Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chỉ một câu đã khiến bà Kỳ bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, bà ta nhíu nhíu mày: "Chồng à, anh nói con trai của chúng ta
rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"
"Hôm qua không phải nó đã nói rất rõ ràng rồi sao? Không thích Thẩm Yên nên
không muốn kết hôn."
"Nhưng khoảng thời gian trước trong tối ngoài sáng thử tôi đã ám chỉ mấy lần,
nó tỏ ra thế nào cũng được, bây giờ mới qua bao lâu sao có thể nói thay đổi là
thay đổi?"
Bà Kỳ trầm ngâm trong giây lát: "Mình nói xem có phải con trai có người trong
lòng rồi không?"
"Không thể nào! Phụ nữ đối với nó không khác gì nhau."
"Vậy... Nếu không phải phụ nữ thì sao?"
Không phải phụ nữ?
Vẻ mặt của bà Kỳ cứng đờ, tay chân lạnh lẽo: "Mình nói Tử Thần đồng, đồng
tính..."
Từ đó, bà ta không đủ dũng cảm để nói ra.
"Hả, mình đừng kích động nha! Tôi nói đùa thôi."
...
Cuối tháng 11, trải qua mấy cơn mưa, Ninh Thành như vào đêm thu.
Ánh mặt trời trở nên êm dịu, gió nhẹ mang theo hơi lạnh.
Ngay lúc này, tin tức nhà họ Kỳ từ chối liên hôn với nhà họ Thẩm đã nhanh
chóng lan truyền khắp toàn bộ giới nhà giàu.
"Thẩm Loan —"
Hành lang sau khi tan học hầu như đã không còn người, tiếng gọi đặc biệt được
phóng đại.
Hơn nữa giọng của người gọi lại lanh lảnh the thé nên càng chói tai.
"Sao lại là cô hả?" Khóe miệng Miêu Miêu khẽ giật, đảo mắt.
Kỳ Tử Nhan không quan tâm đến cô ta, lẳng lặng nhìn Thẩm Loan chằm chằm,
đôi mắt lên án: "Sao cô có thể như vậy?!"
Thẩm Loan: "?"
"Rõ ràng tôi đã cảnh cáo cô, vì sao không nghe?! Bây giờ cô đã vừa lòng, vui vẻ
chưa?"
"..."
"Dù sao Thẩm Yên cũng là chị của cô, cô không thấy bản thân làm như vậy là
quá phận sao?! Có cảm thấy hổ thẹn với lương tâm không?!"
Tuy Miêu Miêu nghe không hiểu ra sao, nhưng cũng không ngăn cô ta nổi bão:
"Cô là cái thá gì? Miệng sạch sẽ chút! Người khác coi cô là cô chủ, nhưng tôi
không thế..." Nói xong, xoay xoay nắm tay: "Lúc nên đánh, tuyệt đối không nhẹ
tay!"
Thân hình của Miêu Miêu không khác gì một người đàn ông trưởng thành, cánh
tay cuồn cuộn toàn thịt là thịt, gương mặt lại hung dữ, trực tiếp khiến Kỳ Tử
Nhan sợ tới mức lui về sau hai bước, khuôn mặt tái nhợt.
"Cô, các cô..."
Đối với phản ứng của cô ta, Miêu Miêu vô cùng vừa lòng, hừ lạnh: "Lão hổ
không phát uy cô tưởng là mèo bệnh à?"
"Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, các cô quả không khác gì thổ phỉ!"
"Thổ phỉ thì làm sao? Thổ phỉ chuyên trị các loại không phục. Đặc biệt loại
bệnh công chúa như cô, thật sự cho rằng trái đất quay xung quanh cô hả?"
Luận độ lanh mồm lanh miệng, Kỳ Tử Nhan không phải đối thủ của Miêu
Miêu.
"Cô là cái đồ đầu heo chết tiệt! Dựa vào cái gì mà dám dạy dỗ tôi?!"
"Đủ rồi —" Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng: "Cô Kỳ rốt cuộc muốn nói cái gì?
Tôi không có sở thích giúp người khác gánh tội, cho nên, phiền cô trước khi mở
miệng chỉ trích nói cho rõ mọi chuyện."
Kỳ Tử Nhan khó có thể tin nhìn cô: "Đã đến mức này rồi, cô còn giả vờ?"
Chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong đáy mắt Thẩm Loan đã mất hoàn toàn,
cô ghét người ngu nghe không hiểu tiếng người.
Không để đối phương vào mắt, lập tức vòng qua, quay đầu đến chỗ Miêu Miêu:
"Đi thôi."
"Tuân lệnh!" Tung tăng đuổi theo.
Kỳ Tử Nhan sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, cô ta đang bị
làm lơ còn bị ghét bỏ?
"Từ từ đã—" Cô ta cất bước đuổi theo, hai tay dang ra, chắc trước mặt Thẩm
Loan: "Cô thật sự không biết sao?"
"Tôi nên biết cái gì sao?"
"Chẳng lẽ không phải vì cô mà anh tôi mới từ hôn sao?"
Thẩm Loan nhướng mày: "Kỳ Tử Thần từ hôn?" Cuối câu cao giọng mang theo
sự kinh ngạc.
"Cô..." Đôi mắt Kỳ Tử Nhan nghi ngờ, như không phân biệt được cô đang làm
bộ làm tịch hay thật sự hoàn toàn không biết gì cả.
"Chuyện này có liên quan gì đến tôi?" Sự kinh ngạc nhanh chóng lướt qua,
Thẩm Loan rất nhanh đa khôi phục lại như thường, nhẹ nhàng bâng quơ, thậm
chí thờ ơ.
"Anh tôi vì cô mới từ chối Tiểu Yên."
"Vì tôi?" Thẩm Loan không nhịn được nở nụ cười, nhìn cô ta với ánh mắt
không khác gì nhìn người điên: "Xin hỏi, cô nhìn thấy từ chỗ nào vậy?"
"Gần đây chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất xuất hiện cạnh anh tôi."
"Ai nói?" Miêu Miêu tiến tới: "Tôi không phải phụ nữ sao?"
Kỳ Tử Nhan tỏ vẻ cô ta đã chịu kinh hách.
Nhưng Miêu Miêu nói không sai, nếu dùng tiêu chuẩn "Người phụ nữ gần đây
xuất hiện" để bình phán, Thẩm Loan cũng không phải đối tượng hoài nghi duy
nhất.
Anh trai mù mặt không giả, nhưng cũng không đến mức mù mắt nhé?
Sao có thể coi trọng Miêu Miêu... Ừm...
Một lời khó nói hết.
"Dù sao, cô là hiềm nghi lớn nhất!"
"Có chứng cứ không?" Nhẹ nhàng nhả ra bốn chữ đã khiến Kỳ Tử Nhan không
nói nên lời.
"Nếu cô đã muốn biết nguyên nhân, cần gì phải bỏ gần tìm xa? Hỏi tôi không
bằng đi hỏi anh ruột của cô ấy, là đương sự anh ta càng có quyền phát biểu hơn
tôi."
Nói xong, nâng bước rời đi.
Kỳ Tử Nhan quát theo bóng dáng cô: "Cô không có chút áy náy nào sao?"
"Vì sao phải áy náy?" Thẩm Loan không ngừng bước chân.
"Người bị từ hôn là chị ruột của cô—"
"Tục ngữ có câu, dưa hái xanh không ngọt, tôi không cho rằng chuyện này đối
với Thẩm Yên là chuyện xấu."
Nhìn xem, đường hoàng cỡ nào, thật ra, nội tâm đang cười trộm.
Chuyện hai nhà Thẩm Kỳ liên hôn trở thành phế thải, Thẩm Loan đương nhiên
thấy vui mừng.
...
Nhà họ Thẩm đang gà bay chó sủa.
Cốc cốc cốc—
"Tiểu Yên, con cửa mở ra!" Dương Lam vừa gõ vừa gấp.
Đáp lại bà ta chỉ có một tấm cửa gỗ không chút sứt mẻ cùng sự im lặng đằng
sau cánh cửa.
"Con gái ngoan, con đừng như vậy, mẹ rất sợ..." Dương Lam lau khóe mắt,
giọng nói nghẹn ngào: "Trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt, con cần gì
phải nhớ thương một Kỳ Tử Thần không biết tốt xấu?"
"... Mẹ, đừng ầm ĩ nữa, con muốn yên tĩnh."
Dương Lam thấy cô ta cuối cùng cũng chịu nói chuyện, vội vàng gật đầu:
"Được, mẹ không ầm ĩ nữa, có chuyện gì gọi mẹ, biết không?"
"Vâng."
Dương Lam lưu luyến rời đi, xuống phòng khách dưới lầu.
Thẩm Xuân Giang mới từ công ty trở về gấp, vẻ mặt phẫn nộ ngồi ngay ngắn
trên sô pha, bên chân là chén trà bị hất đổ, nước trà tung tóe khắp sàn, hỗn độn
loang lổ.
"Nó thế nào rồi?"
Dương Lam nhìn thoáng qua về phía lầu hai, khuôn mặt u sầu: "Trốn trong
phòng sống chết không chịu gặp người."
Bịch —
Thẩm Xuân Giang một chân đá bàn trà, cả người run rẩy: "Nhà họ Kỳ khinh
người quá đáng!"
"Bây giờ phải làm sao đây?"
"Trong vòng đã đồn khắp, con trai nhà họ Kỳ chướng mắt con gái nhà họ Thẩm,
một khi đã như vậy, chuyện hợp tác giữa hai nhà tất nhiên hủy hết!"
Thẩm Xuân Giang là một thương nhân mang nặng quan niệm mặt mũi, điểm
này học từ ông cụ.
Nhà họ Kỳ không đồng ý thì không đồng ý, ông ta cũng sẽ không bắt Kỳ Tử
Thần phải cưới Thẩm Yên, nhưng nhà họ Kỳ nháo chuyện này ầm ĩ ra bên
ngoài, khiến cho lời đồn đại nổi lên bốn phía, nhà họ Thẩm mất hết mặt mũi,
chuyện này Thẩm Xuân Giang không thể nhịn được nữa.
Bưởi chiều hôm sau, ba dự án quy mô lớn đang được xây dựng và năm dự án
quy mô vừa sắp hoàn thành được tập đoàn nhà họ Kỳ và Minh Đạt cùng đầu từ
đều đã dừng lại hết.
Thẩm Xuân Giang ra lệnh cưỡng chế thanh lý tài chính và ông ta muốn thoái
vốn ngay lập tức.
Nghe thấy tin tức Kỳ Thái vẫn cố nói lời hay: "... Liên hôn là một chuyện, dự án
công trình lại là một chuyện khác, sao có thể nói nhập làm một, nói thoái là
thoái?"
Thẩm Xuân Giang cười lạnh: "Tiền do tôi rót vào, tất nhiên có thể rút lại."
"Lão Thẩm, ông đã suy xét đến hậu quả hay chưa?" Công trình chết, Thẩm
Xuân Giang là người đầu tư cũng sẽ bị lỗ sạch vốn.
"À, nhà họ Thẩm tôi không thiếu chút tiền này."
Kỳ Thái nhíu chặt hai mày.
Ông ta biết Thẩm Xuân Giang là người đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng có ông
ta còn coi trọng hơn gấp bội lần— mặt mũi.
Tin tức từ hôn truyền ra, khiến nhà họ Thẩm trở thành trò cười, Thẩm Xuân
Giang không thể nuốt trôi cục tức này, chắc chắn muốn gây chuyện nhưng
không ngờ, ông ta lại làm ra chuyện lớn như vậy, dự án hơn trăm triệu cũng
dám rút vốn.
Kỳ Thái trong lòng cười khổ, ông ta cũng rất oan ức—
"Lão Thẩm, dù ông có tin hay không, tin tức này không phải do nhà tôi để lộ ra
ngoài."
"Chẳng lẽ do tôi lộ ra ngoài?!"
"Không không không, tôi không phải có ý này... Nếu chuyện đã xảy ra đến mức
này, tranh chấp cũng uổng công, không bằng hai bên ngồi xuống, tâm bình khí
hòa nói chuyện, nhìn thẳng vào vấn đề nên giải quyết thế nào mới thỏa đáng,
ông nghĩ sao?"
Sắc mặt Thẩm Xuân Giang hơi hoãn.
"Đến đây đến đây, mời vào trong - tiểu Điền! Pha hai ly Bích Loa Xuân mang
vào!"
...
Không đợi thương thảo ra phương pháp giải quyết, Thẩm Yên lại xảy ra chuyện.
"Tự sát?!" Thẩm Xuân Giang đột nhiên đứng lên từ ghế, trước mắt choáng
váng.
Dương Lam khóc đến không thở nổi: "Xuân giang, ông mau tới bệnh viện, tiểu
Yên chảy rất nhiều máu, toàn bộ đều là máu..."
Bệnh viện, phòng bệnh.
Khi Thẩm Loan đến, Thẩm Yên đã được đẩy ra từ phòng cấp cứu.
Hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, cổ tay trái quấn băng gạc, chảy vài giọt đỏ
tươi, mu bàn tay phải cắm kim, đang ngủ say trên giường bệnh trắng bạch,
giống như một con búp bê bằng gỗ vô hồn.
"Bác sĩ, con gái tôi không sao chứ?" Hai mắt Dương Lam đỏ hồng mở miệng,
sắc mặt tiều tụy không thể chịu đựng.
"May mắn đưa tới kịp thời, miệng vết thương cũng không quá sâu, đã không
còn nguy hiểm gì nữa, chú ý tĩnh dưỡng là được."
"Cảm ơn."
Bác sĩ: "Là việc chúng tôi nên làm." Nói xong, nâng bước rời đi.
"Đều do nhà họ Kỳ! Còn có Kỳ Tử Thần lòng lang dạ sói!" Dương Lam nắm
chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Xuân Giang thấy Thẩm Yên không có gì đáng ngại, quay đầu trở về công
ty.
Dương Lam nhớ lại dáng vẻ Thẩm Yên hôn mê bất tỉnh, vì vậy mà bỏ lỡ sự bất
mãn và thất vọng lóe lên trong mắt chồng mình.
Nhưng Thẩm Loan lại thấy rất rõ ràng.
Thử hỏi, một người ba ký thác kỳ vọng cao đối với con gái sao có thể vui vẻ khi
nhìn thấy cô ta vì một người đàn ông mà khóc lóc sướt mướt, muốn chết muốn
sống?
Từ khi Thẩm Như bị điều đến công ty con ở Quảng Đông, thế cờ đã bị hủy đi
hơn nửa, Thẩm Xuân Giang mất đi cánh tay đắc lực, phải gấp rút bồi dưỡng
người mới, củng cố địa vị của ông ta ở Minh Đạt.
Tất nhiên Thẩm Yên cũng đang ở diện suy xét, thậm chí bởi vì xuất thân chính
thống của cô ta được kỳ vọng cao hơn so với Thẩm Loan, chỉ tiếc, chuyện lần
này khiến cô ta xúc động, tùy hứng, tình yêu là trên hết.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Xuân Giang phải xem xét kỹ lại một lần nữa giá trị
của cô ta.
"Cô còn ở đây làm gì? Tới xem tiểu Yên rốt cuộc đã chết hay chưa phải
không?" Dương Lam vừa thấy gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của Thẩm
Loan thì giận sôi máu.
"Dì à, lời này của dì không đúng rồi. Chị hai xảy ra chuyện, tôi tới thăm có gì
sai?"
"Nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô có chỗ nào giống thăm bệnh?!"
Đôi mắt của Thẩm Loan thể hiện sự oan ức.
Dương Lam phát ra một tiếng cười lạnh bén nhọn: "Cô gạt được người khác,
nhưng không lừa được tôi. Kể cả có vờ vịt đến đâu, giả cũng không thể thành
thật. Cô là cái thứ gì, không ai rõ ràng hơn tôi!"
Vẻ mặt của cô không thay đổi.
"Cho nên Thẩm Loan, tôi cảnh cáo cô, đứng ép tôi phải nóng nảy, nếu không,
tôi chết cũng sẽ phải cắn đứt miếng thịt từ người cô!"
"Dì à, cháu rất hiểu tâm trạng hiện giờ của dì. Quá lo lắng cho chị hai, cho nên
thần chí không rõ, thậm chí nói năng lung tung. Yên tâm, cháu sẽ không theo
chấp nhặt với dì, hôm nay đi trước, ngày mai lại đến thăm."
"Cô cút cho tôi — lăn —"
Thẩm Loan cười cười, xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, thu lại ý cười.
Cô cảm thấy có chỗ không đúng...
"Cô y tá xin dừng bước."
"Cô có việc gì sao?"
Thẩm Loan chỉ chỉ phòng bệnh đối diện: "Tôi là em gái của người bệnh, muốn
hỏi bác sỹ chủ trị của chị tôi mấy câu, cô có thể chỉ cho tôi văn phòng ở chỗ nào
không?"
"Đi thẳng vào phòng bên trái."
"Cảm ơn."
Cốc cốc —
"Mời vào."
Thẩm Loan đẩy cửa vào: "Xin chào, tôi là em gái của bệnh nhân Thẩm Yên
phòng số 206."
"Ồ, cô có chuyện gì sao?" Bác sĩ trung niên buông bút, khép hồ sơ bệnh án lại.
"Tôi muốn hỏi một chút, tình trạng của chị tôi có nghiêm trọng không?"
"Cũng được xem là ổn."
"Có thể nói cụ thể hơn hay không?"
Bác sĩ cau mày và liếc nhìn cô, mơ hồ để lộ trạng thái dò xét.
Thẩm Loan đón nhận ánh mắt đánh giá của ông ta, không tránh không né, trong
mắt gãi đúng chỗ ngứa hiện lên sự lo lắng, hơn nữa hốc mắt hơi hơi phiếm
hồng, nghiễm nhiên là thái độ quan tâm.
Bác sĩ thu hồi ánh mắt, mở bệnh án, chứng tỏ lúc Thẩm Loan đi vào ông ta cũng
đang nghiên cứu ca bệnh của Thẩm Yên.
Nếu Thẩm Loan không nhìn lầm, lúc cô đẩy cửa vào, trong đôi mắt của bác sĩ
hình như đang... nghi ngờ?
Chuyện này thú vị rồi đây.
"Bác sĩ?"
"Vết thương của chị tôi..." Ông ta dừng lại một chút: "Rất nông, nhưng vẫn hôn
mê bất tỉnh, tôi đề nghị người nhà cô nên quan tâm và chăm sóc khiến người
bệnh cảm thấy yên tâm hơn, nếu thật sự không được, nên đến bác sĩ tâm lý."
A, lời này...
Chỉ kém nói thẳng Thẩm Yên là không bệnh giả bệnh, còn bác sĩ tâm lý...
Tuy cảm thấy buồn cười, nhưng Thẩm Loan vẫn bất động thanh sắc, ánh mắt
còn có ý trầm trọng: "Tôi đã biết, cảm ơn ông."
Ra khỏi văn phòng, Thẩm Loan nhìn thoáng qua về phía phòng bệnh.
"Xùy, chỉ vì một người đàn ông, thật là không có tiền đồ..."
Cốt truyện tiếp theo chắc là giả vờ đáng thương trước mặt Kỳ Tử Thần, lôi kéo
sự thương hại chăng?
...
Buổi sáng ngày hôm sau Thẩm Yên mới tỉnh lại.
Nhưng cô ta không nói lời nào, không ăn cái gì, im lặng nằm trên giường bệnh,
ngoại trừ đôi mắt thỉnh thoảng chớp, hơi thở nhẹ nhàng, còn lại không khác gì
dáng vẻ lúc hôn mê.
Dương Lam canh giữ bên giường bệnh, cẩn thận lại thấp thỏm bất an.
"Tiểu Yên, con làm sao vậy? Nói gì với mẹ đi được không?"
"..."
"Sao con lại ngây người như vậy? Mạng là của mình, không có là không có nữa,
nếu muộn một chút, con bảo chúng ta phải làm sao bây giờ? Làm thế nào mới
có thể chịu đựng được?"
"..."
Dương Lam nói rất nhiều, cho đến khi miệng khô khốc, giọng nói khàn khàn,
Thẩm Yên vẫn chưa chịu nói với bà ta một câu nào.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, bà ta ghé vào giường bệnh nước mắt tuôn như
mưa.
Bỗng nhiên —
"Mẹ."
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Dương Lam vui sướng ngẩng đầu: "Tiểu Yên, con
nói chuyện rồi? Con vừa gọi ta có phải không?"
"Mẹ... Con muốn gặp anh ấy."
Hốc mắt Dương Lam nóng lên: "Được, mẹ đồng ý với con, cái gì cũng đồng ý
với con."
Bây giờ Thẩm Yên mới nở nụ cười, đôi mắt trầm lặng có chút dao động: "Cảm
ơn mẹ."
Dương Lam càng đau lòng.
Bà ta tự đi tìm Kỳ Tử Thần, bắt anh ta phải đến bệnh viện, thái độ cường ngạnh.
Kỳ Tử Thần vừa nghe thấy hai chữ "Tự sát", suýt nữa không phản ứng kịp.
Phản ứng đầu tiên là cảm thấy vớ vẩn.
Anh ta tưởng rằng loại cốt truyện này sẽ chỉ xuất hiện trên phim truyền hình cẩu
huyết, không nghĩ tới có một ngày anh ta lại biến thành nam chính.
Phản ứng thứ hai là nghi ngờ.
Sống sót là bản năng của con người, một người thật sự sẽ vì cái gọi là tình yêu
mà tự tay kết thúc sinh mệnh của mình?
Huống chi, anh ta không cho rằng Thẩm Yên yêu anh ta đến mức có thể không
màng sống chết.
Suy cho cùng, trong ấn tượng của anh ta, số lần hai người gặp nhau chỉ đếm
trên đầu ngón tay, càng không có chuyện quan hệ sâu sắc ngoài chuyện gật đầu
chào hỏi.
Sao chuyện xấu này lại rơi xuống đầu anh ta?
Kỳ Tử Thần rất mơ màng.
Nhưng, anh ta vẫn đến bệnh viện.
Tốt nhất có thể nói cho rõ ràng, có thể khuyên Thẩm Yên là tốt nhất, nếu không
thể, lần sau cũng xin là đừng đổ trách nhiệm lên đầu anh ta.
Thứ hai, anh ta rất không hiểu nổi loại hành vi này, muốn biết trong đầu đối
phương đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Liên hôn là một chuyện, bây giờ Kỳ Tử Thần vô cùng may mắn bản thân đã dự
kiến được trước, đã thống nhất với bà mẹ, không đồng ý.
Loại phụ nữ cực đoan như Thẩm Yên, anh ta không dám muốn, có thể tránh rất
xa thì tránh rất xa.
Ánh nắng buổi chiều, nghiêng nghiêng chiếu vào phòng bệnh.
Khi cửa bị đẩy ra, đôi mắt đờ đẫn của Thẩm Yên xoay chuyển, thấy rõ người tới
là ai, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Kỳ Tử Thần buông rổ xuống, ngồi vào chiếc ghế cạnh giường.
Thăm người bệnh nên có lễ nghĩa, một chút anh ta cũng không thiếu, vẻ mặt
nhàn nhạt ôn hòa, là dáng vẻ Thẩm Yên si mê đã lâu.
Cô ta thích anh trai Kỳ ấm áp như ánh mặt trời ngày đông.
"Anh đã đến rồi..." Bên môi người phụ nữ vẽ nên một nụ cười nhạt.
"Ừm, nghe nói cô muốn gặp tôi." Anh ta bình tĩnh và lý trí.
"Vì sao không đồng ý liên hôn? Chúng ta rõ ràng xứng đôi như vậy, thích hợp
như vậy, trời sinh nên ở bên nhau."
"Không có gì là "trời sinh"."
Đáy mắt của người phụ nữ hiện ra sự bị thương: "Anh... không thích em sao?"
Kỳ Tử Thần nghĩ nghĩ, từ từ lắc đầu.
"Không thích."
Đồng tử Thẩm Yên co chặt, gương mặt tái nhợt càng thêm nhợt nhạt, cánh môi
run run: "Em có chỗ nào không tốt? Không vừa lòng anh?"
"Không nói rõ được, chắc do cảm giác không đúng."
Anh ta không thể phân biệt mặt của phụ nữ, chỉ có thể thông qua giọng nói, kiểu
tóc, quần áo đồ vật linh tinh khác nhau, rốt cuộc vẫn là cảm thụ trực quan thiếu
nhất, cho nên Kỳ Tử Thần không tin nhất kiến chung tình.
Nhưng người kia là ngoại lệ...
Anh ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể từ phân biệt cô từ trong đám đông.
Cái loại cảm giác này tựa như tìm được đồ vật đặc biệt nhất, mới đầu là tò mò,
tiếp theo là nghiên cứu, sau đó sẽ không nhịn được muốn phân tích, tách ra...
"Anh nghĩ đến ai?" Đều nói trực giác của phụ nữ là chuẩn nhất, đặc biệt trước
mặt người đàn ông mình thích, mỗi người đàn bà đều là Holmes.
Kỳ Tử Thần bỗng nhiên hoàn hồn, nhíu nhíu mày, tránh mà không đáp.
"Em biết, anh đối với Thẩm Loan không giống thế..."
Đôi mắt người đàn ông siết chặt.
"Ha ha... Quả nhiên, anh nhìn em nhưng lại nghĩ đến cô ta. Em không hiểu, thật
sự không hiểu, vì sao các người một người hai người đều như vậy? Cô ta có cái
gì tốt? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ dối trá, nhưng ai cũng thấy cô ta tốt
..."
"Nếu cô không còn chuyện gì khác, tôi đi trước."
"Anh Kỳ!"
"Anh thật sự không thích em sao?"
"... Xin lỗi."
"Chúng ta có thể kết hôn, đúng, kết hôn," Thẩm Yên giống như bắt được cọng
rơm cứu mạng, kéo chặt tay áo người đàn ông: "Bây giờ anh không thích em,
chờ sau khi kết hôn, ở bên nhau lâu rồi, anh nhất định sẽ từ từ phát hiện ra em
rất tốt, sau đó thích em, cuối cùng yêu em."
Kỳ Tử Thần nhíu mày, đôi mắt nhìn về phía Thẩm Yên tràn đầy hoang mang,
giống như tư duy của hai người không thể nào gặp nhau.
"Tôi sẽ không đồng ý, cô chết tâm đi."
Vẻ mặt người phụ nữ cứng đờ: "Cầu xin anh, đừng đối với em như vậy..."
"Thẩm Yên, tôi hy vọng cô hiểu rõ, đối với một người mà nói, tình yêu chỉ là
gia vị, chỉ có sinh mệnh mới là nhu yếu phẩm. Không có sinh mệnh, hết thảy
đều là nói suông."
"Anh Kỳ, chỉ cần anh đồng ý với em, em sẽ nghe lời mà, sẽ không làm việc
ngốc nữa."
"Cô... Đang uy hiếp tôi sao?"
"Uy hiếp cũng được, thỉnh cầu cũng được, em thật sự không thể không có anh!"
Kỳ Tử Thần lắc đầu: "Mạng của cô không liên quan gì đến tôi. Mà tôi không có
bất cứ trách nhiệm gì với cô, cô uy hiếp như vậy sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ
ai, cuối cùng người tổn thương chỉ có cô."
"Em mặc kệ — Em muốn kết hôn với anh! Em muốn hai chúng ta ở bên nhau!"
Hai tay Thẩm Yên kéo cổ tay áo anh ta, nắm chặt, gắt gao, dường như nếu
buông ra sẽ là buông ra hạnh phúc cả đời.
Nhưng cuối cùng, Kỳ Tử Thần vẫn tránh được.
Đứng dậy, lui xa mép giường hai bước: "Tôi chỉ đến đây lần này, chỉ nói đến
thế. Dù cô có làm gì đi nữa, đều không liên quan gì đến tôi, tôi cũng sẽ không
đến nữa."
Nói xong, rời đi.
Tấm lưng cao thẳng rơi vào tầm mắt Thẩm Yên, cho thấy sự thờ ơ và tàn nhẫn
đau lòng.
Cô ta ghé vào mép giường, đồng tử đen nhánh nổi lên tia cổ quái: "Anh Kỳ, em
sẽ gả cho anh, nhất định sẽ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.