Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan cũng không kém, mặc một chiếc áo gió, bên trong sự tùy ý lộ ra vài
phần chính thức, nghiêm mặt không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng và dáng người
đã biết chắc chắn là báu vật!
Da trắng nõn, vòng eo mảnh mai, và còn đôi chân đẹp thẳng tắp thon dài, vô số
trạch nam bắt đầu ảo tưởng, lúc đôi chân đó quấn lấy eo mình, vậy thì sẽ mất
hồn đến cỡ nào.
Người con trai một mét tám năm, người con gái một mét bảy, sóng vai đi bên
nhau, giống như hạc giữa bầy gà.
Chỉ cần dựa vào chiều cao đã có thể thu hút vô số ánh mắt.
Hơn nữa, tổ hợp trai đẹp gái xinh cho dù đi đến đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm
của sự chú ý.
Con trai thì nhìn gái xinh, con gái thì nhìn trai đẹp, lòng yêu cái đẹp, ai mà
chẳng có.
Vì thế cả quãng đường đi, thu được không ít ánh mắt đánh giá của người đi
đường.
Khuôn mặt Quyền Hãn Đình bỗng dưng trầm lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét
qua bốn phía, giống như bắn ra cơn mưa mũi tên, mọi người vừa tiếp xúc với
cái nhìn ác liệt đó, cảm giác ớn lạnh rùng mình, lần lượt mất tự nhiên rời tầm
nhìn.
Đặc biệt là mấy bạn nam có suy nghĩ YY, ánh mắt càng hiện lên sự ngượng
ngùng, tránh không kịp!
Thẩm Loan nhéo vào gan bàn tay anh một cái, ý là đừng dọa người khác sợ.
"Đã bảo anh đừng đến rồi mà, cứ nhất định muốn đến, cảm giác bị coi thành
gấu trúc vây lại xem như thế nào?"
"Anh không ngại bị vây xem cùng với em."
Thẩm Loan không nhịn được cười lớn.
"A! Cười rồi, xinh quá..." Một người con trai đứng ở dưới gốc cây cách đó
không xa, bỗng dưng đập tay lên đùi mình một cái.
"Cái gì vậy?"
"Bạn gái kia..."
Một người con trai khác vửa mở chai nước khoáng ra, nghe thấy vậy cũng liếc
mắt nhìn qua đó, suýt chút nữa thì không đổ vào mũi: "A! Từ bao giờ mà trường
chúng ta lại có một cực phẩm như vậy vậy? Là sinh viên à?"
"Chắc là thế, trẻ như vậy."
"Có cũng vô dụng người ta đã có bạn trai rồi." Nói xong, uống ừng ực một hụm
nước lớn, cũng may đối diện với miệng, không đổ vào mũi.
"Bạn trai mà thôi, cũng chẳng phải chồng, những năm gần đây chia tay là
chuyện bình thường, được chưa?"
"Yo! Nghe khẩu khí của cậu, sao vậy định đập chậu cướp hoa à?"
"Mẹ kiếp! Dáng vẻ này của tớ có thể theo đuổi được cấp độ nữ thần sao? Vì thế
không nên tự rước lấy nhục nữa."
"Vậy ý của cậu là?"
"Không phải một thời gian trước A Nhượng mới chia tay à? Gần đây đáng chán
đến mốc meo lên, bảo cậu ấy theo đuổi thử xem, thế nào?" Người con trai cười
hi hi, nháy mắt ra hiệu.
"Có thể theo đuổi được à?" Một người còn lại càm thấy nghi ngờ.
"Xì, cậu đã thấy cô gái nào có thể chịu được sức hấp dẫn của công tử Thẩm hay
chưa?"
"Nhưng tớ thấy người con trai ở bên cạnh cô ấy cũng không kém, chiều cao, bề
ngoài, nói thật là không kém A Nhượng."
"Tiền thì sao? Có nhiều tiề bằng A Nhượng không?"
"Cái này..."
"Chúng ta cược một ván không? Tớ cược A Nhượng theo đuổi được, nếu như tớ
thắng, cậu phải giật tất và quần lót cho tớ một tháng."
"Ok! Cược thì cược!"
"Đi, đến sân bóng rổ tìm cậu ấy... nói lại bề người của bạn nữa kia cũng thật sự
là người trong mộng của cậu ấy."
...
Dưới cái nhìn đánh giá thăm dò, những tiếng bình luận không ngừng của mọi
người, Thẩm Loan đỡ trán, sớm biết như thế này đã lái xe thẳng vào trong rồi,
bỗng dưng lại nổi hứng muốn đi dạo cái gì không biết?
Hai người đi dọc theo một con đường nhỏ rợp bóng cây ít người qua lại hơn
một chút, người con trai sớm đã không thỏa mãn tay nắm tay, kéo người ôm vào
trong lòng, Thẩm Loan đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có ai nên cũng để
tùy anh.
Quyền Hãn Đình cảm thấy có chút mới lạ đánh giá xung quanh, Thẩm Loan
giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn như làm ổ trong lòng anh.
Gió thổi qua không để lại dấu vết, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xảo xạc, ánh nắng
êm dịu, chỉ cảm thấy thế giới thật yên tĩnh.
"A Đình, trước đây anh học ở trường nào?"
Người con trai hơi ngây ra một chút: "Không có."
"Hả?"
"Nhà họ An từ nhỏ đến lớn đều là được sự dạy dỗ của hội trưởng lão. Mặc dù
anh không phải họ An, nhưng đãi ngộ cũng không có gì khác biệt lắm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.