Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trong mắt Quyền Hãn Đình lóe lên một ý cười, dường như thở phào một hơi.
Thẩm Loan nghi ngờ nhìn anh rồi lại nhìn bát mỳ trong tay: "Có vấn đề gì sao?"
"Khụ... không có."
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân im lặng cúi thấp đầu, dè dặt cẩn thận gắp lên,
dường như trước mắt không phải là sợi mỳ mà là "sợi vàng".
Sinh thời, có thể ăn bữa sáng do Lục gia làm, mặc dù chỉ là vật thử nghiệm
nhưng cũng chết mà không còn hối tiếc.
Thiệu An Hành nhìn lướt qua mọi người, nhìn thấy hết tất cả các phản ứng, vừa
cười vừa lắc đầu.
Nhưng đến lúc động đũa, cũng vô thức trở lên nghiêm túc.
Ừm...tay nghề của lão Lục, lần đầu tiên nếm thử, sao lại có cảm giác thần thánh
không rõ ràng là làm thế nào để vỗ béo?
Nhưng so với lần thử nghiệm đầu tiên của Lục Thâm và lần thử nghiệm thứ hai
của Sở Ngộ Giang, Lăng Vân, bát mỳ trước mắt của anh ta và bát mỳ của Thẩm
Loan là cùng một nồi mà ra.
Đãi ngộ của "cấp bậc bạn gái" khiến Thiệu An Hành vô cùng hài lòng.
Ăn xong bữa sáng, Quyền Hãn Đình nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi vào
trong phòng sách xử lý công chuyện.
Thẩm Loan buông đũa xuống, lau miệng, chuẩn bị đứng lên thì lại nhìn thấy
ánh mắt xa thẳm của tiểu Thất gia đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia
giống như ánh mắt của một cô vợ bé bị vứt bỏ.
Tủi thân, oán trách, vô cùng đáng thương...
Động tác của Thẩm Loan hơi dừng lại: "Có chuyện gì sao?"
"Mỳ ngon không?" Giọng nói lạnh lẽo.
Sao toàn hỏi vấn đề này vậy?
Quyền Hãn Đình hỏi, Lục Thâm cũng hỏi.
Thẩm Loan đưa ra một đáp án y như nhau: "Cũng được."
Nhưng không biết đã chạm phải giây thần kinh nào của anh ta, Lục Thâm lập
tức dựng ngược lông lên: "Đương nhiên là được rồi! Đó là vì có tiểu gia đây
làm chuột bạch! Chuột bạch đó cô biết không? Là loài bị dùng để làm thí
nghiệm đó!"
"Cho nên?" Thẩm Loan không hiểu anh ta đang bực bội cái gì.
"Cái "cũng được" đó của cô là được hình thành từ cái "không được" của tôi!"
"?"
"..."
Lục Thâm nhìn thấy khuôn mặt mù mờ của cô, ngay lập tức lửa giận bừng lên.
Vứt đũa cạch một tiếng, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng ăn, bóng lưng đau
khổ giận giữ đó cứ như chịu tủi thân vô cùng to lớn.
Đôi môi đỏ của Thẩm Loan hơi nhếch lên, cả nửa ngày mới kịp phản ứng lại,
ánh mắt dò hỏi hướng sang chỗ Sở Ngộ Giang: "Anh ta... làm sao vậy?"
Sở Ngộ Giang mím chặt khóe môi, cố gắng không cười, kể lại đầu đuôi mọi
chuyện cho cô biết.
Người phụ nữ nghe xong, xoa xoa mũi.
Được thôi, cô cũng có một chút chút đau lòng thay cho Lục Thâm...
Trong phòng sách.
Lúc Thẩm Loan đẩy cửa đi vào, Quyền Hãn Đình vẫn đang nói chuyện điện
thoại, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, rồi lại chỉ sang ghế sô pha ở bên cạnh.
Biểu thị cô ngồi ở đó đợi một chút.
Thẩm Loan không để ý, trực tiếp đi đến sau lưng anh, để tay lên vai anh, khẽ
khẽ xoa bóp cho anh.
"... Chỉ cần hàng hóa của bọn họ không sao, thì trực tiếp chuyển thẳng đến bến
tàu số ba, ở đó sẽ có người đón tay... có vấn đề thì nên xử lý thế nào? Ha ha...
điểu này còn cần tôi phải dạy sao?" Giọng nói bỗng dưng nặng nề.
Động tác xoa bóp của Thẩm Loan cũng thuận theo mà dừng lại.
Một giây sau, mu bàn tay được phủ một tầng ấm áp, Quyền Hãn Đình vỗ nhẹ
hai cái, mang theo một chút vỗ về.
Cô cười cười, thu tay lại.
Nhưng lại bị một lực mạnh ngăn chặn, người đàn ông hơi nhép miệng, không
phát ra tiếng, nhưng có thể phân biệt rõ ràng khẩu hình.
Anh nói, tiếp tục.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Quyền Hãn Đình bỏ điện thoại xuống không đợi
được mà kéo cô vào trong lòng: "Sao bỗng dưng lại nghe lời vậy, anh có hơi
không quen."
Thẩm Loan ngồi trên cặp đùi rắn chắc của anh, nụ cười xán lạn: "Có đi có lại.
Mỳ rất ngon, em biết hết mọi chuyện rồi."
Trái tim Quyền Hãn Đình mềm nhũn như bông, càng ôm chặt cô hơn.
"Thật ra, có biết tẩy trang, nấu cơm hay không đều không quan trọng." Thẩm
Loan thuận theo tư thế ôm cổ, dựa đầu vào ngực người đàn ông, nhịp tim đập
thình thịch truyền đến bên tai: "Những điều mà người đàn ông của em biết làm
thì những người đàn ông khác đều không biết."
Tẩy trang, nấu cơm, quá đơn giản.
Đôi bàn tay của Lục gia Quyền Hãn Đình không nên dùng để làm những
chuyện đó, trời sinh anh chính là kiểu người nắm giữ toàn bộ trời đất.
Chỉ điểm giang sơn, đứng sau bày mưu lập kế.
Quyền Hãn Đình nở nụ cười: "Những điều này không quan trọng, vậy điều gì
mới quan trọng?"
Thẩm Loan nhếch môi: "Em thích là quan trọng nhất."
Có hàng vạn người đàn ông biết tẩy trang, biết nấu cơm, nhưng cô chỉ có tình
cảm với một người không biết tẩy trang, không biết nấu cơm, đó chính là Quyền
Hãn Đình.
...
Mười giờ sáng, bác sĩ đến.
Quyền Hãn Đình nắm tay Thẩm Loan đi xuống phòng khám chữa bệnh ở dưới
tầng hầm để ông ta bắt mạch.
"Sau khi uống chỗ thuốc lần trước, tính hàn trong cơ thể đã có cải thiện rõ ràng,
bây giờ tôi sẽ đổi sang một phương thuốc nhẹ nhàng hơn, điều dưỡng từ từ, qua
thời gian này sẽ thấy được hiệu quả..."
Thẩm Loan: "Cảm ơn."
Bác sĩ Trâu: "Bây giờ không sao rồi, tôi ở lại để sắc lượng thuốc đủ dùng cho
một tuần, sau đó sẽ chia thành túi nhỏ cấp đông trong tủ lạnh, lúc nào cần uống
thì bỏ ra hâm lên một chút là được."
Hai người nắm tay nhau rời khỏi.
Trâu Liêm cúi đầu bắt đầu công việc, được một lúc thì Quyền Hãn Đình lại
quay lại.
"Khụ..."
"Lục gia? Còn có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn hỏi một chút, tình hình sức khỏe của cô ấy như thế nào?"
Trâu Liêm trầm ngâm trong phút chốc.
Quyền Hãn Đình: "Có cái gì thì nói cái đó."
"Căn cơ của cô bé Thẩm không được tốt, điểm này lúc trước tôi đã nói rồi."
Người đàn ông chau mày.
"Cũng may những ngày này đã dần dần bổ sung lại, nhưng chuyện gì muốn phát
triển thì cũng cần phải có một quá trình, không không gấp được." Trâu Liêm hơi
ngưng lại, ho nhẹ một tiếng: "Nếu như bây giờ hai người muốn có con..."
Quyền Hãn Đình suýt chút nữa thì bị sặc.
Nhìn từ góc độ của Trâu Liêm vừa hay có thể nhìn thấy sau tai anh đang dần đỏ
lên.
Trong lòng tấm tắc mấy tiếng, có chút cảm khải.
Không ngờ rằng lão đại cũng có lúc cảm thấy xấu hổ.
Hiếm lạ!
"Tôi không hỏi về chuyện con cái."
"Ồ, vậy ngài muốn hỏi cái gì?"
Quyền Hãn Đình: "..."
Cuối cùng, dưới cái nhìn và cười nhạo của Trâu Liêm, Lục gia như chạy trối
chết.
Con cái...
Đợi Thẩm Loan điều dưỡng sức khỏe xong, có phải anh sẽ có hy vọng trông đợi
không đây?
...
Ăn trưa xong, Quyền Hãn Đình lái xe đưa Thẩm Loan đến trường.
Tiết học buổi chiều có bài tập thực hành theo nhóm, nhưng mãi vẫn chưa thấy
Tưởng Thạc Khải đến.
Cổ Thanh: "Có thể có chuyện gì đó làm anh ta bị trì hoãn chưa thể đến được?"
Trương Dương gật đầu: "Chúng ta qua vừa làm vừa đợi đi, không biết chừng
cậu ấy một lát nữa sẽ đến."
Miêu Miêu chau mày, không phải là lại bị đánh rồi chứ?
Thẩm Loan thì trước sau như một, hoàn toàn bình tĩnh: "Không cần quan tâm
đến cậu ta, chúng ta cứ bắt đầu đi."
Đến tận lúc hết tiết thứ nhất, rồi cả tiết thứ hai mà vẫn không thấy bóng dáng
Tưởng Thạc Khải đâu.
Thẩm Loan: "Bài tập cũng đã trong quá trình kết thúc rồi, Cổ Thanh tổng hợp
lại bài sau đó Trương Dương chuẩn bị để một lát nữa lên bục giảng trình bày, tôi
đi vào nhà vệ sinh một lát."
Thẩm Loan bỏ bút xuống: "Tôi cũng đi!"
Hai người đến chỗ vườn hoa lần trước, Miêu Miêu tìm hết một vòng, xuôi tay:
"Không có."
Thẩm Loan đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, đột nhiên ánh
mắt lập tức dừng lại: "Lên sân thượng xem."
Lúc hai người lên đến nơi đã thấy Tưởng Thạc Khải ngồi ở dưới đất, tay nắm
chặt một thanh gỗ, gò má bầm tím, khóe miệng chớm máu, áo khoác ngoài lộn
xộn, cổ áo len bên trong bị xé toạc một vết.
Còn bên cạnh anh ta có hai đàn ông to lớn đã hôn mê bất tỉnh nằm vật dưới đất,
trên người có vết máu.
Mặt Miêu Miêu biến sắc, bước nhanh qua đó: "Cậu không sao chứ?"
Tưởng Thạc Khải giống y như một tên đầu gỗ, không hề có phản ứng gì với
những thứ xung quanh, chỉ nắm chặt cây gậy gỗ, dường như đó là thứ duy nhất
để anh ta dựa vào.
Miêu Miêu nhìn thấy người anh ta không ngừng run rẩy, mấy lần muốn đỡ anh
ta lên nhưng Tưởng Thạc Khải một chút cũng không chịu phối hợp.
Bỗng dưng cô ta phát hiện ra trên áo len người đàn ông có một vệt loang màu
sậm, đưa tay ra sờ thử, vậy mà trên đầu ngón tay lại có máu.
"Giám đốc Thẩm! Hình như cậu ta bị thương rồi!"
Bởi vì áo len màu đen, nên vừa nãy đứng ở khoảng cách xa Miêu Miêu không
hề phát hiện ra sự bất thường, nhưng bây giờ lại gần mới nhìn thấy ở phía trước
ngực rõ ràng là có một khoảng lớn màu sắc đậm hơn so với những chỗ khác.
Tưởng Thạc Khải bỗng dưng nổi điên, không ngừng đẩy Miêu Miêu ra, ánh mắt
phòng bị.
Miêu Miêu ngồi bệt mông xuống đất có chút ngây ra.
Thẩm Loan chau mày, trước tiên đỡ cô ta lên, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua
khuôn mặt của Tưởng Thạc Khải: "Bị thương rồi?"
Chợt anh ta cười nhẹ: "Không hẳn."
Miêu Miêu: "?"
"Anh ta làm đối phương bị thương cũng không kém."
Quả nhiên, chó cắn không sủa.
Hai lần trước chỉ có Tưởng Thạc Khải bị đám người này dẫm đạp xuống đất, lần
này còn bùng lên đánh trả, chỉ có điều ra tay quá tàn nhẫn, không có chừng
mực...
Miêu Miêu nhìn hướng sang phía hai người đang nằm dưới đất, một giây sau
liền hít vào một hơi lạnh lẽo: "Máu..."
Hai người kia một người nằm nghiêng, một người nằm bò ra, nhưng mặt kia của
cơ thể dính chặt dưới đất lờ mờ thấy được máu đang chảy ra.
Thẩm Loan đi đến, dừng trước mặt Tưởng Thạc Khải, từ trên cao nhìn xuống
đáng giá anh ta, giọng nói lạnh băng: "Còn muốn ngây ra đó đến bao giờ?
Không lẽ đợi cảnh sát đến?"
"Cảnh sát." Hai từ này làm cho anh ta bừng tỉnh trong chớp mắt, Tưởng Thạc
Khải bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng gần như sụp đổ nhìn Thẩm
Loan: "Tôi... giết người rồi."
"Dao đâu?"
"Cái gì?"
"Tôi hỏi cậu, dao làm hai người đó bị thương đâu?"
Tưởng Thạc Khải đảo mắt hai cái, sau đó mới nhận ra: "Tôi, vứt đi rồi."
"Vứt ở đâu?"
Anh ta nhìn ra hướng lan can của sân thượng, mà bên dưới lại một tòa nhà lơ
lửng trên bầu trời cao mười mấy tầng, vị trí rơi xuống là một bãi cỏ.
"Ngu xuẩn!" Cho dù có vứt hung khí đi thì cũng không thể vứt ở một chỗ như
vậy được.
Trong nháy mắt Tưởng Thạc Khải như sụp đổ hoàn toàn, anh ta vứt cây gậy
xuống, hai tay ôm đầu: "Tôi không phải cố ý... tôi không muốn ngồi tù..."
Thẩm Loan túm chặt gáy anh ta, trực tiếp lôi người dậy, ánh mắt bình tĩnh
không chút gợn sóng, không hề có chút hoảng loạn, cũng không hề có chút
thương xót nào.
"Không muốn ngồi tù thì làm theo những điều tôi nói đây."
Cả người người đàn ông cứng đờ, hai tay buông sõng xuống, nhìn chằm chằm
vào cô, đáy mắt nổi lên đầy các tia máu: "Cô muốn giúp tôi? Vì sao?"
"Thu lại toàn bộ sự phòng bị và cảnh giác buồn cười đó của cậu lại. Miêu Miêu,
cô xuống dưới tìm dao đi, nhớ là phải xử lý sạch sẽ mấy dấu vết ở đó đi nữa."
"Vâng."
Miêu Miêu đáp lời xong cũng không dám nán lại mà lập tức chạy như bay
xuống dưới.
Tưởng Thạc Khải: "Vậy tôi nên làm thế nào?"
Thẩm Loan nhìn anh ta một cái, rất tốt, không ngây ra, cũng không điên cuồng,
cũng coi là có một chút dáng vẻ bình tĩnh.
"Chỉnh đốn lại bản thân và quần áo đàng hoàng, sạch sẽ."
Tưởng Thạc Khải cầm lấy áo khoác ngoài, che đi vết máu đã nhuốm đầy áo len
bên trong, trong quá trình đó hai tay không ngừng run lẩy bẩy.
"Xong rồi."
"Vậy thì đi thôi."
"Nhưng hai người kia..." Tưởng Thạc Khải khó khăn mở miệng, không dám
nhìn về phía đó.
Thẩm Loan: "Không cần quan tâm."
Tưởng Thạc Khải lập tức im lặng, ngoan ngoãn đi theo Thẩm Loan rời khỏi sân
thượng.
Trong lúc đi xuống tầng, anh ta nghe thấy Thẩm Loan nói với người ở đầu bên
kia điện thoại—
"Ừm, xảy ra một chút chuyện... ở sân thượng của tòa nhà khoa học kỹ thuật...
không biết là sống hay chết... đã rời đi rồi..."
Đợi đến khi bọn họ xuống đến bên dưới tòa nhà, Miêu Miêu cũng đã từ bãi cỏ
trở ra, che đậy dưới lớp áo khoác cotton dày bịch là một con dao gọt hoa quả
dính đầy máu.
"Đã xử lý xong."
Bệnh viện.
Trong phòng khám chữa bệnh của khoa ngoại.
Tưởng Thạc Khải đâm người khác, nhưng bản thân cũng không đỡ hơn mấy
người kia là bao.
Đùi, cánh tay, còn cả gan bàn tay toàn là vết thương.
Thẩm Loan đứng bên ngoài phòng khám bệnh, bình tĩnh đợi.
Trong lúc đó Quyền Hãn Đình có gọi điện thoại đến nói cho biết mọi chuyện đã
xử lý xong rồi, anh cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Hai mươi phút sau, Tưởng Thạc Khải băng bó vết thương xong đi từ trong
phòng khám ra, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, không còn tái nhợt.
Nhưng biểu cảm vẫn trầm trọng, đáy mắt chồng chất phiền rầu.
Vốn dĩ anh ta đã không phải một người tươi cưởi cởi mở, bây giờ lại càng thêm
lạnh lùng, dường như đang bị một cánh tay rắn chắc vô hình lôi vào trong một
vòng tròn kỳ lạ.
Muốn thoát ra nhưng lại không có sức lực tranh đấu, vì thế từ đầu đến cuối chỉ
có thể toát ra một bộ dạng chán nản.
Nhưng trong giây phút tiếp xúc ánh mắt với Thẩm Loan, đôi mắt u trầm kia lại
hiện ra một tia sáng.
"Hai người kia..."
"Giám đốc Thẩm, tôi trở về rồi!" Miêu Miêu bỗng dưng xuất hiện, cắt ngang lời
của người đàn ông.
Tưởng Thạc Khải im lặng.
Một giây sau, một túi giấy được nhét vào trong lòng anh ta, Miêu Miêu: "Quần
áo mới mua."
Tưởng Thạc Khải không có cách nào từ chối.
Có thể nói, từ sân thượng đến bệnh viện, cho đến tận bây giờ, mọi hành vi của
anh ta đều vô thức bị Thẩm Loan dẫn dắt.
Anh ta giết người, hoảng loạn không biết làm thế nào, chỉ có thể để mặc bản
thân rơi vào vực sâu của sự tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc đó, Thẩm Loan lại xuất hiện.
Cô bình tĩnh như vậy, lãnh đạm như mây nhẹ nhàng như gió, làm anh ta vô thức
lựa chọn sự tin tưởng, tin tưởng người phụ nữ này có thể lôi anh ta từ trong vực
sâu tuyệt vọng kia ra.
Vì thế lần này Tưởng Thạc Khải cũng không từ chối. Cầm lấy túi quần áo, xoay
người đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, túi quần áo vẫn phồng lên như cũ: "Chiếc áo len này..."
Thẩm Loan nhìn Miêu Miêu ra hiệu, Miêu Miêu bước lên nhận lấy túi quần áo:
"Tôi biết phải xử lý thế nào."
Tưởng Thạc Khải im lặng đứng nguyên tại chỗ, bỗng dưng mở miệng: "Cảm
ơn."
Thẩm Loan ừm nhẹ một tiếng, xem như trả lời, sau đó xoay người rời đi: "Đi
trước đây."
Miêu Miêu đi theo sau.
"Đợi một chút."
Hai người dừng bước.
Tưởng Thạc Khải: "Nếu như có thể, có thể đổi nơi nói khác để nói chuyện được
không?"
Thẩm Loan đồng ý.
Cô tưởng rằng đổi địa điểm phần lớn là một góc bí mật nào đó, hoặc là sân
thượng không ngờ rằng Tưởng Thạc Khải lại đưa hai người bọn họ đến một
phòng bệnh khác.
Là phòng đơn, môi trường tĩnh mịch, căn phòng sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp gọn
gàng.
Có một người phụ nữ nằm trên giường bệnh, bởi vì đeo mặt nạ oxy nên không
nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Tưởng Thạc Khải đến bên cạnh giường gọi một tiếng "mẹ".
Thẩm Loan và Miêu Miêu nhìn nhau, lúc bọn họ lái xe đến đây chỉ là tùy tiện
chọn một bệnh viện, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
"Vừa tan học con đã đến đây, còn có cả hai bạn học nữa."
Thẩm Loan bước lên phía trước, Miêu Miêu mỉm cười nhìn người phụ nữ hai
mắt nhắm chặt nằm trên giường bệnh không hề có ý thức: "Con chào cô."
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát trước nhé, con cần nói chuyện với bạn một chút."
Tưởng Thạc Khải mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, đang chuẩn bị rót nước
thì bị Thẩm Loan ngăn lại: "Không cần đâu. Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng
ra đi."
"Hai người kia..." Ánh mắt Tưởng Thạc Khải hơi lóe lên.
Thẩm Loan biết anh ta muốn hỏi cái gì: "Chưa chết, vẫn còn thở."
Tưởng Thạc Khải như trút được gánh nặng.
Miêu Miêu đưa mắt nhìn anh ta: "Sao những người đó lại gây phiền phức cho
cậu?"
Lúc trước không phải bọn họ chưa từng hỏi đến vấn đề này, nhưng Tưởng Thạc
Khải đều tránh không trả lời, bây giờ bọn họ lại cứu anh ta một lần nữa, Miêu
Miêu thiết nghĩ cho dù khó nói đến thế nào đi nữa thì cũng nên mở miệng chứ?
Đáng tiếc—
"Xin lỗi, bây giờ tôi vẫn chưa thể nói nhưng rất nhanh các cậu sẽ biết được
thôi."
Miêu Miêu nhếch mép, cảm thấy thất vọng vì sự không thẳng thắn bộc trực của
anh ta.
Thẩm Loan đứng dậy: "Không còn chuyện gì khác thì chúng tôi đi trước đây."
Tưởng Thạc Khải mấy lần mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, anh ta đứng nguyên tại chỗ lẩm bẩm: "Xin
lỗi..."
Ra khỏi bệnh viện.
Khuôn mặt Miêu Miêu tràn đầy tức giận: "Cái tên Tưởng Thạc Khải này đúng
là không biết điều mà."
Thẩm Loan nhếch mày, không đến nỗi tức giận như vậy, nhưng rõ ràng lúc ở
trong bệnh viện mặt cô lạnh băng.
"Giám đốc Thẩm, cô... có cách nhìn nào khác không?" Miêu Miêu chớp mắt thử
thăm dò cô.
Cô ta luôn cảm thấy, Thẩm Loan đang chơi một ván cờ lớn.
"Cô cảm thấy vì sao Tưởng Thạc Khải lại đưa chúng ta đến phòng bệnh?" Thẩm
Loan nhìn thẳng về phía trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Miêu Miêu: "Lẽ nào không phải đổi sang một nơi an toàn hơn để nói chuyện
sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.