Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Cô ta bĩu môi, ném xuống một câu: "Em thích gì thì làm!"
Xoay người rời đi.
Thẩm Xuân Hàng gọi điện thoại cho anh rể của anh ta, rất nhanh, Triệu Hoài
Viễn tới.
"Văn Văn, chúng ta về..."
"Về cái rắm!"
"Em đừng như vậy, Xuân Hàng còn ở đây, chừa cho anh chút mặt mũi không
được sao?" Triệu Hoài Viễn hạ giọng, thật cẩn thận thương lượng.
Người phụ nữ bĩu môi: "Lúc anh ở trên đường nhìn chằm chằm người đẹp, mặt
mũi của em vứt ở chỗ nào?"
"Em xem em lại nói bậy..." Vẻ mặt người đàn ông bất đắc dĩ: "Anh nhìn chằm
chằm gái đẹp ở đâu chứ? Anh đang nhìn người phụ nữ trung niên ôm trẻ con
bên cạnh."
Hồ Văn nhíu mày: "Anh nhìn người ta làm gì?"
"Bình sữa trong tay cô ta là loại mà chúng ta vẫn luôn muốn mua..."
Hồ Văn sững sờ.
"Vốn dĩ anh muốn lên hỏi một câu, ai biết em đột nhiên tức giận chứ."
"..."
"Về phần gái đẹp mà em nói ở đâu, anh cũng chưa thấy, một chút ấn tượng cũng
không có, ai biết cô ta có đẹp hay không?"
Hồ Văn như khí cầu bị chọc thủng.
Ỉu xìu, cũng ngoan.
Triệu Hoài Viễn lúc này mới tiến lên duỗi tay sờ bụng cô ta, lực nhẹ nhàng
chậm rãi, vẻ mặt dịu dàng: "Cục cưng, mẹ con đói bụng, chúng ta dẫn mẹ đi ăn
gì đó, được không?"
Hồ Văn cười chụp anh ta một cái: "Anh nói, bên trong cũng không hiểu gì đâu."
"Bác sĩ nói có thể cảm giác."
"Lúc nào? Sao em lại không biết?"
Triệu Hoài Viễn nghiêm trang: "Lần kiểm tra trước."
"Anh nhớ hết sao?"
"Ừm."
Hồ Văn mắng: "Sao em lại không nhớ được? Không phải thật sự mang thai
ngốc ba năm chứ?"
Triệu Hoài Viễn vội sửa lại: "Không sao, anh nhớ là được rồi, bây giờ em tập
trung chăm cục cưng đi, đừng tiêu hao sức lực nữa."
"Nói vậy... Vậy giao cho anh đó."
"Tuân mệnh! Lão bà đại nhân!"
Trên mặt Hồ Văn lúc này mới có nụ cười.
"Được, bây giờ chúng ta không giận nữa." Người đàn ông nhẹ dỗ.
"Hừ! Em vốn không tức giận đâu, em là cái loại phụ nữ không khoan dung
sao?"
"Đó là anh hiểu lầm, em rất khoan dung!"
"Vậy thì được..."
Thẩm Xuân Hàng đứng ở bên cạnh, nhìn hai người anh tới tôi đi chua đến rụng
răng, trên mặt không có cảm xúc gì, thật ra khịt mũi coi thường.
Một người đàn ông như Triệu Hoài Viễn, trước khi chưa kết hôn là con người
rắn rỏi làm bằng sắt, thẳng nam làm bằng thép!
Trước mắt lại không hề có điểm dừng mà cứ luôn thỏa hiệp, không phân biệt tốt
xấu, không nói đạo lý, đi theo Hồ Văn làm bậy, quả thực không có mắt nhìn!
Nhìn cái kiểu vâng lời như cún kìa, mịa!
Quả nhiên —
Phụ nữ chính là một loại sinh vật đáng sợ.
Mà đàn ông đã kết hôn còn đáng sợ hơn cả phụ nữ.
Hắn Thẩm Xuân Hàng vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành dáng vẻ này đâu.
"Nói xong chưa? Nói xong thì nhanh về nhà đi."
Hồ Văn: "Chồng, anh xem, nó vô tình như vậy đấy! Lần thứ hai đuổi em đi rồi."
Triệu Hoài Viễn ho nhẹ một tiếng: "Xuân Hàng, cô ấy là chị em, lại là thai phụ,
thông cảm chút."
Nói xong, dùng sức chớp mắt.
Khóe miệng Thẩm Xuân Hàng giật giật, cuối cùng cũng không nói thêm gì
nữa.
Triệu Hoài Viễn dẫn Hồ Văn rời đi, toàn bộ thế giới yên tĩnh lại.
Thẩm Xuân Hàng đi đến trước tủ lạnh, mở ra, lại lần nữa nhìn thấy giấy nhớ bị
đè phía dưới đĩa, ánh mắt hơi tối.
Thật ra, lời Hồ Văn nói cũng không phải không có lý...
Miêu Miêu có thể làm đến bước này, đã vượt xa phạm trù bạn bè bình thường
với nhau rồi, có phải cô đối với anh......
Có cảm tình?
Không trách Thẩm Xuân Hàng nghĩ như vậy, cũng không phải anh ta tự luyến,
mà là loại tình huống này đã từng xảy ra.
Phụ nữ ân cần làm anh ta theo bản năng cảm thấy cảnh giác.
Đột nhiên, Thẩm Xuân Hàng lấy điện thoại ra, gọi cho Miêu Miêu.
"Về đến nhà chưa?"
"Ừ, vừa đến tầng."
Anh ta nghe thấy âm thanh thang máy đầu bên kia: "Tôi thấy cô để đồ ăn trong
tủ lạnh, cảm ơn."
"Đừng khách sáo, tôi thấy tủ lạnh còn dư lại nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện làm
cùng luôn, hư thì thật đáng tiếc."
"Là vậy sao?" Anh ta nhẹ lẩm bẩm ra tiếng.
"Hả?"
Thẩm Xuân Hàng đột nhiên lấy lại tinh thần: "Không có... cô quá chu toàn rồi."
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần để ở trong lòng."
"Cô... Còn có gì muốn hỏi không?"
Miêu Miêu sững sờ, đúng lúc này thang máy đã đến tầng lầu của cô ta: "Phiền
anh cho qua một chút..."
Đứng trong hành lang, cô ấy lấy chìa khóa mở cửa, chỉ có thể nghiêng cổ kẹp
lấy điện thoại: "Hỏi gì? Tôi không có gì muốn hỏi."
"Hôm nay người phụ nữ kia..." Anh ta cố ý nói một nửa giữ một nửa.
Tim Miêu Miêu run lên, giọng nói lại rất tùy ý, thậm chí còn bình thản: "Hả?
Làm sao vậy?"
"Không có gì." Thẩm Xuân Hàng thở phào, xem ra là mình nghĩ nhiều rồi.
"...À."
"Hẳn là về đến nhà rồi nhỉ?"
"Ừ, tới rồi."
"Vậy được, gặp lại."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Thẩm Xuân Hàng vốn nên nhẹ người, nhưng dường
như cũng không có loại nhẹ nhàng như anh ta nghĩ, ngược lại sinh ra một chút
xấu hổ nhàn nhạt.
"Thật sự cho rằng mình được vạn người mê sao?" Nah ta tự giễu lắc đầu.
Mà bên kia, Miêu Miêu vừa vào cửa đang thay giày, cả người ngã vào sô pha,
nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ, lúng ta lúng túng ngẩn người.
Vừa rồi anh ta, là đang thử sao?
Không có người nào nói cho cô ấy đáp án.
...
Vừa ngủ trưa dậy, Thẩm Loan đang chuẩn bị ngồi dậy, đã bị một bóng đen nhào
vào, lại nằm xuống trên giường.
Cái ôm quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Ngoài Quyền Hãn Đình ra thì còn có thể là ai?
"Dậy rồi?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
"Ừm... Em ngủ bao lâu rồi?"
"Ba tiếng."
Thẩm Loan hơi kinh ngạc: "Lâu vậy sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.