Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Thanh Thanh, anh khó chịu..." Trương Dương là một người đàn ông, lúc làm
nũng thì như một cô học trò nhỏ.
"Ai bảo anh không tiết chết, uống chết thì đáng đời!" Tuy lời như vậy, nhưng lo
lắng trong mắt Cổ Thanh lại không che giấu được.
"Anh mà chết, em làm sao bây giờ?"
Người phụ nữ vừa tức vừa buồn cười: "Còn có thể làm sao bây giờ? Tất nhiên là
tìm một người mới rồi."
Trương Dương giống như bị lời này kích thích, ôm eo người phụ nữ chặt chẽ:
"Không cho phép! Nếu em dám tìm người khác, anh sẽ ---"
"Anh sẽ thế nào?"
"Sẽ khóc cho em xem!"
Cổ Thanh: "..."
Miêu Miêu: "..."
"Thanh Thanh." Người đàn ông không lên cơn nữa, an tĩnh lại trong nháy mắt:
"Em đừng không cần anh mà..."
Lòng Cổ Thanh vừa chua xót lại vừa ấm áp, đỡ đầu của anh ta dựa lên vai của
mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ, dịu dàng nói: "Vậy sau này anh còn dám uống nhiều
như vậy nữa hay không?"
"Không dám nữa..."
"Ừ, em tạm thời không đi tìm người khác."
"Hì hì, vợ ơi em thật tốt..." Cọ cọ, cười rồi ngủ mất.
Cổ Thanh tiếp tục nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như người mẹ dỗ con trai ngủ, dịu
dàng lại kiên nhẫn.
Miêu Miêu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không khỏi toát ra vẻ mặt hâm mộ,
thoáng qua rồi biến mất.
"Xin lỗi, làm cô chê cười rồi."
Miêu Miêu lắc đầu: "Không đâu."
"Bình thường anh ấy không dính người, chỉ có khi uống say mới có thể như
vậy."
"Các cô đã ở bên nhau bao lâu?"
"Bốn năm."
"Tình cảm thật tốt." Miêu Miêu cảm khái.
Cổ Thanh vừa cười vừa lắc đầu: "Cô sẽ nói như vậy, là vì chưa từng thấy dáng
vẻ cãi nhau của chúng tôi, còn hơn cả gà bay chó sủa."
Miêu Miêu chớp mắt: "Có à?"
"Sống với nhau mà, sao lại không có khó khăn được."
"Thường xuyên?"
"Chuyện này thì không có." Cổ Thanh cười cười, trong mắt tràn ra vẻ dịu dàng:
"Nhưng mà mỗi lần đều là anh ấy nhượng bộ."
"Thật tốt."
"Cái gì?"
Miêu Miêu: "Tôi nói tình cảm của các cô thật tốt."
Trên đời này, những cặp thiên kiêu giai ngẫu* như Thẩm Loan và Quyền Hãn
Đình dù sao cũng chỉ là số ít, mà nhiều hơn là những cặp đôi bình thường giống
như Trương Dương và Cổ Thanh.
*Thiên kiêu giai ngẫu: Cặp xứng đôi do trời định.
Sẽ cãi nhau, sẽ tức giận, sẽ vì chuyện vụn vặt trong cuộc sống mà nhọc lòng.
Có thể nói rằng bọn họ không hạnh phúc không?
Không thể, bọn họ chỉ hạnh phúc tương đối chân thật mà thôi.
"Đúng rồi Miêu Miêu, cô có bạn trai chưa?" Cổ Thanh bỗng nhiên mở miệng.
"Tôi?" Miêu Miêu ngẩn ra.
"Ừ."
Cô ta cười lắc đầu: "Chưa có."
"Tôi có thể giới thiệu giúp cô, đều là những chàng trai rất ưu tú, ví dụ như
không bẫy cô."
"Ờmmm... Còn ưu tú hơn cả vị này nhà cô à?"
"Phải đấy!" Nói xong, còn ghét bỏ liếc Trương Dương một cái: "Xem cái dáng
vẻ như ma quỷ của anh ấy, cũng chỉ có cô mới nói anh ấy ưu tú thôi."
"Nhưng cô vẫn tìm anh ấy mà!"
Cổ Thanh u sầu thở dài: "Chỉ trách thời trẻ điên cuồng, bị phân làm mù mắt..."
Miêu Miêu vui vẻ khôn xiết, trên khuôn mặt mập mạp, đôi mắt cong cong như
trăng non, hái má lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện.
Cổ Thanh bỗng nhiên cảm thấy, cô gái này còn rất đẹp, cô ta nhiệt tình nói: "Tôi
có mấy người bạn, đều là mấy thằng nhóc không tồi..."
"Thật sự không cần." Miêu Miêu biết cô ta muốn nói cái gì, dùng giọng nói
không mạnh mẽ cắt lời, nụ cười vẫn đọng ở trên mặt như cũ.
Mặc dù từ chối, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy khó chịu.
Ngược lại, Cổ Thanh không tức giận, mà còn giải thích: "Tôi không có lừa cô
đâu, bọn họ thật sự rất ưu tú."
"Cũng vì quá ưu tú, cho nên tôi mới từ chối mà."
"?"
"Cô xem giá trị nhan sắc, dáng người này của tôi đi, người đàn ông bình thường
đều sẽ không tìm một người mập làm bạn gái, huống chi còn là người đàn ông
ưu tú chứ?"
"Chuyện này..." Lòng Cổ Thanh có chút khó chịu, đang chuẩn bị an ủi vài câu,
phát hiện trên mặt Miêu Miêu cũng không có vẻ mặt tự coi nhẹ mình, cũng
không có tự ti hay là tự ghét, cô ấy chỉ bình tĩnh thuật lại sự thật thôi, mà loại sự
thật này cũng không làm cô ta tự ghét bản thân mình.
Đàn ông không thích người mập, nhưng cũng không có nghĩa là cô ấy sẽ ghét
bỏ chính mình là một người mập.
Thẩm mỹ của đàn ông là một chuyện, nhưng yêu cầu của cô tấy đối với bản
thân lại là một chuyện khác.
Nếu hai người không thể hòa hợp, cần gì phải mạnh mẽ buộc vào một chỗ?
Cổ Thanh bỗng nhiên hiểu ra, cô ta nghiêm mặt: "Không phải người mập không
xứng với đàn ông ưu tú, mà là bọn họ không xứng với cô."
Miêu Miêu cười một tiếng.
...
Hôm sau, Thẩm Loan đến trường bình thường.
Miêu Miêu còn đến sớm hơn cô.
"Hôm qua không có chuyện gì chứ?
Miêu Miêu lắc đầu: "Sau khi tôi đưa hai người bọn họ về thì cũng tiện đường về
nhà, sáng hôm nay lại đến phía tây thành phố lấy xe."
Bởi vì biểu hiện ngày hôm qua của Thẩm Loan quá mức nổi bật, cho nên trong
nháy mắt hai người bước vào phòng học, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Trong này có ý tốt, cũng có ý xấu, nhưng mà ---
Who cares? (Ai quan tâm chứ?)
Buổi sáng là tiết của Lưu Mẫn, không biết có phải là hiệu ứng tâm lý của Thẩm
Loan, hay là sự thật, cô luôn cảm giác Lưu Mẫn nhìn qua hướng cô vài lần.
Tưởng Thạc Khải đến muộn.
Nhẹ nhàng tiến vào từ cửa sau như mèo, ngồi ở bên cạnh Thẩm Loan, ai bảo
chỗ này của cô gần cửa sau nhất?
"Bạn học Tưởng, bạn lại đến muộn." Thẩm Loan nhìn bảng đen, mắt nhìn
thẳng.
Người đàn ông không cho là đúng, lấy giáo trình và bút để lên bàn học: "Tối
hôm qua uống quá nhiều, ngủ quên."
"Cậu xác định mình là tới học bổ túc sao?"
Mắt Tưởng Thạc Khải hơi ngơ ngẩn, chợt cong cong môi, đôi mắt nhanh chóng
hiện lên vẻ tự giễu: "Đừng nói nữa, đúng thật là không xác định..."
Thẩm Loan nhướng mày.
Trước khi ánh mắt của cô quét qua người đàn ông đã chuyển ánh mắt đi.
Tiết học buổi sáng chủ yếu là lý thuyết quản lý, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ
cần mang lỗ tai mà nghe là được.
Cho nên, càng thêm nhẹ nhàng thoải mái.
Chuông tan học vừa vang lên, Lưu Mẫn cầm giáo án lên, trực tiếp chạy lấy
người.
Học sinh đi thành nhiều hàng, nối đuôi nhau ra ngoài.
Tưởng Thạc Khải đứng dậy, bóng dáng cao lớn che phủ Thẩm Loan: "Có đi căn
tin không?"
"Đi."
Miêu Miêu gật đầu: "Loại việc lớn như ăn cơm này, sao có thể không có tôi?"
Ba người vừa mới rời phòng học, đã nghe một tiếng kêu to duyên dáng ---
"Này! Cô chờ một chút!"
Ba người không ngừng bước, giống như không nghe thấy gì.
"Thẩm Loan! Cô đứng lại đó cho tôi!"
Lúc này, không chỉ có Thẩm Loan dừng lại, mà Miêu Miêu và Tưởng Thạc
Khải cũng dừng chân xoay người, nhìn về phía người nọ.
Chỉ thấy cô tiểu thư họ Kỷ đang đứng hầm hừ ở cách đó không xa, mặc một
chiếc váy liền màu xanh, nếu xem nhẹ ánh mắt và mặt giận dữ của cô ta, cũng
xem như là một thục nữ xinh đẹp.
"Cô, gọi tôi à?"
"Không gọi cô thì gọi quỷ à?"
Sắc mặt Thẩm Loan bỗng trầm xuống, giọng nói cũng lạnh nhạt hẳn lên: "Có
chuyện gì?"
Kỳ Tử Nhan bước nhanh lên trước, liếc mắt nhìn Tưởng Thạc Khải và Miêu
Miêu một cái, ý bảo hai người này tránh ra, cô ta có chuyện muốn nói một mình
với Thẩm Loan.
Đáng tiếc, hai người căn bản không coi cô ta ra gì.
"Cô, các cô!"
Thẩm Loan nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không cho rằng mình có chuyện riêng tư
gì có thể nói chuyện với cô Kỳ."
"Được! Tôi còn muốn giữ cho cô mấy phần mặt mũi, mà chính cô không cần!
Vậy đừng trách tôi." Vẻ mặt người phụ nữ căm giận, đây là lần thứ hai cô ta
nếm được cảm giác nghẹn lời trên người Thẩm Loan.
Lần đầu tiên là ngày hôm qua, cô ta muốn đụng vào cô, kết quả là bị dạy dỗ
ngươc lại.
"Nói đi. Nói trọng điểm một chút, tôi không có nhiều thời gian như vậy." Thẩm
Loan không có ý gì khác, chẳng qua là muốn bảo động tác của đối phương
nhanh lên, đi căn tin chậm thì chỉ có đồ ăn thừa thôi.
Nhưng dừng ở trong tai Kỳ Tử Nhan, thì đó chính là khiêu khích trắng trợn táo
bạo và khinh bỉ.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng lại quyến rũ anh tôi nữa! Anh ấy sẽ không thích cái loại
phụ nữ như cô đâu!"
"Lại?" Thẩm Loan nhạy bén bắt được ý trong lời nói của cô ta, ánh mắt Thẩm
Loan chợt lạnh: "Ai nói cho cô tôi từng quyến rũ Kỳ Tử Thần?"
Người phụ nữ sửng sốt, ánh mắt lóe lên: "Cô, đừng hòng nghe nhìn lẫn lộn!"
Phản ứng của cô ta đã cho Thẩm Loan câu trả lời chắc chắn: "Có phải Thẩm
Yên không?"
"Cô, cô nói cái gì?!"
Thẩm Loan không cho cô ta cơ hội trốn tránh, bước lên, từng bước ép sát: "Cho
nên ngày hôm qua cô mới có thể điên điên khùng khùng nói chuyện chằm vào
tôi?"
Mắt Kỳ Tử Nhan lộ ra khiếp sợ.
"Xem ra, đúng thật là Thẩm Yên nhỉ." Bỗng nhiên, chuyển lời: "Quan hệ giữa
cô và chị ta rất tốt sao?"
"Cái, gì?" Kỳ Tử Nhan không biết vì sao cô ta lại hỏi loại vấn đề này, cảm giác
như mình bị lừa gạt, nhưng lại không biết cụ thể là lừa gạt cái gì.
"Tôi hỏi, quan hệ giữa cô và chị ta rất tốt sao?"
"Liên quan gì đến cô?"
"Ồ, nếu như không liên quan đến tôi, vậy tôi đành đi trước." Nói xong, hơi hơi
gật đầu như tạm biệt, đưa Miêu Miêu và Tưởng Thạc Khải... Đi rồi?"
Cứ đi như vậy?!
Kỳ Tử Nhan đứng ở tại chỗ, khó có thể tin trừng lớn đôi mắt, sau đó ---
"A a a a --- lời của tôi còn chưa nói xong, cô quay lại cho tôi!"
Đáng tiếc, không ai trả lời cô ta, trên hành lang trống rỗng cả một bóng ma cũng
không có.
"Thẩm Loan! Cô là ma quỷ à?!"
Trời ơi, tức chết người ta rồi!
"Tiểu Nhan? Sao em lại ở đây?"
Người phụ nữ bỗng nhiên quay đầu lại: "Anh?!"
"Em ở đây làm gì?" Kỳ Tử Thần ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phòng học, một chữ
"C" lớn.
"Em... Tiện đường đến đây mà thôi, không làm gì cả!"
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt đánh giá kĩ cô ta: "Nếu anh nhớ không lầm, ở
đây hẳn là không cùng hướng với ban B."
Kỳ Tử Nhan: "..."
"Nhan Nhan, rốt cuộc em làm sao vậy?"
"Anh, anh đừng hỏi." Cô ta đã ngượng ngùng, lại tức giận rồi.
"Ngày hôm qua em đã có gì đó không đúng rồi."
"Có... à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.