Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Phải ra tay, thì mới biết là phải hay không.
Thẩm Yên bị áp giải đi, hai tay bắt chéo ở sau lưng, trực tiếp đưa lên xe cảnh
sát.
Trong lúc đó, Dương Lam nỗ lực cản trở, bị đội trưởng Trương không chút lưu
tình ngăn lại, cảnh cáo: "Nếu bà còn tiếp tục gây trở ngại công vụ như vậy thì
phiền bà đến cục cảnh sát một chuyến với chúng tôi! Tuy rằng sẽ không bị phạt,
nhưng tạm giam mấy ngày cũng được."
"Các người đây là lạm dụng chức quyền, tôi muốn tố cáo các người."
"Tùy."
...
Chờ lúc Thẩm Yên phản ứng lại, người đã ngồi trong phòng thẩm vấn của cục
cảnh sát, trước mặt là hai cảnh sát nhìn cô ta chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc,
ánh mắt lạnh lùng.
"Thẩm Yên, tôi khuyên cô không cần giãy giụa vô ích, sớm khai ra, thành thật
sẽ được xử lý khoan hồng." Giọng nói của người đàn ông uy nghiêm thận trọng,
mang theo vài phần ý tứ khuyên nhủ.
"Các anh..." Người phụ nữ nghiêng đầu, mắt lộ sự nghi ngờ: "Cuối cùng là đang
nói gì?"
Con gái nhà họ Thẩm dung mạo xuất chúng, Thẩm Như đoan trang lễ độ, Thẩm
Yên thì xinh đẹp linh động. Biểu hiện lúc này của cô ta, thấy thế nào cũng rất
ngây thơ.
Thật sự khó mà tin được, người phụ nữ có khuôn mặt mỹ lệ như vậy lại sẽ điên
cuồng thuê bọn bắt cóc đi bắt cóc bạn thân của mình.
Thật là không thể tưởng tượng!
Mặc dù tới giờ phút này, cô ta còn muốn giả ngu giả ngơ, lừa dối qua cửa.
Đội trưởng Trương nghĩ thầm, tố chất tâm lý của con gái nhà họ Thẩm đều tốt
như vậy sao?
Trước có Thẩm Loan, sau có Thẩm Yên.
Một người không có sợ hãi, rất thanh cao.
Một người chết cũng không nhận, da mặt quá dày.
Chẳng lẽ thật ứng với câu kia --- không phải người một nhà, không tiến cửa một
nhà?
Như vậy, gia đình có thể nuôi ra loại này con gái này có bao nhiêu biến thái, bao
nhiêu khủng bố?
Nhưng thì sao? Tới tay ông ta, có khủng bố đến đâu cũng phải run bần bật!
Mặt người đàn ông lập tức trầm xuống, giọng nói cũng chợt nghiêm khắc:
"Xem ra là không định khai, đáng tiếc, cũng chả làm được cái mẹ gì!"
"Khụ khụ khụ ---" Cảnh sát trẻ một bên ho nhẹ ý bảo đây là đang làm việc, chú
ý văn minh.
Đội trưởng Trương lạnh lẽo liếc qua, nhưng kế tiếp cũng không thô tục nữa.
Thẩm Yên cứ dùng ánh mắt trong suốt như vậy nhìn ông ta, có khó hiểu, còn có
mê mang.
Người đàn ông cười mỉa: "Cô không khai báo, tất nhiên cũng có người khai
báo.Vì tranh thủ phán tù ít đi mấy năm, ba tên kia đã thống nhất cách xử lý rồi,
đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người cô. Bây giờ không nói, không những
không thể thoát tội cho chính bản thân cô, ngược lại còn là bằng chứng cho việc
không biết hối cải, chờ tương lai lên tòa, ảnh hưởng trực tiếp đến hình phạt của
thẩm phán đối với cô, biến khéo thành vụng, mất nhiều hơn được."
Nụ cười người phụ nữ phai nhạt, vẫn là không muốn mở miệng.
"Huống chi, cô cũng không bị xâm phạm thật sự, điều đó có nghĩa là cô không
thể nhận được sự đồng cảm đâu. Mà cô không nói lời nào, chỉ càng thêm chứng
thực chuyện thuê người bắt người là thật. Chờ tất cả lớp bụi bặm vị phủi xuống,
dù cô muốn nói cũng đã chậm rồi."
Ánh mắt Thẩm Yên không đổi, nhưng vòng cung nụ cười ở trên khóe miệng lại
dần dần thẳng, cho đến khi rũ xuống.
Người đàn ông nhìn thấu một loạt phản ứng của cô ta, quyết định cho thêm một
ngọn lửa nữa.
"Cô là sinh viên năm cuối của đại học G, học quản lý công thương, hẳn sẽ dính
đến môn 《 Đánh cờ luận 》 này nhỉ?"
"Đồng chí cảnh sát muốn nói cái gì?" Trong mắt cô ta đã hoàn toàn rút hết ý
cười, hóa thành một mảnh âm trầm sâu không thấy đáy.
Cảnh sát trẻ nhìn dáng vẻ lúc này của cô ta, nhịn không được nhíu mày, không
biết là ảo giác của chính mình, hay là nguyên nhân nào khác, anh ta cứ cảm thấy
hình như dáng vẻ này của Thẩm Yên đã từng thấy qua ở trên một người khác...
Đội trưởng Trương cười khẽ, như tán gẫu bình thường: "《 Đánh cờ luận 》
này cá nhân tôi cảm thấy rất đặc biệt, hơn nữa bên trong có trường hợp kinh
điển, tên là ---" Ông ta cố ý dừng một chút: "À, tình cảnh khó khăn của tù
nhân."
Cảnh sát bắt được hai tên nghi phạm cùng nhau phạm tội, nhưng bằng chứng
thu được lại không chính xác lắm, việc cân nhắc hình phạt với hai người có khả
năng quyết định bởi sự thú nhận sự thật phạm tội của hai người.
Cục cảnh sát đã giam giữ hai nghi phạm này tách ra để ngăn ngừa bọn họ thông
đồng lời cung. Hai gã tù nhân hiểu rõ, nếu như bọn họ đều thú nhận sự thật
phạm tội, thì khả năng mỗi bên sẽ bị phạt 5 năm; nếu bọn họ đều không khai
báo, thì có thể mỗi bên chỉ bị kết án 1 năm với tội nhẹ hơn là cản trở công vụ;
nếu một người khai báo, người khai báo có khả năng sẽ được thả ra lập tức,
người không khai báo có khả năng bị xử nặng 8 năm.
Đội trưởng Trương: "Đối với hai cái tù nhân mà nói, chiến lược tốt nhất mà bọn
họ có thể nghĩ là đều không khai báo. Nhưng bất kì một tù nhân nào sau khi
chọn chiến lược không khai báo, đều phải chịu rất nhiều nguy hiểm, bởi vì một
khi chính mình không khai báo mà một tù nhân khác khai báo, có khả năng rơi
vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi."
Thẩm Yên nhíu mày.
Đội trưởng Trương: "Cô cảm thấy lòng tin giữa cô và ba tên bắt cóc đó có bao
nhiêu? Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, không có. Thông qua bản ghi chép, ba
người bọn họ hẳn trước khi bị bắt đã từng nghĩ tới tình huống này, nhất trí quyết
định cho cô chắn đao."
Thẩm Yên rũ mắt, mượn chuyện này để che dấu sợ hãi và hoảng loạn trong đó.
"Thật ra, đối với một tù nhân mà nói, mặc kệ tù nhân khác làm ra loại lựa chọn
nào, chiến lược tốt nhất của anh ta là khai báo. Cô, hiểu rõ ý của tôi chứ?"
"Tôi yêu cầu gặp luật sư."
...
"Đội trưởng, anh tức giận à?" Hai người rời phòng thẩm vấn, cảnh sát trẻ tuổi
thử nói.
Người đàn ông phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong mũi: "Mạnh miệng."
Cảnh sát trẻ tuổi biết, vị này đã tức muốn điên lên rồi.
"Chúng ta đã nói đến mức này rồi, sao cô ta lại ---" Nói tới đây, trên mặt cảnh
sát trẻ hiện lên vẻ nghi ngờ, muốn nói lại thôi.
Đội trưởng Trương: "Có gì muốn nói thì nói thẳng đi."
"Anh có cảm thấy biểu hiện vừa rồi của Thẩm Yên có chút giống một người
khác không?"
"Thẩm Loan?"
"Anh cũng đã nhìn ra?!"
"Chậc, đáng tiếc, vẽ hổ không được lại giống chó."
"Tôi cũng cảm thấy vậy. Thẩm Loan là thật sự không sợ, chủ yếu vẫn là thanh
giả tự thanh*, không chỗ nào sợ hãi, nhưng vị bên trong này, nói như thế nào
nhỉ... Miệng cọp gan thỏ, vỏ gối thêu hoa. Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
*Thanh giả tự thanh: Bản chất của người đã ngay thẳng, trong sạch, thanh tao,
cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi
bày.
"Không phải cô ta muốn gặp luật sư sao? Cho cô ta gặp. Bằng chứng là sự thật,
dù có làm thế nào thì cũng không bị lật được."
...
Sau khi Thẩm Yên bị mang đi, Dương Lam như nổi điên gọi điện thoại cho
Thẩm Xuân Giang.
Nhưng vẫn luôn không ai nghe máy, cuối cùng pin điện thoại hao hết, trực tiếp
tắt nguồn.
Bà ta đơn giản trực tiếp đến tổng bộ của Minh Đạt.
"Bà à, xin dừng bước! Bà tìm ai?" Khuôn mặt nhân viên ở quầy lễ tân tươi cười
đón cháo, nhưng vẫn hỏi theo thông lệ, sau đó đnăg ký, nhưng đối với Dương
Lam mà nói, người này chính là không có mắt, làm lỡ thời gian quý giá của bà
ta.
"Cút ngay ---"
Cô gái ở quầy lễ tân bị xô đẩy một phen, bởi vì trước đó chưa từng phòng bị, lại
còn mang giày cao gót, trọng tâm không ổn nên trẹo chân, chật vật ngã ngồi
trên mặt đất.
Động tĩnh này tất nhiên không thể gạt được bảo vệ của tòa nhà, hai người tiến
lên chế ngự Dương Lam.
"Thành thật môt chút! Cũng không nhìn xem đây là đâu mà dám đến giương
oai!"
"Các người biết tôi là ai không? Đồ ngu!" Người phụ nữ cuồng loạn, đôi tay bị
bắt chéo ở sau lưng, vẻ mặt vì đau đớn mà vặn vẹo.
Bảo vệ: "Tôi mặc kệ bà là ai, chỉ cần tới gây sự thì bắt đã rồi nói. Anh em, tôi
trực tiếp ném người ra ngoài."
Dương Lam bị áp giải ra ngoài: "Dừng tay! Mù các mắt chó các người, tôi là vợ
của tổng giám đốc!"
"Phụt ---" Một bảo vệ nhịn không được cười ra tiếng: "Nếu bà là vợ tổng giám
đốc, vậy tôi là chủ tịch!"
"Người phụ nữ này điên điên khùng khùng, chắc không phải chạy ra từ bệnh
viện tâm thần tâm thần nào đó chứ?"
"Đúng là có khả năng nào."
"Vậy làm sao đây?"
"Mặc kệ bà ta có bị tâm thần hay không, chỉ cần không quấy rối ở đại sảnh thì
không liên quan gì đến chúng ta. Ném lên đường tự sinh tự diệt đi."
Dương Lam tức giận đến run rẩy cả người, bà ta sống vài chục năm nhưng chưa
bao giờ thảm hại như ngày hôm nay.
Đầu tiên là con gái bị bắt, chồng vào giây phút mấu chốt này lại không tìm được
người, bây giờ bà ta lại bị coi là tên điên.
Như tất cả bóng tối trong cuộc đời đều đến vào ngày này, bà ta giãy giụa, gào
rống, thậm chí là cố gắng giải thích, nhưng không ai để ý, bất kể là hai người
bảo vệ, hay à những người khác vây xem bên cạnh, đều cho rằng bà ta là tên
điên.
"Thẩm Xuân Giang --- đi gọi Thẩm Xuân Giang! Bảo ông ấy tới gặp tôi ---"
"Chậc, khẩu khí của bà điên này còn không nhỏ."
"Chờ một chút... Hình như bà ta có thể nói ra được tên của tống giám đốc
chúng ta, có phải là thật, thật không?"
Ngực một bảo vệ khác run rẩy mãnh liệt: "Sẽ không bất thường như vậy chứ?"
...
"Sao lại ồn ào nhốn nháo thế này?!"
"Tổng giám đốc."
Thẩm Xuân Giang nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?" Bên cạnh ông còn có
khách hàng, cảm giác mất hết cả mặt mũi.
"Là như vậy, có bác gái gây rối, bảo vệ đang đưa bà ấy ra ngoài."
Thẩm Xuân Giang thuận thế nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy thân hình người phụ
nữ này vô cùng quen mắt, giây tiếp theo, sắc mặt biến đổi.
"Dừng tay!"
Mười lăm phút sau, Dương Lam bị đưa lên phòng làm việc.
Bây giờ tóc tai bà ta rối bời, mí trên sưng vù, sắc mặt càng tái nhợt tới cực
điểm, chỗ nào còn có một chút dáng vẻ của vợ tổng giám đốc chứ?
Không trách trước quầy lễ tân và bảo vệ đều không tin, chỉnh Thẩm Xuân
Giang cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Ngày thường Dương Lam chú trọng bề ngoài nhất, ra cửa phải tốn một khoảng
thời gian rất dài để chỉnh chu bản thân, tiều tụy xuất hiện ở trước mắt mọi người
như hôm nay, hình như chưa bao giờ có.
"Vì sao không nhận điện thoại?!" Cổ họng khàn khàn, giọng nói lại bén nhọn
chói tai.
"Bà lên cơn cái gì?! Vừa rồi tôi vẫn luôn họp, điện thoại ở trong văn phòng, làm
sao nhận điện thoại bà được?!"
Dương Lam đỏ mắt, hung tợn trừng ông: "Ông có biết, tiểu Yên bị cảnh sát bắt
đi không?!"
"Bắt đi?" Thẩm Xuân Giang mẫn cảm mà nắm được từ này: "Nói rõ ràng, cuối
cùng là tình huống thế nào? Tiểu Yên là người bị hại, sức khỏe còn chưa khôi
phục, vì sao cảnh sát lại muốn bắt nó?"
"Bọn họ nói nó là nghi phạm! Sao có thể?! Đánh chết em đều không tin! Chắc
chắn là mấy tên cảnh sát đó lòng mang khó chịu với việc chúng ta từ chối làm
biên bản, cho nên cố ý vu hãm!"
Thẩm Xuân Giang lại ý thức được, chuyện này khả năng thực sự có mờ ám!
Nếu cảnh sát dám bắt người, vậy thì không phải đùa giỡn.
"Chồng, anh nhanh nghĩ cách đưa tiểu Yên ra đi, cơ thể nó vẫn còn yếu ớt, trạng
thái tinh thần cũng không ổn định, bây giờ lại bị áp đến cục cảnh sát thì sao mà
chịu được? Bọn họ có thể đưa nó đến phòng tối không?" Dương Lam càng nghĩ
càng khủng hoảng.
Con gái lớn đã bị ép đến vùng xa xôi hẻo lánh, nếu con gái nhỏ cũng gặp
chuyện không may theo, bà ta không dám tưởng tượng ngôi nhà này tương lai
còn có nơi để bà ta và ba đứa nhỏ dừng chân không.
Rất nhanh, cuộc gọi yêu cầu gặp luật sư của Thẩm Yên đã đến bên Thẩm Xuân
Giang.
"Đi, đến cục cảnh sát một chuyến."
Thẩm Xuân Giang lập tức đưa Dương Lam và một luật sư đến.
Dựa theo quy trình, cục cảnh sát cho Thẩm Yên cơ hội khai thông một mình với
luật sư.
Luật sư cũng không nói nhảm, sau khi biết được tình huống cơ bản, đi thẳng
vào vấn đề: "Cô Thẩm, xin cô nói thật cho tôi biết, ba tên bắt cóc kia cuối cùng
có phải do cô dùng tiền thuê không?"
...
Hai mươi phút sau, kết thúc gặp mặt.
Thẩm Yên bị tạm giam.
Luật sư: "Thân chủ của tôi vô tội, dựa vào tính chất của bản án, cùng với vẫn
chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, bên tôi xin nộp tiền bảo lãnh."
Một quy trình tiếp theo, hơn nữa Thẩm Xuân Giang vận dụng chút người trong
tay, cuối cùng đồng ý nộp tiền bảo lãnh.
Thẩm Yên rời cục cảnh sát, trước khi bản án chính thức được tuyên án, cấm
xuất cảnh.
Trước khi đi, đội trưởng Trương nhìn cô ta một cái: "Cô Thẩm, cô chắc chắn
muốn lựa chọn như vậy sao? Tìm ra manh mối, chân tướng rõ ràng, chỉ là vấn
đề thời gian thôi."
Nói xong, cũng mặc kệ Thẩm Yên phản ứng gì, người đàn ông xoay người rời
đi.
"Tiểu yên, đừng nghe ông ta nói hươu nói vượn."
"Vâng." Rũ mắt, cũng che dấu một tia bất an trong đó.
Sau khi chia tay luật sư, một nhà ba người về lại nhà.
Thẩm Khiêm đã đi công tác một tuần, đến nay chưa về, cho nên còn không biết
chuyện xảy ra hai ngày này.
Thẩm Loan cũng không ở nhà.
"Ra ngoài hết đi." Thẩm Xuân Giang ra lệnh một tiếng, tất cả người hầu nối
đuôi nhau mà ra.
Dương Lam thấy thế, không khỏi nhíu mày.
Thẩm Yên thẳng lưng, lại trước sau không tiếp xúc ánh mắt với Thẩm Xuân
Giang.
"Nói đi, cuối cùng có phải là con làm không?"
"Ba?!" Cô ta làm ra vẻ mặt khó tin: "Đến ba cũng nghi ngờ con?" Sau đó, hiện
ra vẻ mặt tủi thân.
Dương Lam có lẽ sẽ mềm lòng, nhưng Thẩm Xuân Giang một chữ cũng không
tin!
"Bây giờ trong nhà không có người ngoài, ba muốn nghe lời nói thật."
"Ba, con thật sự không có..."
"Thẩm Yên! Một cơ hội cuối cùng, nếu con không nói thật nữa, vậy chuyện này
ba sẽ không xen vào nữa."
Dương Lam: "Thẩm Xuân Giang, ông có biết mình đang nói cái gì không?! Ông
là ba ruột của tiểu Yên, vậy mà ông lại mặc kệ nó?!"
"Một đứa ngu ngốc miệng đầy lời nói dối, tự cho là thông minh, không xứng
làm con gái của Thẩm Xuân Giang tôi. Tiểu Yên, một lần cuối cùng, ba nói lời
giữ lời."
Thẩm Yên hãi hùng khiếp vía, dù sao, dưới áp lực gấp đôi sau khi bị cảnh sát
hùng hổ doạ người và Thẩm Xuân Giang nghiêm khắc truy hỏi, sợi dây căng
chặt trong đầu, bựt một tiếng, bị đứt.
"Ba, con sai rồi, con thật sự không cố ý. Con chỉ muốn cho anh Kỳ thấy mặt tốt
của con, sinh ra lòng thương tiếc với con, như vậy anh ấy sẽ không từ chối hôn
lễ nữa."
"Vì Kỳ Tử Thần mà con bắt cóc em gái cậu ta?!" Ánh mắt Thẩm Xuân Giang
như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
"Anh Kỳ thương yêu người em gái Tử Nhan này nhất, nếu con có thể cứu cô ấy
từ trong tay bọn bắt cóc này ra, con sẽ trở thành ân nhân của nhà họ Kỳ, vì cảm
ơn con, nhà họ Kỳ sẽ đồng ý hôn sợ của chúng con. Anh Kỳ cũng sẽ không ghét
con như vậy nữa..."
"Lúc cứu Kỳ Tử Nhan thì sẵn tiện bị thương một chút, lấy chuyện này để tranh
thủ sự thương tiếc?" Mặt mày Thẩm Xuân Giang âm trầm, nói ra dự định mà
Thẩm Yên cất giấu.
"Ba, con thật sự không nghĩ đến bắt cóc Tử Nhan, cũng không muốn kinh động
đến mọi người, con chỉ muốn cho một mình anh Kỳ tới... Nhưng bọn bắt cóc đó
lại lòng tham không đáy, vậy mà thật sự muốn vơ vét tài sản! Ngay cả con cũng
thiếu chút nữa bị..."
"Mày xứng đáng! Sao tao lại sinh ra một đứa con gái còn ngu hơn heo như mày
nữa?! Bắt cóc là chuyện đùa à? Bây giờ người ta đã chỉ ra và xác nhận mày là
đồng bọn đó! Mặc kệ mục đích ban đầu của mày là gì, hành vi như vậy đã tạo
thành bắt cóc, bọ lộ ra ngoài là phải bị phạt mày biết không?!"
Thẩm Yên như bị sét đánh: "Sao lại là phạt chứ? Con lại không thật sự muốn
bắt cóc cô ấy mà! Không... Sẽ không... Con không bắt cóc...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.