Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 395: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 395



Lời này nghe thì giống như tâng bốc, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại có một chút

không bình thường.

Con gái một đứa tốt hơn một đứa?

Có ý gì?

Bây giờ, nhìn khắp Ninh Thành ai mà không biết hai đứa con gái nhà họ Thẩm

lần lượt gặp chuyện không may, đi xa, ốm đau, ngọc sáng phủ bụi trần, ánh sáng

ảm đạm.

Đối phương nói ra những lời này, đúng là đã chọc thẳng vào tim Dương Lam.

Ngay cả người luôn luôn vững vàng như Thẩm Xuân Giang cũng không khỏi

nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía hai vợ chồng kia.

"Bà Hồng." Khuôn mặt Dương Lam u ám: "Hai nhà chúng ta cũng xem như là

khá thân thiết, miệng bà lại đầy lời châm chọc như vậy, định cười nhạo ai thế?"

Đối phương sửng sốt, vẻ mặt luống cuống, rất nhanh đã phản ứng kịp, sắc mặt

tái nhợt như tờ giấy: "Bà Thẩm, tôi không có ý đó..."

Nhà họ Hồng cũng xem như có chút tài sản, nhưng so với nhà họ Thẩm vẫn

không là gì.

Hơn nữa hai bên có nhiều giao dịch kinh doanh, bà Hồng chỉ biết cung phụng

Dương Lam như tổ tông, sao lại chủ động đắc tội?

"Tôi không có ý xấu, chỉ là... thấy sao nói vậy thôi."

Sắc mặt Dương Lam lạnh lùng, cuối cùng vẫn chú ý đến khách khứa ở đây,

không muốn nói ra những lời không hay làm mất phẩm cách của mình, chỉ quay

đầu đi, để lại cho đối phương một sườn mặt lạnh lẽo.

Vợ chồng hai người liếc nhau, nói câu tạm biệt qua loa, liền chạy trối chết.

Nhưng...

Thấy sao nói vậy?

Thấy gì?

Dương Lam không khỏi chìm ào suy nghĩ.

"Ơ, A Lam, sao bà vẫn còn ở đây?" Đối diện là bà bạn nhiều năm của Dương

Lam, một bà vợ của chủ cửa hàng châu báu, quan hệ của hai người vẫn luôn

không tệ.

"A Ngọc, bà nói gì lạ thế, tôi không ở đây, thì có thể đi đâu chứ?"

"Bà..." Đánh giá bà ta trên xuống, hình như có chút kinh ngạc: "Thật sự không

biết?"

Dương Lam sững sờ: "Biết cái gì?"

"Chuyện vừa xảy ra ấy!" Người phụ nữ nói, nâng cằm sang hướng bên trái.

Dương Lam thuận thế nhìn qua, đám người bây giờ đã tản ra, như vẻ hạ màn.

Chỗ đó...

Không phải là chỗ xảy ra hỗn loạn trước đó sao?

"Tôi ngại nhiều người, không đi góp náo nhiệt, cuối cùng là sao vậy?" Không

biết vì sao, trong lòng Dương Lam có một loại cảm giác không ổn.

Rất nhanh, loại cảm giác này đã trở thành sự thật.

"Cô ba nhà bà đúng thật là thủ đoạn, nhân vật khó khăn như vậy cũng bị cô ta

chinh phục." Lúc nói chuyện vừa có kinh ngạc, cũng có cả ghen tị.

"Thẩm Loan?" Dương Lam nhướng mày, ánh mắt bỗng nghiêm túc.

"Đúng vậy, không phải ai cũng làm bạn gái của lục gia được. Trước đó tôi đã

bảo phong thủy của nhà cũ nhà họ Thẩm rất tốt, bà xem, không phải đã bay ra

một con phượng hoàn vàng à?"

Môi đối phương lúc đóng lúc mở, những lời khen ngợi không ngừng nhảy ra.

Nhưng Dương Lam không nghe lọt được một câu nào, bên tai chỉ có tiếng vọng

không ngừng của câu --- "bạn gái của lục gia"!

Sau một lúc lâu, bà ta mới lúng ta lúng túng mở miệng: "Bà đang nói về lục gia

nào?"

Người phụ nữ ngừng lại, ánh mắt nhìn bà ta trở nên kì lạ: "Chẳng lẽ Ninh Thành

còn có "lục gia" thứ hai nào? Tất nhiên là tôi nói Quyền lục gia Quyền Hãn Đình

rồi."

Dương Lam như bị sét đánh, hai tai vù vù.

Thẩm Xuân Giang một bên lại mừng rỡ không thôi, ly rượu vang đỏ trong tay vì

kích động mà run rẩy: "Loan Loan và lục gia?!"

Tuy rằng trong tiệc rượu đầy năm của Minh Đạt lúc trước, ông ta thấy thái độ

của Quyền Hãn Đình với Loan Loan, đã đoán được có một chút ý tứ, nhưng

người đàn ông này sâu hiểm khó dò, vui giận thất thường, Thẩm Xuân Giang

cũng chỉ có nghĩ nghĩ mà thôi, không dám thật sự hành động, bảo Thẩm Loan đi

làm một ít chuyện khác người.

Lỡ may dụ dỗ không thành, chọc giận Quyền Hãn Đình, đó mới là ăn trộm gà

không được lại còn mất nắm gạo, bởi vậy, chỉ có thể từ bỏ, im lặng không nhắc

tới.

Không ngờ hai người này vẫn ở bên nhau!

Thẩm Xuân Giang: "Vừa rồi bà nói Loan Loan là bạn gái của lục gia?"

Ông ta nhấn mạnh hai chữ "bạn gái".

Người phụ nữ cười giòn giã: "Chứ gì nữa? Vị kia chính miệng thừa nhận, còn

có thể là giả à?"

Thẩm Xuân Giang đã không thể ức chế được sự kích động của mình.

Nhiều năm như vậy, ông ta vắt óc tìm kế muốn nối với Quyền Hãn Đình, nhưng

bất kể là phương pháp gì cũng không thể cho vị kia nhìn qua một chút, hay

thậm chí là chú ý một chút được, cũng may, Quyền Hãn Đình đối với mấy nhà

khác cũng như vậy, trong lòng Thẩm Xuân Giang mới dễ chịu một chút, nhưng

vẫn không từ bỏ.

Không ngờ, Thẩm Loan một bước đột phá!

Chờ sau này hai người kết hôn, Quyền Hãn Đình còn phải gọi ông ta một tiếng

"ba", vậy không cần phải lo lắng về hợp tác giữa Minh Đạt và Huy Đằng nữa.

Tuyệt thay! Tuyệt thay!

Lúc này muốn đi gặp đứa con rể tương lai này của mình ngay, thật không nghĩ

tới Loan Loan còn có thể có bản lĩnh này...

Dương Loan đột nhiên phản ứng kịp, giữ ông ta lại: "Ông làm gì?"

"Tất nhiên là đi xem vợ chồng son bọn nó một chút."

Trong lòng Dương Lam vô cùng hận, trên mặt lại vẫn giữ bình tĩnh: "Người đã

đi rồi, ông đi đâu tìm?"

Thẩm Xuân Giang ngừng lại, bây giờ mới ý thức được Quyền Hãn Đình và

Thẩm Loan đã rời đi.

"Ông ở chỗ này vui vẻ, người ta cũng không để ông vào mắt." Bà ta cười mỉa

một tiếng, mắt lộ sự giễu cợt.

Thẩm Xuân Giang nhíu mày.

Tuy rằng ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng trong lòng vẫn có chút để ý.

Dù sao, Quyền Hãn Đình làm bạn trai của con gái ông ta, trường hợp như ngày

hôm nay, dù sao cũng nên qua đây hào hỏi một tiếng.

Dương Lam: "Ông tự cho rằng mình như cha vợ, người ta lại chỉ đối xử với ông

như lão già. Lục gia có thói quen cao cao tại thượng, cậu ta không hiểu tình

nghĩa thì còn có thể tha thứ, chẳng lẽ Thẩm Loan cũng không hiểu sao? Trừ khi,

hai người này chưa từng để ông vào mắt."

Lời này, có thể nói là xuyên tim!

Huống chi, Thẩm Giang lại có tính cách rất sĩ diện hảo, sắc mặt chợt âm u.

Phu nhân vợ của thương nhân châu báu được xưng hô là "A Ngọc" thấy không

khí của hai vợ chồng này không đúng, biết đều mà tạm biệt rời đi.

Quả nhiên, Dương Lam không thích đứa con gái riêng này.

Vừa nghe nó leo lên được Quyền Hãn Đình, mặt tức đến trắng bệch, trong lòng

không chừng cũng nén giận, lại chỉ có thể nghẹn lại, chịu đựng không bùng

phát.

Bà vợ chủ cửa hàng châu báu vừa đi, vừa lắc đầu, trong miệng còn lẩm bẩm:

"Là phúc hay họa, ai mà biết được..."

Nếu Thẩm Loan có thể được Quyền Hãn Đình coi trọng đối đãi, đã nói lên cô

gái này không phải là người thường.

Chậc, nhà họ Thẩm chắc lại chuẩn bị náo nhiệt một thời gian...

Lại nói đến Quyền Hãn Đình nửa kéo nửa lôi Thẩm Loan rời khách sạn, bỏ

xuống tiếng thảo luận phía sau, bóng dáng cầm tay đi quá phóng khoáng.

"Sao anh lại đến đây?"

Người đàn ông không nói lời nào, cũng không quay đầu lại, chỉ lo lôi kéo cô đi

đến bãi đỗ xe đối diện.

Tròng mắt Thẩm Loan chuyển động, giọng nói mềm nhũn: "Anh đừng nắm

mạnh như vậy, tay em đau."

Vẫn im lặng như có, bước chân thậm chí còn nhanh hơn.

Nhưng Thẩm Loan lại cảm giác rõ ràng được lực ở cổ tay không còn mạnh như

trước nữa, tuy vẫn bị kìm hãm như trước, nhưng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Một đường không nói chuyện, thẳng đến khi lên xe, Thẩm Loan bị anh cưỡng

chế ấn lên ghế phụ.

"Dây an toàn."

Người phụ nữ không động đậy, phản khác tiêu cực.

Quyền Hãn Đình nhìn cô một cái, cười mỉa, sau đó kéo dây qua cột chắc cho cô.

Thẩm Loan: "..."

Ngồi vào vị trí điều khiển, người đàn ông không vội vã nổ máy.

Thẩm Loan nghiêng đầu, từ góc độ nhìn sang, vừa khéo có thể thấyđược đường

nét sườn mặt sắc nét của anh, mang theo vài phần sắc bén, lộ ra sự lạnh lẽo.

"Không phải nói có việc bận, bảo em không cần chờ anh à?" Cô chớp chớp mắt.

Người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau, một vô tội, một tức

giận.

"Bảo em không đợi, em liền không đợi? Sao bình thường không thấy em nghe

lời như vậy?" Nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Loan cúi đầu, gẩy móng tay: "Bình thường em cũng rất nghe lời mà..."

Giọng nói có chút oan ức.

Đổi lấy tiếng cười mỉa của người đàn ông: "Đêm qua, anh bảo em mở ra, em

không những không nghe, còn đá anh xuống giường, đây gọi là nghe lời? Hôm

trước, gõ cửa phòng tắm lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có động tĩnh,

hại anh tưởng người nào đó đã ngủ ở trong bồn tắm rồi, suýt chút nữa phá cửa

mà vào, đây gọi là nghe lời? Còn có hôm kia... ưm!"

Thẩm Loan tức giận che cái miệng kia của anh: "Không được nói!"

Đồ lưu manh!

Quyền Hãn Đình vất vả lắm mới thoát được, mắt lạnh liếc qua: "Bây giờ còn

dám nói chính mình nghe lời?"

Thẩm Loan: "..."

"Anh thấy em căn bản không hy vọng gia tới! Thằng nhóc nhà họ Kỳ kia có thể

thổ lộ rõ ràng rành mạnh như vậy..." Nói, ánh mắt rơi xuống đóa hoa cưới màu

trắng vẫn luôn được cô cầm trong tay, cướp lấy, ném ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Loan nhìn vừa tức lại vừa buồn cười: "Miệng mọc ở trên người người ta,

sao em biết anh ta muốn nói gì?"

Chuyện này Thẩm Loan thật sự không nghĩ tới.

Đối với Kỳ Tử Thần này, nhận thức của cô vẫn còn dừng lại ở đời trước --- nhìn

như ôn hòa dễ nói chuyện, thật ra trong lòng lạnh nhạt, đặc biệt là đối xử với

người nhà họ Thẩm, thái độ căn bản không giống với thái độ mà con rể nên đối

với nhà mẹ vợ.

Sau đó Thẩm Loan đã nghĩ lại vô số lần, kết hợp với chi tiết đời này, có lẽ việc

Kỳ Tử Nhan chết làm anh ta có khúc mắc với nhà họ Thẩm, cũng có nghi ngờ

Thẩm Yên.

Nếu không, với tu dưỡng của anh ta, dù là yêu hay không yêu, cũng không nên

có thái độ này với vợ.

Bởi vì kiếp trước, Thẩm Loan vẫn luôn liên hệ Kỳ Tử Thần với Thẩm Yên, lại

không nghĩ rằng, đời này anh ta lại có cảm tình với mình.

Thật là...

Một chậu máu chó khổng lồ!

Quyền Hãn Đình: "Vì sao lại giải vây giúp cậu ta?" Giọng nói vừa lạnh lại vừa

cứng rắn, còn lộ ra vị chua.

Thẩm Loan: "Giữ mặt mũi của anh ta, cũng giữ mặt mũi của em, đồng thời cũng

giữ mặt mũi của anh."

Giải thích này miễn cưỡng hợp lệ, sắc mặt người đàn ông khá hơn.

Giây tiếp theo, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại lạnh xuống: "Em còn nói

muốn mời cậu ta ăn cơm."

"Ý của em là, chúng ta mời anh ta ăn cơm."

"Sao, làm bạn trai, em thiếu ân tình của người khác anh lại không muốn trả giúp

em sao?"

Lần này mới thật sự là trời nhiều mây chuyển sang trời trong: "... Trả!"

Nên trả!

Bên môi nở một nụ cười nhạt, rụt rè gò bó, rất là muộn tao*.

*Muộn tao: Kiểu người nói một đằng nghĩ một nẻo.

Trấn an được trái tim nhỏ uốn éo bị bình dấm chua làm chua lè, Thẩm Loan hỏi

chuyện lúc trước ---

"Hình như anh và tam gia không muốn nói cho em biết"

Mắt người đàn ông lóe lên, nhanh đến mức làm người khác khó có thể phát

hiện: "Việc nhỏ, đã xử lý xong rồi."

Tất nhiên Thẩm Loan không tin, nhưng cũng không có tiếp tục đào sâu vấn đề.

Cô tin Quyền Hãn Đình tự có chừng mực, có chút chuyện không nên biết, cô sẽ

không yêu cầu quá đáng, giống như cô cũng có một ít bí mật gạt Quyền Hãn

Đình.

Hai người bên nhau, dù quan hệ có thân mật đi nữa, cũng nên để lại một chút

không gian thích hợp để cho đối phương thở.

Thẩm Loan: "Anh không muốn nói, thì em không hỏi nữa, chờ khi nào anh

muốn nói cho em, em sẽ nghe."

Quyền Hãn Đình giơ tay xoa má cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cũng

không giống như ngạc nhiên với sự thông suốt và rõ ràng của cô: "... Được."

Lúc này, điện thoại Thẩm Loan vang lên.

Vừa lấy ra nhìn, Thẩm Xuân Giang.

Cô nhướng mày, giương mắt nhìn Quyền Hãn Đình, ánh mắt ngậm ý cười: "Họa

anh gây ra, bây giờ lại để cho em tới chùi đít, không biết xấu hổ à?"

"Em là vợ của anh." Tất nhiên là không biết xấu hổ.

Khóe miệng Thẩm Loan giật giật, vừa ấn nhận điện thoại, vừa ném qua một ánh

mắt khinh bỉ.

"Ba."

"Loan Loan à, bây giờ con đang ở đâu?"

"Trên xe."

"Khụ... Ở cùng với lục gia."

Cô nhìn Quyền Hãn Đình chằm chằm, trong mắt hiện lên ý sâu xa: "Vâng."

Đầu kia, cảm giác hưng phấn của Thẩm Xuân Giang không thèm che dấu, hai

mắt tỏa ánh sáng, giọng nói lại cố sức bình tĩnh: "Các con thật sự ở bên nhau?"

Âm cuối còn lộ ra một chút cẩn thận, sợ như là một giấc mơ, nói không là mất.

"Đúng vậy." Tùy ý, bình thản.

Nếu Thẩm Xuân Giang có thể suy nghĩ thật kì, thì sẽ phát hiện Thảm Loan hiện

tại và đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời trong ấn tượng của ông ta kia đã khác

rất nhiều, không có đứa trẻ ngoan nào sẽ cấu kết làm bậy với đại lão, sau khi sự

việc bại lộ, còn có thể biểu hiện bình tĩnh đến như vậy.

Đáng tiếc, chỉ số thông minh của ông ta đã bị kéo thấp bởi niềm vui được leo

lên cây lớn, lòng đề phòng cũng giảm xuống theo.

"Nếu các con đã là người yêu, vậy hôm nào chọn một ngày đưa cậu ta về nhà

cùng ăn một bữa cơm."

"Chuyện này..." Thẩm Loan ra vẻ khó xử: "Có lẽ Lục gia sẽ không đồng ý."

"Lục gia? Con xưng hô với cậu ta như vậy?" Thẩm Xuân Giang nhạy cảm phát

hiện, đối với người yêu mà nói, gọi nhau bằng biệt danh cũng không thể trách,

kém nhất cũng gọi tên của nhau, nhưng một tiếng "lục gia" này, kính sợ có thừa,

thân thiết lại không đủ.

Từ đó, Thẩm Xuân Giang không thể không đánh giá địa vị của Thẩm Loan

trong lòng Quyền Hãn Đình một lần nữa.

Sau khi cân nhắc, ra được --- kết luận "có lẽ cũng không quan trọng như vậy".

Dù sao, người đàn ông như Quyền Hãn Đình vậy, thân phận địa vị đã tới một độ

cao nhát định, phụ nữ đối với cậu ta có lẽ cũng chỉ là một món đồ chơi.

Lập tức, không dám nhắc đến chuyện cho Quyền Hãn Đình tới cửa nữa, chỉ nói

- --

"Con mau bớt chút thời gian về nhà một chuyến."

Thẩm Loan: "Có chuyện gì sao?"

"Trở về rồi nói."

"Vâng."

Trò chuyện kết thúc, Thẩm Loan cất điện thoại.

Người cha này của cô đúng là chó săn, ngửi được mùi đã không nhịn được hưng

phấn.

Quyền Hãn Đình chọc cô: "Không muốn để cho gia tới nhà gặp người lớn?"

"Đúng vậy, anh là của em, một mình em thấy là được, còn những người khác,

đều không quan trọng."

Lòng người đàn ông mềm như kẹo bông gòn.

Giơ tay giữ gáy cô lại, hướng tới trước mặt, cánh môi kề nhau.

Thẩm Loan chậm rãi nhắm hai mắt, đáp lại nhiệt tình của anh.

Vừa hôn xong, Quyền Hãn Đình: "Gia đã thông báo cho toàn thế giới rồi, từ nay

về sau, em chính là của anh, cái mác "Quyền Hãn Đình" này, đời này đừng

muốn vứt đi."

"Vậy từ nay về sau, em cũng đã có đại lão làm gười bảo vệ rồi."

"Ừ, ai ức hiếp em, anh sẽ xử người đó."

Thẩm Loan hôn lên khóe miệng anh: "Thật tốt."

...

Đêm đó, Thẩm Xuân Giang trở lại nhà cũ, chuyện thứ nhất là tiến vào thư

phòng.

Lạch cạch ---

Đóng cửa lại.

Đồng thời cũng ngăn cách Dương Lam đang muốn đi vào ở bên ngoài.

Người phụ nữ đứng tại chỗ, nhìn cửa gỗ không chút sứt mẻ, vẻ mặt vặn vẹo

trong chớp mắt.

"Mẹ."

"A Khiêm, con về rồi à?!"

"Vâng, sao mẹ lại đứng ở trước cửa thư phòng?"

"Không... Mẹ đang chuẩn bị lên lầu."

Thẩm Khiêm nới lỏng nút tay áo, kéo kéo cà vạt: "Ngày mai con đến bệnh viện

thăm tiểu Yên."

"... À, được."

Đã một thời gian Dương Lam không đến bệnh viện, Thẩm Khiêm không nhắc

tới, suýt nữa bà ta đã quên.

Ý thức được điểm này, bà ta bỗng nhiên ảo não, ngay sau đó áy náy nảy lên

trong lòng.

"Ngày mai mẹ cũng đi với con."

"Vâng."

"Hôm nay con đi đâu? Sao bọn mẹ đi ra ngoài không tìm được xe con, xe cũng

lái đi rồi."

Động tác Thẩm Khiêm cứng lại, đi đâu?

Anh ta đứng ở cách đó không xa, nhìn Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan thân mật

tình tứ, tai và tóc chạm vào nhau.

Thì ra lục gia cũng sẽ cười, cô cũng sẽ lộ ra nét mặt hạnh phúc như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.