Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trong mắt Quyền Hãn Đình lóe lên một ý cười, dường như thở phào một hơi.
Thẩm Loan nghi ngờ nhìn anh rồi lại nhìn bát mỳ trong tay: "Có vấn đề gì sao?"
"Khụ... không có."
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân im lặng cúi thấp đầu, dè dặt cẩn thận gắp lên,
dường như trước mắt không phải là sợi mỳ mà là "sợi vàng".
Sinh thời, có thể ăn bữa sáng do Lục gia làm, mặc dù chỉ là vật thử nghiệm
nhưng cũng chết mà không còn hối tiếc.
Thiệu An Hành nhìn lướt qua mọi người, nhìn thấy hết tất cả các phản ứng, vừa
cười vừa lắc đầu.
Nhưng đến lúc động đũa, cũng vô thức trở lên nghiêm túc.
Ừm...tay nghề của lão Lục, lần đầu tiên nếm thử, sao lại có cảm giác thần thánh
không rõ ràng là làm thế nào để vỗ béo?
Nhưng so với lần thử nghiệm đầu tiên của Lục Thâm và lần thử nghiệm thứ hai
của Sở Ngộ Giang, Lăng Vân, bát mỳ trước mắt của anh ta và bát mỳ của Thẩm
Loan là cùng một nồi mà ra.
Đãi ngộ của "cấp bậc bạn gái" khiến Thiệu An Hành vô cùng hài lòng.
Ăn xong bữa sáng, Quyền Hãn Đình nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi vào
trong phòng sách xử lý công chuyện.
Thẩm Loan buông đũa xuống, lau miệng, chuẩn bị đứng lên thì lại nhìn thấy
ánh mắt xa thẳm của tiểu Thất gia đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia
giống như ánh mắt của một cô vợ bé bị vứt bỏ.
Tủi thân, oán trách, vô cùng đáng thương...
Động tác của Thẩm Loan hơi dừng lại: "Có chuyện gì sao?"
"Mỳ ngon không?" Giọng nói lạnh lẽo.
Sao toàn hỏi vấn đề này vậy?
Quyền Hãn Đình hỏi, Lục Thâm cũng hỏi.
Thẩm Loan đưa ra một đáp án y như nhau: "Cũng được."
Nhưng không biết đã chạm phải giây thần kinh nào của anh ta, Lục Thâm lập
tức dựng ngược lông lên: "Đương nhiên là được rồi! Đó là vì có tiểu gia đây
làm chuột bạch! Chuột bạch đó cô biết không? Là loài bị dùng để làm thí
nghiệm đó!"
"Cho nên?" Thẩm Loan không hiểu anh ta đang bực bội cái gì.
"Cái "cũng được" đó của cô là được hình thành từ cái "không được" của tôi!"
"?"
"..."
Lục Thâm nhìn thấy khuôn mặt mù mờ của cô, ngay lập tức lửa giận bừng lên.
Vứt đũa cạch một tiếng, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng ăn, bóng lưng đau
khổ giận giữ đó cứ như chịu tủi thân vô cùng to lớn.
Đôi môi đỏ của Thẩm Loan hơi nhếch lên, cả nửa ngày mới kịp phản ứng lại,
ánh mắt dò hỏi hướng sang chỗ Sở Ngộ Giang: "Anh ta... làm sao vậy?"
Sở Ngộ Giang mím chặt khóe môi, cố gắng không cười, kể lại đầu đuôi mọi
chuyện cho cô biết.
Người phụ nữ nghe xong, xoa xoa mũi.
Được thôi, cô cũng có một chút chút đau lòng thay cho Lục Thâm...
Trong phòng sách.
Lúc Thẩm Loan đẩy cửa đi vào, Quyền Hãn Đình vẫn đang nói chuyện điện
thoại, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, rồi lại chỉ sang ghế sô pha ở bên cạnh.
Biểu thị cô ngồi ở đó đợi một chút.
Thẩm Loan không để ý, trực tiếp đi đến sau lưng anh, để tay lên vai anh, khẽ
khẽ xoa bóp cho anh.
"... Chỉ cần hàng hóa của bọn họ không sao, thì trực tiếp chuyển thẳng đến bến
tàu số ba, ở đó sẽ có người đón tay... có vấn đề thì nên xử lý thế nào? Ha ha...
điểu này còn cần tôi phải dạy sao?" Giọng nói bỗng dưng nặng nề.
Động tác xoa bóp của Thẩm Loan cũng thuận theo mà dừng lại.
Một giây sau, mu bàn tay được phủ một tầng ấm áp, Quyền Hãn Đình vỗ nhẹ
hai cái, mang theo một chút vỗ về.
Cô cười cười, thu tay lại.
Nhưng lại bị một lực mạnh ngăn chặn, người đàn ông hơi nhép miệng, không
phát ra tiếng, nhưng có thể phân biệt rõ ràng khẩu hình.
Anh nói, tiếp tục.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Quyền Hãn Đình bỏ điện thoại xuống không đợi
được mà kéo cô vào trong lòng: "Sao bỗng dưng lại nghe lời vậy, anh có hơi
không quen."
Thẩm Loan ngồi trên cặp đùi rắn chắc của anh, nụ cười xán lạn: "Có đi có lại.
Mỳ rất ngon, em biết hết mọi chuyện rồi."
Trái tim Quyền Hãn Đình mềm nhũn như bông, càng ôm chặt cô hơn.
"Thật ra, có biết tẩy trang, nấu cơm hay không đều không quan trọng." Thẩm
Loan thuận theo tư thế ôm cổ, dựa đầu vào ngực người đàn ông, nhịp tim đập
thình thịch truyền đến bên tai: "Những điều mà người đàn ông của em biết làm
thì những người đàn ông khác đều không biết."
Tẩy trang, nấu cơm, quá đơn giản.
Đôi bàn tay của Lục gia Quyền Hãn Đình không nên dùng để làm những
chuyện đó, trời sinh anh chính là kiểu người nắm giữ toàn bộ trời đất.
Chỉ điểm giang sơn, đứng sau bày mưu lập kế.
Quyền Hãn Đình nở nụ cười: "Những điều này không quan trọng, vậy điều gì
mới quan trọng?"
Thẩm Loan nhếch môi: "Em thích là quan trọng nhất."
Có hàng vạn người đàn ông biết tẩy trang, biết nấu cơm, nhưng cô chỉ có tình
cảm với một người không biết tẩy trang, không biết nấu cơm, đó chính là Quyền
Hãn Đình.
...
Mười giờ sáng, bác sĩ đến.
Quyền Hãn Đình nắm tay Thẩm Loan đi xuống phòng khám chữa bệnh ở dưới
tầng hầm để ông ta bắt mạch.
"Sau khi uống chỗ thuốc lần trước, tính hàn trong cơ thể đã có cải thiện rõ ràng,
bây giờ tôi sẽ đổi sang một phương thuốc nhẹ nhàng hơn, điều dưỡng từ từ, qua
thời gian này sẽ thấy được hiệu quả..."
Thẩm Loan: "Cảm ơn."
Bác sĩ Trâu: "Bây giờ không sao rồi, tôi ở lại để sắc lượng thuốc đủ dùng cho
một tuần, sau đó sẽ chia thành túi nhỏ cấp đông trong tủ lạnh, lúc nào cần uống
thì bỏ ra hâm lên một chút là được."
Hai người nắm tay nhau rời khỏi.
Trâu Liêm cúi đầu bắt đầu công việc, được một lúc thì Quyền Hãn Đình lại
quay lại.
"Khụ..."
"Lục gia? Còn có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn hỏi một chút, tình hình sức khỏe của cô ấy như thế nào?"
Trâu Liêm trầm ngâm trong phút chốc.
Quyền Hãn Đình: "Có cái gì thì nói cái đó."
"Căn cơ của cô bé Thẩm không được tốt, điểm này lúc trước tôi đã nói rồi."
Người đàn ông chau mày.
"Cũng may những ngày này đã dần dần bổ sung lại, nhưng chuyện gì muốn phát
triển thì cũng cần phải có một quá trình, không không gấp được." Trâu Liêm hơi
ngưng lại, ho nhẹ một tiếng: "Nếu như bây giờ hai người muốn có con..."
Quyền Hãn Đình suýt chút nữa thì bị sặc.
Nhìn từ góc độ của Trâu Liêm vừa hay có thể nhìn thấy sau tai anh đang dần đỏ
lên.
Trong lòng tấm tắc mấy tiếng, có chút cảm khải.
Không ngờ rằng lão đại cũng có lúc cảm thấy xấu hổ.
Hiếm lạ!
"Tôi không hỏi về chuyện con cái."
"Ồ, vậy ngài muốn hỏi cái gì?"
Quyền Hãn Đình: "..."
Cuối cùng, dưới cái nhìn và cười nhạo của Trâu Liêm, Lục gia như chạy trối
chết.
Con cái...
Đợi Thẩm Loan điều dưỡng sức khỏe xong, có phải anh sẽ có hy vọng trông đợi
không đây?
...
Ăn trưa xong, Quyền Hãn Đình lái xe đưa Thẩm Loan đến trường.
Tiết học buổi chiều có bài tập thực hành theo nhóm, nhưng mãi vẫn chưa thấy
Tưởng Thạc Khải đến.
Cổ Thanh: "Có thể có chuyện gì đó làm anh ta bị trì hoãn chưa thể đến được?"
Trương Dương gật đầu: "Chúng ta qua vừa làm vừa đợi đi, không biết chừng
cậu ấy một lát nữa sẽ đến."
Miêu Miêu chau mày, không phải là lại bị đánh rồi chứ?
Thẩm Loan thì trước sau như một, hoàn toàn bình tĩnh: "Không cần quan tâm
đến cậu ta, chúng ta cứ bắt đầu đi."
Đến tận lúc hết tiết thứ nhất, rồi cả tiết thứ hai mà vẫn không thấy bóng dáng
Tưởng Thạc Khải đâu.
Thẩm Loan: "Bài tập cũng đã trong quá trình kết thúc rồi, Cổ Thanh tổng hợp
lại bài sau đó Trương Dương chuẩn bị để một lát nữa lên bục giảng trình bày, tôi
đi vào nhà vệ sinh một lát."
Thẩm Loan bỏ bút xuống: "Tôi cũng đi!"
Hai người đến chỗ vườn hoa lần trước, Miêu Miêu tìm hết một vòng, xuôi tay:
"Không có."
Thẩm Loan đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, đột nhiên ánh
mắt lập tức dừng lại: "Lên sân thượng xem."
Lúc hai người lên đến nơi đã thấy Tưởng Thạc Khải ngồi ở dưới đất, tay nắm
chặt một thanh gỗ, gò má bầm tím, khóe miệng chớm máu, áo khoác ngoài lộn
xộn, cổ áo len bên trong bị xé toạc một vết.
Còn bên cạnh anh ta có hai đàn ông to lớn đã hôn mê bất tỉnh nằm vật dưới đất,
trên người có vết máu.
Mặt Miêu Miêu biến sắc, bước nhanh qua đó: "Cậu không sao chứ?"
Tưởng Thạc Khải giống y như một tên đầu gỗ, không hề có phản ứng gì với
những thứ xung quanh, chỉ nắm chặt cây gậy gỗ, dường như đó là thứ duy nhất
để anh ta dựa vào.
Miêu Miêu nhìn thấy người anh ta không ngừng run rẩy, mấy lần muốn đỡ anh
ta lên nhưng Tưởng Thạc Khải một chút cũng không chịu phối hợp.
Bỗng dưng cô ta phát hiện ra trên áo len người đàn ông có một vệt loang màu
sậm, đưa tay ra sờ thử, vậy mà trên đầu ngón tay lại có máu.
"Giám đốc Thẩm! Hình như cậu ta bị thương rồi!"
Bởi vì áo len màu đen, nên vừa nãy đứng ở khoảng cách xa Miêu Miêu không
hề phát hiện ra sự bất thường, nhưng bây giờ lại gần mới nhìn thấy ở phía trước
ngực rõ ràng là có một khoảng lớn màu sắc đậm hơn so với những chỗ khác.
Tưởng Thạc Khải bỗng dưng nổi điên, không ngừng đẩy Miêu Miêu ra, ánh mắt
phòng bị.
Miêu Miêu ngồi bệt mông xuống đất có chút ngây ra.
Thẩm Loan chau mày, trước tiên đỡ cô ta lên, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua
khuôn mặt của Tưởng Thạc Khải: "Bị thương rồi?"
Chợt anh ta cười nhẹ: "Không hẳn."
Miêu Miêu: "?"
"Anh ta làm đối phương bị thương cũng không kém."
Quả nhiên, chó cắn không sủa.
Hai lần trước chỉ có Tưởng Thạc Khải bị đám người này dẫm đạp xuống đất, lần
này còn bùng lên đánh trả, chỉ có điều ra tay quá tàn nhẫn, không có chừng
mực...
Miêu Miêu nhìn hướng sang phía hai người đang nằm dưới đất, một giây sau
liền hít vào một hơi lạnh lẽo: "Máu..."
Hai người kia một người nằm nghiêng, một người nằm bò ra, nhưng mặt kia của
cơ thể dính chặt dưới đất lờ mờ thấy được máu đang chảy ra.
Thẩm Loan đi đến, dừng trước mặt Tưởng Thạc Khải, từ trên cao nhìn xuống
đáng giá anh ta, giọng nói lạnh băng: "Còn muốn ngây ra đó đến bao giờ?
Không lẽ đợi cảnh sát đến?"
"Cảnh sát." Hai từ này làm cho anh ta bừng tỉnh trong chớp mắt, Tưởng Thạc
Khải bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng gần như sụp đổ nhìn Thẩm
Loan: "Tôi... giết người rồi."
"Dao đâu?"
"Cái gì?"
"Tôi hỏi cậu, dao làm hai người đó bị thương đâu?"
Tưởng Thạc Khải đảo mắt hai cái, sau đó mới nhận ra: "Tôi, vứt đi rồi."
"Vứt ở đâu?"
Anh ta nhìn ra hướng lan can của sân thượng, mà bên dưới lại một tòa nhà lơ
lửng trên bầu trời cao mười mấy tầng, vị trí rơi xuống là một bãi cỏ.
"Ngu xuẩn!" Cho dù có vứt hung khí đi thì cũng không thể vứt ở một chỗ như
vậy được.
Trong nháy mắt Tưởng Thạc Khải như sụp đổ hoàn toàn, anh ta vứt cây gậy
xuống, hai tay ôm đầu: "Tôi không phải cố ý... tôi không muốn ngồi tù..."
Thẩm Loan túm chặt gáy anh ta, trực tiếp lôi người dậy, ánh mắt bình tĩnh
không chút gợn sóng, không hề có chút hoảng loạn, cũng không hề có chút
thương xót nào.
"Không muốn ngồi tù thì làm theo những điều tôi nói đây."
Cả người người đàn ông cứng đờ, hai tay buông sõng xuống, nhìn chằm chằm
vào cô, đáy mắt nổi lên đầy các tia máu: "Cô muốn giúp tôi? Vì sao?"
"Thu lại toàn bộ sự phòng bị và cảnh giác buồn cười đó của cậu lại. Miêu Miêu,
cô xuống dưới tìm dao đi, nhớ là phải xử lý sạch sẽ mấy dấu vết ở đó đi nữa."
"Vâng."
Miêu Miêu đáp lời xong cũng không dám nán lại mà lập tức chạy như bay
xuống dưới.
Tưởng Thạc Khải: "Vậy tôi nên làm thế nào?"
Thẩm Loan nhìn anh ta một cái, rất tốt, không ngây ra, cũng không điên cuồng,
cũng coi là có một chút dáng vẻ bình tĩnh.
"Chỉnh đốn lại bản thân và quần áo đàng hoàng, sạch sẽ."
Tưởng Thạc Khải cầm lấy áo khoác ngoài, che đi vết máu đã nhuốm đầy áo len
bên trong, trong quá trình đó hai tay không ngừng run lẩy bẩy.
"Xong rồi."
"Vậy thì đi thôi."
"Nhưng hai người kia..." Tưởng Thạc Khải khó khăn mở miệng, không dám
nhìn về phía đó.
Thẩm Loan: "Không cần quan tâm."
Tưởng Thạc Khải lập tức im lặng, ngoan ngoãn đi theo Thẩm Loan rời khỏi sân
thượng.
Trong lúc đi xuống tầng, anh ta nghe thấy Thẩm Loan nói với người ở đầu bên
kia điện thoại—
"Ừm, xảy ra một chút chuyện... ở sân thượng của tòa nhà khoa học kỹ thuật...
không biết là sống hay chết... đã rời đi rồi..."
Đợi đến khi bọn họ xuống đến bên dưới tòa nhà, Miêu Miêu cũng đã từ bãi cỏ
trở ra, che đậy dưới lớp áo khoác cotton dày bịch là một con dao gọt hoa quả
dính đầy máu.
"Đã xử lý xong."
Bệnh viện.
Trong phòng khám chữa bệnh của khoa ngoại.
Tưởng Thạc Khải đâm người khác, nhưng bản thân cũng không đỡ hơn mấy
người kia là bao.
Đùi, cánh tay, còn cả gan bàn tay toàn là vết thương.
Thẩm Loan đứng bên ngoài phòng khám bệnh, bình tĩnh đợi.
Trong lúc đó Quyền Hãn Đình có gọi điện thoại đến nói cho biết mọi chuyện đã
xử lý xong rồi, anh cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Hai mươi phút sau, Tưởng Thạc Khải băng bó vết thương xong đi từ trong
phòng khám ra, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, không còn tái nhợt.
Nhưng biểu cảm vẫn trầm trọng, đáy mắt chồng chất phiền rầu.
Vốn dĩ anh ta đã không phải một người tươi cưởi cởi mở, bây giờ lại càng thêm
lạnh lùng, dường như đang bị một cánh tay rắn chắc vô hình lôi vào trong một
vòng tròn kỳ lạ.
Muốn thoát ra nhưng lại không có sức lực tranh đấu, vì thế từ đầu đến cuối chỉ
có thể toát ra một bộ dạng chán nản.
Nhưng trong giây phút tiếp xúc ánh mắt với Thẩm Loan, đôi mắt u trầm kia lại
hiện ra một tia sáng.
"Hai người kia..."
"Giám đốc Thẩm, tôi trở về rồi!" Miêu Miêu bỗng dưng xuất hiện, cắt ngang lời
của người đàn ông.
Tưởng Thạc Khải im lặng.
Một giây sau, một túi giấy được nhét vào trong lòng anh ta, Miêu Miêu: "Quần
áo mới mua."
Tưởng Thạc Khải không có cách nào từ chối.
Có thể nói, từ sân thượng đến bệnh viện, cho đến tận bây giờ, mọi hành vi của
anh ta đều vô thức bị Thẩm Loan dẫn dắt.
Anh ta giết người, hoảng loạn không biết làm thế nào, chỉ có thể để mặc bản
thân rơi vào vực sâu của sự tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc đó, Thẩm Loan lại xuất hiện.
Cô bình tĩnh như vậy, lãnh đạm như mây nhẹ nhàng như gió, làm anh ta vô thức
lựa chọn sự tin tưởng, tin tưởng người phụ nữ này có thể lôi anh ta từ trong vực
sâu tuyệt vọng kia ra.
Vì thế lần này Tưởng Thạc Khải cũng không từ chối. Cầm lấy túi quần áo, xoay
người đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, túi quần áo vẫn phồng lên như cũ: "Chiếc áo len này..."
Thẩm Loan nhìn Miêu Miêu ra hiệu, Miêu Miêu bước lên nhận lấy túi quần áo:
"Tôi biết phải xử lý thế nào."
Tưởng Thạc Khải im lặng đứng nguyên tại chỗ, bỗng dưng mở miệng: "Cảm
ơn."
Thẩm Loan ừm nhẹ một tiếng, xem như trả lời, sau đó xoay người rời đi: "Đi
trước đây."
Miêu Miêu đi theo sau.
"Đợi một chút."
Hai người dừng bước.
Tưởng Thạc Khải: "Nếu như có thể, có thể đổi nơi nói khác để nói chuyện được
không?"
Thẩm Loan đồng ý.
Cô tưởng rằng đổi địa điểm phần lớn là một góc bí mật nào đó, hoặc là sân
thượng không ngờ rằng Tưởng Thạc Khải lại đưa hai người bọn họ đến một
phòng bệnh khác.
Là phòng đơn, môi trường tĩnh mịch, căn phòng sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp gọn
gàng.
Có một người phụ nữ nằm trên giường bệnh, bởi vì đeo mặt nạ oxy nên không
nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Tưởng Thạc Khải đến bên cạnh giường gọi một tiếng "mẹ".
Thẩm Loan và Miêu Miêu nhìn nhau, lúc bọn họ lái xe đến đây chỉ là tùy tiện
chọn một bệnh viện, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
"Vừa tan học con đã đến đây, còn có cả hai bạn học nữa."
Thẩm Loan bước lên phía trước, Miêu Miêu mỉm cười nhìn người phụ nữ hai
mắt nhắm chặt nằm trên giường bệnh không hề có ý thức: "Con chào cô."
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát trước nhé, con cần nói chuyện với bạn một chút."
Tưởng Thạc Khải mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, đang chuẩn bị rót nước
thì bị Thẩm Loan ngăn lại: "Không cần đâu. Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng
ra đi."
"Hai người kia..." Ánh mắt Tưởng Thạc Khải hơi lóe lên.
Thẩm Loan biết anh ta muốn hỏi cái gì: "Chưa chết, vẫn còn thở."
Tưởng Thạc Khải như trút được gánh nặng.
Miêu Miêu đưa mắt nhìn anh ta: "Sao những người đó lại gây phiền phức cho
cậu?"
Lúc trước không phải bọn họ chưa từng hỏi đến vấn đề này, nhưng Tưởng Thạc
Khải đều tránh không trả lời, bây giờ bọn họ lại cứu anh ta một lần nữa, Miêu
Miêu thiết nghĩ cho dù khó nói đến thế nào đi nữa thì cũng nên mở miệng chứ?
Đáng tiếc—
"Xin lỗi, bây giờ tôi vẫn chưa thể nói nhưng rất nhanh các cậu sẽ biết được
thôi."
Miêu Miêu nhếch mép, cảm thấy thất vọng vì sự không thẳng thắn bộc trực của
anh ta.
Thẩm Loan đứng dậy: "Không còn chuyện gì khác thì chúng tôi đi trước đây."
Tưởng Thạc Khải mấy lần mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, anh ta đứng nguyên tại chỗ lẩm bẩm: "Xin
lỗi..."
Ra khỏi bệnh viện.
Khuôn mặt Miêu Miêu tràn đầy tức giận: "Cái tên Tưởng Thạc Khải này đúng
là không biết điều mà."
Thẩm Loan nhếch mày, không đến nỗi tức giận như vậy, nhưng rõ ràng lúc ở
trong bệnh viện mặt cô lạnh băng.
"Giám đốc Thẩm, cô... có cách nhìn nào khác không?" Miêu Miêu chớp mắt thử
thăm dò cô.
Cô ta luôn cảm thấy, Thẩm Loan đang chơi một ván cờ lớn.
"Cô cảm thấy vì sao Tưởng Thạc Khải lại đưa chúng ta đến phòng bệnh?" Thẩm
Loan nhìn thẳng về phía trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Miêu Miêu: "Lẽ nào không phải đổi sang một nơi an toàn hơn để nói chuyện
sao?"
Bầu không khí trong căn phòng lạnh lẽo, bí bách làm người khác thấy ngạt thở
Ngược lại ở bên đám cưới lại náo nhiệt lạ thường.
Tống Nguyên Sơn và Phương Nhã Cầm thân là ba mẹ chú rể, đứng ở cửa khách
sạn tiếp đón khách khứa.
Mặc dù hai người đều đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng bình thường điều dưỡng
tốt, bây giờ một người mặc vest màu đen, dáng người thẳng tắp, một người
khoác trên mình bộ sườn xám, dịu dàng xinh đẹp nho nhã, sợ rằng nói là cô dâu
chú rể cũng sẽ có người tin.
Chuyện vui lớn như vậy của nhà họ Tống, thân là một trong bốn gia đình quyền
quý ở Ninh Thành, ba nhà còn lại tự nhiên cũng hân hạnh nhận được lời mời.
Nhà họ Hạ có hai chị em Hạ Lãnh và Hạ Hoài.
Chỉ thấy cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện trước mắt mọi
người, đôi chân trắng như tuyết tạo thành một đường cong mê người, người phụ
nữ khom người ra khỏi xe, chiếc váy dạ hội màu đen rủ xuống, chiều dài vừa
hay quét qua mu bàn chân, sự tương phản mạnh mẽ giữa đen và trắng, đồng thời
cũng như che đậy một màu ngọc bích.
Cô cả nhà họ Hoài mặc dù ở bên ngoài không nổi tiếng bằng hai chị em nhà họ
Thẩm, nhưng cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới quyền quý ở Ninh
Thành.
Không chỉ bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn vì năng lực xuất chúng cùng với
các thủ đoạn trên thương trường.
Mà Hạ Hồng Nghiệp cũng khá là xem trọng cô con gái này, cô ta còn phong
phạm của người thừa kế tương lai hơn Hạ Hoài rất nhiều.
Trong mấy gia đình quyền quý thường trọng nam khinh nữ, nhưng Hạ Hồng
Nghiệp lại kỳ ba (chỉ một loài hoa khác biệt nhưng lại vô cùng đẹp).
Đa số mọi người bên ngoài đều cho rằng mối quan hệ giữa cô cả và cậu chủ nhỏ
nhà Hạ nhất định không được hòa thuận, mà là kiểu ngấm ngầm tranh đấu.
Nhưng sự thật chứng minh, hai chị em chung sống rất hòa hợp, vô cùng hài lòng
vời trạng thái trước mắt của mình—
Hạ Lãnh nắm trong tay quyền quản lý công ty, làm một nữ cường nhân một
ngày trăm công nghìn việc.
Hạ Hoài phụ trách vung tiền đầu tư, sau đó không cần làm gì hết, ngồi đợi chia
hoa hồng, an tâm làm "công tử bột quốc dân" của anh ta.
"Chị, em thấy không ít con trai ở đây đều nhìn chằm chằm vào chị, tròng mắt
cũng sắp rơi ra ngoài hết rồi." Hôm nay Hạ Hoài mặc một bộ vest màu khói
xám, trên cổ áo cài nơ, sau khi xuống xe đã thu hồi lại sự lười biếng không
xương mà trở lên nghiêm túc hơn.
Thấy cánh tay phải khẽ cong lên, Hạ Lãnh theo đó khoác tay vào.
"Bọn họ nhìn thì kệ bọn họ, mắt của họ, họ muốn nhìn ai thì nhìn, không liên
quan đến chị."
Hạ Lãnh, người cũng như tên, là một người đẹp lạnh lùng.
Hai người đi đến chỗ vợ chồng ông bà Tống, lễ phép chào hỏi.
"...Sao tổng giám đốc Hạ lại không đến vậy?"
"Ba cháu dạo này bận quá, không đi được, đặc biệt dặn dò hai chị em cháu
mang quà chúc phúc đến, chúc mừng đám cưới của cậu Tống."
Phương Nhã Cầm vừa cười vừa gật đầu, trong mắt hiện lên sự tán thưởng sự tự
nhiên thoải mái của Hạ Lãnh.
Ánh mắt Tống Nguyên Sơn hơi thay đổi: "Không biết gần đây tổng giám đốc
Hạ đang bận việc gì?"
"Ông ấy," Hạ Hoài cười toe toét: "Dạo gần đây say mê với việc giáo dục dạy dỗ
người khác, nên bỏ không ít công sức vào đó."
Tống Nguyên Sơn chau mày, vẫn muốn hỏi thêm, nhưng bị Hạ Lãnh hời hợt
cho qua: "Đằng sau vẫn còn nhiều khách khứa, hai bác tiếp khách tiếp đi ạ,
chúng cháu xin phép đi trước."
Phương Nhã còn định gọi một người phục vụ đến dẫn đường, kết quả là bị Hạ
Lãnh uyển chuyển từ chối.
Nhìn thấy bóng dáng chị em hai người đi xa Phương Nhã Cầm mời thu hồi ánh
mắt, than nhẹ một tiếng dường như đang tiếc cái gì đó.
Tống Nguyên Sơn chau mày: "Ngày vui mà bà lại than thở cái gì vậy?"
"Nếu như A Càn nhà chúng ta mà lấy được tiểu thư khuê các như Hạ Lãnh thì
tốt biết mấy?" Môn đăng hộ đối, hợp lẽ biết bao.
Mà hai nhà họ Tống và nhà họ Hạ lại là hai nhà lớn mạnh hợp tác với nhau.
Có sự kết nối của Tứ gia họ Tống, cũng có nghĩa là gián tiếp lên thuyền của Lục
gia, đó là mối liên hôn mà bao nhiêu người ước mơ, nhưng Tống Càn không
đồng ý bà ta cũng hết cách.
Câu nói này cũng vừa đúng đâm thẳng vào tim của Tống Nguyên Sơn một nhát.
Theo ông ta, hôn nhân chính là hướng về kết hợp hai họ, Tống Càn thích Ngụy
Uyển Ương thì xây dựng một gia đình nhỏ bên ngoài, cần gì phải cưới vào cửa,
chiếm không cái danh vợ chính?
Lúc đầu, phản ứng đầu tiên của ông ta là không đồng ý, thật buồn cười, một
người con dâu dính dáng đến giới giải trí, không phải là đang làm xấu mặt nhà
họ Tống sao?
Tống Nguyên Sơn muốn ngăn cấm anh ta, nhưng bây giờ ông ta không nắm
quyền hành, chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Con trai lớn thì đủ lông đủ cánh, con trai bé thì chết một cách thảm thương, làm
ông ta ốm nặng một trận, có thể nói miễn cưỡng nhặt được một mạng ở quỷ
môn quan, nên ông ta cũng nhìn thoáng hơn.
Quan trọng là nhìn không thoáng cũng không còn cách nào khác.
Bây giờ ông ta không làm chủ được Tống Càn, mà Phương Nhã Cầm thì lại răm
rắp nghe lời con trai.
Cộng thêm sự tồn tại của Hiểu Nhạc, cuối cùng bọn họ lựa chọn chấp nhận.
Hôm nay mới có thể hoan hoan hỉ hỉ đứng ở đây đón khách, cho dù trong lòng
vẫn còn vướng mắc, nhưng tuyệt đối không thể làm trò cười ở trước mặt người
ngoài.
Đóng cửa lại bọn họ có thể nói Ngụy Uyển Ương không tốt, nhưng ở trước mặt
người ngoài thì bắt buộc phải kéo căng da mặt!
Phương Nhã Cầm lập tức giấ đi thái độ thất vọng, duy trì nụ cười.
Tống Nguyên Sơn cũng phải giấu đi tâm trạng của mình, đắn đo câu nói vừa
nãy của Hạ Hoài—
"Ông ấy, dạo gần đây say mê với việc giáo dục dạy dỗ người khác, nên bỏ
không ít công sức vào đó!"
Giáo dục dạy dỗ người khác?
Một lát sau, Tần Trạch Ngôn đưa cả bạn gái đồng hành đến cùng.
Hôm nay anh ta mặc một bộ vest màu trắng, kết hợp với vẻ ngoài dịu dàng và
nho nhã, giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
Bạn gái đồng hành là em họ của anh ta, đứng bên cạnh người con trai như một
chú chim nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời.
"Chúc mừng bác trai, bác gái."
"Mời vào bên trong—"
Hai người khẽ gật đầu, tiến vào bên trong.
Người cuối cùng đến là vợ chồng Thẩm Xuân Giang và Dương Lam, so với hai
nhà trước là để tiểu bối đến tham dự, hai người này đích thân đến, người nào
không biết còn tưởng là rất xem trọng, nhưng liên tưởng đến tình hình gần đây
của nhà họ Thẩm, đều có thể hiểu mà trao đổi ánh mắt với nhau, lòng đã hiểu
lòng.
Thẩm Như dính vào chuyện "bức xạ đá quý", nghe nói đã bị điều đi tỉnh Quảng
Đông, trong thời gian ngắn rất khó có thể nhìn thấy cô ta xuất hiện ở Ninh
Thành.
Mà Thẩm Yên thì lại đổ bệnh, bây giờ vẫn nằm trong bệnh viện, hôn mê bất
tỉnh. Mặc dù mọi người không biết nội tình bên trong đã xảy ra những gì, nhưng
kết quả cũng đủ làm cho người khác kinh sợ.
Nhà họ Thẩm ở Ninh Thành, con gái ngoan thành đôi.
Bây giờ hai đóa hoa chị em này lại lối tiếp nhau xảy ra chuyện, còn Thẩm
Khiêm thì phụ trách thu xếp cục diện rối rắm này, có thể thấy không phải là
không để tiểu bối đến tham dự mà là không có tiểu bối để đi.
Rõ ràng hôm nay Dương Lam trang điểm rất tỉ mỉ.
Mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, phác họa lên một vóc dáng hoàn hảo,
trang điểm tinh tế, xung quanh đều sáng chói, vô cùng thân mật khoác tay Thẩm
Xuân Giang mặc một bộ vest thẳng thớm, giống như một cặp vợ chồng kiểu
mẫu.
Mọi người chờ đợi theo dõi thấy hai người mặt mày rạng rỡ, không nhận ra một
chút miễn cưỡng và chán nản, lần lượt suy đoán có thể nhà họ Thẩm vẫn chưa
đi đến bước khó khăn như trong tưởng tượng của họ.
Nhưng ai mà biết được, cả hai vợ chồng này đều đang diễn kịch.
Dương Lam sẽ xuất hiện ở đây là do bà ta chủ động yêu cầu.
Lần trước ở cổng bệnh viện, tài xế ám chỉ cho bà ta biết rất có thể là Thẩm
Xuân Giang đang nuôi mấy cô bồ ở bên ngoài, vì thế bà ta không dám lơ là
thiếu cảnh giác, ngay buổi tối hôm đó bà ta trở về nhà và gọi cả Thẩm Xuân
Giang về.
Từ lần đó, bà ta chủ động giảm thiểu số lần đến bệnh viện, chỉ dặn dò người
giúp việc và nhân viên chăm sóc mới mời về chăm sóc tốt cho Thẩm Yên, dốc
toàn bộ tinh thần và sức lực vào người Thẩm Xuân Giang.
Những dịp như tiệc mừng đám cưới của nhà họ Tống, bà ta đương nhiên phải lộ
mặt, mượn điều này để tuyên bố vị trí nương nương chính cung của mình, để
những ả hồ ly tinh không cần thể diện kia biết khó mà lui.
Không phải Thẩm Xuân Giang không biết Dương Lam đang tính toán cái gì,
nhưng ông ta không hề từ chối mà ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền, tinh
thần sung mãn xuất hiện ở chỗ này, một là ông ta vẫn còn một phần tôn trọng
Dương Lam, dù sao cũng là vợ chồng với nhau, cho dù năm đó lúc tình cảm của
ông ta với Ly Hiểu Vân đang trong giai đoạn tốt đẹp nhất, ông ta cũng chưa
từng nghĩ tới sẽ ly hôn với bà ta.
Hai là mặc dù ông ta đã kịp thời phong tỏa tin tức Thẩm Yên bị từ hôn, nhưng
vẫn truyền ra ngoài mấy tin đồn nhảm, làm cho cổ phiếu của tập đoàn chập
chờn không ổn định, bây giờ lại thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người, mấy
tin nhảm nhí đó tự nhiên sẽ không thay đổi mà tự biến mất.
Hai người đều ôm suy nghĩ của mình, nhưng mục tiêu cuối cùng lại giống nhau.
Đều muốn cho người bên ngoài thấy vợ chồng hai người vẫn chung sống hòa
thuận.
"Tổng giám đốc Thẩm đến rồi, thật sự là khách quý khách quý!" Hai vợ chồng
Tống Nguyên Sơn tươi cười tiến lên phía trước.
"Quá lời rồi, xin chúc mừng."
Phương Nhã Cầm kéo tay Dương Lam nói: "Sao không thấy A Khiêm đến
vậy?"
"Dạo gần đây nó bận tối mặt tối mũi, một lát nữa sẽ đến sau."
Hai bên hỏi thăm vài câu, cuối cùng hai vợ chồng Tống Nguyên Sơn tự mình
dẫn hai vợ chồng Thẩm Xuân Giang vào trong hội trường, cho dù là vì nguyên
nhân gì, bọn họ có thể đến đã là cho nhà họ Tống thể diện vô cùng lớn, luận bậc
lễ nghĩa bắt buộc phải chu toàn.
....
Lúc Thẩm Loan đến, đa số khách khứa đều đã đến đông đủ.
Cô đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ của khách sạn, nhấc tà váy tiến vào
trong.
Váy dài màu xanh lam, cổ khoét chữ V, xẻ tà một bên, làm lộ ra cổ thiên nga
thon dài. Lúc đi bộ, tà váy lúc khép lúc mở làm đôi chân đẹp đẽ lúc ẩn lúc hiển.
Nói đúng hơn, đây là người được Lục gia chủ động mời khiêu vũ trong tiệc
rượu kỷ niệm ngày thành lập của Minh Đạt, sau khi Thẩm Loan trở lên nổi
tiếng, đây là lần đầu tiên cô tham dự một sự kiện của giới thượng lưu ở Ninh
Thành.
Do cô không đến cùng với Thẩm Xuân Giang và Dương Lam nên rất nhiều
người không biết thân phận "cô ba nhà họ Thẩm" của cô, nhưng xuất phát từ
lòng yêu cái đẹp nên mọi người đều nhìn cô.
"Đây là thiên kim nhà nào vậy? Sao lúc trước chưa từng gặp qua? Thật là có khí
chất."
"Không thể nào. Anh có thấy thiên kim tiểu thư không đi cùng với ba mẹ đến
mà đến riêng lẻ một mình không?"
"Có lẽ là một ngôi sao mới xuất đạo nào đó của giới giải trí chăng?"
"Có khi thế thật! Cô dâu không phải cũng là người trong giới giải trí sao? Mời
một số minh tinh đến dự cũng không sợ làm mất đi thể diện nhà họ Tống."
"Có những người ấy mà chính là thích ghen tuông. Người trong giới giải trí thì
đã làm sao? Còn nhớ năm đó Hàn Sóc không phải cũng nở mày nở mặt gả vào
gia đình quyền quý, bây giờ cả đóng phim lẫn cuộc sống đều không bị lỡ dở,
giống như một người chiến thắng trong cuộc sống."
"Xùy—Ngụy Uyển Ương sao có thể so sánh với Hàn Sóc được chứ? Hàn Sóc
người ta là ảnh hậu, còn cô ta thì là cái gì?"
"Anh đừng có xem thường cô ta. Cô ta chính là giám đốc đương nhiệm mới
nhận chức của giải trí Phi Dương, bộ phim [Chạy trốn giữa các vì sao] tháng
trước đạt ba mươi triệu doanh thu phòng vé, cô ta chính là nhà sản xuất, bây giờ
cô ta cũng được coi như là một lão đại có tài nguyên có quan hệ trong giới giải
trí."
"Thôi đi, ai mà không biết giải trí Phi Dương vốn dĩ là của nhà họ Tống! Nói
đến cùng, không phải là dựa vào đàn ông mà lên vị sao, hẳn là Tống Càn đã bỏ
hết vốn liếng vào đó."
"Vậy tại sao lúc trước không thấy Phi Dương làm lớn như vậy? Sao cứ phải đợi
sau khi Ngụy Uyển Ương tiếp nhận mới nước lên thuyền lên? Người giỏi giang
trước nay không bao giờ nói suông, đều phải dùng thành tích nói chuyện."
"..."
Những người này từ thân phận của Thẩm Loan mà đưa ra những lời đánh giá
Ngụy Uyển Ương, trong cuộc tranh chấp mặt đỏ tía tai này sớm đã quên mất
điểm chú ý ban đầu chỉ là Thẩm Loan.
Nhưng Phương Nhã Cầm là ngoại lệ.
Trong tiệc rượu kỷ niệm ngày thành lập của Minh Đạt, bà ta từng gặp Thẩm
Loan, lúc quan hệ qua lại với Dương Lam cùng từng nhiều lần nhắc đến, nên bà
ta cũng để ý hơn đến đứa con gái riêng không vẻ vang là mấy này của nhà họ
Thẩm.
Bây giờ mới nhìn một cái bà ta đã có thể nhận ra ngay.
Phương Nhã Cầm đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt cười trở lên nghiêm túc lại.
Nếu như bà ta nhớ không nhầm thì trong danh sách thiệp mời không có mời một
mình cô ta, nếu như là đi cùng với vợ chồng Thẩm Xuân Giang đến thì còn
được, nhưng chỉ có một mình cô ta...
Trong mắt Phương Nhã Cầm lướt qua một tia xem thường, lại là một người con
gái mài đầu muốn luồn cúi vào trong giới thượng lưu.
Nhìn thấy Thẩm Loan đi đến gần, bà ta không còn tươi cười nhiệt tình như lúc
trước chiêu đãi các khách khứa khác, ngược lại bày ra một bộ mặt lạnh băng đợi
Thẩm Loan chủ động chào hỏi.
Đáng tiếc—
Phương Nhã Cầm không để Thẩm Loan trong mắt, Thẩm Loan cũng coi bà ta
như không khí.
Vốn dĩ xuất phát từ phép lịch sự còn muốn chào hỏi vài câu, nhưng đối phương
không thích, cô cũng không cưỡng cầu.
Hai người lướt qua vai nhau, ánh mắt chừa hề giao hội, vì thế Thẩm Loan
không nhìn thấy sự ngạc nhiên trong chớp mắt của Phương Nhã Cầm, Phương
Nhã Cầm cũng không nhìn rõ sự xem thường trong mắt Thẩm Loan.
"Đứng lại!"
Thẩm Loan coi như không nghe thấy gì, bước chân ổn định, đôi giày cao gót
màu nude làm cho mu bàn chân vốn trắng trẻo của cô như đang phát ra ánh
sáng.
"Thẩm Loan! Cô không nghe thấy lời tôi sao?"
Bước chân cô lập tức dừng lại, xoay người lại nhìn, vừa hay đối diện với ánh
mắt ẩn chứ sự tức giận của Phương Nhã Cầm: "Bác... đang nói chuyện với tôi
sao?"
"..."
"Thật xin lỗi, khách khứa quá đông, trước khi bị bác chỉ đích danh tôi còn tưởng
là đang gọi người khác."
"Giảo biện!"
Thẩm Loan mỉm cười nhẹ nhàng, không hề tức giận.
Phản ứng của hai người hình thành lên sự đối lập rõ rệt.
"Bà Tống có chuyện gì sao?"
Phương Nhã Cầm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một lượt, ánh mắt không
có thiện ý: "Sao cô lại xuất hiện ở đây?"
"Đương nhiên là đến tham gia đám cưới của cậu Tống và cô Ngụy."
"Vậy sao?"
Thẩm Loan nghiêng đầu, cưới nhẹ nhàng: "Lẽ nào còn có cách nói nào khác?"
"Ha ha, chỉ sợ rằng có một số người đến để mài đầu, lộ mặt, câu kết làm bậy."
Bất cứ ai có thể nhận được lời mời đến tham dự bữa tiệc này cũng đều là người
đạt được thành tựu to lớn trong lĩnh vực của họ, hoặc là người nổi bật có gia thể
đãi ngộ tốt, tùy tiện víu lấy một người cũng đủ để Thẩm Loan dựa dẫm nửa đời
sau, vậy thì cũng có thể giải thích được việc dùng trăm phương ngàn kế để vào
được đây.
Ý cười trên khuôn mặt Thẩm Loan hơi thu lại, nhưng vẫn kiềm chế, duy trì
được như cũ: "Có thể bà Tống đã có hiểu nhầm gì chăng..."
"Hiểu nhầm? Vậy cô giải thích thế nào về chuyện không đến cùng với người
nhà mà lại một mình xuất hiện ở đây?"
Với tính khí của Dương Lam tuyệt đối sẽ không cho phép đứa con riêng này
xuất hiện trong nhưng dịp như thế này, cũng tức là nói Thẩm Loan nén lút sau
lưng nhà họ Thẩm để đến đây!
Sau khi nhận định điều này, Phương Nhã Cầm căn bản không cho cô cơ hội để
nói, liền kẹp thương đeo gậy một cách không hề nể nang.
Nụ cười của Thẩm Loan hoàn toàn biến mất, hỏi ngược lại: "Vì sao tôi phải đến
cùng với người nhà?"
Phương Nhã Cầm bị dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô làm cho tức
cười: "Chưa từng gặp qua người nào không cần thể diện như cô! Thân phận con
gái riêng vốn đã không vẻ vang gì, tôi mà là cô tôi thì tôi đã hận không tìm một
chỗ để trốn vào, không bao giờ muốn ra ngoài để bị mất mặt. Nhưng cô thì hay
rồi, nghênh ngang khệnh khạng."
Thẩm Loan: "Bà Tống cứ chắc như đinh đóng cột như vậy sao?"
Phương Nhã Cầm cười lạnh.
Nhưng lại nghe thấy một tiếng than nhẹ, tự hỏi tự trả lời: "Tôi không đến cùng
với họ là vì tôi nhận được thiệp mời một mình, đương nhiên là phải lấy danh
nghĩa một mình đến chúc mừng. Nhưng trước mắt xem ra, dường như bà Tống
không hoan nghênh tôi lắm." Phía trước thì mềm như bông, như than thở mà
như không, phía sau bỗng chốc liền thay đổi, nói năng thẳng thắn, mạnh mẽ:
"Lẽ nào đây chính là cái gọi là đạo tiếp đãi khách của nhà họ Tống? Hôm nay
đúng là được mở rộng tầm mắt!"
"Cô! Nhận được thiệp mời một mình? Đúng là nói dối cũng không biết đường!
Sao tôi không nhớ đã gửi thiệp mời một mình cô?!"
"Bà không gửi thiệp mời cho tôi, nhưng cô dâu gửi cho tôi." Như cười mà lại
như không.
Nụ cười của Phương Nhã Cầm cứng nhắc.
Đúng lúc này Ngụy Uyển Ương mặc váy cưới màu trắng tinh khôi đi từ trong
ra, nhấc tà váy lên, nhanh chân đi đến bên cạnh Thẩm Loan, không thể che đậy
được ý cười trong mắt và sự nhiệt tình trên mặt.
"Loan Loan, quá tốt rồi... tôi còn tưởng rằng cô sẽ không đến."
"Ngày vui của bạn tốt, cho dù không được hoan nghênh cũng phải mặt dày đên
uống một ly rượu mừng chứ."
"Không được hoan nghênh?" Ngụy Uyển Ương hơi cau mày
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.