Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 383: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 383



"Thẩm Yên không phải con gái nhà giàu sao? Cô ấy không thiếu tiền, sao lại

làm chuyện bắt cóc tống tiền ngu xuẩn này?"

"Ai biết được? Chắc rảnh rỗi quá không có việc làm, tìm chút kích thích!"

"Hai cô không phải bạn cùng phòng sao? Hằng ngày cô ấy có biểu hiện lạ

thường nào không?"

"Là bạn cùng phòng, nhưng chúng tôi không quen biết. Nói đúng ra, người ta là

con nhà giàu chướng mắt những người tầm thường như chúng tôi."

Thẩm Yên lớn lên xinh đẹp, gia thế lại tốt, ở trường học lại nổi tiếng, nhưng

quan hệ với bạn bè không tốt, chuyện này Dương Lam đều biết.

Nhưng Thẩm Yên đối đãi với bạn cùng không thể nói chu toàn mọi mặt nhưng

ít ra cũng chân tình.

Mỗi lần quay lại trường, cô ta đều kêu người làm trong nhà làm một ít đồ ăn

ngon mang theo, còn đặc biệt dặn dò làm nhiều một chút để cô ta chia cho bạn

cùng phòng.

Thông thường, đến sinh nhật ai đều tặng quà giá trị lên đến mấy chục ngàn.

Thỉnh thoảng còn mời mọi người đến nhà chơi.

Dương Lam cũng đã gặp mấy cô gái này, vây xung quanh tiểu Yên, ăn những

món điểm tâm tinh xảo, gọi bà ta một tiếng dì, giọng nói ngọt ngào, nụ cười

càng ngọt hơn.

Ôi...

Tiểu Yên xảy ra chuyện mới bao lâu? Những người này đã chờ không nổi muốn

dẫm một chân?

Thói đời nóng lạnh, tình người đạm bạc.

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cũng đã qua hơn hai tháng, Dương Lam đã nếm

đủ sáu chữ âm thầm chịu đựng cay đắng.

...

Trở lại bệnh viện, bà ta để tài xế đi trước.

"Buổi tối không cần tới đón, tôi ở lại bệnh viện với tiểu Yên."

Mấy ngày nay, phần lớn thời gian bà ta đều như vậy, thỉnh thoảng mới về nhà,

chỉ mong ngóng chăm sóc Thẩm Yên, để cô ta tỉnh lại sớm một chút.

"Bà chủ..."

Dương Lam quay đầu lại, không nhịn được nhíu mày: "Còn có việc sao?"

Tài xế muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì nói đi."

"Thật ra... Chỗ cô hai có bác sĩ và y tá chăm sóc, bà không cần ngày nào cũng

đến đâu."

Sắc mặt Dương Lam trầm xuống, liếc mắt đánh giá anh ta: "Nếu tôi nhớ không

nhầm, anh là người làm trong nhà, phải hiểu rõ quy củ, lời nào lên nói, lời nào

không nên nói! Làm cho tốt bổn phận tài xế của mình, còn những chuyện khác,

không nên quản thì đừng tùy tiện xen mồm vào."

Người đàn ông trung niên đỏ rực hai mà: "Xin lỗi bà chủ, tôi không có ý

khác..."

"Nếu không có ý khác, những lời như vừa rồi sau này đừng bao giờ nói nữa."

Bà ta Dương Lam làm việc, còn chưa tới lượt một tài xế tới khoa tay múa chân.

"Xin lỗi! Tôi nói như vậy chỉ là muốn nhắc nhở bà, sau này sẽ không..."

Người đàn ông cúi đầu, dáng vẻ thành khẩn nhận sai.

"Nhắc nhở?" Dương Lam mẫn cảm bắt đúng trọng tâm từ lời nói bóng gió của

ông ta: "Nhắc nhở cái gì?"

Tài xế nhìn trộm, phát hiện bà chủ không có khuynh hướng tiếp tục nổi giận,

ông ta mới chần chừ ấp úng mở miệng: "Gần đây bà hầu như toàn ở bệnh viện

với cô hai, khó tránh khỏi lơ là ông chủ..."

Thẩm Xuân Giang?

Dương Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt căng thẳng: "Ông ta có nhân tình

bên ngoài?"

Sắc mặt tài xế thay đổi: "Tôi, tôi cũng không rõ lắm... Chỉ là gần đây ông chủ

hầu như đêm nào cũng qua đêm ở bên ngoài..."

Nói đến đây, nếu Dương Lam còn chưa rõ, vậy phí công làm bà chủ nhà họ

Thẩm nhiều năm như vậy!

Thẩm Xuân Giang giỏi lắm!

Bà ta ở bệnh viện với con gái, cực cực khổ khổ, cực nhọc ngày đêm, không thể

nghỉ ngơi yên ổn; ông ta lại ở bên ngoài với người tình, tìm hoan mua vui, vui

đùa sung sướng!

Dương Lam tức phát run cả người, hai đứa con gái một đứa đi mất, một đứa

nằm viện, bây giờ ngay cả chồng cũng biền thành chồng của người khác.

Đả kích hết lần này đến lần khác, thể xác và tinh thần của bà ta đều mệt...

Không... Không thể lùi bước... Từ khi gả vào nhà họ Thẩm, bà tà đã bắt đầu

phải chiến đấu rồi. Bây giờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, áo giáp trên người

còn chưa bỏ xuống sao bà ta có thể dễ dàng nhận thua?

"Bà chủ?"

Dương Lam bỗng hoàn hồn, thần sắc vốn đang nghiêm khắc thoáng chốc dịu

dàng lại, nở một nụ cười với tài xế: "Ngại quá, vừa rồi tôi có hơi nặng lời, hiểu

lầm ông."

"Không... Không sao... Bà đừng nói như vậy."

"Chuyện này tôi nhớ kỹ, sau này tôi sẽ để ý chỗ ông chủ, sẽ cất nhắc ông."

Tài xế vui vẻ, liên mồm đồng ý: "Bà yên tâm, nhất định tôi sẽ làm tốt."

Dương Lam lấy ra một tấm thẻ mua sắm từ trong túi: "Đây là người khác tặng

cho tôi, đúng lúc tháng này hết hạn, tôi cũng không có cơ hội sử dụng đến, nếu

ông cảm thấy còn dùng được thì lấy mà dùng."

Tài xế nhận lấy, tất cung tất kính: "Cảm ơn bà chủ."

Nói xong, liếc nhìn mệnh giá, 8000 nhân dân tệ!

"Bảy rưỡi tối tới đón tôi, đã lâu không ở nhà không biết trong nhà đã thành ra

cái gì."

"Vâng, bà chủ. Buổi chiều khi tới đón ông chủ tôi sẽ tìm cơ hội nhắc tới."

Dương Lam vừa lòng nhìn ông ta một cái: "Rất tốt."

Trong lòng có chuyện, trên đường đến phòng bệnh Dương Lam đều cau mày,

lúc đến nơi, thấy dáng vẻ ngủ bình yên của con gái, nỗi u sầu giữa mày của bà

ta mới biến mất.

"Tiểu Yên, mẹ quay lại rồi đây, vừa đến trường học một chuyến."

Đáp lại bà ta chỉ có sự yên lặng.

Lúc đầu Dương Lam còn chua xót muốn khóc, nhưng từ từ bà ta cũng đã quen

với trạng thái nói chuyện không ai đáp lại này.

"Mầy người bạn cùng phòng của con... đều rất quan tâm con, còn nói muốn tìm

thời gian tới bệnh viện. Tiểu Yên, nếu con có thể nghe thấy thì tỉnh lại sớm một

chút..."

"Đêm nay mẹ có chút việc, không thể ở lại với con, sáng mai mẹ lại tới, được

không?"

Dương Lam lải nhải nói rất nhiều, bỗng nhiên, ánh mắt ngừng lại, dừng trên tủ

đầu giường.

Có một quả táo được gọt vỏ đặt trên cái đĩa trắng, có lẽ đã lâu, dưới tác dụng

của oxy hoá mặt ngoài quả táo đã ngả sang màu nầu.

Tầm mắt dời di, Dương Lam phát hiện có thêm một rổ hoa quả và một bó hoa

bách hợp, bà ta không nhịn được nhíu mày, gọi nhân viên điều dưỡng tới.

"Trong lúc tôi rời đi, có ai đã tới sao?"

"Hả? Tôi... không rõ lắm."

"Ai tới phòng bệnh cô cũng không biết, tôi bỏ tiền mướn cô có ích gì?!"

Nhân viên điều dưỡng cũng rất tủi thân: "Chúng tôi chăm sóc người bệnh,

không thể nào một ngày 24 giờ đều ở phòng bệnh, có đôi khi phải đi làm việc

khác, không chú ý tới..."

Nhân viên điều dưỡng do bệnh viện chỉ định, chi phí thanh toán tính vào chi phí

thanh toán bình thường.

Rất nhiều lúc, một nhân viên điều dưỡng thường thường phải đồng thời chăm

sóc nhiều bệnh nhân, lúc vội khó tránh khỏi sơ sẩy.

"Được rồi, từ ngày mai trở đi, cô không cần tới nữa! Tôi sẽ tìm người khác."

Nhân viên điều dưỡng bĩu môi: "Cũng được."

Cô ta không thiếu một phần công việc này, với số tiền như thế, cô ta thà phục vụ

những người trung lưu, cũng không muốn tiếp xúc với loại bà chủ nhà giàu lắm

tiền nhiều của như Dương Lam này.

Không chỉ lắm yêu cầu, còn không thông cảm cho người khác, cô ta chịu đủ rồi,

đúng lúc có thể giải thoát.

"Đi ra ngoài!"

Nhân viên điều dưỡng hừ lạnh: "Có tiền ghê gớm lắm sao? Kéo cái gì mà kéo?

Còn không phải đều sẽ sinh bệnh, sẽ già sẽ chết, bày ra dáng vẻ cao cao tại

thượng cho ai xem chứ?"

Cô ta là nhân viên bệnh viện ngoài biên chế, không sợ khiếu nại.

Không thể ở lại bệnh viện này còn có thể đổi sang bệnh viện khác, không sợ,

mới dám nói những lời này.

"Cút! Cô cút ra ngoài cho tôi —"

Có thể nói hôm nay Dương Lam không suôn sẻ tới cực điểm, càng lúc càng bực

mình.

...

Cuối tuần, Thẩm Loan hẹn Miêu Miêu đi dạo phố.

Sức chiến đấu của phụ nữ trước nay không thể khinh thường, đặc biệt, là hai

người phụ nữ này.

Thời tiết tháng mười hai, âm u lạnh lẽo, gió lạnh giống dao nhỏ cứa vào mặt.

Cũng may, hai người đều có khăn quàng cổ.

Thẩm Loan khoác một chiếc áo lông lạc đà, đi boots, giống như người mẫu xuất

hiện trên trang bìa của tạp chí.

Miêu Miêu mặc một chiếc áo khoác bông trùm đầu với một chiếc khăn quàng

cổ, khiến khí sắc cô ấy rất tốt.

Một đôi giày trắng, giản dị lại hào phóng.

Thẩm Loan thích Miêu Miêu ở chỗ cô ấy rất tỉnh táo.

Dù là đáng giá người khác hay đối với bản thân, cô ấy đều nhận xét ở góc độ

khách quan nhất, phân tích một cách chuyên nghiệp, sau đó mới đưa ra phán

đoán chuẩn xác nhất.

Ví dụ như chuyện mặc quần áo trang điểm, tuy Miêu Miêu khen Thẩm Loan

mặc áo khoác đẹp, nhưng bản thân cô ấy sẽ không bao giờ mặc thử.

"Quần áo chọn người, càng chọn dáng người. Cô mặc đẹp, chưa chắc tôi mặc đã

đẹp."

Cho nên, cô ấy chọn một bộ đồ độn bông giản dị và có mũ trùm đầu để che

khuyết điểm trên cơ thể.

Hai người dừng xe xong, đi thang máy lên tòa bách hóa, Thẩm Loan bọc khăn

quàng cổ, hơn nửa khuôn mặt đều giấu bên trong, chỉ lộ nửa sống mũi cao thẳng

và đôi mắt đen nhánh.

"Tổng giám đốc Thẩm, cô sợ lạnh à?"

Thẩm Loan gật đầu: "Sợ."

Mùa đông ở Ninh Thành không quá tốt, điều này cô đã được trải qua ở kiếp

trước.

Không giống tuyết trắng bay bay ở phương bắc, cũng không thể so với mùa

xuân ấm áp ở phương nam, ở giữa là cái lạnh ngấm vào tận xương cốt, thấm vào

từng lỗ chân lông.

Không thấy tuyết, cũng không thấy ánh mặt trời, chỉ có tối tăm.

Phải qua ba bốn tháng mới dần dần ấm lại.

"Cô không sợ sao?" Thẩm Loan hỏi lại cô ấy.

Miêu Miêu nhếch miệng để lộ hàm răng đều trắng muốt, mi mắt cong cong:

"Vẫn ổn. Có thể bởi vì tôi hơi nhiều mỡ cho nên hiệu quả chống lạnh rõ rệt."

"Vậy sao?" Thẩm Loan nhướng mày, có phải cô ấy còn muốn cố gắng mập

thêm chút nữa không?

Bây giờ cô đã tăng thêm bốn cân rưỡi so với hồi mới về nhà họ Thẩm, tình

trạng thiếu dinh dưỡng cũng được thay đổi rất nhiều, sắc mặt cũng từ tái nhợt

trở nên trắng hồng.

Mỗi lần thấy cô cân, câu mà Quyền Hãn Đình nói nhiều nhất chính là —

"Nên béo thêm mấy cân nữa, sờ lên mới thích."

Nhưng Thẩm Loan cảm thấy duy trì tình trạng như bây giờ là được, béo quá ảnh

hưởng mỹ quan, mà gầy quá lại thành cây gậy trúc.

Không nhiều không ít lại tốt.

"Miêu Miêu, gần đây cô... có phải áp lực lớn quá không?"

"Hửm?" Cô ấy nghi ngờ nhìn Thẩm Loan một cái: "Vì sao hỏi như vậy?"

"Tôi cảm thấy hình như cô gầy đi."

Chân nhỏ đi một vòng, hai cằm cũng không còn rõ như trước.

"Thật vậy hả?!" Miêu Miêu vui sướng bắt lấy tay cô, thiếu chút nữa nhảy dựng

lên.

"Cẩn thận, đây là thang máy."

"Ồ." Cô ấy le lưỡi, không dám lên cơn nữa.

"Cô đang giảm béo sao?"

"Ừm, tôi đăng ký chương trình tập luyện ở phòng gym, tập được gần nửa tháng

rồi."

Thẩm Loan nhướng mày, thâm ý nhìn cô một cái: "Trước kia không phải cô bảo

béo là bản lĩnh, không ai có thể khiến cô từ bỏ đống mỡ của cô sao?"

Miêu Miêu chớp chớp mắt: "Nói như vậy không sai, nhưng tôi cảm thấy vẫn

nên cố gắng một chút, quá béo ảnh hưởng đến khỏe mạnh."

"Chẳng lẽ đã xuất hiện người có thể khiến cô hạ quyết tâm vứt bỏ đống mỡ này

hả?"

Miêu Miêu lắc đầu.

Đinh!

Đúng lúc thang máy tới nơi, hai người đi ra ngoài, quẹo vào cửa hàng thứ nhất

ở bên tay trái.

Là cửa hàng cao cấp chuyên bán túi.

Thẩm Loan vừa xem vừa trêu ghẹo: "Thật sự không phải?"

Miêu Miêu chần chừ một lát, giống đang cẩn thận tự hỏi vấn đề này: "Cũng coi

như vậy đi."

"Nghe giống như rất miễn cưỡng?"

"Tôi giảm béo công nhận là vì để hình tượng bản thân nhìn khá hơn chút, không

tệ như trước, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ giảm béo

thành công, sau khi gầy thành người đẹp, có thể cùng anh ấy thế này thế kia."

Khi Miêu Miêu nói lời này rất bình tĩnh, không có chút dáng vẻ ngượng ngùng

và hưng phấn của cô gái đang yêu thầm nên có.

Cô ấy biết bản thân mình thế nào, trước kia không hy vọng xa vời, bây giờ cũng

sẽ không nhớ thương.

Chẳng qua, bây giờ người kia cách quá gần cô, cô không muốn bản thân phì

thành quả bóng nhỏ lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh ta, tuy anh ta cũng sẽ không

chú ý đến cô, nhưng Miêu Miêu vẫn rất để ý.

Loại "để ý" này không vì xu nịnh người khác, chỉ vì chính mình sung sướng.

Cho nên, cô ấy nghĩ nghĩ, vẫn quyết định giảm béo.

Lại nói, bác sĩ đã ân cần dạy bảo vô số lần, nhắc nhở cô nên giảm số cân bây

giờ của cô ấy, nếu không rất dễ uy hiếp đến tình trạng khỏe mạnh.

Đây là lần thứ hai Thẩm Loan nghe thấy cô ấy nói những lời này.

Lần đầu tiên là ở đường cây xanh ở học viện Khởi Hàng, các cô bắt gặp một đôi

nam nữ cùng lớp náo loạn đòi chia tay, quan điểm lúc ấy của Miêu Miêu khiến

cho cô vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì quá xuất sắc, cho nên chỉ đừng xem từ xa, không tiện tới gần.

Lúc ấy Thẩm Loan còn chưa phát giác ra điều gì, bây giờ lại nghe cô ấy nói, lập

tức phản ứng lại —

"Cô đã có người thích."

Cô dùng câu khẳng định.

Miêu Miêu cũng không xấu hổ, vừa lật xem chất da của túi vừa cười sửa lại cho

đúng: "Là " yêu thầm ", không phải " thích "."

"Không giống nhau sao?"

"Yêu thầm là kịch một vai, mà thích rất có thể từ một người đơn ca biến thành

hai người Song Hoàng."

Thẩm Loan không đồng ý, đưa chiếc túi cô vừa ý cho người phục vụ, sau đó

phản bác Miêu Miêu: "Yêu thầm cũng thành công, cô nói như vậy quá bi quan."

Miêu Miêu thở dài nhưng không nghe ra một chút phiền muộn nào, ngược lại

lại bình chân như vại.

"Thông thường yêu thầm mà cuối cùng thành công thì 99% đều là song hướng

yêu thầm, xác suất 1% còn lại quá thấp, coi như bằng không =."

Thẩm Loan phải thừa nhận, lời này thật sự có lý.

Cô không cãi nổi Miêu Miêu, ngược lại lại bị Miêu Miêu phổ cập khoa học.

Lúc sau cũng không hề rối rắm vấn đề "Yêu thầm có thể thành hay không" này,

mà hỏi cô ấy: "Bắt đầu từ khi nào?"

Ánh mắt Miêu Miêu trống rỗng, phảng phất như lạc vào hồi ức xa xăm, chợt,

bên môi nở một nụ cười nhạt: "Rất sớm, không biết đã từ bao nhiêu năm trước."

"Vậy vì sao bây giờ mới..."

"Bởi vì gần đây tôi lại gặp anh ấy." Miêu Miêu cười rất vui vẻ: "Anh ấy còn đẹp

trai, càng có sức hút hơn so với trước kia." Cũng càng khiến cho người khác

phải rung động.

Thẩm Loan không hỏi đến cùng người đó là ai, tin rằng cô có hỏi, với tính cách

của Miêu Miêu chắc sẽ không mảy may suy nghĩ mà nói cho cô biết, nhưng cô

không nhàm chán như vậy, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu riêng tư của

người khác quá nhiều.

Người là một cá thể tồn tại độc lập, bạn bè thân thiết đến đâu cũng phải chừa ra

khoảng cách nhất định, nếu không sẽ không thở nổi.

Nhưng có thể khẳng định người mà Miêu Miêu yêu thầm nhất định vô cùng

xuất chúng.

Xuất chúng đến nỗi khiến cô ấy nhìn thấy thôi đã lo sợ.

Lúc sau hai người không đề cập đến vấn đề tình cảm nữa mà chuyên tâm mua

sắm.

Thẩm Loan mua một lúc ba cái túi, màu sắc khác nhau, nhưng đều khá tối màu

hợp với mùa thu đông.

Miêu Miêu kêu to đại gia.

Cô ấy không mua nổi ba cái, nhưng mua một cái thì vẫn có thể.

"Cái màu nâu và cái màu đỏ, cái nào hợp với tôi hơn?" Cô ấy hỏi người phục

vụ.

Người phục vụ: "Màu đỏ."

"Tôi cũng thấy vậy." Miêu Miêu cảm thấy mỹ mãn cà thẻ.

Hai người lại đến cửa hàng quần áo, Thẩm Loan chỉ thử áo khoác, trực tiếp cởi

áo khoác là có thể mặc vào người xem thế nào, đơn giản thô bạo.

Miêu Miêu ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn cô trình diễn thời trang.

"Cái này thế nào?"

Cô ấy gật đầu: "Khá được."

Thẩm Loan: "Cái này thì sao?"

Miêu Miêu giơ ngón tay cái lên: "Đẹp!"

"Vậy cái này?"

"Đẹp."

Thẩm Loan dở khóc dở cười: "Sao tôi thử cái nào cô cũng bảo đẹp là sao?"

"Thật sự đẹp, tôi không nói dối." Miêu Miêu bẹp miệng, tủi thân: "Không tin cô

hỏi các cô ấy đi—" nói xong, chỉ về phái hai cô gái bán hàng đang đứng bên

cạnh.

Hai người lập tức tỏ thái độ —

"Dáng người của cô tốt, khí chất xuất chúng, hoàn toàn có thể chế ngự phong

cách quần áo của cửa hàng của chúng tôi, tất nhiên mặc cái nào cũng đẹp."

"Vóc dáng cô cao, lại gầy, đặc biệt thích hợp với phong cách Âu Mỹ, ví dụ như

cái áo khoác kia, còn có áo khoác da, đều rất hợp."

Cuối cùng, bàn tay Thẩm Loan vung lên, mua tất.

Cửa hàng cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà, Thẩm Loan để lại địa chỉ và số di

động, tiêu sái rời đi.

Miêu Miêu nhìn mà kêu trời: "Đại gia, đúng là khác biệt."

Tiếp theo đến cửa hàng giày.

Thẩm Loan nhìn trúng một đôi ủng ngắn, màu đen, tua retro, hợp với chiếc áo

khoác cô vừa mua.

Miêu Miêu cũng chọn một đôi, giày cao gót mũi nhọn, màu nude.

"Cô chắc chắn mùa này mua đôi này hợp?"

"Hi hi... Tôi mua về, chờ mùa xuân mới đi." Cũng không biết lúc ấy cô ấy đã có

thể gầy như tia sét chưa?

Tháng mấy tốt nghiệp Khởi Hàng?

Nghe nói, sẽ chụp ảnh tốt nghiệp, hiệu trưởng và giáo viên hướng dẫn đều sẽ

xuất cảnh.

Mua xong giày, hai người đến cửa hàng nội y, là một thương hiệu nước ngoài

được biết đến với sự gợi cảm.

"Chào mừng quý khách."

Thẩm Loan dựa theo size thường ngày hay mặc chọn hai chiếc, đều là màu đen.

Nhân viên bán hàng đảo mắt qua ngực cô muốn mở miệng lại thôi.

"Có vấn đề sao gì?" Thẩm Loan dò hỏi.

"Hình như ngài không vừa size này."

"?"

Thẩm Loan cúi đầu, gần đây cô cảm giác nội y hơi chật, tưởng là do tăng cân

nên không quan tâm lắm.

"Nếu không, tôi lấy một chiếc hơn một size cho ngài thử?"

"Được."

Quả nhiên, sau khi thử chiếc lớn hơn một size thực sự hợp hơn.

Tuy vẫn là cup B, nhưng cũng coi như có chút thành tựu.

Suy cho cùng, đồng thau loại một và đồng thau loại ba vẫn có sự khác nhau, ít

nhất không lép.

Miêu Miêu nghĩ thầm, đây không phải công lao của Lục gia sao?

Nhân viên mua hàng lại lấy thêm một chiếc khác: "Đây là loại chúng tôi mới ra

mắt, chức năng nâng ngực và định hình rất tốt, ngài muốn thử một chút không?"

"Có màu khác không?" Thẩm Loan vẫn luôn mặc màu đen, mà đối phương đưa

màu da.

"Xin lỗi, loại này chỉ có màu này. Nghe nói, nhà thiết kế lúc phác thảo có nghĩ

đến ba màu đen, đỏ, nude, nhưng sản phẩm thử làm ra mới thấy không đủ gợi

cảm, cuối cùng lựa chọn màu gần giống với màu da nhất."

Miêu Miêu đi theo ở một bên xúi giục: "Thử xem sao, không thích có thể không

mua, lỡ như thật sự rất tốt thì sao?"

Thẩm Loan thử mà không thích lắm.

Lúc thử xong, vẻ mặt nhân viên bán hàng chờ đợi nhìn cô.

Thẩm Loan trực tiếp đưa thẻ: "Tính tiền."

Miêu Miêu không nhịn được cười trộm, thò lại gần: "Xem ra thật sự rất gợi cảm

nha ~"

Nếu không Thẩm Loan chắc chắn sẽ không mua.

Nhân viên bán hàng nghe thấy vậy: "Thưa cô, thật ra chiếc này chỗ chúng tôi có

size cúp D siêu lớn, cô cũng có thể thử xem."

Hai má Miêu Miêu hồng rực.

Thẩm Loan ra vẻ kinh ngạc: "Hóa ra là cup D nha? Như vậy có thể nói, khó

trách nhô ra nhiều so với người bình thường."

Miêu Miêu: "..."

Bây giờ người được khuyên mua biến thành Miêu Miêu.

Nhân viên bán hàng: "Ngực cô thật sự rất hợp, tin vào ánh mắt của tôi, tuyệt đối

không sai."

Thẩm Loan: "Đi đi, thử xem mà thôi, mua hay không nói sau."

Miêu Miêu đỏ mặt, nhận cái size cup D siêu lớn từ tay nhân viên bán hàng,

xoay người vào phòng thử đồ.

Mười phút sau, lại đỏ mặt đi ra.

"Sao?"

Miêu Miêu lắp bắp: "Mua, mua đi."

Thật sự khá tốt.

Một buổi chiều, hai người như được mùa, xách túi đến gara lấy xe.

Sau đó, ai về nhà nấy.

Chiếc Martha nhỏ của Thẩm Loan đã đem đi bảo dưỡng, ngày mai mới có thể

lấy về, cho nên cô lái chiếc Ferrari đỏ rực của Quyền Hãn Đình.

Không nghĩ tới thế mà anh cũng sẽ mua loại xe này.

Lục Thâm cười hì hì nhảy ra tranh công: "Tôi tặng, cũng không tệ lắm đúng

không?"

Thẩm Loan gật đầu, dù sao cô cũng thích.

Lục Thâm lão đại thở dài: "Đáng tiếc, lục ca một lần cũng không lái, nói loại xe

này chỉ loại ăn chơi trác táng mới lái ra ngoài để tán gái, không phù hợp với nội

hàm trầm ổn của anh ấy."

Nội hàm?

Nội hàm gì?

Nội hàm lưu manh hay là nội hàm háo sắc?

Nhưng, Thẩm Loan không có làm trò hùa theo Lục Thâm, vẫn phải chừa chút

mặt mũi cho người đàn ông của mình.

Sau đó, cô lái xe rời đi.

Thẩm Loan mới ra khỏi gara, còn chưa nhập vào làn chính, bất thình lình nhìn

thấy một hình bóng quen thuộc từ kính chiếu hậu.

Cô nhanh chóng quay xe chạy theo sau.

Đối phương đi bộ, cô lái xe có chút không tiện, cũng may bên cạnh có quảng

trường ngoài trời có thể dừng xe.

Thẩm Loan thanh toán tiền, để nhân viên của bãi đậu xe giúp đỗ xe, còn cô đi

theo bóng dáng kia.

Trên đường, cô kéo cao khăn quàng cổ lên, che khuất nửa khuôn mặt, dùng để

che mặt.

Đi theo rồi đi theo, đi vào một cửa hàng.

Một nam một nữ đi vào vào cửa hàng đồng hồ, Thẩm Loan tiện tay chọn một

chiếc mũ lưỡi trai ở cửa hàng bán đồ trang sức bên cạnh, sau khi đội vào, trực

tiếp nghênh ngang đi vào.

Quả nhiên, cô không nhìn lầm, người kia thật sự là Thẩm Xuân Giang.

Người phụ nữ bên cạnh nhìn rất trẻ, hơn hai mươi tuổi, mặt đầy collagen, dáng

người cũng tốt, khí chất trầm tĩnh.

Tuy Thẩm Xuân Giang đã qua tuổi 40, đã là người trung niên, nhưng hàng năm

chú trọng bảo dưỡng và rèn luyện, nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi, âu phục giày

da, khí độ trầm ổn, đứng cùng người phụ nữ bên cạnh không hề phản cảm, hơn

nữa dáng vẻ thân mật, vừa nhìn đã biết là người yêu.

"Xùy..." Thẩm Loan nhìn chiếc đồng hồ trong tay, khóe mắt lại nhìn vào chiếc

gương ở đối diện, bên trong phản chiếu dáng vẻ tình chàng ý thiếp.

Thẩm Yên bị tuyên án mới qua bao lâu?

Ông ta đã có tâm trạng đưa tiểu tam đi dạo phố?

Quả nhiên thói đời bạc bẽo.

Chuyện này Dương Lam có lẽ sẽ đứng ngồi không yên, sớm hay muộn cũng thị

uy với nhà họ Thẩm thể hiện công khai thân phận vợ chính thức của mình.

"Cái đồng hồ đeo tay kiểu nữ này rất hợp với cô, mỗi con số đều được nạm một

viên kim cương, kim giờ và kim phút đều được làm bằng vàng nguyên chất,

xinh đẹp mà sang trọng..."

Thẩm Loan không mua, nhưng Thẩm Xuân Giang lại mua cho người phụ nữ

kia, lúc quẹt thẻ thanh toán cũng không chớp mắt.

"Hai vị đi thong thả, cảm ơn đã ghé thăm."

Vai chính đã đi rồi, Thẩm Loan tất nhiên cũng nên xuống sân khấu, nhưng cô

dùng di động chụp lại bóng dáng hai người họ.

Đúng lúc người phụ nữ, cho nên chụp được rõ mặt cô ta.

Trở lại sơn trang Đông Li, Thẩm Loan lấy túi lớn túi bé từ cốp xe mang đến

phòng ngủ chính ở lầu hai.

Lúc Quyền Hãn Đình đi vào, nhìn thấy túi lớn túi bé, so le không đồng đều bày

đầy đất.

Thẩm Loan như quốc vương tuần tra lãnh thổ, ngồi ở mép giường nhìn những

cái đó túi, dáng vẻ thích ý.

"Đã về?"

"Ừm."

"Đã mua những gì vậy?"

"Quần áo, giày, túi."

"Không có cho anh?" Quyền Hãn Đình thò qua, hôn vào cổ cô.

Thẩm Loan bị anh làm ngứa, muốn tránh cũng không thể tránh được.

"Không có của anh?" Anh cố chấp hỏi tiếp.

"Em nói không có, anh còn định hôn đến khi nào?"

Người đàn ông nghĩ nghĩ: "Hôn đến khi nào anh vừa lòng mới thôi."

"..."

Thẩm Loan cũng không quên người đàn ông nhà mình, lấy một cái nhỏ nhất từ

trong đồn túi mua hàng đưa cho anh.

"Đây."

"Cho anh?"

"Không cần thì thôi."

"Ai nói không cần?" Anh cướp lấy, bóc ra nhìn nhìn thấy một cái hộp nhỏ.

Là thật sự rất nhỏ, chắc chỉ lớn hơn hộp nhung đựng nhẫn một chút.

Vẻ mặt Thẩm Loan chờ đợi nhìn anh: "Mở ra đi."

"... Nút tay áo?"

"Ừm, thích không?"

Quyền Hãn Đình cầm trong tay, ngắm nghía cẩn thận: "Trên mặt khắc hình...

sói?"

Nhìn qua thì chỉ là một đôi nút tay áo bình thường, nhưng cẩn thận phân biệt sẽ

phát hiện mặt trên có khắc hình.

Thẩm Loan gật đầu, khen anh: "Thị lực rất tốt."

Liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra hình sói.

"Cho nên, vì sao đưa anh hình sói? Hửm?" Bàn tay ôm lấy vòng eo của người

phụ nữ, lại nhẹ nhàng dùng sức, Thẩm Loan đã bị anh ôm vào lòng.

"Anh đoán xem."

Quyền Hãn Đình trầm ngâm một lát: "Sói, uy vũ lại hung mãnh, khen anh theo

cách khác sao?" Người đẹp thơm ngát trong ngực, tâm trạng người nào đó vô

cùng mỹ mãn.

Thẩm Loan lại chỉ cười không nói.

"Hay là nói" sắc mặt người đàn ông trầm xuống: "Em đang mắng anh."

Thẩm Loan: "Mắng anh cái gì?"

Quyền Hãn Đình cắn răng: "Mắng anh là sói háo sắc."

"Ha ha ha... Anh còn rất tự hiểu lấy mình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.