Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Bà lão mở miệng, làm gì có đạo lý không cho?
An Tử Chiêu và An Tử Tuấn đồng thời lùi ra, để lại ví trí hoàng kim đối diện
với camera và màn hình.
Dạ Cô Tinh bước đến, hai anh em liền một trái một phải đứng bên cạnh, giống
như thiện tài đồng tử đứng sau Quan Âm bồ tát.
Thẩm Loan còn chưa kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy một khuôn mặt hiền từ
chứa đựng ý cười xuất hiện trên màn hình.
Mặc dù đã có nhiều nếp nhăn, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp đẽ tinh tế, khuôn mặt
trái xoan tiêu chuẩn, mặt mũi thanh tú sáng sủa, hơi thở mạnh mẽ, có thể thấy
được lúc còn trẻ phong thái tài hoa tuyệt vời.
Dạ Cô Tinh, vị ảnh hậu Trung Quốc đầu tiên đi và nền điện ánh quốc tế, sự tồn
tại giống như nữ thần trong tâm trí một thế hệ, ánh sáng của Trung Quốc, một
báu vật của nền điện ảnh thế giới.
Thẩm Loan xem qua tất cả tác phẩm của bà, còn từng tiếc rằng khi nữ thần
không có dự định quay trở lại đóng phim trong mười năm qua.
Không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp nhau mặt đối mặt thế này.
Mặc dù ngăn cách bởi màn hình nhưng cũng vô cùng thỏa mãn.
"Cháu chào bà." Mở miệng chào hỏi, lễ phép cơ bản này thì Thẩm Loan vẫn
hiểu.
"Là cô bé họ Thẩm nhỉ?"
Quyền Hãn Đình ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng giải thích với Thẩm Loan: "Lúc
trước, anh có nhắc em với bà."
Chẳng trách vừa nhìn là đã nhận ra cô ngay...
Dạ Cô Tinh nhìn ánh mắt nhìn nhau của đôi trẻ là biết tình cảm giữa hai người
thật sự rất tốt.
Thẩm Loan gật đầu nói: "Vâng, là cháu ạ."
"Cô bé ngoan, A Đình có bắt nạt cháu không?"
Thẩm Loan liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh một cái, lắc đầu: "Dạ không ạ."
"Vậy thì tốt. Tính tình của A Đình tử nhỏ đã cững nhắc, rất ít thỏa hiệp, sau này
nó mà bắt nạt cháu, hoặc là để cháu bị ức hiếp, thì cứ tìm bà, đứng sợ, bà làm
chủ thay cháu."
Thẩm Loan thận trọng gật đầu: "Vâng."
Quyền Hãn Đình nhìn hai người phụ nữ một già một trẻ, bất đắc dĩ bật cười.
Mà đầu bên kia màn hình, An Tử Chiêu và An Tử Tuấn nhìn nhau, sau đó không
hẹn mà đồng nhìn Quyền Hãn Đình bằng ánh mắt đồng tình: Bà nội đã nói, xem
về sau anh làm thế nào.
Quyền Hãn Đình chống lại: Cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn đó là thứ chó độc
thân như hai đứa không xứng để hiểu.
An Tử Chiêu:...
An Tử Tuấn:...
Thẩm Loan nhận ra, nữ thần của một thế hệ cao cao tại thượng ngồi trước
camera, thật ra cũng không có gì khác biệt lắm so với những bà lão bình
thường.
Đương nhiên là chỉ tính cách và thái độ, không liên quan gì đến khuôn mặt.
Hòa nhã dễ gần, giàn dị gần gũi, nét quyến rũ lắng đọng trên người bà theo năm
tháng thể hiện vô cùng tinh tế.
Tỏa ra một sức hút đặc biệt trong vô hình, đủ để khiến bất kỳ người nào khuynh
đảo, đương nhiên là bao gồm của Thẩm Loan.
Đến tận khi video kết thúc, hai bên không nhìn thấy nhau nữa, trong miệng
Thẩm Loan vẫn đầy sự thán phục: "... Bà trẻ quá, rất có khí chất, tính cách cũng
vô cùng tốt!"
Quyền Hãn Đình: "..."
Còn ở bên kia, phòng khách nhà họ An vô cùng náo nhiệt.
An Tử Tuấn ngồi trên ghế sô pha, An Tử Chiêu vòng qua sau lưng cậu ta, mạng
mẽ cúi thấp đầu quấn lấy cổ em trai, mỉm cười: "Chào buổi sáng."
Nói xong, cúi xuống hôn xuống.
An Tử Tuấn nổi da gà chấn động rơi đầy xuống đất, thật sự không kiềm chế nồi,
đẩy người ra: "Anh Chiêu, anh đừng chiếm tiện nghi của em..."
"Xí! Ai chiếm tiện nghi của em? Đây không phải là anh đang thể hiện lại
khoảnh khắc tình cảm của anh Đình và chị dâu ư? Tặc tặc, không ngờ nha,
người lạnh lùng như anh Đình lại cũng bị một người con gái cuốn lấy cả khuôn
mặt ngơ ra không biết làm thế nào."
An Tuyển Hoàng nghe xong có chút không tin nổi nhướn mày.
Trong nháy mắt chuyển ánh mắt dò hỏi về phía vợ, bà lão ngầm hiểu, cười gật
đầu.
Trong mắt An Tuyển Hoàng đầy ý cười: "Thằng nhóc thối cuối cùng cũng mở
mang đầu óc rồi." Nghe giọng nói, khá là vui mừng yên tâm.
An Tử Chiêu và An Tử Tuấn vẫn đang nô đùa—
"Em trốn cái gì? Để anh làm mẫu một lần nữa..."
"Không muốn!"
"Tại sao?"
An Tử Tuấn lúng ta lúng túng: "Không phải vừa nãy đã biểu diễn rồi sao?"
"Vậy cũng có thể biểu diễn lần thứ hai mà, điện ảnh người ta còn chiếu lại,
đúng không?" Cây ngay không sợ chết đứng.
An Tử Tuấn:?
Còn có thể giải thích như thế này à?
...
Chớp mắt lại là thứ hai.
Thẩm Loan vừa đến, còn chưa kịp ngồi nóng chỗ đã bị bên trên gọi điện thoại
đến văn phòng tổng giám đốc.
"... Hội giao lưu giữa trường học và doanh nghiệp?"
"Ừm. Mình Đạt nhận được thư mời, vốn dĩ chuyện này đều do phòng nhân sự
phụ trách, nhưng lần này bên phía trường học đã nêu rõ là tốt nhất không nên có
tính chất như tuyên truyền tuyển dụng, cứ coi như một buổi chia sẻ giao lưu
thương mại đơn giản."
"Vì vậy?" Thẩm Loan nhướng mày.
Thẩm Xuân Giang: "Đúng ngày hôm đó ba có việc không đi được, nghĩ đi nghĩ
lại, vẫn là nên để con thay mặt đại diện thích hợp hơn."
Một là, Thẩm Loan đã là nhân viên của Minh Đạt, chắc là rất hiểu biết về hoạt
động thương mại của Minh Đạt.
Hai là, thân phận thiên kim của tổng giám đốc tập đoàn của Thẩm Loan, có thể
đại diện cho Thẩm Xuân Giang thì sẽ tốt hơn.
Vừa là cấp dưới lại vừa là con gái.
Nhân tiện nói một chút về những câu chuyện thú vị trong cuộc sống giữa ba và
con gái, mở rộng tầm cao của giáo dục và đào tạo.
Thẩm Loan: "Trường nào ạ?"
"Đại học G." Đó là một học viện thật sự rất có tiếng tăm.
"Vâng."
"Vậy hôm nay con chuẩn bị một chút đi, sáng mai đi luôn."
...
Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Thẩm Loan đi thẳng từ Sơn trang Đông Li đến trường học, Quyền Hãn Đình
đồng hành suốt cả quá trình.
"Em đến đó làm việc, không phải đến thăm quan." Cô dở khóc dở cười.
"Ừm, anh đi làm việc cùng em, không phải là đi tham quan cùng em."
"..."
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của người đàn ông, Thẩm Loan lựa chọn thỏa
hiệp, hai người nắm tay nhau đi vào cửa đại học G.
Quyền Hãn Đình thay đổi phong cách đứng đắn nghiêm nghị, lạnh lùng, cao
ngạo ngày thường, mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng gạo, áo sơ còn
chưa cài hết, chỗ rộng mở lộ ra yết hầu, có một loại khí chất tùy ý, nhưng lại
trưng ra một khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc, lạnh nhạt, nghiêm nghị, nhưng lại
không mảy may ảnh hưởng đến sự tinh tế của anh, làm cho một nhóm nữ sinh đi
ngang qua mê mẩn đến chuáng vàng đầu óc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.