Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Kỳ Tử Thần: "Có."
"Khi nào thế?" Bởi vì chột dạ, nên Kỳ Tử Nhan không đủ tự tin.
"Trước khi bắt đầu thi đấu, khi bắt đầu, khi bọn anh tập hợp ở cổng trường để
chuẩn bị liên hoan, em đều cố ý hay vô tình nhằm vào Thẩm Loan, cho anh một
lý do." Người đàn ông dịu dàng một khi lạnh mặt, còn đáng sợ hơn cả người
bình thường.
Da đầu Kỳ Tử Nhan tê dại, nhưng vẫn mạnh miệng: "Anh đừng có nói bậy, em
không có nhằm vào cô ta..."
"Nhan Nhan." Giọng nói của anh ta trầm xuống.
"Rồi rồi, em thừa nhận, đúng là em không thích cô ta đấy. Chuyện này có gì sai
à? Thẩm Loan cũng không phải là nhân dân tệ..."
"Anh muốn nghe lời nói thật."
Kỳ Tử Nhan mím môi.
"Dù em không nói, anh cũng có cách biết, tự mình suy nghĩ đi." Nói xong, làm
vẻ rời đi.
"Anh, em nói." Kỳ Tử Nhan đuổi theo, khoác tay anh ta, vội la lên: "Em nói vẫn
không được sao?"
Người đàn ông bây giờ mới dừng lại, một đôi mắt vừa dịu dàng lại vừa khôn
khéo nhìn cô ta.
"Em tới tìm Thẩm Loan..."
Kỳ Tử Thần không có phản ứng quá lớn, còn ở trong dự kiến: "Tìm cô ấy làm
gì?"
"Nói mấy câu."
"Nói gì?"
"Thì là bảo cô ta..." Kỳ Tử Nhan vụng trộm nhìn anh ta một cái, cắn răng: "Bảo
cô ta đừng quyến rũ anh nữa."
Đáy mắt người đàn ông hiện lên sự ngạc nhiên: "Quyến rũ? Em nghe được ở
đâu?"
"Tiểu Yên đã nói cho em biết..."
"Thẩm Yên?!" Nhắc tới cái tên này, anh ta nhịn không được mà nhíu mày.
Vốn Kỳ Tử Thần với Thẩm Yên cũng không thể nói là thích, nhưng cũng không
đến mức chán ghét, anh ta không nhớ rõ mặt của cô gái này, lại biết cô gái này
có một chất giọng uyển chuyển êm tai.
Nhưng từ sau lần đó gặp qua cô ta thất lễ nổi điên ở nhà họ Thẩm, trò hề thuận
miệng đi vu cáo người khác, Kỳ Tử Thần hoàn toàn không có một chút cảm tình
gì với cô ta nữa.
Hơn nữa hôm nay xúi giục lời nói gian trá, lợi dụng em gái anh ta để đối phó
với Thẩm Loan, chán ghét trong lòng người đàn ông càng thêm ba phần.
"Anh, tiểu Yên rất tốt, thông minh hoạt bái, còn rất chu đáo với em nữa, sau này
nếu anh mà kết hôn, chắc chắn có thể ở bên nhau vui vẻ, cho nên anh phải tự
quản lý tốt chính mình, không để cái loại người như Thẩm Loan thừa lúc vắng
mà vào này..."
"Chờ một chút, kết hôn?" Ấn đường người đàn ông bỗng siết chặt lại.
"Đúng vậy, bà Thẩm đã tới nhà chúng ta rất nhiều lần rồi, mẹ nhìn qua cũng rất
vừa lòng với tiểu Yên."
"Khi nào?"
"Khoảng thời gian trước, anh không biết à?"
Ánh mắt Kỳ Tử Thần hiện lên sự lạnh lẽo.
Lúc này Kỳ Tử Nhan mới giật mình, có lẽ bản thân đã nói ra lời không nên nói,
vội vàng che miệng lại, đáng tiếc, đã không còn kịp rồi.
"Cơm trưa tự mình giải quyết, anh còn có việc." Người đàn ông nói xong,
nhanh chóng rời đi.
"Anh --- anh đi đâu vậy? Lời vừa rồi của em cũng không chắc chắn lắm đâu,
anh đừng coi là thật..."
Đáp lại cô ta, là bóng lưng đã đi xa của người đàn ông.
"Xong rồi xong rồi..."
Căn tin Khởi Hàng.
Miêu Miêu: "Bún thịt này ăn ngon!"
Thẩm Loan gắp một miếng nếm: "Ừ, cũng không tệ lắm."
Tưởng Thạc Khải phát hiện, vừa nói đến ăn, hai người phụ nữ này đều rất vui
vẻ, loại sung sướng tràn ra từ khuôn mặt này rất dễ lây sang người khác.
Miêu Miêu còn có thể hiểu được, nhưng sao Thẩm Loan lại...
Ôm nghi vấn như vậy, Tưởng Thạc Khải nhìn cái khay đối diện từ đầy từng chút
từng chút biến thành trống không, anh ta cuối cùng cũng tin vào dạ dày của
Thẩm Loan, còn có, không thể xem thường phụ nữ.
Miêu Miêu nhịn không được tò mò: "Giữa trưa nóng như vậy, anh đi làm gì?"
Khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa trưa này, Tưởng Thạc Khải thường xuyên
không ở đây, tới buổi chiều anh ta mới bước vào lớn, hơn nữa mồ hôi đầy
người.
Người đàn ông dừng lại, lúc hai người cho rằng anh ta sẽ từ chối trả lời như
trước đây, quay đầu bước đi, Tưởng Thạc Khải bỗng nhiên mở miệng ---
"Làm công."
"Ở đâu?"
"Công trường kiến trúc ở đối diện trường học."
Miêu Miêu vui đùa: "Dọn gạch sao?"
Tưởng Thạc Khải nghiêm túc gật gật đầu: "Trừ gạch ra thì còn có thép, cáp
điện, những thứ này đều phải dọn."
Miêu Miêu sửng sốt, không khí có chút bế tắc.
Cô ta đang chuẩn bị mở miệng nói "xin lỗi", lại bị Thẩm Loan kịp thời ngăn lại --
-
"Đi thôi, chúng ta đi dạo ở rừng cây trước."
"Ồ."
Tưởng Thạc Khải nói "tạm biệt" với hai người, sau đó, đi tới một hướng khác.
Miêu Miêu khó hiểu: "Tổng giám đốc Thẩm, vừa rồi sao cô lại..."
"Anh ta không cần sự thương hại."
Cho nên, câu "xin lỗi" kia căn bản không cần thiết.
Nói mới là sự vũ nhục đối với một người có linh hồn cao quý, ít nhất thì xem ra
Tưởng Thạc Khải là dạng này.
Trời tháng 11, thời tiết không giống với mùa hè nóng bức bực bội, tuy ánh mặt
trời vẫn sáng loáng chói mắt như trước, nhưng gió từ trong rừng lại đưa tới mấy
phần mát mẻ.
Rất thoải mái.
Thẩm Loan đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một mảnh bóng râm, nhưng
giữa mày lại che giấu suy nghĩ sâu xa.
Cô nghĩ đến câu nói kia của Kỳ Tử Nhan.
Từ đó không khó để phán đoán rằng việc cô ta nhắm vào mình có liên quan đến
Thẩm Yên, nhưng đời trước cô ở nhà họ Thẩm lại chưa từng nghe Thẩm Yên
nhắc qua Kỳ Tử Nhan.
Nếu nhà họ Kỳ thật sự có một đứa con gái như vậy, từ thái độ của Kỳ Tử Thần,
có thể thấy được trình độ cưng chiều của cô gái nhỏ ở trong nhà, không có lý gì
lại không nhắc tới.
Đặc biệt, người này còn là cô em chồng danh chính ngôn thuận của Thẩm Yên.
Kiếp trước, Thẩm Loan bị mang về nhà họ Thẩm không bao lâu, Thẩm Yên đã
kết hôn Kỳ Tử Thần.
Hôn lễ đó là lần đầu tiên cô xuất hiện ở trước mắt những nhà hào môn ở Ninh
Thành, cho nên cô nhớ rất rõ ràng.
Vợ chồng nhà họ Kỳ tham dự, nhưng cũng không có Kỳ Tử Nhan.
Hôn lễ của anh trai, em gái không thể nào không tham dự, cho dù ở nước ngoài
cũng chắc chắn sẽ gấp gáp trở về, trừ khi...
Thẩm Loan đã luôn nghĩ về nó, tạm thời chỉ nghĩ đến hai khả năng ---
Loại thứ nhất, Kỳ Tử Nhan đã chết trước khi hai người kết hôn.
Loại thứ hai, đời trước đúng là không tồn tại Kỳ Tử Nhan, nhưng đời này lại
xuất hiện, vậy có khả năng cô ta giống như cô, là biến số kỳ lạ ngoài lẽ trời!
Nếu là loại trước, Thẩm Loan còn có thể hiểu.
Nhưng nếu là loại sau, hoặc địch hoặc bạn, thì khó có thể nói!
Dù sao, người tồn tại ngoài lẽ trời, sao có thể vô cùng đơn giản, bình thường
được?
Chắc chắn là oanh oanh liệt liệt, đâm thủng cả trời.
Cô sống lại vì hận thù, vậy còn Kỳ Tử Nhan? Cô ta vì cái gì?
Lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh chấp, nháy mắt quấy rầy
suy nghĩ của Thẩm Loan.
"... Trương Đào! Anh đứng lại đó cho tôi!"
"Tôi nói cô vẫn chưa đủ à?!" Trọng giọng nói của người đàn ông lộ ra sự không
kiên nhẫn.
Thẩm Loan và Miêu Miêu liếc nhau, các cô hình như gặp phải vợ chồng son
người ta cãi nhau, mấu chốt là người người này còn là ban C.
Bây giờ xuất hiện hình như có chút xấu hổ nhỉ?
Cuối cùng, nhất trí quyết định, quang minh chính đại đúng ở sau cây nghe lén.
Thật ra cốt truyện rất cũ kĩ.
Một nam một nữ này là sau khi thi được vào Khởi Hàng mới ở bên nhau, người
đàn ông cũng có chút đẹp trai, là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty
công nghệ sinh học, thu nhập không tồi, so sánh mà nói, vẻ ngoài của người phụ
nữ xinh đẹp, người cao chưa đến một mét sáu, làm quản lý tài vụ của một công
ty nước ngoài, tuy rằng thu nhập không thấp, nhưng so ra kém người đàn ông.
Giữa bọn họ là nữ theo đuổi nam.
Người phụ nữ: "Tôi xem anh như nam thần, mọi chuyện đều theo anh, dựa vào
anh, còn có gì không hài lòng nữa? Dựa vào gì mà nói chia tay với tôi?"
Người đàn ông: "Tôi tìm bạn gái, chứ không phải là bảo mẫu!"
Người phụ nữ: "Anh ghét bỏ?! Bởi vì tôi lớn lên không đẹp? Hay vì tôi lùn?"
Người đàn ông: "Nếu tôi để ý những thứ đó, trước đây sẽ không đồng ý ở bên
cô!"
Người phụ nữ: "Vậy anh nói vì sao?"
Người đàn ông suy nghĩ trong nháy mắt: "Lúc đầu tôi cho rằng, cô không có bề
ngoài đẹp đẽ, nhưng ít ra còn có linh hồn thú vị, haizz... Không nghĩ tới, linh
hồn cô cũng chẳng thú vị gì. Tôi và cô cứ như vậy đi, tiếp tục dây dưa cũng
không được gì, đều cho nhau mặt mũi đi, dù sao còn ở chung một lớp, ngẩng
đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, đừng làm quá xấu hổ."
Người đàn ông nói xong rồi đi, không mang theo một tia lưu luyến.
Người phụ nữ nồi xổm ở trên mặt đất khóc một lát, hồn bay phách lạc rời đi.
Lúc này Thẩm Loan và Miêu Miêu mới đi ra từ sau thân cây.
"Sao lại không nói lời nào?"
Miêu Miêu lấy lại tinh thần: "Nói gì?"
"Ngày thường gặp phải loại tình huống này, cô đã sớm nhiều chuyện rồi, sao
hôm nay lại bỗng im lặng thế?"
"Khụ! Thỉnh thoảng cũng phải giả bộ suy nghĩ chút chứ."
"Vậy sau khi suy nghĩ, có cảm tưởng gì?"
Miêu Miêu: "Không đáng."
Thẩm Loan nhướng mày: "Cô chỉ người phụ nữ, hay là người đàn ông?"
"Đều không đáng. Người phụ nữ đã biết rõ ràng mình chênh lệch với đối
phương, cũng rõ ràng chính mình không xứng với anh ta, vậy vì sao ngay từ đầu
còn muốn theo đuổi tỏ tình? Còn người đàn ông kia, không biết anh ta xuất phát
từ nguyên nhân nào mà đồng ý sự theo đuổi của người phụ nữ, nhưng bản thân
điều này đã là sự sai lầm."
"Sai ở đâu?"
"Biết rõ không ở bên nhau đến già được, vậy không cần bắt đầu. Anh ta có cơ
hội lựa chọn, nhưng anh ta chọn sai."
Thẩm Loan nhìn cô ta một cái thật sâu: "Miêu Miêu, cô quá bi quan rồi."
"Đây không phải là bi quan, đây gọi là tự mình biết mình. Thứ như "nam thần"
này, thật ra nhìn xa xa vài lần là tốt rồi, không cần phải thử cầm ở trong tay."
Bởi vì, cầm cũng không giữ được.
Cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ, tăng thêm bi thương?
...
Buổi chiều, Thẩm Loan nhận được điện thoại của Thẩm Xuân Giang, bảo buổi
tối cô về nhà một chuyến.
"Ba, có chuyện gì sao?"
"Về rồi nói."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.