chăm sóc cho con!"

"Lúc sớm thì cô đi làm cái gì? Lúc con nằm trên bàn phẫu thuật đau đớn đến

toàn thân co rúm lại, cô đang ở chỗ nào? Bây giờ lại đến giả làm người mẹ hiền,

cần gì phải vậy?"

Ngụy Uyển Ương tức đến nỗi vành mắt đều đỏ cả lên, nhưng vẫn cố gắng kìm

nén sự tức giận, hít sâu một hơi: "Tôi nói lại một lần nữa, tôi muốn gặp Hiểu

Nhạc! Ngay lập tức!"

Người đàn ông không hề động đậy, cương quyết nói: "Đừng mong gặp được

Hiểu Nhạc, tôi không muốn động chân động tay với cô trong bệnh viện, biết

điều thì cút đi, trở về bên những kim chủ và ân khách kia của cô đi, ở đây không

cần cô!"

"Tống Càn, tôi muốn gặp con trai tôi, anh dựa vào cái gì mà không cho phép?!"

"Chỉ cần dựa vào tôi mới là người giám hộ danh chính ngôn thuận của Hiểu

Nhạc, còn cô đến một cái xưng chức là mẹ cũng không được tính, thì có tư cách

gì đòi gặp thằng bé?"

"Anh đừng có bắt nạt người quá đáng!"

Tống Càn cười lạnh: "Bắt nạt cô thì thế nào?"

"Có thôi đi không hả?" Y tá trực ban đi đến, giọng nói có chút bực mình: "Hai

người thích cãi nhau thì về nhà mà cãi, đây là bệnh viện!"

"Cô qua đây cho tôi—" Tống Càn cầm cánh tay mảnh khảnh của người phụ nữ,

không nói lời nào liền kéo cô ta đi.

Hai người đến một góc tách biệt, Ngụy Uyển Ương: "Anh muốn làm gì?! Bỏ ra

—"

Người đàn ông mạnh mẽ thu tay về, trọng tâm của người phụ nữ không được

vững, ngã sõng soài ra đất, đôi tất đen dài cọ xuống rách toác ra một đường từ

đùi xuống đến đầu gối, vừa thảm hại vừa yếu đuối.

Tống Càn không thèm để ý: "Cô, căn bản không xứng làm một người mẹ." Nói

xong, anh ta xoay người rời khỏi.

...

Sáu giờ sáng, trời tờ mờ sáng.

"Nước... con muốn uống nước..."

Tống Càn đột nhiên giật mình thức dậy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi

mắt tủi thân.

Môi cậu bé hơi bẹp xuống, chính là người này đã không cho cậu và mẹ ở cùng

với nhau, không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng...

Lông mày nhỏ hơi nhíu lại một chút.

Cậu khát nước, muốn uống nước thì phải làm sao?

"Tỉnh rồi à? Bụng có đau không?" Tống Càn giả vờ không nhìn thấy nét mặt

không muốn gặp mình của cậu bé, đưa tay ra sờ trán cậu bé kiểm tra nhiệt độ.

"... Đau." Vừa mở miệng đã có chút nghẹn ngào cùng với tủi thân.

Cho dù trưởng thành sớm đến mức nào đi nữa, thì rốt cuộc cậu bé cũng chỉ là

một đứa trẻ năm tuổi.

"Đau muốn chết, con còn tưởng rằng mình sắp lên trên đó rồi, không thể trở về

nữa." Cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn lên trên trần nhà, khuôn mặt kính sợ và thần

bí.

Tống Càn chau mày: "Ai dạy con nói mấy lời đó vậy?"

Những lời nói về cái chết như vậy quá trầm trọng, không nên nói ra từ trong

miệng của cậu bé, một đứa trẻ mới năm tuổi.

Ánh mắt Ngụy Hiểu Nhạc lộ ra sự chê bai: "Những thứ này còn phải dạy sao?

Trên phim không phải đều diễn như vậy sao?"

Tống Càn: "..."

"Này... có thể rót cho con cốc nước được không? Con khát nước."

"Này? Này gì? Mới bị ốm một trận đến người cũng không biết gọi rồi à?"

"Muốn rót thì rót, không rót thì thôi đi!" Nói xong, tức giận thở phì phì nhắm

mắt lại.

Tống Càn đứng bên đầu giường, cúi đầu nhìn cậu bé một lúc lâu: "Thằng nhóc

thối tính khí cũng nóng nảy quá nhỉ..."

Ngụy Hiểu Nhạc không thèm mở mắt ra.

Tống Càn cũng không nói gì.

Ba con hai người cứ cứng rắn như vậy suốt mười phút, chàng trai nhỏ cuối cùng

cũng không chịu được mà gào khóc: "Con muốn uống nước! Đồ xấu xa!"

Tống Càn cười không nổi khóc cũng không xong: "Thôi được rồi đó, đừng gào

lên nữa! Bác sĩ nói trước khi thoát khí không được uống nước, con vẫn nên

dừng lại chút đi, càng khóc cổ họng càng khô."

...

Mười giờ sáng, Tống Càn không thể không rời khỏi bệnh viện để trở về công ty

tiếp tục mở cuộc họp video hôm qua vẫn chưa họp xong.

Trước khi đi anh ta gọi điều dưỡng đến: "Chăm sóc tốt cho con trai tôi, còn nữa

không cho phép người khác vào trong phòng bệnh, hiểu rõ chưa?"

"Tôi hiểu rồi, ngài yên tâm đi."

Tống Càn vừa rời khỏi, người phụ nữ canh ở cửa bệnh viện cả đêm liền lặng lẽ

mò đến phòng bệnh.

"Cô là ai?" Người điều dưỡng chau mày, cẩn thận đề phòng.

Ngụy Uyển Ương: "Tôi là mẹ của đứa bé, đến đưa đồ ăn sáng cho cậu bé."

Sự nghi hoặc trong mắt người điều dưỡng càng trở lên sâu hơn: "Cô, đưa đồ ăn

sáng?" Giọng nói kỳ lạ.

"Đúng vậy." Ngụy Uyển Ương vô cùng bình tĩnh, cô ta không đối phó được

Tống Càn, lẽ nào đến một người phụ nữ trung niên cũng không đối phó được.

Nhưng sự thật lại chính là như vậy, cô ta thật sự không đối phó được.

"Cô gái này, sợ rằng cô đã đi nhầm phòng rồi. Đứa nhỏ ở trong này vừa mới

làm phẫu thuật viêm ruột thừa, đừng nói là ăn cơm, đến uống nước cũng không

được. Còn nữa, bây giờ là mười rưỡi rồi, còn một tiếng nữa là đến giờ ăn cơm

trưa, bây giờ cô mới đem đồ ăn sáng đến có phải là không được hợp lý cho

lắm?"

Nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng đờ.

"Ngài Tống trước khi đi đã dặn dò tôi, không được cho phép bất cứ người nào

vào thăm đứa nhỏ, cô... mau đi đi."

Sao người đàn bà trung niên lại có thể không nhìn ra mặt mày đứa nhỏ ở trong

phòng và người phụ nữ trước mặt có chút giống nhau chứ?

Nhưng nhìn ra thì đã sao?

Bà ta nhận tiền trông nom của người ta cao gấp hai lần bình thường, thì phải

tuân theo yêu cầu của người ta đưa ra.

Trong mắt Ngụy Uyển Ương tràn đầy sự hoang mang, không phải nói là bị sốt

sao? Sao lại biến thành viêm ruột thừa chứ?

Đến tận lúc này, cô ta mới nhận ra bản thân mình không xứng đáng với cái danh

làm mẹ này đến mức nào.

Tống Càn nói không sai, cô ta không xứng...

"Cô gái này, thật ra đứa nhỏ đã không sao rồi, bác sĩ cũng nói cậu bé hồi phục

rất nhanh, cô vẫn nên về trước đi, đi tắm rửa chải chuốt lại, sau đó liên lạc lại

với ba của đứa nhỏ, cho dù nói thế nào thì cô cũng là mẹ của đứa nhỏ..."

Ngụy Uyển Ương như mất hồn lạc vía rời khỏi bệnh viện.

Chầm chậm ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đựng một sự hoảng loạn trước giờ

chưa từng có.

Đúng lúc này, điện thoại của cô ta kêu lên—

"Alo..."

"Cô Uyển Ương, tôi là KK. Tôi vừa nhận được tin người cổ đông lớn nhất của

Phi Dương là Tống Lẫm không lâu trước vì bất ngờ qua đời, cổ phần của anh ta

sau khi được cục công chứng công chứng xong, trở thành tài sản để lại cho

người nhà thừa kế. Tôi đã điều tra qua, hơn nửa số cổ phần này sẽ được chuyển

đến tay của Tống Càn..."

"Anh nói ai?!" Cô ta giật mình một cái, bỗng dưng trở lên tỉnh táo.

"Tống Càn, chính là tổng giám đốc đương nhiệm của tài chính MT, anh trai của

Tống Lẫm. Cô Uyển Ương? Cô Uyển Ương? Cô còn đó không? Alo..."

Ngụy Hiểu Nhạc ở bệnh viện hai hôm, sau đó trở về biệt thự nghỉ dưỡng.

Có lẽ sau một trận ốm nặng, tinh thần vẫn chưa khôi phục hẳn, trong khoảng

thời gian này cậu bé rất ngoan ngoãn.

Lúc cậu bé bướng bỉnh phá phách, lần nào cùng làm cho Tống Càn tức gần chết,

bây giờ không ầm ĩ không nghịch ngợm nữa thì người làm ba này lại cảm thấy

đau lòng.

"Con muốn cái gì?"

"Hả?" Cậu bé ngẩng đầu nhìn anh ta.

Tống Càn nhặt món đồ chơi ở bên cạnh lên, đưa cho cậu bé: "Mấy hôm nay con

rất nghe lời, để khen thưởng, con muốn cái gì ba sẽ mua cho con."

"Cái gì cũng được sao ạ?"

"Con nói ra trước xem nào."

"Con muốn mẹ..."

Sắc mặt người đàn ông bỗng dưng u ám lại: "Trừ điều này ra."

"Những thứ khác con đều không muốn."

Tống Càn đau đầu, hít sâu một hơi, ôm cậu bé ngồi lên đùi, kiên nhẫn nói: "Con

nói xem, Ngụy Uyển Ương có gì tốt? Cô ta bận rộn như vậy, đến thời gian chăm

sóc cho con cũng không có, lại còn hay uống rượu say khướt. Cô ta hoàn toàn

không thể cho con một gia đình ấm áp..."

"Nói linh tinh!" Mặt cậu bé đỏ lên: "Không phải như vậy! Mẹ rất bận rộn là vì

muốn kiếm tiền nuôi con, tiền học, tiền sinh hoạt, lớp học thêm, trại hè, rồi còn

đi nước ngoài du lịch vào kỳ nghỉ hè, và mua đồ chơi, mọi thứ đều cần đến tiền.

Chỉ cần có thời gian rảnh, mẹ sẽ nấu cho con những món và điểm tâm con thích

ăn, còn bảo con mang đến lớp chia cho các bạn, mọi người đều biết mẹ con rất

tốt, là người tốt nhất trên thế giời này!"

"Cô ta biết nấu cơm?" Tống Càn nhếch mày.

"Đúng vậy." Chàng trai nhỏ gật đầu, ánh mắt đầy sự tự hào: "Hơn nữa còn nấu

rất ngon!"

"Thật hay giả vậy..." Người đàn ông thì thầm.

Lúc anh ta quen biết Ngụy Uyển Ương, cô gái đó chỉ cần động đến bát đĩa

xoong nồi là rơi vỡ thành tung tóe, một khi bật bếp lên là có thể làm cháy cả

nhà bếp.

Năm năm không gặp, tiến bộ không ít!

"Ba, chúng ta mời mẹ cùng ăn bữa cơm có được không? Mẹ thích nhất món bít

tết ở nhà hàng Âu tại quảng trường Forest."

Tống Càn hơi khựng lại: "Quảng trường Forest?"

"Đúng vậy! Chính là cái nhà hàng có đặt một con mèo máy siêu to ở trước cửa

đó."

Sắc mặt người đàn ông càng trở lên khác thường.

"Được không ạ? Được không ạ?"

"Ngụy Hiểu Nhạc con đừng ầm ĩ nữa!"

"Con cũng muốn ăn bít tết, cùng nhau đi mà ba..."

Ai nói chỉ có con gái mới biết làm nũng.

Đứa con trai trước mặt này cũng không kém phần.

Tống Càn bị cậu nhóc làm phiền không chịu được, lại nhớ lại hôm đó ở bệnh

viện, cảm xúc lúc đó của anh ta có hơi quá kích động, nghĩ lại thì thấy Ngụy

Uyển Ương cũng chỉ là lo lắng cho Hiểu Nhạc, thật ra nhìn một cái cũng không

có gì...

"Được rồi! Con muốn đi thì đi!"

Ánh mắt chàng trai nhỏ tràn đầy sự khao khát, đến đồ chơi cũng vứt sang một

bên, nóng lòng nhìn Tống Càn, đôi mắt rưng rưng: "Vậy con có thể gọi mẹ đi

cùng chúng ta không?"

"Tùy con."

"Yeah! Vậy bây giờ con sẽ gọi điện thoại nói với mẹ!" Vừa nói vừa vui vẻ chạy

về phòng.

Khoan đã—

"Ngụy Hiểu Nhạc, con lấy đâu ra điện thoại?!"

"..." Xong rồi, phấn khích đến nỗi quên hết rồi đứa con trai hư hỏng này.

Phòng làm việc.

"Cô Uyển Ương, vừa nãy lại có một công ty điện ảnh hợp tác lâu dài gọi điện

thoại đến."

Sau khi trải qua vô số biến cố còn tồi tệ hơn chuyện trước mắt gấp trăm lần,

Ngụy Uyển Uơng của bây giờ đã có thể bình tĩnh đối mặt: "Nói đi, lần này lại là

ai bị thay nữa?"

"Là... Tần Cần."

"Được rồi, tôi biết rồi."

"Cô Uyển Uơng, sao cô không có chút lo lắng nào vậy? Khoảng thời gian này

nghệ sĩ của công ty chúng ta bị bên công ty truyền hình điện ảnh hết thay đổi rồi

lại di chuyển, nguồn tài nguyên khó khăn lắm mới mới có thể kiếm được lại cứ

như vậy không cánh mà bay, thật sự là tức chết đi được! Cứ tiếp tục như vậy,

mọi người phải uống gió đông bắc mà sống mất..."

"Lo lắng có tác dụng sao?" Ngụy Uyển Uơng nhàn nhạt ngước mắt nhìn.

Không phải cô ta chưa từng sốt ruột, thậm chí còn từng nghĩ đến rất nhiều suy

nghĩ cực đoan, nhưng vô dụng thì vẫn cứ vô dụng, chỉ sợ cho dù lo lắng đến nỗi

nôn ra máu cũng không có chút xoay chuyển nào.

Vì thế, cô ta chỉ có thể ép buộc mình phải bình tĩnh.

"Anh ra ngoài trước đi, tôi tự có tính toán."

"Tôi biết là cô Uyển Uơng nhất định sẽ có cách mà! Lúc trước sóng to gió lớn

như thế nào đi nữa đều có thể vượt qua được, lần này nhất định sẽ bình yên vô

sự."

Ngụy Uyển Uơng cười nhạt, chỉ có cô ta mới biết bên trong quá trình này khổ

cực đến mức nào.

"Cô ra ngoài thì nhân tiện nói với KK, tôi có chuyện tìm cô ta."

Hai phút sau: "Chị Uyển Uơng, chị tìm tôi?"

"Lúc trước, cô nói lấy danh nghĩa của công ty để hẹn gặp Tống Càn?"

"Đúng vậy. Nhưng họ không hề quan tâm đến tôi, thư ký bên đó chỉ ứng phó

qua loa cho có."

Ngụy Uyển Uơng chau mày.

"Chị, có phải chị nghĩ ra cách gì rồi không?"

"... Muốn nghe lời nói thật?"

"Đương nhiên!"

"Không có."

"..."

Tống Càn thì nhất định phải gặp nhưng Ngụy Uyển Uơng không nắm chắc thái

độ của anh ta, sợ rằng gặp anh ta xong chỉ như thêm dầu vào lửa.

Hơn nữa, người đó vốn dĩ biết chuyện cô mua lại công ty giải trí Phi Dương là

vì muốn tích góp đủ vốn liếng để giành Hiểu Nhạc về, sao anh ta có thể bán cổ

phần cho cô ta được?

Bỗng dưng, điện thoại reo lên.

Cô ta thuận tay nhận điện thoại: "Xin chào, tôi là Ngụy Uyển..."

"Mẹ!"

"Hiểu Nhạc?! Con khỏe không? Còn đau lắm không? Xin lỗi con, mẹ đã không

đến thăm con."

Còn chưa nói xong giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

"Con đã khỏe lại rồi ạ, không đau chút nào. Con biết, mẹ muốn kiếm tiền nuôi

con nên bình thường rất bận rộn, Hiểu Nhạc một mình ở trong bệnh viện cũng

không thấy sợ."

Ngụy Uyển Uơng cắn chặt răng, trái tim mềm nhũn như kẹo bông, từ ngọt dến

đắng.

"Mẹ, tối nay chúng ta đi ăn cơm cùng nhau, được không ạ? Đến quảng trường

Forest, nhà hàng Âu mà mẹ thích nhất đó."

"Được, vậy lát nữa mẹ lái xe đến đón con nhé."

"Không cần đâu ạ, con và ba qua đó trước, mẹ cứ đến thẳng đó là được."

"Tống Càn cũng đi cùng?!"

"Vâng ạ! Mẹ nhất định phải đến đó!"

Đôi mắt người phụ nữ trở lên tối tăm lại, bỗng nhiên nở một nụ cười: "Được."

Đúng là trời không tuyệt đường người...

Buổi tối, quảng trường Forest, nhà hàng McCojes.

"Mẹ-- con và ba ở đây!" Chàng trai nhỏ đứng lên ghế, vẫy vẫy cánh tay nhỏ,

ánh mắt sáng ngời làm người khác ngạc nhiên.

Tống Càn nhìn con trai phấn khích, khuôn mặt hơi lóe lên một chút, nhưng

trong chớp mắt lại nhăn mày trở lại, thở dài một hơi như có như không.

Đợi đến lúc quay đầu lại nhìn Ngụy Uyển Uơng, khuôn mặt đã khôi phục lại sự

bình tĩnh vốn có.

Giống như, những suy nghĩ và do dự rối loạn không ngừng xuất hiện trong chớp

mắt đó chưa từng xuất hiện.

Mặc dù mối quan hệ hiện tại của hai người không hề thích hợp ngồi xuống ăn

cơm cùng nhau, nhưng Tống Càn vẫn phát huy phong độ, kéo ghế giúp cô ta.

Người phụ nữ dường như đã trang điểm rất kĩ càng trước khi đến.

Một chiếc váy màu đen, với thiết kế lệch vai, lộ ra bả vai trắng như tuyết và

xương quai xanh mỏng manh, tóc dài được búi lỏng lỏng, cố định ở sau đầu, để

lại vài sợi tóc mai xõa xuống thuận theo hai bên tai, làm tăng thêm sự lười biếng

và phong tình.

Đôi môi đỏ như lửa, uyển chuyển mà quyến rũ hoang dại.

Đan xen giữa thiếu nữ và phụ nữ có chồng, nhưng không những không mất đi

sự quyến rũ đơn thuần mà còn bao gồm cả quyến rũ của sự trưởng thành.

Đẹp đến nỗi khác với người thường, lôi kéo ánh mắt người nhìn.

Ánh mắt của những người đàn ông xung quanh đều rập rờn bay về hướng này,

Tống Càn trong vô thức nhíu chặt mày, đến khi Ngụy Hiểu Nhạc gọi một tiếng

"mẹ", những ánh nhìn nhiệt tình kia mới bỗng dưng biến mất.

Lần đầu tiên Tống Càn cảm thấy, thằng nhóc thối này dường như cũng không

phiền phức lắm.

"Cảm ơn." Sau khi ngồi xuống, Ngụy Uyển Uơng quay lại nhìn anh ta, nhẹ

nhàng mỉm cười.

Người đàn ông dời tầm mắt, giọng nói lạnh nhạt.: "Không cần khách sáo."

Món ăn đã được gọi sẵn rồi vì thế rất nhanh đã được bưng lên.

"Mời ba vị từ từ dùng."

Ngụy Uyển Uơng đã cắt xong phần bít tết của mình, đều đặn, ngay ngắn, sau đó

đổi cho Ngụy Hiểu Nhạc, cậu bé thản nhiên nhận lấy, rõ ràng bình thường hai

mẹ con cũng thường xuyên như vậy.

Tống Càn thấy vậy, bất giác nhíu mày: "Thằng bé cũng đã năm tuổi rồi có thể tự

cắt được."

Chàng trai nhỏ lập tức nói: "Con không biết cắt!"

"Vậy thì phải học."

Vừa nói vừa không đồng ý nhìn Ngụy Uyển Uơng: "Cô quá chiều thằng bé rồi."

Lần này người phụ nữ không hề phản kích, mà lựa chọn im lặng.

Tống Càn cảm thấy kỳ lạ nhìn cô ta một cái.

Từ lúc hai người gặp lại nhau, lại trải qua một trận giành quyền nuôi con, Ngụy

Uyển Uơng chưa từng dừng lại, hôm nay lại vô cùng khôn khéo, yên tĩnh!

"Mẹ cắt nhìn đẹp hơn."

Tống Càn: "Tự mình cắt!" Vừa nói vừa đổi phần bít tết mà Ngụy Uyển Uơng đã

cắt về trước mặt mình.

Người phụ nữ hơi khựng lại.

Chàng trai nhỏ trực tiếp ngây ra: "Ba, sao lại có thể như thế?!"

"Sao lại không được?"

"Đó là mẹ cắt cho con mà! Ba muốn ăn không biết tự mình cắt sao?"

"Chà câu này cũng khá là đúng đó" Tống Càn gật đầu, trả lại nguyên vẹn câu đó

cho cậu bé: "Muốn ăn không biết tự mình cắt sao?"

Ngụy Hiểu Nhạc: "..." Chúa ơi! Tức chết mất!

Cuối cùng nảy ra ý muốn trả thù, cậu nhóc hừ hừ đòi công bằng: "Vậy ba cũng

tự mình cắt!"

Tống Càn: "Được."

Nói xong lại đặt đĩa bít tết đã cắt trả về chỗ Ngụy Uyển Ương.

Quanh đi quanh lại một vòng lớn, cuối cùng lại trở về vị trí cũ.

Chàng trai nhỏ cắt miếng bít tết trong đĩa kêu lạch cà lạch cạch, đồ xấu xa! Đồ

xấu xa!

Tống Càn ăn phần của mình, nhắm mắt làm ngơ đối với cái bánh bao nhỏ đang

chứa đầy sự tức giận kia.

Một lúc sau, Ngụy Hiểu Nhạc tự cảm thấy vô vị, bắt đầu ngoan ngoãn cắt bít

tết.

Tống Càn nhìn cậu bé: "Hóa ra con cũng biết cắt."

"..."

Nói tóm lại, bữa ăn này cũng được coi như vui vẻ, cũng là lần đầu tiên Tống

Càn và Ngụy Uyển Uơng không cãi nhau ồn ào, hòa bình ở cùng một chỗ sau

năm năm.

"Con muốn đi xem đài phun nước!" Chàng trai nhỏ ăn uống no nê tinh thần sức

lực dồi dào, mỗi tay kéo một người nhảy tung tăng.

Ngụy Uyển Uơng: "Con đi chậm thôi..."

Tống Càn: "Thằng nhóc thối, con thử nhảy nhót một lần nữa xem nào? Đi đứng

hẳn hoi!"

Trên quảng trường, vô cùng đông vui nhộn nhịp.

Nhìn thấy nhiều bạn nhỏ khác đi lại giữa đài các đài phun nước, Ngụy Hiểu

Nhạc cũng háo hức muốn thử.

Người làm mẹ không hề đồng ý: "Đừng đi, làm ướt quần áo rồi sẽ dễ bị cảm."

Người làm ba thì lại không cho là đúng: "Con trai thì phải có dáng vẻ của con

trai, sợ cái gì? Muốn chơi thì đi đi."

Ngụy Uyển Uơng hơi chau mày lại, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Tống Càn đứng bên ngoài đài phun nước, cách cậu bé một khoảng, nhưng ánh

mắt vẫn không rời khỏi cậu bé.

"Anh còn nhớ nhà hàng này không?" Người phụ nữ bỗng dưng nói.

Tống Càn hơi khựng lại một chút nhưng không hề thu ánh mắt lại: "Nhớ."

"Năm năm trước là anh đưa tôi đến nhà hàng này."

"Ngụy Uyển Uơng, rốt cuộc cô muốn nói gì?" Trong lòng người đàn ông có một

cảm giác vô cùng kỳ lạ, hơn nữa cảm giác này không hề tốt, thậm chí còn làm

anh ta cảm thấy nguy hiểm, vì thế chỉ có thể dùng biểu cảm lạnh lùng và giọng

nói cứng rắn để che đậy.

Trong tiềm thức, anh ta không hề muốn để Ngụy Uyển Uơng biết cảm giác kỳ

lạ này của mình.

Không có nguyên nhân, hoàn toàn dựa vào trực giác.

"Tống Càn, năm năm nay anh... có từng nhớ đến tôi không?"

"Không có."

"Ha ha, bên ngoài đều nói anh là người khiêm tốn, ôn hòa, nhưng tôi thấy, trái

tim của anh còn cứng hơn đá!"

"Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ nhớ một người phụ nữ đã từng phản bội

tôi?"

"Tôi có thể giải thích!"

"Giải thích điều gì? Lẽ nào người lấy trộm giá khởi điểm của vụ đầu thầu không

phải là cô?"

"..."

Tống Càn cười lạnh: "Camera giám sát ghi lại rõ ràng, cô nhân lúc tôi ngủ lấy

trộm chìa khóa, mở két sắt, lật xem giá đấu thầu khởi điểm. Vẫn còn điều gì để

thể thanh minh sao?"

"Anh muốn nghe nguyên nhân tại sao tôi lại làm như vậy không?"

"Không muốn."

Ngụy Uyển Ương: "Anh còn nhớ Ngụy Sùng không?"

Ngụy Sùng?

Tống Càn chau mày, nghe có chút quen tai, nhưng lại không nhớ cụ thể là ai.

"Nhìn có vẻ anh không nhớ là ai rồi."

"Ông ấy là ba tôi, sau khi bị anh cưỡng ép thu mua công ty đầu tư mà ông ấy

vất vả khổ cực mới thành lập được, ông ấy đã nhảy từ trên sân thượng của tòa

cao ốc xuống, ngã đến mức máu thịt lẫn lộn."

Đôi mắt Tống Càn co giật: "Hóa ra cô là con gái ông ta."

"Đúng vậy, tôi là gái của ông ấy, vì thế tôi mới muốn trả thù, cũng muốn để anh

nếm thử cảm giác thất bại."

"Ngu xuẩn." Người đàn ông lạnh lùng.

Ngụy Uyển Uơng cười đến nỗi gập người về phía trước, nước mắt cũng tràn ra:

"Không sai, anh nói rất đúng, là do tôi nghĩ không thông, lại đi khoan vào sừng

trâu, dùng một cách trả thù ngu xuẩn ngây thơ như vậy." Thậm chí còn dùng cả

sự trong sạch của bản thân...

Cuối cùng có Hiểu Nhạc.

Tống Càn: "Chơi cờ trên thương trường cũng như đấu võ trến chiến trường,

không phải là địch chết thì là tôi thua. Ba cô không chấp nhận nổi hậu quả của

thất bại đem lại, lựa chọn coi thường mạng sống của mình, suy cho cùng là do

sự nhu nhược của ông ta hại tự hại chết mình."

Ngụy Uyển Uơng không phải là không hiểu đạo lý này?

Sự nhu nhược của ba, ba không chịu được thất bại, nhưng ông lại nhẫn tâm

phản bội mẹ như thế, làm cho bà ôm hận mà chết, cuối cùng bản thân cũng

không được chết một cách tốt đẹp.

Bây giờ cô nhìn lại mình của ngày xưa mới phát hiện ra hóa ra mình từng ngây

thơ ngu xuẩn như thế.

"Ngụy Uyển Uơng, cho dù cô có nghĩ thế nào thì tôi cũng không thẹn với lòng

mình."

"Vì sao anh không kiện tôi? Rõ ràng anh có chứng cứ, chỉ cần lấy ra là có thể

đưa tôi vào tù."

Ánh mắt Tống Càn hơi u ám lại, nói thật lòng, đến bản thân anh ta cũng không

biết tại sao năm đó anh ta lại có thể dễ dàng tha cho người phụ nữ đáng ghét

này... lẽ nào "lâu ngày" nên nảy sinh tình cảm?

Ha ha, anh ta lạnh lùng nhếch mép, đáy mắt hiện lên một tia tự giễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.