Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 369: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 369



Chu Khánh Phúc là người của Thẩm Xuân Giang, ông ta có thể nói ra lời này,

đã rất khó rồi.

Chỉ cần Thẩm Loan không quá ngốc, thì nên biết điều chỉnh tâm tình như thế

nào.

"... Cảm ơn, có lẽ cháu còn cần một chút thời gian." Cô cười chua chát.

Dừng ở trong mắt Chu Khánh Phúc lại thành giả vờ kiên cường, thầm nghĩ: Vẫn

còn quá trẻ...

Ngôi nhà này chưa bao giờ cần sự ngưỡng mộ và kính trọng, chỉ có một từ "lợi"

này thôi.

Thôi thế cũng được, chờ thêm vài ngày nữa, sẽ hiểu rõ thôi.

Thẩm Loan lên lầu, trong nháy mắt xoay người, tất cả cay đắng và tủi thân trên

mặt đều hóa thành nụ cười lạnh bên môi, ánh mắt như băng.

Thẩm Xuân Giang muốn bảo vệ Thẩm Yên?

Vậy xem ông ta có giữ được hay không!

...

"Phản cung?!"

"Đúng vậy, đội trưởng." Khuôn mặt cảnh sát trẻ lộ vẻ nghiêm túc.

Lông mày đội trưởng Trương căng chặt: "Nói rõ ràng."

"Vừa rồi nhóm lão Trần hỏi chuyện như lẽ thường, hai tên bắt cóc lại đột nhiên

phủ định tất cả khẩu cung lúc trước, nói bắt cóc Kỳ Tử Nhan là kế hoạch của

mỗi ba người bọn họ, không có bất cứ liên quan gì đến Thẩm Yên.

"Tại sao lại như vậy?"

"Lúc ấy nhóm lão Trần cũng ngốc luôn."

"Đi, đi xem!"

Phòng thẩm vấn.

Đội trưởng Trương: "Nghe nói, cậu sửa lại khẩu cung."

Ngồi trước mắt lại vị được gọi là "lão đại" trong ba tên bắt cóc, tên thật là Vương

Nghiệp Long, biệt hiệu là anh Long.

Người đàn ông sau khi nghe xong, gật gật đầu.

"Vì sao lại chợt đổi lời?"

"Đồng chí cảnh sát, không phải các anh nói với tôi là thẳng thắn sẽ được khoan

hồng à? So với sau này bị các anh tra ra chân tướng, phán nhiều thêm mấy năm,

còn không bằng nhân lúc còn sớm khai báo, tranh thủ giảm hình phạt."

"Cho nên, ý của cậu là lúc trước đều đang bôi nhọ Thẩm Yên?"

Người đàn ông nhíu mày, chợt, gật gật đầu.

Đội trưởng Trương ném bút, khoanh tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung mà

nhìn gã ta chừng mười giây, sau đó, nở nụ cười.

"Vậy có khả năng cậu cũng biết, giả lời khai cũng sẽ tăng thêm hình phạt."

Ánh mắt Vương Nghiệp Long hơi lóe, có lẽ trong nháy mắt kia gã ta từng có do

dự và rối rắm, nhưng cuối cùng đều bị kiên định che giấu ---

Kiên định muốn nhận tội.

Hoặc là nói, kiên định muốn giúp Thẩm Yên thoát khỏi hiềm nghi.

Ha!

Quá trình dò hỏi giằng co hai mươi phút, bất kể đội trưởng Vương đe có dọa

như thế nào, đối phương đều kiên trì ôm trách nhiệm lên người.

Sau đó, bọn họ lại phỏng vấn tên bắt cóc thứ hai, nhận được đáp án như nhau ---

"Không sai, là mấy anh em chúng tôi làm! Tôi là một người đàn ông không thể

kéo một người phụ nữ làm đệm lưng cho những chuyện xấu xa được!"

...

"Đội trưởng, chuyện này cũng quá kì lạ rồi. Hai người, giam giữ tách biệt, lại

đồng thời phản cung, cũng không phải là sinh đôi, sao có thể có thần giao cách

cảm chứ?"

"Hừ, dù là sinh đôi cũng sẽ không đều như vậy."

Mắt cảnh sát trẻ lộ sự kinh ngạc: "Ý của anh là..."

Đội trưởng Trương phát ra tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi: "Có vài người tay quá

dài, duỗi đến trong cục cảnh sát."

"Vậy bây giờ làm sao đây?"

"Không phải còn có một tên bắt cóc à?"

...

Lưu Mạch Toàn, đứng hàng thấp nhất trong ba người, tuổi cũng nhỏ nhất, năm

nay mới 25 tuổi.

Cùng ngày, anh ta bị lão đại phái đi đến địa điểm giao ước để lấy tiền chuộc, bị

cảnh sát mặc áo quần thường đi theo đuôi Kỳ Tử Thần bắt được tại chỗ.

Người này mạnh miệng, gặng hỏi mãi mới khai ra địa điểm giấu người.

Sau đó bị mang về cục cảnh sát, giam giữ một mình.

Trước khi thẩm vấn Vương Nghiệp Long, bọn họ đã thẩm vấn Lưu Mạch Toàn

trước, nhưng người này lại giống như người câm, bất luận bạn nói cái gì, anh ta

đều không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, cố tình để trống,

như người mất hồn.

Kháng cự mềm dẻo!

Bọn họ đã dùng qua không ít biện pháp, ví dụ như không cho anh ya uống nước,

hoặc cho anh ta uống nước lại không cho anh ta đi toilet.

Nhưng Lưu Mạch Toàn này cũng là "nhân tài" --- "kẻ tồi" --- "người" --- "củi mục" -

- - "củi".

Bạn không cho anh ta nước, anh ta sẽ không uống.

Tất nhiên, bạn cho anh ta, anh ta cũng sẽ không từ chối. Lúc muốn đi WC anh

ta sẽ nói ra, nếu không đồng ý, anh ta cũng không vội, mặc kệ phân hay là nước

tiểu, không nín được thì sẽ ra hết trong đũng quần.

Mấy cảnh sát đều không nỡ nhìn thẳng, anh ta cũng không gọi là quá mức.

Khoảng thời gian đó cả phòng thẩm vấn biến thành hố phân, nếu ai bị phân

công đi phẩm vấn Lưu Mạch Toàn, tuy rằng không dám từ chối trực tiếp, thì

cũng không nhịn được lắc đầu.

Cuối cùng, vẫn là đội trưởng Trương nói dối Lưu Mạch Toàn đã nhận tội, nhờ

vào đó đi gạt Vương Nghiệp Long, tên này không ương ngạch như Lưu Mạch

Toàn, sau hai ba lần đã khai hết.

Lưu Mạch Toàn thấy đã mất thế, tất nhiên cũng không kiên trì gì nữa, thẳng

thắn luôn.

Lúc không nhận, sống chết không mở miệng; lúc nhận, lại vô cùng dứt khoát.

"Đội trưởng, Lưu Mạch Toàn này..." Trên mặt cảnh sát trẻ hiện ra vẻ mặt một

lời khó nói hết: "Anh ta có chịu phối hợp không?"

Lần đầu tiên, đội trưởng Trương cũng do dự.

"Hỏi đã rồi nói."

Hai người lại đến phòng thẩm vấn Lưu Mạch Toàn.

Nghe được tiếng mở cửa, người nọ giữ nguyên động tác vốn có, cả mí mắt cũng

chưa nâng.

Đội trưởng Trương và cảnh sát trẻ đi đến ngồi trước mặt gã, hai người liếc nhau.

"Cậu cũng muốn phản cung?"

Mặt Lưu Mạch Toàn không chút thay đổi, nên nói thì đã nói, anh ta không cho

rằng cần phải lặp lại thêm một lần nữa.

Đội trưởng Trương không hỏi lại, vì, hỏi cũng không ra được kết quả.

"Đi."

Hai người đứng dậy, rời phòng.

Đội trưởng Trương: "Nói xem, cậu có ý kiến gì không?"

Cảnh sát trẻ suy nghĩ một lúc: "Tôi cảm giác Lưu Mạch Toàn... Từ đầu tới đuôi

đều lấy Vương Nghiệp Long như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."

"Hử?"

"Anh xem, ban đầu anh ta không chịu khai báo, nhưng chúng ta vừa nói Vương

Nghiệp Long đã khai ra, anh ta cũng lập tức thẳng thắn, đây là thứ nhất; còn có

vừa rồi, anh ta không có có chút ý muốn phản bác, xem ra lại định duy trì lựa

chọn của Vương Nghiệp Long."

Đội trưởng Trương gật đầu: "Hình như cũng có lý. Nhưng mà, nếu ba người bọn

họ quyết tâm phản cung, bên Thẩm Yên chúng ta thật đúng là không thể động

vào được."

"Không có chứng cứ khác sao? Thẩm Loan đâu? Cô ấy không thể làm chứng

à?"

"Chỉ bằng suy đoán của cô ta, nếu thật sự ra tòa, căn bản không đứng vững

được."

"Chúng ta cứ trơ mắt nhìn Thẩm Yên thoát tội như vậy, không có biện pháp nào

à?"

Đội trưởng Trương trầm ngâm trong nháy mắt: "Chờ một chút đi..."

Chờ cái gì?

Cảnh sát trẻ không hỏi, ông ta cũng không chủ động giải thích.

...

Lúc Thẩm Loan lái xe đến sơn trang Đông Li, két một tiếng, dừng có chút thô

lỗ.

Sở Ngộ Giang thấy thế, bình tĩnh lui về phía sau hai bước.

Xem tư thế này, tâm tình của người nào đó có khả năng không tốt lắm.

Quả nhiên ---

Thẩm Loan đẩy cửa xe ra xuống dưới, vọt vào trong nhà, toàn bộ quá trình sắc

mặt đều không tốt lắm.

Tìm một vòng không thấy người, cô hỏi Sỏw Ngộ Giang: "Gia nhà anh đâu?"

"Ở sân bắn."

Thẩm Loan xoay người đi xuống dưới.

Pằng pằng pằng ---

Ba phát súng liên tục, đều trúng hồng tâm.

Quyền Hãn Đình thu tay lại, khóe mắt thấy một bóng hình, anh nhanh chóng cởi

nút bịt tai ra, quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy người tới, tươi cười còn chưa kịp tràn ra, đã phát hiện sắc mặt Thẩm

Loan không bình thường.

Anh nhịn không được nhíu mày.

"Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Loan: "Em bị người khác ức hiếp." Giống một đứa trẻ tan học về nhà tố

cáo.

Vẻ mặt Quyền Hãn Đình bỗng trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia chết chóc: "Ai?"

"Người nhà họ Thẩm."

Anh chuyển động, mặt âm trầm, đi nhanh ra ngoài.

Thẩm Loan đuổi theo hai bước mới bắt kịp ống tay áo của người đàn ông: "Anh

làm gì đấy?"

"Tìm nhà họ Thẩm tính sổ, giúp em hết giận."

"Bây giờ?"

"Nếu không còn phải chờ tới khi nào?" Trong từ điển cuộc đời của Quyền Lục

gia không có bốn chữ "im hơi lặng tiếng", vả mặt thì vả tại chỗ, đạp người thì lập

tức đạp.

Anh không tin cái gì mà "quân tử báo thù, mời năm chưa muộn" đâu.

Chó cắn bạn một cái, mười năm sau bạn mới trả thù, đó không gọi là nhẫn nại,

mà là hèn nhát!

Thẩm Loan: "..." Được rồi, giữa cô và đại lão còn kém một cái "đơn giản thô

bạo", không chỉ chênh lệch giữa ý tưởng và thủ đoạn, năng lực cũng cách xa

nhau.

Quyền Hãn Đình có thể nghiền nát nhà họ Thẩm, cho nên anh không hề cố kỵ.

Nhưng thực lực trước mắt của Thẩm Loan còn chưa được, cho nên cô chỉ có thể

đi đường vòng để cứu nước.

"Đừng..." Cô kéo nhẹ ống tay áo của người đàn ông.

Quyền Hãn Đình dừng bước quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc: "Sao, gia giúp em

còn không vui à?"

Thẩm Loan nhìn súng khẩu súng trường chuyên dụng trong tay anh: "Không

phải là không vui, mà là sợ anh xúc động đi làm thổ phỉ."

"Thổ phỉ?"

"Xem dáng vẻ hiện tại của anh..." Từ vẻ mặt, đến hành động cầm súng: "Rất dễ

dàng làm người ta hiểu sai đó."

Người đàn ông vuốt cằm, đột nhiên nói: "Hình như thổ phỉ cũng không tồi."

"..."

"Vậy em chính là áp trại phu nhân của anh."

Thẩm Loan bị anh chọc cười, tâm tình kìm nén cũng thoải mái hơn.

"Này, anh thật sự muốn giúp em dạy dỗ bọn họ?"

Quyền Hãn Đình: "Gia nhất ngôn cửu đỉnh."

"Vậy anh định dạy dỗ như thế nào?" Thẩm Loan tò mò.

Anh làm ra động tác ngắm bia nổ súng, vừa tiêu chuẩn lại vừa đẹp trai.

"Giết?"

"Tốt nhất là một phát súng lấy mạng."

Thẩm Loan: "..."

"Được rồi, không đùa em nữa." Quyền Hãn Đình buông súng trường xuống,

cười cười kéo cô vào trong lòng

Thẩm Loan cảm giác mình như dán lên một cái bếp lò, ngửi được một mùi mồ

hôi nam tính, cũng không ghét bỏ gì, ngược lại còn cảm thấy an tâm.

Ngoài miệng lại ghét bỏ: "Hôi muốn chết, hôi muốn chết..."

"Hôi chết em!" Nói xong, ôm người chặt hơn.

Tư thế này của hai người, dựa sát nhau hơn mười giây.

Quyền Hãn Đình: "Bây giờ tâm trạng có tốt hơn một chút không?"

Thẩm Loan gật đầu: "Cảm ơn."

Cô biết, những lời này của anh là đều muốn làm cô vui vẻ, Quyền Hãn Đình tuy

hung ác, nhưng cũng sẽ không ngu ngốc đến mức ban ngày ban mặt xông vào

pằng pằng giải quyết người.

Trong giây phút đó, anh đã sớm nghĩ cách để làm Thẩm Loan hết giận.

Một nhà họ Thẩm mà thôi, dù có diệt, cũng không có gì ghê gớm.

"Yên tâm." Trong giọng nói của người đàn ông lộ sự dịu dàng, nhưng cũng cất

giấu sự độc ác không che dấu được: "Anh sẽ làm những người từng ức hiếp em

phải trả giá đắt."

"Nè." Thẩm Loan vươn một ngón tay chọc ngực anh: "Anh nói em như thế này

có giống con gấu con tìm người lớn cáo trạng không?"

"Gấu hả?"

Thẩm Loan lắc đầu, đương nhiên không chịu thừa nhận.

Người đàn ông khẽ ừ một tiếng, biết nghe lời đúng: "Vậy không phải gấu."

Hỏi: Có cái người bạn trai yêu chiều giúp mình lật ngược trái phải trắng đen là

loại trải nghiệm gì?

Lầu một: Trải nghiệm không xuống được giường.

Lầu hai: Thê nô.

Lầu ba: Chó ngồi ở trong nhà, thức ăn từ trên trời rơi xuống.*

*Ý chỉ cẩu lương: Là một từ lóng dùng để trêu đùa, dùng để chỉ các hành động

thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những

người độc thân.

...

Lầu N: Có chắc người đàn ông này không bị ảo tưởng chứ?

Lầu N + 1: Trong tình yêu, có phải sự ảo tưởng của hai người là một loại hạnh

phúc khác không?

Nhưng mà, cuối cùng Thẩm Loan vẫn không để cho Quyền Hãn Đình ra tay, chỉ

mượn người trong cục cảnh sát của anh.

"Em định làm thế nào?"

"Sơn nhân tự có diệu kế."

Quyền Hãn Đình thấy cô đã có dự tính trước, đơn giản buông tay mặc kệ, tùy cô

chơi đùa.

Dù sao cuối cùng cũng có anh tới thu thập tàn cuộc, dù chơi quá trớn thì cũng

không sao.

Thẩm Loan thông minh tặng một nụ hôn ngọt ngào.

Lại bị người đàn ông đè chặt phía sau đầu, làm sự đụng chạm càng thêm sâu sắc

hơn.

Hôn xong, lại bế người lên, trực tiếp đi thang máy đến phòng ngủ chính lầu hai,

nhẹ nhàng ném lên giường.

Thẩm Loan nửa chống cơ thể: "Ban ngày ban mặt, anh đừng làm loạn."

Chỉ nghe rẹt một tiếng ---

Quyền Hãn Đình xoay người kéo bức màn vào: "Bây giờ tối rồi."

Ý là, có thể làm loạn.

Rất nhanh, trong nhà vang lên tiếng không thích hợp với thiếu nhi.

...

Ngày thứ ba sau khi lão đại Vương Nghiệp Long bỗng nhiên phản cung, cốt

truyện lại lật ngược lại lần nữa.

"Cậu muốn lật lại ý kiến lúc trước, chỉ ra và xác nhận Thẩm Yên?"

"Đúng vậy!" Lúc này, người đàn ông thay đổi sự bình tĩnh ở lần phản cung

trước đó, cả người đều kích động.

Rời phòng thẩm vấn.

"Đội trưởng, cảm xúc của người này không ổn."

"Trở nên nóng nảy."

"Đúng vậy. Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta như đang lo lắng điều gì, cho nên vội

vàng muốn chứng thực tội danh của Thẩm Yên. Chuyện này trước trước sau

sau, lặp đi lặp lại, tôi sắp bị rối lên rồi." Cảnh sát trẻ nói, gãi gãi tóc.

Đội trưởng Trương trầm ngâm trong chớp mắt: "Cậu cảm thấy có khả năng này

không --- lần phản cung trước là thế lực bảo vệ Thẩm Yên uy hiếp, mà thế lực

ép buộc lần phản cung này giống như muốn đưa Thẩm Yên vào chỗ chết

không? Điểm giống nhau là, đều bị ép buộc, mà điểm khác nhau cũng rõ ràng,

lần uy hiếp này hiển nhiên còn mạnh hơn lần trước nữa, càng làm bọn họ khủng

hoảng hơn."

"Trời ạ! Những người này xem cục cảnh sát là cái gì?!" Nơi hô mưa gọi gió,

muốn làm gì thì làm sao?!

"Bây giờ chúng ta đã không thể xen vào vụ án giết người này nữa." Đội trưởng

Trương thở dài sâu kín, ánh mắt nhìn về nơi xa.

Hai thế lực đánh cờ, xem xem ai mạnh hơn.

Thẩm Yên lại bị đưa về cục cảnh sát hỏi chuyện lần nữa, chuyện này không chỉ

làm cô ta khủng hoàng, mà càng làm Thẩm Xuân Giang kinh ngạc.

Ông ta rõ ràng đã cảnh cáo ba tên bắt góc đó, trừ Lưu Mạch Toàn ra, người nhà

của hai tên khác đã bị ông ta nắm ở trong tay như con tin rồi.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện biến cố lớn như vậy, chẳng lẽ bọn họ không sợ

người nhà bị thương? Đến cuối cùng là khâu nào sai?

Thẩm Xuân Giang nghĩ trăm lần cũng không ra.

Có lẽ ông ta vĩnh viễn cũng đoán không được, người nhà cũng có phân chia

thân sơ.

Giống như, Thẩm Xuân Giang khống chế vợ của Vương Nghiệp Long, nhưng

người phụ nữ đó chỉ là vợ trước, mà trong tay Thẩm Loan lại nắm đứa con trai

ruột gã ta gởi nuôi ở nông thôn.

Lúc trước, gã sợ kẻ thù cũ trả thù, cho nên khi đứa trẻ mới sinh ra, còn chưa đầy

tháng đã bị Vương Nghiệp Long bí mật đưa đến ở nông thôn, giao cho một đôi

vợ chồng trung niên không có bất kỳ quan hệ thân thích nào nuôi nấng.

Vợ trước và máu mủ, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng gã tự có cân đo.

Mặc dù vụ án đã phát triển đến nước này, Thẩm Yên vẫn cắn chặt răng, từ chối

không nhận tội.

Lúc này bên trên đã bác bỏ yêu cầu tìm người bảo lãnh đợi xét xử bị từ chối,

chính thức liệt Thẩm Yên vào nghi phạm bị giam giữ.

"Tôi không phạm pháp! Mấy người dựa vào cái gì mà giam tôi ---"

"Cô Thẩm, xin cô phối hợp với công việc của cảnh sát! Nếu không, chúng tôi sẽ

không loại trừ khả năng dùng các biện pháp cưỡng chế."

Thẩm Yên phản kháng kịch liệt, hơn nữa trong hỗn loạn cho cảnh sát một cái

tát, món tay dài nhọn thiếu chút nữa đâm vào mắt đối phương.

Hành hung cảnh sát!

Lần này, cuối cùng cũng có lý do để cưỡng chế bắt giữ người này, có hai cảnh

sát lập tức xông lên, sau mấy động tác, Thẩm Yên bị đè ở trên mặt đất.

"Đàng hoàng một chút! Một người như cô đã học được mấy suy nghĩ độc ác này

ở đâu?!" Vừa rồi, tuy không có chứng cứ, nhưng bọn họ đều không tin Thẩm

Yên vô tình. Nếu không phải người đồng nghiệp đó né kịp, chỉ sợ mắt đã bị

móng tay cô ta đâm nát rồi.

Một con mắt có ý nghĩa gì với cảnh sát, bọn họ đặt mình vào hoàn cảnh người

khác suy nghĩ một chút, quả thật --- không thể tha thứ!

Bởi vậy lúc mạnh mẽ chế ngự Thẩm Yên, tăng thêm vài phần sức.

Người đẹp rắn rết như vậy, bọn họ cũng không có một chút lòng thương hoa tiếc

ngọc.

Nhưng bao lúc này, hai mắt Thẩm Yên đột nhiên trợn trắng, không ngừng run

rẩy.

"Đây..."

"Như bị điên."

"Không đúng, khóe miệng cô ta không có bọt."

Thẩm Yên run rẩy mạnh hơn.

"Mau! Lập tức đưa bệnh viện!"

Cứ như vậy, Thẩm Yên tuy rằng không có thể tìm người bảo lãnh chờ xét xử,

nhưng vì bệnh tới bất ngờ, yêu cầu trị liệu kịp lập tức mà lại lần nữa thoát thân.

Trong phòng bệnh.

"Tiểu Yên tỉnh tỉnh, cảnh sát đi hết rồi."

Thẩm Yên bỗng chốc mở hai mắt, đâu còn nửa phần dáng vẻ phát bệnh: "Chắc

chắn đi rồi?"

"Mẹ tận mắt nhìn thấy."

"Vâng."

"Còn may lần này con nhạy bén, nếu không thì thật sự vào tù rồi." Dương Lam

nghĩ lại mà sợ.

"Mẹ, bên bác sĩ đã sắp xếp xong hết chưa?"

"Yên tâm, đột nhiên bộc phát chứng động kinh, bệnh viện đã ký tên đóng dấu

rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Vẻ mặt Thẩm Yên hơi hoãn lại: "Ba có biết không?"

Dương Lam gật đầu: "Ông ấy đang suy nghĩ cách khác, sẽ không để cho con có

chuyện."

Trái tim cao cao của Thẩm Yên thoáng buông lỏng, nhưng không biết vì sao, cô

ta luôn có một loại cảm giác bất an, loại cảm giác này mãnh liệt đến mức làm cô

ta xuất hiện khủng hoảng chưa từng có.

Không đợi Thẩm Xuân Giang nghĩ ra biện pháp khác, loại dự cảm này đã biến

thành hiện thực.

Ngày thứ ba Thẩm Yên giả bệnh, ba giờ năm mươi phút sáng.

Một thân ảnh màu đen tiến vào phòng bệnh, trong tay cầm một con đao sáng

trong tay, sau đó, một tiếng thét chói tai cắt ngang đêm khuya yên tĩnh, làm

bừng tỉnh bác sĩ y tác và người bệnh cả tầng.

Nửa giờ sau, Thẩm Yên bị đưa vào phòng cấp cứu.

Dương Lam nhìn ga giường nhốm máu, như rơi vào ác mộng đáng sợ, ôm đầu

thét chói tai.

Chương 368: Hình phạt của Thẩm Yên, người đâm là ai

Không ai biết chuyện này xảy ra thế nào cả.

Ban đêm, ánh đèn trại tạm giam không sáng lắm, chiếu lên vách tường trắng

như tuyết, có một loại cảm giác lạnh lẽo thấm vào người.

Thỉnh thoảng có một vài con chuột già nhẹ nhàng nhảy qua, để lại một tàn ảnh

màu đen.

Ngoài song sắt, ánh trăng lạnh lẽo, chiếu lên đôi mắt đen bóng của người đàn

ông, trong mắt anh ta hiện lên sự nhớ nhung đau thương, rồi trở về bình tĩnh

trong giây lát.

Nước đọng trên đất.

Anh ta giơ tay ra, đè đè bụng theo bản năg.

Mặc dù trên người mặc quần áo tù nhân, sống lưng vẫn thẳng tắp như trước,

giống như một con sói cô độc ngẩng đầu nhìn trời.

Bỗng nhiên, xa xa truyền tiếng bước chân, sau đó cửa sắt bị mở ra.

"Lưu Mạch Toàn ---"

Người đàn ông xoay người, bình tĩnh đối diện.

Hai cai ngục mặc đồng phục đi vào, một người còng chân anh ta, môt người

còng tay anh ta, sau khi làm xong: "Đi thôi."

Lưu Mạch Toàn bị đưa đến một căn phòng đơn độc, sau khi nhìn quanh bốn

phía, anh ta nhịn không được nhíu mày.

"Vì sao đưa tôi tới đây?"

"Ngồi xuống."

Lưu Mạch Toàn không nhúc nhích.

Một cai ngục trong đó nhịn không được cao giọng lên: "Tao bảo mày ngồi

xống!"

Cuối cùng, hắn lựa chọn thỏa hiệp, ngồi vào chiếc ghế ở chính giứa, lúc cúi đầu

thì suy nghĩ trong chớp mắt, trong lòng âm thầm đề phòng.

Hai gã cai ngục liếc nhau, cực ăn ý rời đi.

Trong phòng, cũng chỉ còn một mình Lưu Mạch Toàn.

Anh ta lại đánh giá xung quanh lần nữa, đã có thể xác định đây là một "phòng

thẩm vấn"!

Nhưng theo quy định, trước khi tội phạm chưa được phán quyết chính thức, thì

trừ luật sư, không cho gặp bất cứ ai.

Lưu Mạch Toàn cũn không cho rằng sẽ có ai đến thăm anh ta.

Cho nên hai người kia đưa anh ta tới đây để làm gì?

Ngay lúc nghi ngờ, một cơn đau đớn nhỏ truyền đến từ sau cổ, vẻ mặt anh ta

bỗng nghiêm túc lên, trở tay về bắt, nhưng đối phương càng nhanh hơn, sau khi

nhổ kim tiêm thì nhanh chóng lui ra.

Lưu Mạch Toàn căn bản chưa kịp quay đầu lại thấy rõ dáng vẻ của người đánh

lén, dưới sự tác dụng của thuốc đã hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại lần nữa, anh ta đã không cảm giác được đau đớn, nhưng tay chân nhũn

ra, không còn sức lực.

Đôi mắt bị một miếng vải đen che lại, hai tay bị trói, cùng với một cảm giác xóc

nảy kèm theo.

Trong giây lát, Lưu Mạch Toàn đã thăm dò được đại khái tình cảnh trước mắt

của mình ---

1. Không được tự do.

2. Bị đưa ra khỏi đồn cảnh sát, bây giờ đang ở tren một chiếc xe hơi. Còn vì sao

không phải là những loại xe khác, ví dụ như xe tải, hay xe bán tải? Đầu tiên,

cảm giác xóc nảy không mạnh, tiếng ồn không lớn; tiếp theo thân xe nhẹ nhàng,

không cồng kềnh; cuối cùng trong xe có mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi này anh

ta đã từng ngửi, giá trị xa xỉ.

3. Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Xác định ba điểm trên, cả người Lưu Mạch Toàn thả lỏng, định tiếp tục giả vờ

hôn mê.

Nhưng ---

"Tỉnh rồi?" Một tiếng hỏi thăm nhàn nhạt, quen thuộc khó hiểu.

Lưu Mạch Toàn kinh hãi ngồi thẳng người: "Là anh!"

Anh ta nhận ra giọng nói này.

Hai tháng trước, cũng là người này bí mật đưa anh ta rời cục cảnh sát, ném cho

anh ta một bộ quần áo, mũ lưỡi trai, cộng thêm một thanh đao và một ít thuốc

gây ảo giác.

Toàn bộ qua trình không lộ mặt, chỉ có thể nghe thấy giọng.

Rạng sáng hôm đó, Lưu Mạch Toàn mang đao vào bệnh viện, tìm được Thẩm

Yên...

"Hi~ Lại gặp rồi, gần đây thế nào?" Giọng nói ung dung, thoải mái, thậm chí là

lười biếng.

"Anh đưa tôi ra khỏi trại tạm giam?"

"Phải, cũng không phải."

Lưu Mạch Toàn lăn lộn ngần ấy năm, rất nhanh đã nghe hiểu ý sâu xa trong lời

nói này ---

"Người sau lưng anh là ai? Vì sao lại giúp tôi?"

"Đừng nóng vội, lúc nên biết, tự cậu sẽ biết thôi."

Lưu Mạch Toàn im lăng: "... Có thể mở trói cho tôi trước không?"

"Xin lỗi, tạm thời không thể."

"... Các anh muốn đưa tôi đi đâu?"

"Nơi nên đến."

Ba chữ này, rất dễ tạo thành hiểu lầm --- "Nơi nên đến", là thiên đường, hay là

địa ngục?

Tóm lại chạy không thoát một từ "chết".

Đối phương dường như nhìn rõ ý nghĩ và sợ hãi của anh ta, nhẹ giọng cười:

"Yên tâm, sẽ không giết cậu diệt khẩu. Ngược lại, có lẽ còn có thể nhờ họa

được phúc."

"Có ý gì..."

"Dù sao, cậu cũng đã giúp gia làm chuyện lớn..."

Âm lượng của đối phương bỗng thấp xuống, như lẩm bẩm, Lưu Mạch Toàn

không nghe rõ hết toàn bộ, nhưng mơ hồ có thể nghe rõ một xưng hô --- gia?

Nửa giờ sau, xe dừng lại.

"Đến rồi."

Lưu Mạch Toàn bị đưa xuống xe, bây giờ anh ta mới phát hiện vậy mà còn có

một người khác tồn tại!

So với giọng nói quen thuộc kia, người này rất ít nói, hầu như không mở miệng,

nhưng sức nắm lấy bả vai anh ta lại rất lớn, sức bàn tay mạnh khác thường, rõ

ràng là người biết võ.

Anh ta bị hai người một trái một phải áp đi lên trước, sau khi đi bộ khoảng gần

mười phút, đến nơi.

Trong lúc đó, hình như nghe được tiếng nước chảy, không giống với dòng suối

nhỏ, ngược lại giống như con sông chảy xiết, trong không khí lơ lửng mùi đất,

đây là... bến tàu!

Sau tiếng cửa sắt bị kéo ra, đi vào một không gian kín, Lưu Mạch Toàn nghe

được tiếng vang rõ ràng, có thể thấy được nơi này rất rộng rãi nhưng trống trải.

Đột nhiên, tấm vải đen trước mắt bị ở ra, ánh sáng trở lại tầm nhìn, tất cả trước

mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng.

Đây là một nhà kho, có một số đèn sợi tốt công suất lớn móc ở trên trần nhà,

chiếu sáng toàn bộ không gian.

"Gia, đã đưa Lưu Mạch Toàn tới." Đúng là giọng nói anh ta quen thuộc.

Lưu Mạch Toàn nhìn lại theo tiếng nói, người này so với tưởng tượng của anh ta

còn trẻ tuổi cao lớn hơn, tây trang màu đen mặc ở trên người giống như tinh anh

kinh doanh buôn bán, đâu có nửa dáng vẻ lưu manh?

Nhưng anh ta đúng thật đã đi trên mảnh đất màu xám, dù là hai tháng trước thần

không biết quỷ không hay đưa anh ta ra khỏi cục cảnh sát, hay đưa anh ta ra

khỏi trại tạm giam như thể xung quanh anh ta không có ai, tất cả đều cho thấy --

- đây không phải là người tốt.

Còn có thể là kẻ xấu có thủ đoạn thông thiên.

Sở Ngộ Giang chống lại ánh mắt dò xét của anh ta không tránh không nó, có

một khí thế nghiêm nghị.

Lưu Mạch Toàn dời mắt, người này hẳn là vị không thích nói chuyện ở trên xe

kia.

Lọt vào tầm mắt là một cái đầu nấm buồn cười, rõ ràng là một khuôn mặt trẻ

con lại lạnh lẽo đến làm người ta sợ hãi, tuổi còn trẻ, sức lực không nhỏ, bây

giờ bả vai của anh ta vẫn còn đau.

"Mấy người..." Cuối cùng mang tôi tới làm gì?

Lời còn chưa nói xong, đã thấy hai người đồng thời cúi đầu, kêu một tiếng đồng

đều: "Gia."

Phía sau lưng Lưu Mạch Toàn cứng đờ, chậm rãi xoay người.

Người đàn ông mặc một cái áo khoác màu đen, bên trong là áo len lông cừu cổ

chữ V màu xám, thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh lùng, một thân khí thế của

người trên cao, uy nghiêm không ai sánh bằng.

Lại cố tình có một khuôn mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ, đường nét rõ ràng, ngũ

quanh tinh tế, hòa tan sát khí anh tản ra trong lúc lơ đãng.

Vốn cho hai người vừa rồi đã là rồng phượng trong loài người, lại không nghĩ

tới vị này mới thật sự là thiên chi kiêu tử.

Đầu Lưu Mạch Toàn chấn động, theo bản năng rũ mắt, thái độ lập tức cung

kính.

Quyền Hãn Đình đánh giá người đàn ông trước mắt, quần áo tù nhân lại không

lộ vẻ nhếch nhác, ánh mắt vững vàng, vẻ mặt cương nghị, tuy giờ cúi đầu,

nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

Là một anh hùng.

"Lưu Mạch Toàn?"

"Vâng."

"Không hỏi vì sao tôi lại phái người đưa cậu tới đây?"

"... Gia làm như vậy, tất nhiên phải có lý do, lúc nên nói, tất nhiên tôi sẽ biết."

Anh ta không rõ tên họ của đối phương là gì, cuối cùng là có thân phận như thế

nào, cho nên chỉ có thể tạm thời dùng xưng hô của Sở Ngộ Gang và Lăng Vân

với anh để xưng hô --- gia.

Thành khẩn, lại cung kính.

Quyền Hãn Đình chưa cho ra ý kiến gì, sắc bén trong mắt cũng không mất đi

chút nào, đối với tiếng gọi này, nhìn không ra bất kì vui giận gì.

Đầu Lưu Mạch Toàn bắt đầu đổ mồ hôi.

Bỗng, một tiếng cười khẽ vang: "Lưu Mạch Toàn, cậu rất được! Rất có khí

phách!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.