Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 507: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 507



Hôm nay không chỉ có mỗi Minh Đạt đến.

Nhưng trong số đó Minh Đạt là doanh nghiệp có sức nặng nhất, địa vị cao nhất.

Đầu tiên là vị trí.

Hàng đầu tiên, chính giữa, có thể debut với vị trí center rồi.

Tiếp theo ở xung quanh là một số doanh nhân trung niên lớn tuổi hơn cô trong

lời nói đều như có như không đề cao cô, cũng là gián tiếp đề cao Minh Đạt.

Cuối cùng, bên phía trường học lại trực tiếp sắp xếp để cô lên phát biểu sau lãnh

đạo trường, là đại biểu của doanh nghiệp lên sân khấu phát biểu.

Thần kỳ là những người khác đều tỏ vẻ đương nhiên, không có bất cứ sự không

hài lòng và không cam lòng nào.

...

"A Nhượng! Đừng ném nữa, backboard sớm muộn gì cũng bị cậu đập nát mất."

Bạn nam đang chuyển bóng trên sân mắt điếc tai ngơ, thử tìm góc độ, nhảy từ

dưới đất lên, nhẹ nhàng ném bóng, quả bóng rổ tạo ra một đường cong đầy đặn

trong không trung...

"A! Vào rồi vào rồi!"

"Lợi hại X!"

Quả bóng rổ ở chính giữa rổ, dưới tác động của trọng lực rơi xuống đất, bịch

bịch mấy tiếng, nảy lên mất lần.

Cuối cùng lại lăn về dưới chân người con trai, anh ta cúi người xuống nhặt lên,

một tay giữ quả bóng bên eo, đi về phía hai người bạn cùng phòng.

Trời tháng ba, mặc dù đang dần dần ấm lên, nhưng vẫn còn chút lạnh.

Người con trai chỉ mặc một bộ quần áo chơi bóng mỏng, nhưng vẫn không

tránh khỏi ra mồ hôi, thấm ướt một áo mảng lớn, dính vào da, phác họa ra hoa

đường vân cơ bắp chặt chẽ.

"Tìm tớ làm có việc gì?"

"A Nhượng, uống hụm nước trước đã, nghỉ ngơi một lát..." Vừa nói vừa cười

híp mắt đưa cho Thẩm Nhượng chai nước khoáng.

Thẩm Nhượng cũng không khách sáo với anh ta, nhận lấy chai nước, mở nắp,

ngửa cổ dốc vào miệng.

Một hụm lớn uống hết nửa chai nước, nắp chặt chai nước để sang một bên.

"A Nhượng, hôm nay có hội giao lưu giữa trường học và doanh nghiệp, chúng

ta cũng đi nghe thử đi?"

Sau đó hai người lại nhìn thấy Thẩm Loan ở hội trường, đoán là cô là sinh viên

đi tham gia hội giao lưu, lập tức nghĩ về chuyện đó.

Đúng lúc này gọi A Nhượng đến đó, tạo cơ hội cho hai người.

"Cái quái gì thế?" Nói xong, dường như anh ta nhận được sự kinh sợ vô cùng

lớn: "Hội giao lưu giữa trường học và doanh nghiệp? Đừng nói với tớ là hai cậu

định đi nghe nha?"

"Đi! Sao lại không đi chứ?"

Người còn lại cũng nhanh trong thể hiện quyết tâm: "Tớ cũng đi."

Thẩm Nhượng nhìn hai người như nhìn thấy quỷ: "Hôm nay uống thuốc chưa

vậy?"

"..."

Không phải là anh ta coi thường người khác, mà là hai tên lười biếng này, bình

thường đến cả đi học còn không muốn đi, sao bây giờ lại có hứng thú với "hội

giao lưu" không chính thức cũng không bắt buộc sinh viên phải tham dự này?

"A Nhượng cậu đừng làm tổn thương sự vinh dự được đón tiếp của chúng tớ, rốt

cuộc cậu có đi không, là đàn ông thì nói một câu chính xác!"

"Được thôi, đi thì đi..." Muốn xem xem trong hồ lô của các cậu rốt cuộc bán

thuốc gì.

Đợi Thẩm Nhượng thay quần áo, rửa mặt xong, đi đến đó trong hội trường đã

không còn chỗ ngồi rồi.

"Đã nói rồi nhanh lên một chút! Nhanh lên! Còn không tin. Nhìn đi, bây giờ đến

cả chỗ trống cũng không tìm được."

"Không phải... đây là hội giao lưu gì vậy, đã nói là tự nguyện tham gia rồi?

Những người này có cần phải tích cực vậy không?"

Thẩm Loan nhìn lướt qua một lượt, thật sự là không nhìn thấy chỗ trống nữa,

ngay lập tức xoay người đi luôn.

"A! A Nhượng—"

"Cậu làm gì vậy? Bên đó là cửa mà."

Thẩm Nhượng nhún vai, khuôn mặt bày ra vẻ không sao cả: "Tớ chính là muốn

đi ra cửa, có vấn đề gì à?"

"Cậu không tham gia nữa?"

"Không còn chỗ ngồi rồi thì tham gia cái rắm!"

"Chuyện này... thật ra chúng ta có thể đứng ở phía sau nghe..."

Thẩm Nhượng bĩu môi, ánh mắt ghét bỏ.

Đối phương thay đổi ngữ khí, thông minh sửa: "Hoặc là ngồi xếp bằng trên sàn,

đều là những đại lão gia chú trọng cái gì mà chú trọng?"

Thương lượng thỏa đáng, hai người lôi Thẩm Nhượng không tình nguyện ngồi

xuống ở cuối cùng.

Đương nhiên là ngồi trên mặt đất.

"Tớ nói này không phải đầu hai cậu thật sự có vấn đề gì rồi chứ?" Lúc trước gặp

phải tình huống như thế này, hai người còn trốn nhanh hơn anh ta.

Nhưng hôm nay...

Lạ!

Thật sự là quá lạ!

Rất nhanh MC lên sân khấu tuyên bố chính thức bắt đầu hội giao lưu.

Tiếp sau đó, lãnh đạo trường và lãnh đạo học viện lần lượt lên sân khấu đọc lời

chào mừng.

"Cảm ơn lời chúc mừng của hiệu trưởng Từ. Vậy thì vì để việc học hành của

các em trong quá trình học tập có thể kết hợp đẩy đủ giữa tri thức trong sách vở

và những tình huống thực tế lại với nhau, hôm nay chúng tôi đã đặc biệt mời rất

nhiều doanh nhân bên ngoài trường đến giao lưu và chia sẻ kinh nghiệm kinh

doanh của họ, hy vọng có thể đem lại sự dẫn dắt nhất định cho các em sinh

viên."

"Sau đây, xin giới thiệu với các em những doanh nhân và tập đoàn đến tham dự

lần này... Công thương nghiệp Thượng Hoa, Xây dựng Kỳ Phong..."

Mỗi lần MC đọc đến một công ty, đại biểu của công ty đó sẽ đứng lên chào sinh

viên.

"... Tập đoàn Minh Đạt!"

MC cố ý đề cao âm điệu, giống như muốn để một cái gì đó nổi bật.

Cùng với giọng nói rơi xuống, bầu không khí trong hội trường cũng ngưng trệ

trong chớp mắt.

"Tập đoàn Minh Đạt? Là tập đoàn Minh Đạt mà tớ muốn sao?"

"Ninh Thành chúng ta còn có mấy tập đoàn Minh Đạt? Chắc là đúng rồi."

"Trời ơi— Minh Đạt cũng đến ư? Từ bao giờ học viện của chúng ta trở nên

tuyệt vời như vậy?"

"Nghe nói là quan hệ cá nhân của hiệu trưởng, phải tốn biết bao công sức mới

mời được."

"..."

Trong những lời xì xào bàn tán, Thẩm Loan không nhanh không chậm đứng lên,

quay người lại mỉm cười cúi đầu với những sinh viên ở đằng sau.

Lúc này, những thảo luận nhỏ tiếng biến thành thổn thức lớn tiếng, làn sóng

thảo luận không những không có ý dừng lại mà càng ngày càng cao.

"Ôi chúa ơi! Chị gái này trẻ quá, xinh quá."

"Nhìn giống như một sinh viên đại học..."

"Chị ấy có thể đại diện cho tập đoàn Minh Đạt đó, có phải chứng tỏ rằng chức

vị của chị ấy rất cao?"

"Nữ cường nhân, thế này cũng xinh quá đi mất."

"Rõ ràng là có thể kiếm cơm dựa vào nhan sắc, vậy mà lại cứ dựa vào tài hoa.

Đúng là quá đả kích người khác..."

Trong những cuộc thảo luận này, có hai người đã mắt chữ a mồm chữ o.

"Ây! Người đó là người chúng ta vừa gặp đúng không?"

"Hóa ra cô ấy không phải là sinh viên... mà là doanh nhân? Hài hước thế?"

"Vậy..." Ván cược còn cần tiếp tục nữa không?

Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.

Nhưng lại thấy Thẩm Nhượng vốn dĩ thờ ơ lại lập tức ngồi thẳng tắp, giống như

một dây cung kéo căng, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía trước, dừng trên người

cô gái."

"Yo, đây là nhìn vừa ý rồi?" Một người nháy mắt.

"Vậy tiếp tục đặt cược?" Một người liếc mắt.

Giao tiếp không có tiếng đang tiến hành.

Nhưng Thẩm Nhượng không hề cảnh giác, mọi sự chú ý của anh ta đều dồn vào

cái người trước mặt—

Thẩm Loan!

Đúng là cô ta!

Đại diện cho Minh Đạt?

Cô ta là cái thá gì? Cũng xứng?

Lần trước đập nát xe của anh ta, còn lái đi mất để lại một mình anh ta đứng trên

đường lớn hứng gió lạnh, không dễ dàng gì mới chặn được một chiếc xe để trở

về nhà lớn, còn bị nói một trận như trút xuống đầu.

Từ đó liền kết thù!

Chỉ có điều thời gian nay anh ta luôn ở trong trường, không có thời gian đi tìm

Thẩm Loan tính sổ.

Lần này thì hay rồi, người phụ nữ ngu xuẩn này lại tự mình dâng đến cửa.

Anh ta cụp mắt xuống, trên môi hiện lên một nụ cười quỷ dị...

MC: "Sau đây xin mời giám đốc Thẩm của tập đoàn Minh Đạt lên sân khấu chia

sẻ kinh nghiệm kinh doanh của mình, đương nhiên, đợi sau khi giám đốc Thẩm

chia sẻ xong, các bạn sinh viên ở bên dưới còn có cơ hội tự do đặt câu hỏi..."

Bài nói đều là do Miêu Miêu chuẩn bị sẵn từ trước, Thẩm Loan chỉ cẩn lên sân

khấu đọc theo là được.

Vô cùng quy củ, làm mọi người không tìm ra lỗi sai.

"... Cảm ơn mọi người." Cô cúi đầu chảo cảm ơn, biểu thị kết thúc bài phát biểu.

Nụ cười tao nhã, mỗi một hành động đều tự nhiên thoải mái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.