Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trương Phàm: "Còn lại ba tổ, toàn bộ ngồi vào phía trước, cho phép các tổ đã bị
loại quan sát hiện trường trận đấu."
Thẩm Loan dẫn theo team ngồi vào vị trí bàn đấu thứ hai.
Số liệu trong trò chơi hoàn thành kết nối trong vài giây, đưa toàn bộ thông tin từ
máy điện mini của họ đến máy chủ trên bàn.
Sau khi màn hình tivi tiếp nhận thì tạo thành hình hiệu quả hình ảnh chiến đấu
4D chiếu ở bốn mặt tường, tạo thành hiệu quả trường đấu chân thực như chính
người chơi lạc vào.
Cổ Thanh: "Trời ạ, quá thần kỳ!"
Trương Dương: "Đây chính là chỗ tốt của trí năng nhân tạo sao? Còn hoàn hảo
hơn trong tưởng tượng.
Ngay cả Thẩm Loan cũng nhìn ngây người.
"Một đám nhà quê." Một giọng nữ xen vào, trong giọng nói có vẻ khinh thường
và kiêu căng ngang ngược.
Thẩm Loan đưa mắt nhìn, chỉ thấy một cô gái trẻ trong đội của Tần Trạch Ngôn
nâng cằm, ánh mắt khó chịu.
Lúc này Kỳ Tử Thần vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói:
"Chú ý từ ngữ và giáo dưỡng của em!" Giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.
"Anh! Sao anh lại nói em không có giáo dưỡng?" Cô gái trẻ khó tin trừng lớn
hai mắt.
Anh?
Ánh mắt tò mò tụ lại trên người hai anh em họ, bao gồm cả Thẩm Loan.
Kiếp trước Kỳ Tử Thần có em gái sao?
Thẩm Loan suy nghĩ một chút, chắc chắn là không có.
Nhà họ Kỳ chỉ có mỗi một đứa con trai, đào đâu ra con gái?
Miêu Miêu nói với Kỳ Tử Thần: "Em gái cậu? Là em gái ruột?"
Chàng trai gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Thật sao? Sao tôi lại thấy không giống lắm..."
"Cô có ý gì?" Kỳ Tử Nhan vừa nghe xong đã xù lông.
Miêu Miêu không chút nể nang, ăn ngay nói thật: "Anh trai ôn hòa lễ độ, em gái
miệng lưỡi lại không có chừng mực, giỗng chỗ nào?
"Cô nói tôi nói năng không có chừng mực?" Cô gái đột nhiên cao giọng, có vẻ
khó chấp nhận việc mình bị dùng một từ thô bỉ để ám chỉ.
Miêu Miêu cười hì hì: "Đúng vậy, tôi nói cô đó."
Suýt nữa thì Kỳ Tử Nhan tức điên, đang chuẩn bị cãi lại thì bị Kỳ Tử Thần ngăn
lại:
"Ồn ào đủ chưa? Ở đây là lớp học, trước mặt có nhiều người như vậy, em kiềm
chế tính tình lại một chút, vừa phải thôi!"
Trong sự nghiêm khắc có cả sự bất đắc dĩ, cố gắng hết sức không quá nặng lời,
rất có chừng mực.
Nhờ đó có thể thấy được anh ta rất để ý đứa em gái này.
Kỳ Tử Nhan bĩu môi, có chút oan ức nhưng nhanh chóng làm như không có
chuyện gì, nói với Kỳ Tử Thần: "Anh, hay là anh đổi nơi công tác đến chỗ em
đi? Phần thắng rất lớn!" NÓi xong thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tần Trạch
Ngôn.
Giống như trước đó đã nói, trò chơi này rất giống thật, trong mức độ cho phép
kết hợp với kỹ thuật AI có thể bắt chước quy tắc thương trường một cách giống
nhất, trong đó tất nhiên bao gồm cả "đổi nơi công tác."
Lúc tham gia vào trò chơi, rất ít người có thể thành công xây dựng sự nghiệp
riêng, phần lớn những người khác muốn tìm nơi tốt hơn hoặc là tích lũy tài sản
thì có thể lựa chọn việc phụ thuộc, cũng có nghĩa là đến công ty có sẵn làm
việc, tất nhiên là hệ thống cũng có chế độ lên chức phù hợp.
"Đổi nơi làm việc" cũng là một chức năng.
Nếu Kỳ Tử Thần đồng ý, anh ta có thể sử dụng thao tác đổi công việc trên màn
hình, chuyển đến tổ của Tần Trạch Ngôn.
Nếu như công ty cũ đồng ý thì việc đổi nơi công tác hoàn thành.
Nhưng nếu công ty cũ không chịu thả người, mà công nhân vẫn khăng khăng từ
chức, hệ thống sẽ đưa ra mức phạt cùng hạn chế nhất định, ví dụ như là đầu tư,
cấm tạm thời các chức năng vốn có.
Vừa nói xong, bầu không khí có hơi lạ lùng.
Thẩm Loan không tỏ thái độ gì, vẫn giữ bình tĩnh như cũ, dường như Kỳ Tử
Thần có nhảy việc hay không cũng không quan trọng với cô.
"Tử Nhan, đừng đùa như vậy, không vui chút nào." Vẻ mặt chàng trai bỗng
nhiên sa sầm.
"Anh, anh có ngốc không..."
Tầm mắt của Kỳ Tử Thần không nhìn cô ta nữa, tuy là im lặng không lên tiếng
nhưng mà thái độ cũng rất chắc chắn.
Kỳ Tử Nhan cắn môi, vẻ mặt không cam lòng.
Lúc này vẫn là Tần Trạch Ngôn đứng ra hờ hững ra lệnh: "Mỗi người đều có
cương vị riêng, bắt đầu chuẩn bị."
Lúc này Kỳ Tử Nhan trở về vị trí trên bàn đấu của mình, tập trung tinh thần
nghe lệnh.
Khác với bầu không khí nồng nặc thuốc súng bên này, tổ của Mã Ngọc Lâm im
ắng hơi quá.
Yên lặng như không có ý chí chiến đấu.
Quá nhạt nhẽo, dễ dàng mất sự tin tưởng.
Trận chung kết sắp diễn ra, nhưng mà tổ của Mã Ngọc Lâm lại tự khiến mình
mờ nhạt, không hề có thái độ.
Tưởng Thạc Khải huých khuỷu tay Thẩm Loan một cái, nói nhỏ: "Nhìn bên..."
Thẩm Loan không ngẩng đầu lên, mười ngón tay vẫn linh hoạt: "Đã thấy từ
lâu."
"Bọn họ có gì đó không đúng lắm."
"Ừ, nên tiếp theo phải cẩn thận."
Máy móc đã vận hành xong, nhóm Tần Trạch Ngôn tỏ ra không có vấn đề,
nhóm Thẩm Loan cũng không có ý kiến, nhưng mà tổ của Mã Ngọc Lâm có hơi
luống cuống, ngồi thêm mười phút thì trò chơi mới bắt đầu.
Mà lúc này, những tổ bị loại đã vào chỗ xong, đeo kính AI đặc biệt bắt đầu đi
vào quan sát tình hình trận đấu, vừa quan sát vừa giám sát.
Thẩm Loan: "Quản lý tài chính, lập tức chỉnh lý tài sản công tu, sau đó bán tất
cả tài sản đổi thành bất động sản và tiền mặt.
Tưởng Thạc Khải sửng sốt: "Tất cả?"
"Tất cả."
Tuy vẫn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, rất nhanh đã thao tác trên giao
diện quản lý.
Thẩm Loan: "Bộ phận thị trường kiểm kê ngư trường và tiền lãi của các hạng
mục thuộc bộ phận, bán tất cả những gì có thể chuyển cho bộ phận tài vụ gửi
tiết kiệm!"
Kỳ Tử Thần: "OK"
Thẩm Loan: "Giám đốc, sau khi kiểm kê những hạng mục ở trung tâm thành
phố, bán hết ra."
Hạ Hoài ngơ ngẩn, lắp bắp nói: "Tất cả, bán hết?"
Thẩm Loan gật đầu: "Càng nhanh càng tốt."
Dưới tình hình nghiêm túc như vậy, Hạ Hoài cơ bản không có thời gian hỏi
nguyên nhân, chỉ có thể làm theo lệnh.
Thẩm Loan: "Bộ phận tài vụ xử lý sổ sách của các bộ phận khác."
Cổ Thanh: " Đã hiểu."
Thẩm Loan: "Bộ phận đầu tư đến tòa thị chính thành phố tham gia cuộc đấu
thầu, cố gắng trước khi hai công ty còn lại ra tay, cố gắng đàm phán xong với
NPC, giành được quyền khai phấ quảng trường thương mại số bảy."
Miêu Miêu: "Nhưng mà trước mắt chúng ta không có đủ vốn lưu động để cạnh
tranh..."
Cổ Thanh: "Đủ rồi! Tài chính đã nhập sổ, cô mau đi!"
Miêu Miêu lập tức bắt tay vào làm.
Giờ phút này, tất cả mọi người lựa chọn tin tưởng Thẩm Loan.
Dù cho những hạng mục bán ra có là giá thấp nhất thị trường, lúc này công ty
cũng không cần nhiều vốn lưu động như vậy, nhưng mà bọn họ vẫn lựa chọn
làm theo từng quyết sách của Thẩm Loan.
Không hỏi tại sao, thậm chí không thèm nghĩ đến hậu quả.
Nghe lệnh, làm theo, báo cáo, đây chính là việc duy nhất của bọn họ.
Bên này khua chiêng gõ trống, bên Tần Trạch Ngôn cũng làm rất tốt.
So với Thẩm Loan quả quyết sát phạt, giương cung bạt kiếm, anh ta lại nghiêng
về chiến thắng ổn định.
Giống như hai cao thủ võ lâm đang quyết đấu, một người nhanh nhẹn đột phá,
một lấy nhu thắng cương, dù chưa chính thức đối đầu nhưng mà mùi thuốc súng
ngày càng nồng nặc.
Không biết lúc nào sẽ đùng một cái nổ tung.
Lúc này, trên chỗ quan sát--
"Sao bọn họ lại ai làm việc nấy? Không phải nên đối đầu trực tiếp sao?"
"Cậu cho rằng muốn là được à?"
"Không thì sao...?"
"Đây đang là giai đoạn chuẩn bị trước khi quyết đấu, không thấy tổng giá trị tài
sản của tổ Thẩm Loan đang có chiều hướng tăng lên à? Còn bên phía Tần Trạch
Ngôn cũng bắt đầu hiệu chỉnh tài sản."
"Ơ... Nhóm Mã Ngọc Lâm đang làm gì vậy? Không mua hạng mục, tài sản
không thay đổi, không có chút sức chiến đấu nào cả?"
"Con bà bó - nhóm này đang diễn hề à?"
"Có thể sống đến cuối cùng, lại vào được ba vị trí đầu đúng là kỳ tích."
"Này, cậu cảm thấy tổ nào có tỷ lệ thắng nhiều hơn?"
"Tần Trạch Ngôn!"
"Tại sao? Tôi thấy bên phía Thẩm Loan cũng rất mạnh mà?"
"Tần Trạch Ngôn từ đầu đã bốc được tập đoàn tài chính lớn nhất, không chỉ tài
sản hùng hậu, kết cấu công ty cũng khá hoàn thiện, cho dù là cạnh tranh hay là
đầu tư đều làm ít lời nhiều. Ngược lại tổ của Thẩm Loan tuy là tổng tài sản ngày
một tăng lên, nhưng mà nhược điểm của xí nghiệp nhỏ vẫn còn, ví dụ như hậu
phương chưa đủ chắc, quy mô quá nhỏ, vì vậy nên sẽ khó để nắm được những
hạng mục lớn."
"Nói như vậy, ba người cùng đánh bài, một bên nắm được một đôi át chủ bài và
bốn lá 2, là cậu, cậu sẽ thấy ai thắng?"
"Át chủ bài."
"Đúng rồi, có một số thứ trời sinh đã vậy, người có cố gắng thế nào cũng rất khó
thay đổi."
"Phải không đó... Nhưng mà nhìn Thẩm Loan như rất có lòng tin."
"Cô ấy thật sự có chút tài năng, tiếc là..."
Trên bục đấu.
Cổ Thanh: "Tổng tài sản của chúng ta đã vượt qua Tụng Cần."
Thẩm Loan: "Tốt. Đàm phán với NPC của bộ phận đầu tư thế nào rồi?"
Miêu Miêu: "Đang bàn bạc."
"Còn bao lâu nữa?"
"Sắp rồi."
Bầu không khí căng thẳng khiến người ta dường như không thở nổi, Trương
Dương bỗng ồ một tiếng, có chút không đúng.
Thẩm Loan nhíu mày ngẩng lên nhìn.
Trương Dương báo cáo: "Thế Anh gửi đến một tin nhắn, mong có thể hợp tác
với chúng ta."
"Thế Anh" chính là công ty mà tổ Mã Ngọc Lâm điều khiền.
Miêu Miêu xì một cái: "Với cái dáng vẻ chỉ muốn chết không muốn sống của
họ, bây giờ mong muốn hợp tác, có mà chỉ biết kéo chân sau của chúng ta."
Cổ Thanh gật đầu: "Tôi cũng cảm giác bên đó không thể dựa vào."
"Này xem như là tính rất hay, theo chúng ta, thua thì thua, bọn họ không thiệt
gì, lỡ như mà thắng thì lại là niềm vui ngoài ý muốn."
TRương Dương vẫn qua loa chưa tỏ thái độ mà nhìn về phía Thẩm Loan."
Thẩm Loan trầm ngâm trong nháy mắt: "Hỏi xem thử, bọn họ muốn hợp tác thế
nào?"
Trương Dương nhanh nhẹn gõ bàn phím, rất nhanh có tin nhắn trả lời, vẻ mặt
khiếp sợ: "Bọn họ nói đồng ý để chúng ta thu mua!?"
Không thể trách anh ta bàng hoàng như vậy, thu mua thật sự không khác nào tự
sát.
Đối phương bị ngốc sao?
Ánh mắt Tưởng Thạc Khải hiện lên sự lo lắng, tầm mắt thoáng qua Thẩm Loan,
thở phào khó hiểu.
Miêu Miêu chớp mắt: "Có bánh từ trên trời rơi xuống?"
Kỳ Tử Thần: "Tại sao bên đó lại làm vậy?" Mục đích rất đáng ngờ.
Cổ Thanh: "Biết không thể hơn nên chịu thua trước lúc hết giờ?"
Cũng quá tồi rồi.
Trương Dương: "Đối phương đang hối, muốn câu trả lời chính xác. Nghe giọng
thì giống như nếu chúng ta từ chối thì họ sẽ lập tức tìm "Tụng Cần."
Thẩm Loan im lặng một lát.
Lần suy nghĩ này dài hơn tất cả những lần khác.
Đồng ý thu mua, chẳng khác nào bỏ ra một phần tài chính trong lúc trận chiến
đang căng thẳng, nếu thành công tất nhiên là tốt, nhưng nếu thất bại hậu quả
khó mà lường được.
Nhưng nếu không đồng ý thu mua, ổn thì đã ổn, nhưng mà "Thế Anh" ôm đùi
chỗ khác sẽ có lợi cho phía Tần Trạch Ngôn, thêm đó thực lực của Tụng Cần
vốn đã mạnh, có thể nói như là hổ thêm cánh.
Đây chắc chắn không phải là cục diện mà Thẩm Loan muốn nhìn thấy.
"Tưởng Thạc Khải, cậu cảm thấy thế nào?" Sau khi trầm mặc hồi lâu, Thẩm
Loan hỏi câu đầu tiên.
"Tôi không đề cao. Đầu tiên đối phương rất đáng ngờ, thứ hai là thu mua sẽ có
nguy hiểm, lúc này không nên đánh rắn động cỏ để tránh ngao cò tranh nhau,
ngư ông đắc lợi. Cuối cùng, chúng ta thu mua sẽ có sự mạo hiểm, lẽ nào "Tụng
Cần" không có?"
Ví dụ nếu như "Tụng Cần" thu mua thất bại, không phải là sẽ như mắc bệnh nan
y bỏ mạng?
Thẩm Loan gật đầu, có vẻ suy nghĩ gì đó, hẳn là lời này nghe được.
Trương Dương: "Vậy bây giờ thế nào?"
"Từ chối."
Anh ta nhắn tin xong, "Thế Anh" không trả lời.
Gần bàn điều khiển, Tần Trạch Ngôn nhận được tin nhắn của Thế Anh, hai mắt
bỗng sáng lên.
Cá cắn câu!
Giây tiếp theo, nụ cười bỗng cứng đờ.
Vậy mà Thẩm Loan lại từ chối?
Chàng trai thầm chửi một câu, miệng lẩm bẩm tên của cô gái kia, vẻ mặt giận
dữ.
Tốt! Rất mạnh mẽ!
Tần Trạch Ngôn: "Bên kia đang tiến hành hạng mục gì?"
"Đấu thầu tòa nhà thị chính."
"Còn gì nữa không?"
"Không."
"Xem ra là muốn ném hết trứng vào một giỏ, tuy là mạo hiểm nhưng mà ai dám
chắc đó là giỏ tiền lớn chứ? Muốn một bước lên trời, đúng là ngu ngốc!"
"Vậy bây giờ chúng ta..."
Trên mặt Tần Trạch Ngôn hiện lên vẻ chết chóc: "Tham gia cạnh tranh."
Đây là thời điểm chủ động ra tay, đánh nhanh thắng nhanh.
...
Miêu Miêu: "Tiêu rồi! Tụng Cần đang cạnh tranh dự án tòa nhà thị chính với
chúng ta, đã qua xét duyệt của hệ thống, đang bắt đầu cạnh tranh."
Trương Dương nhíu mày: "Nói vậy bọn họ cũng không có ý định thu mua Thế
Anh, có phải là..."
Đối phương có một quân bài tốt, hoàn toàn có khả năng handle việc thu mua
này, dù có thất bại cũng sẽ gánh vác được tổn thất, trừ khi...
Tưởng Thạc Khải: "Đối phương sớm đã biết là đây là một cái bẫy, tổn thất sẽ
ngoài dự tính, thậm chí kéo toàn bộ công ty sụp đổ!"
Kỳ Tử Thần phản ứng kíp, hít hà một hơi: "Đây chính là cái hố đào sẵn để
chúng ta nhảy vào! Tiếc là chúng ta một bước cũng không giẫm vào mới làm
giận quá hóa thẹn muốn cạnh tranh dự án tòa nhà thị chính."
Thẩm Loan cười nhạt, híp đôi mắt lại: "Bây giờ biết phải làm thế nào rồi chứ?
Thành hay bại tất cả dựa vào sự nỗ lực cuối cùng."
Sáu người chấn chỉnh tinh thần, sục sôi ý chí chiến đấu.
Cùng với tình hình chiến đấu giằng co căng thẳng, bữa tiệc bàn tán của những
người quan sát cũng ngày càng lớn:
"Mau nhìn đi! Hai bên đã muốn đấu rồi!"
"Tần Trạch Ngôn chủ động ra tay, bên phía Thẩm Loan sớm muộn cũng phải
thua."
"Hai bên thế lực cân bằng, chưa chắc Thẩm Loan đã thua."
"Đừng dại, một cái công ty sinh sau đẻ muộn lấy gì đấu với tập đoàn to lớn của
Tần Trạch Ngôn?"
"Nhưng mà cậu đừng quên, công ty nhỏ đó đã phá năm cửa thành, chém sáu
tướng, tồn tại đến giờ, đủ để chứng minh thực lực không nhỏ. Không biết chừng
còn đòn sát thủ..."
"Tiêu rồi! Tần Trạch Ngôn quá mạnh, Thẩm Loan chắc sắp phải vứt bỏ dự án."
Người này vừa dứt lời, trên màn ảnh đã hiện lên bốn chữ "Tụng Cần trúng thầu"
rất lớn lại sợ chưa đủ rõ ràng nên còn được tô đỏ.
Tần Trạch Ngôn cười nhạt, nhóc con mà cũng dám đọ sức với anh ta! Hạ Hoài
ấy à, tự mình làm chủ không thích, lại thích đầu quân dưới trướng một cô gái,
giống như một con chó Nhật không có tiền đồ, đúng là không có mặt mũi.
Bỗng nhiên--
"Không hay rồi! Có người bắt đầu cưỡng chế thu mua công ty chúng ta!"
Ý cười trên môi còn chưa kịp nở thì nụ cười đã cứng ngắc, Tần Trạch Ngôn
nhìn chằm chằm vào dòng chữ đỏ, cảm thấy chói mắt không gì sánh bằng.
"Chú ý! Trạng thái công ty đã thay đổi, bị bắt buộc tiến vào trạng thái thu mua!"
"Sao cô ta có thể bắt đầu thu mua?" Tần Trạch Ngôn khó tin.
Dựa theo quy tắc trò chơi, vốn lưu động nhiều hơn đối phương mới có tư cách
thu mua.
Công ty nhà Thẩm Loan vốn lưu động nhỏ, sao có thể vượt lên hơn tập đoàn lớn
của anh ta?
Trong đầu Tần Trạch Ngôn chỉ còn lại hai chữ--
Sai lầm!
Nhưng lúc này anh ta đã quên ngay từ lúc cạnh tranh căng thẳng, vốn lưu động
trong tay anh ta đã rút đi hơn một nửa sau khi cạnh tranh đấu thầu thành công.
Mà Thẩm Loan lại thông qua việc bán số lượng lớn hạng mục và bất động sản
hiện có tăng vốn lưu động lên gấp mấy lần.
Tần Trạch Ngôn rất nhanh đã phản ứng kịp, trong lúc hệ thống nhắc nhở có
"Phản đòn" hay không, anh ta không hề do dự chọn "Có".
Vẻ mặt Tưởng Thạc Khải cứng lại, trầm giọng: "Chuẩn bị sẵn sàng, đối phương
bắt đầu phản công."
Thẩm Loan: "Bộ phận tài vụ chuẩn bị tài chính."
Cổ Thanh: "Đã vào vị trí."
"Khoan đã!" Miêu Miêu bỗng nói: "Hệ thống gợi ý mức độ mạo hiểm quá cao,
có tiếp tục không?"
Thẩm Loan quyết định rất nhanh: "Phản công đi!"
Trong phút chốc tất cả mọi người đều hưng phấn.
Hai đối thủ mạnh nhất giao tranh, nhất định là trận chiến sống còn.
Nhưng dù sao cũng chỉ là hệ thống giả định, thời gian cũng chỉ kéo dài vài phút.
Không có bất kỳ kỹ xảo màu mè nào, cũng không có âm mưu nào xen vào, là
một trận chiến thực lực thật sự.
Tài chính của ai nhiều, người đó chiếm ưu thế.
Cuối cùng tổ nhỏ của Thẩm Loan lấy nhỏ thắng lớn.
Tần Trạch Ngôn như con gà trống bại trận, ngã nhoài trên ghế, ánh mắt và nhịp
tim đều loạn, vẻ mặt khó coi.
Kỷ Tử Nhan chớp mắt vài cái rồi trừng mắt nhìn, vẫn không thể tin được bọn họ
từ thắng biến thành thua chỉ trong một đêm.
Trương Phàm có vẻ vui mừng đứng ra: "Thắng bại đã rõ, chúc mừng tổ của
Thẩm Loan!"
Sau ba giây yên lặng, tiếng vỗ tay bùng nổ như sấm.
"Thầy, em có một vấn đề!" Ở chỗ ngồi quan sát, có người đứng lên.
Trương Phàm: "Chuyện gì?"
"Tổ quán quân ban đầu bốc thăm trúng công ty đứng thứ mấy?"
Trước đó đã nói, thứ tự sinh tồn sắp xếp từ 1 đến 12 theo thứ tự từ cao đến thấp,
số 1 đại diện cho tập đoàn mạnh nhất, số 12 đại diện cho công ty khó khăn nhất,
số của công ty càng lớn mà thời gian sinh tồn càng dài thì điểm sẽ càng cao.
Mọi người chỉ biết số mình bốc được, không biết số tổ khác bốc được.
Mà ai sáng suốt đều nhận ra là số mà Tần Trạch Ngôn bốc trúng là tập đoàn lớn
nhất.
Vậy Thẩm Loan bốc được số mấy?
Trương Phàm phất tay: "Vấn đề này đừng để tôi giải đáp, hỏi người trong cuộc
đi."
Đó là một bạn học cứng nhắc, nghe Trương Phàm nói thì thật sự hỏi Thẩm Loan
câu đó.
"Số 12". Cô gái hờ hững.
Trong lòng mọi người sợ hãi.
Đây đúng thật là.
Thì ra trên đời này không có công bằng hay không, chỉ có đủ thực lực hay
không thôi.
Đạt đến thực lực mạnh mẽ hoàn hảo, công bằng không còn quan trọng như vậy
nữa, bởi vì--
Công bằng bạn có thể thắng.
Không công bằng bạn cũng có thể thắng.
Nhân viên hậu cần tổ chức học sinh ra ngoài theo thứ tự, sau khi thấy trận chiến
thương trường chấn động, phản ứng của mọi người cũng có hơi chậm chạp.
Không phải vì thua trận, mà vì thông qua trận đấu đã nhìn rõ được sự chênh
lệch giữa mình với người khác.
Chắc chắn là chịu đả kích.
Cũng không ít chán nản.
Cũng có nhiều người tự tăng quyết tâm của bản thân.
Hôm nay, hình ảnh Thẩm Loan bình tĩnh đối địch đã hằn sâu trong ký ức mọi
người.
Trương Phàm: "Thẩm Loan ở lại một lát."
Đợi sau khi mọi người rời khỏi phòng học, Thẩm Loan nhìn Trương Phàm trên
mặt lờ mờ có ý cười, hỏi: "Thầy còn có chuyện gì sao?"
Trương Phàm lấy số liệu thi đấu theo dõi ra.
"Đây là..."
"Tình hình, tổng tư sản gia tăng và tỷ lệ vốn lưu động của mỗi công ty đều ở
đây.
Thẩm Loan nhìn sơ qua, không biết nhìn thấy gì, nhẹ nhàng chớp mắt.
"Phát hiện ra điều gì?"
"Công ty phát triển bình thường bù đắp sơ sở non yếu ban đầu, tổng tài sản
không ngừng tăng, vốn lưu động trong lúc cuối bỗng tăng mạnh." Thẩm Loan
nói số liệu phân tích qua một lượt.
Trương Phàm: "Em biết rõ, mấu chốt không nằm ở chỗ này."
Thẩm Loan nhíu mày.
"Giai đoạn đầu công ty gấp rút lớn mạnh là vì muốn bảo vệ mình, chuyện này
không đáng trách, nhưng tổng tư sản sau khi đã tăng lên thì em đã bắt đầu tham
gia dự án trọng điểm hoặc ngắn hạn, dự án dài hặn duy nhất là xung quanh ngư
trường, chỉ để tạo bộ mặt, giai đoạn sau bị càn quét không còn gì."
"Thầy, rốt cuộc thầy muốn nói gì?" Cô gái mỉm cười trả lời.
Trương Phàm tắt hẳn ý cười: "Từ đầu em đã định cưỡng chế thu mua, những
việc trước đó chỉ là công tác chuẩn bị."
Thẩm Loan nghi ngờ: "Chuyện này có vấn đề gì sao?"
"Có cần tôi khen em một câu phòng ngừa chu đáo không?"
"Nếu như thầy muốn."
Nhất thời Trương Phàm nghẹn lại.
Lúc thấy ánh mắt hùng hồn của Thẩm Loan, anh ta có hơi bất đắc dĩ: "Em biết,
cứ theo đà quy hoạch phát triển như vậy, công ty cơ bản sẽ không tồn tại được
bao lâu.
"Em biết." Thẩm Loan gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.