Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 397: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 397



Mã Ngọc Lâm: "Vâng ạ."

Lời nói chính xác, chắc chắn như đinh đóng cột.

Trương Phàm: "Bạn nói bạn nộp bài rồi, nhưng cuối cùng lại không có bài là vì

sao?"

"Có khi nào giữa đường bị rơi mất không ạ? Hoặc là người thu bài làm mất?"

Trương Phàm: "Bài kiểm tra này nộp theo nhóm, sau khi đóng tập phong kín lại

mới đưa đến văn phòng để phê chữa, chấm điểm. Nếu như làm mất thì phải mất

luôn bài của cả nhóm, sao lại có thể chỉ mất mỗi bài của bạn?"

"Vậy thì chỉ còn nguyên nhân thứ hai, người phụ trách thu bài sơ ý để sót."

Trương Phàm nhếch mày, đôi mắt đen sau cặp kính trầm lặng, dường như hiểu

rõ mọi chuyện: "Vậy hôm làm bài kiểm tra ai là người phụ trách thu bài?"

Lời vừa nói ra, Thẩm Loan liền chủ động đứng dậy: "Giáo sư, là em."

Trong nháy mắt ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều tập trung trên người

cô.

Vẻ mặt của cô gái không hề thay đổi, sắc mặt thản nhiên.

Mã Ngọc Lâm cũng quay ngoắt sang chỗ cô.

"Bạn học Thẩm, cậu... sao cậu lại làm mất bài kiểm tra của mình?"

Thẩm Loan không trả lời, thậm chí đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí

cho cô ta.

Trên mặt cô gái trẻ thoáng lướt qua một tia giận giữ nhưng lại nhanh chóng biến

mất.

Trương Phàm: "Thẩm Loan, bạn có nhìn thấy bài kiểm tra của bạn Mã Ngọc

Lâm không?"

"Không ạ." Không cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức.

"Cậu đừng có nói dối! Rõ ràng mình đã nộp bài lên rồi." Hai má Mã Ngọc Lâm

đỏ lên, dường như sự tức giận đã đạt đến cực điểm, cả người đều run rẩy.

"Vậy sao?" Thẩm Loan bình tĩnh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi, đến tận

lúc này cô mới nhìn thẳng vào đối phương: "Nhưng sao tôi lại nhớ là cậu chỉ

nộp mỗi giấy nháp và đề bài, mà không nhớ là cậu có nộp bài làm?"

Ánh mắt Mã Ngọc Lâm lóe lên, khuôn mặt tủi thân hiện ra sự thất vọng cùng

với đau lòng: "Mọi người đều là bạn học với nhau, cho dù cậu thật sự làm mất

bài kiểm tra của mình, hại mình không có thành tích, thì lẽ nào mình sẽ đánh

cậu mắng cậu sao? Vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì to tát, nhận sai xin lỗi

không phải là có thể bỏ qua rồi sao, sau đó mọi người vẫn là bạn bè với nhau.

Nhưng thái độ hiện giờ của cậu thật sự là làm cho người khác thất vọng và đau

lòng, chối đẩy trách nhiệm không phải là cách để cậu chơi xấu bạn bè."

"Chơi xấu?" Thẩm Loan cười nhẹ, ánh mắt lạnh nhạt như muốn xuyên thấu vào

vị trí sâu thẳm trong trái tim của cô ta, hiểu rõ tất cả sự bôi nhọ và hắt nước bẩn

lên người cô: "Ngược lại thì tôi cảm thấy có người đang giả vờ lạm người bị

hại."

"Cậu có ý gì chứ?" Ánh mắt bỗng dưng trở lên gấp gáp.

"Tôi cũng muốn hỏi bạn học Mã, cậu cố ý không nộp bài, sau đó hắt nước bẩn

lên người tôi là có ý gì chứ? Giữa tôi và cậu có thù oán gì sao?"

Sắc mặt Mã Ngọc Lâm trắng bệch: "Ngậm máu phun người! Rõ ràng là cậu làm

việc lơ là, bây giờ lại muốn quật ngược lại, giữ lại chút thể diện đi được

không?"

"Lời giống như vậy, tôi tặng lại cho cậu."

Giữ lại chút thể diện đi được không?

Hai người ai cũng cho mình là đúng, chuyện phát triển rơi vào tình hình bế tắc.

Những người khác cũng không ngồi im, mỗi người một ý kiến, lần lượt xếp

hàng—

"Mã Ngọc Lâm không giống với loại người đó, nhưng Thẩm Loan vừa giả vờ

lại vừa phách lối."

"Nhưng sao cậu ta lại cứ phải làm mất bài kiểm của Mã Ngọc Lâm chứ?

"Còn có thể là vì sao chứ? Sợ người khác làm bài tốt hơn cậu ta, điểm số cao

hơn cậu ta!"

"Vậy cũng không nên nhắm vào Mã Ngọc Lâm!"

Thành tích hai lần mô phỏng thực tiễn trước và điểm số bài kiểm tra các môn,

điểm số của Thẩm Loan và Tưởng Thạc Khải đều cao, lần lượt đứng đầu trong

các danh sách, nhưng thành tích của Mã Ngọc Lâm chỉ trên bậc trung bình một

chút, cho dù có giờ trò chơi xấu thì cũng không thể là với cô ta.

"... Nói vậy cũng đúng."

"Vậy thì Thẩm Loan không có động cơ gì, có thể loại bỏ hiềm nghi rồi?"

"Vì thế, Mã Ngọc Lâm đang nói dối? Nhưng sao cậu ta lại làm như vậy? Cũng

không có động cơ?"

"Nhưng có thể trong quá trình có hiểu lầm, sai sót ở khâu nào nhỉ."

"..."

Trương Phàm: "Yên lặng!"

Vừa nói xong, cả lớp lần lượt im lặng.

Ánh mắt của Trương Phàm dừng trên người Mã Ngọc Lâm: "Bây giờ bạn vẫn

cảm thấy là Thẩm Loan làm mất bài kiểm tra của bạn, quả quyết khẳng định

chối đẩy trách nhiệm?"

"Giáo sư, em không muốn dùng ý xấu để suy đoán bạn ấy, nhưng thái độ hiện

tại của Thẩm Loan làm em không thể chấp nhận được."

Trương Phàm quay sang nhìn Thẩm Loan: "Bạn còn gì để nói không?"

Cô nhếch miệng mỉm cười, mây trôi nước chảy: "Lời nên nói em đã giải thích

rất rõ ràng rồi, trong lòng giáo sư tự biết rõ."

Hai người đều ra vẻ bí hiểm, mọi người nghe xong như rơi vào trong sương mù.

Mã Ngọc Lâm bất giác chau mày, bỗng dưng trong lòng có một dự cảm không

hay.

"Vốn dĩ tôi muốn giải quyết riêng chuyện này, để giữ lại thể diện cho bạn,

nhưng thực tế chứng minh hoàn toàn không cần thiết, bởi vì một số bạn hồ đồ

lên mất khôn khéo, đối với nhừng người không biết hối cải mà nói, giáo dục phê

bình cũng vô dụng, chỉ có thể để cho họ tự gánh chịu hậu quả, cộng thêm một

bài học, về sau mới có thể học cách ngoan ngoãn."

Lúc Trương Phàm nói ra những lời này, có không ít ánh mắt không rõ ràng nhìn

vào Thẩm Loan.

Mã Ngọc Lâm kiềm chế trái tim phấn chấn đang đập thình thịch của cô ta, cố

gắng duy trì biểu cảm tủi thân đau khổ, nhưng ngay sau đó.

"Bạn học Mã, đầu tiên bạn không nộp bài kiểm tra, sau đó lại gán tội cho bạn

học, tôi nghi ngờ phẩm hạnh của bạn có vấn đề rất lớn, dựa trên tình hình thực

tế tôi sẽ báo cáo lại với nhà trường để tiến hành xử lý."

Tình thế đảo ngược đến nỗi không kịp đề phòng, ngoại trừ Trương Phàm và

Thẩm Loan, những người khác cứ như gặp ma giữa ban ngày, không thể tin

được.

"Shit—chuyện quái gì vậy? Tôi không nghe nhầm chứ? Vậy mà lại là họa của

Mã Ngọc Lâm?"

"Không nộp bài kiểm tra, gán tội cho bạn học, hừ... có phải đầu óc cậu ta có vấn

đề không?"

"Hại người không có lợi cho mình, cần gì phải chịu khổ như vậy?"

"Cậu ta muốn thử xem không nộp bài kiểm tra thì sẽ có cảm giác gì?"

"Đều là sụn cột sống, vì sao cậu cứ thích một mình nhô ra như vậy?"

"Quá ngu ngốc!"

"..."

Sắc mặt Mã Ngọc Lâm chuyển từ trắng sang xanh, sau đó lại từ xanh sang đỏ:

"Giáo sư, thầy dựa vào cái gì mà đưa ra kết luận như vậy?! Em không có làm

như vậy!"

Tức giận, vô tội, trong mắt tràn đầy kinh ngạc hoảng hốt.

Mọi người im lặng, ánh mắt bắt đầu đưa đi đưa lại.

Trương Phàm cười nhẹ: "Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào lúc kiểm kê lại bài kiểm

tra phát hiện ra không thấy bài của bạn, nhưng khi đó người đã đi mất tăm,

Thẩm Loan chỉ có thể dùng hình thức chứng minh bằng văn bản báo cho giáo

viên chấm bài thi biết."

Trương Phàm vừa nói vừa rút một tờ giấy từ trong giáo án ra: "Đây chính là

[Chứng minh tình hình trường thi] mà bạn ấy kẹp vào trong tập bài kiểm tra,

đồng thời đưa đến văn phòng. Nếu như bạn còn giảo biện vậy thì chỉ có thể đến

trung tâm giám sát lấy đoạn video ghi lại hôm làm bài kiểm tra, như vậy mọi

chân tướng sẽ được phơi bày."

Toàn thân Mã Ngọc Lâm hơi lay động: "Camera giám sát?!"

Trước khi làm chuyện này cô ta đã kiểm tra kỹ càng, không hề phát hiện ra có

bất kỳ cái camera giám sát nào.

Trương Phàm: "Quên không nói cho các bạn biết, tất cả camera trong các phòng

học đều là camera ẩn, ba trăm sáu mươi độ không góc chết để giám sát tình hình

học tập của mỗi sinh viên."

Cả lớp đơ người ra, lần lượt suy nghĩ lại xem mình có làm mấy động tác nhỏ

trong giảng đường hay không, còn có khoáy mũi, rồi là xỉa răng... hay không?

Chỉ có Mã Ngọc Lâm là sắc mặt trắng bệch.

Sau khi tan học, Thẩm Loan đến phòng làm việc của Trương Phàm một chuyến.

Đương nhiên, Mã Ngọc Lâm cũng ở đây.

Bốn mắt nhìn nhau, một người lạnh nhạt không biến sắc, một người chột dạ.

Trương Phàm: "Đến rồi à."

"Vâng."

Cô đi đến trước mặt Mã Ngọc Lâm, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá: "Lúc

trước chúng ta từng gặp mặt nhau sao?"

"...Không có."

"Nếu như chưa từng gặp qua, thiết nghĩ chắc cũng không có thù oán gì. Vì thế

sao cô lại vu tội cho tôi?"

Mã Ngọc Lâm không trả lời, cụp mắt xuống, nên không nhìn rõ sắc mặt của cô

ta.

Trương Phàm bình tĩnh đứng bên cạnh quan sát, không hề nói chen vào.

Thẩm Loan: "Để tôi đoán thử xem."

Cô sờ cằm, ra vẻ như đang suy nghĩ: "Nhớ lần đầu tiên mô phỏng thực tiễn theo

nhóm, cô từng đến tìm Hạ Hoài để lập nhóm, nhưng cuối cùng cậu ta lại gia

nhập nhóm của tôi, vì thế cậu ôm hận trong lòng."

Mã Ngọc Lâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên: "Cậu!"

Cô ta tưởng rằng Thẩm Loan sẽ không biết, dù sao lúc đó Thẩm Loan cũng

không hề nhìn cô ta một cái.

Cho dù có biết, đoán chừng cô cũng không để trong lòng, rất nhanh sẽ quên

mất.

Thẩm Loan thật sự là không nhớ Mã Ngọc Lâm là ai, làm cái gì, nhưng lúc đó

sau ánh mắt chứa đựng oán hận và tức giận kia làm cho ký ức của cô vẫn còn

mới mẻ.

"Vì Hạ Hoài?"

"..." Cô gái mím môi không nói gì.

Nhưng ánh mắt né tránh của cô ta đã nói lên tất cả.

"Ha ha, nực cười!"

Thái độ của Thẩm Loan ngay lập tức làm Mã Ngọc Lâm tức giận đùng đùng, có

lẽ biết bản thân khó có thể tránh khỏi những điều này, thể diện cũng dẫm hết

xuống dưới đất, cũng không cần biết cái gì mà tự tôn không tự tôn, bình đã sứt

thì không sợ mẻ--

"Cô thì hiểu cái gì chứ?! Tôi không dễ dàng gì mới thi được vào Khời Hàng,

muốn dựa vào thực lực của bản thân để người khác xem trọng. Nhưng sự tồn tại

của cô đã che lấp mọi ánh sáng khiến tất cả mọi người chỉ có thể giống dưới

bóng râm. Dựa vào cái gì chứ? Bề ngoài? Vóc dáng? IQ? Hay là thủ đoạn?"

Mã Ngọc Lâm thật sự không hiểu.

Dáng vẻ bề ngoài của cô ta không kém, vóc dáng cũng không tồi, trên phương

diện học tập thì vô cùng nỗ lực, cũng đủ xuất sắc.

Nhưng vì sao lại có sự tồn tại của những người như Thẩm Loan?

Chỉ cần cô xuất hiện, mọi ánh mắt sẽ bị cô thu hút. Rõ ràng là cùng làm một

chuyện, nhưng cô lại có thể nổi trội hơn người khác, ưu tú hơn người khác.

Có cô ở đây, những người khác chỉ có thể làm nền.

"Tôi chỉ là không phục, muốn xem dáng vẻ của cô khi ngã từ trên trời xuống sẽ

như thế nào."

Thẩm Loan: "Vì thế cô mới dùng phương thức ấu trĩ này để trả miếng?"

"Ấu trĩ?" Cô gái trẻ ngơ ngác, lúng ta lúng túng lẩm nhẩm: "Hóa ra trong mắt cô

những chuyện tôi làm chỉ biểu hiện ấu trĩ?"

"Còn cả ngu xuẩn."

Nói xong Thẩm Loan cũng không ở lại, xoay người rời đi.

Trương Phàm than nhẹ một cậu, đưa mắt nhìn Mã Ngọc Lâm: "Bạn ra ngoài đi,

chuyện này tôi đã báo cáo lại với ban giám hiệu rồi, có lẽ sẽ thông báo phê bình

nên bạn hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt. Ngoài ra, môn học [Sáp nhập và thu mua

xí nghiệp] này, dưới sự yêu cầu rõ ràng của Tổng giám đốc Hạ là sẽ không tiến

hành kiểm tra kết thúc khóa nữa, còn về thành tích thì cứ dựa theo bài kiểm tra

vừa rồi."

Cũng tức là nói, trong bảng điểm tổng kết khóa của Mã Ngọc Lâm sẽ có một

môn ghi là không điểm.

Điều này hoàn toàn không thể so sánh được với thông báo phê bình, nghiêm

trọng hơn một chút là rất có thể không thể thuận lợi tốt nghiệp được, vậy thì tất

cả những nỗ lực mà cô ta vẫn lấy làm niềm kiêu hãnh sẽ đổ sông đổ bể, chớp

mắt một cái biến thành con số không.

Mất mặt ở ngay trong giảng đường, dĩ nhiên Mã Ngọc Lâm không thể chịu nổi,

nhưng cũng không quá sợ hãi.

Bị Trương Phàm gọi đến văn phòng, mặc dù Mã Ngọc Lâm cảm thấy rất xấu hổ

nhưng cũng không tính là bị hoảng loạn.

Khi cô ta biết mình rất có khả năng không thể thuận lợi tốt nghiệp, Mã Ngọc

Lâm thật sự rất hoang mang, sợ hãi.

"Giáo sư, em sai rồi, xin thầy bỏ qua cho em một lần!" Hốc mắt đỏ lên, nước

mắt trào ra.

Trương Phàm than nhẹ một câu: "Sớm biết như vậy, hà cớ gì bạn phải làm

chuyện này chứ?"

"Giáo sư, em chỉ là có chút không phục, muốn dậy dỗ Thẩm Loan một bài học

nhỏ, em không muốn làm hại người khác, thầy tin em đi ạ!"

"Chính vì chuyện không quá nghiêm trọng, bạn mới được ở lại trường không bị

đuổi thẳng."

Mã Ngọc Lâm như bị sét đánh, mồm lắp ba lắp bắp: "Thật sự không còn cách

nào khác sao giáo sư?"

"Còn. Một môn bị không điểm, nếu như nhưng môn khác đủ vượt trội xuất sắc,

thì việc để điểm bình quân đạt yêu cầu cũng không có vấn đề gì quá to tát."

Đủ vượt trội, xuất sắc...

"Cảm ơn thầy, em biết rồi ạ."

Từ đó về sau, Mã Ngọc Lâm như biến thành một người khác, lúc trước còn nói

chuyện giao lưu với bạn nữ trong lớp, nói đủ các chuyện trên trời dưới biển,

thỉnh thoảng trêu đùa mấy bạn nam, nhưng bây giờ ngoại trừ học ra thì cũng chỉ

có học, trong lòng chỉ chú tâm đến chuyện biến mình thành một con mọt sách.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Thẩm Loan.

Chỉ cần không chọc vào cô thì mọi chuyện đều như mây trôi.

Kết thúc buổi học, Thẩm Loan vừa bước chân ra khỏi phòng học, điện thoại liền

đổ chuông.

Cô nhìn màn hình hiển thị, không nhịn được nhếch mày một cái.

Miêu Miêu ở bên cạnh nhìn liếc một cái, vô thức nín thở.

"Alo, chú ba."

"Tan học rồi à?"

"Vâng."

"Cháu đến phòng hiệu trưởng một lát."

"Vâng."

Mười phút sau.

Cốc cốc cốc—

"Mời vào." Giọng nói dịu dàng rượu được ủ lâu năm, mang theo một mùi thơm

tinh khiết và thoải mái.

Thẩm Loan đẩy cửa bước vào.

Thẩm Xuân Hàng ngồi sau bàn làm việc, trước mặt có một tập tài liệu đang mở,

xoẹt xoẹt ký tên xuống sau đó đặt vào trong ngăn tủ.

Ngước mắt lên cười với Thẩm Loan, giống như được gội bằng gió xuân: "Đừng

khách sáo, ngồi xuống đi."

Thẩm Loan ngoan ngoãn nghe theo: "Chú tìm cháu có chuyện gì vậy?"

"Trương Phàm đã nói cho chú biết chuyện rồi."

"Ồ."

Thẩm Xuân Hàng thấy cô rất bình tĩnh, không nhịn được mà hỏi: "Dường như

cháu không hề để ý?"

"Để ý cái gì ạ?"

"Đó là người đã vu tội cho cháu."

"Là một đồ ngu ngốc, không đáng."

Thẩm Xuân Hàng bị thái độ đó của cô làm cho cười lớn một trận, sao lúc trước

anh ta không nhận ra, con bé này lại thú vị như vậy?

"Chú ba, chú tìm cháu có chuyện gì?"

Cô không muốn lãng phí thời gian, chủ động đi thẳng vào vấn đề.

"Cháu muốn xử lý bạn học đó như thế nào?"

Lời này không nên nói ra từ trong miệng của một hiệu trưởng.

Đặc biệt còn là người như Thẩm Xuân Hàng, rất coi trọng nguyên tắc.

Thẩm Loan nhếch mày, vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta, dường như lần đầu tiên

biết đến.

"Cháu có biểu cảm gì đây?" Người đàn ông cười, không lúc nào không toát ra

khí chất nho nhã.

Nói ra thì, Thẩm Khiêm không giống Thẩm Xuân Giang, ngược lại có vài phần

giống với Thẩm Xuân Hàng.

Đều dịu dàng, nhưng cũng đều bình tĩnh biết tự kiềm chế.

Có thể là Thẩm Xuân Hàng nhiều tuổi hơn, sự dịu dàng chậm rãi của anh ta

càng ăn sâu vào trong xương cốt hơn, mỗi một động tác thể hiện đều tựa như

không giống bằng tính khí bình thường.

Thẩm Loan suy nghĩ một lát, hỏi ngược lại: "Cháu muốn xử lý như thế nào cũng

được sao?"

"Cứ nói thử xem."

"Trực tiếp cho thôi học." Đối xử với kẻ địch, cho dù là hãm hại thành công, hay

không thành công mà bị bóp chết từ trong trứng nước, nói tóm lại là đã đưa tay

ra thì đều phải trả giá.

Thẩm Loan sẽ không có một chút tình cảm và lòng trắc ẩn nào.

Không phải có câu nói: "Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình

sao?"

Kiếp trước cô không thông suốt, kiếp này nhất định phải lấy đó làm gương,

không dám buông lỏng nửa phần.

Thẩm Xuân Hàng đối diện với ánh mắt sâu thẳm trầm ngâm của cô lại có hơi

không nói lên lời.

Bỗng dưng, lắc đầu cười—

"Xin lỗi, yêu cầu này thì không thể đáp ứng với cháu được."

Mặc dù, trước tiên Mã Ngọc Lâm có lỗi sai, nhưng thực chất không hề làm cho

Thẩm Loan bị tổn thương, trực tiếp cho thôi học có hơi nghiêm trọng quá, cũng

khó làm người khác tin phục.

"Nếu như đã không làm được, vậy sao còn hỏi cháu làm gì?"

Câu hỏi không hề chứa đựng sự chất vấn, chỉ đơn thuẩn là cô tò mò mà thôi.

Thẩm Xuân Hàng: "Chú còn tưởng rằng cháu sẽ đề nghị để cô bé kia đích thân

xin lỗi cháu."

Xin lỗi?

Thẩm Loan cười nhẹ: "Không cần thiết."

Có những người cho dù trên miệng thì nhận lỗi, nhưng trong lòng thì lại không

hề chịu thua.

So với một câu "xin lỗi" nhẹ nhàng không có trọng lượng, có thể bay mất theo

gió, Thẩm Loan càng thích "cắt thịt", để đối phương phải trả giá cho chuyện

mình đã gây ra, như vậy mới có ý nghĩa.

Lần thứ hai Thẩm Xuân Hàng mở to mắt đánh giá đứa cháu gái này.

Lần đầu tiên là Thẩm Loan nói cho anh ta biết chuyện trong nội bộ Khởi Hàng

có con mọt, có ác ý để lộ dàn ý đề thi.

Còn lần này, anh ta lại có nhận thức mới với cô—

Bình tĩnh mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng.

Hơn nữa, lòng dạ không phải là cứng rắn.

So với hai người con gái còn lại của nhà họ Thẩm, Thẩm Loan có thể được coi

là "khác loài", nhưng kiểu "một mình một kiểu", "phong cách đặc biệt" này

đáng chết hơn lại chính là sở thích của anh ta.

Ý cười trên khuôn mặt người đàn ông không thể che đậy nổi.

Bỗng dưng anh ta rất tò mò, một Thẩm Loan như thế này, không biết liệu anh

trai anh ta có biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.