Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 361: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 361



"Tập đoàn Kỳ thị có tiền như vậy, hẳn là không ngại ra chút máu. Chốt giá là 13

triệu, tôi sẽ thả cả hai người, nếu không ---" Đầu kia truyền ra một trận cười

quái dị, làm người ta sởn tóc gáy.

Dương Lam đang chuẩn bị mở miệng, lại Thẩm Xuân Giang che miệng lại.

Trong phòng lớn như vậy, nghe được cả tiếng kim rơi.

Cảnh sát nghe lén ở một bên nháy mắt với Kỳ Thái.

Người sau thở sâu, cố tự bình tĩnh lại: "Sao tôi lại biết bọn họ bây giờ sống hay

chết?"

Bọn bắt cóc không nói tiếp.

Kỳ Thái đưa ra sát đó: "Tôi muốn nghe tiếng của hai đứa nhỏ, sau khi xác nhận

hai đứa bình yên vô sự, mới có thể đưa tiền chuộc!" Trong sự bất đắc dĩ lộ ra sự

cứng rắn, làm đối phương biết rõ điểm mấu chốt của ông ta ở đâu.

Yên lặng hai giây, bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lớn, giống như một món

đồ kim loại gì đó bị đá bay, rơi ở trên mặt đất xi măng, kèm theo một trận lăn lê

bò lết, càng lúc càng xa.

"Câm à?! Đều con mẹ nó mở miệng nói chuyện hết cho tao ---"

Đầu tiên là Thẩm Yên kêu lên, ngay sau đó mới là tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng của

Kỳ Tử Nhan: "Ba ơi..."

Trong nháy mắt đó, Thẩm Loan nhìn thấy sự tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất

trong mắt Kỳ Thái.

Dương Lam bị Thẩm Xuân Giang hạn chế tự do, mới đầu còn giãy giụa kịch

liệt, nhưng sau khi xúc động cũng bình tĩnh lại, mới suy nghĩ cẩn thận lúc này

đúng là bà ta không nên mở miệng tùy tiện, nếu không thì rút dây động rừng,

chọc giận bọn bắt cóc, tình cảnh của tiểu Yên chỉ càng thêm nguy hiểm hơn!

Kỳ Thái: "Cậu đừng tổn thương đến mấy đứa nó --- tôi đang suy nghĩ cách xoay

tiền, nhưng 13 triệu không phải là số lượng nhỏ, tôi cần thời gian."

"Bớt mẹ nó nói nhảm đi! Đó là chuyện của ông, tôi chỉ cần tiền. Nếu không

gom đủ trước 0 giờ rạng sáng, tôi sẽ giết con tin!"

Cảnh sát lắc lắc đầu với Kỳ Thái.

"Được, tôi sẽ cố gắng hết sức..."

Bên kia trực tiếp cúp mắt.

Cảnh sát A: "Có thông tin theo dõi gì không?"

Cảnh sát B: "Đối phương dùng thẻ mới đăng kí không dùng tên thật, tra thấy ở

Phổ Thu." Mà Phổ Thu là một trấn nhỏ xa xôi ở tây bắc Hoa Hạ, nói cách khác,

tra không sát được.

Cảnh sát C: "Phân tích giọng nói cho thấy, đối phương dùng máy đổi giọng."

"Theo dõi vị trí thì sao?"

"Trên đường xuất hiện tín hiệu quấy nhiễu, cộng thêm trò chuyện không lâu,

không cách nào xác định được vị trí cụ thể của bọn bắt cóc."

"Đáng giận!"

Kim đồng hồ chỉ hướng 11 giờ, trăng lên giữa trời, bóng đêm bi thương.

"Ừ, tôi đã biết... chăm sóc bà chủ cho tốt." Kỳ Thái kết thúc cuộc trò chuyện,

đảo mắt nhìn về phía Thẩm Xuân Giang: "Mười triệu tiền mặt đã chuẩn bị xong,

đây đã là cực hạn mà tôi có thể lấy ra rồi."

Vốn Kỳ Thái ngay cả mười triệu này cũng không lấy ra được, không phải là nói

Kỳ thị lớn như vậy lại không có tiền, chẳng qua chỉ mấy giờ ngắn ngủi, tài

chính có thể điều động hữu hạn.

May mà sau khi bà Kỳ tỉnh lại lấy ra hơn 2 triệu mới miễn cưỡng gom đủ tiền

cuộc.

"Cho nên, ba triệu bên ông có thể trước..." Nói tới đây, mặt Kỳ Thái lộ vẻ xấu

hổ: "Chuyện này vì Tử Nhan mà xảy ra, dính líu đến tiểu Yên... Tôi nguyện ý

gánh vác toàn bộ trách nhiệm, nhưng việc cấp bách là cứu hai đứa nhỏ ra..."

"Ông không cần phải nói." Thẩm Xuân Giang mở miệng cắt lời: "Tôi biết nặng

nhẹ, đã bảo người đi chuẩn bị tiền chuộc rồi."

11 giờ rưỡi, 13 triệu tiền mặt đã được chuẩn bị đầy đủ.

11 giờ 40, cảnh sát kiểm tra lần cuối cùng để Kỳ Tử Thần xuất phát. Camera lỗ

kim, tai nghe ẩn, thiết bị theo dõi GPS...

11 giờ 50, bọn bắt cóc lại lần nữa thông báo.

Không phải trò chuyện trực tiếp, mà dùng tin nhắn để báo.

Chỉ một địa chỉ ít ỏi: Cửa sau công viên Bích Hồ số 178 đại lộ Hồng Thạch khu

Đông Thành.

0 giờ, một mình Kỳ Tử thần lái xe đi trước.

Xe cảnh sát duy trì một khoảng cách an toàn.

Những người còn lại đều ở lại bộ phận an ninh của bệnh viện, đợi kết quả cuối

cùng.

Ai cũng không chú ý tới, bên trong phòng thiếu một người...

Chân trước Kỳ Tử Thần vừa mang theo tiền chuộc rời đi, chân sau Thẩm Loan

đã ra khỏi cửa lớn bệnh viện.

Một chiếc Mercedes màu đen đỗ ở bên đường, như hòa làm một với bóng đêm.

Thẩm Loan kéo cửa xe ghế phụ ra rồi ngồi vào, quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi

tài xế, không khỏi sửng sốt: "Sao lại là anh?"

Cô vốn muốn tìm Quyền Hãn Đình để mượn một vài đàn em thân thủ không tệ

dùng một chút, không nghĩ tới anh lại tự mình đến.

"Em yêu, em muốn đi chém người, tình nguyện mang đàn em cũng không mang

anh đi, có ý gì?"

Khóe miệng Thẩm Loan giật giật một cái, sửa đúng: "Em không phải đi chém

người."

"Không chém người, em lại mang theo đàn em?"

"... Đề phòng tai họa trước, hiểu không?" Ai biết phía trước có bao nhiêu tên bắt

cóc, có cầm súng hay không? Tuy rằng trong lòng cô đã có phán đoán, nhưng

dù sao cũng là suy đoán, còn cần thêm một bước chứng thực nữa.

Làm một người đã từng chết một lần, Thẩm Loan sẽ không lấy mạng của mình

ra để nói giỡn, tất nhiên phải cẩn thận một chút.

Quyền Hãn Đình gật đầu: "Đúng là nên phòng ngừa chu đáo. Nhưng mà, một

mình gia cũng có thể bảo vệ em."

"Phải không?" Nàng nhướng mày, mỉm cười chế giễu.

Người nào đó khoe ra bắp tay chắc nịch: "Tuyệt đối lấy một địch trăm."

Ôi... Người đàn ông tự phụ, đúng là vừa kiêu ngại lại vừa đáng yêu.

Thẩm Loan: "Tìm được vị trí của bọn bắt cóc chưa?"

"Rồi, ở một kho hàng cũ ở phía đông thành phố."

"Khoảng cách có xa với nơi giao tiền chuộc lắm không?"

Trước đó, Thẩm Loan đã biên soạn tin tức then chốt thành tin nhắn rồi gửi cho

Quyền Hãn Đình, bảo anh chuẩn bị trước.

Dựa vào thế lực và mạng lưới quan hệ của Lục gia ở Ninh Thành, muốn tìm

được hai tên bắt cóc là chuyện quá dễ dàng.

Người đàn ông nghe vậy, phóng to bản đồ trên điện thoại ra: "Khoảng 3 km."

Thẩm Loan nghĩ nghĩ, không đi đến địa điểm hẹn giao tiền chuộc, mà đi thẳng

đến kho hàng cũ nơi giam giữ hai cô gái.

Chờ đi được một lúc, Thẩm Loan mới phát hiện phía sau bọn họ còn có một

chiếc Buick đen đi theo.

"Đây là cái mà anh gọi là "lấy một địch trăm"?" Thẩm Loan cười anh, còn thật sự

cho rằng người này muốn một người một ngựa lên sân khóa, hóa ra đều là vớ

vẩn.

"Hừ --- mấy tên vớ vẩn, cũng xứng để gia tự mình ra tay?" Anh còn nói lý.

Nhưng mà, theo như thân phận và địa vị hiện nay của Quyền Hãn Đình, chuyện

thấy máu còn chưa tới lượt anh làm, một câu ra lệnh xuống, đã có người xung

phong đi đầu, máu chảy đầu rơi.

Đây là đặc quyền của "người bề trên".

Ngồi ngay ngắn ở trên cao, ra lệnh, dù cho trước mắt máu chảy thành sông, hai

tay của anh vẫn sẽ sạch sẽ, không dính một chút máu.

Thẩm Loan rất hâm mộ.

Khi nào cô mới có thể đi đến một bước này?

Quyền Hãn Đình như nhìn thấy ý nghĩ của cô, cười khẽ ra tiếng: "Đứng ở bên

người gia, em cũng đã tài trí hơn người."

"Không biết xấu hổ."

Nhưng không thể phủ nhận, người phụ nữ của ông trùm, chỉ thân phận này cũng

đủ để cô oai phong ở Ninh Thành.

Thẩm Loan hơi hơi mỉm cười: "Nhưng em muốn tự mình đi đến bên cạnh anh,

mà không phải bị anh ép lôi kéo lên."

Người đàn ông dừng lại, mắng cô: "Ngốc!"

"..."

"Tự mình đi lên không mệt à?" Than khẽ, không rõ là bất lực, hay là đau lòng

chiếm nhiều hơn.

"Một người không có lý lịch, thiếu sự mài giũa linh hồn, dù đứng cao tới đâu

cũng không ổn." Vẻ mặt Thẩm Loan nhàn nhạt, không có dõng dạc hùng hổn,

như đang trình bày sự thật.

Quyền Hãn Đình đã đứng ở đỉnh núi, mà cô còn ở sườn núi, đây là chênh lệch,

nhưng mà ---

Cô trẻ tuổi hơn anh, còn có thời gian để đuổi kịp.

Người đàn ông hừ nhẹ: "Nếu như đi trên đường thì bị ngã về điểm bắt đầu, làm

sao đây?"

"Vậy bắt đầu một lần nữa. Theo kinh nghiệm lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ leo

nhanh hơn." Mắt đen người phụ nữ trong trẻo, như lấp lánh ánh sao.

Quyền Hãn Đình: "Lỡ may bị cụt tay gãy chân, bò không được thì sao?"

Thẩm Loan: "Tiếp tục, bò tiếp."

"Không tiếp tục được, thì như thế nào?"

Người phụ nữ nhíu mày, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nếu bò không lên nổi nữa,

vậy thì chờ anh xuống dưới đón em lên là được."

Thẩm Loan cũng không cho rằng chính mình có bao nhiêu thanh cao, khi có

khả năng, cô muốn dùng thực lực để chứng minh giá trị tồn tại của mình, nhưng

nếu khả năng này bị phá hỏng, cô cũng sẽ không tùy ý cho bản thân ngã vào bụi

rậm.

Quyền Hãn Đình dám duỗi tay với cô, thì cô dám nắm lấy không buông.

Cơ hội lên tận trời cao ở trước mắt, thằng ngu mới có thể từ chối.

Làm một người phụ nữ, cô muốn mở mang bờ cõi, chinh phục thiên hạ.

Khi có một ngày ý tưởng này bị ép kết thúc, cô có lẽ sẽ tiếc nuối, nhưng tuyệt

đối sẽ không uể oải trong lúc ấy, bởi vì ---

Đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông, hoán đổi lại, phụ nữ

cũng chinh phục được thiên hạ.

Chỉ cần có lòng, khắp nơi đều là chiến trường.

Quyền Hãn Đình bị ánh mắt nóng rực của Thẩm Loan nhìn đến cả người không

được tự nhiên, thậm chí có loại cảm giác... bị để mắt tới.

Giống như hồ ly nhỏ bị con sói ngậm ở trong miệng, một bữa ăn ngon phong

phú.

Chẳng qua trước kia anh là sói, cô là hồ ly.

Bây giờ đổi vị trí, cô là hồ ly trong bộ da cáo, mà anh lại là con sói khoác lớp da

hồ ly, khắp nơi đều là tính toán, âm mưu đáng yêu.

Thẩm Loan: "Anh còn chưa nói có muốn xuống dưới đón em không?"

"Đón! Phải đón! Vợ của anh ở phía dưới, anh có thể đứng một mình ở trên sao?

Tất nhiên là không thể!"

Mong muốn sống sót rất mạnh mẽ.

Thẩm Loan cong môi, nói trọng điểm: "Cho nên lần này, anh chỉ phụ trách cung

cấp người, còn lại toàn bộ để em chỉ huy, ok?"

Quyền Hãn Đình biết cô muốn luyện tập, không định ngăn cản, muốn xem cục

cưng bảo bối này của anh có bao niêu năng lực.

Hai mươi phút sau, Mercedes dừng ở vị trí cách kho hàng cũ khoảng 500m.

Thẩm Loan dùng bộ đàm ra mệnh lệnh: "Bây giờ dừng xe, đi bộ tới."

Cửa xe Buick mở ra, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân lần lượt đi từ vị trí tài xế và

ghế phụ vuống dưới, sau đó mới đến phiên hai đàn em nhỏ phía sau.

Gọi là "đàn em nhỏ", nhưng thân hình hai người cường tráng, hình thể hung hãn,

không dính dáng gì đến cái chữ "nhỏ" này.

Sở Ngộ Giang: "Bây giờ đã bắt đầu đi bộ?"

Anh ta hỏi Quyền Hãn Đình, nhưng người sau trực tiếp đẩy Thẩm Loan về phía

trước: "Hỏi cô ấy."

Sở Ngộ Giang sững sờ, Lăng Vân ở bên cạnh cũng có chút ngốc.

Thẩm Loan cũng không rảnh bận tâm phản ứng của hai người, xoay người, vừa

đi, vừa giải thích: "Xung quanh kho hàng cũ này có núi, dưỡi chân có núi có hồ.

Bởi vì núi cao bao bọc, cho nên tiếng vang rất rõ ràng, nếu xe đi gần quá, tiếng

động cơ rất dễ bị người bên trong nghe được, đặc biệt là ban đêm yên lặng như

tờ. Mà ánh sáng của đèn xe cũng sẽ bị mặt hồ phản xạ, làm tăng khả năng bại

lộ."

Sở Ngộ Giang hơi kinh ngạc: "Cô đã tới rồi?" Nếu không sao lại biết rõ như

vậy?

Thẩm Loan nhẹ nhàng nhìn anh một cái, ý tứ khó hiểu: "Có một loại đồ tên là

bản đồ địa hình, tìm hiểu một chút đi, cảm ơn."

Lúc này Sở Ngộ Giang mới rõ ràng cái liếc mắt của cô với mình, đến cuối cùng

có ý gì ---

Vấn đề này hỏi ngu ngốc quá.

Cho nên, anh ta bị xem thường?

Lăng Vân chống lại ánh mắt dò hỏi của anh ta, chậm rãi gật gật đầu.

Ting! Tay bổ đao cừ khôi online.

Khóe miệng Sở Ngộ Giang mãnh liệt co rút, da mặt hơi cay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.