Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Quyền Hãn Đình: "Là kết hôn giả."
"?"
Ba năm trước, Vu Giai Tuệ vẫn là một sinh viên đại học, lúc làm việc bán thời
gian ở quán bar bị một phú nhị đại coi trọng, nhiều lần theo đuổi không có kết
quả, đối phương định dùng sức mạnh.
Ngày hôm đó, đúng lúc Lưu Mạch Toàn cũng ở đó, đập một bình rượu qua, phú
nhị đại vỡ đầu chảy máu, anh ta mang theo Vu Giai Tuệ chạy thoát thành công.
Nếu không có cốt truyện phía sau, thì đây sẽ là một cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ
lãng mạn.
Nữ sinh viên trẻ tuổi xinh đẹp, tên côn đồ đầu phố làm anh hùng cứu mỹ nhân,
tình tiết của tiểu thuyết ngôn tình, chắc chắn sẽ yêu đến rầm rầm rộ rộ, vui buồn
lẫn lộn.
Nhưng dù sao thì tiểu vẫn chỉ là tiểu thuyết, hiện thực thường tàn khốc hơn
nhiều.
Phú nhị đại bị thương,khẩn cấp đưa đi bệnh viện, người nhà không chịu để yên,
buông lời nói muốn giết chết Lưu Mạch Toàn.
Lúc đó, anh ta và Vu Giai Tuệ đã ở bên nhau.
Sau khi chịu một trận đánh, nếm được mùi lợi hại, Lưu Mạch Toàn vì bảo vệ
tính mạng, không thể không rời Ninh Thành.
Không thể tránh khỏi việc phú nhị đại ra tay độc ác với Vu Giai Tuệ, anh ta giao
phó người phụ nữ của mình cho Vương Nghiệp Long.
Mà Vương Nghiệp Long thật sự xem anh ta là anh em, tuy rằng Vu Giai Tuệ rất
xinh đẹp, nhưng cho tới bây giờ cũng không nổi lên ý đồ xấu gì.
Quả nhiên, sau khi Lưu Mạch Toàn chạy trốn, phú nhị đại lại dây dưa với Vu
Giai Tuệ tiếp.
Rơi vào đường cùng, Vương Nghiệp Long đã đề nghị kết hôn giả với cô, sau
khi nhận được sự đồng ý của Lưu Mạch Toàn, hai người đi lấy giấy chứng nhận,
nhưng vẫn luôn chia phòng ngủ, chưa bao giờ có cử chỉ vượt quá.
Phú nhị đại từng trêu chọc một tên côn đồ là Lưu Mạch Toàn, bị đập đến suýt bị
hủy cả khuôn mặt, tất nhiên không muốn trêu chọc Vương Nghiệp Long, cho
nên sau khi hai người tuyên bố kết hôn, phú nhị đại cũng theo đó rời đi.
Qua ba năm bình an vô sự, trong thời gian đó Vu Giai Tuệ đã tốt nghiệp đại học,
tiếp tục học lên nghiên cứu sinh.
Lưu Mạch Toàn nhận công trình ở những nơi khác, kiếm lời không ít tiền.
Ba năm sau, Lưu Mạch Toàn trở về, rất nhanh Vương Nghiệp Long đã làm giấy
ly hôn với Vu Giai Tuệ.
Lưu Mạch Toàn rất biết ơn sự chăm sóc và quan tâm của gã đối với người phụ
nữ của mình trong nhiều năm qua, chia ra một nửa tài sản cho Vương Nghiệp
Long xem như món quà cảm ơn, người sau cũng không từ chối, nhưng rất
nhanh gã đã thua sạch.
Mà Lưu Mạch Toàn thì mang theo Vu Giai Tuệ tới quê nhà Lê Trang, vì tránh
kẻ thù tới cửa, bên ngoài anh ta vẫn luôn duy trì quan hệ người xa lạ với Vu
Giai Tuệ, sợ ngày nào đó mình sẽ liên lụy đến cô.
Người phụ nữ đề nghị bọn họ có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn trước.
Nhưng Lưu Mạch Toàn từ chối.
Anh ta thậm chí không thể cho người phụ nữ của mình một danh phận đường
đường chính chính.
Cho nên, Vu Giai Tuệ thành một "quả phụ nửa năm trước chuyển đến" ở trấn
nhỏ.
Sở Ngộ Giang: "Thẩm Yên cho rằng bắt được là vợ trước của Vương Nghiệp
Long, nhưng thực tế lại là người yêu của Lưu Mạch Toàn."
Vương Nghiệp Long có thể không quan tâm đến người phụ nữ này, nhưng Lưu
Mạch Toàn thì không thể!
Lăng Vân: "Nói cho cùng, vẫn là Thẩm Yên tự mình gây ra, chơi với lửa có
ngày chết cháy, trách cũng không thể trách lên đầu chúng ta."
Bọn họ chỉ cho Lưu Mạch Toàn một cơ hội.
Cơ hội báo thù!
"Lục gia! Đã xảy ra chuyện ---" Một người đàn ông trung niên chạy vào kho
hàng, trên đầu còn đội nón chưa kịp lấy xuống.
Người này là đầu rắn mà bọn họ sắp xếp cho Lưu Mạch Toàn, cũng đủ để đưa
anh ta ra nước ngoài an toàn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Khách hàng không lên thuyền, chỉ để lại một túi hàng lý yêu cầu tôi trả cho
Lục gia."
...
Lê Trang, mộ địa.
Lúc Lưu Mạch Toàn tới, trời còn chưa sáng, cửa của mộ địa cũng chưa mở.
Anh ta trèo tường vào.
Tìm được ngôi mộ số 37, cười cười buông bông cúc non trong tay xuống: "Tuệ
Tuệ, bông hoa cho em và con, thích không?"
Đáp lại anh ta, chỉ có tiếng gió thổi gào thét.
"Ừ, thích thì tốt. Cái gì? Em nói con không thích? Vậy nó thích hoa gì? Không
nói cho anh? Nghịch ngợm! Nhưng cũng không sao, dù sao thì lát nữa anh cũng
có thể tự hỏi nó."
Người đàn ông thân hình cao lớn quỳ gối ở trước bia mộ, lẩm bẩm một mình,
giống như điên, nhưng nụ cười trên mặt anh ta lại rất thuần khiết, dưới tia nắng
ban mai, như phủ thêm một tầng vàng rực chói mắt.
"À, đúng rồi." Anh ta nói: "Thật ra anh đã định đưa cho em một quà từ rất sớm,
đoán xem là gì?"
Trên bia mộ, ảnh chụp của người phụ nữ, mỉm cười nhìn anh ta.
Đáy mắt người đàn ông tràn đầy sự dịu dàng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô:
"Không muốn đoán à? Được, vậy không đoán nữa, anh trực tiếp lấy ra, nhưng
cách giữ gìn có chút đặc biệt, Tuệ Tuệ em ngàn vạn lần đừng ghét bỏ nhé?"
Nói xong, đưa tay vào trong miệng.
Có một sợi dây câu được buộc vào một trong những chiếc răng của người đàn
ông, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn ra.
Anh ta cởi sợi dây câu ra, cầm ở trong tay, sau đó dùng sức kéo ra, kèm theo
một cảm giác nôn mửa, một chiếc nhẫn kim cương được lôi ra từ đầu bên kia,
mà trước đó chiếc nhẫn kim cương này bị Lưu Mạch Toàn giấu ở... dạ dày.
Anh ta lấy khăn giấy ướt đã chuẩn bị sẵn ra để lau khô dịch vị dạ dày và nước
miếng trên mặt nhẫn kim cương, không bỏ qua bất kỳ một góc nào, đến khi
không ngửi được bất kỳ mùi khó ngửi nào nữa, mới dừng lại.
Người đàn ông đổi thành tư thế quỳ một gối xuống đất, cầm chiếc nhẫn bằng
ngón trái và ngón trỏ của bàn tay phải, hướng về ảnh chụp trên bia mộ, mở
miệng chuyên chú và chân thành như tôn thờ tín ngưỡng ---
"Mẹ đứa trẻ à, em có nguyện ý gả cho ba đứa trẻ, để anh ta nắm tay em đến bạc
đầu giai lão không?"
Một trận gió nhẹ thổi qua.
"Tuệ Tuệ, anh nghe được rồi, em nói "em đồng ý"." Lưu Mạch Toàn cười như
một đứa trẻ.
Trên bia mộ, người phụ nữ mặt mày dịu dàng cũng đang cười, hạnh phúc như
vậy, thỏa mãn như vậy
...
Lúc mấy người Quyền Hãn Đình chạy tới, Lưu Mạch Toàn đang lấy tư thế dập
đầu để quỳ gối trước ngôi mộ.
Sở Ngộ Giang tiến lên vỗ vỗ vai anh ta: "Cậu..."
Đối phương lại ngã xuống đất cái rầm, khóe miệng là một dòng máu tươi, bụng
cắm một con dao rựa, vẻ mặt lại vô cùng thanh thản, không có một chút đau đớn
nào, giống như chỉ đang ngủ, giải thoát thôi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.