Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trong chốc lát, ánh mắt mấy cô gái nhao nhao tụ lại chỗ Mã Ngọc Lâm.
"Đúng, đúng vậy!"
"Vậy các cô có nghe ngóng ra cái gì không?"
"Chắc chắn là có đấy! Ngọc Lâm xinh đẹp như vậy, là đàn ông đều sẽ rung
động thôi."
"Mà Ngọc Lâm à, nếu cô thật sự một bước lên trời, thì cũng đừng quên chị em
nhé."
Mã Ngọc Lâm chớp mắt, miễn cưỡng cười: "Chắc chắn rồi."
"Tốt quá! Có cô làm mối, nói không chừng sau này chúng tôi cũng có thể câu
được con rùa vàng, gả vào hào môn!"
Nghe những lời nịnh nọt xung quanh, có hai chị em luôn ỷ vào hộ khẩu bản địa,
thỉnh thoảng lại khoe khoang trước mặt cô, bây giờ lại lấy lòng nịnh bợ, khách
khí, cũng chỉ vì cô biết một phú nhị đại của ban B? Mã Ngọc Lâm chưa bao giờ
cảm nhận được chỗ tốt khi được gả vào nhà giàu rõ như bây giờ.
Cô ấy vốn cho là, chỉ cần dùng thực lực để thi được vào học viện Khởi Hàng,
thì có thể hơn người khác một bậc. Không ngờ đây lại là một vùng trời mới, các
cô gái so với cô ấy xinh đẹp hơn, ưu tú hơn lại càng nhiều. Mã Ngọc Lâm lại
một lần nữa cảm thấy tự ti.
Núi cao thì sẽ có núi cao hơn.
Rốt cuộc cô ấy cũng hiểu được một lý lẽ, phải đứng cao nhìn xa, chỉ bằng vào
cố gắng của mình thì chưa đủ, còn phải học được cách nhờ cậy.
Nói đơn giản một chút, chính là trong quá trình mình cố gắng vươn lên, thì cũng
cần phải có người giúp đỡ vào lúc cần thiết.
Người xưa nói đúng: "Làm được tốt, không bằng được gả tốt."
Đã như vậy, sao cô lại không thể chủ động ra tay?
Mã Ngọc Lâm nhìn về phía Hạ Hoài rời đi, chậm rãi nhếch môi, đáy mắt hiện
lên tia sáng tình thế bắt buộc.
Buổi chiều là tiết của Trương Phàm.
Thực ra chăm chú nghe giảng, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Dù sao khi Thẩm Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chiều đã chuyển thành màu da
cam, nghiêng nghiêng chiếu xuống.
"Trước khi tan học, tôi có hai chuyện muốn thông báo." Trương Phàm thu dọn
giáo án, đứng ngay ngắn.
"Thứ nhất, thứ sáu này, chúng ta sẽ có lần thực hành với hạng mục theo tổ đầu
tiên. Dựa theo tổ đã được phân trước đó, không được tự ý đổi thành viên."
"Thứ hai, hạng mục sẽ lấy cách thức hợp tác giữa hai lớp ban C và B để tiến
hành, mỗi tổ nhỏ sẽ được phân cho hai sinh viên ban B, cùng nhau hoàn thành
nhiệm vụ để phân thắng bại. Thành tích sẽ được ghi vào mục điểm nhóm trong
kì thi cuối cùng. Mong là mọi người sẽ không coi thường."
Trương Phàm nói xong, cầm giáo án và cốc nước lên, bước nhanh ra khỏi phòng
học.
Để lại một đám sinh viên sôi trào như ong vỡ tổ, nói chuyện ầm ĩ.
"Tôi không nghe lầm chứ? Làm chung với ban B? Trời ạ!"
"Người của ban B toàn là con ông cháu cha siêu giàu có, cành vàng lá ngọc,
tính cách có xấu quá không, có ở chung được không?"
"Cậu cho rằng người ta là thiếu gia ăn chơi à? Bình thường người có thể vào
ban B của học viện Khởi Hàng, tương lai đều kế thừa gia nghiệp. Không chỉ có
năng lực, còn có gia thế, càng quan trọng hơn là bắt đầu đã vượt qua mức quy
định của người bình thường không biết bao nhiêu lần."
"..."
Mọi người không ngừng nói chuyện, trong lòng lại thầm tính toán.
Nhất là các cô gái, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Dù sao, học viên Khởi Hàng đã được xây dựng nhiều năm, cũng không phải
không có tiền lệ "Bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng".
Ví dụ như tổng giám đốc Vương của Nhiên liệu ô tô Hằng Xương và vợ của
ông ấy, hai người chính vào lúc đi học ở Khởi Hàng đã vừa ý nhau.
Phải biết, năm đó bà Vương chỉ là một sinh viên rất bình thường ở ban C,
nhưng lại có một gương mặt trời sinh vô cùng xinh đẹp, khiến tổng giám đốc
Vương vừa thấy đã yêu, cuối cùng cá chép vượt long môn, trở thành một quý bà
danh xứng với thực. Bây giờ bà ta tích cực hoạt động trong giới công ích, dùng
tiền làm từ thiện, thanh danh càng ngày càng nổi.
Thời gian trước, hai vợ chồng còn tham gia vào chương trình nào đó của đài
truyền hình, sau đó rải thức ăn cho chó ngay trước mặt người xem cả nước, rước
lấy rất nhiều hâm mộ.
Thử hỏi có ai không muốn trở thành bà Vương kế tiếp đây?
Miêu Miêu đảo mắt nhìn bốn phía, chậc chậc hai tiếng: "Tôi phát hiện có mấy
cô hai mắt phát sáng xanh luôn rồi, một chút tâm tư kia, người ta nhìn cái là
thấy."
Thẩm Loan cười khẽ: "Cô thì sao?"
Miêu Miêu sững sờ: "Tôi làm sao?"
"Đương nhiên là gả vào nhà giàu, an tâm làm một quý bà, sao nào, có muốn suy
nghĩ thử xem không?"
Miêu Miêu lắc đầu như trống bỏi: "Thôi dẹp đi! Bằng cái cơ thể này của tôi, còn
cái vòng eo thô này, không làm ảnh hưởng đến trường học đã là tốt lắm rồi, còn
mơ tưởng đến phụ nhị đại cái gì?"
Thẩm Loan không nhịn được, khóe miệng co giật, ho nhẹ hai tiếng: "Đừng tự ti
như thế, dù sao cũng chỉ là tiềm lực, không chừng cô có thể đụng vào đấy?"
"À, vậy đối phương hẳn là người mù."
"..."
Chớp mắt đã đến thứ sáu.
Chín giờ, hai ban BC tập trung.
Các sinh viên ban B được chọn đội bọn họ muốn tham gia, mỗi tổ hai người, tới
trước được trước.
"Ngọc Lâm, cô chỉ cho chúng tôi xem thôi, cô quen cậu ấm nhà ai thế?"
Mã Ngọc Lâm nhìn khắp bốn phía, đột nhiên ánh mắt dừng lại, các thành viên
thuận thế nhìn theo: "A! Là hai anh đẹp trai chúng ta thấy trong rừng cây hôm
đó!"
"Ngọc Lâm, cô đã quen biết rồi, còn cùng nhau ăn cơm, nếu không thì để bọn
họ vào đội chúng ta đi?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Nhìn xem ai cũng đẹp trai."
Mã Ngọc Lâm hơi suy nghĩ, lúc này cô ấy đi mời, hẳn là Hạ Hoài sẽ không từ
chối đâu nhỉ?
Dù sao, lần trước cô lấy cớ là còn giữ áo khoác, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt,
anh ta cũng không từ chối. Có lẽ là cũng có một chút thiện cảm với mình?
Nghĩ đến đây, trái tim cô gái đập thình thịch.
Hít sâu một hơi, cô đi về phía Hạ Hoài...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.