Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 401: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 401



Cuối cùng, đề nghị của Thẩm Khiêm được tất cả đổng sự ủng hộ.

Chuyện cứ quyết định như vậy, để anh ta đứng ra liên lạc với bên nhà trường

Khởi Hàng.

Năng lực của Thẩm Loan như thế nào, khi đó, vừa nhìn là biết.

Vấn đề khó khăn được giải quyết, các đổng sự xem như là vừa lòng, Thẩm

Xuân Giang tuyên bố tan họp, mọi người nối đuôi nhau mà ra.

Đảo mắt một cái văn phòng đã trống không.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Ông ta đi đến ngồi đối diện Dương Lam.

Người phụ nữ đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng bâng quơ: "Lát nữa có rảnh

không? Cùng tôi đến bệnh viện thăm tiểu Yên."

Thẩm Xuân Giang nghi ngờ nhìn ba ta một cái, lúc xông vào cũng không phải

là thái độ này.

Theo sự hiểu biết của ông ta với Dương Lam, khi biết Thẩm Loan vào nhậm

chức ở Minh Đạt, cũng ngồi lên vị trí trước kia của Thẩm Như, trong lòng bà ta

chắc chắn không vừa lòng, thậm chí nổi trận lôi đình.

Nhưng bây giờ lại bình tĩnh đến có chút không bình thường...

"A Khiêm đã nói với bà?" Đoán tới đoán lui, Thẩm Xuân Giang chỉ nghĩ đến

một khả năng này.

Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe lên.

Quả nhiên...

"Nếu con trai đã làm tư tưởng công tác với bà, tôi cũng không nói nữa, miễn

cho bà phiền lòng."

Dương Lam tiến lên, ngồi vào bên cạnh ông ta, khoác tay Thẩm Xuân Giang

một cách tự nhiên: "Trước đó là tôi xúc động, không phân biệt được tình huống

mà xông loạn, suýt chút nữa hại ông mất mặt ở trước mặt đổng sự, may mà A

Khiêm phản ứng nhanh, nhờ vậy mà không rắc rối đến ngoài tầm kiểm soát."

Thẩm Xuân Giang tương đối hài lòng với sự thức thời của bà ta, lập tức lộ ra

vài phần dịu dàng: "Bà có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi."

Dương Lam cười cười, dịu dàng: "Vậy đến bệnh viện..."

"Hôm nay không được, có hẹn ăn cơm với đối tác, ngày mai đi, chiều mai tôi

bảo thư kí để trống thời gian ra."

"Được." Người phụ nữ biết nghe lời.

Rời văn phòng, cánh cửa phía sau đóng lại, Dương Lam thu lại ý cười trong

nháy mắt.

"Tổng giám đốc Thẩm nhỏ đâu?" Bà ta hỏi.

Thư kí nói vị trí.

Dương Lam đạp giày cao gót, đi thẳng tới, chạy như bay, bóng lưng nén giận.

Thư kí nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tốc độ trở mặt này cũng quá nhanh rồi..."

Lúc Dương Lam tìm được Thẩm Khiêm, anh ta đang cầm bình pha trà, mà bộ

dụng cụ pha trà trong tay kia là bộ tử sa* mà đã mua được từ buổi đấu giá nào

đó cách đây không lâu.

*Tử sa: Một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn,

hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ

trà.

"Đồ cổ pha trà, con đúng là càng ngày càng biết chơi nhỉ!" Dương Lam tức

giận.

"Mẹ, ngồi đi." Mí mắt Thẩm Khiêm không nâng, chuyên chú chuyện trong tay.

Dương Lam ngồi xuống ở đối diện, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.

Đứa con trai này của bà ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Vừa rồi rõ ràng cơ hội, nó

lại ---

"Được rồi, mẹ nếm thử đi?" Hai tay anh ta đưa ly trà, miệng tách lượn lờ một

tầng khói trắng, làm nổi bật tử sa ở phía dưới, cảnh đẹp ý vui.

Dương Lam chỉ cảm thấy một hương trà tươi mát lan tỏa vào mũi, đồng thời

cũng xua tan buồn bực tích tụ ở trong lồng ngực.

Giơ tay nhận, nhẹ nhàng nếm thử.

Thẩm Khiêm: "Như thế nào?"

Dương Lam: "Trà ngon."

"Vậy thêm một chén nữa?"

"Được rồi, đừng có vòng vèo nữa, con nói với mẹ, rốt cuộc nghĩ như thế nào?"

"Nghĩ như thế nào cái gì?"

Dương Lam tức giận đến buông ly trà, đế ly đập ở trên khay, phát ra một tiếng

vang.

Người đàn ông hơi cau màu, không biết là đau lòng với ly tử sa, hay là không

thích vấn đề này.

"Vừa rồi ba con ở đó, vì sao không nói ra, trực tiếp chặn đường Thẩm Loan?

Một hai phải làm cái mô phỏng thực tiến gì đó, chuyện kéo dài càng lâu, phiền

phức cũng càng nhiều, đạo lý này không cần mẹ nói, trong lòng con hẳn cũng

biết rõ."

"Loại tình huống vừa rồi, nếu con không đưa ra một biện pháp cụ thể, ba sẽ trực

tiếp tuyên bố cho Thẩm Loan đảm nhiệm chức giám đốc dự án."

"Không thể nào! Từ đầu tới cuối ông ấy đều không tỏ thái độ!"

"Nếu ba quyết tâm từ chối, mẹ cho rằng ông ấy còn sẽ để cho mọi người tụ tập

ở văn phòng bàn bạc thảo luận sao?"

Không tỏ thái độ, cũng đã chứng tỏ ông ta có quyết định, chỉ là còn thiếu một ít

lực lượng ủng hộ.

Cho nên, mới có thể tạm không mở miệng, tìm kiếm sự ủng hộ.

Một khi giọng nói mọi người đủ vang dội, Thẩm Xuân Giang sẽ ngay lập tức

nhảy ra tuyên bố kết quả.

Khi đó, tất cả ván đã đóng thuyền, anh ta mở miệng liền không thích hợp.

Một khi đã như vậy, còn không bằng đánh đòn phủ đầu.

Dương Lam nghe xong, đáy mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, lại không phải giận Thẩm

Khiêm ---

"Con nói xem con tạp chủng Thẩm Loan kia có gì tốt? Còn không phải là leo

lên Quyền lục gia, ba con đã nhìn nó với ánh mắt khác, nói cho cùng còn không

phải là con đĩ bán nhan sắc à!"

Thẩm Khiêm nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống, cầm ly trà lên, khẽ nhấp.

Dương Lam lại ngại không đủ, tiếp tục nói: "Trước đó mẹ đã nói con đĩ này có

mưu mô khác, mưu đồ gây rối, các con một hai đứa đều không tin. Bây giờ A

Như, tiểu Yên liên tiếp xảy ra chuyện, nó thì đi ngược, cá mặn xoay người,

thành người thắng lớn nhất!"

Thẩm Khiêm lẳng lặng nghe, không tỏ ý kiến với chuyện này.

"Con trai, mẹ không quan tâm bình thường con đối với nó như thế nào, nhưng

chuyện lớn ngàn vạn lần không thể sai lầm!" Ví dụ như, dính đến quyền lực ở

công ty...

Đáy mắt người đàn ông xẹt qua vẻ tàn khốc, giọng nói cũng lạnh xuống: "Mẹ

yên tâm, con có chừng mực."

Có một vài thứ, anh ta có thể lui, có thể cho, có thể nhượng bộ, thậm chí có thể

dâng lên bằng hai tay.

Nhưng có vài thứ, là điểm mấu chốt không thể đụng vào.

Mặc dù người đó là Thẩm Loan, anh ta cũng sẽ không có một chút mềm lòng!

Dương Lam tươi cười vui mừng: "Con hiểu rõ là được."

...

Bên này, nội bộ Minh Đạt hừng hực khí thể thảo luận bỏ qua hay giữ Thẩm

Loan lại.

Bên kia, cô làm người trong cuộc lại hoàn toàn không biết gì cả.

Đảo mắt đã cuối tháng mười hai.

Gió ngoài cửa sổ lạnh lẽo, bên trong nhà lại ấm áp như mùa xuân.

Thẩm Loan ngồi trên sô pha ở phòng khách, ôm máy tính xem bảng khai báo tài

vụ hằng năm của phòng làm việc Khải Hàng.

Khởi Hàng, Khải Hàng...

Đúng là trùng hợp.

Bây giờ, "Khởi Hàng" là một thánh địa bồi dưỡng mà mọi người trong giới kinh

doanh đều biết, mà "Khải Hàng" chỉ là công ty game không có danh tiếng gì.

Hai bên tuy đồng âm, nhưng danh tiếng của cái trước không chỉ lớn hơn một

chút, mà hoàn toàn hình thành tư thế đè bẹp cái sau.

Nhưng Thẩm Loan tin chắc, tương lai không lâu, khi mọi người nhắc tới

"qihang", sẽ nghĩ đến đầu tiên là "Khải Hàng", mà không phải là "Khởi Hàng".

Dù sao, bản chất của hai bên quyết định đối tượng của nó.

Danh tiếng của học viện Khởi Hàng có nổi tiếng đến đâu, cũng chỉ giới hạn

trong phạm vi giới kinh doanh.

Mà trò chơi Khải Hàng lại không giống vậy, ở các ngành nghề đều có sẽ tồn tại

người chơi.

Trò chơi điện thoại "Hồ Tiên" mới chỉ phát hành được ba tháng, số người đăng

ký đã đột phá 10 triệu, phát động tấn công đến 100 triệu.

Ban đầu trò chơi này nổi tiếng ở mạng nước ngoài.

Bởi vì cảnh đẹp cổ phong xa hoa lộng lẫy, người nước ngoài không khỏi mới lạ.

Vả lại, nhiều bản ngôn ngữ được đưa ra cùng một lúc, một bước đúng chỗ, đã

giữ vững cảm giác mới mở, cũng là một loại tôn trọng với người chơi nước

ngoài.

Nước ngoài lan vào trong nước, đã là nửa tháng sau khi "Hồ Tiên" beta lại.

Sau khi một blogger trò chơi tự mình chơi thử và giới thiệu, rất nhanh đã lên hot

search, sau đó các loại quảng bá đồng thời ra trận, bùng nổ như giếng phun.

Giống như trong một đêm, Hồ Tiên liền hot lên.

Không nghĩ tới, đây là thành quả mà bên Chu Trì đã thảo luận vô số lần cuối

cùng xác định được kế hoạch quảng bá mới đạt được.

Ngay cả số lượng truy cập tăng lên bao nhiêu ở mỗi thời gian, tỉ suất lợi nhuận

cuối cùng là bao nhiêu, đều được tính toán cẩn thận, không cái nào không rõ.

Có một mở đầu tốt, Hồ Tiên liên tục hot cũng biến thành chuyện hiển nhiên.

Lúc đầu người chơi nữ chiếm đa số, khả năng chi tiêu không mạnh. Chủ yếu

vẫn là bị hình ảnh đẹp đẽ hấp dẫn, đồ đẹp đẽ gì đó, đều sẽ làm người ta muốn

nhìn cả hai mắt.

Mà sau khi giai đoạn phát triển của "Manh hệ" cộng với "Phật hệ" được hoàn

thành, giai đoạn thi đấu "Lang hệ" được bắt đầu, khi mà liên quan đến các yếu tố

"tổi đội", "đánh đoàn", "chém giết", người chơi nam cũng sẽ bị hấp dẫn.

Mà phong cách và hình thức trước sau hoàn toàn đối lập, cũng làm cho trên

mạng thảo luận sôi nổi ---

"Đánh thì đánh đi, nhưng người phụ nữ đang cho gà con ăn trước mặt là cái quỷ

gì?"

"Bây giờ trò chơi cũng bắt đầu thịnh hành hai mặt rồi à? Xem không hiểu xem

không hiểu, tạm biệt!"

"Dù sao tôi cũng lười nuôi, trực tiếp giao cho hệ thống, sau khi làm xong nhiệm

vụ của lính mới thì trực tiếp đấu võ."

"Vậy không phải con hồ ly nhỏ của lầu trên ông sẽ rất thảm à?"

Chưa phát triển tốt đã gia nhập chiến trường, rất dễ bị chà đạp.

Trả lời: "Tôi mua một đống viên Đại Hoàn và viên Bổ Cấp, hết máu thì tới một

viên, sắp chết lại thêm một viên, ở nhà chuẩn bị thuốc tốt rồi."

Trả lời: "Hu hu hu, có tiền cầu mang bay ~"

Trả lời: "Gọi một tiếng ba trước nghe coi."

"Tôi cảm thấy nuôi dưỡng thú vị hơn đấu võ nhiều, như nhìn thú cưng từ từ lớn

lên, cái loại cảm giác thành tựu này mấy móng heo lớn các ông sẽ không hiểu

đâu!"

Trả lời: "Vừa nhìn đã biết là một em gái rồi."

"Tôi có thể nói hình thức như vậy rất thú vị không? Trước đây bạn trai tôi mê

muội với thuốc trừ sâu, có thể ba ngày không nghe điện thoại của tôi, cũng

không thấy người. Nhưng từ sau khi An Lợi anh ấy chơi Hồ Tiên, tên ngốc này

lại xin tôi cho hồ ly nhỏ ăn (anh ấy đi làm nên không có thời gian, cho dù có

thời gian cũng lười cho ăn), ờmmmm... Nói sao nhỉ? Tuy rằng chơi game rất

không tốt, nhưng tôi cảm thấy chính mình cuối cùng cũng không giống như

người ngoài cuộc nữa, đứng xa xa ngoài hứng thú của anh ấy nhìn như con

ngốc. Cũng xem như là thu hoạch ngoài ý muốn."

"Tôi cũng chơi với bạn trai, nhưng thời gian tôi nuôi dưỡng dài hơn, ảnh phụ

trách nạp đủ tiền."

"Anh cún ngay từ đầu còn cảm thấy trẩu, không chỉ khịt mũi coi thường, còn

không cho tôi chơi, kết quả nửa đi vệ sinh ngồi xổm, lại cầm nhầm điện thoại,

mới miễn cưỡng mở trò chơi ra, bây giờ đã không thể tự kiềm chế dược, chơi

còn giỏi hơn cả tôi..."

"Tôi chỉ muốn yên lặng chơi game, sao lại phải gặp mấy người ngược cẩu?"

"..."

Đoàn đội Chu Trì lúc bắt đầu thiết kế đã suy xét đầy đủ đến quần thể "người

chơi cặp đôi" này, sau đó không ngừng hoàn thiện, mới có danh tiếng cao, sự

phổ biến và đề tài như bây giờ.

Thẩm Loan lật xem từng bản khai báo tài vụ mấy tháng trước, từ ban đầu lỗ

tiền, đến khi tiền vốn vững bước chảy về sau khi trò chơi được tung ra, tuy rằng

trước mắt còn thiệt, nhưng theo tốc độ phát triển này, sắp có lợi nhuận.

Thẩm Loan trả lời email của Chu Trì, sau đó sang Wechat hỏi cậu ta ---

"Về ăn Tết không?"

Bên kia trả lời rất nhanh, chắc là bây giờ đang ngồi trước máy tính: "Không về,

phải làm việc."

"Bận rộn vậy à?"

"Cậu thử ngồi vị trí này của tôi xem? [Bất đắc dĩ]"

"Tôi cảm thấy cậu ngồi vẫn tốt hơn [Mỉm cười]"

"[Khinh bỉ]"

Thẩm Loan: "Chú ý đến cơ thể, bớt thức khuya."

"[OK]"

Bây giờ "Hồ Tiên" quật khởi mạnh mẽ, mấy người kia rõ ràng không đủ dùng.

Các bộ phận chức năng khác nhau của công ti cũng phải từng bước hoàn thiện,

chuyện đó giao cho một dân kỹ thuật như Chu Trì hiển nhiên là không thích

hợp.

Thẩm Loan dự định tìm ngài đến Bắc Hải một chuyến, hoàn thiện mô hình

chung, lại tìm một giám đốc, thay cô quản lý công ty.

Mà bên Chu Trì chủ yếu vẫn nên phụ trách bộ phận kỹ thuật trung tâm.

"Nghĩ gì thế?" Quyền Hãn Đình đi tới, ngồi bên cạnh cô.

Thẩm Loan chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xen lẫn với hơi thở hormone

mạnh mẽ đập vào mặt, theo bản năng nghiêng đầu, lọt vào trong tầm mắt là

cánh tay cơ bắp vạm vỡ và lồng ngực thấm ướt mồ hôi.

Bộ đồ thể thao bó sát đã ướt đẫm, dính chặt lên da, phác họa ra đường nát hoàn

mỹ của lồng ngực.

Quyền Hãn Đình vừa huấn luyện thể chất xong, cũng không biết vì sao, trong

khoảng thời gian anh luyện rất chăm chỉ.

Trừ thể chất nền tảng, vật lộn và bắn súng đều đúng giờ tập, hoàn thành cẩn

thận.

Mà Sở Ngộ Giang và Lăng Vân cũng giống như bị lây bệnh, người này mạnh

hơn người kia.

Giống như...

Tập luyện vào đêm trước khi ra trận.

Thẩm Loan cảm thấy không bình thường, hỏi rất nhiều lần, đều bị Quyền Hãn

Đình lừa gạt.

Hoặc là nói gần nói xa, nói sang chuyện khác; hoặc là trực tiếp ném cô lên

giường, làm đến hôn mê, chờ lúc Thẩm Loan tỉnh lại, đã sớm quên muốn hỏi

chuyện gì.

Đồ vô lại!

"Khi nào anh mới có thể chủ động mới miệng."

Người đàn ông cứng người, đôi mắt tối sầm: "Mở miệng cái gì?"

Thẩm Loan lạnh lùng liếc anh một cái: "Trong lòng anh tự rõ."

"Loan Loan..."

"Đừng gọi, em không muốn nghe mấy câu có lệ đó."

Quyền Hãn Đình than khẽ, lấy máy tính ra, ôm cô vào lòng: "Vợ yêu quá thông

minh, làm chồng áp lực rất lớn."

"Ồ, anh thích người ngu, vậy anh đi mà tìm!" Nói rồi dùng sức đẩy anh ra.

"Đừng lộn xộn... Gia chỉ cần em."

Thẩm Loan mím môi: "Vậy nói thật với em."

Người đàn ông im lặng.

Thẩm Loan tránh thoát, nhích người sang đầu bên kia: "Cách xa em một chút,

người đầy mồ hôi."

Quyền Hãn Đình: "..."

Chờ anh lên lầu tắm rửa xong, đi xuống dưới, phòng khách đã không có bóng

dáng Thẩm Loan.

"Cô ấy đâu?"

Lăng Vân bị gọi lại ngẩn ra: "Ai?"

"... Thẩm Loan."

"Gia, tôi không biết."

Quyền Hãn Đình than sầu!

Hồ Chí Bắc từ bên ngoài đi vào, thấy thế không khỏi dò hỏi: "Sao vậy?"

Quyền Hãn Đình xua xua tay, ý bảo đừng lo.

Hồ Chí Bắc cũng không nghĩ nhiều: "Bên kia đã sắp xếp xong, lúc nào chú đi?"

"Nhanh như vậy?" Khẽ nhíu mày.

"Shh... Xem cái vẻ mặt này của chú giống như không hài lòng lắm à?" Lúc đầu

ngại anh ta quá chậm, bây giờ lại chê anh ta nhanh?

Không hợp lý!

Rất không hợp lý!

Hồ Chí Bắc: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Quyền Hãn Đình cười khổ: "Cô ấy... Hình như đã phát hiện."

"Chú nói em dâu?"

"Không thì ai?"

"Ha ha ha... Lão lục à, không nghĩ tới chú cũng có ngày hôm nay." Hồ Chí Bắc

cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cẩn thận phân biệt lại có thể thấy được

vui mừng mơ hồ dưới đáy mắt anh ta.

Nhiều năm như vậy, một mình lão lục dãi nắng dầm mưa, cuối cùng cũng có

một người quan tâm lo lắng nóng lạnh rồi.

Hồ Chí Bắc rất vui mừng.

"Nếu em dâu muốn biết, chú nói cho em ấy cũng không sao..."

Quyền Hãn Đình lắc đầu, đáy mắt hiện lên một tia sáng: "Tạm thời chưa được."

"Chú..." Hồ Chí Bắc nhíu mày, mắt lộ dò xét

Quyền Hãn Đình đối diện với ánh mắt anh ta, không tránh không né, có sự cứng

rắn dứt khoát.

"... Quên đi, tự chú giải quyết đi." Nói xong, thở dài một tiếng, đi lên lầu.

So với hấp tấp lúc vào cửa, bóng lưng cao lớn của người đàn ông vậy mà lại lộ

ra một tia buồn bã và thê lương, lại giống như bất lực.

Bệnh của lão lục, cuối cùng cũng là tai họa ngầm...

Nó là người mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không muốn cho Thẩm Loan biết

được.

Thật là chuyện cứt chó!

Lòng hận thù trong lòng Hồ Chí Bắc với mấy thằng ranh con bên Cá Mập kia

nặng thêm vài phần, lúc này, cần phải diệt hết, diệt tận gốc!

Quyền Hãn Đình tìm thấy Thẩm Loan ở sân bắn dưới mặt đất.

Pằng pằng pằng ---

Vài tiếng súng vang, cùng với động tác lưu loát của người phụ nữ, cảnh đẹp ý

vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.