Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 368: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 368



Đến lúc biết rồi, Thẩm Yên đã người đầy máu tươi mà bị đưa vào phòng phẫu

thuật, mà Dương Lam dường như cũng khóc ngất bên cạnh giường bệnh đầy

máu tươi.

"Bà có sao không?" Một người y tá thấy thế, duỗi tay đỡ lấy bà ta.

Dương Lam dùng sức nắm lấy ống tay áo đối phương: "Con gái của tôi đâu

rồi?"

"Vừa tiến vào phòng phẫu thuật thôi."

"Dẫn tôi đến đó."

"Nhưng mà tình trạng bây giờ của bà..."

Hai mắt Dương Lam sưng vù, sắc mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng chảy

xuống, giống như giây tiếp theo sẽ té xỉu, vốn dĩ lúc đầu y tá muốn khuyên bà ta

nghỉ ngơi cho tốt, lời nói đã đến bên miệng nhưng đối diện với đôi mắt sắc bén

gần như hung ác của người phụ nữ, cuối cùng cô ta cũng không nói ra nổi.

...

Ca phẫu thuật vẫn liên tục kéo dài từ 5 giờ đến 8 giờ sáng, cuối cùng cửa phòng

phẫu thuật cũng mở ra.

Bác sĩ và y tá từ bên trong đi ra, Dương Lam vội bước lên trước, vội vàng hỏi:

"Bác sĩ, con gái của tôi không sao chứ?"

"Trên người người bệnh có nhiều chỗ bị dao đâm, trong đó hai chỗ tổn thương

đến phần động mạch cảnh, làm mất rất nhiều máu, một chỗ bên trái cánh tay,

chém đứt gân tay, còn một chỗ bị thương nơi sườn mặt bên phải, từ vị trí xương

gò má kéo dài đến phần môi, phải khâu 21 mũi. Trước mắt người bệnh còn đang

hôn mê, chỉ có thể đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt tiếp tục quan sát."

Bác sĩ nói một câu, tim của Dương Lam lại càng nặng nề hơn một phần, cuối

cùng cơ thể mềm nhũn, ngã ngồi ở trên ghế.

Bác sĩ trung niên thở dài, hai mắt lộ ra vẻ thương xót: "Phần nguy hiểm trí

mạng nhất vẫn là hai dao ở động mạch kia. Ngoài ra, lúc người bệnh mới vừa

được đưa vào phòng phẫu thuật, chúng tôi phát hiện ra phản ứng của cô ấy hơi

chậm chạp, tinh thần không tốt, ở hai chỗ miệng mũi đều có thuốc bột màu

trắng, sau khi phân tích thành phần, trong thuốc bột có chứa Methamphetamine,

à, nó là thành phần chính để gây ra ảo giác, sẽ làm người ta ảo giác trong một

thời gian ngắn, do đó sẽ mất đi cảm giác đau đớn. Nếu người bệnh có thể gọi

giúp đỡ sớm hơn một chút, tình huống cũng sẽ không tệ như bây giờ."

Có hai tác động để gây ra ảo giác—

Bị đâm lần đầu tiên cũng sẽ không thể tỉnh táo được ngay.

Sau khi bị đâm lần thứ hai thì phản ứng sẽ chậm chạp, điều này không chỉ trì

hoãn việc cứu chữa, mà còn cho hung thủ cơ hội chạy thoát.

Rõ ràng kẻ bắt cóc có chuẩn bị mà đến, cũng không biết cô gái này đắc tội với

người nào, đối phương thế mà lại đuổi tới bệnh viện, ngay cả thuốc gây ảo giác

cũng dùng tới, có thể thấy được thù này không phải sâu bình thường, oán này

cũng không phải nhẹ.

Dương Lam: "Vậy con gái tôi lúc nào mới có thể tỉnh lại?"

Vẻ mặt bác sĩ ngưng trọng.

Lòng Dương Lam lập tức chìm xuống đáy cốc.

"Bà... Phải chuẩn bị tâm lý trước đi. Tình huống trước mắt cũng chỉ có thể cố

hết sức, nghe theo số mệnh."

Bác sĩ nói xong, lắc đầu, xoay người rời đi.

Dương Lam cứng người tại chỗ, như bị sét đánh.

Cái gì gọi là "cố gắng hết sức, nghe theo số mệnh"?

Rõ ràng Tiểu Yên của bà ta ngày hôm qua vẫn còn tung tăng nhảy nhót, không...

bà ta không tin...

Dương Lam lắc đầu, liên tục lui về phía sau, sắp đụng phải thùng rác bên cạnh.

Lúc này, Thẩm Xuân Giang vội vàng tới duỗi tay đỡ lấy eo bà ta, Dương Lam

thấy rõ người tới, cảm xúc hoàn toàn suy sụp, vùi đầu vào trong ngực chồng mà

khóc lớn.

"Đều do tôi... Đều là lỗi của tôi... Sao tôi lại ngủ thiếp đi... Vì sao tôi không phát

hiện ra có người tiến vào? Rõ ràng tôi cũng ở trong phòng bệnh mà..."

Thẩm Xuân Giang trên đường tới đây cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, là người

ba thì ông ta cũng rất đau lòng, dù sao cũng là con gái ruột của mình, nhưng

đồng thời cũng bộc phát nghi ngờ.

Ai lại gây khó dễ cho Tiểu Yên?

Hoặc là nói, ai là người gây khó dễ cho nhà họ Thẩm?

Lại vừa lúc có mặt trong vụ bắt cóc, chẳng lẽ là... nhà họ Kỳ phát hiện ra điều

gì? Cho nên thuê hung thủ giết người?

Không!

Thẩm Xuân Giang rất nhanh đã phủ định suy đoán này.

Đúng là nhà họ Kỳ hay bao che khuyết điểm, đau lòng cho con gái cũng là thật,

nhưng điểm mấu chốt là ở đó, tuyệt đối sẽ không bí quá hoá liều, dùng loại thủ

đoạn cực đoan này để trả thù.

Nhưng... Không phải nhà họ Kỳ, vậy thì còn có thể là ai?

Dương Lam vẫn không ngừng khóc, làm cho Thẩm Xuân Giang vốn đang phiền

loạn suy nghĩ càng thêm hỗn loạn.

Nhưng bây giờ ông ta lại không thể tức giận, chỉ có thể cố gắng kiềm chế, trơ

mắt nhìn người phụ nữ từng chút từng chút lau nước mũi lên cái áo sơ mi sạch

sẽ của mình.

"... Xuân Giang, không thể để như vậy được, nhất định phải làm hung thủ trả

giá thật đắt!" Dương Lam bắt đầu hung ác, nghiến răng nghiến lợi.

"Yên tâm, tôi sẽ xử lý."

Chuyện đâm người xảy ở ở bệnh viện, nhưng chỉ qua một buổi sáng mà lời đồn

đã nổi lên bốn phía, truyền đến xôn xao, làm cho người bệnh rất hoang mang.

Lần này nạn nhân chính là Thẩm Yên, vậy lần sau lại đến phiên ai?

Viện Phương suy xét đến danh dự của mình, vốn dĩ định làm lắng xuống để xử

lý, nhưng có người lặng lẽ báo cảnh sát, kế hoạch thất bại.

Nếu như cảnh thái bình giả tạo không thể thực hiện được, Viện Phương cũng sẽ

không ngốc đến mức đối nghịch với cảnh sát, cho nên, lúc mấy cái cảnh sát tìm

tới cửa, bọn họ cũng rất sảng khoái mà tỏ vẻ tình nguyện phối hợp điều tra, thái

độ rất tốt, làm cho người ta líu lưỡi.

Bởi vì vụ án liên qua đến Thẩm Yên, thân phận bây giờ của cô ta rất nhạy cảm,

cho nên đội trưởng Trương và cảnh sát trẻ cảnh sát cũng được liệt kê vào. Hai

người trước tiên đi phòng bệnh.

"Làm phiền ngài Thẩm, nhưng xin ông phối hợp để chúng ta làm việc."

Thẩm Xuân Giang nhìn Dương Lam đang mệt mỏi ngủ ở trên giường, chỉ chỉ

ngoài cửa, ý bảo đi ra ngoài rồi nói.

Hai người phối hợp rời khỏi phòng bệnh.

Rất nhanh, Thẩm Xuân Giang cũng đi theo ra ngoài, ba người đứng trên hành

lang.

Đội trưởng Trương: "Xin hỏi, lúc xảy ra vụ án, ông có ở đây không?"

"Không. Tám giờ sáng hôm nay tôi mới chạy tới, khi đó Tiểu Yên mới vừa phẫu

thuật xong."

"Về phần hung thủ, ông có gì muốn nói không?"

Hai mắt Thẩm Xuân Giang híp lại, một tia lạnh lẽo chợt lóe lên: "Đồng chí cảnh

sát, giọng điệu của anh không giống như dò hỏi, mà giống như đang thẩm vấn

phạm nhân đấy. Việc điều tra hung thủ, chẳng lẽ đây không phải là việc của các

người sao? Bây giờ các người lại tới hỏi tôi, sợ là không ổn đâu?"

Sắc mặt của người cảnh sát trẻ hơi trầm xuống, đang chuẩn bị mở miệng nói lại,

lại bị đội trưởng Trương bình tĩnh ngăn lại—

"Nếu câu hỏi vừa rồi của tôi làm ông cảm thấy bị xúc phạm, được, vậy tôi có

thể đổi loại hình thức khác. Xin hỏi, gần đây gia đình các ông có kết thù với

người nào không, xảy ra tranh chấp, hay là đắc tội với người nào? Dù sao hung

thủ cũng không đâm ai, mà lại cố tình theo dõi con gái ông, tóm lại là có

nguyên nhân. Chúng tôi chỉ muốn ông cung cấp manh mối, hình như ngài Thẩm

quá nhạy cảm rồi, suy nghĩ cũng hơi nhiều."

Giữa mày Thẩm Xuân Giang nhíu chặt, đối phương giải thích, nhưng hình như

ông ta càng tức giận.

"Chúng tôi không có đắc tội với ai cả, lại càng chưa từng kết thù. Còn về phần

vì sao hung thủ lại nhằm vào con gái của tôi, thì phải giao cho cảnh sát các

người điều tra!"

"Tất nhiên rồi, đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi." Đội trưởng Trương hơi

gật đầu, giây tiếp theo, lại chuyển đổi: "Nhưng theo tôi được biết, cái ông gọi là

" không kết thù " ấy hình như... Không chính xác lắm."

Ánh mắt Thẩm Xuân Giang đột nhiên trầm xuống, cho thấy khí thế của người

trên.

Đội trưởng Trương cũng không sợ, đón nhận tầm mắt của ông ta, chậm rãi nói:

"Cách đây không lâu con gái Thẩm Yên của ông có liên quan đến một vụ bắt

cóc, ngày hôm qua sau khi thẩm vấn vốn nên giam giữ để chờ xét xử, nhưng cô

ta lại đột nhiên phát bệnh, không thể không đưa tới bệnh viện tiến hành điều trị,

nhưng trong một đêm lại bị người khác đâm bị thương, chuyện này không giống

như trùng hợp ngẫu nhiên đâu."

Thẩm Xuân Giang: "Đồng chí cảnh sát, đến tột cùng là anh muốn nói gì?"

Đội trưởng Trương cười, giơ tay chỉ lên trần nhà, ánh mắt lộ vẻ thâm ý, không

đợi Thẩm Xuân Giang kịp phản ứng, ông ta đã dẫn theo cảnh sát trẻ nhanh

chóng rời đi.

Thẩm Xuân Giang nhìn bóng dáng hai người, không khỏi nhớ lại hành động

ông ta vừa làm.

Chỉ lên trên?

Có ý gì?

Giây tiếp theo, vẻ mặt đột nhiên cứng lại.

Ông đang nói.

Người đang làm, trời đang nhìn!

Sau cổ Thẩm Xuân Giang nổi lên một cỗ lạnh lẽo.

...

"Lão đại, họ Thẩm không chỉ xảo trá, mà còn rất kiêu ngạo! Đúng là một dạng

lão tiểu nhân!"

"Tật xấu của kẻ có tiền, chúng ta học không nổi, lúc có thể nhìn được nhiều thì

nhìn đi, no bụng nhìn đã mắt cũng tốt."

Vẻ mặt của cảnh sát trẻ như ăn phân, muốn nghẹn thế nào thì có thế đó.

Đội trưởng Trương: "Nếu muốn làm một người cảnh sát đủ tư cách, không kiêu

ngạo là yêu cầu cơ bản, bị khinh bỉ càng là chuyện thường ngày. Nhóc con này,

học tập thứ này nhiều một chút, nếu không sẽ bị khiếu nại đấy."

"..."

Đột nhiên, đội trưởng Trương dừng chân.

Cảnh sát trẻ cũng theo đó dừng lại, lúc ngẩng đầu đã thấy hóa ra hai người đã

đứng ở ngoài phòng bệnh ICU, cách một tấm kính trong suốt có thể thấy rõ

Thẩm Yên đang hôn mê ở bên trong.

Đội trưởng Trương: "Có suy nghĩ gì không?"

Cảnh sát trẻ: "Lúc trước tôi vẫn luôn cảm thấy là cô ta giả bệnh, muốn trốn tội,

nhưng bây giờ xem ra, khụ... hình như cô ta thật sự bị bệnh." Còn bệnh không

nhẹ nữa.

Động kinh đột ngột chỉ cần bác sĩ mở hồ sơ bệnh án, đó là một sự cố nhỏ;

nhưng phẫu thuật, vào phòng ICU, bây giờ còn lâm vào trạng thái hôn mê,

những việc này cũng không phải là chuyện đùa.

Thẩm Yên thật sự bị người khác đâm.

Chỉ sợ có thể nguy hiểm đến tính mạng.

"Lão đại, điện thoại của anh vang kìa."

"Alo? Được... Tôi lập tức tới ngay."

"Lão đại?"

"Đi xem video giám sát."

...

Màn hình giám sát cho thấy, rạng sáng lúc 3 giờ 50 phút, một người đàn ông

mặc áo khoác màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng

bệnh của Thẩm Yên, trong tay cầm theo một con dao sắc bén.

Mười phút sau, người đàn ông từ phòng bệnh đi ra, lúc này, con dao trong tay

gã đã nhiễm máu tươi, nhưng lạ là cho đến khi người đàn ông biến mất ở chỗ rẽ

cầu thang, toàn bộ hành lang vẫn im ắng, không có người kêu cứu, cũng không

có người thét chói tai.

Phải biết rằng, lúc ấy trong phòng bệnh có hai người.

Một người là Thẩm Yên, một là Dương Lam.

Người sau thì còn có thể nói là ngủ như chết, không thể phát hiện ra, nhưng

người trước bị dao đâm, còn không dừng lại một chút nào, nhưng vẫn không có

tiếng động gì, chuyện này thật quỷ dị.

Lúc này, chủ nhiệm khoa mặc áo blue trắng đưa cho cảnh sát một phần báo cáo

kiểm nghiệm.

"Trước khi phẫu thuật, bác sĩ mổ chính phát hiện tình hình không đúng lắm,

nên đưa bột phấn trắng trong khoang miệng người bệnh đi kiểm tra, chúng tôi

phân tích thành phần bên trong thành phần, phát hiện là một loại chất gây ảo

giác kiểu mới, mà độ tinh khiết cực kỳ cao. Người bệnh hẳn là hút vào loại bột

phấn này, dẫn đến cảm giác đau đớn và thần kinh tê liệt, cho nên không thể kịp

thời kêu cứu."

Quả nhiên.

Hình ảnh cho thấy, sau khi hung thủ rời đi gần sáu phút sau, toàn bộ hành lang

mới bắt đầu xôn xao thét chói tai.

Mà trong sáu phút này, cũng đủ để Thẩm Yên mất một lượng máu rất nhiều,

thậm chí là trạng thái sốc như hiện giờ.

"Có camera giám sát nào ở lối vào cửa bệnh viện không? Nghi phạm chạy thoát

phương hướng nào?"

"Camera giám sát ở cổng bệnh viện không quay được người này, nhưng mà ở

cửa phía sau đã phát hiện được tung tích của gã." Nói xong, đưa hình ảnh ra.

"Đến chỗ này, gã lên một chiếc Buick màu đen không có biển số, sau đó đi về

hướng ngoại ô phía tây. Camera trên đoạn đường đó không đủ hoàn thiện, cho

nên... để gã chạy thoát."

Trong phòng lâm vào một mảng yên tĩnh.

Bỗng nhiên, điện thoại vang lên.

"Lão đại, anh..."

Đội trưởng Trương chấp nhận: "Chuyện gì thế? Tôi ở đây đang vội... Ghi âm?

Anh ta chủ động giao ra sao? Được... Tôi lập tức quay lại."

...

10 giờ sáng, cục cảnh sát.

"Ghi âm đâu?"

"Lão đại, ở đây này."

Đội trưởng Trương ấn xuống nút nghe—

"Đây gọi là bắt cóc, bị bắt được thì phải ngồi tù, cô cho rằng tôi ngốc sao?" Là

giọng nói của lão đại Vương Nghiệp Long trong ba người bắt cóc.

"Tôi chỉ muốn ông tạm thời nhốt cô ta lại, cũng không bắt ông phải tống tiền,

sao có thể gọi là bắt cóc chứ?" Một giọng nói của phụ nữ, êm tai dễ nghe, cực

kỳ quen thuộc.

Cảnh sát trẻ bỗng nhiên trừng mắt: "Quả nhiên là cô ta!" Thẩm Yên!

"Đừng làm ồn, nghe xong rồi nói..."

Vương Nghiệp Long dường như rất do dự với chuyện này, sau một lúc lâu cũng

không mở miệng.

Thẩm Yên: "Ông làm tốt chuyện này thay tôi, tôi cho ông năm mươi ngàn."

"Á, năm mươi ngàn? Tôi vẫn thấy không được."

"Từ từ! Ông chê ít à, tôi đây lại thêm năm mươi ngàn, cộng lại thành một trăm

ngàn thì sao?"

"..."

Thẩm Yên: "Bắt người đối với ông mà nói hẳn là rất dễ dàng nhỉ? Đến lúc đó,

ông lại phối hợp với tôi diễn một màn kịch, một trăm ngàn nhẹ nhàng vào tay

ông. Ông biết ông bây giờ đang làm công trong một cửa hàng ô tô, mỗi ngày

đều chui vào gầm xe, dầu nhớt đầy tay, một tháng chẳng qua cũng chỉ kiếm

được mấy ngàn, một trăm ngàn, đủ ông tiêu đủ một năm."

"Được! Không phải chỉ là trói người sao, ông đây cũng không phải chưa từng

làm qua! Nói đi, cụ thể sắp xếp như thế nào."

"Cùng ngày tôi sẽ hẹn Kỳ Tử Nhan ra ngoài, thông báo vị trí cụ thể cho ông, sau

đó ông hãy lái xe tới đó trói cả hai người bọn tôi đi, tới kho hàng, ông lại gọi

điện thoại cho Kỳ Tử Thần, nói anh ta..."

Vụ án bắt cóc này, cuối cùng nhân chứng vật chứng cũng đầy đủ hết, sự thật rõ

ràng!

Nghe xong ghi âm, mọi người thổn thức không thôi—

"Tôi cuối cùng cũng biết vì sao có câu nói " con ong độc nhất ở cái đuôi, độc

nhất là lòng dạ đàn bà"!"

"Loại ý tưởng cùi bắp này đúng là mệt cho cô nghĩ ra."

"Cậu nói bây giờ phụ nữ đều giống như kẻ điên thế à? Theo đuổi một thằng đàn

ông, tạo ra một vụ bắt cóc."

"Các cô bé bây giờ, yêu mất cả não rồi, ngoài tình yêu ra, nào còn nhớ đến pháp

luật chứ?"

"Cũng phải nói, đoạn ghi âm này mà giao lên, hơn nữa lời khai của ba bọn bắt

cóc, Thẩm Yên tám chín phần sẽ bị kết án vì tội bắt cóc, nhưng mà bây giờ tình

hình của cô ta..."

Mọi người nhất thời không nói gì.

"Được rồi" đội trưởng Trương đứng dậy: "Nếu chứng cứ đã đầy đủ hết rồi, thì

nộp nó cho cơ quan công tố, chuẩn bị khởi tố đi."

"Vâng!"

"Tiểu Trịnh, đến bệnh viện lần nữa với tôi."

"À." Cảnh sát trẻ chạy nhanh đuổi theo.

Đi được một nửa, đội trưởng Trương bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt quái dị.

"Lão đại, anh... Làm sao vậy?"

"Không đúng!"

"Chuyện gì ạ?"

"Chuyện này không đúng!"

"Không đúng chỗ nào?"

Người đàn ông nhíu mày, không biết vì sao anh ta cảm giác đằng sau chuyện

này có một đôi tay vô hình đang nắm lấy, khống chế toàn cục.

Nếu không vì sao ba người Vương Nghiệp Long lại đều phản cung?

Còn có đoạn ghi âm này nữa, sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, cố

tình lại xuất hiện lúc Thẩm Yên bị đâm, hoàn toàn chứng thực tội danh của cô

ta?

Rốt cuộc là ai cung cấp tin tức ba bọn bắt cóc cho người ngoài? Rồi dùng lợi thế

nào để uy hiếp ba người họ nghe theo?

Có quá nhiều nghi vấn không có câu trả lời, nhưng cố tình toàn bộ tin tức của

vụ án này lại rất hoàn chỉnh.

Sự thật được hoàn toàn phơi bày, không có oan uổng một người tốt nào, cũng

chưa từng bỏ qua cho kẻ xấu.

Loại cảm giác này giống như...

Chính nghĩa tự đưa tới cửa!

Nếu chỉ nhìn kết quả, đúng vậy, chính nghĩa không có vắng họp.

Nhưng quá trình lại không có bất cứ cân nhắc đắn đo nào!

Thứ nhất chính là ba người phản cung lần đầu tiên và phản cung lần thứ hai,

cũng đã đủ để mọi người nhận ra mờ ám bên trong.

Trong đầu đội trưởng Trương bỗng nhiên hiện ra một loại khả năng gần như vớ

vẩn—

Sự thật không phải chính anh ta phát hiện ra, mà là có người ở sau lưng từng

chút từng chút nhai nát đút cho anh ta, trong lúc vô hình từ từ dẫn đường từng

bước, cuối cùng đưa anh ta tới điểm cuối!

Tất cả đều viên mãn, đại công cáo thành ( việc lớn đã xong).

Thản nhiên tiếp nhận sự sắp đặt của người phía sau màn, để tội phạm bị trừng

phạt xứng đáng, hay là tiếp tục đi sâu vào, không màng tất cả mà truy cứu?

Anh ta rối rắm mười giây, sau đó, lựa chọn người trước.

Anh ta là cảnh sát, nhưng cũng chỉ là một cảnh sát mà thôi, anh ta không quản

được những thứ quyền lực và trách nhiệm ngoài phạm vi của anh ta.

...

Theo quy định《 hình pháp 》 tại điều 139 【 tội bắt cóc 】: bắt cóc người

khác vì mục đích tống tiền, hoặc là bắt cóc người khác làm con tin, bị kết án

mười năm tù có thời hạn trở lên hoặc là ở tù chung thân, cũng phạt tiền hoặc

tịch thu tài sản; trong trường hớt ít nghiêm trọng hơn, phạt 5 năm trở lên hoặc

dưới mười năm tù, cũng bị phạt tiền.

Thẩm Yên tuy rằng không dùng tống tiền vì mục đích bắt cóc Kỳ Tử Nhan,

nhưng phạm phải điểm thứ hai "Bắt cóc người khác làm con tin", bởi vậy, cuối

cùng dùng tội bắt cóc để cân nhắc mức hình phạt.

Nhưng xét thấy tình tiết động cơ không quá tồi tệ, cũng không tạo thành hậu

quả nghiêm trọng khách quan, theo như "Tình tiết giảm nhẹ" mà xử lý, phán 5

năm ba tháng tù giam.

Lúc toà án thẩm vấn tuyên án, đã cách thời gian bị đâm suốt hai tháng, nhưng

Thẩm Yên không thể có mặt, bởi vì cô ta còn đang hôn mê chưa tỉnh lại.

Bác sĩ bước đầu phán đoán, cô ta sẽ bị sốc vĩnh viễn, cũng chính là biến thành

"Người thực vật".

Căn cứ vào điều 250《luật tố tụng hình sự 》, đối với tội phạm bị phán tù có

thời hạn hoặc là bị giam ngắn hạn, có một trong những trường hợp dưới đây, có

thể tạm chấp hành án phạt ở bên ngoài:

( Một) có bệnh tật nghiêm trọng cần phải đến bệnh viện chạy chữa;

( Hai) phụ nữ đang mang thai hoặc là đang giai đoạn cho con bú;

( Ba) không thể tự gánh vác sinh hoạt, áp dụng chấp hành án phạt ở bên ngoài

để không gây nguy hại cho xã hội.

Thẩm Yên thỏa mãn một trong điều đó, bởi vậy thẩm phán quyết định tạm chấp

hành án phạt bên ngoài.

Dương Lam tham dự xong phiên toà án thẩm vấn hôm đó, người nhà học Kỳ chỉ

có Kỳ Tử Thần tới.

Khi bản án được công bố, Dương Lam nước mắt đầy mặt, khóc không thành

tiếng.

Bà ta gầy hơn rất nhiều, hai bên gương mặt hõm vào thật sâu, sắc mặt cũng

không tốt, nơi mí mắt chưa đầy màu xanh đậm, có thể thấy được trong khoảng

thời gian này bà ta thật sự không tốt.

Sau khi Thẩm Xuân Giang biết được cảnh sát có được bằng chứng ghi âm đó,

đã hoàn toàn vứt bỏ đứa con gái Thẩm Yên này.

Nếu đã không còn hy vọng, không thể xoay chuyển trời đất, việc ông ta có thể

làm là kịp thời thoát ra, đem tổn thất xuống mức thấp nhất.

Cho nên trong khoảng thời gian này ông ta không lại hành động thiếu suy nghĩ,

mà là chuyên tâm nhìn chằm chằm Minh Đạt, tinh thần luôn cực kỳ căng thẳng

và trạng thái đề phòng.

Hơn nữa thử nhiều phương pháp, thậm chí tìm được sự khủng hoảng quan hệ xã

hội (PR), để ổn định lại cổ phiếu lúc sự việc đã bại lộ.

Hôm nay mở phiên toà, ông ta không tham dự, vẫn làm việc như cũ.

Ông ta liều mạng như vậy, hiệu quả vẫn rất rõ ràng, ít nhất, giá cổ phiếu cho tới

nay cũng chưa xuất hiện sự bất ổn nào.

Sau khi trải "sự kiện phóng xạ châu báu", cuối cùng Minh Đạt cũng không chịu

được giằng co nữa.

Dương Lam cũng hiểu được ông ta đang khó xử, nhưng trong lòng vẫn có chút

vướng mắc.

Công ty quan trọng, chẳng lẽ con gái ruột thì không quan trọng sao?

Thẩm Xuân Giang vứt bỏ quá dứt khoát, dứt khoát đến mức làm người ta thất

vọng buồn lòng.

"Mẹ, lau nước mắt đi." Thẩm Khiêm lấy khăn giấy, đưa qua.

Lúc Thẩm Yên xảy ra chuyện, những người khác đang ở nước ngoài, ngoài tầm

tay với. Hơn nữa Dương Lam cho rằng Thẩm Xuân Giang có thể tự giải quyết,

nên không có nói cho anh ta, nhưng chờ đến lúc Thẩm Xuân Giang không thể

giải quyết được nữa, Thẩm Khiêm cũng không có cách nào ngăn cơn sóng dữ.

Dù sao đã muộn một bước.

"A Khiêm, bây giờ mẹ chỉ có con..."

Dương Lam không chỉ đau lòng, mà bà ta còn rất khủng hoảng.

Vận rủi nắm lấy yết hầu của bà ta, làm hai đứa con gái của bà ta đều bị tổn hại,

bây giờ chỉ còn lại đứa con trai này, bà ta có cảm giác đang gấp gáp bắt lấy

cọng rơm cứu mạng, nếu buông lỏng, mình sẽ bị vạn kiếp bất phục.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không làm mẹ thất vọng." Ánh mắt người đàn ông sâu

thẳm, vẻ mặt lạnh lùng.

Dương Lam chứa đầy nước mắt, gật đầu.

Sau khi nhà họ Kỳ biết được sự thật, đã hoàn toàn quyết liệt với nhà họ Thẩm,

từ nay về sau không hề hợp tác, hiện có hạng mục hợp tác cũng tách ra bán đấu

giá, qua tay nhà tiếp theo.

Hai nhà giàu coi đây là giao điểm, cuối cùng cũng đường ai nấy đi.

Cho đến nay, vụ án bắt cóc đã được giải quyết.

Nhưng có một vấn đề, vẫn luôn khiến Tiểu Trịnh bối rối.

"Lão đại, anh nói xem đến cùng là ai đâm Thẩm Yên?"

Vào những ngày của tháng mười hai, Ninh Thành bước vào mùa đông, chàng

trai trẻ mặc đồng phục cảnh sát vừa ăn khoai lang đỏ, vừa hà hơi.

Đội trưởng Trương pha một ly trà nóng, hơi nóng quay cuồng lượn lờ bay lên,

anh ta xì xụp hút một ngụm lớn, nóng đến nhe răng trợn mắt, nghe vậy, ngẩng

đầu nhìn cậu ta: "Thằng nhóc thối, lòng tò mò đừng lớn như vậy."

Trước mắt Tiểu Trịnh sáng ngời: "Nói vậy là ngài biết sao?!"

"Biết cái rắm!"

"Đừng mà... Ngài biết thì tiết lộ đi, trong lòng tôi cào đến hoảng rồi."

"Tôi thấy cậu là thiếu bạn gái rồi đấy, da ngứa lòng càng ngứa hơn, đúng rồi, cô

bé mới đến tổ chúng ta không phải rất thích cậu à, có muốn lão đại đây cho nối

một đường, tạo một cái cầu không?"

Tiểu Trịnh vừa nghe, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, ôm khoai lang đỏ chạy nhanh

đi: "À phải rồi... Tôi đột nhiên nhớ tới còn có một hồ sơ vụ án còn chưa sửa lại,

đi trước đây!"

Đội trưởng Trương mắng "lăn đi", cười lắc đầu: "Dạy lâu như vậy mà vẫn

không đàng hoàng, không có hình..."

Nhớ tới vấn đề vừa rồi, nụ cười cứng lại, bên môi kéo lên mộ độ cong dần dần

sâu hơn.

Xoay người đi đến bên cửa sổ, ánh mắt đầu hướng nơi xa.

Đúng vậy, rốt cuộc Thẩm Yên bị ai đâm bị thương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.