Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 378: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 378



Khóc vì anh, A Li tức giận

Thẩm Loan chính là con rắn đó.

Trong mắt cô toàn bộ là quyết tâm phải cắn chết Tống Cảnh.

Nhị gia không hổ là nhị gia, tuy ông ta không rõ bản thân đã làm gì khiến đối

phương muốn giết mình, nhưng tuyệt đối không có khả năng mặc người xâu xé,

ngồi chờ chết.

Lập tức, ánh mắt trở nên hung ác, nắm đấm nặng nề như mang theo sấm sét

đánh thẳng vào mặt Thẩm Loan.

Nhưng cô vẫn không né.

Tống Cảnh thầm mắng "Ngu xuẩn", nhưng không định thu tay lại.

Thẩm Loan dám đánh ông ta thì phải tra giá đắt.

Mắt thấy nắm tay càng ngày càng gần, trong mắt người phụ nữ không những

không thấy sợ hãi chút nào, ngược lại như một vực sâu không đáy, bình tĩnh

không gợn sóng.

Giây tiếp theo, cô bị người ôm eo, né tránh.

Chóp mũi quanh quẩn hương vị quen thuộc, vòng ôm ấm áp như cũ, trong nháy

mắt, Thẩm Loan kích động muốn rơi lệ.

Quyền Hãn Đình không chết... Anh còn sống...

Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy sự thương tiếc và phức tạp trong đáy mắt người đàn

ông, cuối cùng Thẩm Loan không nhịn được nữa, vùi đầu lồng ngực kia, nước

mắt từng hạt từng hạt thấm ướt vạt áo anh.

Gió thổi qua, lạnh.

Nhưng Quyền Hãn Đình lại cảm thấy nóng bỏng vô cùng, khắp người như được

ngâm trong nước ấm, mỗi một lỗ chân lông đều giãn ra hết cỡ.

Anh ôm cô trong vòng tay, sức mạnh ngày càng chặt hơn, thậm chí anh hận

không thể khảm cô vào trong xương tủy, trong tận sâu tâm trái tim: "Cô bé

ngốc, tưởng anh chết rồi sao?"

Thẩm Loan không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên, vẫn duy trì động tác

chôn mặt, giống như một chú đà điểu trốn tránh hiện thực.

"Yên tâm, ông đây còn muốn giữ mạng cùng em bạch đầu giai lão, đâu có thể

chết dễ dàng như vậy?"

"... Kẻ lừa đảo!" Ồm ồm.

Quyền Hãn Đình không khỏi bật cười: "Anh lừa em cái gì?"

Cô thở sâu, thối lui, đem mặt lộ ra, sau đó ngẩng đầu đối mặt với anh: "Không

phải anh bị đánh trúng sao?"

"Đánh không đánh trúng, em tự xem đi?"

Nhưng Thẩm Loan lại nhìn chằm chằm vào mặt anh, không nhìn chỗ khác.

Người đàn ông cười khẽ: "Vừa rồi không phải còn uy phong lẫm liệt, hùng hổ,

bây giờ biết sợ rồi? Sao, không dám nhìn?"

Thẩm Loan nhấp môi, ánh mắt dừng trên vết máu nơi khóe miệng anh, ánh mắt

mềm nhũn, đang chuẩn bị lau cho anh, lại bị Quyền Hãn Đình cầm chặt tay lại.

"Vết thương nhỏ, không sao hết."

Sau đó, nắm tay cô kéo đến vị trí bụng, Thẩm Loan đột nhiên run lên.

Anh dịu dàng nhìn cô chăm chú: "Đừng sợ, vẫn ổn, không chảy máu =."

Thẩm Loan lại không nhịn được hốc mắt đỏ ửng.

Chỉ là lần này cô nghẹn lại, không để nước mắt rơi xuống.

Không có người biết lúc cô vọt tới kia, nhìn thấy trong tay Tống Cảnh nắm vũ

khí, mà Quyền Hãn Đình cong nửa người như bị thương kia, hằn sâu vào đầu cô

thế nào.

Dường như linh hồn không còn trong cơ thể, trái tim cũng ngừng đập.

Nếu...

Nếu Quyền Hãn Đình chết, Thẩm Loan nghĩ, cô chắc chắn thật sự sẽ nổi điên,

dù đánh đổi bằng tính mạng cũng muốn đánh đến cùng với Tống Cảnh, cá chết

lưới rách!

"Tiếng súng vừa rồi thì sao?"

"Bắn trượt."

Thẩm Loan giương mắt nhìn lên, chỉ thấy sô pha da màu đen cách đó không xa

bị thủng một lỗ, bên trong lộ ra một vật giương nanh múa vuốt.

"Nhưng đạn đã bắn ra." Thẩm Loan lạnh lùng nhìn về phía Tống Cảnh đang

ngây người: "Ông muốn giết anh ấy!"

Tống Cảnh hoàn hồn, khóe môi khẽ nhếch lạnh lùng: "Khó trách người xưa nói

— chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung."

Thẩm Loan hung hăng nhìn chằm chằm ông ta, cặp mắt kia như được châm lửa,

đen nhánh sáng ngời.

Quyền Hãn Đình giơ tay, mạnh mẽ xoay đầu cô lại, trầm giọng nói: "Không

được phép nhìn ông ấy, chỉ cho phép nhìn anh!"

Thẩm Loan: "..."

Tống Cảnh: "..."

Những người khác: "..."

Nếu Tống Cảnh thật sự muốn mạng của anh, phát súng đó đã không bắn lệch.

"Nhưng..." Thẩm Loan nhíu mày.

Quyền Hãn Đình ghé sát gần tai cô, đè thấp giọng: "Nhị ca bắn súng giỏi hơn

anh."

"Nhị ca?" Thẩm Loan chớp mắt, đôi mắt tràn ngập dò hỏi.

"Ngoan, sau này sẽ nói rõ cho em nghe."

"... Vâng."

Thẩm Loan giơ bình rượu lên một chút, vốn định một đòn chết luôn cho nên

dùng toàn bộ sức lực.

A Hướng bị thương không nhẹ, đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

A Li lấy hòm thuốc, băng bó vết thương trên cánh tay cho Tống Cảnh.

Khi đi ngang qua Thẩm Loan, vẫn u oán và căm phẫn trừng mắt nhìn cô một

cái.

"Gia, hay là đến bệnh viện một chuyến đi."

"Không cần."

"Nhưng..."

Tống Cảnh nhíu mày, định tự mình băng bó.

A Li yên lặng, không dám khuyên, giằng miếng bông từ tay ông ấy, giọng điệu

buồn bực: "Để tôi."

Sau cuộc hỗn chiến, phòng khách như một đống rác.

Một đám đứng trên "Đống đổ nát", chợt nhận ra có một sự kỳ cục lật đổ thế

giới.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Không khí hơi nặng nề.

Tống Cảnh ngồi trên ghế, A Li quỳ gối trước mặt người đàn ông, thật cẩn thận

xử lý vết thương cho ông ta.

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân liếc nhau.

Đột nhiên —

"Hai người có quan hệ gì?" Tống Cảnh nhìn về phía Quyền Hãn Đình, và Thẩm

Loan đang trong ngực anh, mặt mày xa cách, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Bạn trai bạn gái."

"Ồ... Thật đúng là ngoài dự đoán." Thật ra Tống Cảnh muốn nói Quyền tiểu lục

con người dã man không hiểu phong tình này thế mà cũng có phụ nữ nguyện ý

theo nó?

Mắt Thẩm Loan có tật rồi!

Thế mà còn liều mạng vì loại vong ân bội nghĩa này không tiếc tất cả muốn giết

ông ta?

Tật đến không cứu nổi!

Quyền Hãn Đình nhíu mày, làm anh em nhiều năm, sao có thể không thấu suy

nghĩ của Tống Cảnh?

Chắc là đang lén lút chửi anh máu chó phun đầy đầu.

Nhưng không sao cả, Quyền Hãn Đình liếm liếm khóe miệng bị thương, không

có gì bất ngờ nếm thấy vị máu tươi, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang băng bó

của Tống Cảnh, bao nhiêu tức giận cũng bay sạch, tâm trạng rất tốt.

Cô dâu nhà anh đã thay anh báo thù!

Vui vẻ ~

Khóe miệng Tống Cảnh khẽ nhếch, miệng vết thương vốn không bây giờ lại hơi

nhói.

Tức chết mất!

"Nhị ca, Lưu Mạch tự sát, em không động đến anh ta. Hôm nay anh đụng xe

em, em đạp phòng khách của anh, hai bên động thủ đều có tổn thương, coi như

huề nhau."

Tống Cảnh không tiếp lời, quai hàm căng chặt vẽ ra độ cung cứng rắn, nhưng

biểu cảm vẫn thoải mái như trước, ánh mắt nhè nhẹ dịu dàng, như một dòng

nước mát.

Quyền Hãn Đình đứng tại chỗ, áo sơ mi nhăn nhíu, cổ áo nhiễm máu, nhưng khí

độ trầm tĩnh trên người lại khiến người khác không thấy nửa phần chật vật.

"Đây cũng coi như lần đầu tiên anh em chúng ta gặp nhau sau nhiều năm, làm

ầm ĩ thành như vậy, không phải ý định của em. Nếu có thể xóa bỏ hiềm khích

lúc trước, chúng ta vẫn là anh em như tay với chân, chiến hữu kề vai chiến đấu."

Nói xong, khẽ nhếch cằm về phía Sở Ngộ Giang và Lăng Vân: "Đi thôi."

Sau đó dắt tay Thẩm Loan, mười ngón tay đan chặt, xoay người rời đi.

Tống Cảnh không ngăn cản.

Mấy người đi rồi, phòng to như vậy chỉ còn lại ông ta và A Li.

Nhất thời không nói chuyện.

Khi A Li chuẩn bị quấn gạc, Tống Cảnh đột nhiên rút tay lại: "Không cần."

"Vết thương của ngài như vậy rất dễ bị nhiễm trùng." Mày đẹp của người phụ

nữ hơi nhíu, đôi mắt ngập tràn sự không đồng ý.

"Vết cứa không sâu, không ngại."

"Vậy thì tùy ngài!" Thô lỗ thu dọn hòm thuốc, A Li đột nhiên đứng lên, xoay

người rời đi.

"Đứng lại."

Bước chân cô ta cứng lại nhưng không quay người lại, giữ nguyên tư thế đi về

phía trước, lạnh lùng nói: "Gia còn dặn dò gì sao?"

"Quay lại!"

Người phụ nữ không nhúc nhích.

Tống Cảnh than nhẹ một tiếng, giọng điệu không khỏi nhẹ nhàng hơn: "Được,

cô muốn quấn thì quấn đi." Nói xong, vươn tay ra, hết cách.

A Li mím môi, xoay người ngồi xổm trước mặt ông ta, lấy băng gạc ra, bắt đầu

băng bó.

Toàn bộ quá trình cô ta đều rũ mí mắt, không nhìn Tống Cảnh.

Cho nên cũng không biết lúc này người đàn ông đang chăm chú nhìn cô ta với

ánh mắt ẩn chứa vài phần phức tạp.

Cô gái nhỏ hình như đã thật sự trưởng thành rồi...

Từ góc độ của Tống Cảnh vừa vặn có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng của người

phụ nữ, lông mĩ lay động, sống mũi cao thẳng và cái miệng nhỏ đỏ hồng.

Men theo nhìn xuống là cần cổ trắng nõn, bộ ngực phập phồng...

Hầu kết của người đàn ông nhẹ lăn, giây tiếp theo khắc chế thu hồi tầm mắt.

Thờ ơ nói: "Vì sao tức giận?"

"Ngài còn không rõ sao?" Cô ta hỏi lại, giọng nói nhẹ nhàng, không có trọng

lượng, lại giống như sợi tơ mềm mại, kéo dài quấn chặt trái tim người đàn ông.

"Chỉ bởi vì tôi không cho cô băng bó?"

Cô ta không lên tiếng, chuyên tâm băng bó.

"A Li, nói chuyện."

"Không."

"Không cái gì?"

Người phụ nữ nhíu mày: "Ngài nhất định phải dò hỏi tới cùng sao?"

"Cô nhất định không nói sao?"

"Nói ra có lợi ích gì?" Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, thu tay lại: "Quấn xong rồi."

Sau đó đứng lên, xách hòm thuốc lên: "Không còn chuyện gì khác, tôi ra ngoài

trước."

Tống Cảnh đi đến trước mặt cô, nẵm chặt cằm người phụ nữ khiến cô ngẩng

đầu đối diện với mình, chắc chắn nói: "Em còn tức giận có nghĩa không phải vì

chuyện băng bó."

Đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ phản chiếu bóng dáng người đàn ông.

Bỗng chốc, nhoẻn miệng cười: "Đúng, tôi vẫn còn tức giận."

"Tức cái gì?"

"Thẩm Loan khiến ngài bị thương, đổ máu, vì sao lại buông tha dễ dàng cho cô

ta?" A Li lạnh giọng chất vấn: "Nếu ngài không thể né hoặc góc độ động thủ của

cô ta ghê gớm hơn, dùng nhiều sức hơn chút, ngài không muốn cánh tay này

nữa sao?!"

Thẩm Loan lo lắng cho Quyền Hãn Đình, sao cô ta lại không lo lắng cho Tống

Cảnh chứ?

Suy bụng ta ra bụng người, giờ phút này cảm xúc của cô ta không khác gì cảm

xúc của Thẩm Loan khi nghĩ Quyền Hãn Đình bị trúng đạn.

"Bởi vì lo lắng cho tôi cho nên tức giận?" Khóe mắt người đàn ông nhiễm ý

cười, như ẩn như hiện.

A Li bĩu môi.

"Tôi lo lắng có ích gì, dù sao ngài cũng chưa bao giờ chịu yêu quý cơ thể cho

tốt."

"Ai nói?" Tống Cảnh xụ mặt, giả vờ tức giận: "Gia uống trà, chơi cờ, tập thể

hình, chạy bộ, đánh Thái Cực quyền, bảo dưỡng tốt hơn bất cứ ai, sao lai không

yêu quý cơ thể?"

"Trong phòng ngủ chính ở biệt thự dưới chậu hoa tôi phát hiện thấy một đống

tàn thuốc, quầy rượu thiếu một chai Patus..."

"Khụ khụ!" Tống Cảnh ho nhẹ.

Ông đây không biết xấu hổ hả? Còn nói!

A Li vuốt ve nhẹ nhàng cánh tay quấn gạc của ông ta, trong mắt hiện lên sự dịu

dàng, nhưng rất nhanh đã bị tia sát ý thay thế: "Tôi sẽ khiến kẻ làm ngài bị

thương phải trả giá đắt."

Tống Cảnh nhướng mày: "Sao, chẳng lẽ cô còn muốn đánh một trận với Thẩm

Loan?"

"Có gì không thể?"

"Cô bé kia tuy sức lực hơi kém, nhưng thân thủ không tồi, lại vô cùng liều

mạng, vừa nhìn đã biết do cái đồ quyền tiểu lục vong ân bội nghĩa kia dạy dỗ,

cô đừng đi trêu chọc cô bé ấy."

A Li nhíu mày: "Ý của ngài là tôi kém hơn Thẩm Loan?"

Á!

"Cô ta là do Lục gia dạy, mà tôi là ngài dạy, cho nên ngài không tin tưởng tôi

hay không tin tưởng chính mình?"

Tống Cảnh lắc đầu bật cười: "Không phải nguyên nhân này."

"Vậy thì vì cái gì?"

"Suy cho cùng là do tôi không nhịn được, động tay trước, Quyền Hãn Đình

không so đo, tất nhiên tôi cũng sẽ không so đo với người phụ nữ của nó."

Đã nói huề thì là huề.

A Li nhíu mày, do dự nói: "Chỉ đơn giản như vậy?"

"Không thì sao? Cô nghĩ cái gì? Nếu Thẩm Loan không phải người phụ nữ của

Quyền tiểu lục, đã sớm phải chết một vạn lần rồi!"

Tống Cảnh hung hăng cắn răng.

Nói đến đây ông ta rất tức giận! Không chiếm hời được của Quyền Hãn Đình,

kết quả còn bị người phụ nữ của Quyền Hãn Đình đập một cái.

"Tôi còn tưởng cả đời này nó sẽ độc thân, không nghĩ tới thế mà nó cũng tìm

được một người vợ mạnh mẽ như vậy. Haizz..."

Nhưng cảm giác được một người phụ nữ bảo vệ chắc là thích lắm đúng không?

"Đồ vong ân bội nghĩa vận cứt chó, có thể có một người phụ nữ liều mạng vì

nó."

A Li nghe vậy, ánh mắt khẽ động.

Trong phút chốc cô ta muốn nói với ông ấy rằng: "Tôi cũng có thể vì ngài mà

liều mạng."

Đáng tiếc, cuối cùng không thể cất lời.

Cô ta biết trong lòng ông ấy có người phụ nữ khác, dù cô ta có cố gắng thế nào

đi chăng nữa cũng không thể tranh nổi với người chết...

Ra khỏi Paris Night, Quyền Hãn Đình ôm Thẩm Loan ngồi vào xe.

Một chiếc Mercedes-Benz mới, không phải chiếc kia.

"Đổi rồi?"

"Ừm."

"Sao thế?"

"... Bị đâm nát nhừ."

Thẩm Loan nhướng mày: "Là nhị gia làm?"

Quyền Hãn Đình không nói gì.

Nhưng lúc này yên lặng chính là ngầm thừa nhận.

"Cũng đúng" Thẩm Loan cột kỹ dây an toàn, gật gật đầu: "Nhìn khắp Ninh

Thành, dám đâm anh, chỉ sợ cũng chỉ có ông ấy. Đau... Anh véo em làm gì? Đau

—"

Người đàn ông nắm chặt tay cô, hơi hơi dùng sức: "Biết Tống Cảnh từ khi

nào?"

Thẩm Loan chớp mắt.

"Đừng giả vờ, nói thật."

"Em không định nói dối mà, cũng không phải chuyện gì không thể nói." Cô

cười khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.