Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 377: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 377



Trận chiến ác liệt, Thẩm Loan ra tay tàn nhẫn

Lệ Hiểu Đàm nghe thấy vậy, trong mắt khó nén nổi sự kinh ngạc: "Cô muốn lên

tầng sáu làm gì?"

Paris Night tổng cộng có chín tầng, sáu tầng dùng để tiếp khách, ba tầng trên

cùng nghe nói là địa bàn riêng của lão đại, kể cả giám đốc hay công nhân đều

không được tùy ý đặt chân vào.

Số tầng càng cao chứng tỏ độ riêng tư càng cao, thân phận của khách hàng càng

quý trọng.

Cho nên, từ tiểu thư sô pha, công chúa ghế lô đến người phục vụ, em gái tiếp

bia, một đám dù có phải cúi đầu cũng muốn chen chân lên tầng cao hơn, lỡ như

bay lên cành cao biến thành phượng hoàng thì sao?

Lệ Hiểu Đàm vừa nghe thấy Thẩm Loan muốn lên lầu sáu, đôi mắt tràn đầy

hoài nghi, nhưng nghĩ lại, vị này phú nhị đại cô chủ nhà giàu này không thiếu

tiền, sao mình phải sốt ruột cái gì?

Thẩm Loan: "Tìm người."

"Ai?"

"Cô không cần biết, đi lên với tôi."

"Muốn đi cô tự mà đi, sao cứ phải kéo tôi theo làm gì?" Người phụ nữ nhíu

mày, lui về sau hai bước, dáng vẻ không tình nguyện.

Tuy Lệ Hiểu Đàm và Thẩm Loan có chút giao tình, nhưng không có nghĩa cô ta

sẽ vì một người không thân chẳng quen mà khiêu chiến với cao tầng của Paris

Night, phá hỏng quy củ bên trong.

Lần trước cô ta bí quá hoá liều giúp Thẩm Loan hủy hồ sơ của Chu Trì, thiếu

chút nữa mất mạng, lần này cho dù nói gì đi chăng nữa cô ta cũng sẽ không làm

loại chuyện ngu xuẩn này nữa!

"Vì sao kéo cô theo?" Thẩm Loan để ý những từ này, cười như không cười: "Cô

không biết sao?"

Đôi mắt của người phụ nữ hơi lóe: "Biết cái gì? Cô..."

Giây tiếp theo, xúc cảm lạnh lẽo dán lên sườn cổ, cả người Lệ Hiểu Đàm cứng

đờ.

Dao, lưỡi dao!

"Thẩm Loan, cô điên rồi à?!" Cổ cô ta cứng đờ, theo bản năng ngửa ra sau, thở

cũng không dám thở mạnh, sợ động mạnh quá sẽ bị dao cứa sâu.

Thẩm Loan hơi dùng sức, lưỡi dao mỏng đã kề sát động mạch cổ của người phụ

nữ, chỉ cần ấn nhẹ nhàng một cái lập tức có thể thấy máu.

Vóc dáng của cô vốn cao hơn so với Lệ Hiểu Đàm, đứng phía sau đối phương,

cánh tay hơi cong lên, dùng tư thế bắt cóc vòng nửa vai đối phương, nự cười

lạnh thấu xương —

"Bây giờ đã biết chưa?"

"Biết, biết... Cô buông tôi ra trước được không?"

"Vậy cô có muốn đưa tôi lên lầu không?"

Lệ Hiểu Đàm oán hận cắn răng nhưng không thể không gật đầu: "Đưa!"

"Đi thôi."

Đúng lúc thang máy đến, Thẩm Loan buông cô ta ra: "Nếu cô dám trốn hoặc gọi

bảo vệ, cứ thử xem. Xem chân của cô nhanh hay lưỡi dao trong tay tôi nhanh."

Sắc mặt Lệ Hiểu Đàm trắng nhợt, tiếng kêu cứu vừa đến bên miệng từ từ lén lút

nuốt trở lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn một bảo vệ đi qua trước khi cửa

thang máy khép lại, ngay cả dũng cảm kêu "cứu mạng" cũng không có.

Lần đầu tiên cảm thấy bảo vệ không đủ.

Lần đầu tiên phát hiện Thẩm Loan là một ma quỷ.

Trong quá trình thang máy đi lên, tuy Thẩm Loan không cầm dao dí lên cổ

người phụ nữ nữa, nhưng vẫn lẳng lặng chống vào phía sau eo của đối phương.

Lệ Hiểu Đàm chỉ xuyên một chiếc áo lửng mỏng manh, lộ ra một khoảng eo

thon nhỏ trắng nõn, vừa vặn thuận tiện cho Thẩm Loan.

"Đừng lộn xộn, tuy một dao này ở eo tốt hơn so với trên cổ một chút, coi như

chỉ để lại vết sẹo dùng quần áo che lại được. Nhưng đối với người dựa vào thân

thể để kiếm cơm như cô không thể coi là khuyết tật trí mạng nhẹ. Cho nên,

thành thật chút, đưa tôi lên, cô sẽ bình an, nếu không..."

Tầm lưng của người phụ nữ theo bản năng thẳng tắp, nhưng xúc cảm lạnh lẽo

trên eo vẫn rõ ràng như vậy.

Lệ Hiểu Đàm hoàn toàn hỏng mất.

Thứ cô ta yêu nhất là tiền, thứ yêu thích thứ hai chính là cơ thể đẹp đẽ này.

Nhưng bây giờ chỉ cần Thẩm Loan động nhầm một cái đã đủ để hủy diệt hai thứ

cô ta yêu nhất—

Không có cơ thể, cô ta sẽ không kiếm được tiền; không có tiền, cô ta sẽ không

đi spa được, trẻ hóa làn da... Không thể duy trì cơ thể ở trạng thái tốt nhất.

"Có phải kiếm trước tôi có thù oán gì với cô không hả? Cô phải đối với tôi như

vậy sao?" Hốc mắt người phụ nữ ửng đỏ.

Thẩm Loan ngây người.

Lúc Lệ Hiểu Đàm cho rằng đối phương sẽ không trả lời, một tiếng nhẹ nhàng

truyền vào trong tai "Có lẽ thế".

"..."

Thang máy không dừng lên thẳng lầu sáu.

Đinh! Cửa kim loại mở ra, hai bảo vệ cao lớn thô kệch tiến lên, thấy Lệ Hiểu

Đàm đưa theo Thẩm Loan đều sửng sốt: "Nữ?"

Lệ Hiểu Đàm gật đầu: "Đúng vậy." Nụ cười cứng đờ.

Thẩm Loan nhìn thấy rất giả, ho nhẹ một tiếng, cảnh cáo.

Bảo vệ: "Tên gì? Đặt trước phòng nào?"

Lệ Hiểu Đàm: "Cô ấy không hẹn trước, là khách phòng số 7 bảo tôi dẫn tới."

"Phòng số 7?"

"Ừm, họ Giang."

Hai bảo vệ liếc nhau, Giáp nói: "Chờ một lát." Sau đó cầm di động quay người

đi, rõ ràng phải xin chỉ thị của khách phòng số 7.

Ất đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hai người.

Thẩm Loan nhướng mày, đuôi mắt khẽ đảo qua Lệ Hiểu Đàm, thấy nụ cười của

người phụ nữ không thay đổi, dáng vẻ trấn định.

Rất nhanh, Giáp quay lại, đưa điện thoại cho Lệ Hiểu Đàm: "Ông chủ Giang tìm

cô."

Người sau giơ tay nhận lấy: "Ông chủ Giang, tôi là A Đàm... Đúng đúng đúng,

ngài muốn em gái nhỏ, không phải tôi dẫn tới cho ngài sao? Được, tới liền..."

Bảo vệ cho đi, khom người chỉ đường cho hai người: "Bên này —"

"Cảm ơn." Lệ Hiểu Đàm đung đưa ánh mắt tán tỉnh, bảo vệ Giáp vô cảm nhưng

tầm mắt lại dừng trên bộ ngực của người phụ nữ, đôi mắt ngập tràn ý muốn

thèm nhỏ dãi, bảo vệ Ất tiện tay lướt qua eo của cô ta một cái.

Lệ Hiểu Đàm tập mãi thành quen.

Nhưng dáng vẻ của Thẩm Loan cũng bình tĩnh như thế, chuyện này không có gì

kinh ngạc.

"Hình như cô... rất quen thuộc với nơi này?"

Biết nhân viên được thuê sẽ có hồ sơ bảo mật, cũng rõ ràng từ tầng hai trở lên

sẽ có bảo vệ kiểm tra, càng am hiểu các qui tắc bất thành văn và khu vực màu

hồng.

Không nói cái khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần biểu hiện vừa rồi của Thẩm

Loan, nếu đổi thành một người phụ nữ nhà lành bình thường chỉ sợ đã sớm cảm

thấy không ổn hoặc nhíu mày hoặc ghê tởm hoặc chán ghét, tóm lại đối với loại

này hành vi ăn bớt này đều sẽ không cảm thấy quá ổn.

Thẩm Loan lại giống như không có việc gì, mắt cũng không chớp, như thấy

nhiều thành quen.

Lệ Hiểu Đàm thiếu chút nữa muốn hỏi: "Có phải cô đã từng ở chỗ này rồi

không?" Nhưng lời nói bên miệng, cô ta bừng tỉnh nhận thấy vấn đề này ngu

xuẩn bao nhiêu.

Cô chủ nhà giàu sẽ đến những nơi như này dùng thịt kiếm tiền?

Đừng đùa như vậy chứ!

Thẩm Loan lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: "Vấn đề của cô quá nhiều."

Ồn ào.

"..."

Xuyên qua hành lang, rẽ trái ở gian thứ hai chính là phòng thuê số 7.

Mắt Thẩm Loan nhìn thẳng, đi trước.

Lệ Hiểu Đàm nhíu mày: "Cô đi đâu? Không phải muốn tìm người sao? Phía

trước là lối thoát hiểm, đến quỷ cũng không có!"

Thẩm Loan dừng bước, thu dao lại: "Bây giờ cô đã an toàn."

Lệ Hiểu Đàm hơi ngây người, túm người quay lại, gầm nhẹ: "Rốt cuộc cô muốn

làm gì?! Tôi cảnh cáo cô, đừng để xảy ra chuyện giống lần trước kéo tôi xuống

nước!"

"Ồ, vậy tốt nhất cô nên cầu nguyện tôi không xảy ra chuyện gì."

Thẩm Loan vừa quan sát địa hình vừa nghe động tĩnh truyền đến từ tai nghe,

đầu kia như vừa trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại bắt đầu trình diễn

một vòng tranh đấu mới.

Không có mấy lời khắc khẩu như trước, bây giờ còn có âm thanh leng keng đồ

vật rơi xuống rơi mạnh cuống đất.

Ra tay!

Ánh mắt Thẩm Loan lóe lên, không rảnh nhiều lời với Lệ Hiểu Đàm, lập tức

chạy tới về phía lối thoát hiểm.

Lần trước cô tới đã phát hiện có một lối bí mật dẫn đến ba tầng trên từ lầu sáu,

tồn tại như một lối thoát hiểm khẩn cấp. Nói cách khác, được thiết kế để cho

những lão đại như Tống Cảnh chạy thoát khi cần thiết.

Lệ Hiểu Đàm đứng tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Loan biến mất sau lối

thoát hiểm, tựa như cô chưa từng xuất hiện ở lầu sáu, xuất hiện trước mắt cô ta,

cũng chưa từng cầm dao mặt vô cảm nói ra những lời đe dọa.

Đột nhiên, cửa phòng số 7 mở ra trước mặt, một người đàn ông dáng vẻ say

rượu lảo đảo xuất hiện trước mắt.

"A Đàm? Cô đã đến rồi! Tôi còn đang chuẩn bị đi tìm cô, sao lại chạy nhanh

như vậy, ông chủ Giang không đủ kiên nhẫn để chờ nữa rồi, chút nữa cô vào

thông minh chút, vuốt ve chút, hiểu không? Nếu ông ta muốn chơi... Cô hãy

chơi cùng ông ta." Người đàn ông nói vòng vo, dáng vẻ "Mọi người đều hiểu,

trong lòng hiểu rõ mà không nói ra".

Lệ Hiểu Đàm miễn cưỡng nở một nụ cười, gật gật đầu, sắc mặt hơi hơi trắng

bệch.

"Đúng rồi, em gái cô dẫn đến đâu?" Người đàn ông nhìn về phía sau cô ta: "Sao

lại không có ai?"

"Bụng cô ấy không thoải mái, đi Wc rồi, sợ mạo phạt đến ông chủ Giang, cho

nên bảo cô ấy về rồi."

"Được rồi, chỉ là chốc nữa có khi cô phải... khụ... vất vả chút..."

Lệ Hiểu Đàm bị người đàn ông kéo vào vào phòng thuê.

Rầm!

Cửa khép lại.

Lầu bảy, phòng khách vốn sạch sẽ cao nhã bây giờ lại bừa bộn.

Bàn trà, gạt tàn thuốc, giấy tờ rơi đầy đất.

Quyền Hãn Đình và Tống Cảnh đều là người biết võ, lực phá hoại có thể tưởng

tượng ra.

Bụp——

Một quyền nặng nề rơi vào khóe miệng Tống Cảnh, Quyền Hãn Đình còn

không kịp thu tay lại, đã bị đối phương đá văng, che lại ngực lui về phía sau hai

bước mới khó khăn ổn định được.

"Lão lục, đánh người không vả mặt, quy củ của cậu đều mẹ nó bị chó ăn rồi

hả?!"

"Quân tử động khẩu bất động thủ, nhị ca, là anh sa đọa trước." Không trách em

được.

Hai người lại bắt đầu một trận quyền cước mới.

Rõ ràng trên người ai cũng có vũ khí nhưng ăn ý không dùng, ngược lại dùng

tay không, dùng phương pháp nguyên thủy nhất đánh nhau.

Lại còn không cho thuộc hạ giúp đỡ.

Cho nên, phòng tiếp khách to như vậy xuất hiện cảnh tượng như vậy —

Quyền cước của hai lão đại ngày càng mạnh tay, ai cũng ra tay rất tàn nhẫn;

thuộc hạ lại chia thành hai nhóm, một trái một phải, ngoại trừ theo dõi trận

chiến còn phụ trách yên lặng cổ vũ.

Sở Ngộ Giang: "Quyền cước công phu của gia tôi lại tiến bộ không ít."

Lăng Vân gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: "Nhưng là nhị gia cũng không kém."

Đâu chỉ không kém?

So với trước kia, hai phương diện công hay thủ Tống Cảnh đều lão luyện hơn

rất nhiều.

Hai người kỳ phùng địch thủ, thực lực tương đương, chỉ sợ không phân thắng

bại.

"Lúc trước không phải nói nhị gia xuất gia sao?" Lăng Vân nhíu mày, như gặp

phải vấn đề nan giải.

"Cho nên?"

"Người xuất gia không nên động tay động chân mà? Nhưng sao ông ấy lại càng

ngày càng ghê gớm vậy?"

Sở Ngộ Giang trầm ngâm một lát: "Có lẽ... học ở Thiếu Lâm Tự? Võ tăng,

thông minh lên chút."

Lăng Vân ghét bỏ bĩu môi, anh ta từ chối nói chuyện vời người thiểu năng trí

tuệ.

Mà bên kia, A Li nhìn chăm chú vào Tống Cảnh và người đang đấu với ông ta,

trong mắt dần dần hiện ra sự lo lắng.

A hướng: "Chị Li, gia có thể thắng không?"

"Không biết."

"Người này ai thế?" Tầm mắt anh ta dừng trên người Quyền Hãn Đình: "Vì sao

gọi gia là "nhị ca"?"

A Li quay đầu, lạnh căm căm nhìn anh ta một cái: "Quản cái mồm mình cho tốt,

biết càng nhiều càng chết nhanh."

Một người đàn ông cao lớn một mét chín rùng mình.

Anh ta chỉ hỏi một chút mà thôi, có cần phải hung hăng như vậy không...

"Hóa ra cậu còn nhớ rõ!" Tống Cảnh giật giật cổ, ánh mắt âm trầm.

Quyền Hãn Đình nhíu mày, anh vừa dùng chiêu năm đó đại ca dạy: "Vì sao

không nhớ rõ?"

"Xem ra, thật sự không thể trông cậy vào một bạch nhãn lang (sói mắt trắng: kẻ

ăn cháo đá bát) sẽ áy náy hối hận."

"Năm đó chuyện của đại ca..."

"Câm miệng! Cậu không xứng nhắc đến anh ấy!" Khí thế cả người Tống Cảnh

thay đổi, nếu nói vừa rồi ông ta chỉ là một hiệp khách thì bây giờ đã biến thành

một con quỷ hút máu người.

Quyền Hãn Đình đứng tại chỗ, nhưng trong giây phút đối phương sắc bén đá

chân qua, anh dùng cánh tay bảo vệ mặt, sau đó nhanh chóng tránh một đòn

nặng nề giáng xuống, mới giật mình tránh đi.

Tống Cảnh thật sự đánh!

Đôi mắt Quyền Hãn Đình lạnh lùng, lập tức phấn chấn đánh trả.

Anh chưa bao giờ chịu đứng yên chịu đòn, dù đại ca anh thật sự muốn chịu

trách nhiệm về cái chết của đại ca, nhưng cũng không có ý Tống Cảnh có thể

dùng lý do này để công khai trao đổi với anh.

Còn không phải là đánh nhau sao?

Ai sợ ai?

Sắc mặt Sở Ngộ Giang khẽ biến: "Không đúng! Họ đánh thật rồi."

Lực đạo, chiêu thức, còn có Tống Cảnh vài lần muốn đánh móc chứng tỏ đã

không còn là đánh chơi nữa rồi.

Lăng Vân: "Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ? Lão đại với lão đại, tiểu binh đánh tiểu binh."

Vừa dứt lời, hai người lập tức đáng về phía A Li và A Hướng ở phía đối diện.

A Li kịp phản ứng lại, đánh với Sở Ngộ Giang.

A Hướng chậm nửa nhịp, bị Lăng Vân đấm một đấm vào mũi, lập tức dòng chất

lỏng ấm áp từ mũi uốn lượn chảy xuống, giơ tay sờ, đỏ.

"Fuck! Các người thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Đánh

chết mày—" nói xong, vung đấm phản kích.

Lăng Vân lui về sau hai bước, hoàn mỹ tránh được sát chiêu của anh ta, sau đó

cười ngoắc một ngón trỏ, khiêu khích, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Tới đây, to con!"

"Mày —" Đôi mắt A Hướng tức giận trừng to, người mạnh lên rất nhiều, sức

cũng lớn hơn, một đấm đấm xuống có thể trực tiếp đập gãy xương cốt.

Mà Lăng Vân lại tương phản với anh ta, vóc dáng không cao, tuổi cũng nhỏ,

đặc biệt gương mặt trẻ con và vô hại, nhìn qua không hề có tính công kích.

Nhưng sự thật lại là —

A Hướng ỷ vào sức mạnh của bản thân, trực tiếp đọ mạnh với Lăng Vân, hai

đấm liên tiếp, từng người lui về phía sau.

Nụ cười của Lăng Vân không tắt, A Hướng lại miệng hùm tê dại, cơ bắp cánh

tay bắt đầu run rẩy.

Đây là quái vật gì?!

Thế mà sức còn lớn hơn anh ta?!

A Hướng bị chấn động rồi.

Lăng Vân nở nụ cười mỉm vừa lòng, anh ta thích nhất nhìn dáng vẻ giật mình

của người khác.

"Lại tới đây!"

A Hướng không dám khinh địch, nghiêm trận chống đỡ.

Loạn đấu bùng nổ, tình hình chiến đấu giằng co.

Đột nhiên, rầm một tiếng —

Thế giới an tĩnh.

Vừa bước vào cửa phòng khách bước chân Thẩm Loan cứng lại, đôi mắt trống

rỗng trong giây lát, sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Quyền Hãn Đình, anh đừng xảy ra chuyện gì...

Hiện trường hỗn loạn, động tác của mọi người dừng lại.

Thứ đầu tiên đập vào mắt Thẩm Loan là khẩu Browning trong tay Tống Cảnh,

mà Quyền Hãn Đình đứng đối diện họng súng, cơ thể hơi cong, tay che bụng,

vết máu đỏ tươi ở khóe miệng đang chảy xuống.

Hốc mắt Thẩm Loan phiếm hồng, khóe mắt muốn nứt ra.

Nhưng cô không thét chói tai, cũng không khóc, yên lặng cầm chai rượu vang

đỏ gần mình nhất, lật ngược thân chai lại, sau đó, như một du hồn xuất hiện

phía sau Tống Cảnh khiên mọi người không kịp phản ứng, choang—

Mùi thơm hòa lẫn với mùi máu, khuếch tán trong không khí.

Tống Cảnh ngạc nhiên quay đầu lại, A Hướng nở một nụ cười miễn cưỡng khó

coi: "Gia, tôi... da dày, không sợ bị đập."

Nói xong, hai mắt vừa lật, giống như núi băng lớn suy sụp, té xỉu trên mặt đất.

Theo hướng A Hướng ngã xuống là chai rượu còn một nửa đang được Thẩm

Loan nắm trong tay.

Đôi mắt Tống Cảnh ngạc nhiên.

Người phụ nữ không nói gì, lúc ánh mắt hai người giao nhau không có bất cứ

dấu hiệu gì một lần nữa tấn công về phía Tống Cảnh.

Vừa rồi có A Hướng làm lá chắn thịt, Tống Cảnh tránh được một kiếp, Thẩm

Loan không tin ông ta còn có thể tránh được lần thứ hai.

Mà sự thật là ông ta thực sự không thể tránh được.

Tống Cảnh tự hỏi tính cảnh giác của ông ta không thấp, phản ứng cũng không

chậm, nhưng ông ta không những không thể phát hiện Thẩm Loan tới gần,

khiến cô lần thứ nhất thực hiện được ý đồ, phát hiện thấy cô tới gần rồi mà vẫn

bị đập lần thứ hai.

Tuy ông ta nghiêng người tránh kịp, thoát khỏi phần cổ trí mạng, nhưng vẫn bị

chai thủy tinh nhọn cứa vào cánh tay chảy máu.

"Nhị gia!" A Li xông lên, giây tiếp theo đánh về phía Thẩm Loan.

Thẩm Loan lui về phía sau, giống như tích tụ lực, một đấm đấm thẳng vào huyệt

thái dương của đối phương, trong đắy mắt xuất hiện tia sát ý.

Sắc mặt A Li trắng bạch, bị trúng đấm này chỉ sợ không chết cũng tàn.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tống Cảnh đột nhiên ra tay, thay cô ta đỡ một

đấm này, ánh mắt lạnh lẽo, bắt đầu đánh về phía Thẩm Loan.

Giữa đàn ông và phụ nữ, sức mạnh chênh lệch rất xa. Dù Thẩm Loan chiếm hết

tiên cơ, hai chiêu đánh xuống cũng đã cố hết sức.

Nhưng cô không tránh cũng không né, trong khi chống lại sức mạnh của đối

phương, còn tìm kiếm cơ hội phản công.

Thực sự là đánh nhau không cần mạng!

Hy sinh cơ thể, người khác đánh cô bảy phần, cô bắt buộc trả lại năm phần,

thậm chí phải dùng cả mạng sống cũng phải khiến đối phương tổn thất nặng nề.

Tống Cảnh chưa từng gặp một người phụ nữ nào như vậy, có thể tàn nhẫn đến

mức độ này.

Ác với người khác cũng ác với chính mình!

Ông ta và cô như một con sói đầu đàn và một rắn, rõ ràng sói đã giẫm đầu rắn

ba tấc, nhưng rắn vẫn đang nghĩ cách cắn vào cổ của sói.

Chẳng sợ thân rắn xé rách, mạng cũng không còn, nhưng răng nọc phải cắm vào

cổ con sói, cắn chặt không bỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.