Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Cấm dục quá lâu một khi ăn thịt, sẽ giống như nước lũ được xả đập, như ngựa
hoang mất cương.
Muốn kìm lại cũng kìm nổi.
Thẩm Loan bị giày vò quá sức, đến cả cơm tối cũng không ăn.
Cũng may, buổi tối Quyền Hãn Đình không tiếp tục điên cuồng nữa, cô mới có
thể yên tâm mà ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, ánh mặt tời tươi đẹp.
Khi mùa xuân trở về trên đất nước, nhiệt độ cũng dần dần ấm lên.
Lúc Thẩm Loan tỉnh dậy, người đàn ông đã không còn ở bênh cạnh, mặt trời
ngoài cửa sổ đã lên cao, cô híp híp mắt, để thích ứng với độ sáng này.
Bỗng dưng, trong căn phòng yên tĩnh truyền đến tiếng lật giấy tờ nhẹ nhàng.
Cô chống người lên, nhìn về phía tiếng động.
Chỉ nhìn thấy sau chiếc bàn làm việc ở gần đó, người đàn ông tùy ý ngồi ở ghế,
trước mặt còn để một chiếc laptop, trong tay đang cầm một tập giấy A4 cúi đầu
xem rắt chăm chú.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, chiếu xuống một vị trí cách
chân anh không xa, tạo ra một điểm sáng.
Thẩm Loan chân tay nhanh nhẹn, bước xuống giường, đi đến phía sau người
đàn ông, mạnh mẽ ôm xuống cổ người đàn ông: "Chào buổi sáng."
Nói xong, nhẹ nhàng hôn xuống má người đàn ông một cái.
Cả người Quyền Hãn Đình bỗng dưng cứng đờ, cơ bắp căng cứng, phản ứng
này không giống kinh hỉ, mà ngược lại giống... kinh sợ?
Thẩm Loan nghi ngờ, ánh mắt nhìn thoáng qua màn hình máy tính, cũng ngơ
ngác theo.
Màn hình hiển thị hai bên đang gọi video, chỉ là bên phía Quyền Hãn Đình tắt
âm, vì thế chỉ có thể nhìn thấy hai người chàng trai anh tuấn đang kích động nói
gì đó, khoa tay múa chân, biểu cảm phấn khởi, nhưng lại không nghe thấy nội
dung cụ thể.
Bỗng dưng, trong đó một người con trai đẩy một người con trai còn lại, ghé sát
camera, khuôn mặt phóng đại lên mấy lần, độc chiếm cả cái màn hình.
Thẩm Loan chớp mắt, nhìn nhìn màn hình, rồi lại quay đầu nhìn Quyền Hãn
Đình.
Người đằng sau không biết làm thế nào đỡ trán, dường như vô cùng đau đầu với
mọi thứ xảy ra trước mắt.
Cô bật tiếng lên, muốn nghe thử hai người đầu bên kia đang tranh chấp cái gì,
bởi vì hai chàng trai đã bắt đầu anh đẩy tôi tôi đẩy anh, không ai chịu nhường
ai.
"Anh Chiêu, anh không thể chiếm một mình được, cũng phải cho em nhìn chị
dâu một cái chứ..."
"Nhìn cái rắm! Thằng nhóc thối này, lông còn chưa mọc đủ đã học đòi nhìn con
gái, cẩn thận anh Đình cạo chết em!"
"Nói linh tinh! Em chỉ nhỏ hơn anh một tuổi thôi, em, em đủ lông rồi!"
"Hừ— An Tử Tuấn, cái thằng nhóc X ngu!"
"Anh Chiêu, anh Chiêu, cho em nhìn một cái đi mà, chỉ nhìn một cái thôi."
"Không phải vừa nãy đã nhìn thấy rồi sao? Còn không đủ à?"
"Em, chưa nhìn rõ." Là một chàng trai nhỏ đáng rất nôn nóng.
"Tự mình chậm nửa nhịp, đáng đời! Không nhường chính là không nhường...
hừ! Thằng nhóc thối, em dám hạ độc thủ, cù léc anh đúng không?"
An Tử Tuấn nhân cơ hội độc chiếm vị trí hoàng kim đối diện với camera, nhìn
Thẩm Loan cười ngượng ngùng: "Chị dâu, chị có thể nghe thấy em nói không?"
Chị dâu?
Thẩm Loan ngây người.
Không phải gọi cô đâu nhỉ?
An Tử Tuấn thấy cô không phản ứng gì, cũng không cảm thấy bị thơ ơ bỏ mặc,
ngược lại lại tự hỏi an ủi nói: "Không sao, anh Đình thường xuyên không bật
loa, cũng không bật mic..." Bỗng dưng, anh ta há to miệng, khoa trương nói ra
hai chữ rất đơn giản— "Xin chào!"
Quyền Hãn Đình thật sự không nhìn nổi màn biểu diễn ngu ngốc sai lầm của An
Tử Tuấn nữa, kéo Thẩm Loan vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình, sau đó hai
người cùng đối diện với camera: "Được rồi, bên chỗ anh nghe thấy."
An Tử Tuấn ngây ra, động tác miệng buồn cười lập tức cứng đờ, hình như
không phản ứng kịp.
An Tử Chiêu đứng bên cạnh thò đầu vào, tay để dưới vị trí cằm, vẫy vẫy tay y
như mèo thần tài: "Chị dâu, cuối cùng đã gặp mặt, em là An Tử Chiêu, là em họ
của người đàn ông của chị."
"Em... còn em nữa..." Người còn lại không can tâm rớt lại phía sau: "Em cũng
vậy, em là An Tử Tuấn."
Thẩm Loan tò mò nhìn hai anh em, mà hai người con trai ở đối diện cũng nhìn
cô không chớp mắt.
"Chào mọi người."
"Woa! Chị dâu chào hỏi em rồi! Giọng nói hay quá..."
An Tử Chiêu xì một tiếng: "Rõ ràng là chị dâu đang chào hỏi anh, em xéo sang
một bên đi."
"Anh Chiêu, anh bắt nạt em!"
"Bắt nạt em thì làm sao—"
"Không phải." Thẩm Loan bỗng dưng mở miệng, cắt ngang câu nói tiếp theo
của An Tử Chiêu: "Tôi là đang chào hỏi cả hai mà."
An Tử Chiêu ỉu xìu.
Hai mắt An Tử Tuấn sáng lên: "Chị dâu, chị thật tốt!"
An Tử Chiêu: Nịnh hót! Ai không biết chứ?
"Chị dâu, chị xinh quá."
An Tử Tuấn: "?" Anh Chiêu sao anh lại giành lời thoại của em?
Thẩm Loan cười gật đầu, họ An, chắc đúng là nhà họ An đó.
Chỉ có điều, có một chút khác biệt so với tưởng tượng của cô...
Gia tộc quyền quý chân chính được kế thừa hàng trăm năm như nhà họ An, lẽ
nào không nên là quy củ nghiêm khắc, lễ giáo hoàn mỹ, sao lại nuôi dưỡng ra
được một chàng trai nhỏ vui tính và một chàng trai nhỏ ngại ngùng như thế
này?
Còn chưa chạm đến góc cạnh, Thẩm Loan đã nảy sinh cảm giác thú vị dày đặc
đối với gia tộc thần bí này.
"Tụm vào máy tính xem cái gì hay vậy?" Bỗng dưng, một giọng nói chứa đựng
ý cười xen vào, đem theo một chút khàn khàn của tuổi già, nhưng lại càng tăng
thêm sự hòa nhã dễ gần.
Lúc giọng nói truyền đến từ phía bên kia, Quyền Hãn Đình bất giác ngồi hẳn
lên, lưng thẳng tắp.
Đây là một sự tôn trọng và kính mến phát ra từ trong ra ngoài.
Mà người có thể khiến cho Lục gia xem trọng như vậy, ít nhiều gì Thẩm Loan
cũng đoán được là ai.
"Bà nội!"
"Bà nội..."
Hai anh em trước đó còn tranh tới tranh lui trong chớp mắt cũng hòa hợp.
Dạ Cô Tinh đi đến, nhìn thấy máy tính đang bật, hỏi hai người: "Đang gọi video
với ai vậy?"
"Anh Đình."
"Chị dâu."
Câu thứ nhất là An Tử Chiêu buột miệng nói ra.
Câu thứ hai là An Tử Tuấn, hơi kích động.
"Ồ?" Dạ Cô Tinh nhướn mày: "Là bạn gái của A Đình à? Bà có thể xem thử
không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.