Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
hức ăn cho chó cao cấp, lại gặp hiệu trưởng
Đầu tiên là giới thiệu bối cảnh của công ty, bao gồm thời gian thành lập, người
sáng lập, các bộ phận hiện có...
Thẩm Loan xem lướt qua rồi kéo luôn xuống dưới, bất kể là tốc độ tay hay tốc
độ mắt đều khá kinh người.
Tưởng Thạc Khải cũng duy trì trạng thái xem lướt qua như thế.
Đám người Cổ Thanh và Trương Dương thấy nhiều thành quen, nhưng Kỳ Tử
Nhan chưa thấy qua bao giờ, bây giờ nhìn chằm chằm Thẩm Loan với ánh mắt
như đang nhìn một loài biến dị.
Nuốt nuốt nước miếng, tiện thể nuốt luôn mấy câu cảm thán chuẩn bị bật thốt
ra, mặc niệm trong lòng: Bình tĩnh bình tĩnh...
Thẩm Loan: "Tài sản ròng của công ty?"
Tưởng Thạc Khải: "Một tỷ USD."
Kỳ Tử Nhan lật vài tờ, quái, sao cô ta không tìm thấy?
Cổ Thanh thấy thế, di chuột, lăn lăn mấy cái: "Đây."
Kỳ Tử Nhan tập trung nhìn vào, là nội dung trang mười tám, mà cô ta mới lật
đến trang chín.
Cổ Thanh: "Cô không cần phải để ý từng chi tiết, phải nắm trọng điểm, tìm mấu
chốt mới có thể làm ít hiệu quả lớn."
Nếu nói Kỳ Tử Nhan ban đầu còn dùng tâm thái "Thú vị" để gia nhập tổ của
Thẩm Loan thì bây giờ đã ý thức được một cách rõ ràng sự chênh lệch của bản
thân với mọi người, không thể không nghiêm túc —
Đúng là theo như lời Thẩm Loan, đây là một trận "Chiến đấu"!
Phải lập trận sẵn sàng đón quân địch.
Cô ta không dám tiếp tục phân tâm, dựa theo phương pháp "Tìm trọng điểm"
của Cổ Thanh, tốc độ xem đã nhanh hơn.
Thẩm Loan: "Giá cổ phiếu hiện tại?"
Tưởng Thạc Khải: "30."
Thẩm Loan chuyển hướng sang Miêu Miêu, màn hình máy tính của cô đang
hiện trang cuối cùng của hồ sơ, nói cách khác, cô đã xem xong tư liệu bối cảnh:
"Kết quả đo lường?"
Miêu Miêu: "Giá cổ phiếu thấp hơn giá trị thực của bất động sản đấu giá, có thể
mua được." Nói xong, cô ấy cũng lật đến trang cuối cùng, đã xem xong.
Sau khi tất cả mợi người xem xong, Kỳ Tử Nhan phải mất thêm hai phút nữa
mới hoàn thành.
Không có cho cô ta thời gian phản ứng dư thừa, Thẩm Loan lại ra mệnh lệnh
thứ hai —
"Chuẩn bị tài liệu văn bản, truyền đạt ý đồ thu mua với đối phương."
"..." Không ai đáp lời.
Thẩm Loan nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Kỳ Tử Nhan.
Người sau ngây ngốc, hai mắt mê mang.
Vẫn là Cổ Thanh chọc chọc khuỷu tay cô ta, Kỳ Tử Nhan mới đột nhiên phản
ứng lại: "Tôi?"
Trương Dương ho nhẹ: "Đây là phần cô phụ trách."
"... Được, tôi lập tức làm! Nhưng... Nhưng trước kia tôi chưa từng làm bao
giờ..."
Thẩm Loan: "Cổ Thanh, cô giúp đỡ một chút."
"Được."
Kỳ Tử Nhan không nhịn được đỏ mặt, hình như cô ta đang kéo chân mọi người.
Nhưng vẻ mặt của Loan cũng không có gì thay đổi, trầm tĩnh, vững vàng như
cũ.
Kỳ Tử Nhan không nhìn thấy sự bất mãn hay trách cứ trong mắt đối phương,
nhẹ nhàng thở ra cũng không nhịn được xấu hổ.
Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải hoàn thành mọi việc cho tốt.
Tuy Kỳ Tử Nhan không có kinh nghiệm gì, nhưng kiến thức lý thuyết vẫn có,
hơn nữa có Cổ Thanh giúp đỡ, cô ta rất nhanh đã lên tay.
Thẩm Loan: "Cập nhập một chút tình hình của công ty chúng ta."
Hạ Hoài đã chuẩn bị tốt từ trước, cũng đã chắt lọc những thông tin quan trọng
—
1. Tài sản ròng là 7 trăm triệu USD, kém đối phương gần 3 trăm triệu. Nếu chủ
động đề xuất thu mua thì giống như trứng chọi đá, xác xuất thành công không
đến 50%.
2. Trước kia hai bên đã kết thù, hơn nữa thực lực không cân xứng, bên Tần
Trạch Ngôn rất có thể từ chối thu mua.
Trương Dương: "Chuyện này không sao cả, chúng ta đưa ra ý đồ thu mua cũng
chỉ là làm cho đúng quy trình mà thôi, nếu họ không đồng ý, cùng lắm thì chúng
ta cưỡng chế thu mua."
Miêu Miêu: "Lui lại mười nghìn bước, nếu đối phương ngoan ngoãn đồng ý,
trận này không cần đánh, ý định mô phỏng thực tiễn ban đầu sẽ không còn tồn
tại nữa."
Nếu công ty lớn thu mua công ty nhỏ, nhưng công ty nhỏ lại mua ngược lại
công ty lớn, liệu có khả năng tuyệt đường sống, ngược gió lật bàn, đây là điểm
thứ nhất.
Nếu hai công ty có thế lực ngang nhau, đều có ý đồ thu mua lẫn nhau, cuối cùng
ai thắng ai thua, đây là điểm thứ hai.
Trước những cơ hội như thế, tin rằng sẽ không có ai tự nguyện đầu hàng.
Quả nhiên —
Khi Kỳ Tử Nhan thảo xong 《hợp đồng thu mua》, gửi cho đối phương, đối
phương bày tỏ rõ ràng sự từ chối, hơn nữa cũng bày tỏ ý muốn thu mua với họ.
Hai bên bên gọi video, tiến hành lần bàn bạc thứ nhất.
Tần Trạch Ngôn: "Rất rõ ràng, thực lực bên cô còn chưa đủ để đạt được tiêu
chuẩn thu mua bên tôi, huống chi, thực lực của công ty D kém xa công ty E.
Thẩm Loan, cô làm vậy khác gì lấy trứng chọi đá?"
"Kém xa?" Người phụ nữ cười nhạt: "Hai công ty chỉ kém nhau một bậc, điều
anh nói có hơi quá rồi."
"Nếu cô cũng biết thực lực bên tôi trên cô một bậc thì đừng nên giãy giụa vô
vị."
"Nếu tổng giám đốc Tần là phụ nữ nhà lành, có kẻ xấu đuổi phái sau, anh sẽ
đứng yên không chạy, để anh ta tùy ý giày xéo sao?"
Sắc mặt Tần Trạch Ngôn tối sầm.
Mắng anh ta là "kẻ xấu"?!
"Xem ra, là không đồng ý?"
Thẩm Loan bình tĩnh nói: "Tôi cho rằng mọi người đã biết rồi."
Tần Trạch Ngôn tức giận đến mức trực tiếp tắt video.
Bên Thẩm Loan đưa ra giá thu mua mỗi cổ phiếu là 40-50 USD, công ty D từ
chối.
Sau khi nhận được ủy quyền của hội đồng quản trị (NPC), Thẩm Loan lại lần
nữa đàm phán với đối phương: Hoặc đồng ý với mức giá 42-43 USD, hoặc là sẽ
bị ép thu mua với mức giá 45 USD mỗi cổ phiếu.
Công ty D vẫn từ chối.
Lúc này, Thẩm Loan công bố: chúng tôi đề nghị mua cổ phần của công ty D với
mức giá 47.50 USD /cổ phiếu mà giá trên thị trường chỉ có 30 USD /cổ phiếu,
chỉ có mảng mỹ phẩm được giữ nguyên, còn tất cả các mảng khác sẽ được bán
toàn bộ, việc bán các mảng khác ước tính có thể thu về 1,9 tỷ USD tương đương
với giá thu mua công ty D.
Điều này tương đương với việc Thẩm Loan sẽ sở hữu mảng mỹ phẩm của công
ty D.
Tay không bắt sói trắng đã là một loại khiêu khích cũng là một loại sỉ nhục.
Tần Trạch Ngôn lập tức áp dụng một loạt các biện pháp phòng ngừa.
Đầu tiên, dùng mức giá 57.5 USD một cổ phiếu để thu mua 10 triệu cổ phiếu
của chính công ty D chính, tương đương với 1/4 tổng lượng phát hành.
Tiếp theo, hợp tác với công ty đầu tư Q, chuyên thu mua các công ty trong hệ
thống, tức là NPC ( nhân vật không phải người chơi), đạt được thỏa thuận bán
cổ phiếu của công ty với giá 56 USD, thỏa thuận còn quy định nếu có người thứ
ba dùng giá cao cạnh tranh khiến công ty E không mua được cổ phần của công
ty D, công ty E có quyền mua lại hai công ty con của công ty D với mức giá 100
triệu USD khi bên thứ ba nắm giữ 40%, trở thành "Kỵ sĩ tự do" của công ty D.
Hạ Hoài: "Bây giờ phải làm sao? Đối phương làm trái với kịch bản của chúng
ta."
Cổ thanh: "Nếu người thứ ba, mặc kệ là người chơi thật hay là không phải
người chơi thật, một khi gia nhập trận chiến, cổ phần khống chế đạt tới 40%,
chúng ta sẽ vô cùng bị động."
Tưởng Thạc Khải nhìn màn hình, lông mày nhĩu chặt, hiển nhiên cũng bị tình
hình chiến đấu giằng co hiện tại làm khó chịu.
Trương Dương: "Hệ thống nhắc nhở, công ty D đã đạt được thỏa thuận với công
ty Q."
Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Loan, hy vọng cô có thể ý kiến gì đó.
Thẩm Loan không nhìn mọi người, di chuyển chuột trên màn hình nhanh chóng
đổi trang khác, giống như đang tìm kiếm cái gì.
Mọi người nghi ngờ, nhưng đều không mở miệng quấy rầy.
Hai phút sau —
Thẩm Loan: "Tôi đã nhìn lại một lần giả thiết của hệ thống, có chức năng phát
hành trái phiếu rác."
Trái phiếu rác, còn được gọi là "trái phiếu lợi tức cao", ban đầu là một loại trái
phiếu không đầu tư được quốc gia M phát hành, thường được phát hành bởi một
công ty có mức tín dụng thấp.
Hai mắt Tưởng Thạc Khải sáng ngời.
Đám người Cổ Thanh lại không rõ nguyên do.
Thẩm Loan lập tức liên hệ với một công ty có năng lực phát hành "trái phiếu
rác", công ty này ra mặt tuyên bố muốn thu mua cổ phần của công ty D với mức
giá 56.25 USD mỗi cổ phiếu, cũng công bố đã nhận được khoản vay ngân hàng
là 500 triệu USD. Đồng thời, sau lưng công ty chứng khoán này cũng tuyên bố
sẽ đăng ký mua trái phiếu rác do công ty E phát hành với giá 350 triệu USD làm
quỹ dự trữ cho việc mua lại công ty D.
Trương Dương: "Làm vậy có tác dụng sao?"
Thẩm Loan: "Hãy xem các quy định của《 Luật doanh nghiệp》, sẽ rất nhanh
có được đáp án."
Trương Dương ồ một tiếng, thật sự bắt đầu nghiên cứu pháp luật có nội dung
liên quan.
Đáy mắt Tưởng Thạc Khải hiện lên một tia sáng, có một loại phấn khích nóng
lòng muốn thử: "Bây giờ bắt đầu luôn sao?"
Bắt đầu cái gì?
Cổ Thanh không hiểu ra sao.
Hạ Hoài tỏ vẻ đã mộng mị.
Kỳ Tử Nhan lại càng như trên mây.
Ngay cả Miêu Miêu quen thuộc nhất với tác phòng làm việc của Thẩm Loan
cũng không nhịn được nghi ngờ.
"Chờ một chút."
Bên kia, Tần Trạch Ngôn bị Thẩm Loan làm cho hoa cả mắt.
Một thành viên không nhịn được hỏi: "Đối phương rốt cuộc muốn làm gì?
Chuyện trái phiếu rác thật khiến ngưới khác ghê tởm?"
Tần Trạch Ngôn cũng không nhìn thấu, nhưng trong lòng lại đánh hồi chuông
cảnh báo.
Anh ta đã từng bị Thẩm Loan cho ăn trái đắng, càng biết người phụ nữ kia tâm
địa gian giảo như thế nào, quanh co lòng vòng khiến anh ta thua hoàn toàn.
Cho nên, anh ta không dám tình địch, chỉ có thể cẩn thận đối phó.
Mà Thẩm Loan thấy đối phương không có động tĩnh gì, khẽ gật đầu với Tưởng
Thạc Khải, người sau ngầm hiểu, lập tức quay lại giao diện chính, đăng nhập
vào "Quy trình tư pháp".
"Toà án? Muốn kiện ai?" Kỳ Tử Nhan kinh ngạc lên tiếng.
Miêu Miêu bỗng nhiên hiểu ra, ngay sau đó đám người Cổ Thanh, Trương
Dương cũng phản ứng lại.
Ngay cả Hạ Hoài cũng đã hiểu rõ tất cả.
Chỉ có mình Kỳ Tử Nhan còn đang trong trạng thái ngây thơ mờ mịt, cô ta nhỏ
giọng hỏi Hạ Hoài.
Người sau cười khẽ, dù bận vẫn ung dung tựa lưng vào ghế, dáng vẻ nhàn nhã:
"Chờ xem đi, xem xong cô sẽ hiểu ngay thôi."
Kỳ Tử Nhan thấy anh ta ném chuột, nhưng không chạm vào bàn phím, kém xa
vạn dặm so với dang vẻ nghiêm túc lúc trước, giống như bắt đầu lười biếng.
Sau khi Hạ Hoài nghe xong, không chỉ có không tức giận, còn khoe khoang:
"Lập tức sẽ thắng, tất nhiên có thể thả lỏng, ngồi chờ xem kịch là được."
Công ty phát hành trái phiếu rác kiện công ty D và công ty Q ra tòa án vì bản
thoả thuận, chưa được sự đồng ý của tất cả các cổ đông đã quyết định công ty
mua gây tổn hại đến lợi ích của cổ đông.
Cuối cùng toà án phán quyết công ty phát hành trái phiếu rác thắng kiện, bản
thỏa thuận của công ty D và công ty Q không có hiệu quả.
Đây là lần thứ hai Thẩm Loan đề xuất cưỡng chế thu mua, Tần Trạch Ngôn
không có cách nào từ chối, chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
"Thắng, thắng rồi?" Kỳ Tử Nhan trợn mắt há mồm, nói chuyện bắt đầu nói lắp.
"Rất rõ ràng, sự thật như thế." Hạ Hoài nhún nhún vai, khóe miệng nhếch lên
đến tận trời.
Trương Dương nắm tay: "Làm đẹp lắm!"
Cổ Thanh không khỏi cảm khái, cách làm này thật đúng là không phải người
thường có thể nghĩ ra được.
Mà lúc này, trên bục giảng Hạ Hồng Nghiệp đột nhiên mở miệng —
"Người thắng đầu tiên đã xuất hiện, tổ bảy, chúc mừng!"
Mọi người ngạc nhiên một lúc, rồi một tiếng thở hổn hển vang lên.
"Biến thái hả? Có cần phải nhanh như vậy không?"
"Tổ của Thẩm Loan thắng đúng không? Lần trước cũng là cô ấy thắng."
"Có thể không chua sao? Người ta dựa vào thực lực đoạt giải quán quân, có bản
lĩnh cô cũng giành một cái giải nhất cho tôi xem đi?"
"Hoảng cái gì? Lần này không chỉ có một người thắng, chúng ta còn có cơ hội,
để cho tôi tập trung chút!"
"..."
Kể cả Tần Trạch Ngôn cũng không có thời gian tức giận hay buồn nản, bởi vì hệ
thống lại gửi cho anh ta nhiệm vụ thu mua mới, mà đối thủ là —
Nhóm duy nhất còn sót lại.
A! Anh ta không thắng nổi Thẩm Loan, chẳng lẽ còn thua những người khác?
Nghẹn một ngụm oán khí, trực tiếp đem đối phương trở thành nơi trút giận, đấu
pháp thảm thiết, thủ đoạn thô bạo.
Rất nhanh, đối phương không chống đỡ được, bỏ mình.
Hạ Hồng Nghiệp tuyên bố người thắng thứ hai xuất hiện.
Cuối cùng sắc mặt Tần Trạch Ngôn mới không khó coi nữa.
Rồi sau đó, người thắng thứ ba cũng xuất hiện, lần mô phỏng thực tiễn thứ hai
kết thúc tốt đẹp.
Thẩm Loan thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Kể cả có thắng, trên mặt cô cũng không nhìn ra sự vui sướng, trước sau vẫn
bình tĩnh mà cẩn thận.
"Thẩm Loan, cô chờ một chút..."
Người phụ nữ dừng chân quay đầu: "Có việc gì sao?"
Kỳ Tử Thần thận trọng nhìn cô một cái: "Có, chúng ta đổi chỗ khác nói
chuyện."
Thẩm Loan thấy vẻ mặt của anh ta không giống làm bộ, gật gật đầu.
Bóng dáng hai người biến mất ở cửa phòng học AI, mà một màn này đúng lúc
bị Kỳ Tử Nhan và Miêu Miêu bắt gặp.
"Không phải chứ? Anh tôi chuẩn bị hành động rồi sao?" Cô ta còn nhớ rõ trước
kia Kỳ Tử Thần hùng hồn nói muốn Thẩm Loan trở thành chị dâu của cô ta.
Nên sẽ không phải là tìm chỗ yên tĩnh để thổ lộ chứ?
Miêu Miêu nghe vậy, theo bản năng nhíu mày: "Hành động gì?"
"Hả?" Ánh mắt Kỳ Tử Nhan hơi lóe.
Miêu Miêu càng cảm thấy không thích hợp: "Cô có nói không? Không nói tôi tự
đi xem đấy..." Nói xong, làm bộ muốn đến đó.
Kỳ Tử Nhan chạy nhanh ngăn người lại: "Cô làm gì vậy? Anh tôi không phải
thú dữ, có thể ăn thịt Thẩm Loan sao? Lại nói, chuyện của hai người họ, cô rối
rắm các gì?"
"Hai người?" Trong lòng Miêu Miêu đã đoán ra được.
"Đúng vậy! Chuyện tình cảm, người thứ ba ở đây ngược lại sẽ gây xấu hổ, để
họ tự giải quyết đi..."
"Chó má!" Miêu Miêu cắn răng, lạnh lùng mắng một câu.
"Hả— sao cô lại mắng người hả?"
"Mắng cô đấy!" Nói xong, cất bước đi.
Kỳ Tử Nhan đuổi theo, chắn trước mặt Miêu Miêu: "Cô nói cho rõ, dựa vào cái
gì mắng tôi? Đừng tưởng cô theo đuôi Thẩm Loan, tôi không dám đụng đến
cô."
"Tránh ra!"
"Không cho, trừ phi cô nói cho rõ ràng."
Miêu Miêu nhìn hướng hai người họ rời đi qua cổ cô ta, hơi lo lắng: "Cô có thấy
phiền hay không hả? Người ta có bạn trai rồi, chẳng lẽ cô muốn anh trai cô
thành kẻ thứ ba?" Nói xong, cũng mặc kệ Kỳ Tử Nhan có phản ứng gì, trực tiếp
xách cổ cô ta hất sang một bên.
Rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Kỳ Tử Nhan lúng ta lúng túng đứng tại chỗ, vẻ mặt hỗn loạn —
Thẩm Loan có bạn trai?
Mà bản thân vừa rồi lại bị đứa béo như quả bóng kia xách như xách chó?
...
Trong một góc vườn trường đang rất vắng vẻ.
Bên cạnh là vườn hoa, mùa đông khắc nghiệt không thấy sức sống, chỉ có mấy
bụi cây thường xanh tô điểm, cũng không thiếu sức sống lắm.
"Chuyện gì? Nói ở đây đi."
Kỳ Tử Thần nuốt nuốt nước miếng: "Thật ra, tôi..."
Bỗng nhiên, di động vang lên
Thẩm Loan nói tiếng xin lỗi với anh ta, sau đó trả lời: "Sao lại gọi điện thoại
vào lúc này?"
"Không rảnh?"
"Không phải."
"Xem ra tứ ca không lừa anh."
Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch, nếu tứ gia đã thông báo cho anh, cô cũng
không tin Quyền Hãn Đình sẽ không biết buổi mô phỏng thực tiễn đã kết thúc,
còn làm bộ làm tịch hỏi cô có phải "Không rảnh" không?
Xì, ai nói chỉ có ruột phụ nữ mới loanh quanh lòng vòng?
Đàn ông mà lòng vòng cũng không kém gì.
Quyền Hãn Đình: "Tứ ca nói em thắng vô cùng đẹp mắt, dặn anh phải khen
thưởng em cho tử tế."
"Cho nên?"
"Khi nào tan học? Anh lái xe đến đón em."
Thẩm Loan báo thời gian.
"Được, ngoan ngoãn chờ anh."
Trò chuyện kết thúc, nụ cười bên khóe miệng người phụ nữ chưa biến mất.
Trong lòng Kỳ Tử Thần lặng dần.
Có lẽ từ nhỏ đã bị chứng quên mặt, anh ta phải thông qua các đặc điểm nhận
dạng bên ngoài mới có thể phân biệt được phụ nữ, cho nên sức quan sát của anh
ta so với bạn bè cùng trang lứa tốt hơn rất nhiều.
Tâm tư cũng nhạy cảm hơn.
Anh ta không biết người nói chuyện điện thoại với Thẩm Loan là ai, nhưng có
thể nhìn ra trong lúc lơ đãng Thẩm Loan nở nụ cười tươi tắn, hòa cùng ánh mắt,
sự vui vẻ này xuất phát từ đáy lòng khiến người khác cảm nhận được một tình
yêu ngọt ngào.
Kỳ Tử Thần không khỏi nghĩ đến chiếc Benz màu đen đó...
"Anh làm sao vậy? Không phải có chuyện muốn nói sao?"
Anh ta bỗng nhiên hoàn hồn, muốn mở miệng hỏi người vừa nói chuyện điện
thoại với cô là ai.
Nhưng cuối cùng, Kỳ Tử Thần nhịn xuống.
Có lẽ xuất phát từ sự tôn trọng với Thẩm Loan hoặc anh ta không đủ dũng cảm
mở miệng...
"Tôi mắc chứng quên mặt."
Thẩm Loan sửng sốt: "Tôi biết, lần trước anh đã nói rồi, hơn nữa chỉ quên mặt
phụ nữ."
Kiếp trước mặc dù Kỳ Tử Thần cưới Thẩm Yên, trở thành con rể nhà họ Thẩm,
cũng rất ít khi tới cửa làm khách, càng miễn bàn giao lưu với mọi người.
Nói đến cùng, đều do bệnh tác quái.
Còn nhớ rõ có một lần, Kỳ Tử Thần không thường theo Thẩm Yên về thăm nhà
cũ, khách khí có lễ với Thẩm Xuân Giang và ông nội, thỉnh thoảng nói chuyện
phiếm một hai câu, nhưng lại không nói một từ nào với những người khác, lạnh
nhạt đến đáng sợ.
Thẩm Loan từ phòng ăn ra, mà anh ta lại muốn đi vào, lúc chạm mặt, suy cho
cùng cũng phải gọi anh ta một tiếng "anh rể", không thể quá mất lịch sự, liền
gật gật đầu, không tiếng động, cũng coi như chào hỏi.
Nhưng Kỳ Tử Thần nhìn cũng không nhìn cô, mắt nhìn thẳng gặp thoáng qua.
Bây giờ nghĩ lại, có khi lúc đó coi cô là người làm cũng nên.
Mẹ vợ là Dương Lam và chị vợ là Thẩm Như cũng không được anh ta hoà nhã
nói chuyện.
Hơn phân nửa là vì không nhận ra, dứt khoát giả vờ là một quý công tử lạnh
nhạt vô tình. Nhưng ai biết được, chẳng qua anh ta chỉ ra vẻ thâm trầm để che
dấu khuyết tật của bản thân.
Thẩm Loan nhìn anh ta, lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng Kỳ Tử Thần hình như cũng không có ý định nói thêm gì nữa.
"Vì sao lại nói tới chuyện này?" Nếu anh ta không nói, cô cũng chỉ có thể hỏi.
"Bởi vì——" Người đàn ông ngừng một nhịp, như đã hạ quyết tâm: "Tôi muốn
nói với em, đối với tôi em không..." giống thế.
"Loan Loan! Bạn học Kỳ! Hai người ở chỗ này hả?" Miêu Miêu cất cao giọng,
thở hồng hộc chạy tới chỗ hai người, cắt lời người đàn ông.
Vẻ mặt Kỳ Tử Thần cứng đờ.
Thẩm Loan theo bản năng nhìn về phía Miêu Miêu, xem nhẹ đáy mắt phức tạp
lại thâm trầm cảm xúc của anh ta.
"Sao hai người lại tới đây?" Miêu Miêu tò mò đặt câu hỏi.
"Có việc muốn nói."
"Ồ, nói xong rồi sao?"
Ánh mắt Thẩm Loan dò hỏi hướng đầu về phía Kỳ Tử Thần, đúng vậy, nói xong
rồi sao?
Người đàn ông lẳng lặng dời tầm mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Cũng không có
gì, chủ yếu là muốn giáp mặt nói với em câu cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì?"
"Bài mô phỏng thực tiễn lần trước Tử Nhan thua, lại bỏ bài thi nhỏ, nếu lần này
thành tích lại không tốt, rất có thể không có cách nào tốt nghiệp."
Nói xong, Kỳ Tử Thần không hề lưu lại, chào hỏi qua, xoay người rời đi.
Miêu Miêu nhìn bóng dáng anh ta đi xa bóng dáng, không khỏi rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ thật sự chỉ nói lời cảm ơn?
Cô và Kỳ Tử Nhan đều suy nghĩ nhiều?
Nhưng nói lời cảm ơn vì sao phải nói riêng, không thể nói trước mặt mọi người
sao?
"Đẹp sao?"
"Hả?" Miêu Miêu đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt Thẩm Loan cười như không
cười.
"Vị bạn học Kỳ này giỏi giang cứng cỏi, khuôn mặt cũng đẹp trai như ánh mặt
trời, cô rung động cũng rất bình thường."
Không phải...
Miêu Miêu chớp mắt hai cái: "Ai rung động?"
Thẩm Loan than khẽ, lại bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi hiểu, đi thôi." Nói xong, cất
bước.
Miêu Miêu đứng tại chỗ, như con chó nhỏ ngây ngốc: Cô biết cái gì chứ?
...
"Anh? Anh đã về rồi..." Kỳ Tử Nhan cẩn thận đánh giá sắc mặt anh ta.
Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt, không thể nói vui vẻ, cũng không tức giận.
Hơi khó đoán.
"Về nhà đi, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, làm rất nhiều món anh thích."
"... Ồ."
Hai anh em đi đến bãi đỗ xe.
Dọc theo đường đi, Kỳ Tử Nhan muốn há mồm hỏi mấy lần, nhưng cuối cùng
lại nuốt vào bụng, cô ta vẫn nên làm một con dê nhỏ yên lặng thôi.
Sau khi lên xe, cô ta bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Kỳ Tử Thần: "Cuối
tuần này nhà họ Tống cử hành hôn lễ, em và mẹ đều đi, Anh có muốn đi cùng
không?"
"Nhà họ Tống? Tài chính MT?"
"Vâng!" Ninh Thành còn có mấy nhà họ Tống?
"Ai kết hôn?"
"Tống Càn."
"Sao lúc trước không có chút động tĩnh nào?"
"Đúng vậy" Kỳ Tử Nhan gật đầu: "Em cũng buồn bực, hơn nữa cô dâu hình như
không phải người trong giới chúng ta."
Kỳ Tử Thần khởi động xe: "Em nghe ai nói?"
"Mấy ngày nay mẹ và mấy dì đều đang thảo luận chuyện này. Nghe nói, Tống
Càn và cô ấy đã có con rồi."
Kỳ Tử Thần khẽ ừ một tiếng, anh ta không có hứng thú với chuyện của nhà
khác.
Kỳ Tử Nhan bĩu môi, cảm thấy anh trai mình không thú vị, như vậy sao có thể
theo đuổi con gái nhà người ta?
Đổi lại là cô ta cũng sẽ ghét bỏ?
"Vậy anh có đi hay là không thế? Chỉ có em và mẹ thì không tốt lắm, ít nhất
phải có một người đàn ông chứ..."
Câu trước còn trung lập hỏi ý kiến anh ta, câu sau đã ám chỉ anh ta đi.
Kỳ Tử Thần coi như không nghe hiểu, đáp lại: "Không đi."
"Anh, anh thật là nhàm chán."
Vẻ mặt Kỳ Tử Nhan ghét bỏ quở trách.
Anh ta nói không đi là không đi.
Bỗng nhiên, hai mắt người phụ nữ sáng ngời: "Thế... Anh thật sự không đi sao?"
"Không đi."
"Được, đừng hối hận."
Kỳ Tử Thần cười nhạo một tiếng, không cho là đúng.
Nhưng rất nhanh, vả mặt đột nhiên đến không kịp đề phòng.
"Mẹ, chúng con đã về rồi!"
"Đúng lúc, cuối cùng món cuối cùng cũng đã xong, ba Kỳ ông bưng đồ ăn lên
đi, Nhan Nhan con nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm."
"Mẹ, mẹ từ từ..."
"Làm sao vậy?"
"Lần trước không phải bác Tống tới nhà mình thảo luận với mẹ chuyện danh
sách khách mời dự hôn lễ sao?"
"Đúng vậy, con muốn làm cái gì?"
"Con nhớ nhà gái không mời nhiều người lắm."
Mẹ Kỳ gật đầu: "Không nhiều lắm, chưa tới mười người."
Lúc ấy cô ta còn nghĩ thầm con dâu nhà họ Tống cũng quá khó coi, quan hệ nhà
mẹ đẻ quá mỏng, có khi cũng không có trợ lực.
Nếu không phải sinh được đứa con trai cho Tống Càn, nuôi đến năm tuổi, chỉ sợ
đời này không tới được cửa nhà họ Tống.
Không phải cô ta thế lực, mà xuất thân như gia đình của họ, hôn nhân chỉ là
hình thức hai nhà kết giao, coi trọng môn đăng hộ đối.
Như thế mới có thể phát triển lớn mạnh, một thế hệ so với một thế hệ càng vượt
trội hơn.
"Sao đột nhiên lại nhớ tới hỏi cái này?" Mẹ Kỳ nghi ngờ nhìn cô ta.
"Con tò mò, danh sách còn ở đây không? Cho con xem một chút." Kỳ Tử Nhan
kéo cánh tay mẹ làm nũng.
Mẹ Kỳ không có cách nào với cô ta: "Mẹ để trong ngăn kéo bàn trà phòng
khách, tự đi lấy đi."
Sau khi Kỳ Tử Nhan lấy được danh sách, quả nhiên thấy được một cái tên quen
thuộc, cười đưa cho Kỳ Tử Thần.
"Làm cái gì?" Anh ta nhíu mày.
"Nhìn xem đi."
Kỳ Tử Thần giơ tay nhận, mở ra, giây tiếp theo ánh mắt hơi ngưng.
Trong đó có tên Thẩm Loan?
"Anh, lại cho anh một cơ hội, hôn lễ cuối tuần này có đi hay không?"
"Đi!"
Vả mặt quá nhanh, tựa như gió lốc.
Kỳ Tử Nhan tấm tắc hai tiếng, dáng vẻ "Em biết mà".
Nhưng nhớ tới lời của Miêu Miêu, cô ta lại chần chừ.
Thẩm Loan sẽ không có bạn trai thật chứ?
Vậy anh cô ta có bị coi như là kẻ... thứ ba không?
Thảo luận chuyện "Có đi hay không" buổi hôn lễ này, ngoại trừ anh em nhà họ
Kỳ, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan cũng đang nói chuyện.
"... Em đã đồng ý với Ngụy Uyển Ương." Thẩm Loan cởi dây an toàn.
"Khi nào?"
"Cuối tuần này." Giọng nói hơi ngừng lại, cô nghĩ nghĩ, thử nói: "Hay là anh đi
cùng em đi?"
Sắc mặt nặng nề của người đàn ông bỗng nhiên biến chuyển, còn có một chút
ánh nắng tươi sáng.
Khóe miệng cười bí hiểm: "Sao, muốn công khai?"
Thẩm Loan ngây người, cô thật sự không nghĩ tới vấn đề này.
Giống như... công khai hay không công khai đều giống nhau.
"Hửm?" Người đàn ông hình như rất để ý vấn đề này: "Sao không nói lời nào?"
Thẩm Loan: "Anh muốn công khai sao?"
Lục gia rụt rè nói: "Tùy em."
Người phụ nữ hơi nhướng mày: "Tùy em?"
"Đúng vậy, ông đây tôn trọng ý kiến của em." Trong lòng lại nghĩ, công khai là
tốt nhất, thể hiện chủ quyền khắp thiên hạ.
Người phụ nữ nhíu mày, ngửi ngửi miệng anh ta, động tác này rất thân mật,
nhưng hai người tập mãi thành quen, vẫn chưa cảm thấy không ổn.
"Anh lại uống rượu?"
Thẩm Xuân Hàng không nói lời nào, trong mắt tràn đầy ý cười, khi anh ta nhìn
ai đó sẽ cho người đó cảm giác anh ta chỉ nhìn người đó không nhìn ai khác.
Bởi vì cặp mắt ôn hòa kia luôn tràn đầy thành ý và chân thành tha thiết.
Rất nhiều người lần đầu tiên gặp Thẩm Xuân Hàng, đều sẽ không cảm thấy anh
ta là người làm ăn, ngược lại giống như một giáo sư đại học, chính bởi cặp mắt
kia không có sự khôn khéo.
Giờ phút này, người phự nữ cũng không ngoại lệ.
Bị anh ta nhìn như vậy, biểu cảm lập tức mềm lại, giọng điệu cũng nhiễm ý
cười: "Thôi đi! Lại muốn lừa dối cho qua? Còn cần sức khỏe hay không?"
Người đàn ông vẫn yên lặng, tươi cười nho nhã.
Giọng điệu của người phụ nữ đã hòa hoãn, thua cuộc: "Được được, không cằn
nhằn anh nữa không lại chê em phiền."
Chợt, ánh mắt để ý thấy Miêu Miêu: "Vị này là?"
Thẩm Xuân Hàng: "Học sinh trong trường, đúng lúc gặp được, đưa anh đến
bệnh viện."
Miêu Miêu nở nụ cười với người phụ nữ: "Xin chào, tôi là Miêu Miêu."
"Xin chào." Người phụ nữ hơi hơi gật đầu, đang nhìn dáng dấp của Miêu Miêu,
phòng bị trong mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tươi cười và chân thành:
"Tôi là Diệp Toàn Chi, cảm ơn cô đã đưa anh ấy đến bệnh viện."
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn..." Miêu Miêu liên tục xua tay: "Việc
nên làm."
"Thật là một cô gái lương thiện. Anh nói đúng không, Xuân Hàng?"
Người đàn ông gật đầu: "Tâm địa rất tốt."
"Nếu đã nói chuyện xong, tôi hoàn thành xong nhiệm vụ, đi trước?" Miêu Miêu
chỉ chỉ về phía đường, làm bộ rời đi.
"Chờ một chút." Thẩm Xuân Hàng gọi cô ấy lại.
"?"
"Xe của cô chắc là vẫn ở cửa hàng lẩu? Toàn Chi, chúng ta đưa cô ấy đến đó
trước."
Người phụ nữ vui vẻ đồng ý: "Được thôi."
"Không cần phiền như vậy, từ đây đi đến đó có mấy bước, hai người nên trở về
sớm thì hơn."
Miêu Miêu nói xong, xoay người chạy đi, rất nhanh bóng dáng đã biến mất
trong bóng đêm...
Diệp Toàn Chi thu hồi tầm mắt, mở miệng trêu ghẹo: "Bây giờ quan hệ của hiệu
trưởng và học sinh đều tốt như vậy sao?"
Cô ta cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy người làm thầy kẻ khác, tự cao
trang nghiêm giống như Thẩm Xuân Hàng mà cũng sẽ chấp nhận sự giúp đỡ
của học sinh?
Tuy sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng xét cho cùng cũng sẽ mất đi sự uy
nghiêm.
Diệp Toàn Chi theo anh ta lâu như vậy, tuy không hiểu người đàn ông này rõ
như lòng bàn tay, nhưng cũng coi như quen thuộc mấy phần.
Hiền hậu, nho nhã không giả, nhưng tự hạn chế, cẩn thận cũng là thật.
Đặc biệt trong cách đối xử với học sinh, nguyên tắc của Thẩm Xuân Hàng chưa
bao giờ bị đánh vỡ.
Trong đó cũng bao gồm duy trì sự uy nghiêm cao lớn của hình tượng hiệu
trưởng.
Nhưng, trước khi cô ta đến, có phải Thẩm Xuân Hàng đang nói chuyện phiếm
với cô gái mập kia không?
Diệp Toàn Chi cách quá xa, không nghe thấy hai người nói gì, nhưng cô ta lại
có thể thấy rất rõ ràng nụ cười mỉm dịu nhàng trên gương mặt của người đàn
ông.
Mới đầu, cô ta còn tưởng rằng đối phương là bạn bè của Thẩm Xuân Hàng, sau
lại nghe giới thiệu mới biết là học sinh của học viện Khởi Hàng.
Nhưng Diệp Toàn Chi cũng không nghĩ đến những cái khác, chủ yếu là do điều
kiện ngoại hình của Miêu Miêu rất khó khiến đồng loại cảm thấy bị uy hiếp.
Cho nên, cô ta thật sự chỉ thuận miệng nói.
Không ngờ Thẩm Xuân Hàng nghe xong, lại không nhịn được nhíu mày: "Ý của
em là hiệu trưởng và học sinh phải đứng hai bên đối lập mới bình thường?"
Nụ cười của người phụ nữ ngưng lại, phân biệt không rõ cảm xúc trong lời nói
của anh, cho nên không dám tùy tiện tiếp lời.
Chỉ lặng lẽ liếc khóe mắt đánh giá người đàn ông, muốn từ sắc mặt của anh ta
tìm đáp án.
Đáng tiếc, dù nhíu mày, trên mặt Thẩm Xuân Hàng cũng không thấy chút tức
giận nào, càng sẽ không để một người phụ nữ nhìn trộm ra được cảm xúc thật.
Nhưng Diệp Toàn Chi cũng không ngu, lập tức khoác chặt cánh tay người đàn
ông, dáng vẻ thân mật ngoan ngoãn: "Em nói giỡn, anh đừng cho là thật..."
Nhuyễn ngọc ôn hương*, lại ăn nói nhỏ nhẹ, cho dù là một người đàn ông có sự
tự chủ cao cũng không thể thờ ơ được đúng không?
Trong lòng người phụ nữ thấp thỏm, mồm ngậm chặt, không muốn nhiều lời
nữa.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nói: "Anh không thích lấy học sinh ra nói giỡn, về
sau những lời này đừng nói nữa."
Diệp Toàn Chi nhẹ nhàng thở ra, nếu anh ta đã chịu nói chuyện, tuy giọng điệu
vẫn còn nặng nề nhưng ít ra chứng tỏ đã không còn tức giận nữa.
"Xin lỗi, em sẽ chú ý."
"Ừm, đi thôi."
Hai người lên xe, Diệp Toàn Chi lái xe rời đi.
Thẩm Xuân Hàng ngồi ở ghế phụ, sắc mặt trắng bệch.
Có lẽ do uống rượu, tay chân mềm nhũn, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ
ngời.
Diệp Toàn Chi khởi động xe, hỏi anh ta: "Đến chỗ em sao?"
Giọng điệu rất tùy ý, nhưng trong đó chất chứa sự thấp thỏm và chờ đợi, chỉ có
bản thân người phụ nữ biết.
Sau một hồi lâu yên lặng, người đàn ông khẽ ừ một tiếng, coi như đã đáp lại.
Trái tim lơ lửng của Diệp Toàn Chi dần dần hạ xuống: "... Được."
Phụ nữ lái xe thường không chắc tay lái như đàn ông, trước kia, Thẩm Xuân
Hàng không tin lắm.
Anh ta chưa bao giờ lấy giới tính phân chia thực lực.
Nhưng hôm nay ngồi trên xe Diệp Toàn Chi, bỗng nhiên anh ta cảm thấy những
lời này cũng không phải hoàn toàn không có lý.
Tâm lí của phụ nữ không vững nên tay lái cũng run run, phương hướng lệch rồi
lệch, vĩnh viễn không đều, điều không thể chịu đựng được nhất chính là cô ta
rất nhiều lần phanh gấp, nếu không có dây an toàn, chỉ sợ cả người đã bị bật bay
ra ngoài.
Bình thường hai người ra ngoài, đều là Thẩm Xuân Hàng lái xe, Diệp Toàn Chi
cơ bản không lái, cho nên, đây cũng là lần đầu tiên anh ta mới biết kỹ thuật lái
xe của cô ta kém như vậy.
Hơn nữa bệnh đau dạ dày của Thẩm Xuân Hàng lại tái phát, dù uống thuốc rồi,
nhưng vẫn không dễ chịu, lại xóc nảy như vậy, vẻ mặt lập tức càng khó nhìn.
Diệp Toàn Chi phát hiện tình trạng của anh không tốt, vừa nhìn đường vừa quan
tâm nói: "Còn đau sao? Muốn uống thuốc không?"
Người đàn ông cau mày: "Anh không sao, em cứ lái xe đi." Nửa câu sau mới là
trọng điểm.
Đáng tiếc, người phụ nữ không hiểu, còn tưởng rằng anh ta sợ cô ta lo lắng, cho
nên càng làm tới.
"Lại lừa người! Có đau hay không chẳng lẽ em còn không nhìn ra?"
Thẩm Xuân Hàng không nói.
Nói đúng ra là lười nói.
Diệp Toàn Chi lại cho rằng anh ta cam chịu, lại bắt đầu "dịu dàng" nhắc đi nhắc
lại, nhưng vừa nói chuyện vừa lái xe, khó tránh khỏi lơ đãng, bởi vậy phương
hướng còn lệch kinh khủng hơn lúc trước, càng phanh càng gấp.
"... Thân thể là của mình, bây giờ không quý trọng, sau này có tuổi rồi..."
"Được rồi" Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ thở dài, thậm chí có chút buồn cười:
"Em lái xe đi, đừng phanh gấp nhiều lần như vậy nữa, anh đã cám ơn trời đất
rồi."
Anh ta trời sinh sẽ không làm người khác khó xử, lời xấu hổ như vậy nói ra từ
trong miệng anh ta, vẫn hiền hòa như vậy.
Người phụ nữ hơi ngây ra.
Sau một lúc lâu mới phản ứng lại, anh ta đang chê cô ta lái xe không tốt sao.
Ánh mắt lập tức vừa thẹn vừa bực: "Không phải anh không biết, em cảm nhận
phương hướng kém..."
"Tay chân cũng không phối hợp."
"Anh!" Người phụ nữ cắn môi, càng tức điên: "Đáng ghét."
Nhưng tiếp đó Diệp Toàn Chi không nói nữa tránh để bản thân phân tâm, chủ
yếu đau lòng người đàn ông, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt chuyên chú,
ùm, cuối cùng cũng đã giống một người tài xế chính thức.
Nhưng, kỹ thuật vẫn như vậy, không thể yêu cầu quá cao, tuy phương hướng
vẫn là không ngừng lệch, nhưng tốt xấu gì cũng không phanh gấp them mấy cái
nữa.
Đi ngang qua hàng lẩu, Thẩm Xuân Hàng không nhịn được nhìn thoáng qua ra
ngoài cửa sổ.
Không có bóng dáng của Miêu Miêu.
Anh ta nhìn Diệp Toàn Chi đang căng thẳng và cố hết sức ở bên cạnh, không
nhịn được nhớ tới Miêu Miêu đã lái xe đưa anh ta đến bệnh viện, thân xe rất
bình, phương hướng rất ổn, lúc đó anh ta còn không có cảm giác gì, bây giờ có
sự trái ngược mới phát hiện Miêu Miêu lái xe tốt như thế nào.
Cho nên, câu nói kia cũng không phải hoàn toàn chính xác.
Phụ nữ với phụ nữ cũng không phải hoàn toàn giống nhau.
...
Miêu Miêu ra cửa bệnh viện, cũng chưa đi ngay lập tức, mà đứng ở góc hẻo
lánh đèn đường không chiếu tới, nhìn theo hai người lái xe đi xa mới thu hồi
tầm mắt, quay về đường cũ.
Ánh đèn đường mờ nhạt kéo dài bóng dàng người phụ nữ, trở nên tinh tế, thon
thả.
Miêu Miêu nhìn thất thần, không nhịn được nhớ tới thân hình cao gầy xinh đẹp
của Diệp Toàn Chi, tự tin mỉm cười.
Dù cô ấy chưa bao giờ ôm hy vọng, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn chiếm
hữu Thẩm Xuân Hàng, nhưng khoẳng khắc đó, cô ấy buộc phải thừa nhần rằng
bản thân rất hâm mộ Diệp Toàn Chi.
Mà loại này hâm mộ còn kèm theo tự ti.
Nhưng rất nhanh cô ấy đã điều chỉnh lại được tâm trạng.
Đây một vai diễn, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới muốn lên sân khấu, cho dù có lên
thì cũng chính là một diễn viên chính rất xấu, trang phục giá rẻ, không cần để ý,
bởi vì ngoài bản thân sẽ không có ai ngó ngàng đến.
Miêu Miêu rất thích loại mãn nguyện này.
Đó là bí mật của một mình cô ấy, tâm trí hướng về một người.
Thậm chí không cần nam chính tham dự vào, bởi vì cô ấy không muốn nổi.
Miêu Miêu ngửa đầu, nở nụ cười thoái mái đón gió đêm, nam chính của cô ấy
không cần xuất hiện, chỉ cần tỏa sang trên sân khấu của người khác là được rồi.
Anh ta xứng đáng được mọi người vỗ tay và hoa tươi, tất cả ca ngợi và vinh
quang.
Cô ấy sẽ yên lặng nhìn, yên lặng chúc phúc, trong thính phòng, trong đám
người, reo hò vỗ tay, hò hét chói tai cho anh ta.
Chớp mắt đã đến thứ hai.
Khi Thẩm Loan dừng xe thì gặp Miêu Miêu, hai người cùng nhau đi vào phòng
học.
"Miệng làm sao vậy?"
Miêu Miêu liếm liếm, khóe miệng có vết bỏng rộp lên, cô ấy cũng không để ý:
"Không nhịn được đi ăn lẩu, sau đó buổi sáng ngủ dạy đã thành như vậy."
"Không phải muốn giảm béo sao?" Còn đi ăn lẩu...
"Ăn no mới có sức lực giảm mà." Đúng lý hợp tình.
Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch.
Miêu Miêu không lắm để ý phất phất tay: "Làm người phải Phật hệ* một chút,
vui vẻ là tốt rồi."
*Phật hệ: thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh
cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được
Hình như cũng có lý.
Thời khóa biểu buổi sáng là《Sáp nhập và mua lại công ty》, đây là môn mới
trong chương trình học.
Thời gian chỉ có một tuần, hôm nay là buổi đầu tiên, nghe nói có giáo sư mời
tới giảng, vẫn là một doanh nhân xuất sắc được mời từ ngoài về.
Cụ thể là ai mọi người vẫn bàn tán.
Học viện cũng chưa bao giờ công bố trước, bởi vậy càng thần bí.
Càng che, mọi người càng tò mò, nghe nói còn tổ chức cá cược xem khả năng
cao nhất là ai.
Thẩm Loan không hỏi thăm, không tham dự, nhưng không chịu nổi mỗi ngày có
người nói bên tai.
"Tổng giám đốc Thẩm, sao cô không cược thử? Hôm qua tôi vào web, phát hiện
hơn 50% đều đoán Đường Trung, 20% đoán Từ Vi Châu, còn lại dải rác mỗi
người một chút."
Đường Trung góp một phần không nhỏ giúp Hoa Viễn Kinh Bình mua lại Hoa
Sang Hongkong, danh tiếng đình đám một thời gian, là trường hợp kinh điển có
chiều sâu phân tích trong sách giáo khoa cho đến nay.
Mà Từ Vi Châu đã thành công đưa Bình Ninh lên sàn giao dịch của ngành công
nghiệp hóa dầu, trở thành khuôn mẫu cho những doanh nghiệp nhà nước lớn
muốn chuyển đổi hình thức.
Hai người này, bất kể là ai đều có tư cách trở thành giáo sư được mời về giảng
dạy môn học này.
Thẩm Loan: "Cô cá cược hả?"
Miêu Miêu gật đầu.
"Đặt ai?"
"Hi hi... Từ Vi Châu."
"Vì sao hi hi?" Thẩm Loan nghi ngờ nhìn cô ấy.
"Bởi vì tổng giám đốc Từ tuổi trẻ tổng giám đốc Đường."
"Cho nên?"
"Tôi thích anh trai nhỏ, không thích lão già."
Thẩm Loan: "..."
Chuông vào lớp vang lên, phòng học ầm ĩ lập tức yên tĩnh.
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, trong cái nhìn chăm chú mong
mỏi chờ đợi của mọi người, người đàn ông mặc áo khoác màu đen đi lên bục
giảng.
Ánh mắt Thẩm Loan cứng lại.
Nghe thấy người trên bục giảng đã bắt đầu tự giới thiệu: "Tôi là Hạ Hồng
Nghiệp..."
Không cần các loại danh hiệu lắm lời: "Hạ Hồng Nghiệp" ba chữ đã thể hiện tất
cả.
Bạn có thể chưa từng nghe đến điện tử Hoa Lăng, nhưng nhất định bạn đã từng
sử dụng chip FP.
Là một trong mười công ty điện tử hàng đầu của Trung Quốc, "chip lưu trữ FP"
do Hoa Lăng sản xuất độc quyền hiện được sử dụng rộng rãi trong các sản
phẩm điện tử khác nhau.
Mà nhà họ Hạ là một trong bốn gia đình giàu có bậc nhất Ninh Thành, Hạ Hồng
Nghiệp thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí truyền thông.
Tất nhiên, điều đó không đủ để khiến ông ấy trở thành "nhà công nghiệp" được
nhân dân cả nước chú ý đến như thế.
Nguyên nhân mấu chốt nhất là ông ấy có một đứa con trai vô cùng nổi tiếng.
Hạ Hoài, hay còn gọi là Hạ nhị thiếu, không có thể thăng hoa trên bản đồ sự
nghiệp của ba đã khai phá, nhưng lại mở mang bờ cõi trên Weibo, trở thành
nhóm "Con nhà giàu nổi tiếng" đầu tiên.
Lấy tiêu chí "Không sợ chuyện gì, yêu thích gây chuyện, dỗi thiên dỗi địa dỗi
không khí" để nổi tiếng, có được gần hai mươi triệu fans, được dân mạng gọi là
"ăn chơi trác táng quốc dân".
Tất nhiên, nếu Hạ Hoài chỉ là một người chơi bời lêu lổng, không phải công tử
con nhà giàu không có tài cán gì, chỉ dựa vào gương mặt đẹp trai và thân phận
người thừa kế, chỉ sợ không có được nhiều fans hâm mộ trung thành như vậy.
Là chủ sở hữu đằng sau của câu lạc bộ thể thao điện tử Seek, đã thử một vài dự
án, kết quả đạt được phong phú bất ngờ.
Anh ta không chỉ ăn chơi trác táng còn là "Thật tinh mắt, có thực lực"... khụ...
ăn chơi trác táng.
Con trai nổi danh, người ba cũng được nổi tiếng lây.
Bởi vậy, mức độ cú ý của nhân dân cả nước với Hạ Hồng Nghiệp không thấp,
mười ngày nửa tháng đi theo con trai lên hot search, cảm giác này... nói như thế
nào nhỉ?
Hình như không tồi.
Mới đầu, mọi người chỉ cảm thấy người này hơi quen mặt, còn chưa phản ứng
lại đã nghe thấy Hạ Hồng Nghiệp tự giới thiệu, phòng học yên tĩnh nháy mắt nổ
tung.
"Thế mà lại là ông chủ Hạ! Học viện lợi hợi đến vậy sao? Vị này mà cũng có
thể mời đến..."
"Trước kia đều chỉ thấy trong video, không nghĩ tới hôm nay được gặp người
thật."
"Hi hi... Tôi đang nghĩ khi nào tan học có thể đến tìm ông ấy xin chụo ảnh cùng
không, đăng lên Weibo, quá trâu bò!"
"Nếu tôi nhớ không lầm, Hạ nhị thiếu ăn chơi trác táng quốc dân cũng đã học
cùng chúng ta một lần đúng không?"
"Đúng nhỉ! Lần mô phỏng thực tiễn trước cậu ta cùng một tổ với Thẩm Loan!"
"Mọi người cảm thấy có phải là con trai gây họa, ba già đuổi tới trường học để
xử lý không?"
"Đừng nói thế, có khi thế thật!"
"Nhưng gần đây Hạ nhị thiếu rất ngoan, không đăng loạn lên Weibo nữa mà
nhỉ?"
"..."
Hạ Hồng Nghiệp cho mọi người đủ thời gian để thảo luận, sau đó giơ một cánh
tay lên, một động tác đơn giản đã khiến cho không khí ồn ào lập tức yên tĩnh
như nước.
"Mọi người nói đủ chưa? Có phải nên cho tôi chút thời gian hay không? Nếu
không không thể bắt đầu tiết học rồi?"
Hài hước hài hước, tuy rằng đã qua tuổi 40, nhưng vẫn cuốn hút như thế.
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ giảng dạy môn《Sáp nhập và mua lại công ty 》. Tin
rằng các vị đang ngồi đây đều không phải sinh viên mới ra đời, đã có một số
kinh nghiệm công tác nhất định, có tầm nhìn kinh doanh tương ứng, như vậy
đối với hai từ " thu mua " cùng " sáp nhập " này cũng sẽ không xa lạ."
Lời dạo đầu rất bình thường, khi mọi người còn cho rằng tiếp theo ông ta muốn
giảng "Cái gì là sáp nhập, cái gì là thu mua", Hạ Hồng Nghiệp lại chuyển đề tài
—
"Một khi đã như vậy, tôi sẽ không nhiều lời nữa. Dù sao, nói cũng vô dụng."
Mọi người ngây ngốc.
Hạ Hồng Nghiệp: "Nói một ngàn, nói một trăm, đều không thể bằng một lần
thực hành. Cho nên, sau khi đã trưng cầu ý kiến của chủ nhiệm lớp, tôi quyết
định trước tiên tiến hành lần mô phỏng thực tiễn thứ hai."
"Không phải chứ..." Có người như đưa đám.
"Vui mừng kinh ngạc đột nhiên tới không kịp đề phòng, đáng tiếc, lại là sợ hãi
kinh ngạc." Có người sợ.
"Lần trước thua, lúc này tổ chúng ta nhất định phải hòa một ván!" Cũng có
người xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.
Tương tự, lần mô phỏng thực tiễn này cũng sẽ được đưa vào mục đánh giá điểm
làm việc theo nhóm được biểu thị bằng "1" trong mô hình đã thiết lập của bài
kiểm tra "1 + n".
Liên quan trực tiếp đến chuyện có thể tốt nghiệp hay không.
Nói không căng thẳng là giả.
Vẫn cứ ấn định phương thức hai lớp B, C hợp tác tiến hành, vì để cho tiện, tiếp
tục sử dụng lần phân tổ trước, nói cách khác, đám người Thẩm Loan vẫn cùng
một đội với Hạ Hoài, Kỳ Tử Thần.
Nhưng có người không làm.
"Thẩm Loan, tôi cũng muốn cùng đội với cô nữa ~" trải qua một đoạn thời gian
tĩnh dưỡng và điều trị, Kỳ Tử Nhan khôi phục rất khá, bây giờ lại có thể nhảy
nhót tung tăng.
Sự khác biệt duy nhất chính là, trước kia thái độ của cô ta với Thẩm Loan rất ác
liệt, bây giờ lại thay đổi 180 độ, không chỉ làm nũng, thế mà bây giờ còn cọ cọ.
Là cọ thật.
Bả vai với bả vai, tay kéo tay: "Tôi thật sự rất rất muốn cùng một tổ với cô, làm
ơn..."
Hạ Hoài đỏ mắt không nhìn nổi, người phụ này là ai thế?
Anh ta còn chưa từng được cọ đâu...
Kỳ Tử Thần không nhịn được ho nhẹ nhắc nhở em gái đừng quá phận.
Nhưng trong đầu lại nghĩ em gái thân mật với cô như vậy, nếu đổi lại là mình...
Miêu Miêu nhanh chóng xách người ra: "Ngại quá, tổ bảy chúng tôi đã đủ
người, cô ở đâu thì về chỗ đó đi." Nói xong, ánh mắt hướng về phía Tần Trạch
Ngôn.
Tần Trạch Ngôn rất muốn chửi bậy, sắc mặt đen đến dọa người.
Đồng đội muốn chạy trốn, chuyển sang nhà khác, còn chuyện gì đáng vả mặt
hơn chuyện này chứ?
Là đội trưởng Tần Trạch Ngôn tỏ vẻ: Không!
Mấu chốt nhất chính là, dáng vẻ của Kỳ Tử Nhan như đang làm một chuyện
theo lẽ thường, không hề áy náy càng khiến người ta thở không nổi.
Đầu óc cô ta là bã đậu sao?!
Quả thực đáng giận!
Kỳ Tử Nhan cảm thấy Miêu Miêu rất phiền, cô gái béo tròn như quả bóng này
dựa vào đâu mà ngày nào cũng đi theo Thẩm Loan vậy?
Cô ta còn không có đãi ngộ này đâu...
Thế mà bây giờ dám khoa tay múa chân, diễu võ dương oai với cô ta?!
Nhưng, Kỳ Tử Nhan rất đúng mực không làm loạn lên với cô gái béo tròn như
quả bóng này.
Bởi vì vớitính tình của Thẩm Loan, khẳng định cuối cùng sẽ đứng về phía Miêu
Miêu.
Cô ta không muốn tự tìm mất mặt, cho nên... nhịn, phải nhịn.
Kết quả của chuyện nhẫn nhịn chính là Kỳ Tử Nhan không để ý đến Miêu
Miêu, liên tiếp quấn lấy Thẩm Loan, mấy lời linh tinh nói ra vô cùng trôi chảy
"Cô rất lợi hại", "Dẫn tôi thành X, dẫn theo tôi bay lên", đôi mắt lập loè "mê
muội" sùng bái.
Thẩm Loan thiếu chút nữa cho rằng thấy Miêu Miêu thứ hai.
Mắt thấy thời gian chuẩn bị không còn nhiều lắm, Kỳ Tử Nhan vô cùng kiên trì,
cô ta không thể không tỏ thái độ.
"Vì sao muốn đến tổ của tôi?" Vấn đề thứ nhất.
Kỳ Tử Nhan: "Tôi muốn chơi với cô."
"Chơi? Cô phải rõ ràng, đây là thi đấu, là cạnh tranh."
Thẩm Loan nghiêm túc, ánh mắt mang theo cảm giác áp bách.
Bất luận là thi đấu hay là ván cờ thương giới chân chính, trước giờ cô không
bao giờ có thái độ chơi đùa.
Chém giết là chém giết, kể cả có thêm tiếng chiêng trống cũng không biến nó
thành điệu nhảy được.
Thẩm Loan: "Nếu cô chỉ ôm tâm thái chơi đùa, tôi kiến nghị cô vẫn nên quay về
đội cũ đi, chỗ tôi không chứa những người muốn chơi đùa, chỉ có đấu sĩ."
Lời này vừa nói ra, Hạ Hoài theo bản năng ưỡn thẳng ngực, đúng, anh ta là đấu
sĩ!
Tần Trạch Ngôn thấy thế, thầm mắng một tiếng "Buồn cười".
Cổ Thanh và Trương Dương, Tưởng Thạc Khải có chung vinh dự.
Tướng quân xuất sắc nhất sẽ có những đấu sĩ mạnh nhất.
Vốn nên như thế!
Kỳ Tử Nhan thu lại ý cười, buông ống tay Thẩm Loan ra, dần dần nghiêm túc
lại.
Thở dài trong lòng, xem ra chiêu làm nũng đáng yêu này không dùng được.
Cô ta nhấp nhấp cánh môi, nghĩ nghĩ, rồi sau đó ngẩng đầu đón ánh mắt đánh
giá của Thẩm Loan: "Tôi muốn thắng."
Lần trước vì Thẩm Yên, cô ta không làm một bái kiểm tra nhỏ, nếu bây giờ lại
thua, rất có thể không tốt nghiệp được, đến lúc đó thật sự quá mất mặt.
Thẩm Loan nghe được câu trả lời coi như vừa lòng, sắc mặt hơi hoãn, ánh mắt
cũng không sắc bén nữa.
Lại nói: "Tổ tôi không chứa người vô dụng."
Ngụ ý, cô là cái gì, cô có thể làm gì?
"Tôi học chuyên ngành tài sản và quản lý doanh nghiệp, với chuyên ngành tài
chính. Như vậy có thể chứ?" Vẻ mặt Kỳ Tử Nhan chờ đợi nhìn cô.
"Tôi hỏi năng lực?"
"Tôi đã tham gia rất nhiều buổi thi đấu thực tế, có..." Kỳ Tử Nhan thuận miệng
nói mấy cái, đều là những danh tiếng nhỏ.
Hạ Hoài nhân lúc mọi người không chú ý, chọc chọc cánh tay Kỳ Tử Thần:
"Em gái cậu lợi hại như vậy sao? Hay là chỉ thổi phồng, kết quả treo đầu dê bán
thịt chó."
Kỳ Tử Thần nhìn anh ta một cái, mang theo vài phần khinh bỉ: "Cậu cho rằng ai
cũng ăn chơi trác táng?"
"..." Mẹ nó! Ăn chơi trác táng làm sao? Ăn chơi trác táng ăn tiền nhà cậu? Fuck!
Bên kia, Thẩm Loan nghe xong, gật gật đầu: "Có thể."
Hai mắt Kỳ Tử Nhan tỏa sáng.
"Nhưng quy tắc là một tổ bảy người, bây giờ tôt của chúng ta đã đủ quân số,
nếu cô muốn vào, bắt buộc một người phải ra ngoài" Thẩm Loan giơ tay nhìn
đồng hồ: "Cho cô thời gian hai phút, xem ai đồng ý đổi chỗ cho cô."
Kỳ Tử Nhan nhìn về phía anh trai nhà mình, nhưng rất nhanh dời tầm mắt, nhìn
Hạ Hoài.
Người sau ngây ra, mắt lộ ra phòng bị: "Cô nhìn tôi làm gì?"
Kỳ Tử Nhan bĩu môi: "Dù sao cậu và Tần Trạch Ngôn cũng là anh em, đổi qua
đó quá hợp, tạo thành một đôi."
"Ai là một đôi với cậu ta?!"
"Tôi mới không cần cậu ta cùng một đôi!"
Hạ Hoài, Tần Trạch Ngôn cùng mở miệng, ánh mắt chạm nhau, lạnh giọng hừ,
rồi quay ngoắt đầu đi, nhìn nhau không vừa mắt.
Kỳ Tử Nhan còn muốn nói, Kỳ Tử Thần chủ động đứng ra: "Anh đổi cho em."
"Anh..." Cô chủ nhà họ Kỳ nước mắt lưng tròng: "Sau này em sẽ không bao giờ
nghi ngờ anh là nhặt được nữa."
Kỳ Tử Thần: "..."
Mọi người: "..."
Thời gian chuẩn bị kết thúc, các tổ tập hợp xong.
Từng người xếp thành hàng vào phòng học AI.
Thẩm Loan tới lần thứ hai đã không như ngạc nhiên lần đầu tiên, mắt nhìn
thẳng, vô cùng trầm ổn.
Lần trước Kỳ Tử Nhan cười nhạo cô là đồ quê mùa, lần này chuẩn bị giới thiệu
với Thẩm Loan, cũng coi như lấy công chuộc tội.
Nhưng Thẩm Loan không có một chút hứng thú, Kỳ Tử Nhan không dám tùy
tiện mở miệng, miễn cho có người nói cô ta khoe khoang.
Haizz...
Cô ta đường đường là cô chủ nhà giàu, bây giờ bị người ta ghét bỏ như cứt chó,
cảm giác này... nói không nên lời.
Nhưng kỳ lạ là Kỳ Tử Nhan thế mà không thấy tức giận.
Hạ Hồng Nghiệp là giáo sư giảng dạy môn này, tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ
cho buổi mô phỏng thực tiễn hôm nay, vừa bước lên đã gò bàn phím bùm bùm ở
bục chủ thao tác.
Mà các tổ cũng nhân thời gian này ngồi vào vị trí dán số từng người.
Năm phút sau, Hạ Hồng Nghiệp tuyên bố quy tắc mô phỏng.
"Tiếp theo mọi người phải tiến hành đấu một chọi một " trận chiến thu mua".
Mỗi tổ được phân đến một công ty, tất nhiên quy mô công ty và thực lực không
giống nhau, dựa theo trình tự đánh dấu chữ cái A đến K từ cao đến thấp, A là
thực lực mạnh nhất, K là thực lực yếu nhất."
"Hệ thống sẽ tùy cơ sắp xếp hai tổ tiến hành thu mua, cuối cùng ai có thể hoàn
thành thu mua, tổ đó là người thắng."
So với lần trước chỉ có một quán quân, người xấu hoành hành, nhiệm vụ lần này
càng cụ thể hơn — đánh bại một đối thủ là được, những đối thủ khác không cần
quan tâm.
Nói cách khác, 11 tổ, ít nhất cũng có năm người thắng cuộc.
Nhưng —
"Giáo sư Hạ, một chọi một, sẽ có một tổ bị lẻ, làm sao bây giờ?"
"Vậy cho qua, rút ra công ty F, nghĩa là hệ thống đội ở vị trí giữa sẽ không phù
hợp với đối thủ trong thời điểm hiện tại và sẽ trực tiếp PK với đội chiến thắng,
nói cách khác, một trong các đội sẽ tiến hành hai trận chiến mua lại. Nếu bạn
thắng, số điểm sẽ được nhân đôi."
Là cơ hội gặp gỡ, cũng là khiêu chiến.
Nếu thực sự có thực lực, điểm nhân đôi có trong tầm tay.
Nếu chỉ là tay mơ, không chỉ sẽ bị chết rất thảm, còn sẽ bị chết rất mất mặt.
Rất nhanh, cuộc chiến bắt đầu.
Thẩm Loan rút được công ty E, quy mô trung bình, thực lực trung bình, tài sản
trung bình, cái gì cũng trung bình, không kém, nhưng cũng tuyệt đối không xuất
sắc.
Bên Tần Trạch Ngôn vận khí tốt hơn, rút được công ty S, đúng lúc cao hơn
Thẩm Loan một bậc.
Hạ Hoài vừa xem xong tình hình kẻ địch, hệ thống đã nhảy ra kết quả ghép đội.
"Không phải chứ?"
"Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa..."
"Nói đúng ra, có lẽ là không phải oan gia không gặp nhau."
"Xem ra, hai bên chúng ta bắt buộc phải kết thù rồi."
Bên kia, Tần Trạch Ngôn đồng dạng không bình tĩnh.
"Sao lại là Thẩm Loan?" Quả thực to đầu.
Không phải anh ta sợ, mà là cảm giác người phụ nữ này đen tối thật sự, âm hồn
không tan.
Trước đoạt Hạ Hoài, lại câu Kỳ Tử Nhan, bây giờ hệ thống cũng không buông
tha họ, sẽ là một hồi ác chiến.
Nhưng anh ta còn coi như chiếm ưu thế, công ty rút được cấp bậc cao hơn Thẩm
Loan.
Xét thấy lần dạy dỗ trước, bây giờ Tần Trạch Ngôn không dám khinh địch, lập
tức chỉ huy.
Thẩm Loan vẫn bình tĩnh.
Đã sớm biết "Định luật Murphy" có ảnh hưởng ghê gớm, cho nên cô đã chuẩn
bị tâm lý thật tốt, khi chuyện phát sinh, cô vẫn thản nhiên như cũ.
Kỳ Tử Nhan nhìn chằm chằm cô, hai mắt tỏa sáng.
Cổ Thanh không nhịn được cười nói: "Đại tiểu thư, cô còn muốn nhìn tới khi
nào?"
"Hả?"
"Không biết còn tưởng rằng cô đang nhìn bạn trai." Đôi mắt nhỏ sùng bái kia
quả thực lóe mù mắt, tình cảm lộ ra ngoài quá rõ ràng.
"Khụ khụ..." Kỳ Tử Nhan ho nhẹ che dấu xấu hổ, sau đó quay đầu nhỏ giọng
nói với Cổ Thanh: "Không phải bạn trai, là nam thần."
Cổ Thanh quả thực phục cô ta.
Nhưng, cũng không thể không thừa nhận, Thẩm Loan xác thật vô cùng hấp dẫn.
"Buôn chuyện đủ rồi chứ?! Làm việc —"
Ừm, lúc hung dữ càng thấy vậy.
Cổ Thanh yên lặng gõ bàn phím, Kỳ Tử Nhan câm miệng, chính thức gia nhập
chiến đấu.
Hệ thống cho hai mươi phút để hai bên chuẩn bị.
Thẩm Loan: "Tư liệu công ty D."
Cổ thanh: "Đã gửi đến trang chủ."
Công ty D, một công ty rất có danh tiếng trong lĩnh vực thực phẩm chức năng
và đồ trang điểm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.