Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Khi Thẩm Loan về đến nhà, đồ ăn đã được dọn xong, mọi người cũng đã đến
đông đủ.
"Người bận rộn cuối cùng đã về? Thật là lạ nhỉ!" Giọng điệu của Thẩm Yên
mềm mại nhưng kì quái.
Thẩm Loan không tiếp lời, rửa sạch tay, nhận khăn lông người làm đưa để lau
khô tay xong mới mở miệng, nhưng không phải nói với Thẩm Yên mà như nói
với bản thân, như đang nói chuyện trong nhà—
"Giáo sư giao cho dự án mới, yêu cầu phải quyết định được xong ý tưởng
nghiên cứu mới chịu thả người, lúc về lại bị đúng giờ cao điểm buổi chiều, bị
tắc trên cầu vượt, cho nên mất không ít thời gian."
Toàn bộ quá trình Thẩm Loan đều nở nụ cười, điềm tĩnh bình yên.
Không biết từ khi nào, cô gái nhỏ mới vào nhà họ Thẩm luôn vâng vâng dạ dạ,
sợ hãi yếu đuối, bây giờ đã tràn đầy hơi thở tiểu thư khuê các.
Không kiêu căng không nóng nảy, bình tĩnh thong dong.
Thẩm Yên cảm thấy bản thân bị ngó lơ, cắn răng thầm hận, đang chuẩn bị mở
miệng hờn dỗi lại bị Thẩm Xuân Giang mở miệng ngăn lại —
"Học tập là chuyện quan trọng, muộn một chút cũng không sao. Trong khoảng
thời gian này nghe chú nhỏ của con nói con thích ứng với trường mới không tệ
lắm, hôm qua mô phỏng thực tiễn còn đoạt giải nhất, đánh bại con trai nhà họ
Tần..." Nói tới đây, tuy Thẩm Xuân Giang luôn tự chủ bản thân phải âm trầm
đến đâu cũng không nhịn được mỉm cười vừa lòng.
Người làm ba có ai không hy vọng con gái nhà mình giỏi giang?
Con gái lớn mất giá, ông ta còn cô con gái nhỏ như ngọc khác, chỉ cần bồi
dưỡng cẩn thận không sợ không nên người.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Thẩm Xuân Giang rất tốt.
"Được rồi, ăn cơm thôi."
Trong lúc ăn cơm còn dùng đũa sạch gắp đồ ăn cho Thẩm Loan: "Con gầy quá,
ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn ba."
Khung cảnh không khác gì một cặp ba hiền con thảo.
Thẩm Khiêm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lẳng lặng không biến sắc.
Dương Lam nhíu chặt lông mày, trong mắt tràn đầy sự phiền chán.
Thẩm Yên tức đến đau dạ dày, dù cả bàn toàn món ngon, cô ta lại không có cảm
giác ngòn miệng, có che chở Thẩm Xuân Giang, cô ta chỉ có thể trừng mắt với
Thẩm Loan.
Không biết nghĩ đến cái gì, Thẩm Yên bỗng nhiên thu hồi vẻ mặt phẫn nộ, trở
nên bình thản, nhưng dưới lớp bình yên như vậy lại dấu diếm một sự vui mừng,
hoặc là nói... đắc ý?
Thẩm Loan nuốt xong một miếng sườn, bên môi nở một nụ cười mỉm.
Có ý...
Chắc chắn không cần cô phải mở miệng, tự Thẩm Yên cũng sẽ chủ động nói ra.
Quả nhiên —
"Mẹ, lễ vật đã mua xong hết chưa?"
Dương Lam ngây người, nghĩ đến chuyện này sự bất mãn trên gương mặt bà ta
dần dần chuyển thành mỉm cười, có thể thấy được thật sự là chuyện "Rất tốt".
"Yên tâm, đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Xuân Giang —" Bà tà nhìn về phía
chồng: "Ngày mai nhớ phải để trống buổi sáng, suy cho cùng cũng là buổi gặp
mặt, không thể để em đi một mình giống mấy lần trước."
Thẩm Xuân Giang không ý kiến, gật gật đầu: "Anh biết rồi."
Thẩm Loan tò mò, nhưng vô cùng hiểu chuyện không gặng hỏi, cẩn thận từng li
từng tí, vô cùng ngoan ngoãn.
Bởi vì bây giờ có mở miệng hay không mở miệng đều giống nhau, có người
muốn cô phải biết chắc chắn sẽ tự động nói ra—
"Loan Loan, nhìn dáng vẻ của em hình như không biết gì?" Thẩm Yên gọi rất
thân thiết, nhưng cặp mắt khinh miệt và châm chọc kia đều chĩa vào cô.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?" Ừm, cho cô ta cái thang.
"Chị sẽ đính hôn với anh Kỳ." E lệ ngượng ngùng, mặt mày nở hoa.
Nếu Thẩm Loan có bất cứ ý gì với Kỳ Tử Thần, chỉ sợ bây giờ đã thấy ghê tởm
trước dáng vẻ kệch cỡm của Thẩm Yên, đáng tiếc, cô đã có Quyền Hãn Đình tốt
hơn gấp trăm lần, nào còn có chỗ đều chứa "anh Kỳ" của cô ta?
Nhưng Thẩm Loan vẫn không nhịn được nhíu mi, trong kế hoạch của cô nếu
nhà họ Thẩm và nhà họ Kỳ liên hôn, mạnh với mạnh hợp tác với nhau, tương lai
nhất định sẽ gây trở ngại cho cô.
Suy xét đến khía cạnh này khiến cô không vui khi biết Kỳ Tử Thần cưới Thẩm
Yên.
Không nghĩ tới dáng vẻ này của Thẩm Loan trong mắt người nào đó lại biến
thành dáng vẻ chua xót và tan nát cõi lòng, Thẩm Yên thầm mắng "đáng đời".
Một đứa con riêng rẻ mạt dựa vào cái gì dám tranh đàn ông với cô ta?
Tâm cơ lại sâu, mánh khóe lại nhiều, cho dù có giả vờ đến thế nào thì người
chiến thắng cuối cùng cũng vẫn sẽ là cô ta, Thẩm Yên!
"Hả? Sao em lại không nói gì? Không vui mừng cho chị sao?"
Lời này vừa nói ra, Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đều nhíu mày, Thẩm
Khiêm không nhịn được giương mắt nhìn về phía Thẩm Loan.
Người sau phụt một tiếng, lúm đồng tiền như hoa: "Chị hai ra tay thật nhanh,
thiếu chút nữa em không kịp phản ứng, suy cho cùng chị vẫn còn đang học đại
học, em còn tưởng rằng chị còn muốn chơi thêm mấy năm nữa, không nghĩ tới
lại lấy chồng trước cả chị cả."
"Em có ý gì?" Thẩm Yên bỗng chốc mặt lạnh.
Thẩm Loan chớp mắt, mơ mơ màng màng: "Em chỉ cảm thấy hiệu suất của chị
hai thật cao, không... em không có ý gì khác!"
"Em!"
"Chị hai, em... Nói gì sai sao?" Vô tội vô hại, thấp thỏm bất an.
"Được rồi!" Thẩm Xuân Giang nhìn nổi nữa, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Yên:
"Loan Loan chọc con chỗ nào? Năm lần bảy lượt gây phiền toái cho em, nói có
một câu cũng cắn chặt không buông. Tiểu Yên, nếu con đã bàn chuyện cưới hỏi,
mấy thói hư tật xấu, tính tình quái dị sau này bớt bớt lại. Nhà chồng không thể
so với nhà mình, con đi làm dâu nhà người ta, không phải làm con gái! Liên hôn
không phải kết thù, đừng làm xấu mặt nhà họ Thẩm, khiến người ngoài xem
nhẹ!"
Lời này đã không phải chỉ đơn giản là phê bình mà nghiêm khắc tới trình độ
"dạy dỗ" rồi.
Thẩm Yên khó có thể tin: "Ba..." Sao ba lại có thể nói với con như vậy?
Sự tủi thân và bối rồi chưa bao giờ từng có nảy lên trong lòng, dập tắt hoàn toàn
cảm giác vượt trội về cuộc hôn nhân trong lòng cô ta.
Thẩm Xuân Giang thấy tròng mắt cô ta ầng ậng nước mắt, suy cho cùng cũng là
con gái cưng của mình, sắc mặt hòa hoãn, lời nói thấm thía an ủi: "Không phải
ba cố ý đả kích con, trong lòng con phải dự tính đến mấy thứ này. Nếu con có
thể khiến ba bớt lo giống A Như và Loan Loan, ba cũng không đến mức phải
nói mấy lời đó."
Câu trước còn tốt, câu sau không những không xoa dịu được Thẩm Yên, ngược
lại càng tức giận.
Sau khi ăn xong, Thẩm Loan tìm được Thẩm Xuân Giang: "Ba, ba gọi điện gọi
con về có chuyện gì vậy?"
"Ồ, không có chuyện gì, chỉ muốn người một nhà ngồi xuống ăn bữa cơm mà
thôi."
Nụ cười của Thẩm Loan không thay đổi, từ biểu hiện vừa rồi của Thẩm Yên
trên bàn cơm, hơn phân nửa là muốn nhân cơ hội khoe khoang, mới mượn
Thẩm Xuân Giang gọi cô về.
Xì —
Thật đúng là ghê tởm cô ta đến tận xương tủy!
Thẩm Xuân Giang: "Con ở một mình bên ngoài đã quen chưa?"
Thẩm Loan: "Lúc đầu không quen lắm, dần dần tốt hơn nhiều rồi."
"Ừm, ở khu nào?"
Thẩm Loan báo tên.
Kiếp trước cô đã dưỡng thành thói quen chu toàn, cho dù là bom khói cũng phải
ném ra có hình có dáng. Tuy thường ở lại sơn trang Đông Li, nhưng cô vẫn thuê
một căn hộ một phòng ngủ một phòng khách ở khu cao cấp gần trường học.
"Anh ninh của khu đó không tệ lắm, còn đủ tiền dùng không?"
Thẩm Loan vẫn giữ nguyên nụ cười, không nói gì.
Sau khi thay đổi suy nghĩ Thẩm Xuân Giang trở nên "Xấu hổ mở miệng" và
"Chua xót đau thương".
"Con đến phòng làm việc của ba một lát."
Mười phút sau Thẩm Loan từ bên trong ra, nụ cười vẫn giữ bên môi, nhưng
trong túi lại có một tấm chi phiếu hai trăm ngàn.
Khi cô đi qua phòng khách còn mở miệng chào hỏi Dương Lam: "Dì ơi con đi
trước."
Dương Lam xem TV vô cùng tập trung, giả vờ như không nghe thấy.
Thẩm Loan cũng không tức giận, cười rời đi.
Đây cũng là một người phụ nữ bất hạnh, gặp phải một người đàn ông đểu cáng
như Thẩm Xuân Giang, sớm hay muộn cũng có ngày bùng nổ.
Kiếp này là bao giờ?
À, khi người đó được Thẩm Xuân Giang đón về nhà, rốt cuộc Dương Lam cũng
không ngồi yên nổi nữa, bước càng bước càng xa trên con đường đen tối...
"Bà Thẩm" cao quý không lạnh không nóng, nhẫn nhịn hiện tại, không lâu nữa
sẽ không thấy đâu nữa.
"Phải đi rồi sao?" Đi ngang qua vườn hoa, một giọng nói quen thuộc xuất hiện
phía sau.
Thẩm Loan dừng chân quay đầu lại, mỉm cười cười nhạt: "Ừm, ngày mai còn có
lớp."
Thẩm Khiêm đứng cách cô ba bước chân, đôi mắt đen nhánh âm trầm cuồn
cuộn cảm xúc phức tạp xa lạ: "Vì sao lại dọn ra ngoài ở?"
Biết rõ còn hỏi!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Thẩm Loan không nói thành lời, bình tĩnh nói: "Vì
tiện. Huống chi, chỉ là tạm thời, chưa định dọn hẳn ra ngoài."
"Em đang nói dối." Anh ta gằn từng chữ một.
Thẩm Loan không hề chột dạ, rất Phật hệ đáp lại: "Anh muốn nói thế nào cũng
được."
Sau đó, kéo cửa xe ra, ngồi lên lái xe rời khỏi nhà cũ.
Trong cảnh chiều u ám, bóng dáng đĩnh đạc của người đàn ông đứng lặng thật
lâu, cho đến khi không nhìn thấy trong kính chiếu hậu nữa, Thẩm Loan cũng
không thấy anh ta nhúc nhích.
Giống pho tượng vững chắc.
...
Lúc trở lại sơn trang Đông Li trăng sáng đã lên cao, bầu trời đầy sao.
Thẩm Loan dừng xe xong, vừa mở cửa đi vào, vòng eo đã bị một đôi tay siết
chặt, sau đó khiêng cô lên vai.
Một mùi hương quen thuộc quẩn quanh chóp mũi, Thẩm Loan nuốt lại ý định
hét toáng lên.
Bàn tay trắng nõn đấm đấm mấy cái vào lưng người đàn ông, không nhẹ không
nặng, càng giống ve vãn đánh yêu hơn.
"Anh làm gì vậy?! Em tự đi được!"
"Vì sao không gọi?" Quyền Hãn Đình nện nhưng bước chân lười biếng, đi về
phía lầu hai.
Lầu một không bật đèn cũng không có ai, bóng tối che phủ đúng lúc có thể
muốn làm gì thì làm.
Thẩm Loan ghé vào đầu vai anh nhưng không khó chịu, nghe anh nói vậy, khóe
miệng giật giật: "Sao em lại phải gọi?"
"Bởi vì, anh muốn nghe."
"Biến thái."
"Ừm, mắng thêm một câu nữa cho anh nghe." Không phải cảnh cáo cũng không
phải uy hiếp, anh thật sự muốn nghe.
Thẩm Loan bất đắc dĩ lại nghẹn lại, trình độ mặt dày của anh khiến cô không
còn gì để nói.
Chờ vào phòng ngủ chính, Quyền Hãn Đình đặt cô xuống giường, Thẩm Loan
mới mở miệng: "Bây giờ anh càng ngày càng có những sở thích thật quái dị."
"Tự dạy dỗ nàng dâu của mình cho tốt."
"Nhưng em không dạy anh là M."
Chờ Thẩm Loan vào phòng tắm tắm rửa, Quyền Hãn Đình mở di động, đăng
nhập vào trang web "Tìm kiếm một chút" tìm kiếm từ khóa "M".
Đề cập đến một loại khuynh hướng tâm lý và tính cách, trong đó chữ cái M
trong tiếng Anh là viết tắt của từ Masochism (khổ dâm), có nghĩa là người có
khuynh hướng thích tự ngược.
Lục gia: "..."
Vừa rồi anh để Thẩm Loan mắng anh thêm một câu nữa?
"Em tắm xong rồi." Người phụ nữ bước ra trong hơi nước lượn lờ, mái tóc dài
buông xõa phía sau, toát ra vẻ đẹp lộn xộn mà và ướt át mê hoặc.
Quyền Hãn Đình thoát nhanh khỏi giao diện, khóa màn hình di động đặt xuống
bàn trà.
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi.
Thẩm Loan vẫn chưa phát hiện ra, tìm khăn lông lau tóc: "Anh đi tắm nhanh
lên."
"Ồ."
Quyền Hãn Đình tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, cơ bụng
cân xứng còn vài giọt nước đang chảy ngược xuống, làn da rất trắng.
Thẩm Loan không hề áp lực thưởng thức, tuy đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi,
nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn sẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy như cũ.
"Đẹp sao?"
Cô gật đầu: "Đẹp." Ăn ngay nói thật.
Quyền Hãn Đình nhào tới, dáng vẻ của một con sói đang thèm nhỏ dãi.
Thẩm Loan giơ tay chống trước ngực người đàn ông, tự dưng thấy buồn cười:
"Anh có biết dáng vẻ bây giờ của anh giống cái gì không?"
"Cái gì?"
"Chó Poodle."
"?"
"Làm trời làm đất làm không khí."
Lục gia: "..."
Thế mà anh lại là chó?!
Cuối cùng, Thẩm Loan vẫn không để anh thực hiện ý đồ, cho anh một cái hôn
vừa dài vừa nóng bỏng sau đó ôm notebook ngồi trên ghế sô pha đơn đối diện
giường.
Quyền Hãn Đình chưa từ bỏ ý định, cọ qua: "Em dùng máy tình làm gì vậy?"
"Hoàn thành bài tập."
Sau đó, Thẩm Loan vẫn luôn tập trung gõ bàn phím, thỉnh thoảng lên mạng
kiểm tra tư liệu và luận văn liên quan.
Ngay từ đầu Quyền Hãn Đình vẫn luôn gây sự chú ý, nhưng Thẩm Loan không
quan tâm.
Dù nhiệt tình như lửa, em vẫn yên lặng như thế.
Người nào đó cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, hơi không vui.
Thẩm Loan như cảm nhận được cảm xúc của anh thay đổi, duỗi tay gãi gãi cằm
người đàn ông, Quyền Hãn Đình thoải mái híp híp hai mắt, toàn bộ sự tức giận,
tủi thân và bất mãn đều tan thành mây khói.
"Ngoan, chờ em xong việc."
"Sau đó thì sao?" Quyền Hãn Đình gặng hỏi, đáy mắt xẹt qua tia dị thường.
Thẩm Loan nhướng mày: "Anh thấy sao?"
"Ông đây đã quyết định, em không thể từ chối."
"... Có thể."
Đã được đảm bảo, Quyền Hãn Đình không làm loạn nữa, yên tĩnh lẳng lặng
ngồi bên cạnh nhìn cô làm việc.
Mới đầu còn không để bụng, sau đó càng nhìn càng kinh ngạc.
Thẩm Loan đang thống kê dữ liệu quản lý, trong đó lại yêu cầu dùng đòi hỏi các
phương pháp phân tích tài chính, đặc biệt là các công thức với các biến không
chắc chắn.
Có thể thấy được cô còn bỡ ngỡ với lĩnh vực này, thường xuyên phải tìm ví dụ
mẫu trong các luận văn tương tự, sau đó phân tích từng câu từng chữ cả một
đoạn dài buồn tẻ, nhưng cô rất thông minh, phản ứng cũng nhanh, năng lực học
tập càng kinh người.
Sau khi xem gần xong hai trường hợp, cô có thể suy một ra ba, vận dụng kết
quả nghiên cứu của mình mình.
Chuyện này không chỉ cần đầu óc thông minh, còn cần sự kiên nhẫn vô cùng
lớn.
Quyền Hãn Đình phải lau mắt nhìn nàng dâu nhà mình một lần nữa, anh biết
Thẩm Loan là người mưu kế, càng có thủ đoạn, biện pháp chỉnh người không
kém so với "lão đại" là anh, từ lần đặt cược sợi dây chuyền với Tống Lẫm,
nhưng không nghĩ tới sự thông minh của cô cũng có thể dùng trên lĩnh vực học
thuật nghiên cứu.
Sao ánh mắt của anh có thể tốt như vậy chứ?
Trong lòng người đàn ông ngập tràn sự vui sướng, ẩn chứa cả sự đắc ý.
Thẩm Loan là người nghiêm khắc, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.
Sự nghiêm khắc này không chỉ biểu hiện trên phương diện đỗi đãi với cấp dưới,
càng quán triệt với chính bản thân mình.
Ví dụ như giờ phút này —
Một khi cô đã hạ quyết tâm làm một chuyện gì đó thì sẽ không bị yếu tố bên
ngoài làm ảnh hưởng, bao gồm cả "nam sắc" mê người.
Quyền Hãn Đình ngồi bên cạnh, nhìn chăm chú khuông mặt của người phụ nữ
đang nghiêm cẩn trầm tư, tim đập một tiếng rồi một tiếng, không chịu khống
chế.
Vẫn nói phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất.
Trước kia anh chưa thấy nên không tin, bây giờ đã được chứng kiến thì không
còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc ấy kim đồng hồ đã chỉ đến số mười một, Thẩm Loan mới từ từ thở phào
nhẹ nhõm, khép máy tính lại.
Giây tiếp theo, đã bị người đàn ông bế lên trên giường.
"Tiếp theo đến lượt ông đây thể hiện."
Đèn tường chiếu rọi người đàn ông, dáng vẻ thâm thúy, khuôn mặt đẹp trai, đôi
mắt đen nhánh thâm thúy thấp thoáng sự kích động dị thường.
Ai nói chỉ có phụ nữ mới có thể dụ dỗ?
Quyền Hãn Đình cũng không nhường một tấc.
Trái tim Thẩm Loan trở nên mềm nhũn, sự phòng bị trong đáy mắt dần dần hạ
xuống, chuyển thành khát vọng: "A Đình..."
Đêm dài từ từ trôi, vô cùng kiều diễm.
Ngày hôm sau, sau Thẩm Loan tỉnh giấc do đồng hồ sinh học, không rời giường
chạy bộ hay luyện yoga, mà chọn ngủ thêm nửa tiếng.
Tối hôm qua hai người quá điên cuồng, đến bây giờ cô vẫn chưa trở lại bình
thường được.
Nhưng mà cô phải thừa nhận, không chỉ mỗi ai đó sung sướng, bản thân cô
cũng...
Nhuyễn ngọc ôn hương* trong ngực, Quyền Hãn Đình cũng luyến tiếc không
muốn rời giường.
*Nhuyễn ngọc ôn hương: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm
mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Hai người cứ như vậy ngủ đến 7 rưỡi, Thẩm Loan còn phải đi học, không thể
không dậy.
"Xin phép một buổi được không?" Người đàn ông ở trần ngồi dựa vào đầu
giường.
Thẩm Loan đã xốc chăn lên, mặc đồ lót rời giường, mặc tạm đồ ngủ đến phòng
tắm rửa mặt.
Cặp mắt nỏng bỏng của người đàn ông luôn dõi theo, cô cũng lười để ý.
7 giờ 50, hai người xuống lầu ăn sáng.
Lolita nhiệt tình đến cầu thang nghênh đón: "Lục gia, bà chủ ăn sáng nhé ~ ăn
sáng nhé~"
Không chỉ múa may cánh tay máy móc, đôi mắt điện tử còn hiện ra hai trái tim
màu hồng.
Thẩm Loan sờ sờ đầu cô: "Ngoan."
"Bà chủ dịu dàng quá đi! Vui quá~" nói xong, bắt đầu xoay vòng vòng.
Đến khi Quyền Hãn Đình đến bên người cô, Lolita mới dừng lại: "Lục gia, ngài
không sờ tôi sao?" Thiếu nữ xinh đẹp chớp chớp đôi mắt to tròn.
Người nào đó rất lạnh lùng trả lời: "Không sờ."
Lolita hơi ỉu xìu, giọng nói hạ thấp, không vui vẻ như trước: "Vì sao chứ?"
"Không muốn sờ."
"Ồ! Tôi biết rồi —" thiếu nữ xinh đẹp vui vẻ: "Ngài chỉ nghĩ sờ bà chủ! Hừ! Kỳ
thị bảo bảo, không chơi với ngài nữa."
Nói xong, lạnh lùng chạy đến phòng ăn: "Bà chủ~ bà chủ~ ngài sờ người ta nữa
đi ~"
Chứng kiến toàn bộ quá trình Lục Thâm không nhịn được, phụt một tiếng cười
to.
Quyền Hãn Đình quay đầu lại thì thấy thằng ngốc đang xuống cầu thang, đứng
giữa, mồm ngoác đến tận mang tai.
"Buồn cười sao?"
Lục Thâm lúng túng: "Không... Không buồn cười..." Nhưng khóe miệng lại
đang run rẩy.
Quyền Hãn Đình cứ bình tĩnh như vậy nhìn anh ta, cho đến khi trong lòng anh
ta bắt đầu lạnh dần—
"Lau sạch gỉ mắt rồi xuống ăn cơm."
Lục Thâm: "?!"
Gỉ mắt? Anh ta có sao?
Giơ tay một móc — Fuck! Thật sự có!
Tiểu thất gia xấu hổ che mặt chạy về phòng, sữa rửa mặt, máy rửa mặt, nước
súc miệng, tông đơ bày ra hết, mân mê lần lượt từng thứ một...
Phòng ăn.
Hồ Chí Bắc: "Hôm nay sắc mặt em dâu không đúng lắm, tối hôm qua không
nghỉ ngơi tốt sao?"
Thẩm Loan: "..."
"Ừm, lăn lộn hơi khuya." Quyền Hãn Đình không biết xấu hổ gật gật đầu.
Hồ Chí Bắc còn chưa kịp phản ứng lại, tối hôm qua nửa đêm ông ta mới về đến
nhà, vào phòng là ngủ, cũng không biết chuyện gì: "Muốn gọi ông Trâu đến bắt
mạch không, kê mấy thang thuốc an thần?"
Quyền Hãn Đình nghĩ nghĩ: "Cũng được."
Nhưng không phải an thần mà là bổ thận dưỡng mệt.
Thẩm Loan thò một tay xuống bàn, véo một cái tàn nhẫn vào eo người nào đó.
"Xì..."
"Lão lục làm sao vậy? Em cũng không thoải mái sao?"
"Không có, rất thoải mái."
Thẩm Loan: "..."
Người này đã hết thuốc chữa.
Ăn xong bữa sáng, Quyền Hãn Đình đưa cô đến trường học.
Đúng lúc Thẩm Loan không muốn tự lái xe
...
Cùng lúc đó, ở nhà họ Kỳ.
Tuy kém ngôi nhà cổ xửa rộng rãi của nhà họ Thẩm, nhưng cũng coi như đoan
trang hoành tráng.
"Ông Thẩm, bà Thẩm, mời hai vị theo tôi—"
Đi vào phòng khách, mẹ Kỳ chào đón trước, mỉm cười: "Mọi người ngồi đây đi.
Quản gia, bưng trà nước lên."
Dương Lam đưa đồ trên tay cho bà ta: "Chút ít lòng thành, mong bà thích yến
sào."
"Bà cũng thật là, tới là được rồi, sao còn khách sáo như vậy?"
"Nên làm." Dương Lam cười ôn hòa: "Chờ tương lai thành người một nhà, tôi
sẽ không khách sáo nữa."
Vẻ mặt tươi cười của mẹ Kỳ rất nhanh đã được che dấu.
Dương Lam vẫn chưa phát hiện ra, ánh mắt quét một vòng: "Sao không thấy vị
kia nhà bà?"
Bà ta ám chỉ ba Kỳ.
Trước kia đều là mẹ Kỳ tiếp đón bà ta, nhưng hôm nay Thẩm Xuân Giang cũng
tới, ông Kỳ lại chậm chạp mãi chưa xuất hiện có chút không thể nào nói nổi.
Huống chi, cũng không phải họ đến thăm bất ngờ mà đã hẹn từ trước.
Sao lại không thấy người đâu.
"A Lam, thật sự xin lỗi, lão Kỳ hôm nay có việc gấp, cho nên sáng sớm đã đi
rồi."
Dương Lam hơi hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, hỏi: "Cái việc gì
gấp?" Nhất định phải đi làm vào ngày quan trọng này?
Bà Kỳ tất nhiên nghe hiểu lời này đầy ẩn ý này, nhưng bà ta cũng rất bất đắc dĩ
mà.
Chỉ có thể căng da đầu: "Thật sự không đúng lúc, nếu không, chúng ta hẹn hôm
khác?"
Thẩm Xuân Giang từ đầu chí cuối không nói qua một câu, sắc mặt càng ngày
càng lạnh, bỗng nhiên đứng dậy: "Đi thôi."
Dương Lam nhìn bà Kỳ một cái: "Vậy hẹn hôm khác đi." Giọng điệu ít ỏi, trong
mắt đã lạnh dần.
Bà Kỳ đưa người đến cửa, nở nụ cười gượng gạo nhìn xe rời đi.
Có câu con cái là cái nợ của ba mẹ, con trai bà ngoan ngoãn nghe lời hơn hai
mươi năm, sao đến chuyện hôn nhân lại bướng bỉnh như vậy?
"Đi rồi?"
Bà Kỳ xoay người, trừng mắt: "Còn trốn? Có bản lĩnh thì đừng bao giờ ra ngoài
nữa!"
Kỳ Thái sờ sờ cái mũi, mặt già hơi cay: "Úi, bà đừng nóng giận, chuyện này
không phải hai ba câu là có thể giải quyết, đâu có đơn giản?"
"Ông —" Bà Kỳ run rẩy.
Phát điên mất.
"Được được, đến mức này sao?" Kỳ Thái chạy đến kéo tay bà ta, hạ thấp bản
thân, chịu thua nói.
Bà Kỳ vung tay ra: "Thất tín với người, lại đẩy tôi ra mặt, ông không thấy biểu
cảm của hai vợ chồng nhà họ Thẩm đâu, hận không thể giết người, ông còn nói
chuyện này đơn giản?!"
"Biết làm sao được, con trai không đồng ý, chúng ta không thể bắt ép nó chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.