Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Xuân Hàng: "Được rồi, nếu như cháu đã có cách nghĩ riêng của mình vậy
thì chú cũng không miễn cưỡng."
Thẩm Loan gật đầu: "Nếu như không còn chuyện gì khác thì cháu xin phép đi
trước."
"Đợi chút."
"?"
"Cùng đi ăn bữa cơm."
Đây là hành động gì vậy?
Thẩm Xuân Hàng: "Lần này cháu có thể dễ dàng qua cửa, không thể thiếu được
sự phối hợp của Trương Phàm, nói thế nào đi nữa cũng nên mời ông ấy ăn bữa
cơm, bày tỏ sự cảm ơn."
Thẩm Loan nghĩ một lát, thật sự là có đạo lý này: "Vâng."
"Chú đã đặt chỗ trước rồi, trực tiếp đến đó là được."
"Có thể gọi một người bạn đi cùng được không?"
"Được."
....
Lúc hai người đi đến cổng trường, Miêu Miêu đã đứng đợi ở bên đường được
một lúc.
"Loan Loan, hiệu trưởng." Cô ta vẫy tay chào hỏi.
"Lên đây đi thôi."
Miêu Miêu mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
Thẩm Loan linh hoạt chuyển tay lái, đi theo sát phía sau xe của Thẩm Xuân
Hàng.
"Đi đâu vậy?"
"Tây Thành."
Miêu Miêu suy ngẫm: "Ở đó có món gì ngon?"
"Không biết.
Nửa tiếng sau, hai xe một trước một sau dừng lại.
Thẩm Xuân Hàng dẫn hai người vào trong nhà hàng.
Đây là một nhà hàng theo kiểu phòng riêng, bên ngoài trang trí vô cùng đơn
giản, biển hiệu cũng không hề bắt mắt.
Đi xuyên qua một hành lang, tiến vào trong sảnh chính, mới phát hiện khung
cảnh vô cùng riêng biệt, vừa đẹp lại vừa lạ.
Phong cách trang trí theo kiểu điền viên phương Tây, hai bên trái phải đều có
một cái lò sửa, lúc này lửa vẫn đang cháy hừng hực, nhiệt độ lan ra khắp phòng,
sưởi ấm cho tất cả mọi người.
Bên ngoài gió lạnh rét căm căm, bên trong ấm ấp như thời tiết tháng ba.
Thẩm Loan cởi áo khoác ngoài đưa cho người phục vụ, Miêu Miêu cũng cởi
chiếc áo lông vũ màu trắng trên người ra, mở rộng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ
làm thành khăn choàng.
Ba người đi vào phòng bao đã đặt trước, đợi khoảng mười phút, tầm thời gian
một chén trà thì Trương Phàm đến.
"Giáo sư." Thẩm Loan và Miêu Miêu đồng thời đứng dậy.
Một người đưa tay làm động tác mời ngồi, một người thì kéo sẵn ghế.
Trương Phàm lắc đầu cười: "Không cần khách sáo, để tôi tự làm."
Thẩm Loan không hề nói gì, nhưng động tác và thái độ vẫn rất kiên quyết.
Miêu Miêu: "Cần chứ cần chứ, sách giáo khoa tiểu học có nói – kính trọng thầy
cô giáo, yêu quý bạn bè."
Lời này vừa nói ra, ý cười trên khuôn mặt Trương Phàm càng sâu.
Đến một người bình thường trầm tĩnh ít nói như hiệu trưởng Thẩm cũng không
nhịn được mà cong cong khóe môi.
Rất nhanh, nhưng món ăn nóng hổi đã được bê lên, mùi vị thanh đạm, có tác
dụng làm ấm bụng.
Thoạt mới nhìn, không thấy ngon miệng.
Nhưng nhìn cái thứ hai sẽ bị tạo hình và cách bày trí bắt mắt làm cho ngạc
nhiên.
Tiếp sau đó, nếm thử một miếng sẽ muốn gắp thêm miếng thứ hai.
Đặc biệt là món canh thịt dê nóng hổi ở giữa, dùng vỏ bí đao đã khoét ruột làm
vật chứa, nước súp màu trắng ngà vừa làm lắng đọng mùi gây gây của thịt dê
xuống, vừa xen lẫn hương vị thoang thoảng của bí đao.
Thẩm Loan uống liền hai bát, lúc đang chuẩn bị múc thêm bát thứ ba thì Thẩm
Xuân Hàng gắp cho cô một miếng nấm tre.
"Nếm thử cái này đi, đỡ bị ngán."
Đây cũng là đang nhắc nhở cô chú ý lễ nghĩa trên bàn ăn.
Thẩm Loan nhún nhún vai, đặt bát canh xuống, ăn những món khác, nhưng từ
đầu đến cuối không hề động đến miếng nấm tre mà Thẩm Xuân Hàng đã gắp
cho cô.
Người nào đó nhìn thấy, trong mắt lướt qua một ý cười, trong lòng: Con bé này
tính khí cũng không vừa!
Cũng may là còn nghe vào tai.
Nhưng rất nhanh Thẩm Xuân Hàng mới phát hiện ra bản thân lạc quan quá sớm.
Thẩm Loan thật sự là không uống canh nữa, mà chuyển sang ăn các món khác,
nhưng số lần gắp thì không ít.
Anh ta còn có thể nói gì nữa?
Lễ nghĩa trên bàn ăn có vấn đề?
Hoàn toàn không tồn tại, bởi bì vốn dĩ người ta có thể ăn được nhiều như vậy,
ba bát canh thịt dê chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu như đã đến ăn cơm, Thẩm Loan đương nhiên phải nghiêm túc ăn.
Thêm nữa mùi vị của các món ăn ở đây không tồi, cô ăn thêm vài miếng thì có
gì lạ?
Cũng đến để ăn còn có cả Miêu Miêu.
Lúc trước đó Thẩm Loan gọi điện thoại cho cô ta nói là đợi ở cổng trường, một
lát nữa đi ăn cùng nhau, những chuyện còn lại không hề nhắc đến.
Vì thế, dường như nhiệm vụ của cô ta chỉ có ăn.
Thẩm Xuân Hàng nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.
Đến cả Trương Phàm cũng bị hai người ảnh hưởng, ăn một cách rất chăm chú.
"Có câu nói vật họp theo loài, người chia theo bầy, chẳng trách hai đứa có thể
làm bạn của nhau."
Thẩm Loan: "Ý của chú ba là bọn cháu đều ăn giỏi?"
"Sự thật là như thế, không đúng sao?"
Thẩm Loan mỉm cười: "Rất chính xác."
Miêu Miêu cũng gật đầu phụ họa.
Mặc dù gần đây cô ta đang cố gắng giảm béo, nhưng chủ yếu là nhờ vào vận
động, ăn kiêng chỉ là phụ.
Một ngày nên ăn ba bữa chắc chẵn sẽ không để thiếu bữa nào.
Buổi trưa cô ta không ăn quá no, nhưng ở đây bao nhiêu món ngon, không có lý
nào lại để mình đói.
Thẩm Xuân Hàng: "..."
Giữa quá trình, Thẩm Loan nhận được ám thị của chú ba kiêm hiệu trưởng, cô
đặt đũa xuống, lau miệng, sau đó bỗng dưng đứng dậy, dơ ly trà về phía Trương
Phàm—
"Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn giáo sư, em dùng trà thay rượu kính thầy một
ly?"
Trương Phàm đứng dậy, đáp lễ: "Là bạn tự giúp mình, chẳng qua tôi chỉ đảm
nhiệm vai trọng tài mà thôi."
Ông ta không phải khiêm tốn, cũng không hề nói mấy lời khách sáo.
Thẩm Loan có thể rửa sạch hiềm nghi, một quân chiếu tướng, hoàn toàn dựa
vào suy nghĩ tỉ mỉ tinh tế, phòng trước tai họa của cô.
Rõ ràng cô biết trước Mã Ngọc Lâm có điều gì đó khác thường, nhưng lại tỉnh
bơ như không biết gì, lặng lẽ quan sát, đợi đến khi mục đích của đối phương bị
bại lộ, mọi thứ rõ ràng rồi, mới quả quyết ra tay đánh một đòn chí mạng.
Nhanh! Chuẩn! Độc! Chắc!
Lần đầu tiên khi thực hành mô phỏng, Trương Phàm đã có thể nhận thức sâu sắc
được chuyện này.
"Trọng tài cũng phân biệt tốt xấu, không phải trong trận bóng còn có tình huống
thổi còi đen sao? Vì thế nên cảm ơn, cũng nên kính."
Trương Phàm gật đầu, nhận lấy tình nghĩa của cô.
Hai người lấy trà thay rượu, chạm chén, ngửa đầu uống hết.
Thẩm Xuân Hàng hợp thời, nói: "Sau này còn phải nhờ thầy để ý đến..." Ông ta
lướt qua người vẫn đang vùi đầu vào ăn – Miêu Miêu, đáy mắt xoẹt qua một ý
cười, dường như vô vùng hời hợt: "Hai đứa nhỏ này."
Thẩm Loan nhếch mày.
Cả nửa ngày Miêu Miêu mới phản ứng lại—chú ba của giám đốc Thẩm, sao lại
còn đưa thêm cả cô ta đến ăn ké?
Đây không phải nói, trong mắt của Thẩm Xuân Hàng, cô ta có một chút đặc biệt
sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chỉ trong 0.01 giây đã bị Miêu Miêu loại bỏ.
Không thể nào...
Cho dù là đặc biệt, vậy thì cũng là "đặc biệt" của "đặc biệt béo".
Đương nhiên Trương Phàm đồng ý cho Thẩm Xuân Hàng thể diện, nói đến
cùng, vị trước mặt này vẫn là cấp trên của ông ta.
Mặc dù không đến mức là nịnh hót tâng bốc, nhưng thuận nước đẩy thuyền thì
vẫn có thể làm được.
Một bữa cơm, khách chủ đều vui, từ đầu đến cuối bầu không khí khá là hài hòa.
Sau khi kết thúc, Thẩm Loan định đi thanh toán thì bị Thẩm Xuân Hàng ngăn
lại.
"Chú ba."
"Đã bảo bọn họ ghi lại, đến cuối tháng chú thanh toán cả thể."
Thẩm Loan "ồ" một tiếng, cũng không tranh với anh ta.
Tiền một bữa ăn, đối với Thẩm Xuân Hàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ không
đáng kể, quan trọng là anh ta đồng ý lót đường cho Thẩm Loan, điều này không
chỉ là giá trị của một bữa cơm, càng không thể dùng tiền so sánh được.
Vì thế, tình cảm thì phải ghi nhớ trong lòng.
Hai người đều là người thông minh, một chút là hiểu.
Thẩm Loan: "Cảm ơn."
Thẩm Xuân Hàng: "Chú tiếc nhân tài."
Rời khỏi phòng bao, trở lại sảnh lớn, người phục vụ đem áo khoác đến.
Thẩm Loan đang định đưa tay ra lấy, thì bị một cánh tay giành trước, cô ngẩng
đầu lên thì lập tức thấy khuôn mặt tinh xảo hơn cả con gái của Quyền Hãn Đình
đập vào mắt.
Chỉ thấy động tác của anh vô cùng tự nhiên, nhận lấy áo khoác mà người phục
vụ đưa cho sau đó khoác lên vai cô.
Thẩm Loan hưởng thụ sự dịu dàng và quan tâm của người con trai: "Đến lúc
nào vậy?"
Quyền Hãn Đình: "Vừa đến, ăn xong rồi à?"
Cô gật đầu.
Thẩm Xuân Hàng và Trương Phàm đi sau một bước, nhìn thấy hết mọi thứ,
đồng thời có mức độ ngạc nhiên khác nhau.
Trương Phàm còn đỡ, hiệu trưởng Thẩm suýt chút nữa không kiềm chế nổi.
Bởi vì—
Ông ta biết Quyền Hãn Đình!
Trương Phàm ngạc nhiên là vì "Thẩm Loan có bạn trai", còn sự ngạc nhiên của
Thẩm Xuân Hàng là vì: "Bạn trai của Thẩm Loan lại có thể Quyền Lục gia"!
Ngược lại là Miêu Miêu, không thấy kinh sợ khi gặp chuyện quái dị, khuôn mặt
thản nhiên, thiết nghĩ chắc là đã biết từ trước.
"Khụ... Loan Loan, không giới thiệu với chú ba một chút sao?" Thẩm Xuân
Hàng bước lên phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhìn Quyền Hãn Đình.
Anh ta cố tình đưa ra thân phận "chú ba" của mình, đồng dạng cũng là đang
tuyên bố phận bề trên.
Có thể nói, rất có tâm cơ.
Từ giây phút quyết định để Quyền Hãn Đình đến tham dự đám cưới của Ngụy
Uyển Ương cùng mình, Thẩm Loan đã chuẩn bị sẵn sàng để công khai chuyện
của hai người.
Bây giờ, phần lớn giới thượng lưu ở Ninh Thành đều đã biết chuyện này, cô
cũng không lo có thêm một người là Thẩm Xuân Hàng biết chuyện.
Ngay lập tức nắm tay Quyền Hãn Đình, mười ngón tay đan xen nhau, tự nhiên
giới thiệu hai người với nhau: "Bạn trai cháu, Quyền Hãn Đình, đây là chú ba
của em."
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt va chạm với nhau, giống như đang đánh giáp lá cà,
tia lửa bắn ra.
Thẩm Xuân Hàng tự thấy mình vô cùng bình tĩnh, nội tâm cũng đủ mạnh mẽ,
nhưng trong quá trình đối mặt vẫn bại trận trước một bước.
Anh ta di chuyển tầm nhìn: "Không ngờ nhà họ Thẩm chúng ta lại có duyên
phận này với Lục gia."
Quyền Hãn Đình: "Không phải có duyên với nhà họ Thẩm mà chỉ có duyên với
một mình Thẩm Loan."
"Nhưng con bé cũng mang họ Thẩm."
Quyền Hãn Đình cười nhẹ, ánh mắt gian ác mà tự cao, không hề tiếp lời.
Rõ ràng Thẩm Xuân Hàng không uống rượu, nhưng lúc này lại cảm thấy đau
đầu.
Chuyện của hai người này, anh cả có biết không?
Ông cụ trong nhà có biết không?
Bên ngoài không phải đều đồn rằng Lục gia không gần nữ sắc sao, sao lại có thể
ở bên Thẩm Loan?
Quá nhiều nghi vấn, anh ta cần thời gian để xác nhận.
Mấy người cứ như vậy tan cuộc.
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình nắm tay nhau rời đi, nhìn bóng lưng giống như
một đôi trai tài gái sắc.
Người con trai dáng người cao lớn thẳng tắp, người con gái mảnh khảnh nhỏ
nhắn.
Có một cảm giác xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối không nói thành lời.
Trương Phàm tự lái xe đến, sau khi chào hỏi một câu cũng lập tức rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người Miêu Miêu và Thẩm Xuân Hàng.
"Sao em vẫn chưa đi?"
Miêu Miêu có chút hơi khó khăn mím mím môi, hai má hơi đỏ lên, ngón tay vô
thức quấn quanh phần tua của chiếc khăn quàng cổ, giọng lí nhí: "... Em không
lái xe."
Vị trí của nhà hàng này có hơi hoang vu, có lẽ là nơi đang bắt đầu xây dựng,
chính là hướng về "môi trường tĩnh mịch, đẹp đẽ".
Đã không có phương tiện giao thông công cộng, lại còn khó bắt taxi.
Cũng phải, người có thể đến chỗ này ăn uống, sao lại không có xe?
"Vốn dĩ em muốn đi cùng với Loan Loan, nhưng..." Trên mặt Miêu Miêu lướt
qua một tia do dự, cô cũng không định làm bóng đèn, hơn nữa còn là loại bóng
sáng quắc.
Thẩm Xuân Hàng suy nghĩ rõ tầng quan hệ này, lông mày vốn dĩ vẫn còn đang
chau lại cũng vô thức trở lên thoải mái hơn, ánh mắt thâm trầm cũng dần dần
xuất hiện ý cười.
"Suy nghĩ cũng khá chu đáo nhỉ."
Miêu Miêu không biết rốt cuộc lời này của anh ta là khen, hay là chê, chớp mắt,
không trả lời.
Thẩm Xuân Hàng than thở một tiếng: "Đi tôi, tôi tiễn em."
"Cảm ơn thầy hiệu trưởng."
Hai người lên xe, Thẩm Xuân Hàng nhắc nhở: "Thắt dây an toàn."
"He he, em biết rồi." Cô ta chỉ là bị chậm nửa nhịp mà thôi.
Người đàn ông khởi động xe, hỏi: "Nhà ở đâu?"
Miêu Miêu nói địa chỉ, hỏi lại: "... Có thuận đường không?"
"Cũng tàm tạm. Lúc trước toàn là em tiễn tôi, bây giờ tôi tiễn em, chúng ta cũng
coi như là có qua có lại?"
Câu nói này như có chút trêu đùa.
Miêu Miêu nhìn chằm chằm anh ta, chớp mắt.
Thẩm Xuân Hàng thoáng nhìn thấy, khẽ ho một tiếng: "Sao lại nhìn tôi như
vậy?"
"Hiếm, lạ."
"Vì sao?"
"Em tưởng thầy chỉ biết trưng mặt lạnh ra, ăn nói có ý tứ thuyết giáo, không
ngờ rằng cũng biết nói đùa."
Người đàn ông hơi mất tự nhiên, giá đỡ vừa được tháo xuống lại phải đặt lại:
"Bởi vì tôi là hiệu trưởng."
Miêu Miêu ồ một tiếng, thu lại ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, không nói
chuyện.
Thẩm Xuân Hàng: "..."
Anh ta không cố ý dọa học sinh.
Đi được một đoạn thì điện thoại đổ chuông.
Kêu một hồi, Miêu Miêu không nhịn được hỏi: "Giáo sư, thầy không nhận điện
thoại sao?"
"Không rảnh."
An toàn là số một, đây là nguyên tắc khi lái xe của anh ta.
Nguyên tắc giáo dục cũng giống như nguyên tắc làm người vậy, cố gắng không
được phá vỡ.
"Em giúp thầy."
"... Được."
Miêu Miêu tìm điện thoại trong hộp cốp ở phần vị trí điều khiển, đúng lúc lấy ra
thì Thẩm Xuân Hàng lại chuyển đèn pha, hai tay đập vào nhau, Miêu Miêu cầm
điện thoại không chắc, nhanh như chớp—
Điện thoại rơi xuống.
"A! Xin lỗi..." Vừa nói vừa cúi đầu xuống nhặt.
Người đàn ông chau màu, từ góc nhìn của anh ta chỉ có thể nhìn thấy phần vai
và lưng to dày của cô, nhưng từ kính chắn gió phía trước nhìn vào, tư thế này...
"Được rồi!"
Động tác của Miêu Miêu rất nhanh, lúc ngẩng đầu lên, bởi vì thiếu oxy lên hai
má thoáng đỏ.
Bỏ nhỡ một lúc, điện thoại đã không kêu nữa.
"Hiệu trưởng, có cần em giúp thầy gọi lại không ạ?"
"Không cần..."
Còn chưa nói xong, điện thoại lại kêu một lần nữa.
Lần này Miêu Miêu nhanh chóng lướt trên màn hình, nhận điện thoại.
Thẩm Xuân Hàng: "Ấn loa ngoài."
"Vâng."
"Xin hỏi ngài có quen biết cô Diệp Toàn Chi đúng không?"
Ánh mắt Miêu Miêu hơi xao động, Diệp Toàn Chi?
Là cô gái xinh đẹp mà hôm đó gặp ở cửa bệnh viện.
Giọng điệu của Thẩm Xuân Hàng đều đều: "Có chuyện gì sao?"
Không biết tại sao, Miêu Miêu lại nghe được một tia lạnh nhạt trong lời nói của
anh ta.
"Đây là quán bar XX, cô Diệp đây uống say rồi, làm phiền ngài đến đón cô ấy
một chút."
Thẩm Xuân Hàng không nói gì.
Miêu Miêu cầm điện thoại, vô thức nín thở, nhìn thấy người đàn ông chau mày,
dường như... có chút bực mình?
Bởi vì ghen sao?
Hoặc là nói dục vọng chiếm hữu của đàn ông với người phụ nữ của mình?
Tin rằng đại đa số đàn ông đều không muốn nhìn thấy bạn gái của mình nửa
đêm uống rượu say mềm ở quán bar, lại còn phải để nhân viên phục vụ gọi điện
thông báo đến đón người.
Có câu nói thế nào ấy nhỉ?
Có yêu mới có hận, mới tức giận, nới biết đố kỵ.
Rõ ràng bây giờ Thẩm Xuân Hàng rất tức giận, có phải là chứng minh anh ta rất
để ý cô Diệp?
Miêu Miêu nghĩ đến đây, suýt chút nữa không nhịn được mà vỗ lên trán mình
một cái.
Bạn gái xinh như thế, ai mà không để ý chứ?
"Alo? Tiên sinh? Ngài còn nghe điện thoại không?"
Thẩm Xuân Hàng: "... Địa chỉ cụ thể của quán bar."
Đầu bên kia nhanh chóng báo lại địa chỉ.
Kết thúc cuộc điện thoại.
Miêu Miêu để điện thoại về chỗ cũ.
Bầu không khí trong xe có hơi ngột ngạt.
Ngay sau đó, Thẩm Xuân Hàng vội vàng quay đầu xe: "Có ngại khi tôi xử lý
chuyện này xong, mới đưa em về nhà không?"
Miêu Miêu vội vàng lắc đầu.
Thật ra, cô ta muốn nói mình có thể tự bắt xe về được, dù sao cũng đã ở trên
đường cái, tìm một chỗ nào đó cho cô xuống.
Nhưng người đàn ông không ngại phiền, cô có hơi sợ, không dám tùy tiện nói.
Thẩm Xuân Hàng nhìn vào gương chiếu hậu, vừa hay nhìn thấy ánh mắt lảng
tránh của Miêu Miêu.
Anh ta nói: "Sao lại không nói gì?"
Hả!
Nói cái gì?
Miêu Miêu im lặng nửa ngày, mới nhả ra được ba chữ: "Em buồn ngủ..."
Ăn xong buồn ngủ, thật là Heo-Miêu Miêu, hoàn thành giám định.
Cái đó... bây giờ cô ta muốn phủ nhận liệu còn kịp không?
Đừng tự chối bỏ như vậy chứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.