Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Người phụ nữ của anh, xứng đáng nhận điều tốt nhất
Thẩm Loan: "Sao anh lại dính líu đến Lưu Mạch Toàn?"
Anh cân nhắc trong chớp mắt: "Thật sự muốn nghe?"
Sương khói lượn lờ làm khuôn mặt người đàn ông mờ đi, cũng làm mờ vẻ tối
tăm và tàn nhẫn của anh.
Đây mới là dáng vẻ thật sự của "lục gia" ---
Sát phạt quả quyết, bộc lộ mũi nhọn.
Chỉ là lúc đối mặt với cô, mới có thể kiềm chế lại, biến tháng dáng vẻ dịu dàng
không có tính công kích.
Thẩm Loan đã đoán được anh đã làm gì ít nhiều.
Bên môi nở nụ cười, quấn chăn rồi về lại cạnh anh, đầu gối lên ngực người đàn
ông: "Muốn nghe, em không sợ."
Sau đó, ngoan ngoãn đưa một nửa chăn cho anh.
"Không phải vừa rồi trốn rất nhanh à? Sao bây giờ lại chủ động về lại thế?"
Ngoài miệng nói mát thiếu đòn, trên thực tế đã đè cổ Thẩm Loan lại, không cho
cô chạy nữa.
Chậc, thật thơm!
Thảo nào đều nói, đàn ông là móng heo lớn.
Nhìn cái miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật này, cũng không cói sai.
Thẩm Loan cười dịu dàng ngoan ngoãn, nhẹ nhàng nói: "Vẫn là ấm áp nhất khi
ở bên anh."
Nói xong, sử dụng cả tay chân, quấn lên.
Thật ấm...
Như ôm một cái bếp lò miễn phí trong ngày đông.
Quyền Hãn Đình nhíu mày, ở dưới chân, mân mê chiếc eo thon nhỏ của người
phụ nữ: "Sao lại lạnh như vậy?"
"Bởi vì không có anh đấy." Thẩm Loan đáng thương nói.
Được rồi, móng heo lớn được chữa khỏi trong nháy mắt, trở tay ôm cô chặt hơn.
"Đừng lộn xộn." Cô nhóc này, quyến rũ người lại không tự biết, nổi lửa lên lại
không muốn dập.
"À. Chuyện Lưu Mạch Toàn..."
Quyền Hãn Đình than nhẹ một tiếng: "Em bảo người khống chế đứa con trai
được nuôi dưỡng bí mật ở nông thôn của Vương Nghiệp Long, sau đó lại truyền
tin tức vào cục cảnh sát, uy hiếp gã phản cung lần nữa, có phải không?"
Thẩm Loan gật đầu.
Chuyện đó cô đều không gạt Quyền Hãn Đình, huống chi người phái đi đến nôn
thôn và người bên cục cảnh sát, đều là anh cho.
"Nhưng em đã tra lọt một chút."
"Lọt?" Thẩm Loan nhướng mày.
"Vợ trước của Vương Nghiệp Long trên thực tế là người yêu của Lưu Mạch
Toàn, cô ta và Vương Nghiệp Long kết hôn chỉ là tình thế bắt buộc, kế sách tạm
thời để lừa đôi quan."
"Nói cách khác, Vương Nghiệp Long không có tình cảm với cô ta?"
"Ừ."
Thẩm Loan nhíu mày: "Vậy vì sao lúc đầu Vương Nghiệp Long lại chịu sự uy
hiếp của Thẩm Xuân Giang?" Nếu cô vợ trước này không quan trọng, vậy
Vương Nghiệp Long căn bản không cần kiêng kị Thẩm Xuân Giang, rồi dựa
vào cái gì lại giúp Thẩm Yên thoát tội?
Quyền Hãn Đình cũng không kinh ngạc với việc cô kêu thẳng họ tên của ba
ruột, ngược lại còn cảm thấy là chuyện hiển nhiên.
Loại người như Thẩm Xuân Giang này, căn bản không xứng làm ba.
Lúc quyết định bảo vệ Thẩm Yên, cũng đã gián tiếp vứt bỏ Thẩm Loan.
Đây cũng là nguyên nhân chính mà Quyền Hãn Đình phải khăng khăng cho
Thẩm Yên trả giá thật lớn, cũng cho Thẩm Xuân Giang một bài học xương máu!
Có vài người không phải ông muốn bảo vệ, là có thể giữ được.
Mà có vài người không phải ông muốn vứt, là vứt đi.
Ý nghĩ của Quyền Hãn Đình rất đơn giản, Thẩm Xuân Giang không yêu thương
Thẩm Loan, vậy anh thương, Thẩm Xuân Giang không biết quý trọng, anh sẽ
che chở.
Người phụ nữ của anh, xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.
"Vương Nghiệp Long chấp nhận sự uy hiếp của Thẩm Xuân Giang, có hai chỗ
tốt. Thứ nhất, gã giữ được Vu Giai Tuệ, Lưu Mạch Toàn lại thiếu gã một ân huệ
lớn, dù có ngồi tù, mấy năm sau, còn có thể đòi lại được; tiếp theo, có cô "vợ
trước" này làm thủ thuật che mắt, Thẩm Xuân Giang sẽ không điều tra sâu hơn,
vậy đứa con trai gã nuôi ở nông thôn sẽ bình an không gặp chuyện gì."
Thẩm Loan Nhíu mày, mơ hồ đoán ra được một khả năng: "Vu Giai Tuệ đã
chết?"
"Ừ, một xác hai mạng."
"Có liên quan đến Thẩm Yên?"
Quyền Hãn Đình chạm chạm vào cái mũi thẳng của cô: "Em đã đoán được, còn
để cho anh nói làm gì?"
"Chi tiết."
"Thẩm Yên sai người đưa Vu Giai Tuệ đến một nơi khác, Vu Giai Tuệ mang
thai, lòng sợ hãi nên chọn chạy trốn, kết quả ngã xuống cầu đá, chết tại chỗ."
"Cho nên, Lưu Mạch Toàn mới sẽ đi chém Thẩm Yên?"
"Cũng không phải."
"Là sao?"
"Người cậu ta muốn chém là Thẩm Xuân Giang, nhưng điều kiện không cho
phép, chỉ có thể lui mà tiến chọn Thẩm Yên. Có lẽ Lưu Mạch Toản cảm thấy
cậu ta tổn thương đến người vô tội, cho nên nhiều đao như vậy cũng chưa lấy
mạng của cô ta."
"Kết quả mới phát hiện đầu sỏ gây tội là Thẩm Yên, anh ta không chém sai,
nhưng lại chém nhẹ?"
Quyền Hãn Đình gật đầu.
Thời thế như vậy, số phận như vậy.
Lưu Mạch Toàn đã phải để lại tiếc nuối, mà mạng của Thẩm Yên cũng không bị
mất.
Thẩm Loan thay một tư thế thoải mái hơn ở trong ngực anh, lồng ngực ấm áp
làm toàn bộ cơ thể cô ấm lên, mỗi lỗ chân lông đều được thư giãn.
"Lưu Mạch Toàn là do anh cố ý thả ra."
Cô dùng câu khẳng định.
Quyền Hãn Đình nghiền nát tàn thuốc ở trong gạt tàn, đổi thành hay tay ôm lấy
cô, tay lớn vuốt ve sợi tóc mềm mại của người phụ nữ, mang theo vài phần dịu
dàng: "Loan Loan, anh sẽ không để cho bất kì kẻ nào có cơ hội tổn thương em,
dù người kia có là ba em, cũng không thể."
"Được." Cô cọ cọ lên ngực anh, tư thế không muốn rời xa.
Ý cười Quyền Hãn Đình đập vào mắt.
Từ nay về sau, anh chính là người thân nhất của cô, chỗ dựa lớn nhất của cô.
...
Hai người nằm trong chăn đến 8 giờ kém mới rời giường rửa mặt.
Tám rưỡi, xuống lầu ăn cơm.
Lolita cười chạy tới, đứng ở trước bậc thang, đôi mắt hình trái đào: "Chào tiểu
Đình Đình ~ Chào tiểu Loan Loan ~"
Phụt ---
Sắc mặt Quyền Hãn Đình bỗng trầm xuống: "Ai đã thay đổi cài đặt xưng hô?"
Sở Ngộ Giang lắc đầu: "Không phải tôi."
Lăng Vân: "Cũng không phải tôi."
Thiệu An Hành luôn luôn không làm loại chuyện nhàm chán này, mà Hồ Chí
Bắc đã hai ngày không về nhà.
Vậy chỉ có ---
"Tiểu thất, đứng lại!"
Lục Thâm đã chạy đến giữa chừng, bất đắc dĩ phải phanh lại: "Anh, Lục ca, hì
hì hì..."
Quyền Hãn Đình ném xuống một câu: "Đổi lại." Nắm tay Thẩm Loan đến
phòng ăn.
Lolita còn quơ chân múa tay tại chỗ: "Chào tiểu Đình Đình ~ Chào tiểu Loan
Loan ~"
Lục Thâm tức giận đến cho cô ta một đấm.
Không biết sao lại xui xẻo, đúng lúc đụng vào trước ngực người máy.
Tích tích tích ---
Lolita vốn còn đang vui vẻ phấn chấn bỗng phát ra tiếng cảnh báo: "Có lưu
manh sờ ngực! Mở ra hình thức phòng bị sói!"
Sau đó, loli dịu dàng hóa thân thành loli táo bạo, đuổi theo đánh Lục Thâm khắp
phòng.
"Đồ lưu manh! Anh đứng lại --- Đồ lưu manh! Anh đứng lại ---"
Không ngừng lặp lại sáu từ này.
Mười phút sau.
"Lục ca! Quản người máy của anh không? Em sắp bị cô ta đánh chết rồi!"
Thiệu An Hành ở một bên nhàn nhạt ngước mắt: "Ai bảo em đi chạm vào ngực
của con gái người ta? Bị đánh cũng đáng lắm."
"Không phải chứ... Cô ta là một người máy, con gái cái gì chứ!"
"Người máy cũng có tôn nghiêm."
"..." Cái quái gì vậy!
Cuối cùng, Lục Thâm mệt như chó chết, còn Lolita tinh thần sáng láng.
"Xin lỗi, tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa, bà cô ơi... Cô giơ cao đánh
khẽ, buông tha cho tôi được không?"
Lolita nghiêng cái đầu máy, phát ra tiếng dòng điện chạy kẽo kẹt.
Lục Thâm nuốt nuốt nước miếng.
"Được rồi, thấy anh biết sai rồi sửa, tôi sẽ không chặt tay anh nữa." Nói xong,
xoay người chạy đến phòng ăn: "Tiểu Đình Đình ~ tiểu Loan Loan ~ tôi tới
đây!"
Ăn xong bữa sáng, Quyền Hãn Đình đến thư phòng xử lý chuyện, Thẩm Loan
đi ra vườn hoa bên ngoài tản bộ.
"Lolita, cô đi theo tôi làm gì?"
Cái đuôi nhỏ người máy: "Tản bộ đó!"
Thẩm Loan nghĩ nghĩ: "Cô có biết tập plank không?"
"Biết biết!" Nói xong, làm tại chỗ một cái, sau đó ngửa đầu xin khen ngợi.
Thẩm Loan vỗ vỗ đầu cô ta: "Rất tuyệt."
Có đôi khi, cô thật sự cho rằng cô người máy đáng yêu này thành tinh rồi.
"Cô muốn làm sao? Tôi có thể tính giờ giúp cô đấy!"
"Được."
Thẩm Loan kéo tấm đệm mềm đến giữa vườn hoa, nơi có thể đón ánh nắng mặt
trời, cởi áo khoác, bắt đầu plank.
Sau đó, cô lại phát hiện Lolita còn che giấu một chức năng ---
Thông qua việc theo dõi nhiệt độ cơ thể, trực tiếp tính toán lần vận động này
tiêu hao bao nhiêu calo.
Nói cách khác, rèn luyện và vận động của cô đều cho ra kết quả ngay lập tức, có
thể được đo bằng các giá trị cụ thể.
Đúng là nhóc đáng yêu cần thiết cho tập thể hình giảm béo, du lịch tại nhà.
Lolita: "Tiểu Loan Loan, cô muốn khen tôi không?"
"Khen!"
Lúc một người một máy Thẩm Loan và Lolita rèn luyện xong, đi vào từ bên
ngoài, mấy người Sở Ngộ Giang, Lăng Vân, Lục Thâm đang chen nhau trên ghế
sô pha ở phòng khác, vây quanh một chiếc điện thoại, nhìn không chớp mắt.
Ngay cả ngũ gia Thiệu An Hành luôn không thích làm ầm ĩ, chỉ yêu yên tình
làm nghiên cứu khoa học cũng nhịn không được vào góp vui.
Có chút thú vị.
Huống chi, cô còn mơ hồ nghe thấy tên mình trong cuộc thảo luận của mấy
người.
Thẩm Loan làm thế tay "suỵt" với Lolita, rồi bước nhẹ, chậm rãi tới gần...
"Con bà nó! Thật sự đánh à? Hai người họ đã bao nhiêu năm không gặp, vừa
gặp đã đánh."
"Nhị ca vẫn chưa thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ cụ." Giọng nói Thiệu An Hành hơi
xúc động.
"Ngũ ca." Lục Thâm quay đầu, chẹp miệng với màn hình điện thoại: "Anh nói
xem, anh hai và anh sáu, ai có bản lĩnh tốt hơn, nắm đấm cứng hơn?"
"Em hỏi trước kia hay bây giờ?"
"Chẳng lẽ không giống nhau sao?"
"Trước kia bản lĩnh của bọn họ không phân cao thấp, bây giờ mà nói, trong
video nhị ca có vẻ tốt hơn, tất nhiên, cũng có thể là lão lục không dốc hết sức
lực."
Mấy năm nay, Quyền Hãn Đình vẫn luôn nhượng bộ.
"Xem --- tới tới! Cô Thẩm tới rồi!" Sở Ngộ Giang chỉ vào điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.