Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan cười được một nửa thì bị xoay người đè trên giường.
Hai tay người đàn ông chống hai bên sườn cô tạo một khoảng cách nhất định
giữa hai người, nhìn cô bằng nửa con mắt, không kềm chế được nụ cười: "Em
mắng anh là sói háo sắc, nếu không làm chút gì đó, thật đúng phải xin lỗi danh
xưng này."
Nói xong, lại tiếp tục hôn cô.
Thẩm Loan cười né tránh, để lộ chiếc cổ trắng nõn, người đàn ông hôn lên,
động tác mạnh mẽ dần dần trở nên dịu dàng.
"Bảo bảo, em thật thơm..."
Lời nói mơ màng, nhẹ nhàng thì thầm.
Thẩm Loan đẩy anh, nụ cười tươi đẹp: "Buồn nôn muốn chết!"
Hơi thở của người đàn ông nóng rực, hôn dọc xuống, trằn trọc lưu luyến xương
quai xanh tinh xảo.
"Bây giờ anh thật sự muốn?" Trời còn chưa tối, cơm tối cũng chưa ăn.
Động tác người đàn ông không ngừng, hàm hồ nói: "Đừng nhúc nhích..."
Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch, nếu bữa tối hai người họ đều mất tích, mấy
người dưới lầu kia không cần đoán cũng biết trên lầu đã xảy ra chuyện gì.
"Anh không sợ mất mặt?"
"Với cô dâu của mình thì gì phải mất mặt? Họ hâm mộ còn không kịp." Xí, một
đám chó độc thân.
Lời này là nói thật · thoát ế thành công · Lục gia khinh bỉ.
Hai tay Thẩm Loan giữ chặt đầu người đàn ông, hơi hơi dùng sức, khiến anh
phải ngẩng đầu.
"Hửm?" Mới hôn được một nửa bị cắt ngang, ánh mắt Quyền Hãn Đình bối rối:
"Đừng lộn xộn..."
Thẩm Loan không chịu.
Đôi mắt người đàn ông lộ ra sự bất đắc dĩ: "Loan Loan..." Mang theo vài phần
khẩn cầu, vô cùng đáng thương.
"Ngoan, ăn cơm tối xong đã." Vừa nói chuyện vừa xoa xoa tóc anh, như đang
vuốt lông chó.
"Nhưng mà..."
Thẩm Loan dùng ngón tay chặn miệng anh lại: "Hư! Không nghe lời."
Giọng nói dịu dàng mềm mại của người phụ nữ khiến trái tim Quyền Hãn Đình
mềm nhũn, không thể chống đỡ.
Hít sâu, đôi mắt của người đàn ông dần dần lấy lại tiêu cự, đứng lên khỏi người
cô, ngửa mặt nằm trên giường.
Thẩm Loan và anh đầu dựa gần đầu, vai kề vai, nghe thấy tiếng thở dốc dồn
dập, cười hỏi: "Khó chịu hả?"
"Em thử xem?" Tên đã lên dây, lại nhẫn nhìn không phát, mấy người đàn
ôngchịu được?
Anh lại không phải Liễu Hạ Huệ.
Thẩm Loan nhấp môi: "Em là phụ nữ sao thử được?"
Quyền Hãn Đình: "..."
Anh vẫn muốn, làm sao bây giờ?
Thẩm Loan cũng nhìn ra anh rất khó chịu, nếu không một chút cũng được?
Lục gia là ai chứ?
Ngay khi thấy sự mềm lòng dưới đáy mắt Thẩm Loan lập tức đè lên người cô:
"Anh biết, em đồng ý..."
Thẩm Loan bĩu môi.
"Anh tốc chiến tốc thắng, có thể đuổi kịp cơm tối."
Cô không nói gì, ngầm đồng ý.
Quyền Hãn Đình mừng rỡ như điên, còn chưa kịp làm gì, tiếng đập cửa truyền
đến —
Rầm rầm rầm!
"Lục ca, xuống ăn cơm! Nhanh lên, quái vật bạo lực Lolita giục em lên gọi anh,
cô ta phiền muốn chết..."
Nói xong, lẩm bẩm rời khỏi.
Thẩm Loan giương mắt nhìn biểu cảm của người đàn ông, ừm, thật sự đen như
đít nồi.
Mười phút sau, hai người chinh trang chỉnh tề xuống lầu.
Lúc xuống lầu Quyền Hãn Đình xụ mặt, không nói lời nào cũng không cười,
khiến cho cả phòng ăn đều căng thẳng, không khí nặng nề.
"Lão lục, cậu làm sao thế?" Ngũ gia Thiệu An Hành không nhịn được.
Làm người duy nhất có bối phận có thể áp Quyền Hãn Đình, tất nhiên anh ta có
tư cách mở miệng dò hỏi.
"Không có gì." Âm sắc nặng nề, biểu cảm như có ai mắc nợ.
Thiệu An Hành không nói thêm nữa, bảo mọi người động đũa ăn cơm.
Trù nghệ của Lolita càng ngày càng tiến bộ, món nào cũng ngon, nhưng mọi
người đều nuốt không trôi.
Thẩm Loan nhìn người nào đó bên cạnh còn đang rầu rĩ không vui, than khẽ.
Giống như học sinh tiểu học không được ăn đường nên không vui, lập tức thấy
buồn cười.
Nhưng cô nhịn xuống.
Lúc này tốt nhất không cần kích thích sư tử tức giận, vẫn phải vuốt lông.
Lập tức cầm đũa, gắp một cái đùi gà vào bát Quyền Hãn Đình: "Ăn nhiều một
chút."
Người đàn ông ngây ra, giọng điệu không vui vẻ mà ồ một tiếng, nhưng không
có tiền đồ thu khí lạnh lại.
Hiệu quả rõ ràng.
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, sau đó trơ mắt nhìn cái đùi gà còn sót lại trên
mâm bị Quyền Hãn Đình gắp đặt vào bát của Thẩm Loan.
Mọi người cảm giác không phải ăn cơm mà ăn cẩu lương!
Hai vợ chồng sến sẩm, cũng không ngại ai.
Khinh thường họ đều là độc thân cẩu, hừ! Có đôi có cặp ghê gớm lắm hả?
Nếu Quyền Hãn Đình nghe được, nhất định sẽ trả lời đối phương một câu:
"Không sai, ghê gớm thế đấy, ghen tị hả? Ghen tị cũng vô dụng."
Giọng điệu bỉ ổi, biểu cảm muốn ăn đòn.
Lấp đầy bụng, mọi người thức thời xuống sân khấu.
Thẩm Loan muốn ra ngoài tản bộ tiêu cơm, Quyền Hãn Đình cũng muốn đi
cùng, nhưng lại bị Sở Ngộ Giang gọi lại, hai người đến phòng làm việc nói
chuyện.
Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống, Thẩm Loan tiêu hóa gần hết thì trở lại
phòng ngủ chính tầng hai.
Túi lớn túi còn bày đầy trên đất, cô thu dọn lại, nên sửa sang thì sửa sang lại,
nên phân loại thì phân loại.
Nhìn mấy bộ nội y mới mua kia, ma xui quỷ khiến Thẩm Loan cầm bộ màu da,
ướm thử vào người trước gương khoa tay múa chân.
Không hổ là mẫu sexy nhất năm nay, từ hình thức đến màu sắc, đều tỏa ra một
loại ma lực quyến rũ.
Khi đi tắm Thẩm Loan không nhịn được mang theo.
Lúc ở cửa hàng quá vội vàng, cô không kịp nhìn kỹ, bây giờ đã mua rồi, đồ
thuộc về cô, tất nhiên muốn thế nào thì thế đấy.
Tốt nhất nên mặc một lần.
Cho nên, Quyền Hãn Đình vừa vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng khiến người
ta nhiệt huyết sôi sục.
Người phụ nữ chỉ mặc nội y đứng trước gương, quần áo bao bọc lấy người,
phác hoạ ra đường nét dáng người xinh đẹp.
Giờ khắc này, tình cảnh này, người đàn ông có bình tĩnh lý trí đến đâu cũng
không thờ ơ được.
Đặc biệt, đối diện lại là người phụ nữ mình yêu tần xương cốt.
Hận không thể giây tiếp theo biến thành sói, mạnh mẽ nhào lên.
Thẩm Loan nhìn thấu ý đồ của anh, vội vàng lui về phía sau hai bước, nhưng cô
muốn chạy trốn, cũng không thoát được.
Có lẽ Quyền Hãn Đình không phải thợ săn tốt nhất, nhưng anh lại có khẩu súng
săn mạnh nhất.
Cho nên, Thẩm Loan chỉ có thể nằm yên đợi bị bắt nạt...
Lời nói phân hai đầu, ý xuân dạt dào, Miêu Miêu bên kia cũng nhiệt tình như
lửa.
Dầu đỏ sôi cuồn cuộn trong nồi, mang theo vị cay sặc của ớt, nồng nồng của
tiêu ập thẳng tới, Miêu Miêu không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Còn gì sảng khoái hơn so với việc ăn lẩu vào mùa đông?
Cửa hàng lẩu được trang trí đơn giản, máy sưởi ấm áp, Miêu Miêu ngồi ở vị trí
cạnh cửa sổ, tuy chỉ có một mình, nhưng vớt đồ ăn, thỉnh thoảng uống một
ngụm sữa đậu nành mới nấu, không nhìn ra chút cô đơn nào.
Cô ấy là kiểu người có thể sống một mình đến vui vẻ hạnh phúc.
Vui vẻ thì đi ra ngoài dạo phố, một loạt các hành động.
Không vui vẻ thì gọi cơm hộp, ngồi trong nhà vừa ăn vừa xem phim.
Cô đơn đã lâu, có lẽ sẽ khiến người ta phát điên hoặc có lẽ sẽ khiến người ta từ
từ thành quen.
Mà Miêu Miêu thuộc về người sau.
Ví dụ như bây giờ, không có người đi cùng, cô ấy cũng có thể vui vẻ ngồi ăn
lẩu.
Ăn xong, nghỉ ngơi mười lăm phút, gọi người phục vụ tính tiền.
Khi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bước chân ngừng lại...
"Hiệu trưởng Thẩm anh yên tâm, dự án được phê duyệt tôi đã nộp lên rồi, tin
rằng rất nhanh có thể được phê duyệt."
"Vậy làm phiền cục trưởng Diêu rồi."
"Anh nói như vậy khách sáo quá." Người đàn ông trung niên giả vờ tức giận,
đáy mắt lại chứa ý cười, hiển nhiên đã uống high, hưng phấn tăng vọt: "Học
viện Khởi Hàng là đơn vị trọng điểm, thông qua việc hợp tác giữa nhà trường
và doanh nghiệp, có nhiều việc làm hơn, sản sinh ra được rất nhiều sinh viên ưu
tú. Trường học càng làm càng tốt, chúng tôi làm cục trưởng cũng được hưởng
chút hào quang? Mọi người đều có lợi, hợp tác vui vẻ."
Thẩm Xuân Hàng cười gật gật đầu: "Ngài nói có lý."
"Cho nên, người một nhà không nói hai lời — khách sáo thật sự!"
"Tôi không khách sáo nữa."
"Không khách sáo không khách sáo..." Người đàn ông trung niên nấc rượu một
cái, liên tục xua tay.
"Xe tới, tôi tiễn ngài."
"... Được."
đến khi khuất xa tầm mắt, anh ta mới thu hồi tầm mắt.
Ý cười trên môi không biết đã biến mất từ khi nào.
Trong mắt cũng không có ý cười.
"Xuýt..." Anh che dạ dày, hít ngược một ngụm khí lạnh, không nhịn được cong
người xuống.
"Anh không sao chứ?" Khi anh cảm thấy bản thân không thể chống đỡ nổi nữa
thì một đôi tay vững chãi và mạnh mẽ đỡ lưng anh.
Thẩm Xuân Hàng thuận thế nghiêng đầu, thấy một người phụ nữ đang mỉm
cười.
Đôi mắt này cũng không xinh đẹp, còn kém xa bất cứ cô bạn gái mà anh ta từng
quen, nhưng chủ nhân của đôi mắt này hình như cũng không quá để ý đến nó,
không dán mí, cũng không đánh phấn mắt, một đôi mắt đơn thuần.
Nhưng rất tự nhiên, rất sạch sẽ.
"Là cô?"
"Hiệu trưởng Thẩm, không ngờ chúng ta lại gặp mặt, cảnh tượng như bây giờ
có phải có cảm giác giống như đã từng trải qua không?"
Thẩm Xuân Hàng được cô đỡ ngồi xuống chiếc ghế ở ven đường cong người
nghỉ ngơi, nghe vậy, nở một nụ cười nhạt: "Lần thứ hai."
Vẫn ngoài cửa hàng lẩu, vẫn phát tác đau dạ dày, vẫn là cô ấy đỡ anh ta.
"Nhưng có khác chút."
Người đàn ông nhướng mày: "Khác chỗ nào?"
"Gần đây không có nhà thuốc, không thể lập tức mua thuốc giảm đau được."
"Sao cô biết không có nhà thuốc? Chẳng lẽ đã tìm xung quanh?" Nói không rõ
vì sao, Thẩm Xuân Hàng không nhịn được muốn trêu cô.
Miêu Miêu không chút hoang mang lấy di động, quơ quơ trước mặt người đàn
ông: "Bản đồ trên di động đã có thể tìm được chính xác cụ thể tên cửa hàng rồi,
trong đó cũng bao gồm các nhà thuốc lớn lớn bé bé. Anh không biết sao?"
Người đàn ông cười nhẹ: "Già rồi, không theo kịp trào lưu của người trẻ tuổi..."
"Hiệu trưởng có thể đừng quá khiêm tốn không?"
"Hửm?"
"Hơn ba mươi tuổi mà cũng bảo là già, những người khác phải sống thế nào? 40
tuổi chẳng lẽ không phải một chân bước vào quan tài?"
"Khụ khụ... Không nói lại cô." Thẩm Xuân Hàng cười xua xua tay.
Nhìn thấy tinh thần cô gái phấn chấn hoạt bát, dáng vẻ sức sống dạt dào, anh ta
thực sự cảm thấy bản thân không hề trẻ, nói đúng ra, có lẽ là tâm già rồi.
Thẩm Xuân Hàng: "Cô tới ăn lẩu?"
Miêu Miêu gật đầu, bây giờ trên người cô ấy còn lưu lại mùi lẩu chua bay mùi.
"Một mình?"
Tiếp tục gật đầu.
"Không ăn với bạn bè sao?" Trong con mắt của Thẩm Xuân Hàng, ăn lẩu phải
ăn nhiều người mới có không khí.
"Đi dạo phố với bạn, nhưng cô ấy phải về nhà, tôi tới đây một mình. Anh thì
sao?"
Lần này, cô không gọi "Ngài", mà gọi "anh", tựa như bạn bè ngang hàng nói
chuyện.
Không còn khách sáo xa cách, đã tùy ý thân mật hơn.
Thẩm Xuân Hàng cũng không chú ý đến những chi tiết này, hai lần liên tiếp đều
gặp cô ấy, không thể không nói đây cũng là một loại duyên phận.
"Lần sau có thể gọi thêm mấy người, ăn ăn uống uống, nói nói cười cười mới
vui."
"Phải không? Tôi ăn một mình như vậy cũng cảm thấy thú vị."
"Cô thật lạc quan!" Thẩm Xuân Hàng lắc đầu bật cười, bỗng nhiên, giữa mày
căng thẳng, dạ dày truyền đến từng trận quặn đau, anh ta không nhịn được hít
ngược một ngụm khí lạnh.
"Không có việc gì chứ? Tôi đưa anh đi mua thuốc." Nói xong, trực tiếp lấy chìa
khóa xe trong tay anh, mở khóa, đỡ Thẩm Xuân Hàng ngồi vào ghế phụ, cô ấy
vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái.
Miêu Miêu thắt dây an toàn, vừa khởi động xe vừa nói: "Tôi đã tìm qua, nhà
thuốc gần nhất cách nơi này năm km, hơn nữa tầm này tắc đường, đúng lúc rẽ
trái khoảng 700 m ở ngã tư phía trước có một bệnh viện, trực tiếp đi tìm bác sĩ
kê đơn, thuận tiện kiểm tra một chút, như vậy tốt nhất."
Chờ cô ấy nói xong, xe đã lái được một quãng.
Thẩm Xuân Hàng nhìn theo xe đi xa, cho đến khi khuất xa tầm mắt, anh ta mới
thu hồi tầm mắt.
Ý cười trên môi không biết đã biến mất từ khi nào.
Trong mắt cũng không có ý cười.
"Xuýt..." Anh che dạ dày, hít ngược một ngụm khí lạnh, không nhịn được cong
người xuống.
"Anh không sao chứ?" Khi anh cảm thấy bản thân không thể chống đỡ nổi nữa
thì một đôi tay vững chãi và mạnh mẽ đỡ lưng anh.
Thẩm Xuân Hàng thuận thế nghiêng đầu, thấy một người phụ nữ đang mỉm
cười.
Đôi mắt này cũng không xinh đẹp, còn kém xa bất cứ cô bạn gái mà anh ta từng
quen, nhưng chủ nhân của đôi mắt này hình như cũng không quá để ý đến nó,
không dán mí, cũng không đánh phấn mắt, một đôi mắt đơn thuần.
Nhưng rất tự nhiên, rất sạch sẽ.
"Là cô?"
"Hiệu trưởng Thẩm, không ngờ chúng ta lại gặp mặt, cảnh tượng như bây giờ
có phải có cảm giác giống như đã từng trải qua không?"
Thẩm Xuân Hàng được cô đỡ ngồi xuống chiếc ghế ở ven đường cong người
nghỉ ngơi, nghe vậy, nở một nụ cười nhạt: "Lần thứ hai."
Vẫn ngoài cửa hàng lẩu, vẫn phát tác đau dạ dày, vẫn là cô ấy đỡ anh ta.
"Nhưng có khác chút."
Người đàn ông nhướng mày: "Khác chỗ nào?"
"Gần đây không có nhà thuốc, không thể lập tức mua thuốc giảm đau được."
"Sao cô biết không có nhà thuốc? Chẳng lẽ đã tìm xung quanh?" Nói không rõ
vì sao, Thẩm Xuân Hàng không nhịn được muốn trêu cô.
Miêu Miêu không chút hoang mang lấy di động, quơ quơ trước mặt người đàn
ông: "Bản đồ trên di động đã có thể tìm được chính xác cụ thể tên cửa hàng rồi,
trong đó cũng bao gồm các nhà thuốc lớn lớn bé bé. Anh không biết sao?"
Người đàn ông cười nhẹ: "Già rồi, không theo kịp trào lưu của người trẻ tuổi..."
"Hiệu trưởng có thể đừng quá khiêm tốn không?"
"Hửm?"
"Hơn ba mươi tuổi mà cũng bảo là già, những người khác phải sống thế nào? 40
tuổi chẳng lẽ không phải một chân bước vào quan tài?"
"Khụ khụ... Không nói lại cô." Thẩm Xuân Hàng cười xua xua tay.
Nhìn thấy tinh thần cô gái phấn chấn hoạt bát, dáng vẻ sức sống dạt dào, anh ta
thực sự cảm thấy bản thân không hề trẻ, nói đúng ra, có lẽ là tâm già rồi.
Thẩm Xuân Hàng: "Cô tới ăn lẩu?"
Miêu Miêu gật đầu, bây giờ trên người cô ấy còn lưu lại mùi lẩu chua bay mùi.
"Một mình?"
Tiếp tục gật đầu.
"Không ăn với bạn bè sao?" Trong con mắt của Thẩm Xuân Hàng, ăn lẩu phải
ăn nhiều người mới có không khí.
"Đi dạo phố với bạn, nhưng cô ấy phải về nhà, tôi tới đây một mình. Anh thì
sao?"
Lần này, cô không gọi "Ngài", mà gọi "anh", tựa như bạn bè ngang hàng nói
chuyện.
Không còn khách sáo xa cách, đã tùy ý thân mật hơn.
Thẩm Xuân Hàng cũng không chú ý đến những chi tiết này, hai lần liên tiếp đều
gặp cô ấy, không thể không nói đây cũng là một loại duyên phận.
"Lần sau có thể gọi thêm mấy người, ăn ăn uống uống, nói nói cười cười mới
vui."
"Phải không? Tôi ăn một mình như vậy cũng cảm thấy thú vị."
"Cô thật lạc quan!" Thẩm Xuân Hàng lắc đầu bật cười, bỗng nhiên, giữa mày
căng thẳng, dạ dày truyền đến từng trận quặn đau, anh ta không nhịn được hít
ngược một ngụm khí lạnh.
"Không có việc gì chứ? Tôi đưa anh đi mua thuốc." Nói xong, trực tiếp lấy chìa
khóa xe trong tay anh, mở khóa, đỡ Thẩm Xuân Hàng ngồi vào ghế phụ, cô ấy
vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái.
Miêu Miêu thắt dây an toàn, vừa khởi động xe vừa nói: "Tôi đã tìm qua, nhà
thuốc gần nhất cách nơi này năm km, hơn nữa tầm này tắc đường, đúng lúc rẽ
trái khoảng 700 m ở ngã tư phía trước có một bệnh viện, trực tiếp đi tìm bác sĩ
kê đơn, thuận tiện kiểm tra một chút, như vậy tốt nhất."
Chờ cô ấy nói xong, xe đã lái được một quãng.
Thẩm Xuân Hàng không có đường phản bác, nhưng thật sự đây là cách ổn thỏa
nhất.
Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn sườn mặt mũm mĩm của cô gái, có thể là thịt
quá nhiều, không có đường nét gì, cằm giấu dưới lớp khăn quàng cổ, che mất
làn da trắng nõn, lỗ chân lông tinh tế.
"Miêu Miêu?"
"Ừm." Cô ấy cười cười, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước: "Còn tưởng rằng
hiệu trưởng quý nhân bận bịu, đã sớm quên tên của tôi."
"Họ Miêu?"
"Đúng vậy, họ Miêu, tên cũng là Miêu, thành hai Miêu."
"Không biết còn tưởng rằng là tên gọi ở nhà hay nick name."
"Đúng vậy, mọi người đều gọi Miêu Miêu, Miêu Miêu, dù quen hay không
quen, khiến tôi như được lời." Nói xong, ý cười càng sâu.
Thẩm Xuân Hàng không nhìn thấy miệng cô ấy, chỉ có thể nhìn thấy độ cong
của đường nét khuôn mặt rõ nét hơn với trước kia.
Rất nhanh đã đến bệnh viện.
Miêu Miêu dừng xe lại, Thẩm Xuân Hàng đẩy cửa xuống xe, đứng yên.
Cô đi qua, chuẩn bị đỡ.
Người đàn ông lại xua xua tay, ý bảo không cần: "Bây giờ đã tốt hơn rồi, tôi tự
đi được."
Miêu Miêu thu tay lại, không gượng ép, lùi lại nửa bước, đi vào chỗ khám với
anh ta, sau đó đăng ký, chờ...
Khi bác sĩ gọi vào, Miêu Miêu cũng đi vào cùng.
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, hơi kỳ quái đánh giá tổ hợp này.
Bề ngoài người đàn ông xuất chúng, khí chất ôn hòa, vô cùng chú ý ăn mặc, vừa
nhìn đã biết xuất thân không tầm thường, là kiểu người chiến thắng nhân sinh.
Nhưng người phụ nữ bên cạnh có hơi không dễ nhìn.
Đầu tiên là dáng người, ít nhất cũng phải bảy mấy tám mấy kg, mặt nhiều thịt,
chèn ép ngũ quan, không hề liên quan gì đến từ xinh đẹp tinh xảo, thậm chí bảo
một tiếng "dễ nhìn" cũng rất miễn cưỡng.
Nam đẹp, nữ xấu, không đi cùng một chỗ thì không sao, ít nhất không có đối lập
thì không có thương tổn, nhưng hai người cố tình cùng đi vào, thấy thế nào
cũng hơi buồn cười.
Nữ mạnh và nam tinh linh?
Bác sĩ tò mò, không nhịn được đánh giá vài lần.
Vẻ mặt Thẩm Xuân Hàng nhàn nhạt, ngồi xuống ghế, mạnh mẽ hấp dẫn ánh
mắt của bác sĩ, do đó cứu Miêu Miêu khỏi lúng túng.
"Khụ...... Chỗ nào không thoải mái?"
"Bệnh bao tử."
"Có tiền sử?"
"Ừm."
"Bình thường uống thuốc gì?"
Thẩm Xuân Hàng báo mấy thứ, đều là tên khoa học, khá chuyên nghiệp.
Bác sĩ gật gật đầu: "Nếu là anh uống, vậy trước kê trước mấy thứ, nếu còn đau
thì phải tới bệnh viện một lần nữa để kiểm tra."
"Ừm."
Cầm đơn thuốc, hai người rời đi.
Miêu Miêu: "Anh đến khu nghỉ ngơi ngồi một lát, tôi giúp anh lấy thuốc."
Nói xong, cũng kệ Thẩm Xuân Hàng đồng ý hay phản đối, trực tiếp lấy đơn
thuốc trong tay anh ta, hấp tấp chạy đến cửa sổ phát thuốc.
Đừng thấy thân hình cô ấy cồng kềnh, nhưng phản ứng không chậm một tý nào.
Năm phút sau, Miêu Miêu trở về, đưa túi thuốc cho anh: "Anh xem phải uống
thế nào."
Thẩm Xuân Hàng lấy mỗi loại mấy viên để trong lòng bàn tay, Miêu Miêu đưa
ly giấy dùng một lần đựng nước ấm qua.
"Cảm ơn."
Cô ấy cười cười, cằm vẫn chôn trong khăn quàng cổ: "Đừng khách sáo."
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Xuân Hàng đã khá hơn nhiều, vẻ mặt không chật vật
như vừa rồi nữa, nhưng tay vẫn đặt ở vị trí dạ dày.
"Hình như lần này anh nghiêm trọng hơn lần trước?"
"Ừm, uống chút rượu."
Bảo sao...
Miêu Miêu: "Vậy anh lái xe kiểu gì?"
"Tôi đã gửi tin nhắn gọi bạn tới đón, cô ấy ở gần đây."
"Ồ." Cô ấy muốn đưa anh về, nhưng lại sợ Thẩm Xuân Hàng nghĩ nhiều, cuối
cùng không đường đột nói ra.
"Không thì cô cứ đi trước, tôi đứng đây chờ là được rồi, chắc là rất nhanh sẽ
đến thôi."
Miêu Miêu lắc đầu: "Không được, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, tôi không có
chuyện gì quan trọng, đợi chút cũng không sao, bạn anh tới rồi tôi đi."
Thẩm Xuân Hàng không khuyên nữa.
Hai người đứng ở cửa bệnh viện, gió lạnh thổi qua.
Miêu Miêu cọ cọ cằm vào khăn quàng cổ mềm mại, đây là động tác trong vô
thức khi cô nhàm chán.
Thẩm Xuân Hàng: "Trước kia cô làm công việc gì?"
"Thư ký."
"Cấp mấy?"
"... Coi như là trợ lý tổng giám đốc đi."
Người đàn ông có chút kinh ngạc, tuy cảm xúc này chỉ lóe qua trong đáy mắt
anh ta, nhưng vẫn bị Miêu Miêu nhạy bén nhìn thấy.
Cô ấy cũng không để ý, ngược lại cười cởi mở: "Tôi đoán chắc chắn anh đang
nghĩ, là thể loại công ty gì, tổng giám đốc gì thuê tôi làm việc như
vậy...Ừmmm... Không phù hợp với yêu cầu của trợ lý?"
Thẩm Xuân Hàng bật cười, cô gái này còn mạnh mẽ hơn so với suy nghĩ của
anh ta.
Sắc sảo và táo bạo, tự tin và quyết đoán.
"Tôi tin vị tổng giám đốc thuê cô chắc chắn vô cùng tinh mắt."
Miêu Miêu gật đầu, nhớ tới Thẩm Loan cô ấy không che dấu được sự sùng bái,
hoàn toàn là dáng vẻ mê đắm: "Cô ấy rất lợi hại."
Ồ?
Thẩm Xuân Hàng nhướng mày, trong đầu đầu tiên nghĩ đến hình ảnh một người
đàn ông trung niên giỏi giang "Khôn khéo có khả năng".
Là tổng giám đốc, phải có nhiều kinh nghiệm sống mới có thể nhận được sự
đánh giá chân thành từ ba chữa "rất lợi hại" chứng tỏ anh ta rất có khả năng làm
việc. Một người có hai đặc điểm này trong nhận thức của Thẩm Xuân Hàng
phải là một người đàn ông trung niên.
"Thật ra trước đo tôi là tiếp tân, sau mới có cơ hội lên làm trợ lý tổng giám
đốc."
"Vậy cô cũng rất ưu tú."
Miêu Miêu nhếch miệng cười, quay đầu nhìn anh ta: "Thật ra, tôi cảm thấy tôi
có thể thi đậu vào lớp B của Khởi Hàng càng ưu tú hơn."
Thẩm Xuân Hàng không khỏi bật cười, đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên
ánh mắt ngưng lại.
Miêu Miêu thuận thế nhìn theo thì thấy một bóng dáng mảnh khảnh đi về phía
hai người.
Đợi đối phương đến gần chút, Miêu Miêu mới nhận ra là một người phụ nữ rất
xinh đẹp.
Một chiếc áo khoác ngắn màu be, quần jean ôm sát kết hợp với một đôi giày đế
bằng, cả người cao gầy lại xinh đẹp, trên đầu đội một chiếc mũ Beret màu xanh
ngọc nhung trang trí một vòng bạc, tăng thêm vài phần thời thượng cho cô ta.
"Xuân Hàng, không sao chứ?" Người phụ nữ bước đến, đứng ở vị trí ban đầu
của Miêu Miêu, đôi mắt tràn đầy quan tâm.
"Không sao, vừa mới uống thuốc rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.