Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Kỳ Tử Nhan: "Cảm ơn, tôi nhớ kỹ rồi."
Thẩm Loan đoán, đối phương càng muốn nói "Tôi nhớ kỹ cô rồi" hơn!
"Không cần khách sáo."
Sắc mặt người phụ nữ khẽ đổi, ánh mắt hôm hận.
Miêu Miêu nhìn thấy hết cảnh này, nhìn chằm chằm vào bóng lưng tức muốn
hộc máu lại tỏ vẻ bình tĩnh của người phụ nữ, rơi vào trầm tư.
"Tổng giám đốc Thẩm, trước đây cô có thù oán với cô ta à?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Không có."
"Vậy thì kì lạ... Địch ý của người phụ nữ này với cô cũng quá rõ ràng rồi đó."
Đây cũng là chỗ Thẩm Loan nghi ngờ.
Bất kể là đời trước, hay là đời này, cô đều tin tưởng chính mình chưa từng gặp
qua Kỳ Tử Nhan, càng đừng nói đến liên quan gì.
Nếu nói là bởi vì thi đấu thua, nhưng Kỳ Tử Thần cũng ở trong đội, còn có
những người khác, không có đạo lý chỉ nhằm vào Thẩm Loan.
Miêu Miêu còn đang vắt hết óc để tìm nguyên nhân, bị Thẩm Loan mở miệng
ngăn lại-
"Bây giờ không biết, nhưng sẽ có một ngày biết."
...
Quán lẩu nằm trong con hẻm cũ ở phía tây thành phố, ở đây có không ít quán
cũ, bán danh tiếng và tình cảm.
Bảy người lái năm chiếc xe.
Tưởng Thạc Khải ngồi vào chiếc Martha nhỏ của Thẩm Loan.
Cô nhắc nhở: "Dây an toàn."
Người đàn ông kéo dây qua gài chắc.
Tay thả phanh, đạp ga, vững vàng hòa nhập vào dòng xe cộ trên con đường.
Tưởng Thạc Khải quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng:
"Lúc thi đấu, vì sao lại hỏi ý kiến của tôi?"
Thẩm Loan: "Tham khảo."
"Những người khác cũng có thể."
"Anh nhất định phải hỏi đến cùng?"
Tưởng Thạc Khải thu lại sự lười biếng trong mắt: "Tôi có thói quen rõ ràng."
Thẩm Loan suy nghĩ trong nháy mắt: "Hỏi anh mà không hỏi người khác, bởi vì
tôi cảm thấy anh có thể sẽ nghĩ giống tôi."
"Điều gì cho cô cảm giác như vậy?"
"Bình thường thì, hạng nhất và hạng hai sẽ chênh lệch không quá lớn. Bởi vì ---
"
Tưởng Thạc Khải nhướng mày, chờ đợi điều tiếp the.
"Bọn họ đều xuất sắc như nhau."
"... Cho nên, cô đang khoe khoang sao?" Khóe miệng người đàn ông giật giật
một cái.
"Không có mà, tôi đang khen anh đấy."
Tưởng Thạc Khải sững sờ, chợt nở một nụ cười tự ti: "Tôi có gì để khen chứ..."
"Nhạy bén, cẩn thận tỉ mỉ, nhìn rõ mồn một." Thẩm Loan há mồm đã kể ra được
ba ưu điểm của anh ta.
"Tôi đây thật đúng là phải cảm ơn cô rồi."
Thẩm Loan nhíu mày: "Nghe như có lệ."
Người đàn ông im tiếng.
Cô nháy mắt đã hiểu: "Đúng là có lệ thật à?" Chợt, lại cảm thấy buồn cười:
"Không khoe khoang còn chưa tính, ngay cả người khác khen canh cũng không
được, cuối cùng là tật xấu gì đây?"
Anh ta bình tĩnh nhìn ngoài cửa sỏ, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, đáng tiếc,
Thẩm Loan lại không nghe rõ được.
Hai mươi phút sau, phía tây thành phố, quán lẩu cũ.
"Thơm quá đi..." Miêu Miêu sau khi đỗ xe xong, vừa bước xuống dưới đẽ ngửi
thấy một vô cùng thơm, hòa trộn giữa sự hăng của ớt, sự tê dại của hoa tiêu, còn
có của dầu sôi đỏ rực cuồn cuộn sôi trào.
Hạ Hoài là khách quen ở đây, trực tiếp gọi quản lý muốn một căn phòng ở đại
sảnh.
Tiếp theo là thời gian của lẩu, tất nhiên, nói chuyện phiếm ắt cũng không thể
thiếu.
Trước đây Cổ Thanh và Trương Dương rất ít khi tiếp xúc với phú nhị đại như
Hạ Hoài, Kỳ Tử Thần, vốn cho rằng hơn nửa loại con cưng của trời này không
dễ ở chung, nhưng thật ra thì không phải vậy.
Tính tình Kỳ Tử Thần nhã nhặn, cách nói năng không tầm thường, chỉ cần anh
ta muốn, rất nhanh đã có thể tìm được đề tài chung với bạn, EQ cực kỳ cao.
Mà Hạ Hoài tuy là kỳ quặc một chút, nhưng tuyệt đối không phải là cái loại ăn
chơi trác táng phóng đãng này, so với Kỳ Tử Thần, anh ta còn hài hước hơn.
Hơn nữa hình như Thẩm Loan đã sớm quen biết hai người này, Cổ Thanh không
khỏi sinh ra một chút tò mò với thân phận của cô.
Xuất phát từ sự tôn trọng, cô ta không mở miệng trực tiếp hỏi.
Nhưng trong lòng lại âm thầm suy đoán, Thẩm Loan hẳn không phải là người
bình thường giống như bọn họ.
Từ vòng xã giao, đến hàng vi ăn nói, còn có hai chiếc Maserati giá trị không
nhỏ kia, đều không liên quan gì đến dân đi làm bình thường cả.
Còn Miêu Miêu, theo cách nhìn của Cổ Thanh, thái độ của cô ấy với Thẩm
Loan có một loại kính trọng, đồng thời là tuyệt đối trung thành.
"Cái này ngon quá." Miêu Miêu dùng đôi đũa gắp cho Thẩm Loan: "Cô nếm thử
xem."
Thẩm Loan rất tự nhiên nhận lấy, bắt đầu nghiêm túc ăn thử.
Không sai, là nghiêm túc!
Từ trước tới nay Cổ Thanh chưa từng thấy một người nào có thể làm chuyện ăn
uống này tinh tế trang trọng như vậy.
Từ vẻ mặt, thần thái, động tác của Thẩm Loan, đều có thể phát hiện, cô gần như
là có loại quý trọng thành kính với đồ ăn.
Làm người khác nhịn không được muốn nhìn thêm nữa.
Người bị hấp dẫn đâu chỉ mỗi Cổ Thanh.
Kỳ Tử Thần cũng dùng khóe mắt bình tĩnh đánh giá, âm thầm thưởng thức quan
sát.
"Tổng giám đốc" thao tác chỉ bảo trên bàn điều khiển, cô gái tập trung với thức
ăn ngon trước chảo dầu đỏ, còn có vẻ mặt lạnh nhạt của cô ba nhà họ Thẩm lúc
mới gặp ở trong trí nhớ, đó đều là Thẩm Loan.
Nhưng đến cuối cùng ai mới thật sự là cô.
Lần đầu tiên Kỳ Tử Thần sinh ra tò mò với một cô gái, mà loại tò mò này đi
kèm với một khao khát nghiên cứu mạnh mẽ, trong một nháy mắt nào đó, anh ta
thậm chí còn có ý muốn giam cầm phân tích!
Miêu Miêu: "Thật ngại quá, tôi đi toilet."
Thẩm Loan nghiêng người, để cho cô ấy đi ra ngoài.
Toilet đi qua hành lang, ở gần vị trí cửa sau, sau khi Miêu Miêu giải quyết nhu
cầu sinh lý, nhớ tới đồ uống của mình đã hết rồi, thì đi vòng đến quầy lễ tân để
lấy.
"Cho tôi một chai nước chanh, cảm ơn."
Người phục vụ: "Muốn bình lớn hay bình nhỏ ạ?"
"Bình nhỏ là được."
"Vâng." Lúc người phục vụ xoay người để lấy nước chanh ở trên kệ hàng, một
bóng người cao to đi tới trước quầy, đúng lúc đứng ở bên cạnh Miêu Miêu ---
"Tính tiền."
Giọng nói người đàn ông từ tính dễ nghe, có chút gợi cảm.
Miêu Miêu nhịn không được nhìn sang, giây tiếp theo, ánh mắt hơi dừng lại.
Người đàn ông hình như nhận thấy được sự quan sát từ bên cạnh, hơi hơi
nghiêng đầu: "Chào cô."
"... Chào ngài, hiệu trưởng Thẩm."
Thẩm Xuân Hàng nhướng mày: "Cô biết tôi?"
"Vâng, em là học sinh của Khởi Hàng."
"Đợt này?"
Miêu Miêu gật đầu, như biết trước được anh ta muốn hỏi gì, trực tiếp trả lời:
"Ban C."
Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười dịu dàng, giống như thầy giáo đối xử
với học sinh, bề trên với bề dưới: "Có thể thi đậu Khởi Hàng, em rất giỏi."
Ánh mắt Miêu Miêu hơi tỏa sáng, sau đó nở nụ cười tươi: "Cảm ơn."
Người phục vụ: "Cô ơi, nước chanh của cô." Sau đó chuyển hướng sang Thẩm
Xuân Hàng: "Ngài chi tổng cộng 872 đồng, xin hỏi là đưa tiền mặt hay quẹt
thẻ?"
"Quẹt thẻ đi." Thẩm Xuân Hàng lấy từ trong ví ra, đưa qua.
Miêu Miêu có thể nhìn thấy rõ ràng khớp xương ngón tay của anh ta, thon dài
như ngọc, mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được mạch máu nhỏ màu xanh.
"Thẻ của ngài, xin nhận lại."
Thẩm Xuân Hàng nhận lấy, nhét vào ví lại, sau đó hơi hơi gật đầu với Miêu
Miêu, xoay người rời đi.
Lễ phép, nhưng cũng xa cách.
Thẩm Xuân Hàng rời tiệm lẩu, đi dọc theo con hẻm cũ, xe của anh ta đỗ ở
quảng trường bên kia đường.
"Shh..." Sau khi đi được một khoảng, anh ta bỗng nhiên giơ tay che ở dạ dày, ấn
mạnh hai cái, như muốn nhờ vào đó để giảm đau.
Đáng tiếc, không chỉ không giảm đi, ngược lại còn nặng thêm.
Rất nhanh, Thẩm Xuân Hàng đã không bước được nữa, trán chảy ra tầng mồ hôi
mịn, màu máu trên mặt cũng bị rút hết trong nháy mắt.
Lúc trọng tâm của anh ta không vững, chuẩn bị té ngã, thì một bàn tay duỗi tới,
đỡ lấy anh ta.
"Hiệu trưởng Thẩm, ngài không sao chứ?"
"Là em à..."
Miêu Miêu gật đầu, ánh mắt hình như có chút ngơ ngẩn, nhưng cẩn thận phân
biệt, lại giống như cái gì cũng không có, hết sức bình thường: "Vâng, là tôi.
Trước tiên đỡ ngài đến cái ghế bên cạnh ngồi một lát, được chứ?"
"Được."
Miêu Miêu dìu anh ta qua, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh, ở giữa để lại
một khoảng cách, không đi quá giới hạn, không thân mật, vừa vặn tốt.
"Dạ dày của ngài không thoải mái sao?"
"Bệnh cũ."
"Như vậy đi, ngài ở chỗ này chờ một lát, đối diện có tiệm thuốc, tôi đi mua chút
thuốc dạ dày cho ngài."
Thẩm Xuân Hàng ban đầu muốn từ chối, anh ta không có thói quen làm phiền
người khác, đặc biệt đối phương còn là học sinh của anh ta, dù sao, thân phận
hiệu trưởng vẫn còn ở đây, đại diện cho một loại uy nghiêm theo một ý nghĩa
nào đó, điều này làm cho anh ta rất bài xích việc bày một mặt yếu ớt của mình
ra trước người khác.
Nhưng Miêu Miêu cũng không có cho anh ta cơ hội từ chối, nói xong đã chạy
tới đầu con hẻm.
Từ góc độ của Thẩm Xuân Hàng, vừa vặn có thể thấy được bóng lưng cô ta đi
ra đầu hẻm, sau đó đi băng qua đường.
Rất cồng kềnh, lại rất dày rộng, có sự vững vàng bình tĩnh không nên lời.
Hai phút sau, Miêu Miêu đã trở lại, có chút thở nhẹ, còn là kết quả sau khi cô ta
cố tình hô hấp chậm lại, thật ra mồ hôi đầy đầu, sau lưng nửa ẩm ướt.
Nhưng cô ta chưa từng nói cái gì, còn cố gắng biểu hiện ra vẻ nhẹ nhàng.
Thẩm Xuân Hàng hơi kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Cô ta cười cười, đưa ly giấy dùng một lần trong tay cho anh ta, bên trong có
nước ấm.
Thẩm Xuân Hàng nhận lấy, thấy động tác cô ta nhanh nhẹn mở hộp thuốc ra,
lấy viên thuốc bên trong ra đưa cho anh ta: "Tôi đã rửa tay rồi."
Người đàn ông bật cười: ""Tôi không có ý đó."
"Tôi biết, chỉ là nói cho ngài một tiếng, tôi cũng không có ý đó."
Thẩm Xuân Hàng dùng nước ấm nuốt thuốc vào.
Miêu Miêu: "Có thể phải đợi một lát mới có tác dụng."
"Ừ."
"Chuyện đó... Dạ dày của ngài vẫn luôn không tốt à?"
Thẩm Xuân Hàng cười cười, sắc mặt cuối cùng cũng không tái nhợt nữa: "Lúc
còn trẻ uống rượu đến hư."
"Sau này vẫn không nên ăn lẩu, chua cay dễ tạo kích thích. Nhưng mà, nước
luộc thịt thì vẫn được."
Thẩm Xuân Hàng bỗng nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Miêu Miêu có sự
thay đổi rất nhỏ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.