Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 359: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 359



Dương Lam thấy Kỳ Tử Thần rời đi, không nhịn được nhíu mày, đẩy cửa phòng

bệnh đi vào.

"Tiểu Yên..." Đôi mắt bà ta tràn đầy lo lắng.

"Mẹ, con không sao." Con gái ngồi dựa vào đầu giường, gối mềm kê sau lưng,

tuy sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng cặp mắt lại tràn đầy sức sống, nhợt nhạt mỉm

cười.

Dương Lam thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại là nỗi sầu lo sâu sắc.

Sức ảnh hưởng của Kỳ Tử Thần với tiểu Yên đã khắc sâu đến nước này sao?

Có thể sống có thể chết.

Dương Lam há mồm vài lần muốn nói nhưng lại sợ biến khéo thành vụng kích

thích Thẩm Yên, cho nên vẫn luôn do dự.

Ngược lại Thẩm Yên chủ động mở miệng: "Mẹ, xin lỗi, đã khiến mẹ phải lo

lắng rồi."

Đôi mắt của Dương Lam lộ ra sự kinh ngạc: "Tiểu Yên, con... Cuối cùng đã

nghĩ thông suốt rồi sao? Do Kỳ Tử Thần đã nói gì đó sao?"

Trên mặt cô ta là một nụ cười ngọt ngào: "Anh Kỳ nói, anh ấy rất thích con,

muốn kết hôn với con."

Dương Lam nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự kỳ lạ.

Thẩm Yên vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, mặt mày tươi cười: "Anh ấy còn

nói, con khiến anh ấy đau lòng, sau này không được làm những chuyện ngu

ngốc như thế này nữa."

Dương Lam vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, con không thể như vậy, biết không?"

"Vâng, con sẽ quý trọng tương lai mỗi một giây mỗi một phút, như vậy mới có

thể răn long đầu bạc với anh Kỳ."

Thực ra Dương Lam không tin, xét cho cùng, nhà họ Kỳ từ hôn từ dứt khoát

như vậy, sao có thể đột nhiên sửa miệng?

Nhưng vẻ mặt và ánh mắt của Thẩm Yên đều quá mức chắc chắn, không giống

giả vờ.

Bà ta nghi ngờ.

"Mẹ, di động của con đâu?"

"Ồ, ở đây." Dương Lam lấy từ trong túi ra, đưa qua: "Con muốn gọi cho ai?"

"Không, con muốn lên mạng."

Dương Lam không nghi ngờ gì.

"Mẹ, con đói bụng..."

"Mẹ kêu người mang đến cho con."

"Con muốn uống chè hạt sen táo đỏ."

"Được, mẹ về làm cho con, rất nhanh sẽ quay lại." Dương Lam vui mừng đi về,

nhưng trước khi rời đi không quên dặn dò ý tá chăm sóc cô ta cho tốt.

...

Ba giờ chiều, khi Dương Lam màng bình giữ nhiệt quay lại phòng bệnh, tràng

cười lanh lảnh vọng ra từ bên trong.

"Tử Nhan, cậu vui thính quá đi... Ha ha..."

"Tớ giận dỗi về nhà, ai bảo anh ấy bướng bỉnh kéo bím tóc của tớ? Còn nữa, lúc

chúng ta học tiểu học, anh tớ có khoảng thời gian đặc biệt thích đi tiệm net, mẹ

tớ quản anh ấy thế mà anh ấy dám chui lỗ chó chuồn êm ra ngoài..."

"Tử Nhan đến hả." Dương Lam đẩy cửa bước vào.

Kỳ Tử Nhan câu nệ đứng lên: "Cháu chào dì."

Hai nhà nháo không vui vẻ gì, cô ta không biết liệu Dương Lam có cho cô ta sắc

mặt tốt hay không.

"Ngồi đi, đừng đứng, cháu có thể tới nói chuyện với tiểu Yên, dì rất vui. Đúng

lúc dì nầu chè táo đỏ hạt sen, cháu cũng uống một chén đi..."

Dương Lam mở hộp giữ nhiệt, múc hai chén đưa cho hai người.

Kỳ Tử Nhan giơ tay nhận lấy, bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng cô ta không thể

nhìn thẳng vào mắt của Dương Lam, bởi vì — áy náy.

Nếu không phải nhà cô ta từ hôn, anh trai vô tình, sao tiểu Yên có thể biến

thành như bây giờ?

"Mẹ, mẹ để con và Tử Nhan nói chuyện riêng một lúc nữa đi."

Dương Lam cười gật đầu: "Được, mẹ không quấy rầy chị em hai con nói

chuyện nữa..."

"Là người nhà bệnh nhân sao?" Một ý tá đi tới, đúng lúc gặp Dương Lam đang

đứng trước cửa phòng bệnh.

"Đúng vậy, là tôi."

"Về bệnh tình của bệnh nhân, bác sĩ chủ trị muốn tự mình nói chuyện với người

nhà, bây giờ có rảnh không?"

"Có rảnh."

"Vậy mời bà đi với tôi..."

Trong phòng bệnh.

Kỳ Tử Nhan: "Dì làm chè hạt sen thơm quá."

Thẩm Yên săn sóc dò hỏi: "Muốn uống thêm một chén nữa không?"

"Đủ rồi đủ rồi. Nhưng sao cậu uống ít vậy?"

"Uống không nổi. Trong phòng có mùi thuốc, mình thấy hơi ghê."

Kỳ Tử Nhan nghĩ nghĩ: "Hay là tớ dẫn cậu ra ngoài một chút?"

Đôi mắt Thẩm Yên hơi lóe, một dòng nước ngầm lưu chuyển dưới đáy mắt,

nhưng trở về như cũ trong giây lát: "Được không? Có phiền lắm không?"

"Không phiền chút nào hết! Lúc tớ đến có thấy một vườn hoa ở đằng sau, thời

tiết hôm nay không tồi, chúng ta đi dạo đi?"

"Được."

...

Tiết buổi chiều kết thúc, Thẩm Loan không để Quyền Hãn Đình tới đón.

"Có việc?" Đầu kia điện thoại người đàn ông không vừa lòng lắm.

"Ừm."

"Chuyện gì?"

"Thẩm Yên nằm viện, em đến thăm cô ta."

"Em?"

Thẩm Loan nhướng mày: "Giọng điệu của anh là sao? Sao em không thể tới?"

"Đối với mấy người nhà kia em không quậy tung đã cảm ơn trời đất rồi, còn

thăm bệnh?"

"Khinh thường em?"

"Sai. Ông đây quá coi trọng em."

Thẩm Loan: "..."

Sáu giờ, lái xe đến bệnh viện.

Lúc lên lầu chạm mặt với Dương Lam, người đang vô cùng hoang mang.

"Cô tới đây làm gì?!"

"Xảy ra chuyện gì?"

Hai người mở miệng cùng lúc.

Lúc này, Thẩm Xuân Giang bước ra từ thang máy, gương mặt lạnh lẽo buốt tận

xương: "Tìm được chưa?"

Dương Lam lắc đầu, đôi mắt lộ ra sự thê lương.

Thẩm Loan thấy thế: "Ba, xảy ra chuyện gì?"

"Con tới thật đúng lúc, không biết tiểu Yên chạy đi đâu rồi, cả buổi chiều không

thấy bóng người."

"Đã gọi điện thoại chưa?"

"Tắt máy."

Thẩm Loan trầm ngâm một lát: "Phát hiện không thấy người từ lúc nào?"

Thẩm Xuân Giang nhìn về phía Dương Lam, người sau không tình nguyện trả

lời: "Tôi đến văn phòng gặp bác sĩ chủ trị, lúc trở về chưa đến bốn giờ, ý tá nói

Tử Nhan đưa tiểu Yên ra ngoài tản bộ, tôi cũng không đi tìm, ở phòng bệnh

nghỉ ngơi một lát, đến bây giờ hai người vẫn chưa trở vể."

"Tử Nhan? Là Kỳ Tử Nhan sao?"

Dương Lam gật đầu.

Nói như vậy Kỳ Tử Nhan trốn học tới thăm Thẩm Yên.

Nếu cô nhớ không lầm, lần trước Hạ Hoài thuận miệng nhắc tới bài kiểm tra

nhỏ, chính là hôm nay.

Điểm cuối cùng sẽ tính vào thành tích tốt nghiệp, cô chủ Kỳ dũng cảm đến vậy

sao?

Thẩm Loan ngửi được mùi kỳ lạ.

"Ba, bây giờ chúng ta phân công nhau đi tìm, ba và dì phụ trách tìm cửa trước

và cửa sau của bệnh viện, con đi hỏi thăm bắt đầu từ tầng một xem có ai thấy

chị hai không."

Thẩm Xuân Giang gật đầu: "Cứ làm như vậy đi!"

Ba người phân công nhau hành động.

Thẩm Loan không đi hỏi từng tầng một, mà đến thẳng phòng điều khiển.

Sau khi nói rõ ngọn ngành, bảo vệ đồng ý cho xem camera—

"Đây là đoạn ghi hình sau bốn giờ chiều, đây là cameras đối diện phòng bệnh

206, cô tự xem đi."

Chỉ thấy trên màn hình, Thẩm Yên và Kỳ Tử Nhan ra khỏi phòng bệnh, vừa đi

vừa nói chuyện.

Thẩm Loan: "Có thể xem camera lầu một không?"

Bảo vệ gật đầu: "Có thể, chờ một lát..."

Hai phút sau, tìm được camera, rõ ràng minh bạch ghi lại hình ảnh Thẩm Yên

và Kỳ Tử Nhan đi đến đại sảnh, sau đó ra cửa rẽ trái.

"Hướng này là đến đâu?"

"Nhà ăn, phòng phục kiện, còn có công viên nhỏ."

"Ba chỗ đó có camera không?"

"Ngại quá, tôi chỉ phụ trách camera trong tòa nhà này."

"Vậy đến đâu mới có thể xem?"

"Phòng bảo vệ."

Thẩm Loan đứng dậy rời đi, được một dì lao công dẫn đường, dừng lại trước

một căn phòng thấp bé cũ kĩ.

"Là chỗ này."

"Cảm ơn."

Sau khi Thẩm Loan đi vào không nói lằng nhằng, đi thẳng vào vấn đề.

Người của phòng bảo vệ vừa nghe thấy không thấy người bệnh, lập tức nghiêm

túc hẳn lên: "Mở camera đại sảnh cửa chính ra."

"Vâng."

Lần này rõ hơn rất nhiều, hai người một đường đến thẳng công viên nhỏ.

Thẩm Loan: "Công viên có camera ghi hình không?"

"Công viên không thuộc về bệnh viện, chúng tôi không có quyền theo dõi,

nhưng nếu là sự cố khẩn cấp thì có thể xin quyền truy cập."

"Mất bao lâu?"

"Tầm 40 phút."

"Vất vả cho các anh rồi."

Thẩm Loan lấy di động ra, vừa đi ra khỏi phòng bảo vệ vừa gọi điện cho Thẩm

Xuân Giang.

"Ba, hai người đi về phía công viên tìm kiếm, trên đường để ý kĩ nhé."

"Loan Loan, có phải con phát hiện ra cái gì không?"

"Vâng. Camera ghi lại hình ảnh hai người họ đi về hướng đó."

"Được."

...

Thẩm Loan quyết định lợi dụng 40 phút này, đi một chuyến đến phòng bệnh.

Đẩy cửa đi vào, lạch cạch một tiếng —

Cô mở đèn lên.

Trên giường bệnh, chăn bông trắng hỗn độn, vẫn giữ nguyên trạng thái bị xốc

lên khi rời giường, Thẩm Loan đứng giữa phòng nhìn một vòng xung quanh.

Trên tủ đặt hộp giữ nhiệt, bên cạnh có hai cái chén không, cô đến gần thấy bên

trong còn lại chút cấn, ghé sát vào ngửi, có mùi táo đỏ và hạt sen.

Cạnh giường bệnh, có một chiếc ghế, Kỳ Tử Nhan chắc ngồi chỗ này nói

chuyện phiếm với Thẩm Yên.

Bài kiểm tra nhỏ liên quan đến thành tích tốt nghiệp mà cũng dám trốn, Kỳ Tử

Nhan không quan tâm đến chuyện bồi dưỡng ở Khởi Hàng hay tình cảm chị em

giữa hai người học thật sự thâm tình đến mức này?

Hoặc là Kỳ Tử Nhan không nghĩ tới, nhưng có nguyên nhân gì thúc đẩy cô ta

không thể không tới!

Nguyên nhân gì?

Bỗng nhiên, ánh mắt Thẩm Loan hơi ngây ra, dừng lại một góc chăn bông, giơ

tay xốc lên.

Một cái di động xuất hiện trước mắt.

Không phải Thẩm Yên, vậy chỉ có thể là... Kỳ Tử Nhan.

Điện thoại hiển thị bảy cuộc gọi nhỡ, Thẩm Loan không biết mật mã, không thể

mở máy, tất nhiên cũng không thấy được là ai gọi tới.

Cô dùng di động của mình gửi tin nhắn cho Hạ Hoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.