Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Dưới chân Thẩm Loan dừng lại, còn tưởng rằng mình đã bị phát hiện.
Nhưng trên thực tế, mấy người Lục Thâm cũng chưa nhìn cô, mà đồng thời
chuyển hướng sang điện thoại, giống như bên trong có kho báu hấp dẫn người
gì đó!
Thẩm Loan cũng hơi thấy tò mò, theo bản năng nhìn sang màn hình...
Một trận đánh đang diễn ra hừng hực khí thế, mà một nhân vật chính trong đó
là... Chính cô?
Không sai, đó là tất cả những gì đã xảy ra ở phòng khách tầng bảy của Dạ Paris
hôm qua, bây giờ tất cả đang hiện ra ở trong video.
"Con bà nó! Cầm bình rượu rồi! Động tác sao lại đẹp đến như vậy chứ?" Lục
Thâm đã quên một cách chọn lọc lời đã từng mắng Thẩm Loan là hồ ly tinh,
bây giờ hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt sùng bái.
Thiệu An Hành tương đối lý trí: "Sao cô ta có thể tìm được? Ai truyền tin?"
Sở Ngộ Giang lắc đầu: "Tôi và Lăng Vân vội vàng nhìn cuộc chiến, rồi đánh
nhau, sao mà có thời gian?"
Lại nói, trong tình huống đó, một người phụ nữ có thể làm gì chứ? Dù muốn tìm
người giúp một tay, cũng tuyệt đối sẽ không suy xét đến Thẩm Loan.
Lăng Vân gật đầu, xem như khẳng định cách nói của Sở Ngộ Giang.
Lục Thâm gãi gãi cằm của bản thân: "Không phải là hai người truyền tin, chẳng
lẽ lại là tự Lục ca? Cũng không đúng mà... Anh ấy coi Thẩm Loan như của báu,
chắc chắn không muốn để cho cô ta đụng vào chuyện lộn xộn này, rồi sao có thể
nói cho cô ta biết địa điểm cụ thể được?"
Không phải Sở Ngộ Giang hay Lăng Vân, cũng không phải Quyền Hãn Đình,
dù sao cũng không thể là người bên anh hai nhỉ?
Sau khi Lục Thâm nói ra suy đoán này, chính anh ta cũng cảm thấy vớ vẩn buồn
cười.
Ánh mắt mọi người nhìn anh ta cũng một lời khó nói hết, giống như nìn người
chậm phát triển trí tuệ chậm hơn hai cấp.
Lăng Vân: "Có khả năng cô ấy tự mình tìm được không?"
"Tìm thế nào được? Đầu tiên, cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì; thứ
hai, cũng không rõ chúng ta ở đâu; cuối cùng, dù cô ta biết đã xảy ra chuyện gì,
cũng biết được vị trí cụ thể, tầng bảy của Dạ Paris, cậu tưởng là chợ rau, muốn
đến thì đến, muốn đi thì đi à?"
Sở Ngộ Giang kéo tơ lột kén, từng bước từng bước, chỉ ra vấn đề mấu chốt.
Mọi người im lặng, mắt lộ vẻ uy nghĩ.
Thẩm Loan không nghĩ tới việc Quyền Hãn Đình không cẩn thận gọi điện đến
trong lúc đánh nhau lại đưa tới nhiều suy đoán như vậy, xem ra, mọi người đều
là Sherlock Holmes.
Người này chơi đùa âm mưu sâu hơn người khác.
Nhưng chân tướng thật ra rất đơn giản, trước đó Quyền Hãn Đình đã đặt số điện
thoại của cô làm phím tắt, sau đó anh có thể trực tiếp ấn mà không cần mở khóa
màn hình đã có thể trực tiếp gọi qua.
Còn thông qua tín hiệu di động, định vị được địa điểm, là công lao của Chu Trì.
Có thể lên được tầng bảy của Dạ Paris, thì đều dựa vào chính cô.
Có gì mà tò mò?
"Ơ, các anh ai ấn tạm dừng thế? Tiếp tục chạy đi! Tôi còn chưa nhìn thấy nhị ca
bị bể đầu..." Lục Thâm khong thích nhất là rối rắm, đầu óc của anh ta càng hợp
để xem những người và chuyện thú vị, còn những vấn đề đốt não này, nếu
không nghĩ ra, vậy không cần nghĩ.
Đơn giản, thô bạo, nhưng lại hữu ích!
Hình ảnh trong video tiếp tục chạy.
Góc độ quay vừa lúc ở đối diện cửa ra vào, cho nên từ khi Thẩm Loan xuất
hiện, đến khi cô thuận tay cầm lấy bình rượu, lại tới gần lặng yên không một
tiếng động. cuối cùng bàn tay không chút do dự nâng bình lên, toàn bộ quá trình
tuyệt đối có thể nói cô là vai chính.
Giây phút khiếp sợ và cực kì bi thương khi nhìn thấy Quyền Hãn Đình "trúng
đạn", đến khi bình tĩnh lại nhanh nhất có thể, tìm kiếm vũ khí, chờ cơ hội trả thù,
phản ứng của cô tương đối liên tục và nhanh chóng.
Nói cô vô tình, nhưng người ta lại liều mạng thay Quyền Hãn Đình báo thù.
Nói cô có tình, nhưng toàn bộ quá trình người ta lại không rơi một giọt nước
mắt nào.
Người phụ nữ bình thường nếu gặp phải loại tình huống này, đầu tiên hẳn đã hét
chói tai nhỉ?
Sau đó là gào khóc?
Cuối cùng nhào tới thi thể lạnh lẽo cứng đờ của người đàn ông, cực kỳ bi
thương?
Tóm lại, không phải là loại phản ứng này của Thẩm Loan.
Cô quá bình tĩnh, bình đến như một cỗ máy có thể ngay lập tức che giấu cảm
xúc của mình. Cũng không biết cuối cùng phải xảy ra chuyện gì, thừa nhận nỗi
đau như thé nào, mới có thể làm cô tan vỡ đến mức toát ra một tia yếu đuối?
Thiệu An Hành nhìn ở trong mắt, buồn ở trong lòng.
Buồn cho Quyền Hãn Đình.
Trong nhận thức của anh ta, phụ nữ đáng sợ nhất có hai loại ---
Kẻ giết người không nhận người thân, độc phụ lòng như rắn rết.
Nhưng bây giờ... Anh ta cảm thấy còn có một loại, cũng đáng sợ như vậy.
Đó chính là loại như Thẩm Loan, người phụ nữ có trái tim mạnh mẽ.
Đầu tiên, trong lòng loại phụ nữ này có chấp niệm, lòng thù hận còn cho các cô
sức mạnh lớn hơn cả lòng hy vọng, cũng càng u ám hơn; tiếp theo, vì chấp niệm
này, có thể trả bất cứ giá nào, cho dù là mạng.
Mà trên đời này không kể là đàn ông hay phụ nữ, người có tài lại liều mạng là
khủng bố nhất.
Thiệu An Hành không biết Quyền Hãn Đình chọn thế nào, phụ nữ tốt hơn có
hàng ngàn, lại cố tình chọn Thẩm Loan.
Đây là cái hố to!
Nhưng người đang ở trong hố không những không muốn nhảy ra, ngược lại còn
thích thú, hát vang: "Tôi có vợ, tôi quang vinh, mấy người đều là chó độc thân,
đố kị và ghen ghét đều chấp nhận, tôi hạnh phúc tôi trâu nhất!"
Đau răng! Đau tai! Đau cả người!
Thật ra cũng không phải Thẩm An Hành có thành kiến gì với Thẩm Loan, chỉ là
cảm thấy Quyền Hãn Đình ở bên cô xác định sẽ bị ăn chắc, sau đó từng bước
từng bước chạy như điên trên con đường trung khuyển!
Anh ta có chút đau lòng cho người anh em này.
Nhưng mà người ta tự mình nguyện ý, tung ta tung tăng nhảy nhót, vậy anh ta
cũng không còn gì để nói.
Tình yêu ơi, mày luôn là ---
Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.
Một đắt giá, một rẻ mạt.
...
Lại nói trong video khi Thẩm Loan cầm bình rượu lên, mọi người cũng không
khỏi ngừng thở trong nháy mắt đó.
Ngay cả Sở Ngộ Giang và Lăng Vân cũng nhịn không được nuốt nuốt nước bọt,
ánh mắt chă chú.
Tuy rằng lúc đó bọn họ ở hiện rường, nhưng vội vàng so chiêu với một nam một
nữ bên phía Tổng Cảnh, cho nên vẫn chưa chú ý tới Thẩm Loan đã đến.
Đến khi.
Tiếng bình rượu vỡ vụn vang lên.
A Hướng ngã xuống mặt đất cái ầm, toàn thế giới như rơi vào lặng im chết
chóc.
"Má --- đây là ai? Động tác nhanh như vậy?" Vậy mà thay Tống Cảnh chắn lại,
hại anh ta không có hình ảnh anh hai bị vỡ đầu như vậy?
Lục Thâm tỏ vẻ: Không có gì! Thật là chán!
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân còn tốt, dù sao cũng đã biết kết quả trước, cho nên
không thấy vọng như vậy.
Nhưng vẻ mặt tiếc nuối kia của ngũ gia anh là gì thế?!
"Mau xem, còn có đoạn sau! Thẩm Loan trực tiếp đánh với nhị ca! Trời má!
Can đảm đấy của cô ta từ đâu ra thế? Đó là Tống Cảnh đó, sao cô ta dám?"
Dù sao, Lục Thâm không dám.
Thiệu An Hành: "... Lão lục làm sư phụ dạy không tồi."
Mấy chiêu kia của Thẩm Loan rất tốt, nhưng sức lực còn hơi yếu một chút.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng cũng không ngoài ý muốn, Thẩm Loan bị Tống
Cảnh phản ứng kịp rồi ra tay, thế nghìn cân treo sợi tóc ---
"Tới tới! Lục ca anh hùng cứu mỹ nhân."
"Động tác này của gia đúng là xuất sắc tận trời." Phim thần tượng còn không
dám diễn như vậy.
"Phản ứng của lão lục có phải có chút chậm không?"
"Ngũ ca, anh không hiểu à? Trong lúc nguy cấp ra mặt mới có thể bày ra cảm
giác tồn tại! Ra tay sớm, thì không đáng giá nữa."
"Là như vậy à?"
"Tất nhiên!" Lục Thâm thuận miệng một tiếp, nói xong mới phản ứng lại giọng
nói này hình như không đúng, không phải của Thiệu An Hành, là phụ nữ!
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười như không cười của
Thẩm Loan, run rẩy cả người, đồng tử co lại.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đứng lên từ trên ghế sô pha.
"Cô Thẩm!" Giọng nói to lớn vang dội, như đang hô khẩu hiệu.
Cho rằng giọng lớn thì có thể che dấu chột dạ sao?
Ha ha.
So ra thì Thiệu An Hành bình tĩnh hơn nhiều: "Em dâu."
"Ngũ gia, tôi nhớ anh vẫn luôn không thích xem chuyện ồn ào mà."
"Đúng là không thích." Anh ta là người làm nghiên cứu, yêu yên tĩnh nhất, sợ
người khác quấy rầy.
Thẩm Loan nhướng mày.
Chỉ nghe anh ta nghiêm trang nói: "Nhưng chuyện này không tính là chuyện ồn
ào."
"..."
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân nhanh nhất, quay đầu, đã không nhìn thấy người.
Bỗng dưng, bên môi Thiệu An Hành nở nụ cười.
Vẻ mặt Thẩm Loan khó hiểu.
"Gặp được cô, lão lục có phúc không cạn." Một người phụ nữ chịu vì mình mà
liều mạng, Quyền Hãn Đình ngủ cũng cười tỉnh.
Thiệu An Hành nói xong, xoay người rời đi.
Thẩm Loan chớp mắt, nhìn theo bóng dáng người đàn ông biến mất ở cửa thang
máy, cô đây là... Được khen trá hình?
Thật ra Lục Thâm cũng muốn chạy vào, nhưng không được ---
Anh ta ngồi ở trên sô pha, Thẩm Loan lại đứng ở trước mặt, chạy thế nào? Chạy
đi đâu?
"Tiểu thất gia, video đẹp không?"
"Tạm, tạm được."
"Ồ, vậy anh nói cho tôi biết, "tạm được" là như thế nào?"
"Chuyện này..."
Thẩm Loan ngồi ở bên cạnh anh ta, mi mắt cong cong, ý cười nhẹ nhàng:
"Không vội, từ từ suy nghĩ."
"Ha ha..." Anh ta cười gượng hai tiếng, ra vẻ thoải mái mà nhún nhún vai: "Cốt
truyện ly kỳ, diễn viên lại giỏi, đặc biệt là động tác đó làm khá đúng chỗ!"
"Bình thường tiểu thất gia rất thích xem phim điện ảnh à?" Thẩm Loan đột
nhiên hỏi.
"... Thỉnh thoảng xem." Anh ta không biết đối phương muốn làm gì, nhưng bài
học lúc trước nói cho anh ta biết, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt, cho nên
trước khi lời ra khỏi miệng, Lục Thâm phải cân nhắc nhiều lần.
"Xem xong có thói quen đánh giá phim điện ảnh sao?"
Anh ta lắc đầu.
Đánh giá phim? Trò đùa gì vậy? Từ nhỏ đến lớn anh ta ghét nhất là viết văn.
Hai chân Thẩm Loan bắt chéo, dáng ngồi lười biếng: "Nhưng vừa rồi tôi thấy
anh đánh giá rất hăng say mà?"
"Ha ha ha... Chuyện đó... Tùy tiện nói một chút thôi..." Lục Thâm cười đến co
rút cả mặt.
Đúng lúc này Quyền Hãn Đình đi ra từ thư phòng, Thẩm Loan chạy tới: "A
Đình, vừa rồi tiểu thất gia nói xem vài bộ phim hành động, còn viết đánh giá
phim nữa, muốn cho anh nhìn xem cách hành văn của anh ta như thế nào."
Lục Thâm nghe vậy, cả người đều không ổn.
"Nó? Viết đánh giá phim?" Vẻ mặt Quyền Hãn Đình như gặp quỷ.
Thẩm Loan híp mắt, nhìn về phía Lục Thâm giả chết trên sô pha.
Người sau xấu hổ đúng lên: "Đúng, đúng là viết đánh giá phim..."
Ánh mắt nghi ngờ của Quyền Hãn Đình tới lui giữa hai người, nhạy bén thấy
được sự gian xảo chợt lóe dưới đáy mắt Thẩm Loan.
Sau đó, anh đã hiểu ---
"Đi, lấy lại đây anh xem." Nếu anh nhớ không lầm, tiểu thất ghét nhất là viết
văn.
Chậc! Nhưng sao Thẩm Loan lại biết được?
Hai người này đang ầm ĩ cái gì?
Tuy rằng nghi vấn không ít, nhưng không ảnh hưởng đến quyết định của lục gia
chút nào ---
Tất nhiên là kiên định đứng ở bên vợ, xin lỗi anh em nhé!
Lục Thâm nhíu mày: "Chuyện đó... Em còn chưa có trau chuốt sửa lỗi... Nếu
không thì..." thôi?
"Ngày mai anh rảnh." Ý là, ngày mai em đưa lên đây, không gấp.
Nói xong, ôm Thẩm Loan rời đi.
Để lại một mình Lục Thâm đứng ở giữa phòng khách còn ngơ ngác: "A a a a ---
đánh giá điện ảnh! Đánh cái lông!"
Mọi người đều xem, dựa vào cái gì mà chỉ nắm mỗi bím tóc của anh ta?!
Hồ ly tinh! Hồ ly tinh!
Lục Thâm đấm gối dựa sô pha mạnh mẽ một lúc, giống như đó là mặt Thẩm
Loan: "Cái gì mà đẹp trai ngây người, ngầu đều là giải giối! Thừa nhận đi, cô là
một con hồ ly tinh, gièm pha nịnh hót, chuyên gây chuyện mà tới!"
Quá đáng!
Rất quá đáng!
Đúng là quá đáng đến mức tận cùng!
Lúc này, Lolita bỗng nhiên xuất hiện, tiếng máy móc ra một sự nghiêm túc:
"Hành vi phá hoại, mời lập tức dừng lại, nếu không sẽ áp dụng thủ đoạn cưỡng
chế!"
Động tác Lục Thâm cứng đờ: "Mẹ --- người máy cũng ức hiếp tôi?! Còn có
thiên lý không?"
Lolita: "Không có thiên lý, bé đây chỉ biết "địa lý", xin hỏi có muốn tra xét
không?"
"..."
"Lục Thâm à, mày sống quá vất vả!" Ôm đầu đau khổ.
Tích tích tích!
"Đang tiến hành kiểm tra --- Lục Thâm! Đã kiểm tra."
Tên họ: Lục Thâm.
Tuổi: Ba tuổi.
Tâm trí: Chưa lớn.
Sở thích: Làm ầm ĩ, e sợ cho thiên hạ không loạn.
Ghét: Viết văn, ăn khổ qua.
...
"Mẹ! Thì ra là con khốn cô đã bán đứng tôi! Nói coi ai đã sửa thiết lập của cô,
thay đổi hết tư liệu của tôi?!" Chỉ có một chỗ không đổi, đó là ghét viết văn!
Khó trách Thẩm Loan vừa ra tay đã đánh rắn ba tấc, hóa ra là con loli đen này
giở trò!
"Tôi tôi tôi --- giết cô!" Lục Thâm bóp cổ cô ta.
Lolita không chút sức mẻ: "Đồ ngu! Người máy không cần thở, không có cảm
giác."
"..."
"A! Sao anh lại sờ ngực tôi?! Đồ lưu manh!"
"Không phải cô bảo không có cảm giác sao? Tôi cứ sờ đấy! Cứ sờ! Cứ sờ!"
"Thu --- tay ---"
Tích tích tích! Tiếng cảnh báo vang vọng khắp phòng khách, sau đó: "Tôi muốn
thay mặt ánh trăng tiêu diệt anh!"
Bịch!
Chỉ nghe một tiếng động lớn, Lục Thâm ngã ở trên mặt đất, vẻ mặt ngốc
nghếch.
Lolita: "Tự đánh giá, ném qua vai, chỉ số hoàn hảo 100 điểm --- Perfect!"
Lục Thâm: "Tôi không sống nữa!"
Thiệu An Hành nghe tiếng cảnh báo nên đi ra từ phòng thí nghiệm: "Đã bảo rồi,
người máy cũng có tôn nghiêm, sao em lại không chịu nghe? Lolita khuyên em
lương thiện, haizz..."
Giữa trưa, Thẩm Loan xuống lầu ăn cơm, Lục Thâm còn đang nằm úp sấp trên
bàn trà ở phòng khách để viết văn.
Nhìn thấy cô, lạnh lùng một hừ một cái, đầu hất lên, giống như con khổng tước
cao ngạo.
Dưới chân Thẩm Loan dừng lại, đổi hướng đi tới hướng của anh ta.
Khổng tước sợ hãi: "Cô cô cô cô... Còn muốn làm gì?!" Đôi mắt nhỏ đề phòng
lại cảnh giác, đen láy, sáng lấp lánh, còn có một chút xíu đáng yêu.
Thẩm Loan cảm giác giống như hai quả nho, tròn vo, quay tròn.
"À, hỏi anh chuyện này." Giọng nói dịu dàng, thái độ tốt đến không thể tốt hơn.
Lục Thâm lui ra sau, quyệt miệng không nói lời nào.
Thẩm Loan thấy thế, đè đầu vai anh ta lại: "Trốn cái gì? Nếu tôi thật sự muốn
làm gì anh, anh cho rằng anh có thể trốn được à?"
Ôi mẹ ơi! Người phụ nữ thật đáng sợ.
"Video lúc sáng đến từ đâu?"
"..."
Thẩm Loan nhếch miệng, tràn đầy ác ý: "Có tin tôi có thể làm anh viết thêm
mười ngày không?" Cô gập đốt ngón tay, gõ lên bàn trà, bên cạnh là "đánh giá
phim" mà Lục Thâm viết cả ngày còn chưa đến một nghìn từ.
Ý uy hiếp cũng quá rõ ràng.
Lục Thâm khai ra: "Sở Ngộ Giang quay."
"Chính anh ta cũng xuất hiện ở trong video, quay như thế nào?"
"Tất nhiên là tìm một nơi để đặt camera lỗ kim trước rồi, ngu ngốc!"
Cũng không phải là Sở Ngộ Giang cẩn thận, thật sự là nhị gia không có lòng tốt,
tất nhiên anh ta phải giấu nghè trước, lỡ may xảy ra chuyện gì, tốt xấu cũng có
chứng cứ.
Cho nên sau khi đi vào phòng tiếp khác, anh ta thừa dịp mọi người không chú ý
đã lắp ráp camera lỗ kim, lại không nghĩ rằng trời xui đất khiến quay được một
màn Thẩm Loan hung hãn như vậy.
...
Thẩm Loan lái ô tô rời sơn trang Đông Li, lập tức lái đến phố Thanh Đồng.
40 phút sau, chiếc Martha nhỏ màu trắng dừng ở trước cửa Paris Night.
Cô xuống xe, đẩy cửa đi vào.
"Chào cô, bây giờ chúng tôi còn chưa bắt đầu buôn bán..."
"Tôi tìm người." Thẩm Loan cắt lời, lập tức lướt qua người phục vụ đi vào bên
trong.
"Tiểu thư, cô không thể..."
"A Khải." Thẩm Loan ngồi ở trước quầy bar.
"Ơ? Vậy mà là cô! Đã lâu không gặp!" Anh ta đặt cái ly pha rượu xuống.
Vẻ mặt người phục vụ khó xử: "Anh Khải, mấy người quen nhau à?"
A Khải vẫy vẫy tay: "Một người bạn của tôi, cậu cứ đi đi, không cần phải xen
vào."
"À à, em đi làm việc trước."
Đuổi người phục vụ đi, A Khải lấy một cái ly rỗng ra, hỏi: "Muốn uống gì?"
"Không cần, tôi tới tìm người."
"Ai? Không phải là tôi chứ?"
"Lệ..." Thẩm Loan ngừng lại, thiếu chút nữa đã quên người làm việc ở đây cũng
không biết tên thật của nhau, chỉ gọi nghệ danh: " A Đàm đâu?"
"Cô tìm cô ấy?"
"Ừ?"
"Tìm cô ấy làm gì? Cùng cô qua đêm à?"
Thẩm Loan nhíu mày.
"À thì, trước kia không phải cô ngủ một người đổi một người sao? Khụ khụ...
Bây giờ lại tới tìm A Đàm, cô ấy thật sự tốt như vậy à?"
"Hỏi ít hơn chút được không! Cô ta đâu?"
Cổ A Khải co rụt lại: "Chỉ đùa một chút thôi mà, đừng nghiêm túc vậy chứ. Còn
A Đàm, sợ rằng hôm nay cô không tìm được cô ấy rồi."
"Có ý gì?"
"Vào bệnh viện, cô ấy cũng đủ thảm, đêm qua khi được đưa ra khỏi phòng
riêng, trên người không có một miếng thịt bình thường..."
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Thẩm Loan ở trước cửa phòng bệnh, hít sâu, đẩy cửa vào.
Lệ Hiểu Đàm đang dựa vào đầu giường để đâm kim, chất lỏng trong bình đã
được truyền vào hơn nửa, nghe tiếng động, giương mắt nhìn ra.
"Là cô?"
Thẩm Loan để hoa và giỏ trái cây xuống: "Rất bất ngờ à?"
"Không nghĩ tới cô là người thứ nhất tới thăm tôi." Cũng là người duy nhất.
Lệ Hiểu Đàm quay sang chiếc ghế cạnh gường, bĩu môi: "Ngồi đi. Không nghĩ
tới cô vậy mà còn sống."
"Vì sao tôi không thể sống?" Thẩm Loan ngồi xuống.
"Cô chạy đến tầng trên à?"
"Ừ."
"Trước kia cũng có người từng lén đi lên, nhưng cuối cùng lại không thể xuống
dưới."
"Ồ."
"Cho nên." Lệ Hiểu Đàm nhìn cô chằm chằm, mắt sáng như đuốc: "Rốt cuộc cô
là ai?"
"Phụ nữ."
"..." Nói nhảm!
"Quên đi, cô không muốn nói thì không nói vậy, dù sao tôi cũng không tò mò
đến mức thế." Cô ta xua xua tay, di chuyển ống truyền dịch, đung đưa trái phải.
Thẩm Loan đỡ một phen, ổn định lại: "Cô cẩn thận một chút."
"Sao cô lại biết tôi ở đây?"
"A Khải nói."
"Cô đến Paris Night?!"
"Sao à?"
Lệ Hiểu Đàm cười nhạt: "Lá gan đúng là lớn!" Cô ta cho rằng hôm qua Thẩm
Loan may mắn tránh được một kiếp, không bị nhị gia bắt được, nhưng hôm nay
cô ngốc này lại tự chui đầu vào lưới.
"Cô nghĩ quá nhiều rồi. Nhị gia biết tôi lên, sau đó thả tôi đi."
Nữ nhân than nhẹ một tiếng: "Muốn tôi khen cô có năng lực sao?"
"Nếu cô không muốn nói, thật ra tôi cũng không sao." Thẩm Loan nhún vai,
dang tay.
"Cô đến bệnh viện làm gì?"
Thẩm Loan chỉ vào hoa và giỏ trái cây bên cạnh: "Rất rõ ràng, tới thăm cô."
"Giữa chúng ta hình như còn chưa có giao tình sâu như vậy nhỉ?"
Thẩm Loan rũ mắt: "Ngày hôm qua, cảm ơn."
Lệ Hiểu Đàm ngừng lại, hình như có chút kinh ngạc hai chữ "cảm ơn" này lại từ
trong miệng người phụ nữ hung hãn như "thổ phỉ" nói ra.
"Thôi đi!" Cô ta lạnh lùng một hừ: "Đó do tôi bị ép."
"Tóm lại cô đã dẫn tôi đến lầu sáu, quá trình không quan trọng, chỉ nhìn kết
quả."
Lệ Hiểu Đàm không nói tiếp.
Thẩm Loan cân nhắc một chút: "Vết thương trên người cô..."
Sắc mặt người phụ nữ hơi đổi, trong mắt nhanh chóng hiện ra sự bối rối: "Lại là
A Khải nói cho cô?"
Thẩm Loan lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra, đưa qua.
Lệ Hiểu Đàm: "Có ý gì?"
"Thù lao cô nên có." Đây cũng là mục đích Thẩm Loan đến Paris Night tìm cô
ta.
Lệ Hiểu Đàm thích tiền, mà đúng lúc cô lại có.
Người phụ nữ nhận lấy, cầm ở trong tay vuốt vuốt, tiền à...
Thẩm Loan: "Bên trong có hai trăm nghìn, mật mã là sáu số một."
"Hào phóng như vậy?" Hai trăm nghìn, đủ, cô ta đi với mấy trăm người khác
mới đủ.
Người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ, cũng cười đến châm chọc.
Giây tiếp theo, sắc mặt bỗng lạnh, trả thẻ lại cho cô: "Tôi thích tiền, nhưng tôi
không cần người khác đồng cảm."
"Đồng cảm?" Thẩm Loan không nhận, chỉ cười lắc lắc đầu.
Lệ Hiểu Đàm nhíu mày.
"Tôi chưa bao giờ đồng cảm với người sống, bởi vì chỉ cần còn mạng, thì không
coi là đáng thương, mà không đáng thương, tất nhiên cũng không cần đồng
cảm. Cô gặp phải tên khách biến thái, bị đánh đến mình đầy thương tích, tôi
thừa nhận có lẽ tôi phải chịu trách nhiệm về mặt này, nhưng tôi sẽ không ôm hết
tất cả mọi thứ lên trên người mình. Đó là chuyện mà thánh mẫu cao cấp mới
làm, rất xin lỗi, tôi không làm được."
"Cho cô tiền, không phải là đồng cảm với cô, cũng không phải là thương hại cô,
là thù lao, thù lao cô dẫn đường. Trừ chuyện đó ra, không còn gì khác."
Thẩm Loan cầm tấm thẻ ngân hàng trong tay: "Tiền của tôi cũng không phải là
cho không, nếu cô đã không cần, tôi cũng sẽ không vội vàng đưa nó nữa. Bây
giờ hỏi cô một lần cuối cùng, trong tấm thẻ này có hai trăm nghìn, cô muốn, hay
không muốn? Một câu."
Lệ Hiểu Đàm hầu như không cần rối rắm: "Muốn! Cô đã nói, đây là thù lao! Tôi
kiếm được nó bằng chính sức lao động của mình, dựa vào cái gì mà không
muốn?"
"Rất tốt." Thẩm Loan đặt thẻ vào trong tay cô ta: "Cầm nó, vứt ra lần nữa, sẽ
không có cơ hội nhặt về nữa."
Lệ Hiểu Đàm lập tức đặt ở dưới gối, ấn nó xuống.
Rất sợ người nào đó cướp của cô ta.
Khóe miệng Thẩm Loan xuất hiện nụ cười, trong nháy mắt người phụ nữ ngẩng
đầu, lại biến mất.
"Vừa ra tay đã là hai trăm nghìn, cô có tiền như vậy?"
Thẩm Loan chỉ cười không nói.
"Quả nhiên, có người vừa sinh ra đã ở vạch đích."
"Làm sao mà cô biết đời đó người đó đều có thể đứng vững đứng ở vạch đích
mà không lui lại?"
Lệ Hiểu Đàm hơi ngẩn ra: "Lui lại?"
"Vạch đích chỉ có một, không chứa được nhiều người. Vì tranh đấu một vị trí
nhỏ nhoi, cạnh tranh còn tàn khốc hơn tưởng tượng của cô. Sinh ra ở vạch đích,
có nghĩa, cô vừa sinh ra đã phải tham gia chém giết, tỷ lệ sống sót cũng không
cao."
"Đâu có đáng sợ như cô nói?" Lệ Hiểu Đàm nhíu mày.
Thẩm Loan vẫn giữ nụ cười, cũng không cãi cọ nhiều.
Nhưng Lệ Hiểu Đàm nhìn ánh mắt của cô thì tin ngay.
"Đừng bao giờ hâm mộ người khác, bởi vì cô vĩnh viễn không biết được cuộc
sống của người đó như thế nào." Thẩm Loan đứng dậy, lấy túi xách: "Cô nghỉ
ngơi cho tốt, tôi đi trước."
Nói xong, ra vẻ rời đi.
"Từ từ..."
Thẩm Loan quay đầu lại: "Còn có chuyện gì à?"
Lệ Hiểu Đàm im lặng, đột nhiên giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều
sửng sốt.
"Cô rất giống với một người thân của tôi." Cô ta nói.
Thẩm Loan bình tĩnh: "Vậy à?"
"Ừ. Cô rất giống với chị gái tôi lúc còn trẻ."
Thẩm Loan không nói tiếp.
Lệ Hiểu Đàm giơ tay xoa gương mặt của mình: "Đôi mắt của tôi cũng giống chị
gái."
"Cho nên?"
"Cô không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao?" Cô ta thốt ra.
Thẩm Loan lắc đầu, trong mắt là sự hờ hững: "Không cảm thấy."
Ánh mắt Lệ Hiểu Đàm ngừng lại, chợt, vẻ tự giễu hiện lên khóe miệng: "Cũng
đúng, cô là một thiên kim nhà giàu, thiên chi kiêu nữ, sao lại lớn lên giống với
loại người như tôi chứ?"
Thẩm Loan: "Cô dưỡng bệnh cho tốt, tạm biệt."
Lần này, Lệ Hiểu Đàm không gọi cô lại nữa, mà rơi vào một sự buồn bã vô cớ.
Sau khi Thẩm Loan rời phòng bệnh, không trực tiếp rời đi, mà tìm được phòng
trực ban của tầng này.
"Chào cô, xin hỏi có chuyện gì sao?" Y tá dò hỏi.
"Cô có thể sắp xếp một phòng đơn cho bệnh nhân trong phòng số 306 không?"
"Cần dịch vụ chăm sóc VIP không?"
"Chuyện này thì không, chỉ cần một phòng đơn là được."
"Để tôi xem..." Cô y tá lấy ra một xấp mẫu đnăg kí, sau khi kiểm tra: "Có, trong
phòng đôi, có thể ở một người, nhưng chi phí sẽ tương đối cao..."
"Không sao, tôi trả."
Lệ Hiểu Đàm thấy cái cahi sắp hết, rung chuông gọi y tá.
Rút kim, mu bàn tay có một mảng xanh lớn.
"Cô đây cũng quá nghiêm trọng rồi, ngày thường chú ý dinh dưỡng, ăn nhiều
thịt protein, kiên trì một khoảng thời gian, tình trạng thiếu máu hẳn có thể cải
thiện được."
"Đã biết, cảm ơn." Lời tuy như thế, Lệ Hiểu Đàm cũng chỉ nghe một chút thôi.
Cô ta cần phải duy trì dáng người, mỗi bữa ăn thịt không phải béo chết à?
"Bây giờ tôi bôi thuốc cho cô, cô cởi quần áo ra, nằm ở trên giường."
"Ở đây?"
"Đúng vậy, có cái gì vấn đề sao?"
"Không có rèm, sao tôi cởi quần áo được?"
Cô y tá nhìn bà lão bên cạnh giường: "Đều là phụ nữ, sợ cái gì?"
Lệ Hiểu Đàm nhíu mày, nắm chặt cổ áo lắc đầu: "Tôi không quen."
"Có gì không quen?"
Cô ta vẫn là lắc đầu.
"Cô đừng như vậy, lại không ai nhìn lén cô."
"Tôi không thích loại cảm giác này."
Cô y tá đã nhíu mày, ánh mắt hơi có vẻ nghiêm khắc: "Mời phối hợp với công
việc của chúng tôi!"
"Vậy... Có thể đến WC không?"
"Cô cái người này sao yêu cầu nhiều như vậy? Cũng không phải bảo cô cởi sạch
hết, lộ phía sau lưng còn làm ra vẻ cái gì?"
Sắc mặt Lệ Hiểu Đàm lạnh lẽo xuống.
Cô ta vốn đã thuộc về loại hình băng sơn mỹ nhân, mặt mày nhạt nhẽo, lúc
không cười như ngưng tụ sương lạnh lại, cho người ta một loại cảm giác cao
cao tại thượng.
Đều là phụ nữ, thật ra phần lớn đều rất ghét loại hình này, cảm giác một ánh mắt
của đối phương đã có thể làm mình hèn mọn như hạt bụi.
Cô y tá cũng không ngoại lệ: "Cô làm gì trong lòng cô không tự biết à? Ngày
thường không ít cởi, tới bệnh viện lại còn làm ra vẻ? Đến mức này à?"
Tôi hôm qua lúc Lệ Hiểu Đàm bị đưa tới, chiếc váy hở hang và vết roi trên
người, mọi người đã sớm có suy đoán với thân phận của cô ta.
Bực bội trong lòng, lời nói cứ buột miệng thốt ra như vậy.
Cô y tá cũng rất sợ hãi, liếc trộm Lệ Hiểu Đàm, thấy vẻ mặt cô ta tái nhợt, chắc
là xấu hổ không chịu được, trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Xấu hổ mới tốt, ngàn vạn đừng tức giận, rất nhiều loại gái đứng đường như thế
này đều không thể nói lý, rất đanh đá, nếu chạy tới khiếu nại lời nói của cô ta,
vậy thì thảm...
"Được rồi được rồi, nếu cô kiên trì như vậy, vậy đến phòng vệ sinh bôi thuốc,
thật là phục cô rồi..." Vì trấn an đối phương, cô ta nhượng bộ đúng lúc.
Lệ Hiểu Đàm mơ hồ nói "cảm ơn", không biết vì sao trong lòng lại rất khó chịu.
Trước kia cũng không phải không bị người ta mắng những lời khó nghe ngay
trước mặt, cô đều cười cười cho qua, không thèm để ý, nhưng lần này không
giống vậy, bỗng cô ta rất khó tiếp nhận loại hèn mọn này.
Có lẽ trước đó không lâu Thẩm Loan nói "Cho cô tiền, không phải là đồng cảm
với cô, cũng không phải là thương hại cô, là thù lao", điều này làm cô ta nếm
được mùi vị được người khác tôn trọng, bây giờ lại bị y tá châm chọc mỉa mai,
so sánh hai bên, chênh lệch rất lớn.
Lớn đến mức trái tim tự nhận là vững chắc kia của cô ta lại có một tia khó có
thể chịu đựng như vậy.
Đột nhiên, một y tá khác đi vào phòng bệnh: "Ai là Lệ Hiểu Đàm?"
"... Tôi."
"Có người đã mở một phòng đơn cho cô, bây giờ thu dọn đồ đạc chuyển qua đi.
Đúng rồi tiểu Lưu, cô bàn giao tất cả bệnh án, sau này để tiểu Từ tới chăm sóc
cô ấy."
Tiểu Lưu chính là y tá mắng chửi người vừa rồi, mà tiểu Từ là "kim bài y tá" do
khoa cô ta công nhận.
"Tiểu Lưu, ngớ ra làm gì? Làm việc đi!"
"... Vâng, y tá trưởng."
Sau đó y tá trung niên đi vào chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Lệ Hiểu Đàm bỗng nhiên mở miệng: "Bà là y tá trưởng?"
"Đúng vậy, là tôi, sao vậy?"
Tiểu Lưu bỗng có một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên ---
"Tôi muốn khiếu nại."
"Khiếu nại ai?"
"Cô ta." Lệ Hiểu Đàm chỉ vào tiểu Lưu sắc mặt tái nhợt, nơi nào còn nửa phần
suy yếu dễ ức hiếp, dáng vẻ hốt hoảng đâu, một đôi mắt sáng ngời, giống như
hai ngọn lửa đang bùng cháy.
Mắt y tá trưởng lộ vẻ kinh ngạc, sau khi dò hỏi cặn kẽ, liên tục xin lỗi, sau đó
hướng về phía tiểu Lưu, sắc mặt âm u đến dọa người: "Cô đi ra cho tôi!"
Lệ Hiểu Đàm ở phía sau hai người buồn bã nói: "Tôi chờ kết quả xử lý rồi mới
chuyển phòng bệnh, nếu không thỏa đáng, tôi trực tiếp tìm viện trưởng của các
người, bảo ông ta cho tôi lời giải thích."
"Cô yên tâm, nếu đúng như vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời!"
Y tá trưởng cười làm lành.
Lệ Hiểu Đàm hừ lạnh, thấy cô ta như dễ ức hiếp lắm sao?
Bây giờ tiểu Lưu có ý nghĩ muốn tát chết cái miệng rộng này của mình...
Thẩm Loan không đi, đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh, nghe xong tổng thể
quá trình.
Quả nhiên, Lệ Hiểu Đàm vẫn là Lệ Hiểu Đàm, người phụ nữ không chịu thua
thiệt.
Đời trước cô đã học với người dì nhỏ này, còn tưởng rằng sống lại một đời có
thể bình tĩnh, sự thù địch cũng nhạt đi rất nhiều, nhưng sự thật chứng minh,
giang sơn dễ đổi bản tính khò dời, cô không chỉ không trở nên thản nhiên như
Phật, ngược lại còn làm sự không chịu thua thiệt trở nên nặng hơn?
Thẩm Loan không khỏi tự nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.