Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Đội trưởng, những này của cô ấy đều là thật sao?!" Cảnh sát trẻ tuổi tỏ vẻ mình
đã bị hoảng sợ.
"Là thật hay giả, phải thẩm vấn mới biết được."
"Nhưng ba người kia còn ở bệnh viện..."
"Cậu quên rồi à? Còn một người nữa."
Trước mắt cảnh sát trẻ tuổi bỗng sáng lên, đúng rồi, ba tên bắt cóc, hai tên vào
bệnh viện, một tên bị bọn họ bắt được tại chỗ, bây giờ đang bị nhốt ở trong
phòng thẩm vấn.
"Đi! Qua xem thử ---"
"Nhưng mà vị ở bên trong..." Anh to do dự nhìn thoáng qua phòng nghỉ.
Thẩm Loan yêu cầu thả cô đi.
Nhưng đội trưởng không đồng ý.
Người phụ nữ này cũng hổ báo lắm, vậy mà mở miệng chất vấn ngay tại chỗ,
nói bọn họ không tư cách làm như vậy, thái độ vô cùng "kiêu ngạo".
Tính tình đội trưởng nóng nảy đã không phải là ngày một ngày hai rồi, thích
nhất là trị các loại không phục.
Thẩm Loan càng gọi, ông ta càng ít nói.
"Sao, cậu có ý kiến với cách xử lý của tôi?" Âm cuối cao lên, che giấu sự nguy
hiểm.
"Sao có thể chứ? Chẳng qua... Chúng ta không có đủ lý do, theo quy củ, đúng là
không thể cứng rắn giam người ta lại..."
"Hừ! Ai nói là cứng rắn giam? Một là chưa còng tay, hai là chưa đến phòng
thẩm vấn. Không phải chỉ bảo cô ta ở lại phối hợp điều tra thôi sao, làm công
dân của quốc gia, đây là nghĩa vụ nên làm!"
Ậc!
Nghe đội trưởng vừa nói như vậy, giống như... cũng có vẻ hợp lý.
Nhưng sao cứ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào nhỉ?
"Tay mơ, học một chút đi." Nói xong, đi đến phòng thẩm vấn.
Ông ta không tin chính mình đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự,
lại không quản được một con nhóc!
Đúng lúc này ---
"Đội trưởng Trương! Chờ một chút!"
"Chuyện gì?"
"Anh có điện thoại."
"Không nhận."
"Ôi --- phía trên gọi tới, bảo anh phải nhận."
...
Nửa giờ sau, Thẩm Loan rời cửa lớn của cục cảnh sát, đôi tay nhét túi, lông tóc
không chút hao tổn.
"Thẩm Loan!" Kỳ Tử Thần từ trên xe xuống dưới, đi đến trước mặt cô, xem ra,
đã đợi một lúc rồi.
"Sao anh còn chưa đi?"
Anh em Kỳ Tử Thần đã sớm lập biên bản xong.
"Tôi đang đợi cô."
Thẩm Loan nhướng mày: "Có chuyện gì à?"
"Vì sao cô lại xuất hiện ở đó?"
"Vấn đề này, vừa rồi ở bên trong đã có người hỏi, tôi kí hiệp ước giữ bí mật, cho
nên tạm thời không thể nói cho anh."
Mặt mày người đàn ông tối sầm lại, gian nan mở miệng: "Vụ bắt cóc này, có
liên quan gì đến cô không?"
"Không có."
Kỳ Tử Thần mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
"Em gái của anh thế nào rồi?"
"Đã về nhà, không bị thương gia thịt gì, nhưng khóc dữ lắm, hẳn là bị dọa sợ
rồi."
Lòng Thẩm Loan nói, chờ cô ta biết được chân tướng, chỉ sợ sẽ khóc hơn nữa.
Có chuyện gì làm người ta sởn tóc gáy hơn "hung thủ ẩn nấp ở bên người"
không?
Cô đột nhiên cảm thấy xót xa cho Kỳ Tử Nhan.
Tuy rằng kiếp trước không thể kiểm tra chứng thục, nhưng vận mệnh vẫn luôn
vận hành theo quỹ đạo tương tự.
Đời trước Kỳ Tử Nhan đã chết, Thẩm Yên được gả cho Kỳ Tử Thần như ý
nguyện, nếu nói hai bên không liên quan gì, đánh chết Thẩm Loan cũng không
tin.
Còn nguyên nhân chết cụ thể, có thể là bọn bắt cóc giết con tin, cũng có thể Kỳ
Tử Nhan phát hiện chuyện gì đó mà bị giệt khẩu.
"Cảm ơn."
Thẩm Loan nhướng mày, đụng phải ánh mắt sâu xa của đối phương.
Kỳ Tử Thần: "Nếu không phải cô nhanh chóng quyết định xem video theo dõi,
tranh thủ nhiều thời gian hơn cho công tác cứu viện, chỉ sợ bây giờ đã không có
kết quả thế này rồi."
"Anh nói quá rồi."
"Không phải là nói quá!" Anh ta bỗng cao giộng lên, giống như muốn nhờ vào
đó để tăng can đảm của bản thân hơn: "Thật ra tôi..."
Ting --- ting ---
Một tiếng còi chói tai chợt vang, ngay sau đó là một ánh sáng chói mắt phóng
đến chỗ hai người.
Thẩm Loan theo bản năng híp mắt lại.
Kỳ Tử Thần không màng đến bản thân, ngược lại còn thay cô chắn một chút.
"Người này lái xe thế nào vậy?"
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Loan lại lướt qua anh ta, lập tức đi đến chiếc xe
kia.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra đường nét sườn mặt của người đàn ông.
Thẩm Loan rõ ràng đã chạy tới bên cạnh rồi, Quyền Hãn Đình lại không nhìn cô
một cái, mà lạnh lẽo mà nhìn về phía trước, đối diện với Kỳ Tử Thần cách kính
chắn gió.
Rồi sau đó, cười khẩy, quay đầu nhìn Thẩm Loan: "Sững sờ làm gì? Lên xe."
"Ồ." Người này ăn thuốc nổ? Tính tình còn rất lớn.
Rất nhanh, chiếc Mercedes màu đen rời đi, biến mất ở trong bóng đêm
Kỳ Tử Thần đứng tại chỗ, sau một lúc lâu nở nụ cười tự giễu yếu ớt, là chiếc xe
ngày đó tới đón Thẩm Loan, anh ta nhớ rõ kiểu xe và biển số xe, không sai.
Thật ra, vừa rồi trong nháy mắt, anh ta muốn nói cho Thẩm Loan biết, cô rất đặc
biệt với anh ta.
Tiếc là, cuối cùng cũng không nói ra được.
Bên trong xe.
"Chơi vui không?" Không giống trêu chọc, mang theo cảm xúc, hợp với gò má
lạnh lẽo hơi lộ ra của người đàn ông,
Thẩm Loan giống như không cảm xúc, gật gật đầu: "Chơi vui."
Quyền Hãn Đình nghẹn lại, nhịn không được cắn răng: "Em người phụ nữ
này..."
"Em sao vậy?"
"Không tim không phổi."
Thẩm Loan khẩu khí của anh: "Anh người đàn ông này, giấm tận trời cao."
Lục gia bị chọc trúng nỗi lòng toát ra vẻ mặt ngại ngùng khó có được, sau đó, từ
chối không nhận.
"Thôi đi, vừa bóp còi, còn bật cả đèn, nếu em nói với anh ta thêm vài câu nữa,
có phải anh sẽ lái xe đâm bay người ta luôn không?"
"Ý tưởng này không tồi, lần sau cứ làm như vậy."
Thẩm Loan dở khóc dở cười: "Anh cũng quá bá đạo rồi."
"Anh không thích em trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Ai trêu hoa ghẹo nguyệt? Anh có biết đó là nói chuyện không?"
"Được, vậy không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt. Dù sao thì ý cũng là đừng tiếp
xúc với mấy tên đàn ông bên ngoài nữa."
Thẩm Loan nhíu mày: "Anh nghi ngờ em?"
"Không phải nghi ngờ em, là không tin mấy con chó bên ngoài."
"..." Được! Thành chó rồi, còn không bằng "bướm" hay "ong" gì đó.
Cuối cùng, Thẩm Loan nói một đống lời hay, như là "Bạn trai của em đẹp trai
nhất sao còn có thể để ý đến những người khác được", cuối cùng mới dỗ được
thùng giấm chua lớn này.
Hai người nói đến chính sự.
Thẩm Loan: "Anh gọi điện thoại?"
"Ừ."
Quả nhiên, mạng giao thiệp đúng chỗ, chuyện có khó cũng có thể rất đơn giản.
Nhớ tới vẻ mặt không cam tâm tình nguyện nhưng lại không thể không thả
người kia của "đội trưởng", Thẩm Loan cảm thấy thoải mái cả người.
Quyền Hãn Đình: "Rốt cuộc em nghĩ như thế nào?"
Vấn đề lúc trước Sở Ngộ Giang hỏi, anh không trả lời không phải vì không
muốn nói, mà vì chính anh cũng không biết.
Để khỏi mất mặt, chỉ có thể yên lặng là vàng.
"Em muốn Thẩm Yên bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, bị mọi người phán
quyết." Một nụ cười lạnh hiện ở bên môi cô.
"Làm điều thừa." Quyền Hãn Đình hừ lạnh, ném cho cô một "ánh mắt khinh bỉ
đến từ bề trên".
"Vậy anh cảm thấy nên làm thế nào?"
"Tất nhiên là tự mình làm thẩm phán."
Thẩm Loan bĩu môi, "Em là dân lành, không phải người cầm dao trong xã hội."
"Em không cần cầm dao, chỉ cần tới trễ một bước, hoặc là khoanh tay đứng
nhìn, tất nhiên sẽ có người đi trước."
Thẩm Loan hiểu rõ ý anh.
Thẩm Yên bị cưỡng hiếp, cô có thể không xuất hiện, mượn tay tên bắt cóc kia
hủy hoại Thẩm Yên, không đánh mà thắng.
Quyền Hãn Đình: "Em không phải là người mềm lòng, vì sao?"
Sau khi Thẩm Loan im lặng thật lâu, gằn từng chữ một: "Bởi vì, cô ta là phụ
nữ."
Thẩm Yên đúng là phải chịu trừng phạt, nhưng làm một người phụ nữ, cô ta
không nên bị đối đãi như vậy.
Đây không phải là nhân từ, cũng không phải là mềm lòng, đây là sĩ diện và tôn
trọng mà Thẩm Loan có thể dành cho đồng loại.
Dù muốn hủy hoại cô ta, tuyệt đối không lấy phương thức cưỡng hiếp đó.
Quyền Hãn Đình im lặng.
Anh có thể trong lúc vô tình phát hiện ra chỗ lấp lánh trên người phụ nữ này,
như một khu mỏ có chôn kim cương, bạn vĩnh vĩnh không biết giây tiếp theo sẽ
đào được cái gì, không ngừng muốn đi tìm tòi nghiên cứu, đi sâu vào, đi khai
phá...
"Tiếp theo định làm gì?"
"Đó là chuyện của mấy chú cảnh sát." Cô nhoẻn miệng cười, trong mắt hiện lên
sự gian xảo.
...
Ngày hôm sau, bệnh viện cảnh sát chiếm đóng truyền lại tin tức, hai tên bắt cóc
bị thương đã tỉnh lại.
Đội trưởng Trương lập tức dẫn người chạy tới phòng bệnh.
Qua một giờ gặng hỏi, hai người chuyện gì cũng đã nói ra.
"Đội trưởng, nói giống với cô ấy..."
"Cô ấy" là ai, trong lòng hai người hiểu rõ không cần nói ra.
"Đi thôi, đi gặp đương sự cuối cùng."
Trên mặt cảnh sát trẻ hiện ra vẻ mặt quái dị, nhịn không được nhổ nước bọt:
Trên đời này sao lại có loại người này?
Dương Lam lấy "tinh thần bị nhục nhã, chưa khôi phục" làm lý do, từ chối yêu
cầu của cảnh sát.
"Đồng chí, xin bà phối hợp với công việc của chúng tôi."
"Cũng xin các anh hãy thông cảm cho tâm tình của người làm mẹ này, con gái
của tôi xảy ra loại chuyện này, nó không thể chịu kích thích hơn nữa. Kỳ Tử
Nhan không phải đã nói hết chuyện rõ ràng cho mấy anh rồi sao? Không thể giơ
cao đánh khẽ, buông tha cho con gái của tôi sao?"
"Kỳ Tử Nhan cùng con gái của bà không giống nhau."
"Không giống nhau chỗ nào? Đều là người bị hại!"
Đội trưởng Trương cười lạnh: "Kết luận này của bà chỉ sợ có chút qua loa rồi."
Dương Lam nhíu mày.
"Nếu bà kiên trì không cho chúng tôi làm việc, cũng được. Tiểu Trịnh!"
"Có!" Cảnh sát trẻ đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Đi cưỡng chế bắt một nghi phạm khác về cục để thẩm vấn!"
"Vâng!"
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Dương Lam, cảnh sát tên là "tiểu Trịnh" bỗng mở
cửa phòng bệnh ra, hùng hổ chế ngự Thẩm Yên: "Cô bị nghi ngờ liên quan đến
vụ án bắt cóc, mời theo chúng tôi về cục cảnh sát để tiếp nhận điều tra..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.